Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuồng thám-612
Chương 612: Các anh tìm nhầm người rồi!
Xem ra, quẻ Càn vẫn chưa kết thúc, chắc là còn có cuộc gặp gỡ bất ngờ nữa đang đợi hắn ở phía trước.
Bây giờ đã là chín giờ tối, cơn gió bắc gào thét đã đuổi hết toàn bộ những người hoạt động ngoài trời. Trong khu rừng, ngoại trừ lá rụng sàn sạt thì không còn thấy một bóng người nào nữa.
Triệu Ngọc quấn chặt áo khoác, đội mũ áo khoác lên đầu, nhưng mà gió bắc lạnh lẽo vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất lạnh lẽo.
Đi được một đoạn, bên ngoài khu rừng có chiếc xe màu đen đang đỗ đột nhiên bật đèn xe sáng lên, vì muốn để Triệu Ngọc chú ý đến, người trong xe còn khẽ ấn còi một tiếng.
Triệu Ngọc biết, người gọi điện thoại nặc danh cho hắn có lẽ là người ngồi3trong xe.
Quả nhiên, cửa xe mở ra, có người vẫy tay với Triệu Ngọc, lịch sự khẽ gọi: “Lãnh đạo, bên này, bên này…”
Nhìn thấy có người vẫy tay, Triệu Ngọc hừ lạnh, sau đó nhanh chân đi về hướng chiếc xe đó.
“Lãnh đạo, ngài đến rồi, thật sự quá tốt!” Người đàn ông đeo kính viền đen trên xe cười rạng rỡ nói: “Nào, lên xe đi rồi nói, bên ngoài gió lớn lắm!”
Triệu Ngọc cũng là người tài cao gan lớn, hắn hiểu những người này cũng không dám làm gì hắn, cho nên không chút do dự cúi đầu ngồi vào hàng ghế sau.
Đây là loại xe cũ thông thường, bên trong xe ấm áp như xuân, rất thoải mái. Lúc này, ngoại trừ Triệu Ngọc ra, trong xe chỉ có hai người, phía trước là ông tài xế đeo0găng tay màu trắng, phía sau là người đàn ông đeo kính viền đen đó.
Người đàn ông này khoảng chừng 40 tuổi, nhìn có vẻ trưởng thành và nghiêm túc.
“Lãnh đạo, ngài thật sự vất vả rồi!” Người đàn ông đeo kính viền đen nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Phó Tiền - Tổng giám đốc của công ty tín dụng Hợp Thắng, rất vui được quen biết ngài!”
Nói xong, ông ta cung kính đưa bàn tay phải ra.
“Phó Tiền?” Triệu Ngọc mỉm cười, vừa nhiệt tình bắt tay với ông ta, vừa khen: “Chả trách công ty các ông nổi tiếng đến thế! Tên của Tổng giám đốc cũng thật sự đặt quá hay, Phó Tiền – trả tiền, nói đến ngay cả tôi cũng muốn tìm các ông đầu tư! Ha ha ha…”
“Quá khen rồi! Ừm…” Phó Tiền cười5nói: “Thật ngại quá lãnh đạo! Chúng tôi cũng muốn làm quen với ngài chút, cho nên mới cố tình nói có manh mối quan trọng muốn cung cấp cho ngài! Ừm… Chúng tôi đường đột quá, mong lãnh đạo tha thứ cho! Tha thứ cho!”
“Ồ? Không có manh mối à?” Triệu Ngọc cố ý tỏ vẻ thất vọng oán trách nói: “Tôi còn tưởng, hôm nay tôi gặp may, có thể phá án được chứ!”
Thật ra, khi nhận cú điện thoại nặc danh kia thì Triệu Ngọc cũng đoán được mục đích của đối phương, nếu như đối phương là người của công ty tín dụng Hợp Thắng, vậy thì hôm nay họ chỉ có một mục đích, đó chính là đút lót cho hắn!
Trước đó Triệu Ngọc đã thông qua Cục trưởng Mục của phân cục đưa tin cho ông chủ4của Hợp Thắng, nói hắn không đồng ý với tiền sửa xe hai triệu.
Nếu như không đồng ý, thì chỉ có hai ý, một là chê tiền ít, còn lại là phải điều tra công ty tín dụng Hợp Thắng cho đến cùng.
Công ty tín dụng Hợp Thắng là cùng một giuộc với nhóm trộm cướp, nếu như đi điều tra, bọn họ chắc chắn sẽ bị lật đổ.
Vì thế, hôm nay bọn họ mạo hiểm phái người đến tiếp cận mình, nhất định là muốn cho mình đáp án thỏa mãn.
“Lãnh đạo lớn à, tôi xin lỗi với ngài trước! Lần trước, bọn thuộc hạ đáng chết kia đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đứa nào đứa đó như ăn phải gan hùm mật gấu rồi!” Đôi tay của Phó Tiền chắp lại, nhận lỗi nói: “Thật đắc9tội rồi, đắc tội rồi, xin lãnh đạo là đại nhân thì đừng chấp bọn tiểu nhân, đừng có tính toán với bọn họ! Ừm… vì để tỏ lòng thành của chúng tôi, ngài xem….”
Theo hiệu lệnh của Phó Tiền, tài xế ngồi ở phía trước đưa một cái va li nhỏ tinh xảo ra.
Sau khi Phó Tiền mở va li ra, chỉ vào xấp tiền giấy màu xanh nói: “Đây là phiếu công trái không ghi tên, tổng giá trị khoảng bốn triệu nhân dân tệ, ngài có thể đổi ở bất kỳ sở giao dịch chứng khoán nào mang tính chất quốc tế trong nước, đảm bảo ngài không có rắc rối nào, ha ha… Xin lãnh đạo nhận cho ạ!”
Ồ…
Trong lòng Triệu Ngọc than thở, không ngờ rằng, đút lót nhận hối lộ lại có thể trực tiếp như vậy? Có phải quá dễ dàng rồi không?
“Ông chủ các ông quả thật hào phóng nhỉ!” Triệu Ngọc khen ngợi một câu: “Các ông chỉ là đụng vỡ đèn xe và khung chắn trước của tôi thôi mà, không cần khách sáo như vậy chứ? Ha ha…”
“Ôi, đâu có, đâu có… lãnh đạo đừng nói như vậy.” Phó Tiền cười nói: “Một là, người của chúng tôi đụng vào xe của ngài, bồi thường là chuyện đương nhiên thôi! Hai là, bọn người có mắt không tròng kia lại còn dám mạo phạm ngài, khiến ngài sợ hãi, bồi thường về tinh thần, cũng phải bồi thường thôi ạ! Còn thứ ba là, ông chủ của chúng tôi cũng thật lòng muốn kết bạn với người như ngài! Người xưa có câu không đánh nhau thì không quen biết nhau, mong là lãnh đạo ngài đừng chê bai chúng tôi ạ…”
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc đột nhiên ngửa mặt lên cười to, khiến cho Phó Tiền và tài xế giật mình.
“Dạ… ý của lãnh đạo ngài là…” Trong lòng Phó Tiền không chắc chắn, mở miệng nói, nhưng không dám hỏi nhiều.
“Hừ!” Sau khi Triệu Ngọc cười xong, liền nhăn mặt lại, vô vào thành ghế la to: “Các ông to gan lắm đó, thật là vô lý hết sức, các ông xem Triệu Ngọc tôi là loại người gì? Dám ngang nhiên hối lộ tôi sao, làm vậy là đang sỉ nhục tôi, các anh có biết không? Tôi nói với các ông, Triệu Ngọc tôi thân là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, thì trách nhiệm của tôi là làm rõ sự thật, làm đúng nhiệm vụ, tận tụy cho đến chết mới thôi, sao có thể tham ô nhận hối lộ, bại hoại danh tiếng chứ?”
“Nói với các ông, đừng nói là bốn triệu, cho dù ông cho tôi cả núi vàng núi bạc, Triệu Ngọc tôi cũng không thay đổi quan niệm!” Triệu Ngọc tức giận la mắng: “Hừ! Bây giờ tôi không dẫn hai người về Cục Cảnh sát xem như khai ân lắm rồi! Sau này còn dám lấy tiền để hối lộ tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu! Đi đây!”
Nói xong, Triệu Ngọc đội mũ lên, đẩy cửa bước xuống xe, sau đó mạnh tay đóng cửa đùng một cái, mau chóng biến mất không thấy bóng dáng.
…
Trong xe, Phó Tiền bị lời nói của Triệu Ngọc làm hoang mang, sau khi hai mắt nhìn nhau với tài xế vài giây, mới hoàn hồn trở lại, chau mày nói: “Cậu nói, ý của anh ta, có phải là chê tiền ít hay không?”
“Chắc… chắc không đâu?” Tài xế tỏ vẻ mặt hoang mang: “Coi như là quan chức của các công ty quốc doanh thì bốn triệu cũng không ít! Công ty chúng ta một năm mới kiếm bao nhiêu?”
“Bại liệt à!” Phó Tiền tức giận thốt ra câu đó: “Loại người này, con mẹ nó cứ như thần kinh! Nếu như chê tiền ít thì nói thẳng đi? Nếu như thật sự không nhận hối lộ, cũng không nên tỏ vẻ kiên quyết với chúng ta? Cậu xem bộ dạng lúc nãy của hắn, thi đọc văn diễn cảm hả, còn nói giống như là… ai… ai ai ai…”
Phó Tiền đang giận dữ trút giận thì đột nhiên phát hiện có một cây nhỏ bị gió thổi quật ngã, vừa hay đập vào mui xe.
“Mẹ nó!”
Phó Tiền và tài xế đều giật mình, hai người liền xuống xe kiểm tra, may mắn, cây nhỏ không quá nặng, vốn không làm trầy xe, hai người mau chóng hợp sức dời cái cây đi, mới trở lên xe.
“Ôi trời ạ!” Tài xế hoảng sợ đến toát cả mồ hôi: “Ông chủ thích chiếc xe này nhất, nếu như bị trầy thì tôi chết chắc rồi!”
“Vậy cậu còn đứng ngây người ra đó làm gì? Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, mau chóng trở về báo cáo đi!” Phó Tiền hối thúc: “Cơn gió này thổi thật mạnh, chúng ta phải cẩn thận chút! Ừm… đợi chút..”
Đột nhiên, dường như Phó Tiền đã phát hiện có gì đó bất thường, ông ta vội vàng mở va li đựng phiếu công trái ra, phát hiện bên trong sớm đã không còn gì nữa!
A…
Trong khu rừng rậm yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng gào thét như phát điên của Phó Tiền.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bây giờ đã là chín giờ tối, cơn gió bắc gào thét đã đuổi hết toàn bộ những người hoạt động ngoài trời. Trong khu rừng, ngoại trừ lá rụng sàn sạt thì không còn thấy một bóng người nào nữa.
Triệu Ngọc quấn chặt áo khoác, đội mũ áo khoác lên đầu, nhưng mà gió bắc lạnh lẽo vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất lạnh lẽo.
Đi được một đoạn, bên ngoài khu rừng có chiếc xe màu đen đang đỗ đột nhiên bật đèn xe sáng lên, vì muốn để Triệu Ngọc chú ý đến, người trong xe còn khẽ ấn còi một tiếng.
Triệu Ngọc biết, người gọi điện thoại nặc danh cho hắn có lẽ là người ngồi3trong xe.
Quả nhiên, cửa xe mở ra, có người vẫy tay với Triệu Ngọc, lịch sự khẽ gọi: “Lãnh đạo, bên này, bên này…”
Nhìn thấy có người vẫy tay, Triệu Ngọc hừ lạnh, sau đó nhanh chân đi về hướng chiếc xe đó.
“Lãnh đạo, ngài đến rồi, thật sự quá tốt!” Người đàn ông đeo kính viền đen trên xe cười rạng rỡ nói: “Nào, lên xe đi rồi nói, bên ngoài gió lớn lắm!”
Triệu Ngọc cũng là người tài cao gan lớn, hắn hiểu những người này cũng không dám làm gì hắn, cho nên không chút do dự cúi đầu ngồi vào hàng ghế sau.
Đây là loại xe cũ thông thường, bên trong xe ấm áp như xuân, rất thoải mái. Lúc này, ngoại trừ Triệu Ngọc ra, trong xe chỉ có hai người, phía trước là ông tài xế đeo0găng tay màu trắng, phía sau là người đàn ông đeo kính viền đen đó.
Người đàn ông này khoảng chừng 40 tuổi, nhìn có vẻ trưởng thành và nghiêm túc.
“Lãnh đạo, ngài thật sự vất vả rồi!” Người đàn ông đeo kính viền đen nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Phó Tiền - Tổng giám đốc của công ty tín dụng Hợp Thắng, rất vui được quen biết ngài!”
Nói xong, ông ta cung kính đưa bàn tay phải ra.
“Phó Tiền?” Triệu Ngọc mỉm cười, vừa nhiệt tình bắt tay với ông ta, vừa khen: “Chả trách công ty các ông nổi tiếng đến thế! Tên của Tổng giám đốc cũng thật sự đặt quá hay, Phó Tiền – trả tiền, nói đến ngay cả tôi cũng muốn tìm các ông đầu tư! Ha ha ha…”
“Quá khen rồi! Ừm…” Phó Tiền cười5nói: “Thật ngại quá lãnh đạo! Chúng tôi cũng muốn làm quen với ngài chút, cho nên mới cố tình nói có manh mối quan trọng muốn cung cấp cho ngài! Ừm… Chúng tôi đường đột quá, mong lãnh đạo tha thứ cho! Tha thứ cho!”
“Ồ? Không có manh mối à?” Triệu Ngọc cố ý tỏ vẻ thất vọng oán trách nói: “Tôi còn tưởng, hôm nay tôi gặp may, có thể phá án được chứ!”
Thật ra, khi nhận cú điện thoại nặc danh kia thì Triệu Ngọc cũng đoán được mục đích của đối phương, nếu như đối phương là người của công ty tín dụng Hợp Thắng, vậy thì hôm nay họ chỉ có một mục đích, đó chính là đút lót cho hắn!
Trước đó Triệu Ngọc đã thông qua Cục trưởng Mục của phân cục đưa tin cho ông chủ4của Hợp Thắng, nói hắn không đồng ý với tiền sửa xe hai triệu.
Nếu như không đồng ý, thì chỉ có hai ý, một là chê tiền ít, còn lại là phải điều tra công ty tín dụng Hợp Thắng cho đến cùng.
Công ty tín dụng Hợp Thắng là cùng một giuộc với nhóm trộm cướp, nếu như đi điều tra, bọn họ chắc chắn sẽ bị lật đổ.
Vì thế, hôm nay bọn họ mạo hiểm phái người đến tiếp cận mình, nhất định là muốn cho mình đáp án thỏa mãn.
“Lãnh đạo lớn à, tôi xin lỗi với ngài trước! Lần trước, bọn thuộc hạ đáng chết kia đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đứa nào đứa đó như ăn phải gan hùm mật gấu rồi!” Đôi tay của Phó Tiền chắp lại, nhận lỗi nói: “Thật đắc9tội rồi, đắc tội rồi, xin lãnh đạo là đại nhân thì đừng chấp bọn tiểu nhân, đừng có tính toán với bọn họ! Ừm… vì để tỏ lòng thành của chúng tôi, ngài xem….”
Theo hiệu lệnh của Phó Tiền, tài xế ngồi ở phía trước đưa một cái va li nhỏ tinh xảo ra.
Sau khi Phó Tiền mở va li ra, chỉ vào xấp tiền giấy màu xanh nói: “Đây là phiếu công trái không ghi tên, tổng giá trị khoảng bốn triệu nhân dân tệ, ngài có thể đổi ở bất kỳ sở giao dịch chứng khoán nào mang tính chất quốc tế trong nước, đảm bảo ngài không có rắc rối nào, ha ha… Xin lãnh đạo nhận cho ạ!”
Ồ…
Trong lòng Triệu Ngọc than thở, không ngờ rằng, đút lót nhận hối lộ lại có thể trực tiếp như vậy? Có phải quá dễ dàng rồi không?
“Ông chủ các ông quả thật hào phóng nhỉ!” Triệu Ngọc khen ngợi một câu: “Các ông chỉ là đụng vỡ đèn xe và khung chắn trước của tôi thôi mà, không cần khách sáo như vậy chứ? Ha ha…”
“Ôi, đâu có, đâu có… lãnh đạo đừng nói như vậy.” Phó Tiền cười nói: “Một là, người của chúng tôi đụng vào xe của ngài, bồi thường là chuyện đương nhiên thôi! Hai là, bọn người có mắt không tròng kia lại còn dám mạo phạm ngài, khiến ngài sợ hãi, bồi thường về tinh thần, cũng phải bồi thường thôi ạ! Còn thứ ba là, ông chủ của chúng tôi cũng thật lòng muốn kết bạn với người như ngài! Người xưa có câu không đánh nhau thì không quen biết nhau, mong là lãnh đạo ngài đừng chê bai chúng tôi ạ…”
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc đột nhiên ngửa mặt lên cười to, khiến cho Phó Tiền và tài xế giật mình.
“Dạ… ý của lãnh đạo ngài là…” Trong lòng Phó Tiền không chắc chắn, mở miệng nói, nhưng không dám hỏi nhiều.
“Hừ!” Sau khi Triệu Ngọc cười xong, liền nhăn mặt lại, vô vào thành ghế la to: “Các ông to gan lắm đó, thật là vô lý hết sức, các ông xem Triệu Ngọc tôi là loại người gì? Dám ngang nhiên hối lộ tôi sao, làm vậy là đang sỉ nhục tôi, các anh có biết không? Tôi nói với các ông, Triệu Ngọc tôi thân là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, thì trách nhiệm của tôi là làm rõ sự thật, làm đúng nhiệm vụ, tận tụy cho đến chết mới thôi, sao có thể tham ô nhận hối lộ, bại hoại danh tiếng chứ?”
“Nói với các ông, đừng nói là bốn triệu, cho dù ông cho tôi cả núi vàng núi bạc, Triệu Ngọc tôi cũng không thay đổi quan niệm!” Triệu Ngọc tức giận la mắng: “Hừ! Bây giờ tôi không dẫn hai người về Cục Cảnh sát xem như khai ân lắm rồi! Sau này còn dám lấy tiền để hối lộ tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu! Đi đây!”
Nói xong, Triệu Ngọc đội mũ lên, đẩy cửa bước xuống xe, sau đó mạnh tay đóng cửa đùng một cái, mau chóng biến mất không thấy bóng dáng.
…
Trong xe, Phó Tiền bị lời nói của Triệu Ngọc làm hoang mang, sau khi hai mắt nhìn nhau với tài xế vài giây, mới hoàn hồn trở lại, chau mày nói: “Cậu nói, ý của anh ta, có phải là chê tiền ít hay không?”
“Chắc… chắc không đâu?” Tài xế tỏ vẻ mặt hoang mang: “Coi như là quan chức của các công ty quốc doanh thì bốn triệu cũng không ít! Công ty chúng ta một năm mới kiếm bao nhiêu?”
“Bại liệt à!” Phó Tiền tức giận thốt ra câu đó: “Loại người này, con mẹ nó cứ như thần kinh! Nếu như chê tiền ít thì nói thẳng đi? Nếu như thật sự không nhận hối lộ, cũng không nên tỏ vẻ kiên quyết với chúng ta? Cậu xem bộ dạng lúc nãy của hắn, thi đọc văn diễn cảm hả, còn nói giống như là… ai… ai ai ai…”
Phó Tiền đang giận dữ trút giận thì đột nhiên phát hiện có một cây nhỏ bị gió thổi quật ngã, vừa hay đập vào mui xe.
“Mẹ nó!”
Phó Tiền và tài xế đều giật mình, hai người liền xuống xe kiểm tra, may mắn, cây nhỏ không quá nặng, vốn không làm trầy xe, hai người mau chóng hợp sức dời cái cây đi, mới trở lên xe.
“Ôi trời ạ!” Tài xế hoảng sợ đến toát cả mồ hôi: “Ông chủ thích chiếc xe này nhất, nếu như bị trầy thì tôi chết chắc rồi!”
“Vậy cậu còn đứng ngây người ra đó làm gì? Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, mau chóng trở về báo cáo đi!” Phó Tiền hối thúc: “Cơn gió này thổi thật mạnh, chúng ta phải cẩn thận chút! Ừm… đợi chút..”
Đột nhiên, dường như Phó Tiền đã phát hiện có gì đó bất thường, ông ta vội vàng mở va li đựng phiếu công trái ra, phát hiện bên trong sớm đã không còn gì nữa!
A…
Trong khu rừng rậm yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng gào thét như phát điên của Phó Tiền.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook