Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-666
Chương 666: Chân tướng kẻ trộm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Bùng!
Trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên dữ dội, không biết xăng thiêu thứ gì mà ngọn lửa mang theo một luồng khói đen dày đặc!
A!?
Nhiễm Đào hét lớn, chân tay luống cuống, không thể nổ súng cũng không thể tiến lên!
Tuy nhiên, điều mà Nhiễm Đào không ngờ tới là khi ngọn lửa đang lan ra thì Triệu Ngọc lại nhảy một bước dài, trực tiếp xông tới, đẩy mạnh đối phương cùng ngã xuống đất!
Bởi vì trong thùng ở dưới đất còn rất nhiều xăng, khi ngọn lửa bốc cháy, thùng xăng phát ra một tiếng nổ lớn, một quả cầu lửa khổng lồ lập tức phun ra!
Tầm mắt bị ngọn lửa bao trùm, Nhiễm Đào hét lên một tiếng3sau đó xông ra ngoài.
“A… a… tổ trưởng… tổ trưởng… đừng, đừng, đừng...”
Người còn chưa đứng lên, Nhiễm Đào đã ý thức được khả năng Triệu Ngọc gặp bất trắc, hắn ta vừa thét lên và khóc nức nở vừa chật vật bò dậy.
Ai mà biết được ngay sau đó, một màn làm hắn ta hốt hoảng xuất hiện! Hắn ta đang chuẩn bị xông vào biển lửa để cứu Triệu Ngọc nhưng vừa bò dậy thì bỗng dưng nhìn thấy, Triệu Ngọc đã sớm mang theo kẻ tự thiêu xông ra đến cửa, cũng vừa vặn vượt qua mình…
“Đây…” Nhiễm Đào sững sờ, hoàn toàn không biết Triệu Ngọc làm cách nào để chạy thoát ra.
“Nhiễm Đào! Ngớ ra làm cái0gì thế? Chạy mau…” Triệu Ngọc hét lên, đồng thời tự mình kéo kẻ tự thiêu chạy ra sân.
“Anh… tôi… mẹ nó chứ…” Nhiễm Đào sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc và kẻ tự thiêu không hề hấn gì, hắn ta càng lộn xộn hơn. Thế nhưng, mắt thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, hắn ta vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn phòng.
Đến lúc hắn ta chạy ra đến sân thì Triệu Ngọc đã sớm lấy còng ra, còng tay kẻ tự thiêu vào rồi.
“Lý Phi, bắt được ông rồi!” Triệu Ngọc dùng lực ép vào lưng nghi phạm, quyết liệt nói.
“A… sao… sao có thể... A…” Lý Phi bị đau kêu lên một tiếng, mắt đầy5hoảng sợ, ông ta cũng không thể tin được trên người mình toàn là xăng, vậy mà không bị thiêu chết!
“Tổ trưởng! Tổ trưởng! Mọi người không sao chứ?” Lúc này, khi nghe thấy tiếng động Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu cũng chạy vào, nhìn thấy ngọn lửa ngùn ngụt trong căn phòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
“Đừng sững ra đó… Dập lửa!” Triệu Ngọc chỉ vào căn phòng nói: “Bên trong có thể có chứng cứ quan trọng!”
“A… đúng đúng đúng…” Nhiễm Đào liền chạy đến ống nước trong sân, nhưng khi mở khóa thì bên trong không có nước.
“Đúng rồi, trên xe có bình cứu hỏa!!”
Trong thời khắc quan trọng, vẫn là Thôi Lệ Châu bình4tĩnh, cô ta tranh thủ chạy ra xe cảnh sát tìm bình cứu hỏa, sau đó xông vào phòng để dập lửa.
Ngô Tú Mẫn cũng nhanh chóng ra ngoài xe tang lễ tìm kiếm và cũng tìm được một bình cứu hỏa.
Thế là, cô ấy theo sát Thôi Lệ Châu xông vào phòng, cả hai cô gái cùng nhau dập lửa.
Mặc dù căn phòng vừa bị nổ thùng xăng nhưng do bên trong không có nhiều đồ nên ngọn lửa cũng không mạnh như tưởng tượng, bình cứu hỏa vừa phun ra một cái, ngọn lửa lập tức bị khống chế, không lâu sau đã bị dập tắt hoàn toàn.
Ú... ú... ú...
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, đoàn người9của đội trưởng Tôn cũng đã tới.
“Tổ trưởng… tổ trưởng… để tôi xem… để tôi xem…” Nhiễm Đào vội vội vàng vàng phủi một hồi trên người Triệu Ngọc thì phát hiện trên người Triệu Ngọc không có vết thương nào.
“Anh… Rốt cuộc làm sao anh chạy thoát ra ngoài được vậy?” Nhiễm Đào kinh ngạc hỏi: “Không bị đốt cháy sao? Tôi thấy cả hai người…”
Nói nhảm!
Trong lòng Triệu Ngọc thầm mắng, ông đây mặc áo chống cháy, đương nhiên không bị cháy rồi!
Thực ra, ngay lúc bước vào căn phòng, Triệu Ngọc đã bất ngờ nhận ra, kẻ đang tẩm xăng lên người để tự thiêu chính là người mà cảnh sát đang dốc toàn lực để truy tìm, Lý Phi!
Thế nhưng điều khiến Triệu Ngọc không hiểu là vì sao Lý Phi lại chạy đến nơi này? Vì sao ông ta lại muốn tự thiêu? Lý Phi một lòng muốn chết, không chút do dự mà ném chiếc bật lửa vào xăng.
Triệu Ngọc thấy mình không thể cản được nên chỉ còn cách nhanh chóng sử dụng hai cái áo chống cháy, một cái khoác vào người Lý Phi còn một cái để lại cho mình.
Vụ án lớn động trời như vậy, họ đã trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ để tìm ra nghi phạm chính, nếu như khi mọi chuyện chưa rõ ràng mà Lý Phi cứ như vậy tự thiêu rồi chết. E rằng vụ án thi thể nữ không đầu mãi mãi không thể làm rõ trắng đen!
Cho nên, bất luận thế nào, cũng phải giữ lại tính mạng cho ông ta, không thể để ông ta chết dễ dàng thế được!
Tất nhiên, cũng không thể vì điều này mà để bản thân bị lửa thiêu cho nên hắn đã sử dụng hai chiếc áo chống cháy.
Lúc ấy, Triệu Ngọc tiến lên nhào vào Lý Phi chỉ là muốn khuất phục ông ta, không nghĩ đến thùng xăng trên mặt đất thực sự phát nổ! May mắn là có áo chống cháy không thì Triệu Ngọc cũng khó bảo toàn tính mạng.
“Tôi không sao, đừng sờ tôi được không, muốn sờ thì…”
Triệu Ngọc đẩy bàn tay bẩn của Nhiễm Đào ra, vừa định nói là muốn sờ thì sờ vào Lý Phi kìa, nhưng hắn chợt nhớ tới điều gì đó nên nhanh chóng dùng hai tay lục soát người Lý Phi.
Kết quả, khi hắn cho tay phải vào túi áo bông của Lý Phi, tìm thấy bên trong một cái gì đó lạnh băng, không chút do dự hắn liền móc nó ra.
Khi hắn và Nhiễu Đào nhìn lại lần nữa, cả hai người không thể không mở to mắt, ánh mắt lóe lên một sự ngạc nhiên không thể diễn tả!
Thứ mà Triệu Ngọc nhìn thấy trong tay mình chính là một chiếc dây chuyền đá quý cao cấp, trên chiếc dây chuyền màu trắng bạc có một viên đá sapphire khổng lồ màu xanh ngọc, bên trong nó còn có quầng sáng màu xanh lá cây, nhìn qua đã thấy vô cùng tinh xảo.
“Ngôi sao... Ta... Tamil…” Nhiễm Đào bối rối đến lắp bắp: “Thế mà… nó thực sự nằm trong tay ông ta!”
“Không sai, hẳn là ngôi sao Tamil!” Triệu Ngọc nặng nề thở ra, trong lòng thở dài, chẳng trách hôm nay mở quẻ thì ở đầu là chữ “Đoái”! Hóa ra nó để ám chỉ chiếc dây chuyền đá quý này!
Trước đó, Triệu Ngọc từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như bản thân thực sự tìm thấy đá quý, thì sẽ ở trong hoàn cảnh như thế nào? Thật không thể ngờ, thực sự không thể ngờ, cuối cùng, lại là trong một ngôi nhà hoang vu bên cạnh nghĩa địa, hơn nữa nó lại còn được lấy ra từ trong túi áo bông của Lý Phi!
Lúc này, Lý Phi bị Triệu Ngọc áp chế, không có sức chống cự, cứ như thế sững sờ nằm trên mặt đất, không nhúc nhích cũng không nói lời nào.
Lý Phi có bề ngoài thấp bé, thân thể gầy gò đến tiều tụy, tóc trên đầu đã bạc phân nửa, hơn nữa trong một thời gian dài còn không chải cho nên trông vô cùng lôi thôi, nhếch nhác, lại thêm bộ quần áo tồi tàn, ông ta chính là hình ảnh tiêu chuẩn của một kẻ lang thang, có điểm nào giống với một kẻ giết người tàn ác cơ chứ?
Vừa rồi Triệu Ngọc còn hơi hốt hoảng, thậm chí còn nghĩ là mình bắt nhầm người, thế nhưng người này ngoại trừ tuổi tác thì bộ dạng giống hệt bức ảnh Lý Phi! Hơn nữa, viên đá “Ngôi sao Tamil” thực sự được tìm thấy trên người ông ta!
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, một ông già nhỏ bé, gầy gò nhìn qua cảm giác không có chút lực sát thương nào lại là kẻ giết người tàn ác, là hung thủ sát hại sáu người phụ nữ trong vụ án thi thể nữ không đầu?
Cạch… cạch… cạch…
Lúc này, xe của cảnh sát đã đỗ ở cửa của ngôi nhà nhỏ, cảnh sát hình sự được vũ trang đầy đủ mở cửa xe ra và nhanh chóng xông vào.
Triệu Ngọc đang muốn đứng đậy bàn giao lại mọi việc cho họ nhưng Ngô Tú Mẫn đứng ở cửa phòng chợt vẫy tay ra hiệu: “Tổ trưởng, anh mau tới đây... xem cái này đi...”
“Ừ?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Ngô Tú Mẫn, trong lòng Triệu Ngọc có chút hồi hộp, biểu hiện cứng nhắc trong giây lát…
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên dữ dội, không biết xăng thiêu thứ gì mà ngọn lửa mang theo một luồng khói đen dày đặc!
A!?
Nhiễm Đào hét lớn, chân tay luống cuống, không thể nổ súng cũng không thể tiến lên!
Tuy nhiên, điều mà Nhiễm Đào không ngờ tới là khi ngọn lửa đang lan ra thì Triệu Ngọc lại nhảy một bước dài, trực tiếp xông tới, đẩy mạnh đối phương cùng ngã xuống đất!
Bởi vì trong thùng ở dưới đất còn rất nhiều xăng, khi ngọn lửa bốc cháy, thùng xăng phát ra một tiếng nổ lớn, một quả cầu lửa khổng lồ lập tức phun ra!
Tầm mắt bị ngọn lửa bao trùm, Nhiễm Đào hét lên một tiếng3sau đó xông ra ngoài.
“A… a… tổ trưởng… tổ trưởng… đừng, đừng, đừng...”
Người còn chưa đứng lên, Nhiễm Đào đã ý thức được khả năng Triệu Ngọc gặp bất trắc, hắn ta vừa thét lên và khóc nức nở vừa chật vật bò dậy.
Ai mà biết được ngay sau đó, một màn làm hắn ta hốt hoảng xuất hiện! Hắn ta đang chuẩn bị xông vào biển lửa để cứu Triệu Ngọc nhưng vừa bò dậy thì bỗng dưng nhìn thấy, Triệu Ngọc đã sớm mang theo kẻ tự thiêu xông ra đến cửa, cũng vừa vặn vượt qua mình…
“Đây…” Nhiễm Đào sững sờ, hoàn toàn không biết Triệu Ngọc làm cách nào để chạy thoát ra.
“Nhiễm Đào! Ngớ ra làm cái0gì thế? Chạy mau…” Triệu Ngọc hét lên, đồng thời tự mình kéo kẻ tự thiêu chạy ra sân.
“Anh… tôi… mẹ nó chứ…” Nhiễm Đào sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc và kẻ tự thiêu không hề hấn gì, hắn ta càng lộn xộn hơn. Thế nhưng, mắt thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, hắn ta vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn phòng.
Đến lúc hắn ta chạy ra đến sân thì Triệu Ngọc đã sớm lấy còng ra, còng tay kẻ tự thiêu vào rồi.
“Lý Phi, bắt được ông rồi!” Triệu Ngọc dùng lực ép vào lưng nghi phạm, quyết liệt nói.
“A… sao… sao có thể... A…” Lý Phi bị đau kêu lên một tiếng, mắt đầy5hoảng sợ, ông ta cũng không thể tin được trên người mình toàn là xăng, vậy mà không bị thiêu chết!
“Tổ trưởng! Tổ trưởng! Mọi người không sao chứ?” Lúc này, khi nghe thấy tiếng động Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu cũng chạy vào, nhìn thấy ngọn lửa ngùn ngụt trong căn phòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
“Đừng sững ra đó… Dập lửa!” Triệu Ngọc chỉ vào căn phòng nói: “Bên trong có thể có chứng cứ quan trọng!”
“A… đúng đúng đúng…” Nhiễm Đào liền chạy đến ống nước trong sân, nhưng khi mở khóa thì bên trong không có nước.
“Đúng rồi, trên xe có bình cứu hỏa!!”
Trong thời khắc quan trọng, vẫn là Thôi Lệ Châu bình4tĩnh, cô ta tranh thủ chạy ra xe cảnh sát tìm bình cứu hỏa, sau đó xông vào phòng để dập lửa.
Ngô Tú Mẫn cũng nhanh chóng ra ngoài xe tang lễ tìm kiếm và cũng tìm được một bình cứu hỏa.
Thế là, cô ấy theo sát Thôi Lệ Châu xông vào phòng, cả hai cô gái cùng nhau dập lửa.
Mặc dù căn phòng vừa bị nổ thùng xăng nhưng do bên trong không có nhiều đồ nên ngọn lửa cũng không mạnh như tưởng tượng, bình cứu hỏa vừa phun ra một cái, ngọn lửa lập tức bị khống chế, không lâu sau đã bị dập tắt hoàn toàn.
Ú... ú... ú...
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, đoàn người9của đội trưởng Tôn cũng đã tới.
“Tổ trưởng… tổ trưởng… để tôi xem… để tôi xem…” Nhiễm Đào vội vội vàng vàng phủi một hồi trên người Triệu Ngọc thì phát hiện trên người Triệu Ngọc không có vết thương nào.
“Anh… Rốt cuộc làm sao anh chạy thoát ra ngoài được vậy?” Nhiễm Đào kinh ngạc hỏi: “Không bị đốt cháy sao? Tôi thấy cả hai người…”
Nói nhảm!
Trong lòng Triệu Ngọc thầm mắng, ông đây mặc áo chống cháy, đương nhiên không bị cháy rồi!
Thực ra, ngay lúc bước vào căn phòng, Triệu Ngọc đã bất ngờ nhận ra, kẻ đang tẩm xăng lên người để tự thiêu chính là người mà cảnh sát đang dốc toàn lực để truy tìm, Lý Phi!
Thế nhưng điều khiến Triệu Ngọc không hiểu là vì sao Lý Phi lại chạy đến nơi này? Vì sao ông ta lại muốn tự thiêu? Lý Phi một lòng muốn chết, không chút do dự mà ném chiếc bật lửa vào xăng.
Triệu Ngọc thấy mình không thể cản được nên chỉ còn cách nhanh chóng sử dụng hai cái áo chống cháy, một cái khoác vào người Lý Phi còn một cái để lại cho mình.
Vụ án lớn động trời như vậy, họ đã trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ để tìm ra nghi phạm chính, nếu như khi mọi chuyện chưa rõ ràng mà Lý Phi cứ như vậy tự thiêu rồi chết. E rằng vụ án thi thể nữ không đầu mãi mãi không thể làm rõ trắng đen!
Cho nên, bất luận thế nào, cũng phải giữ lại tính mạng cho ông ta, không thể để ông ta chết dễ dàng thế được!
Tất nhiên, cũng không thể vì điều này mà để bản thân bị lửa thiêu cho nên hắn đã sử dụng hai chiếc áo chống cháy.
Lúc ấy, Triệu Ngọc tiến lên nhào vào Lý Phi chỉ là muốn khuất phục ông ta, không nghĩ đến thùng xăng trên mặt đất thực sự phát nổ! May mắn là có áo chống cháy không thì Triệu Ngọc cũng khó bảo toàn tính mạng.
“Tôi không sao, đừng sờ tôi được không, muốn sờ thì…”
Triệu Ngọc đẩy bàn tay bẩn của Nhiễm Đào ra, vừa định nói là muốn sờ thì sờ vào Lý Phi kìa, nhưng hắn chợt nhớ tới điều gì đó nên nhanh chóng dùng hai tay lục soát người Lý Phi.
Kết quả, khi hắn cho tay phải vào túi áo bông của Lý Phi, tìm thấy bên trong một cái gì đó lạnh băng, không chút do dự hắn liền móc nó ra.
Khi hắn và Nhiễu Đào nhìn lại lần nữa, cả hai người không thể không mở to mắt, ánh mắt lóe lên một sự ngạc nhiên không thể diễn tả!
Thứ mà Triệu Ngọc nhìn thấy trong tay mình chính là một chiếc dây chuyền đá quý cao cấp, trên chiếc dây chuyền màu trắng bạc có một viên đá sapphire khổng lồ màu xanh ngọc, bên trong nó còn có quầng sáng màu xanh lá cây, nhìn qua đã thấy vô cùng tinh xảo.
“Ngôi sao... Ta... Tamil…” Nhiễm Đào bối rối đến lắp bắp: “Thế mà… nó thực sự nằm trong tay ông ta!”
“Không sai, hẳn là ngôi sao Tamil!” Triệu Ngọc nặng nề thở ra, trong lòng thở dài, chẳng trách hôm nay mở quẻ thì ở đầu là chữ “Đoái”! Hóa ra nó để ám chỉ chiếc dây chuyền đá quý này!
Trước đó, Triệu Ngọc từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như bản thân thực sự tìm thấy đá quý, thì sẽ ở trong hoàn cảnh như thế nào? Thật không thể ngờ, thực sự không thể ngờ, cuối cùng, lại là trong một ngôi nhà hoang vu bên cạnh nghĩa địa, hơn nữa nó lại còn được lấy ra từ trong túi áo bông của Lý Phi!
Lúc này, Lý Phi bị Triệu Ngọc áp chế, không có sức chống cự, cứ như thế sững sờ nằm trên mặt đất, không nhúc nhích cũng không nói lời nào.
Lý Phi có bề ngoài thấp bé, thân thể gầy gò đến tiều tụy, tóc trên đầu đã bạc phân nửa, hơn nữa trong một thời gian dài còn không chải cho nên trông vô cùng lôi thôi, nhếch nhác, lại thêm bộ quần áo tồi tàn, ông ta chính là hình ảnh tiêu chuẩn của một kẻ lang thang, có điểm nào giống với một kẻ giết người tàn ác cơ chứ?
Vừa rồi Triệu Ngọc còn hơi hốt hoảng, thậm chí còn nghĩ là mình bắt nhầm người, thế nhưng người này ngoại trừ tuổi tác thì bộ dạng giống hệt bức ảnh Lý Phi! Hơn nữa, viên đá “Ngôi sao Tamil” thực sự được tìm thấy trên người ông ta!
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, một ông già nhỏ bé, gầy gò nhìn qua cảm giác không có chút lực sát thương nào lại là kẻ giết người tàn ác, là hung thủ sát hại sáu người phụ nữ trong vụ án thi thể nữ không đầu?
Cạch… cạch… cạch…
Lúc này, xe của cảnh sát đã đỗ ở cửa của ngôi nhà nhỏ, cảnh sát hình sự được vũ trang đầy đủ mở cửa xe ra và nhanh chóng xông vào.
Triệu Ngọc đang muốn đứng đậy bàn giao lại mọi việc cho họ nhưng Ngô Tú Mẫn đứng ở cửa phòng chợt vẫy tay ra hiệu: “Tổ trưởng, anh mau tới đây... xem cái này đi...”
“Ừ?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Ngô Tú Mẫn, trong lòng Triệu Ngọc có chút hồi hộp, biểu hiện cứng nhắc trong giây lát…
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook