Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-654
Chương 654: Đụng tới tôi là không có kết quả tốt!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Tôi làm sao biết được chứ?” Trần Trác vẻ mặt bất đắc dĩ. “Theo kế hoạch ban đầu thì ngày mai lãnh đạo mới đến, bên tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì hết! Ai biết đang xảy ra chuyện gì chứ? Tôi chỉ nghe nói là, Ô Phương Phương tố cáo cậu, nói Thôi Lệ Châu là tội phạm, nhưng lại bị các anh dẫn đi khắp nơi, không đúng quy trình, gây ra ảnh hưởng không tốt gì đó… Anh mau lên đi, đừng lo cái xe nữa, văn phòng làm việc Cục trưởng trên tầng ba! Sở trưởng Tiêu đợi anh cả nửa ngày trời rồi!”
“Bà mẹ nó!” Triệu Ngọc âm thầm nghiến răng, tự lẩm bẩm, Ô Phương Phương tiểu nhân bỉ ổi, để xem tôi sẽ trả thù cô3như thế nào!
Sau khi xuống xe, Trần Trác vội vã dẫn Triệu Ngọc vào văn phòng làm việc của Cục trưởng.
Trần Trác cũng rất bối rối, không biết sở trưởng đại nhân gặp Triệu Ngọc là chuyện tốt hay chuyện xấu? Chuyện đã đến mức này rồi, vận mệnh của anh ta và đám người Triệu Ngọc là đang quấn lấy nhau, nếu Triệu Ngọc phải chịu xử phạt, thì anh ta tuyệt đối cũng không thoát khỏi! Vì vậy, khi đang lên lầu chân anh ta đột nhiên xoắn vào nhau, suýt chút nữa là bị vấp ngã, may mà có Triệu Ngọc đỡ anh ta lại.
Ai ngờ, sau khi đến văn phòng làm việc của sở trưởng, anh ta và Triệu Ngọc phát hiện, cửa phòng làm việc đang mở ra, bên0trong có đám người đang vây quanh!
Nhìn cách ăn mặc của họ, có thể biết những người này đều là các lãnh đạo ở địa phương, có người của các sở trong tỉnh, cũng có người là lãnh đạo của thành phố Bách Linh. Những người này đều đứng trong văn phòng làm việc, đang nghe vị lãnh đạo nào đó nói chuyện.
“Sở trưởng Tiêu, Triệu Ngọc đến rồi!” Trần Trác đứng ở trước cửa hô lên báo cáo.
“Ừ, được!” Trong phòng vang lên giọng nói già dặn của sở trưởng Tiêu: “Như vậy đi các vị, hôm nay chúng ta dừng tại đây, chuyện của vụ án sau này mong mọi người phối hợp với nhau, vất vả rồi!”
Sau khi bà ấy nói xong, các vị lãnh đạo đều rời khỏi văn phòng,5Triệu Ngọc nhìn thấy, mấy vị lãnh đạo lớn của Cục Cảnh sát Bách Linh đều có mặt ở đây. Nhưng rõ ràng, trong số những người ở đây, chức vụ của bọn họ chắc chắn là rất thấp! Không những đi ra khỏi phòng sớm nhất, mà còn phải đưa tay mở đường cho những người khác.
Triệu Ngọc không quan tâm lãnh đạo hay không lãnh đạo, không đợi mọi người ra hết, hắn liền chen đi vào!
Ngẩng đầu lên nhìn, Sở trưởng Tiêu lâu ngày không gặp đang ngồi yên vị trên ghế làm việc. Không giống như những lần trước đây từng gặp, Sở trưởng Tiêu bây giờ gương mặt rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, tuy trên mặt lộ nụ cười, nhưng trong biểu cảm lại lộ vẻ uy nghiêm4không thể nào diễn tả.
“Đồng chí Triệu Ngọc, đã lâu rồi không gặp!” Sở trưởng Tiêu sớm biết trong lòng Triệu Ngọc không thoải mái, cho nên vừa mới thấy Triệu Ngọc giận dỗi đi vào, liền chào hỏi trước với hắn.
“Sở trưởng Tiêu, bà đang làm gì vậy…” Triệu Ngọc lựa chọn đi thẳng vào vấn đề, muốn vào chủ đề chính, nhưng mà, sở trưởng Tiêu chưa đợi hắn nói xong, liền giơ tay lên trước, ám chỉ muốn hắn im miệng.
“Ừm…” Triệu Ngọc không hiểu chuyện gì xảy ra, liền lập tức ngậm miệng lại.
“Tiểu Trương, qua đây…” Sau đó, Sở trưởng Tiêu ra dấu hiệu tay với thằng nhóc đứng ở trước cửa, thằng nhóc đó liền đi vào phòng làm việc đóng cửa lại, nhốt Trần Trác ở bên9ngoài phòng.
Sau đó, xảy ra một chuyện càng khiến Triệu Ngọc bất ngờ hơn đó là thằng nhóc này lại lấy máy kiểm tra ra, quét xung quanh người của Triệu Ngọc.
Cùng lúc đó, Sở trưởng Tiêu đứng dậy, kéo hết rèm cửa sổ ở phía sau xuống!
Cùng với ánh sáng dần dần trở nên tối tăm, tâm trạng của Triệu Ngọc cũng thay đổi thành 180 độ, hắn tự lẩm bẩm trong lòng, nhìn trạng thái trông gà hóa cuốc của bà ấy, có lẽ nào, thật sự xảy ra chuyện lớn gì sao?
Máy thăm dò tàng hình của Triệu Ngọc vẫn chưa mất hiệu lực, nếu như ở đây có lắp đặt thiết bị nghe lén gì đó, hắn sớm đã phát hiện ra rồi, Tiểu Trưởng kiểm tra xong, gật đầu với Sở trưởng Tiêu, sau đó đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Như vậy, hiện bên trong phòng, chỉ còn lại hai người Sở trưởng Tiêu và Triệu Ngọc.
“Triệu Ngọc, vẫn là chúc mừng cậu trước!” Sở trưởng Tiêu ra ám hiệu kêu Triệu Ngọc ngồi xuống ghế, nói đạo lý: “Trong vụ án giết người tại xưởng sản xuất thuốc quả thật cậu có công không thể kể hết! Sự tích của cậu, tôi đều từng nghe nói qua! Dưới tình hình khó khăn như vậy, cậu cũng có thể phá án, thật sự không dễ chút nào! Hơn nữa, nếu như không phải cậu nhanh chân hơn đám phần tử tội phạm, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
“Ừm, cảm ơn bà.” Triệu Ngọc thử hỏi một câu: “Bà cũng biết, bây giờ tôi không phải đến để nghe bà tuyên dương, chúng ta có thể nói về chuyện của Ô Phương Phương không? Tại sao bà phải chống lưng cho cô ta?”
“Ừ…” Nghe những lời này, Sở trưởng Tiêu liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, tuy cậu là đại trinh thám, nhưng tôi dám đảm bảo, vốn dĩ cậu không nhìn ra được biến số ở đây! Cậu nghĩ sai rồi, tôi không phải chống lưng gì cho Ô Phương Phương, mà là… mà là, đúng lúc ngược lại!”
“Hả? Tại sao?” Một câu nói, khiến cho Triệu Ngọc rơi vào trạng thái mơ hồ.
“Vội vàng là không có tác dụng gì đâu!” Sở trưởng Tiêu bẻ ngón tay của mình, ám chỉ Triệu Ngọc bình tĩnh lại một chút, nói: “Cậu yên tâm, nếu như tôi đã tìm cậu đến đây nói chuyện, thì sẽ nói đáp án mà cậu muốn biết cho cậu nghe! Nhưng mà, cậu phải để tôi nói hết từng chuyện này đến chuyện kia!”
“Vâng…” Triệu Ngọc càng ngày càng cảm thấy chuyện có nhiều uẩn khúc, liền tỏ vẻ nhẫn nhịn, tỏ dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“Chúng ta nói từ vụ án giết người trong xưởng sản xuất thuốc trước đi.” Sở trưởng Tiêu nói: “Tôi không lấy tài liệu với báo cáo gì cho cậu nữa, cậu có thể hiểu được ý của tôi là được rồi. Ừm… cậu còn nhớ trưởng phòng Mã - Mã Nhuận Khuê không? Người tiếp nhận xử lý vụ án xưởng sản xuất thuốc đó?”
Triệu Ngọc gật gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu rõ, Sở trưởng Tiêu nhắc đến người này để làm gì?
“Chuyện này vẫn chưa công bố với bên ngoài! Nhưng mà cậu có thể biết, theo như tin tức mà Mã Nhuận Khuê có được từ miệng của nghi phạm, chúng ta đã thông qua sự hỗ trợ của cảnh sát bên nước họ, bắt được boss lớn đứng ở phía sau vụ án, hơn nữa còn một mẻ hốt chọn tập đoàn tài chính của bọn họ!”
“Hả? nhanh vậy sao?” Triệu Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ rằng, hiệu suất làm việc của Mã Nhuận Khuê lại có thể cao như vậy.
“Hơn nữa…” Sở trưởng Tiêu nặng nề nói: “Những người có tham gia trong vụ án này cũng sẽ bị dẫn đến nước của chúng ta để chấp hành án phạt!!”
“Hả?” Triệu Ngọc mở to mắt, cảm thấy rất thần kỳ, dẫn tội phạm ở nước bọn họ đến nước chúng ta chấp hành án phạt, điều này nghe như chuyện khó có thể thực hiện được. Đối với những kẻ tội phạm ra tay tàn ác, xem mạng người như cỏ rác mà nói, chắc chắn sẽ là chuyện làm lòng người rất hả hê!
“Tôi lại nói với cậu!” Sở trưởng Tiêu nói mạnh mẽ: “Hơn hai mươi tập đoàn tài chính quốc gia phi pháp bắt được trong vụ án xưởng sản xuất thuốc, bất kể là tập đoàn tư nhân hay là nhà nước, cũng đều bị quốc gia ra lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh và chỉnh đốn rồi! Tuy là tiền tham ô phi pháp không thể trả lại, nhưng mà, kết cục cuối cùng của bọn họ, nhất định sẽ là phá sản đóng cửa!”
“Lần này, quốc gia chúng ta quyết định ra tay mạnh. Phàm là đụng đến chúng ta, đều phải chèn ép đến cùng, răn đe bọn họ!” Sở trưởng Tiêu hãnh diện nói: “Triệu Ngọc, đây chính là thái độ của chúng ta! Thái độ của một quốc gia lớn mạnh! Ai muốn tính toán và ức hiếp chúng ta thì phải bắt họ trả giá đau đớn cho hành vi của mình!”
Oa!
Một câu nói khiến cho Triệu Ngọc nghe đến nhiệt huyết sôi lên! Ban đầu, hắn luôn cảm thấy có chút uất ức trong vụ án giết người thần tốc. Tuy đã bắt được hung thủ, nhưng boss lớn đứng sau vụ án và những người hưởng lợi đều nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thật sự có chút không cam tâm.
Bây giờ, sau khi hắn có được kết quả hả hê lòng người như vậy, tâm trạng trở nên vui sướng hơn hẳn!
Thoải mái!
Nói hay lắm!
Quốc gia chúng ta lớn mạnh, nếu ai còn dám đụng đến chúng ta nữa, tuyệt đối sẽ để họ không có kết cục tốt!
Ủa?
Khoan đã…
Bỗng dưng, Triêu Ngọc dừng như lĩnh ngộ ra điều gì, liền trợn mắt, nói với sở trưởng Tiêu: “À… tôi bây giờ… cuối cùng cũng hiểu rồi!” Hắn dùng tay chỉ vào sở trưởng Tiêu, kích động nói: “Liên quan đến việc vụ án cướp đá quý bị tiết lộ ra ngoài, thì ra… thì ra thật sự là do mấy người làm sao! Là các bà đã lan truyền tin Đào Hương bị bắt ra ngoài sao!!!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Bà mẹ nó!” Triệu Ngọc âm thầm nghiến răng, tự lẩm bẩm, Ô Phương Phương tiểu nhân bỉ ổi, để xem tôi sẽ trả thù cô3như thế nào!
Sau khi xuống xe, Trần Trác vội vã dẫn Triệu Ngọc vào văn phòng làm việc của Cục trưởng.
Trần Trác cũng rất bối rối, không biết sở trưởng đại nhân gặp Triệu Ngọc là chuyện tốt hay chuyện xấu? Chuyện đã đến mức này rồi, vận mệnh của anh ta và đám người Triệu Ngọc là đang quấn lấy nhau, nếu Triệu Ngọc phải chịu xử phạt, thì anh ta tuyệt đối cũng không thoát khỏi! Vì vậy, khi đang lên lầu chân anh ta đột nhiên xoắn vào nhau, suýt chút nữa là bị vấp ngã, may mà có Triệu Ngọc đỡ anh ta lại.
Ai ngờ, sau khi đến văn phòng làm việc của sở trưởng, anh ta và Triệu Ngọc phát hiện, cửa phòng làm việc đang mở ra, bên0trong có đám người đang vây quanh!
Nhìn cách ăn mặc của họ, có thể biết những người này đều là các lãnh đạo ở địa phương, có người của các sở trong tỉnh, cũng có người là lãnh đạo của thành phố Bách Linh. Những người này đều đứng trong văn phòng làm việc, đang nghe vị lãnh đạo nào đó nói chuyện.
“Sở trưởng Tiêu, Triệu Ngọc đến rồi!” Trần Trác đứng ở trước cửa hô lên báo cáo.
“Ừ, được!” Trong phòng vang lên giọng nói già dặn của sở trưởng Tiêu: “Như vậy đi các vị, hôm nay chúng ta dừng tại đây, chuyện của vụ án sau này mong mọi người phối hợp với nhau, vất vả rồi!”
Sau khi bà ấy nói xong, các vị lãnh đạo đều rời khỏi văn phòng,5Triệu Ngọc nhìn thấy, mấy vị lãnh đạo lớn của Cục Cảnh sát Bách Linh đều có mặt ở đây. Nhưng rõ ràng, trong số những người ở đây, chức vụ của bọn họ chắc chắn là rất thấp! Không những đi ra khỏi phòng sớm nhất, mà còn phải đưa tay mở đường cho những người khác.
Triệu Ngọc không quan tâm lãnh đạo hay không lãnh đạo, không đợi mọi người ra hết, hắn liền chen đi vào!
Ngẩng đầu lên nhìn, Sở trưởng Tiêu lâu ngày không gặp đang ngồi yên vị trên ghế làm việc. Không giống như những lần trước đây từng gặp, Sở trưởng Tiêu bây giờ gương mặt rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, tuy trên mặt lộ nụ cười, nhưng trong biểu cảm lại lộ vẻ uy nghiêm4không thể nào diễn tả.
“Đồng chí Triệu Ngọc, đã lâu rồi không gặp!” Sở trưởng Tiêu sớm biết trong lòng Triệu Ngọc không thoải mái, cho nên vừa mới thấy Triệu Ngọc giận dỗi đi vào, liền chào hỏi trước với hắn.
“Sở trưởng Tiêu, bà đang làm gì vậy…” Triệu Ngọc lựa chọn đi thẳng vào vấn đề, muốn vào chủ đề chính, nhưng mà, sở trưởng Tiêu chưa đợi hắn nói xong, liền giơ tay lên trước, ám chỉ muốn hắn im miệng.
“Ừm…” Triệu Ngọc không hiểu chuyện gì xảy ra, liền lập tức ngậm miệng lại.
“Tiểu Trương, qua đây…” Sau đó, Sở trưởng Tiêu ra dấu hiệu tay với thằng nhóc đứng ở trước cửa, thằng nhóc đó liền đi vào phòng làm việc đóng cửa lại, nhốt Trần Trác ở bên9ngoài phòng.
Sau đó, xảy ra một chuyện càng khiến Triệu Ngọc bất ngờ hơn đó là thằng nhóc này lại lấy máy kiểm tra ra, quét xung quanh người của Triệu Ngọc.
Cùng lúc đó, Sở trưởng Tiêu đứng dậy, kéo hết rèm cửa sổ ở phía sau xuống!
Cùng với ánh sáng dần dần trở nên tối tăm, tâm trạng của Triệu Ngọc cũng thay đổi thành 180 độ, hắn tự lẩm bẩm trong lòng, nhìn trạng thái trông gà hóa cuốc của bà ấy, có lẽ nào, thật sự xảy ra chuyện lớn gì sao?
Máy thăm dò tàng hình của Triệu Ngọc vẫn chưa mất hiệu lực, nếu như ở đây có lắp đặt thiết bị nghe lén gì đó, hắn sớm đã phát hiện ra rồi, Tiểu Trưởng kiểm tra xong, gật đầu với Sở trưởng Tiêu, sau đó đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Như vậy, hiện bên trong phòng, chỉ còn lại hai người Sở trưởng Tiêu và Triệu Ngọc.
“Triệu Ngọc, vẫn là chúc mừng cậu trước!” Sở trưởng Tiêu ra ám hiệu kêu Triệu Ngọc ngồi xuống ghế, nói đạo lý: “Trong vụ án giết người tại xưởng sản xuất thuốc quả thật cậu có công không thể kể hết! Sự tích của cậu, tôi đều từng nghe nói qua! Dưới tình hình khó khăn như vậy, cậu cũng có thể phá án, thật sự không dễ chút nào! Hơn nữa, nếu như không phải cậu nhanh chân hơn đám phần tử tội phạm, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
“Ừm, cảm ơn bà.” Triệu Ngọc thử hỏi một câu: “Bà cũng biết, bây giờ tôi không phải đến để nghe bà tuyên dương, chúng ta có thể nói về chuyện của Ô Phương Phương không? Tại sao bà phải chống lưng cho cô ta?”
“Ừ…” Nghe những lời này, Sở trưởng Tiêu liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, tuy cậu là đại trinh thám, nhưng tôi dám đảm bảo, vốn dĩ cậu không nhìn ra được biến số ở đây! Cậu nghĩ sai rồi, tôi không phải chống lưng gì cho Ô Phương Phương, mà là… mà là, đúng lúc ngược lại!”
“Hả? Tại sao?” Một câu nói, khiến cho Triệu Ngọc rơi vào trạng thái mơ hồ.
“Vội vàng là không có tác dụng gì đâu!” Sở trưởng Tiêu bẻ ngón tay của mình, ám chỉ Triệu Ngọc bình tĩnh lại một chút, nói: “Cậu yên tâm, nếu như tôi đã tìm cậu đến đây nói chuyện, thì sẽ nói đáp án mà cậu muốn biết cho cậu nghe! Nhưng mà, cậu phải để tôi nói hết từng chuyện này đến chuyện kia!”
“Vâng…” Triệu Ngọc càng ngày càng cảm thấy chuyện có nhiều uẩn khúc, liền tỏ vẻ nhẫn nhịn, tỏ dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“Chúng ta nói từ vụ án giết người trong xưởng sản xuất thuốc trước đi.” Sở trưởng Tiêu nói: “Tôi không lấy tài liệu với báo cáo gì cho cậu nữa, cậu có thể hiểu được ý của tôi là được rồi. Ừm… cậu còn nhớ trưởng phòng Mã - Mã Nhuận Khuê không? Người tiếp nhận xử lý vụ án xưởng sản xuất thuốc đó?”
Triệu Ngọc gật gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu rõ, Sở trưởng Tiêu nhắc đến người này để làm gì?
“Chuyện này vẫn chưa công bố với bên ngoài! Nhưng mà cậu có thể biết, theo như tin tức mà Mã Nhuận Khuê có được từ miệng của nghi phạm, chúng ta đã thông qua sự hỗ trợ của cảnh sát bên nước họ, bắt được boss lớn đứng ở phía sau vụ án, hơn nữa còn một mẻ hốt chọn tập đoàn tài chính của bọn họ!”
“Hả? nhanh vậy sao?” Triệu Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ rằng, hiệu suất làm việc của Mã Nhuận Khuê lại có thể cao như vậy.
“Hơn nữa…” Sở trưởng Tiêu nặng nề nói: “Những người có tham gia trong vụ án này cũng sẽ bị dẫn đến nước của chúng ta để chấp hành án phạt!!”
“Hả?” Triệu Ngọc mở to mắt, cảm thấy rất thần kỳ, dẫn tội phạm ở nước bọn họ đến nước chúng ta chấp hành án phạt, điều này nghe như chuyện khó có thể thực hiện được. Đối với những kẻ tội phạm ra tay tàn ác, xem mạng người như cỏ rác mà nói, chắc chắn sẽ là chuyện làm lòng người rất hả hê!
“Tôi lại nói với cậu!” Sở trưởng Tiêu nói mạnh mẽ: “Hơn hai mươi tập đoàn tài chính quốc gia phi pháp bắt được trong vụ án xưởng sản xuất thuốc, bất kể là tập đoàn tư nhân hay là nhà nước, cũng đều bị quốc gia ra lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh và chỉnh đốn rồi! Tuy là tiền tham ô phi pháp không thể trả lại, nhưng mà, kết cục cuối cùng của bọn họ, nhất định sẽ là phá sản đóng cửa!”
“Lần này, quốc gia chúng ta quyết định ra tay mạnh. Phàm là đụng đến chúng ta, đều phải chèn ép đến cùng, răn đe bọn họ!” Sở trưởng Tiêu hãnh diện nói: “Triệu Ngọc, đây chính là thái độ của chúng ta! Thái độ của một quốc gia lớn mạnh! Ai muốn tính toán và ức hiếp chúng ta thì phải bắt họ trả giá đau đớn cho hành vi của mình!”
Oa!
Một câu nói khiến cho Triệu Ngọc nghe đến nhiệt huyết sôi lên! Ban đầu, hắn luôn cảm thấy có chút uất ức trong vụ án giết người thần tốc. Tuy đã bắt được hung thủ, nhưng boss lớn đứng sau vụ án và những người hưởng lợi đều nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thật sự có chút không cam tâm.
Bây giờ, sau khi hắn có được kết quả hả hê lòng người như vậy, tâm trạng trở nên vui sướng hơn hẳn!
Thoải mái!
Nói hay lắm!
Quốc gia chúng ta lớn mạnh, nếu ai còn dám đụng đến chúng ta nữa, tuyệt đối sẽ để họ không có kết cục tốt!
Ủa?
Khoan đã…
Bỗng dưng, Triêu Ngọc dừng như lĩnh ngộ ra điều gì, liền trợn mắt, nói với sở trưởng Tiêu: “À… tôi bây giờ… cuối cùng cũng hiểu rồi!” Hắn dùng tay chỉ vào sở trưởng Tiêu, kích động nói: “Liên quan đến việc vụ án cướp đá quý bị tiết lộ ra ngoài, thì ra… thì ra thật sự là do mấy người làm sao! Là các bà đã lan truyền tin Đào Hương bị bắt ra ngoài sao!!!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook