Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-630
Chương 630: Con đường ánh sáng
Ai ngờ, một chuyện thú vị đã xảy ra, ở quầy lễ tân của khách sạn, Thôi Lệ Châu cứ la hét ầm ĩ bắt Triệu Ngọc chỉ thuê một phòng, hai người bọn họ ở chung là được.
Thôi Lệ Châu nói, đầu tiên là vì tiết kiệm tiền, thứ hai, cô ta không có chứng minh nhân dân, không thể thuê phòng, chi bằng thuê một phòng đôi.
Aiz!
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc dường như vừa trở lại ngày trước, lúc ấy cũng thế này. Hắn còn nhớ rõ hồi cùng Miêu Anh đến Lăng Vân tra án, mình cũng trăm phương nghìn kế muốn cùng nữ thần ở chung một phòng! Đáng tiếc cuối cùng không thể thực hiện được.
Ai3ngờ, bây giờ lại có tiểu mỹ nữ ngực lớn chủ động đưa lên cửa.
Nhưng mà đối mặt Thôi Lệ Châu, hormone giống đực của Triệu Ngọc lại không hề kích thích, cho nên cuối cùng hắn vẫn bướng bỉnh thuê hai phòng, mỗi người một phòng.
Triệu Ngọc chính là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt trung ương, nếu ngay cả cái phòng cũng không thuê được thì thật sự rất mất mặt. Hơn nữa, hắn thuê phòng cũng không thể sử dụng chứng minh nhân dân để đăng ký. Nếu không, hắn vừa thuê phòng, đám người Ô Phương Phương sẽ biết được hướng đi của hắn.
Nếu Ô Phương Phương biết mình tới tỉnh Nam Giang, ai biết cô0ta sẽ lại giở trò gì?
Nhưng mà ngay cả khi thuê mỗi người một gian phòng, Triệu Ngọc vẫn xem nhẹ sự chấp nhất của Thôi Lệ Châu, khi hắn tắm rửa xong, vừa vào ổ chăn thì lại phát hiện Thôi Lệ Châu đã nằm trên giường của hắn không biết từ bao giờ!
“Cô làm gì thế?” Nhìn thấy một cô gái đang nằm ở trên giường mình, Triệu Ngọc quả thực khó tránh khỏi sinh ra một chút rung động. Nhưng lý trí của hắn lại vẫn chiếm thượng phong, không trực tiếp xông lên.
“Tổ trưởng ơi, nếu tôi nói, vừa rồi tôi muốn kể chuyện ma để dọa anh nhưng cuối lại dọa mình, không dám ngủ một5mình, anh có tin không?” Thôi Lệ Châu nằm ở trên giường, chôn đầu dưới gối đầu nói.
Ừm...
Lý do này nghe có vẻ khá mới mẻ.
“Aiz!” Một giây sau, Triệu Ngọc bất đắc dĩ thở dài, khoát tay lên cái đùi mịn màng của Thôi Lệ Châu, thật lòng thở dài: “Tiểu Châu Châu à, không phải anh đây không hiểu phong tình đâu, mà là em căn bản không biết rõ bản chất thôi! Kỳ thật, bây giờ em chỉ cần một sự an ủi mà thôi! Chứ không phải sự ‘an ủi’ này, em biết không?”
“Trước kia, anh cũng từng mê mang bất lực thế này, nhưng mà khúc mắc cần tự mình giải, người cuối cùng có thể4trợ giúp em chỉ có chính em thôi!”
“Hơn nữa, ông đây chính là người có nguyên tắc, cái gọi là thỏ không ăn cỏ gần hang, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không được tốt lắm... Cho nên... Cho nên...” Triệu Ngọc nhìn đùi Thôi Lệ Châu chằm chằm, nghiêm túc nói: “Cho nên, bây giờ em cởi quần áo đi, anh sẽ đi xuống tầng mua nến và roi...”
Nói xong, không khí tĩnh mịch.
Yên tĩnh chừng một phút đồng hồ, Thôi Lệ Châu mới ôm gối đầu đứng dậy, cúi đầu căm giận mà mắng: “Tổ trưởng, anh đúng là đồ biến thái thần kinh! Hừ...”
Hừ xong, cô ta trực tiếp dúi gối đầu vào đầu Triệu Ngọc,9sau đó xoay người định đi.
“Chậm đã!” Triệu Ngọc khoát tay áo, nhe răng nói: “Người có thể đi, đồ vật thì để lại cho tôi! Có khi lát nữa Tăng Khả còn báo cáo tình hình với tôi đấy!”
“Được được được, cho anh, cho anh...” Nói xong, Thôi Lệ Châu xốc áo ngủ của mình lên, tức giận cầm tất cả di động, đồng hồ còn có ví tiền giấu ở bên trong ném cho Triệu Ngọc.
“Kẻ trộm không chịu đi tay không chứ gì? Tôi cảnh cáo cô đấy, chỉ lần này thôi hiểu không? Nếu lại có lần thứ hai, cẩn thận...” Triệu Ngọc còn chưa nói xong, Thôi Lệ Châu đã ra ngoài đóng cửa phòng lại.
“Con nhóc này, cô muốn làm tôi mệt chết à?” Triệu Ngọc chạy nhanh tới cửa, khóa cửa phòng lại, gáy đã phủ kín một tầng mồ hôi.
Kỳ thật, trong lòng Triệu Ngọc rõ ràng, Thôi Lệ Châu chủ động nhảy vào lòng như vậy khẳng định là nhìn trúng mình. Nếu thật sự lưu cô ta lại, đêm nay khẳng định sẽ không sống uổng.
Nhưng vẫn là câu nói kia, tình cảm của Triệu Ngọc với Thôi Lệ Châu chỉ là đồng tình mà thôi! Cô bé này nhìn trông kiên cường, nhưng bởi vì thân thế ly kỳ và trải qua bất hạnh nên rất yếu ớt, rất cần có người che chở, an ủi. Trong lòng Triệu Ngọc biết rõ sự an ủi này không phải thành lập trên giường!
Nếu muốn thật sự trợ giúp cô ta thì phải đào bới chân tướng sự thật ra, khiến cô ta sống cho rõ ràng mới được!
Hừng đông ngày hôm sau, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu ăn bữa sáng ở khách sạn, rồi bắt đầu một ngày truy tìm tung tích để điều tra.
Tối hôm qua, Tăng Khả thức suốt một đêm, tra xét tận đáy về gia đình của Thôi Lệ Châu, lại phát hiện trực hệ của Thôi Lệ Châu cơ bản đều đã không còn sống!
Không hẳn bởi vì nhà bọn họ bất hạnh, mà là vì ba đời nhà họ Thôi vốn chỉ một con, mà mẹ Thôi Lệ Châu lại là con gái một.
Tra xét thật lâu, Tăng Khả cũng chỉ tìm được mấy bà con xa thân thích của Thôi Lệ Châu, mà những người này bởi vì quá lâu không qua lại, đã trở thành người lạ, dù tìm kiếm và hỏi thăm cũng vô ích.
Bởi vậy, Triệu Ngọc ngược lại tập trung sự chú ý vào những người từng qua lại với nhà họ Thôi. Trong các mục tiêu vốn không nhiều, có một người tên là Mã Văn Lượng nhanh chóng trở thành mục tiêu của hắn.
Người này là cấp dưới của Thôi Phương Vũ năm đó, trên danh nghĩa là quản lý công ty, sau khi Thôi Phương Vũ bị bắt bỏ tù, gã cũng bị phán năm năm tù có thời hạn.
Cho nên, người này có quan hệ chặt chẽ với Thôi Phương Vũ, tất nhiên sẽ biết chút gì đó, chỉ cần tìm được gã, có lẽ có thể làm rõ tình hình năm đó.
Vì thế, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu bắt đầu tìm kiếm người này, dựa theo địa chỉ mà Tăng Khả tra được, bọn họ tìm được một nhà dân đơn sơ. Nhưng mà nhà đó đã sớm bị Mã Văn Lượng gán nợ cho người khác.
Chủ nhà nói, Mã Văn Lượng là kẻ không làm việc đàng hoàng, cực kỳ thích đi ổ mại dâm và bài bạc, năm năm trước, ông ta đã mang nhà gán nợ, bây giờ sớm đã không thấy bóng người đâu, thậm chí ngay cả chết sống cũng không biết!
Triệu Ngọc lại nghe ngóng chuyện nhà họ Thôi từ chủ nhà, nhưng chủ nhà lại không hề biết gì. Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải để lại số điện thoại cho ông ta, bảo một khi có được tin tức về Mã Văn Lượng đang ở đâu, hắn tất sẽ hậu tạ nhiều.
Ban đầu không thuận, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lòng tin của Triệu Ngọc, kế tiếp, hắn dẫn Thôi Lệ Châu thăm nhà cũ của nhà họ Thôi cùng với nơi mà Thôi Phương Vũ từng ở lại. Nhưng đáng tiếc, dù là nhà cũ hay nhà từng thuê ở lại cũng thế, tất cả đều đã bị dỡ bỏ! Hai người bọn họ hỏi thăm rất lâu cũng không tìm được ai biết chuyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới giờ cơm trưa, Triệu Ngọc đành phải cùng Thôi Lệ Châu tìm một quán ăn nhanh, ăn một bữa cơm trưa đơn giản.
Đột nhiên có được tin tức về thân thế, Thôi Lệ Châu thực sự không có khẩu vị, lúc ăn cơm có vẻ co quắp lo lắng.
“Tổ trưởng ơi, mắt thấy thời hạn bảy ngày đã qua nửa ngày rồi, nhưng mà...” Thôi Lệ Châu lo lắng mà nói: “Chúng ta chưa có thu hoạch gì cả! Hơn nữa, bây giờ chuyện mà chúng ta điều tra căn bản đâu liên quan gì đến vụ đá quý? Cho dù đã điều tra được thân thế của tôi thì phải làm thế nào chứ?”
“Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi!” Triệu Ngọc vừa ăn vừa nói giỡn với Thôi Lệ Châu: “Đừng nói cái gì mà nhân viên ngoài biên chế, cô chẳng qua chỉ là một tội phạm mà tổ đặc biệt chúng tôi bắt được thôi! Kỳ hạn mà tới, chúng tôi cùng lắm thì giải tán ngay tại chỗ, đi đày ở nguyên quán mà thôi! Cô cũng đừng quan tâm chuyện vớ vẩn linh tinh làm gì!”
“Anh nói chuyện thật vô trách nhiệm!” Thôi Lệ Châu nghiến răng nghiến lợi: “Các anh phá được án, tôi có thể được giảm hình phạt! Các anh nếu thất bại, thanh xuân của tôi chỉ có thể trôi qua trong ngục giam! Hơn nữa bây giờ đang điều tra thân thế của tôi cơ mà! Tôi có thể không nóng nảy sao? Hay là thế này đi?” Mắt Thôi Lệ Châu sáng lên: “Tôi đi tiếp xúc với bọn côn đồ địa phương, sau đó chúng ta tuyên bố treo giải thưởng được không?”
“Cô ra tiền?” Triệu Ngọc lườm cô ta một cái.
“Tiền thì có gì khó? Cho tôi chút thời gian, sẽ giải quyết nhanh thôi!” Thôi Lệ Châu vỗ vỗ ngực: “Tổ trưởng ơi, tôi có một cảm giác, cha ruột của tôi trước kia rất có thể là dân giang hồ! Anh xem, chúng ta tìm tên Mã Văn Lượng kia vừa mê bài bạc vừa háo sắc, sống gì mà quá thất vọng, sao có thể từng là quản lý ở công ty lớn chứ?”
“Trời ạ, cái này còn cần ‘cảm thấy’ sao?” Triệu Ngọc không chút uyển chuyển mà nói: “Cha cô và Mã Văn Lượng này đều là vì buôn lậu mà vào tù, chẳng lẽ cô còn cho rằng bọn họ đều bị oan uổng à? Nhất định là cô không đọc kĩ tư liệu đúng không? Buôn lậu ô tô và thuốc lá đã đành, nhưng ngay cả di vật văn hoá còn đề cập đến cơ! Nếu không có bối cảnh thế lực thì căn bản không chơi được chuyến này đâu!”
“Nếu như vậy thì chúng ta càng nên dựa theo luật giang hồ mà làm!” Thôi Lệ Châu khẳng định nói: “Tìm được mấy tên từng tiếp xúc với cha tôi trước kia, có thể kiếm được tin tức!”
“Được cái đầu cô ấy!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Tôi cảnh cáo cô, chúng ta chính là cảnh sát, ừm... Tôi là cảnh sát! Nếu cô còn dám đi làm nghề cũ thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Thế... thế làm sao bây giờ?” Thôi Lệ Châu lo lắng: “Cũng đâu thể cứ thế ngồi chờ được?”
“Cũng không đến mức...” Triệu Ngọc ngửa đầu uống một ly trà, thong dong mà nói: “Có lẽ, tôi có một cách, có thể giải quyết hết!”
“Ồ? Cách gì?” Thôi Lệ Châu vội hỏi.
“Ha ha!” Triệu Ngọc mỉm cười, lời nói thấm thía mà nói: “Tiểu Châu Châu à, cô phát hiện ra chưa? Cô và tôi trà trộn giang hồ đã lâu, cứ gặp được chuyện gì là luôn nghĩ về chiều hướng âm u trước, nhưng chúng ta đều không có lưu ý đến có một con đường ánh sáng vẫn luôn xuất hiện trước mặt chúng ta đấy!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thôi Lệ Châu nói, đầu tiên là vì tiết kiệm tiền, thứ hai, cô ta không có chứng minh nhân dân, không thể thuê phòng, chi bằng thuê một phòng đôi.
Aiz!
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc dường như vừa trở lại ngày trước, lúc ấy cũng thế này. Hắn còn nhớ rõ hồi cùng Miêu Anh đến Lăng Vân tra án, mình cũng trăm phương nghìn kế muốn cùng nữ thần ở chung một phòng! Đáng tiếc cuối cùng không thể thực hiện được.
Ai3ngờ, bây giờ lại có tiểu mỹ nữ ngực lớn chủ động đưa lên cửa.
Nhưng mà đối mặt Thôi Lệ Châu, hormone giống đực của Triệu Ngọc lại không hề kích thích, cho nên cuối cùng hắn vẫn bướng bỉnh thuê hai phòng, mỗi người một phòng.
Triệu Ngọc chính là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt trung ương, nếu ngay cả cái phòng cũng không thuê được thì thật sự rất mất mặt. Hơn nữa, hắn thuê phòng cũng không thể sử dụng chứng minh nhân dân để đăng ký. Nếu không, hắn vừa thuê phòng, đám người Ô Phương Phương sẽ biết được hướng đi của hắn.
Nếu Ô Phương Phương biết mình tới tỉnh Nam Giang, ai biết cô0ta sẽ lại giở trò gì?
Nhưng mà ngay cả khi thuê mỗi người một gian phòng, Triệu Ngọc vẫn xem nhẹ sự chấp nhất của Thôi Lệ Châu, khi hắn tắm rửa xong, vừa vào ổ chăn thì lại phát hiện Thôi Lệ Châu đã nằm trên giường của hắn không biết từ bao giờ!
“Cô làm gì thế?” Nhìn thấy một cô gái đang nằm ở trên giường mình, Triệu Ngọc quả thực khó tránh khỏi sinh ra một chút rung động. Nhưng lý trí của hắn lại vẫn chiếm thượng phong, không trực tiếp xông lên.
“Tổ trưởng ơi, nếu tôi nói, vừa rồi tôi muốn kể chuyện ma để dọa anh nhưng cuối lại dọa mình, không dám ngủ một5mình, anh có tin không?” Thôi Lệ Châu nằm ở trên giường, chôn đầu dưới gối đầu nói.
Ừm...
Lý do này nghe có vẻ khá mới mẻ.
“Aiz!” Một giây sau, Triệu Ngọc bất đắc dĩ thở dài, khoát tay lên cái đùi mịn màng của Thôi Lệ Châu, thật lòng thở dài: “Tiểu Châu Châu à, không phải anh đây không hiểu phong tình đâu, mà là em căn bản không biết rõ bản chất thôi! Kỳ thật, bây giờ em chỉ cần một sự an ủi mà thôi! Chứ không phải sự ‘an ủi’ này, em biết không?”
“Trước kia, anh cũng từng mê mang bất lực thế này, nhưng mà khúc mắc cần tự mình giải, người cuối cùng có thể4trợ giúp em chỉ có chính em thôi!”
“Hơn nữa, ông đây chính là người có nguyên tắc, cái gọi là thỏ không ăn cỏ gần hang, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không được tốt lắm... Cho nên... Cho nên...” Triệu Ngọc nhìn đùi Thôi Lệ Châu chằm chằm, nghiêm túc nói: “Cho nên, bây giờ em cởi quần áo đi, anh sẽ đi xuống tầng mua nến và roi...”
Nói xong, không khí tĩnh mịch.
Yên tĩnh chừng một phút đồng hồ, Thôi Lệ Châu mới ôm gối đầu đứng dậy, cúi đầu căm giận mà mắng: “Tổ trưởng, anh đúng là đồ biến thái thần kinh! Hừ...”
Hừ xong, cô ta trực tiếp dúi gối đầu vào đầu Triệu Ngọc,9sau đó xoay người định đi.
“Chậm đã!” Triệu Ngọc khoát tay áo, nhe răng nói: “Người có thể đi, đồ vật thì để lại cho tôi! Có khi lát nữa Tăng Khả còn báo cáo tình hình với tôi đấy!”
“Được được được, cho anh, cho anh...” Nói xong, Thôi Lệ Châu xốc áo ngủ của mình lên, tức giận cầm tất cả di động, đồng hồ còn có ví tiền giấu ở bên trong ném cho Triệu Ngọc.
“Kẻ trộm không chịu đi tay không chứ gì? Tôi cảnh cáo cô đấy, chỉ lần này thôi hiểu không? Nếu lại có lần thứ hai, cẩn thận...” Triệu Ngọc còn chưa nói xong, Thôi Lệ Châu đã ra ngoài đóng cửa phòng lại.
“Con nhóc này, cô muốn làm tôi mệt chết à?” Triệu Ngọc chạy nhanh tới cửa, khóa cửa phòng lại, gáy đã phủ kín một tầng mồ hôi.
Kỳ thật, trong lòng Triệu Ngọc rõ ràng, Thôi Lệ Châu chủ động nhảy vào lòng như vậy khẳng định là nhìn trúng mình. Nếu thật sự lưu cô ta lại, đêm nay khẳng định sẽ không sống uổng.
Nhưng vẫn là câu nói kia, tình cảm của Triệu Ngọc với Thôi Lệ Châu chỉ là đồng tình mà thôi! Cô bé này nhìn trông kiên cường, nhưng bởi vì thân thế ly kỳ và trải qua bất hạnh nên rất yếu ớt, rất cần có người che chở, an ủi. Trong lòng Triệu Ngọc biết rõ sự an ủi này không phải thành lập trên giường!
Nếu muốn thật sự trợ giúp cô ta thì phải đào bới chân tướng sự thật ra, khiến cô ta sống cho rõ ràng mới được!
Hừng đông ngày hôm sau, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu ăn bữa sáng ở khách sạn, rồi bắt đầu một ngày truy tìm tung tích để điều tra.
Tối hôm qua, Tăng Khả thức suốt một đêm, tra xét tận đáy về gia đình của Thôi Lệ Châu, lại phát hiện trực hệ của Thôi Lệ Châu cơ bản đều đã không còn sống!
Không hẳn bởi vì nhà bọn họ bất hạnh, mà là vì ba đời nhà họ Thôi vốn chỉ một con, mà mẹ Thôi Lệ Châu lại là con gái một.
Tra xét thật lâu, Tăng Khả cũng chỉ tìm được mấy bà con xa thân thích của Thôi Lệ Châu, mà những người này bởi vì quá lâu không qua lại, đã trở thành người lạ, dù tìm kiếm và hỏi thăm cũng vô ích.
Bởi vậy, Triệu Ngọc ngược lại tập trung sự chú ý vào những người từng qua lại với nhà họ Thôi. Trong các mục tiêu vốn không nhiều, có một người tên là Mã Văn Lượng nhanh chóng trở thành mục tiêu của hắn.
Người này là cấp dưới của Thôi Phương Vũ năm đó, trên danh nghĩa là quản lý công ty, sau khi Thôi Phương Vũ bị bắt bỏ tù, gã cũng bị phán năm năm tù có thời hạn.
Cho nên, người này có quan hệ chặt chẽ với Thôi Phương Vũ, tất nhiên sẽ biết chút gì đó, chỉ cần tìm được gã, có lẽ có thể làm rõ tình hình năm đó.
Vì thế, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu bắt đầu tìm kiếm người này, dựa theo địa chỉ mà Tăng Khả tra được, bọn họ tìm được một nhà dân đơn sơ. Nhưng mà nhà đó đã sớm bị Mã Văn Lượng gán nợ cho người khác.
Chủ nhà nói, Mã Văn Lượng là kẻ không làm việc đàng hoàng, cực kỳ thích đi ổ mại dâm và bài bạc, năm năm trước, ông ta đã mang nhà gán nợ, bây giờ sớm đã không thấy bóng người đâu, thậm chí ngay cả chết sống cũng không biết!
Triệu Ngọc lại nghe ngóng chuyện nhà họ Thôi từ chủ nhà, nhưng chủ nhà lại không hề biết gì. Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải để lại số điện thoại cho ông ta, bảo một khi có được tin tức về Mã Văn Lượng đang ở đâu, hắn tất sẽ hậu tạ nhiều.
Ban đầu không thuận, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lòng tin của Triệu Ngọc, kế tiếp, hắn dẫn Thôi Lệ Châu thăm nhà cũ của nhà họ Thôi cùng với nơi mà Thôi Phương Vũ từng ở lại. Nhưng đáng tiếc, dù là nhà cũ hay nhà từng thuê ở lại cũng thế, tất cả đều đã bị dỡ bỏ! Hai người bọn họ hỏi thăm rất lâu cũng không tìm được ai biết chuyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới giờ cơm trưa, Triệu Ngọc đành phải cùng Thôi Lệ Châu tìm một quán ăn nhanh, ăn một bữa cơm trưa đơn giản.
Đột nhiên có được tin tức về thân thế, Thôi Lệ Châu thực sự không có khẩu vị, lúc ăn cơm có vẻ co quắp lo lắng.
“Tổ trưởng ơi, mắt thấy thời hạn bảy ngày đã qua nửa ngày rồi, nhưng mà...” Thôi Lệ Châu lo lắng mà nói: “Chúng ta chưa có thu hoạch gì cả! Hơn nữa, bây giờ chuyện mà chúng ta điều tra căn bản đâu liên quan gì đến vụ đá quý? Cho dù đã điều tra được thân thế của tôi thì phải làm thế nào chứ?”
“Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi!” Triệu Ngọc vừa ăn vừa nói giỡn với Thôi Lệ Châu: “Đừng nói cái gì mà nhân viên ngoài biên chế, cô chẳng qua chỉ là một tội phạm mà tổ đặc biệt chúng tôi bắt được thôi! Kỳ hạn mà tới, chúng tôi cùng lắm thì giải tán ngay tại chỗ, đi đày ở nguyên quán mà thôi! Cô cũng đừng quan tâm chuyện vớ vẩn linh tinh làm gì!”
“Anh nói chuyện thật vô trách nhiệm!” Thôi Lệ Châu nghiến răng nghiến lợi: “Các anh phá được án, tôi có thể được giảm hình phạt! Các anh nếu thất bại, thanh xuân của tôi chỉ có thể trôi qua trong ngục giam! Hơn nữa bây giờ đang điều tra thân thế của tôi cơ mà! Tôi có thể không nóng nảy sao? Hay là thế này đi?” Mắt Thôi Lệ Châu sáng lên: “Tôi đi tiếp xúc với bọn côn đồ địa phương, sau đó chúng ta tuyên bố treo giải thưởng được không?”
“Cô ra tiền?” Triệu Ngọc lườm cô ta một cái.
“Tiền thì có gì khó? Cho tôi chút thời gian, sẽ giải quyết nhanh thôi!” Thôi Lệ Châu vỗ vỗ ngực: “Tổ trưởng ơi, tôi có một cảm giác, cha ruột của tôi trước kia rất có thể là dân giang hồ! Anh xem, chúng ta tìm tên Mã Văn Lượng kia vừa mê bài bạc vừa háo sắc, sống gì mà quá thất vọng, sao có thể từng là quản lý ở công ty lớn chứ?”
“Trời ạ, cái này còn cần ‘cảm thấy’ sao?” Triệu Ngọc không chút uyển chuyển mà nói: “Cha cô và Mã Văn Lượng này đều là vì buôn lậu mà vào tù, chẳng lẽ cô còn cho rằng bọn họ đều bị oan uổng à? Nhất định là cô không đọc kĩ tư liệu đúng không? Buôn lậu ô tô và thuốc lá đã đành, nhưng ngay cả di vật văn hoá còn đề cập đến cơ! Nếu không có bối cảnh thế lực thì căn bản không chơi được chuyến này đâu!”
“Nếu như vậy thì chúng ta càng nên dựa theo luật giang hồ mà làm!” Thôi Lệ Châu khẳng định nói: “Tìm được mấy tên từng tiếp xúc với cha tôi trước kia, có thể kiếm được tin tức!”
“Được cái đầu cô ấy!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Tôi cảnh cáo cô, chúng ta chính là cảnh sát, ừm... Tôi là cảnh sát! Nếu cô còn dám đi làm nghề cũ thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Thế... thế làm sao bây giờ?” Thôi Lệ Châu lo lắng: “Cũng đâu thể cứ thế ngồi chờ được?”
“Cũng không đến mức...” Triệu Ngọc ngửa đầu uống một ly trà, thong dong mà nói: “Có lẽ, tôi có một cách, có thể giải quyết hết!”
“Ồ? Cách gì?” Thôi Lệ Châu vội hỏi.
“Ha ha!” Triệu Ngọc mỉm cười, lời nói thấm thía mà nói: “Tiểu Châu Châu à, cô phát hiện ra chưa? Cô và tôi trà trộn giang hồ đã lâu, cứ gặp được chuyện gì là luôn nghĩ về chiều hướng âm u trước, nhưng chúng ta đều không có lưu ý đến có một con đường ánh sáng vẫn luôn xuất hiện trước mặt chúng ta đấy!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook