Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-669
Chương 669: Con đường trở thành ma quỷ (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Sư nương không hề nhúc nhích, hai chúng tôi cũng không động đậy, Tứ muội không mặc quần áo, tôi cũng không đứng lên! Khi đó, tôi cảm giác cả thế giới đều là màu đen! Tôi không biết rốt cuộc chúng tôi đã làm gì, tất cả giống như là một giấc mơ...”
“Nhưng có một sự thật là sư nương đã chết! Đến cuối cùng thì mọi chuyện cũng phải giải quyết!” Lý Phi nuốt nước bọt, suy sụp nói: “Tôi là đại ca, chuyện giết người như thế nói thế nào cũng không thể để cho Tứ muội gánh được! Cho nên... tôi liền nói với Tứ muội, bảo cô ấy đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu tôi, người là do tôi giết! Sau đó... tôi bỏ chạy! Lúc ấy, tôi không mang theo bất3cứ thứ gì, trên đầu máu còn chảy ròng ròng, cứ như vậy chạy đi!”
“Tôi không biết sau này trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Sau khi tôi chạy ra ngoài cứ chạy thục mạng, chạy bán sống bán chết, trong đầu luôn nghĩ, từ nay về sau tôi chính là tội phạm giết người, tôi không bao giờ... có thể trở lại Bách Linh được nữa, cũng không thể nào quay lại Nam Giang! Tôi phải chạy, tôi phải trốn...”
“Vài năm đầu, tôi sống hoàn toàn dựa vào ngón nghề mà sư phụ truyền dạy, trộm cắp sống qua ngày. Nhưng mà, kỹ thuật của tôi không tốt, hơn nữa trong lòng luôn có bóng ma tâm lý, còn mang tội danh giết người, một khi bị cảnh sát bắt được, cả đời sẽ không còn cơ0hội nữa!”
“Cho nên tôi không dám trộm cướp lộ liễu trên đường phố, cũng không dám đi tới mấy nhà giàu hay quan chức trộm những thứ đắt tiền. Bởi vậy, cuộc sống của tôi thực sự khó khăn, mỗi ngày làm bạn với mấy người ăn xin, không có đồ ăn, không có chỗ ở.”
“Khi đó, tôi liền ý thức được, nhu cầu cấp bách là phải tìm một công việc nào đó sống qua ngày. Nhưng mà một người không có thân phận giống như tôi, nếu muốn tìm một công việc đứng đắn khó như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.”
“Nhưng ông trời không tuyệt đường người, cuối cùng, khi tôi lưu lạc đến huyện Vệ Lĩnh tỉnh Tấn An, vô tình nhìn thấy thông báo nhà tang lễ đang tuyển nhân công tạm5thời.”
“Tôi đã nghĩ nhà tang lễ hẳn cũng không phải là nơi quá nghiêm ngặt cho nên tôi liền cầm chứng minh thư trộm được, tới đó ứng tuyển!”
“Nhà tang lễ là nơi thường xuyên tiếp xúc với người chết, tiền lương của nhân viên tạm thời cũng không cao vì thế không có ai cạnh tranh với tôi, ngày đầu tiên đến đó đã được giao việc...”
“Công việc chủ yếu của tôi là tạp vụ, gần như cái gì cũng làm, làm trợ thủ cho nhập liệm sư, trang điểm cho người chết, quét dọn vệ sinh, hỏa táng thi thể, chạy xe tang, vân vân...”
“Nhưng đúng lúc này, tôi đi theo một vị lão sư phụ, học được kỹ thuật xử lý thi thể chống bị phân hủy cùng với kỹ thuật trang điểm... đó cũng là4phần công việc mà tôi đã làm trong thời gian dài nhất.”
“Làm như thế nhiều năm, tôi học được không ít kiến thức trong ngành ‘chăm sóc’ người chết này, hiểu được rất nhiều phương pháp xử lý thi thể. Chỉ có điều, tiền lương ở nhà tang lễ thực sự quá ít, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của tôi, có đôi lúc ngay cả tiền thuê nhà cũng không trả nổi. Để cải thiện chất lượng sinh hoạt, mỗi khi có thời gian tôi liền quay về thị trấn làm nghề cũ.”
“Mục tiêu của tôi đều là những nhà dân bình thường, tuy rằng không trộm được nhiều lắm nhưng lần nào cũng trộm được, tương đối an toàn.”
“Để đảm bảo không xảy ra sai sót, mỗi lần trước khi thực hiện tôi đều nghiên9cứu địa hình, hơn nữa tất cả hành động đều vào lúc đêm khuya, khi đó mọi người đều đã ngủ say, cho dù không trộm được thứ gì thì cũng không bị người khác bắt được.”
“Có một đêm khuya khoắt tôi lẻn vào trong nhà một tên buôn bán thổ sản. Sau khi lẻn vào tôi mới phát hiện người nhà này vẫn chưa đi ngủ. Nữ chủ nhân còn đang đốt giấy tiền ở sân sau.”
“Lúc ấy, tôi đang ở trong sân rồi, khó chạy thoát được nên đành nấp ở phía sau vại nước nhà cô ta chờ đợi cơ hội.”
“Đương nhiên tôi cũng rất hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắt như vậy, vì lý do gì mà người phụ nữ này còn chạy ra sân hóa tiền vàng? Hơn nữa lúc hóa tiền vàng còn bày biện bàn thờ và đồ cúng!”
“Người phụ nữ kia vừa hóa vàng vừa nói chuyện, rốt cuộc lúc này tôi mới hiểu được, tôi cảm động vì cô ta đang hóa tiền vàng cho cô con gái đã mất! Người phụ nữ này... Ừm...”
Ai ngờ nói đến đây, bỗng nhiên Lý Phi nắm chặt tay, trong mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ khó có thể hình dung, ông ta cắn răng tiếp tục nói: “Không nghĩ tới, người phụ nữ đó lại có lòng dạ độc ác đến vậy. Cô ta nhẫn tâm tự tay giết chết cô con gái mới được một tuổi rưỡi của mình! Chính mồm cô ta nói, con gái cô ta từ lúc vừa sinh ra đã mắc bệnh bẩm sinh. Nhà bọn họ không có điều kiện, nếu con bé còn sống sẽ liên lụy tới bọn họ! Hơn nữa, bởi vì có kế hoạch hóa gia đình, bọn họ không có cách nào lại sinh thêm được nữa!”
“Cho nên nhân lúc con gái ngủ say, cô ta đã dùng gối giết chết con bé!” Nói xong, Lý Phi hung hăng đập bàn, kích động đến nỗi mắt hằn rõ tia máu.
“Các người nói xem, đây còn là người không? Đó là con gái ruột của cô ta...” Lý Phi kích động quát: “Sư nương ngược đãi chúng tôi nhưng dù sao chúng tôi cũng không phải là do bà ta sinh ra! Ít nhất chúng tôi còn có thể phản kháng nhưng một đứa trẻ mới chỉ có một tuổi rưỡi thì có thể làm được gì?”
“Không công bằng, quá bất công! Người phụ nữ này giống như sư nương tôi, căn bản không xứng được sống trên đời, cô ta phải trả giá cho hành vi của mình! Cho nên... cho nên...” Lý Phi hung ác nói: “Lúc ấy tôi liền nổi lên ý muốn giết người! Muốn giết chết cô ta báo thù cho đứa bé đáng thương kia!”
“Tôi nghĩ rồi, dù sao khi đó tôi cũng đã phạm tội giết người! Giết thêm người nữa cũng không sao! Vì thế... tôi lén lút nấp ở đó chờ đợi, đợi tới khi cô ta đốt xong vàng mã để đi ngủ, lúc ấy tôi mới lẻn vào phòng cô ta. Thì ra, người phụ nữ này chỉ ở nhà một mình, vừa hay là cơ hội để tôi ra tay!”
“Lúc ấy tôi không hề do dự, dùng đúng cách mà cô ta giết con gái để giết cô ta. Tôi dùng một chiếc gối đè lên mặt cô ta! Ngay từ đầu, cô ta vùng vẫy kịch liệt, thậm chí còn dùng móng tay cào xước tay tôi, nhưng tôi không dám buông tay. Cứ như thế khoảng chừng mười phút, cho đến khi cô ta không động đậy nữa.”
“Nói thật, lúc giết người xong, tôi không có tý cảm giác hối hận nào, chỉ là cảm thấy, bản thân chắc là đã điên rồi! Hành vi của tôi hoàn toàn giống một kẻ điên. Tôi lại vì một đứa trẻ một tuổi rưỡi mà giết người!”
“Hoang đường... ha ha... có thấy hoang đường không? Ha ha ha...”
Lý Phi cười điên dại, hiện trường lại rơi vào im lặng.
Đúng vậy...
Trong lòng Triệu Ngọc yên lặng hỏi một câu hoang đường không?
“Lúc tôi học nghề thường xuyên nghe sư phụ nói về chuyện cảnh sát phá án.” Lý Phi tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy nếu tôi giết người như thế, sớm hay muộn cũng sẽ bị cảnh sát bắt được!”
“Cho nên tôi hiểu rõ hoặc là không làm còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, phải chuyển thi thể này đi! Người phụ nữ này cũng không nặng, tôi bỏ cô ta vào cái túi bện sau đó kéo đến vùng đất hoang vu, định bụng đào một cái hố chôn cô ta xuống!”
“Nhưng mà, chỗ này cách nhà cô ta quá gần, tôi sợ là đào hố chôn sẽ nhanh chóng bị người ta phát hiện! Tôi cũng biết cảnh sát có đội chó nghiệp vụ chỉ cần ngửi một chút là sẽ tìm được.”
“Vì thế, tôi chạy cả đêm về nhà tang lễ, lấy xe tang lễ chạy lại đây chở thi thể về nhà tang lễ.”
“Nhà tang lễ vốn là nơi âm u, thường ngày chỉ có một người ở đây trông coi mà người này không ai khác lại chính là tôi!”
“Vốn tôi định đem thi thể cho vào lò hỏa thiêu! Nhưng tới lúc đó lại phát hiện căn bản không thể làm được, bật lò hỏa thiêu động tĩnh quá lớn chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý!”
“Cuối cùng tôi bắt đầu suy nghĩ, dùng cách nào mới có thể thủ tiêu cái xác này an toàn mà không bị cảnh sát điều tra ra được? Trước kia nghe sư phụ nói qua, việc cảnh sát đau đầu nhất chính là không tìm thấy thi thể hoặc là không xác nhận được thân phận của người chết!”
“Vào thời điểm đó, nếu muốn xác nhận thân phận của người chết, ngoại trừ tướng mạo, răng, tóc ra còn có vân tay!” Lý Phi liếc mắt, vẻ mặt quỷ quyệt nói: “Cho nên tôi dứt khoát chặt đứt hết ngón tay, sau đó chặt đầu cô ta!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Nhưng có một sự thật là sư nương đã chết! Đến cuối cùng thì mọi chuyện cũng phải giải quyết!” Lý Phi nuốt nước bọt, suy sụp nói: “Tôi là đại ca, chuyện giết người như thế nói thế nào cũng không thể để cho Tứ muội gánh được! Cho nên... tôi liền nói với Tứ muội, bảo cô ấy đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu tôi, người là do tôi giết! Sau đó... tôi bỏ chạy! Lúc ấy, tôi không mang theo bất3cứ thứ gì, trên đầu máu còn chảy ròng ròng, cứ như vậy chạy đi!”
“Tôi không biết sau này trong nhà đã xảy ra chuyện gì. Sau khi tôi chạy ra ngoài cứ chạy thục mạng, chạy bán sống bán chết, trong đầu luôn nghĩ, từ nay về sau tôi chính là tội phạm giết người, tôi không bao giờ... có thể trở lại Bách Linh được nữa, cũng không thể nào quay lại Nam Giang! Tôi phải chạy, tôi phải trốn...”
“Vài năm đầu, tôi sống hoàn toàn dựa vào ngón nghề mà sư phụ truyền dạy, trộm cắp sống qua ngày. Nhưng mà, kỹ thuật của tôi không tốt, hơn nữa trong lòng luôn có bóng ma tâm lý, còn mang tội danh giết người, một khi bị cảnh sát bắt được, cả đời sẽ không còn cơ0hội nữa!”
“Cho nên tôi không dám trộm cướp lộ liễu trên đường phố, cũng không dám đi tới mấy nhà giàu hay quan chức trộm những thứ đắt tiền. Bởi vậy, cuộc sống của tôi thực sự khó khăn, mỗi ngày làm bạn với mấy người ăn xin, không có đồ ăn, không có chỗ ở.”
“Khi đó, tôi liền ý thức được, nhu cầu cấp bách là phải tìm một công việc nào đó sống qua ngày. Nhưng mà một người không có thân phận giống như tôi, nếu muốn tìm một công việc đứng đắn khó như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.”
“Nhưng ông trời không tuyệt đường người, cuối cùng, khi tôi lưu lạc đến huyện Vệ Lĩnh tỉnh Tấn An, vô tình nhìn thấy thông báo nhà tang lễ đang tuyển nhân công tạm5thời.”
“Tôi đã nghĩ nhà tang lễ hẳn cũng không phải là nơi quá nghiêm ngặt cho nên tôi liền cầm chứng minh thư trộm được, tới đó ứng tuyển!”
“Nhà tang lễ là nơi thường xuyên tiếp xúc với người chết, tiền lương của nhân viên tạm thời cũng không cao vì thế không có ai cạnh tranh với tôi, ngày đầu tiên đến đó đã được giao việc...”
“Công việc chủ yếu của tôi là tạp vụ, gần như cái gì cũng làm, làm trợ thủ cho nhập liệm sư, trang điểm cho người chết, quét dọn vệ sinh, hỏa táng thi thể, chạy xe tang, vân vân...”
“Nhưng đúng lúc này, tôi đi theo một vị lão sư phụ, học được kỹ thuật xử lý thi thể chống bị phân hủy cùng với kỹ thuật trang điểm... đó cũng là4phần công việc mà tôi đã làm trong thời gian dài nhất.”
“Làm như thế nhiều năm, tôi học được không ít kiến thức trong ngành ‘chăm sóc’ người chết này, hiểu được rất nhiều phương pháp xử lý thi thể. Chỉ có điều, tiền lương ở nhà tang lễ thực sự quá ít, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của tôi, có đôi lúc ngay cả tiền thuê nhà cũng không trả nổi. Để cải thiện chất lượng sinh hoạt, mỗi khi có thời gian tôi liền quay về thị trấn làm nghề cũ.”
“Mục tiêu của tôi đều là những nhà dân bình thường, tuy rằng không trộm được nhiều lắm nhưng lần nào cũng trộm được, tương đối an toàn.”
“Để đảm bảo không xảy ra sai sót, mỗi lần trước khi thực hiện tôi đều nghiên9cứu địa hình, hơn nữa tất cả hành động đều vào lúc đêm khuya, khi đó mọi người đều đã ngủ say, cho dù không trộm được thứ gì thì cũng không bị người khác bắt được.”
“Có một đêm khuya khoắt tôi lẻn vào trong nhà một tên buôn bán thổ sản. Sau khi lẻn vào tôi mới phát hiện người nhà này vẫn chưa đi ngủ. Nữ chủ nhân còn đang đốt giấy tiền ở sân sau.”
“Lúc ấy, tôi đang ở trong sân rồi, khó chạy thoát được nên đành nấp ở phía sau vại nước nhà cô ta chờ đợi cơ hội.”
“Đương nhiên tôi cũng rất hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắt như vậy, vì lý do gì mà người phụ nữ này còn chạy ra sân hóa tiền vàng? Hơn nữa lúc hóa tiền vàng còn bày biện bàn thờ và đồ cúng!”
“Người phụ nữ kia vừa hóa vàng vừa nói chuyện, rốt cuộc lúc này tôi mới hiểu được, tôi cảm động vì cô ta đang hóa tiền vàng cho cô con gái đã mất! Người phụ nữ này... Ừm...”
Ai ngờ nói đến đây, bỗng nhiên Lý Phi nắm chặt tay, trong mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ khó có thể hình dung, ông ta cắn răng tiếp tục nói: “Không nghĩ tới, người phụ nữ đó lại có lòng dạ độc ác đến vậy. Cô ta nhẫn tâm tự tay giết chết cô con gái mới được một tuổi rưỡi của mình! Chính mồm cô ta nói, con gái cô ta từ lúc vừa sinh ra đã mắc bệnh bẩm sinh. Nhà bọn họ không có điều kiện, nếu con bé còn sống sẽ liên lụy tới bọn họ! Hơn nữa, bởi vì có kế hoạch hóa gia đình, bọn họ không có cách nào lại sinh thêm được nữa!”
“Cho nên nhân lúc con gái ngủ say, cô ta đã dùng gối giết chết con bé!” Nói xong, Lý Phi hung hăng đập bàn, kích động đến nỗi mắt hằn rõ tia máu.
“Các người nói xem, đây còn là người không? Đó là con gái ruột của cô ta...” Lý Phi kích động quát: “Sư nương ngược đãi chúng tôi nhưng dù sao chúng tôi cũng không phải là do bà ta sinh ra! Ít nhất chúng tôi còn có thể phản kháng nhưng một đứa trẻ mới chỉ có một tuổi rưỡi thì có thể làm được gì?”
“Không công bằng, quá bất công! Người phụ nữ này giống như sư nương tôi, căn bản không xứng được sống trên đời, cô ta phải trả giá cho hành vi của mình! Cho nên... cho nên...” Lý Phi hung ác nói: “Lúc ấy tôi liền nổi lên ý muốn giết người! Muốn giết chết cô ta báo thù cho đứa bé đáng thương kia!”
“Tôi nghĩ rồi, dù sao khi đó tôi cũng đã phạm tội giết người! Giết thêm người nữa cũng không sao! Vì thế... tôi lén lút nấp ở đó chờ đợi, đợi tới khi cô ta đốt xong vàng mã để đi ngủ, lúc ấy tôi mới lẻn vào phòng cô ta. Thì ra, người phụ nữ này chỉ ở nhà một mình, vừa hay là cơ hội để tôi ra tay!”
“Lúc ấy tôi không hề do dự, dùng đúng cách mà cô ta giết con gái để giết cô ta. Tôi dùng một chiếc gối đè lên mặt cô ta! Ngay từ đầu, cô ta vùng vẫy kịch liệt, thậm chí còn dùng móng tay cào xước tay tôi, nhưng tôi không dám buông tay. Cứ như thế khoảng chừng mười phút, cho đến khi cô ta không động đậy nữa.”
“Nói thật, lúc giết người xong, tôi không có tý cảm giác hối hận nào, chỉ là cảm thấy, bản thân chắc là đã điên rồi! Hành vi của tôi hoàn toàn giống một kẻ điên. Tôi lại vì một đứa trẻ một tuổi rưỡi mà giết người!”
“Hoang đường... ha ha... có thấy hoang đường không? Ha ha ha...”
Lý Phi cười điên dại, hiện trường lại rơi vào im lặng.
Đúng vậy...
Trong lòng Triệu Ngọc yên lặng hỏi một câu hoang đường không?
“Lúc tôi học nghề thường xuyên nghe sư phụ nói về chuyện cảnh sát phá án.” Lý Phi tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy nếu tôi giết người như thế, sớm hay muộn cũng sẽ bị cảnh sát bắt được!”
“Cho nên tôi hiểu rõ hoặc là không làm còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, phải chuyển thi thể này đi! Người phụ nữ này cũng không nặng, tôi bỏ cô ta vào cái túi bện sau đó kéo đến vùng đất hoang vu, định bụng đào một cái hố chôn cô ta xuống!”
“Nhưng mà, chỗ này cách nhà cô ta quá gần, tôi sợ là đào hố chôn sẽ nhanh chóng bị người ta phát hiện! Tôi cũng biết cảnh sát có đội chó nghiệp vụ chỉ cần ngửi một chút là sẽ tìm được.”
“Vì thế, tôi chạy cả đêm về nhà tang lễ, lấy xe tang lễ chạy lại đây chở thi thể về nhà tang lễ.”
“Nhà tang lễ vốn là nơi âm u, thường ngày chỉ có một người ở đây trông coi mà người này không ai khác lại chính là tôi!”
“Vốn tôi định đem thi thể cho vào lò hỏa thiêu! Nhưng tới lúc đó lại phát hiện căn bản không thể làm được, bật lò hỏa thiêu động tĩnh quá lớn chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý!”
“Cuối cùng tôi bắt đầu suy nghĩ, dùng cách nào mới có thể thủ tiêu cái xác này an toàn mà không bị cảnh sát điều tra ra được? Trước kia nghe sư phụ nói qua, việc cảnh sát đau đầu nhất chính là không tìm thấy thi thể hoặc là không xác nhận được thân phận của người chết!”
“Vào thời điểm đó, nếu muốn xác nhận thân phận của người chết, ngoại trừ tướng mạo, răng, tóc ra còn có vân tay!” Lý Phi liếc mắt, vẻ mặt quỷ quyệt nói: “Cho nên tôi dứt khoát chặt đứt hết ngón tay, sau đó chặt đầu cô ta!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com