Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-665
Chương 665: Nhanh chóng đuổi theo
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Hiệu suất làm việc của đội cảnh sát Bách Linh quả nhiên cao, đội trưởng Tôn bên này vừa dứt lời thì bộ đàm liền vang lên
“Đội trưởng Tôn, tìm thấy rồi, chiếc xe tang lễ chứa nghi phạm là chiếc xe Jinbei màu trắng, đầu xe còn thấy rõ kiểu chữ của nhà tang lễ!”
“Chúng tôi thấy chiếc xe đó đi dọc đại lộ Hương Lăng, đi về phía Nam lúc 4 giờ 47 phút…”
“Cái gì!?” Đội trưởng Tôn vừa nghe liền vội hỏi: “4 giờ 47 phút, cái đó… cái đó không phải là vừa để chạy mất sao?
“Phía Nam?” Triệu Ngọc quan sát bản đồ, bọn họ vừa từ phía Nam tới, không biết tại sao Lý Phi lại chạy về phía đó? Chẳng lẽ… ông3ta còn muốn trở về Bách Linh?
“Đuổi theo! Nhanh lên!” Đội trưởng Tôn chỉ đạo, đại đội ngay lập tức lên xe.
Tuy nhiên, để cẩn thận, ông vẫn để mấy người ở lại nhà tang lễ, một mặt tiếp tục lục soát, một mặt bảo vệ hiện trường, đợi bộ phận pháp y đến tìm kiếm chứng cứ.
“Đội trưởng Tôn, tôi sẽ đi cùng người của tôi! Chúng ta dùng bộ đàm để liên lạc!”
Nói xong, Triệu Ngọc không đi cùng đội trưởng Tôn đi mà đi xe của tổ điều tra đặc biệt. Sau khi lên xe, hắn bắt Nhiễm Đào ngồi vào ghế phụ rồi tự đạp chân ga, lần đầu tiên tự mình lái xe.
Bây giờ trời vừa sáng, khoảng hơn năm giờ, vì là mùa0đông nên mặt trời lên muộn, xung quanh bóng tối vẫn bao trùm, người trên đường cũng vô cùng ít.
Vừa lên đến đường lớn, Triệu Ngọc đã đạp ga tăng tốc, tốc độ trực tiếp tăng nhanh vô cùng nguy hiểm. Trên xe ngoài Nhiễm Đào còn có Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn. Hai người bị Triệu Ngọc làm cho hoảng sợ, cả hai ngồi thẳng, không dám nói câu nào.
“Tổ trưởng, chậm một chút, chú ý an toàn…” Nhiễm Đào cũng bị dọa khiến mặt cắt không còn giọt máu, liên lục căn dặn.
“Tổ trưởng Triệu, chiếc xe của nghi phạm di chuyển dọc theo quốc lộ hướng đi Bách Linh, trong mười phút có thể vào đến trung tâm Bách Linh!” Đội trưởng Tôn dùng5bộ đàm chuyền thông tin đến: “Mọi người đến đâu rồi? Tôi đã liên lạc với các bộ phận liên quan, thực hiện kiểm soát giao thông và chuẩn bị thiết lập rào chắn!”
Mười phút…
Nhận được thông tin từ đội trưởng Tôn, Triệu Ngọc không chỉ đạp ga hết tốc độ mà còn sử dụng đến máy tăng lực đẩy cuối cùng để tăng tốc.
Theo lý thuyết, xe của nghi phạm đã bị cảnh sát bao vây, Triệu Ngọc vốn dĩ không cần liều mạng như vậy! Thế nhưng, Triệu Ngọc cảm thấy, chuyện Lý Phi chạy trốn có điều bất thường. Hắn lo lắng trên đường xảy ra bất chắc cho nên mới không tiếc sử dụng máy tăng lực đẩy để tăng tốc, cũng muốn là người4đầu tiên tìm ra ông ta!
Ngay sau khi máy tăng lực đẩy được sử dụng, chiếc xe lao nhanh giống như hỏa tiễn. Mọi người cảm thấy không thể nhìn rõ khung cảnh bên đường, cảm giác như đang xuyên qua không gian và thời gian!
A…
Mấy người Nhiễm Đào không chịu được nữa, mọi người cùng la thất thanh.
“Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, tình hình có sự thay đổi…” Chỉ trong chốc lát, bên trong bộ đàm lại có thông tin được truyền đến: “Xe của nghi phạm trong video giám sát đột nhiên biến mất, các đơn vị chú ý, lần cuối cùng thấy xe nghi phạm là ở thôn Khương gần đó, nhưng sau khi đi qua thôn Khương, không thấy chiếc9xe xuất hiện. Mọi người đi qua đó cần đặc biệt chú ý…”
Vừa nghe thấy thông tin xe của nghi phạm biến mất, Triệu Ngọc tranh thủ giảm tốc độ. Hô hô… thành viên trong tổ thở hổn hển, lúc này mới có cảm giác có đủ không khí để hít thở.
Ai ngờ, ngay sau khi xác nhận phương hướng, Triệu Ngọc bỗng nhiên phát hiện, xe của mình đang ở chính là nơi được nhắc đến trong bộ đàm, thôn Khương!
Thôn Khương!
Móa!
Thiết bị nhìn ban đêm!
Kính viễn vọng!
Vào thời điểm quan trọng như vậy, Triệu Ngọc cũng không ngần ngại bỏ toàn bộ những thứ có thể sử dụng ra. Tuy vậy, nhưng thật phí của trời, hai vật vừa mới mang ra sử dụng thì Thôi Lệ Châu liền chỉ ra bên ngoài cửa sổ và hô lên: “Tổ trưởng! Đó không phải sao? Nhìn kìa!”
Nhìn theo hướng chỉ của Thôi Lệ Châu, mọi người đều nhìn thấy con đường nhỏ bên tay phải quả nhiên có ánh đèn ô tô đang đi chuyển ngày một xa.
Dưới tác dụng của thiết bị nhìn ban đêm cộng với kính viễn vọng, Triệu Ngọc nhìn càng rõ, đó là một chiếc xe màu trắng, hình dáng bên ngoài khá giống với xe tang lễ!
“Đúng vậy, chính là ông ta!” Triệu Ngọc rẽ lái đuổi theo. Cùng lúc đó, Nhiễm Đào liền cầm lấy bộ đàm thông báo tình hình cho các đội khác.
Con đường quê gập ghềnh và lầy lội, Triệu Ngọc không quan tâm nhiều liền lái xe để đuổi theo, mấy người trong xe tựa như ngồi thú nhún, bị dập lên dập xuống, không ngừng la hét!
Rất nhanh, Triệu Ngọc ngày càng gần mục tiêu, lúc này trời đã sáng lên nhiều. Họ đã có thể nhìn thấy rõ, đó đích thị là một chiếc xe tang lễ!
Chiếc xe tang lễ di chuyển rất chậm, cũng đang loạng choạng trên con đường nhỏ.
Không thể ngờ, chiếc xe tang lễ này không chạy thẳng vào thôn mà chạy dọc theo bên ngoài thôn, hướng về phía nghĩa trang!
Hả?
Nghĩa trang?
Triệu Ngọc nhớ lại một chút, chỗ này không phải là nghĩa trang của Đỗ Mạn Đình. Không biết vì sao người trên xe lại lái xe tới đây?
Mấy phút trôi qua, Triệu Ngọc lái xe qua một cây đa cổ thụ khổng lồ, lúc này bất thình lình nhìn thấy, chiếc xe tang lễ kia đã dừng lại. Tại điểm dừng xe, có một ngôi nhà lớn không có người ở bên cạnh nghĩa trang, chiếc xe tang lễ dừng lại ở trước một ngôi nhà cổ.
“Súng! Súng! Súng!” Triệu Ngọc vội vàng vẫy tay với Nhiễm Đào, rất rõ ràng, họ đã rất gần tên sát nhân của vụ án thi thể nữ không đầu, không cầm chút vũ khí phòng thân sao được?
Nhưng mà, Triệu Ngọc đang quá phấn khích cho nên quên mất xin súng từ chỗ đội trưởng Tôn.
Cũng may, Nhiễm Đào nhìn xa trông rộng, không chỉ mang súng của mình mà còn cầm cho Triệu Ngọc một khẩu.
Sau khi đỗ xe xong, Triệu Ngọc cùng Nhiễm Đào xông xuống trước, Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn bám sát phía sau.
Triệu Ngọc và Nhiễm Đào mỗi người vừa kiểm tra chiếc xe tang lễ màu trắng, trên đầu xe quả nhiên có chữ của nhà tang lễ.
Sau khi xác nhận chiếc xe tang lễ không có dấu hiệu bất thường. Lúc này mọi người mới tiến vào tòa nhà ở trước mặt.
Cửa của tòa nhà đều mở ra, chính giữa là một cái sân, trong sân mọc đầy cỏ dại khô héo. Hai bên sân có một loạt các phòng, mặt phía Nam có ba gian phòng nhỏ, mặt phía Bắc là ba gian phòng chính.
Triệu Ngọc nhanh chóng ra hiệu cho Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn đứng ngoài cửa, còn mình và Nhiễm Đào xông vào bên trong.
Hắn vốn dĩ định cùng Nhiễm Đào chia làm hai ngả, tuy nhiên khi hai người vừa vào thì nghe thấy tiếng động mạnh bên trong phòng chính phía Bắc.
Nghe thấy tiếng động, cả hai người không thể dừng lại, lập tức đá văng cửa chính, một trước một sau xông vào.
“Không được nhúc nhích!” Nhiễm Đào thét lớn, tuy nhiên vì trong phòng quá tối, anh ta không nhìn thấy rõ.
Nhưng Triệu Ngọc lại khác, hắn có thiết bị nhìn ban đêm cho nên có thể nhìn rõ tình hình trong phòng.
Vừa nhìn thì thấy ở chính giữa gian phòng khách đơn sơ, có một người đàn ông mặc bộ đồ vải thô màu đen, trên tay cầm một cái xô nhựa, đang đổ một cái gì đó lên người!
Trong nháy mắt, mùi xăng nồng nặc tràn ra khiến Triệu Ngọc giật mình.
Vừa nhìn thấy có người xông vào phòng, hơn nữa còn có súng, người này ngay lập tức thả xô nhựa xuống, sau đó bật bật lửa trong tay!!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Đội trưởng Tôn, tìm thấy rồi, chiếc xe tang lễ chứa nghi phạm là chiếc xe Jinbei màu trắng, đầu xe còn thấy rõ kiểu chữ của nhà tang lễ!”
“Chúng tôi thấy chiếc xe đó đi dọc đại lộ Hương Lăng, đi về phía Nam lúc 4 giờ 47 phút…”
“Cái gì!?” Đội trưởng Tôn vừa nghe liền vội hỏi: “4 giờ 47 phút, cái đó… cái đó không phải là vừa để chạy mất sao?
“Phía Nam?” Triệu Ngọc quan sát bản đồ, bọn họ vừa từ phía Nam tới, không biết tại sao Lý Phi lại chạy về phía đó? Chẳng lẽ… ông3ta còn muốn trở về Bách Linh?
“Đuổi theo! Nhanh lên!” Đội trưởng Tôn chỉ đạo, đại đội ngay lập tức lên xe.
Tuy nhiên, để cẩn thận, ông vẫn để mấy người ở lại nhà tang lễ, một mặt tiếp tục lục soát, một mặt bảo vệ hiện trường, đợi bộ phận pháp y đến tìm kiếm chứng cứ.
“Đội trưởng Tôn, tôi sẽ đi cùng người của tôi! Chúng ta dùng bộ đàm để liên lạc!”
Nói xong, Triệu Ngọc không đi cùng đội trưởng Tôn đi mà đi xe của tổ điều tra đặc biệt. Sau khi lên xe, hắn bắt Nhiễm Đào ngồi vào ghế phụ rồi tự đạp chân ga, lần đầu tiên tự mình lái xe.
Bây giờ trời vừa sáng, khoảng hơn năm giờ, vì là mùa0đông nên mặt trời lên muộn, xung quanh bóng tối vẫn bao trùm, người trên đường cũng vô cùng ít.
Vừa lên đến đường lớn, Triệu Ngọc đã đạp ga tăng tốc, tốc độ trực tiếp tăng nhanh vô cùng nguy hiểm. Trên xe ngoài Nhiễm Đào còn có Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn. Hai người bị Triệu Ngọc làm cho hoảng sợ, cả hai ngồi thẳng, không dám nói câu nào.
“Tổ trưởng, chậm một chút, chú ý an toàn…” Nhiễm Đào cũng bị dọa khiến mặt cắt không còn giọt máu, liên lục căn dặn.
“Tổ trưởng Triệu, chiếc xe của nghi phạm di chuyển dọc theo quốc lộ hướng đi Bách Linh, trong mười phút có thể vào đến trung tâm Bách Linh!” Đội trưởng Tôn dùng5bộ đàm chuyền thông tin đến: “Mọi người đến đâu rồi? Tôi đã liên lạc với các bộ phận liên quan, thực hiện kiểm soát giao thông và chuẩn bị thiết lập rào chắn!”
Mười phút…
Nhận được thông tin từ đội trưởng Tôn, Triệu Ngọc không chỉ đạp ga hết tốc độ mà còn sử dụng đến máy tăng lực đẩy cuối cùng để tăng tốc.
Theo lý thuyết, xe của nghi phạm đã bị cảnh sát bao vây, Triệu Ngọc vốn dĩ không cần liều mạng như vậy! Thế nhưng, Triệu Ngọc cảm thấy, chuyện Lý Phi chạy trốn có điều bất thường. Hắn lo lắng trên đường xảy ra bất chắc cho nên mới không tiếc sử dụng máy tăng lực đẩy để tăng tốc, cũng muốn là người4đầu tiên tìm ra ông ta!
Ngay sau khi máy tăng lực đẩy được sử dụng, chiếc xe lao nhanh giống như hỏa tiễn. Mọi người cảm thấy không thể nhìn rõ khung cảnh bên đường, cảm giác như đang xuyên qua không gian và thời gian!
A…
Mấy người Nhiễm Đào không chịu được nữa, mọi người cùng la thất thanh.
“Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, tình hình có sự thay đổi…” Chỉ trong chốc lát, bên trong bộ đàm lại có thông tin được truyền đến: “Xe của nghi phạm trong video giám sát đột nhiên biến mất, các đơn vị chú ý, lần cuối cùng thấy xe nghi phạm là ở thôn Khương gần đó, nhưng sau khi đi qua thôn Khương, không thấy chiếc9xe xuất hiện. Mọi người đi qua đó cần đặc biệt chú ý…”
Vừa nghe thấy thông tin xe của nghi phạm biến mất, Triệu Ngọc tranh thủ giảm tốc độ. Hô hô… thành viên trong tổ thở hổn hển, lúc này mới có cảm giác có đủ không khí để hít thở.
Ai ngờ, ngay sau khi xác nhận phương hướng, Triệu Ngọc bỗng nhiên phát hiện, xe của mình đang ở chính là nơi được nhắc đến trong bộ đàm, thôn Khương!
Thôn Khương!
Móa!
Thiết bị nhìn ban đêm!
Kính viễn vọng!
Vào thời điểm quan trọng như vậy, Triệu Ngọc cũng không ngần ngại bỏ toàn bộ những thứ có thể sử dụng ra. Tuy vậy, nhưng thật phí của trời, hai vật vừa mới mang ra sử dụng thì Thôi Lệ Châu liền chỉ ra bên ngoài cửa sổ và hô lên: “Tổ trưởng! Đó không phải sao? Nhìn kìa!”
Nhìn theo hướng chỉ của Thôi Lệ Châu, mọi người đều nhìn thấy con đường nhỏ bên tay phải quả nhiên có ánh đèn ô tô đang đi chuyển ngày một xa.
Dưới tác dụng của thiết bị nhìn ban đêm cộng với kính viễn vọng, Triệu Ngọc nhìn càng rõ, đó là một chiếc xe màu trắng, hình dáng bên ngoài khá giống với xe tang lễ!
“Đúng vậy, chính là ông ta!” Triệu Ngọc rẽ lái đuổi theo. Cùng lúc đó, Nhiễm Đào liền cầm lấy bộ đàm thông báo tình hình cho các đội khác.
Con đường quê gập ghềnh và lầy lội, Triệu Ngọc không quan tâm nhiều liền lái xe để đuổi theo, mấy người trong xe tựa như ngồi thú nhún, bị dập lên dập xuống, không ngừng la hét!
Rất nhanh, Triệu Ngọc ngày càng gần mục tiêu, lúc này trời đã sáng lên nhiều. Họ đã có thể nhìn thấy rõ, đó đích thị là một chiếc xe tang lễ!
Chiếc xe tang lễ di chuyển rất chậm, cũng đang loạng choạng trên con đường nhỏ.
Không thể ngờ, chiếc xe tang lễ này không chạy thẳng vào thôn mà chạy dọc theo bên ngoài thôn, hướng về phía nghĩa trang!
Hả?
Nghĩa trang?
Triệu Ngọc nhớ lại một chút, chỗ này không phải là nghĩa trang của Đỗ Mạn Đình. Không biết vì sao người trên xe lại lái xe tới đây?
Mấy phút trôi qua, Triệu Ngọc lái xe qua một cây đa cổ thụ khổng lồ, lúc này bất thình lình nhìn thấy, chiếc xe tang lễ kia đã dừng lại. Tại điểm dừng xe, có một ngôi nhà lớn không có người ở bên cạnh nghĩa trang, chiếc xe tang lễ dừng lại ở trước một ngôi nhà cổ.
“Súng! Súng! Súng!” Triệu Ngọc vội vàng vẫy tay với Nhiễm Đào, rất rõ ràng, họ đã rất gần tên sát nhân của vụ án thi thể nữ không đầu, không cầm chút vũ khí phòng thân sao được?
Nhưng mà, Triệu Ngọc đang quá phấn khích cho nên quên mất xin súng từ chỗ đội trưởng Tôn.
Cũng may, Nhiễm Đào nhìn xa trông rộng, không chỉ mang súng của mình mà còn cầm cho Triệu Ngọc một khẩu.
Sau khi đỗ xe xong, Triệu Ngọc cùng Nhiễm Đào xông xuống trước, Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn bám sát phía sau.
Triệu Ngọc và Nhiễm Đào mỗi người vừa kiểm tra chiếc xe tang lễ màu trắng, trên đầu xe quả nhiên có chữ của nhà tang lễ.
Sau khi xác nhận chiếc xe tang lễ không có dấu hiệu bất thường. Lúc này mọi người mới tiến vào tòa nhà ở trước mặt.
Cửa của tòa nhà đều mở ra, chính giữa là một cái sân, trong sân mọc đầy cỏ dại khô héo. Hai bên sân có một loạt các phòng, mặt phía Nam có ba gian phòng nhỏ, mặt phía Bắc là ba gian phòng chính.
Triệu Ngọc nhanh chóng ra hiệu cho Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn đứng ngoài cửa, còn mình và Nhiễm Đào xông vào bên trong.
Hắn vốn dĩ định cùng Nhiễm Đào chia làm hai ngả, tuy nhiên khi hai người vừa vào thì nghe thấy tiếng động mạnh bên trong phòng chính phía Bắc.
Nghe thấy tiếng động, cả hai người không thể dừng lại, lập tức đá văng cửa chính, một trước một sau xông vào.
“Không được nhúc nhích!” Nhiễm Đào thét lớn, tuy nhiên vì trong phòng quá tối, anh ta không nhìn thấy rõ.
Nhưng Triệu Ngọc lại khác, hắn có thiết bị nhìn ban đêm cho nên có thể nhìn rõ tình hình trong phòng.
Vừa nhìn thì thấy ở chính giữa gian phòng khách đơn sơ, có một người đàn ông mặc bộ đồ vải thô màu đen, trên tay cầm một cái xô nhựa, đang đổ một cái gì đó lên người!
Trong nháy mắt, mùi xăng nồng nặc tràn ra khiến Triệu Ngọc giật mình.
Vừa nhìn thấy có người xông vào phòng, hơn nữa còn có súng, người này ngay lập tức thả xô nhựa xuống, sau đó bật bật lửa trong tay!!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com