Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-653
Chương 653: Ai làm chỗ dựa cho cô ta vậy?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thật ra, Triệu Ngọc có thể chuồn đi từ sớm. Nhưng mà nói thật, hắn cũng không cam lòng cứ như vậy mà gánh cái tội danh nhìn lén người khác!
Điều quan trọng hơn, vừa rồi khi các nữ sinh đồng giọng hét chói tai, hắn phát hiện có một chút kỳ lạ ở đây:
Cửa chống trộm ở bên ngoài rất lỏng lẻo, cửa sổ thì mở toang hoác, cộng thêm dấu chân ra vào trên mặt đất vừa ướt vừa dơ, tất cả những điều này khiến cho tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt Triệu Ngọc dày gió dạn sương xem phó bản Kỳ Ngộ này chính là huyền cơ.
Bởi vậy nên hắn mới cố ý chờ ở đây, không chuồn đi.
Giây phút này, sau khi nhìn rõ ràng mọi người, hắn mới đem giấy chứng nhận cảnh sát sáng lấp lánh của3mình, vô cùng chính trực ngẩng đầu nói: “Mọi người đừng hiểu lầm, tôi là cảnh sát! Tôi tới đây để phá án! Nếu không tin... Mọi người xem!”
Dứt lời, Triệu Ngọc bay lên, nhấc chân đá văng cánh cửa gỗ nhỏ xíu của phòng tạp vụ, ngay lập tức truyền ra một tiếng hét kinh hãi.
Tất cả giáo viên đồng loạt mở to mắt kinh khủng nhìn, phòng tạp vụ nhỏ xíu vô cùng bẩn thỉu lại có một người đang trốn bên trong.
Người này là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, trên người mặc quần áo của nhân viên dọn dẹp, trong tay còn cầm một túi lớn đựng thiết bị camera quay phim!
Một đạp của Triệu Ngọc tới vô cùng bất ngờ, người này sợ đến mức run như cầy sấy, dùng hai tay bưng kín mặt lại.
“Ơ?0Tại sao là ông?!”
Đương nhiên hai tay che mặt dùng không đủ, mấy giáo viên chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra đây là nhân viên dọn dẹp được nhà trường thuê.
“Được rồi, bây giờ chân tướng rõ ràng rồi đấy!” Triệu Ngọc giơ giấy chứng nhận cảnh sát, quang minh chính đại nói: “Đúng vậy, tôi đang đi ngang qua trường, mà tường của trường mấy người quá thấp, vừa lúc thấy lão ta đang lén lén lút lút chui vào cửa sổ, tôi còn tưởng lão ta định trộm cắp cho nên mới bí mật đi theo, không ngờ mới sáng sớm mà lão đã làm chuyện không phải con người như vậy!”
“Đây... Đây là camera quay phim đúng không?” Một huấn luyện viên nữ chỉ vào thứ trên tay gã biến thái: “Cái loại không biết xấu hổ, biến5thái điên cuồng! Ông có phải là người không vậy? Vậy mà dám chụp ảnh quay phim bọn nhỏ!”
Cô huấn luyện viên này còn mặc áo tắm trên người cũng nóng lên, xông vào đá cho lão ta một đá, đánh cho cả người lão ta co như con tôm, một câu cũng không dám mở miệng nói.
“Đánh hắn! Đồ biến thái! Đánh...” Cô huấn luyện viên kia quay đầu, các giáo viên còn lại sao còn có thể bình tĩnh được nữa, đồng loạt xuất chiêu, vây quanh tên biến thái, tay đấm chân đá như mưa...
Haiz!
Lúc này Triệu Ngọc mới nặng nề thở ra một hơi, đường đường chính chính đi ra ngoài. Khi đi ngang qua đám người đang giận dữ tột bậc kia, hắn còn nắm lấy một giáo viên nam kích động nhắc nhở: “Người anh em, tôi là tổ4trọng án, chút chuyện nhỏ như này không đáng nhắc tới, cậu cũng đừng có hao tâm tổn trí mà tặng giấy khen các kiểu! Tôi còn chưa kịp báo cho cấp trên cho nên vẫn là cậu mau báo cho đồn cảnh sát địa phương đi! Đối với cái loại người biến thái lấy bọn nhỏ làm niềm vui, nhất định phải trừng trị mới được!”
“Ơ! Vâng! Đúng vậy!” Anh giáo viên kia cũng bị Triệu Ngọc nói đến mức váng hết cả đầu, đang nắm tay với Triệu Ngọc thì đơ ra, sững sờ ngẩn người nhìn Triệu Ngọc biến mất nơi cuối phòng tắm...
Anh giáo viên này không biết, sau khi Triệu Ngọc bình tĩnh và đầy thần thái đi từ cửa chính ra, trên mông đã sớm gắn tên lửa, nhanh hơn chớp chạy đến mất dạng!
Trời ơi!
Tuy rằng ông đây9có giấy chứng nhận cảnh sát, cũng bắt được cảnh người ta quay lén đấy nhưng lỡ đâu bị mấy giáo viên này vây lấy nói ông đây là đồng lõa của tên biến thái kia, vậy tôi lấy lý lẽ đâu ra để mà bào chữa? Không chạy chẳng lẽ lại đứng lại chờ sét đánh à?
Chạy thẳng tới xe cảnh sát, hắn cố hết sức điều hòa hơi thở hồng hộc của mình, vội vàng gọi điện thoại cho Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu mau nói cho tôi biết rốt cục tại sao lại ra nông nỗi này? Tóm lại là Thôi Lệ Châu bị ai bắt đi? Tôi đã bảo là cậu không được để cho đám người kia biết mà? Chỉ cần Ô Phương Phương dám tìm ngược, thế thì cần ngang ngược một chút, muốn ngang ngược thế nào thì ngang ngược thế đó, không được thì đánh cho tôi! Như thế nào các cậu lại không nghe tôi hả?”
“Lão đại, thật sự là không được.” Tăng Khả vô cùng khó xử nói: “Có lãnh đạo lớn nào đó làm chỗ dựa cho cô ta! Ô Phương Phương có lãnh đạo lớn nào đó làm chỗ dựa, chúng em chỉ là binh lính, nào dám trêu đùa quá phận đâu!”
“Chuyện này... Người bị tình nghi sao rồi? Có tóm được Phi Thử Cao không?”
“Đừng nhắc tới nữa!” Tăng Khả nói một cách buồn bực: “Còn chưa tới hiện trường thì đội trưởng Tôn đã bị Cục trưởng gọi về! Không những vậy, cấp trên còn bắt ông ấy ngừng hết tất cả mọi hoạt động, buộc mọi người phải quay trở lại! Lão Tôn cũng không lo liệu được chuyện lớn như vậy nên đành phải nghe lệnh rút quân!”
“Còn nữa, cấp trên nói tổ điều tra đặc biệt chúng ta nên ngay lập tức ngừng điều tra, trở về Cục Cảnh sát Bách Linh chờ mệnh lệnh. Không chỉ vậy, chỉ có cấp trên mới có thể ra chỉ thị quan trọng.”
“Chỉ thị quan trọng? Chỉ thị cái rắm! Đây là cái quỷ gì vậy? Sắp phá án tới nơi rồi, thật sự khốn nạn không chịu được...” Triệu Ngọc tức giận nắm chặt nắm đấm, giận dữ cắn răng chửi ầm lên, mắng một lúc lâu mới bình tĩnh được một chút: “Ô Phương Phương là một ả đàn bà mưu mô, dám đem chỗ dựa vững chắc của cô ta ra chơi chúng ta, hừ, cũng được lắm! Cô cho là cô có chỗ dựa sao? Tôi đây liền gọi điện cho Sở trưởng Tiêu tìm công bằng! Tôi không tin tôi có thể chịu được chuyện bất bình như vậy!”
“Dạ... Tổ trưởng, tổ trưởng... Tôi có câu này không biết có nên nói hay không?” Tăng Khả do dự ngắt lời Triệu Ngọc.
“Sao mà giống cháu nói với bà ngoại quá vậy, đã theo tôi còn giở cái giọng vòng vo đó ra, nói!” Triệu Ngọc đang nóng máu, hét lớn một tiếng khiến Tăng Khả sợ tới mức muốn rớt cái điện thoại luôn.
“Là thế này ạ” Tăng Khả run như cầy sấy, nói: “Vị lãnh đạo làm chỗ dựa cho Ô Phương Phương kia cũng không phải là người xa lạ gì mà chính là người anh nói, Sở trưởng Tiêu, Tiêu Quốc Phượng đó!”
“Cái gì?!” Nghe lời đó, Triệu Ngọc thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, ngơ ngác hỏi lại: “Cậu nói lại xem? Sở trưởng Tiêu... Bà ấy làm sao lại chạy tới làm chỗ dựa cho Ô Phương Phương được?”
“Bọn em đang nói chuyện này đây! Sở trưởng Tiêu không phải là thân thích của anh hay sao? Thế nào lại chạy qua phe của Ô Phương Phương kia được?” Tăng Khả kinh ngạc nói: “Thôi Lệ Châu chính là bị bà ấy bắt đi! Tất cả các mệnh lệnh là do bà ấy ra đó, bảo Cục Cảnh sát Bách Linh và tổ điều tra đặc biệt chúng ta phải dừng hết tất cả hành động!”
“Tiêu Quốc Phượng?! Sao có thể được...” Triệu Ngọc nhíu mày, cẩn thận cân nhắc, lúc này mới ý thức được độ khó giải quyết của vụ này đã sớm vượt xa khỏi trí tưởng tượng của hắn.
Bình tĩnh!
Phải bình tĩnh!
Triệu Ngọc đè cơn tức xuống, để ý ngẫm nghĩ một chút sau đó mới dứt khoát nói với Tăng Khả: “Tăng Khả này, theo như tôi thấy, chuyện này chắc chắn còn có khúc mắc khác nữa!”
“Vậy đi, bây giờ tôi chạy về Cục Cảnh sát Bách Linh, tìm cấp trên nói chuyện rõ ràng!”
“Nhưng mà mọi người nghe cho kĩ đây, việc này không nên chậm trễ, tốc chiến tốc thắng! Nếu chúng ta không bắt được Phi Thử Cao thì chúng ta đã bỏ qua thời gian tốt nhất để truy bắt tội phạm! Vậy nên mọi người đừng nghe theo lệnh dở hơi của cấp trên, có bao nhiêu tài năng thì lấy ra hết cho tôi, bắt bằng được Phi Thử Cao nghe chưa!”
“Nhưng mà, tổ trưởng, mệnh lệnh của cấp trên...” Tăng Khả khó xử nói.
“Bà nội gấu nhà nó chứ lệnh của cấp trên, các cậu cũng không biết tầm quan trọng của người bị tình nghi sao?” Triệu Ngọc quát lên: “Nghe đây, ai bắt được, cá nhân tôi thưởng cho năm mươi nghìn! Nếu không bắt được, tôi đem đầu ba người đều vặn hết làm xác chết nữ không đầu! Bà mẹ nó! Tôi không tin trứng không chọi được đá!”
“À... Tổ... Tổ trưởng...” Rõ ràng trong điện thoại vang lên âm thanh ngạc nhiên của Nhiễm Đào: “Anh nói sai rồi, tôi và Tăng Khả phải là xác chết nam không đầu mới đúng chứ...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Điều quan trọng hơn, vừa rồi khi các nữ sinh đồng giọng hét chói tai, hắn phát hiện có một chút kỳ lạ ở đây:
Cửa chống trộm ở bên ngoài rất lỏng lẻo, cửa sổ thì mở toang hoác, cộng thêm dấu chân ra vào trên mặt đất vừa ướt vừa dơ, tất cả những điều này khiến cho tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt Triệu Ngọc dày gió dạn sương xem phó bản Kỳ Ngộ này chính là huyền cơ.
Bởi vậy nên hắn mới cố ý chờ ở đây, không chuồn đi.
Giây phút này, sau khi nhìn rõ ràng mọi người, hắn mới đem giấy chứng nhận cảnh sát sáng lấp lánh của3mình, vô cùng chính trực ngẩng đầu nói: “Mọi người đừng hiểu lầm, tôi là cảnh sát! Tôi tới đây để phá án! Nếu không tin... Mọi người xem!”
Dứt lời, Triệu Ngọc bay lên, nhấc chân đá văng cánh cửa gỗ nhỏ xíu của phòng tạp vụ, ngay lập tức truyền ra một tiếng hét kinh hãi.
Tất cả giáo viên đồng loạt mở to mắt kinh khủng nhìn, phòng tạp vụ nhỏ xíu vô cùng bẩn thỉu lại có một người đang trốn bên trong.
Người này là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, trên người mặc quần áo của nhân viên dọn dẹp, trong tay còn cầm một túi lớn đựng thiết bị camera quay phim!
Một đạp của Triệu Ngọc tới vô cùng bất ngờ, người này sợ đến mức run như cầy sấy, dùng hai tay bưng kín mặt lại.
“Ơ?0Tại sao là ông?!”
Đương nhiên hai tay che mặt dùng không đủ, mấy giáo viên chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra đây là nhân viên dọn dẹp được nhà trường thuê.
“Được rồi, bây giờ chân tướng rõ ràng rồi đấy!” Triệu Ngọc giơ giấy chứng nhận cảnh sát, quang minh chính đại nói: “Đúng vậy, tôi đang đi ngang qua trường, mà tường của trường mấy người quá thấp, vừa lúc thấy lão ta đang lén lén lút lút chui vào cửa sổ, tôi còn tưởng lão ta định trộm cắp cho nên mới bí mật đi theo, không ngờ mới sáng sớm mà lão đã làm chuyện không phải con người như vậy!”
“Đây... Đây là camera quay phim đúng không?” Một huấn luyện viên nữ chỉ vào thứ trên tay gã biến thái: “Cái loại không biết xấu hổ, biến5thái điên cuồng! Ông có phải là người không vậy? Vậy mà dám chụp ảnh quay phim bọn nhỏ!”
Cô huấn luyện viên này còn mặc áo tắm trên người cũng nóng lên, xông vào đá cho lão ta một đá, đánh cho cả người lão ta co như con tôm, một câu cũng không dám mở miệng nói.
“Đánh hắn! Đồ biến thái! Đánh...” Cô huấn luyện viên kia quay đầu, các giáo viên còn lại sao còn có thể bình tĩnh được nữa, đồng loạt xuất chiêu, vây quanh tên biến thái, tay đấm chân đá như mưa...
Haiz!
Lúc này Triệu Ngọc mới nặng nề thở ra một hơi, đường đường chính chính đi ra ngoài. Khi đi ngang qua đám người đang giận dữ tột bậc kia, hắn còn nắm lấy một giáo viên nam kích động nhắc nhở: “Người anh em, tôi là tổ4trọng án, chút chuyện nhỏ như này không đáng nhắc tới, cậu cũng đừng có hao tâm tổn trí mà tặng giấy khen các kiểu! Tôi còn chưa kịp báo cho cấp trên cho nên vẫn là cậu mau báo cho đồn cảnh sát địa phương đi! Đối với cái loại người biến thái lấy bọn nhỏ làm niềm vui, nhất định phải trừng trị mới được!”
“Ơ! Vâng! Đúng vậy!” Anh giáo viên kia cũng bị Triệu Ngọc nói đến mức váng hết cả đầu, đang nắm tay với Triệu Ngọc thì đơ ra, sững sờ ngẩn người nhìn Triệu Ngọc biến mất nơi cuối phòng tắm...
Anh giáo viên này không biết, sau khi Triệu Ngọc bình tĩnh và đầy thần thái đi từ cửa chính ra, trên mông đã sớm gắn tên lửa, nhanh hơn chớp chạy đến mất dạng!
Trời ơi!
Tuy rằng ông đây9có giấy chứng nhận cảnh sát, cũng bắt được cảnh người ta quay lén đấy nhưng lỡ đâu bị mấy giáo viên này vây lấy nói ông đây là đồng lõa của tên biến thái kia, vậy tôi lấy lý lẽ đâu ra để mà bào chữa? Không chạy chẳng lẽ lại đứng lại chờ sét đánh à?
Chạy thẳng tới xe cảnh sát, hắn cố hết sức điều hòa hơi thở hồng hộc của mình, vội vàng gọi điện thoại cho Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu mau nói cho tôi biết rốt cục tại sao lại ra nông nỗi này? Tóm lại là Thôi Lệ Châu bị ai bắt đi? Tôi đã bảo là cậu không được để cho đám người kia biết mà? Chỉ cần Ô Phương Phương dám tìm ngược, thế thì cần ngang ngược một chút, muốn ngang ngược thế nào thì ngang ngược thế đó, không được thì đánh cho tôi! Như thế nào các cậu lại không nghe tôi hả?”
“Lão đại, thật sự là không được.” Tăng Khả vô cùng khó xử nói: “Có lãnh đạo lớn nào đó làm chỗ dựa cho cô ta! Ô Phương Phương có lãnh đạo lớn nào đó làm chỗ dựa, chúng em chỉ là binh lính, nào dám trêu đùa quá phận đâu!”
“Chuyện này... Người bị tình nghi sao rồi? Có tóm được Phi Thử Cao không?”
“Đừng nhắc tới nữa!” Tăng Khả nói một cách buồn bực: “Còn chưa tới hiện trường thì đội trưởng Tôn đã bị Cục trưởng gọi về! Không những vậy, cấp trên còn bắt ông ấy ngừng hết tất cả mọi hoạt động, buộc mọi người phải quay trở lại! Lão Tôn cũng không lo liệu được chuyện lớn như vậy nên đành phải nghe lệnh rút quân!”
“Còn nữa, cấp trên nói tổ điều tra đặc biệt chúng ta nên ngay lập tức ngừng điều tra, trở về Cục Cảnh sát Bách Linh chờ mệnh lệnh. Không chỉ vậy, chỉ có cấp trên mới có thể ra chỉ thị quan trọng.”
“Chỉ thị quan trọng? Chỉ thị cái rắm! Đây là cái quỷ gì vậy? Sắp phá án tới nơi rồi, thật sự khốn nạn không chịu được...” Triệu Ngọc tức giận nắm chặt nắm đấm, giận dữ cắn răng chửi ầm lên, mắng một lúc lâu mới bình tĩnh được một chút: “Ô Phương Phương là một ả đàn bà mưu mô, dám đem chỗ dựa vững chắc của cô ta ra chơi chúng ta, hừ, cũng được lắm! Cô cho là cô có chỗ dựa sao? Tôi đây liền gọi điện cho Sở trưởng Tiêu tìm công bằng! Tôi không tin tôi có thể chịu được chuyện bất bình như vậy!”
“Dạ... Tổ trưởng, tổ trưởng... Tôi có câu này không biết có nên nói hay không?” Tăng Khả do dự ngắt lời Triệu Ngọc.
“Sao mà giống cháu nói với bà ngoại quá vậy, đã theo tôi còn giở cái giọng vòng vo đó ra, nói!” Triệu Ngọc đang nóng máu, hét lớn một tiếng khiến Tăng Khả sợ tới mức muốn rớt cái điện thoại luôn.
“Là thế này ạ” Tăng Khả run như cầy sấy, nói: “Vị lãnh đạo làm chỗ dựa cho Ô Phương Phương kia cũng không phải là người xa lạ gì mà chính là người anh nói, Sở trưởng Tiêu, Tiêu Quốc Phượng đó!”
“Cái gì?!” Nghe lời đó, Triệu Ngọc thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, ngơ ngác hỏi lại: “Cậu nói lại xem? Sở trưởng Tiêu... Bà ấy làm sao lại chạy tới làm chỗ dựa cho Ô Phương Phương được?”
“Bọn em đang nói chuyện này đây! Sở trưởng Tiêu không phải là thân thích của anh hay sao? Thế nào lại chạy qua phe của Ô Phương Phương kia được?” Tăng Khả kinh ngạc nói: “Thôi Lệ Châu chính là bị bà ấy bắt đi! Tất cả các mệnh lệnh là do bà ấy ra đó, bảo Cục Cảnh sát Bách Linh và tổ điều tra đặc biệt chúng ta phải dừng hết tất cả hành động!”
“Tiêu Quốc Phượng?! Sao có thể được...” Triệu Ngọc nhíu mày, cẩn thận cân nhắc, lúc này mới ý thức được độ khó giải quyết của vụ này đã sớm vượt xa khỏi trí tưởng tượng của hắn.
Bình tĩnh!
Phải bình tĩnh!
Triệu Ngọc đè cơn tức xuống, để ý ngẫm nghĩ một chút sau đó mới dứt khoát nói với Tăng Khả: “Tăng Khả này, theo như tôi thấy, chuyện này chắc chắn còn có khúc mắc khác nữa!”
“Vậy đi, bây giờ tôi chạy về Cục Cảnh sát Bách Linh, tìm cấp trên nói chuyện rõ ràng!”
“Nhưng mà mọi người nghe cho kĩ đây, việc này không nên chậm trễ, tốc chiến tốc thắng! Nếu chúng ta không bắt được Phi Thử Cao thì chúng ta đã bỏ qua thời gian tốt nhất để truy bắt tội phạm! Vậy nên mọi người đừng nghe theo lệnh dở hơi của cấp trên, có bao nhiêu tài năng thì lấy ra hết cho tôi, bắt bằng được Phi Thử Cao nghe chưa!”
“Nhưng mà, tổ trưởng, mệnh lệnh của cấp trên...” Tăng Khả khó xử nói.
“Bà nội gấu nhà nó chứ lệnh của cấp trên, các cậu cũng không biết tầm quan trọng của người bị tình nghi sao?” Triệu Ngọc quát lên: “Nghe đây, ai bắt được, cá nhân tôi thưởng cho năm mươi nghìn! Nếu không bắt được, tôi đem đầu ba người đều vặn hết làm xác chết nữ không đầu! Bà mẹ nó! Tôi không tin trứng không chọi được đá!”
“À... Tổ... Tổ trưởng...” Rõ ràng trong điện thoại vang lên âm thanh ngạc nhiên của Nhiễm Đào: “Anh nói sai rồi, tôi và Tăng Khả phải là xác chết nam không đầu mới đúng chứ...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com