Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-670
Chương 670: Con đường trở thành ma quỷ (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Sau đó, ông ta tiếp tục kể lại cho mọi người con đường trở thành ma quỷ của ông ta:
“Thực ra, tôi cũng cực kỳ không hiểu khi đó rốt cuộc tôi đã nghĩ cái gì? Tôi vốn dĩ có thể chôn cái đầu, hoặc là nhân cơ hội bỏ vào quan tài của người khác, cùng thiêu thành tro cốt các kiểu!”
“Nhưng mà sau khi xử lý xong thi thể, tôi lại bỏ đầu cô ta vào hũ thủy tinh chứa đầy formalin, rồi để ở trong căn phòng tôi thuê lúc đó… Tôi… tôi... tôi có thể là bị điên rồi, không biết tại sao, tôi vừa giết người, lại vừa cực kỳ muốn mọi người biết… Tôi… tôi nhất định là điên rồi chăng?”
“Đêm hôm đó, tôi bỏ thi thể đã xử lý xong vào quan tài của xe3tang lễ, đợi đến ngày thứ hai sau khi đi làm, tôi liền xin ý kiến ông chủ, nói rằng nhà có việc gấp, phải trở về hai ngày, hơn nữa còn muốn lái xe tang lễ của đơn vị đi.”
“Biểu hiện của tôi ở đơn vị rất tốt, ông chủ không từ chối tôi, thậm chí còn bảo tôi giữ hóa đơn đổ xăng, về rồi ông ấy thanh toán cho tôi!”
“Sau đó, tôi cứ lái xe tang lễ đi không mục đích ra khỏi thành phố, đương nhiên tôi cũng không biết phải đi đâu, cho nên cứ lái cứ lái mãi, cảm giác đi được khá xa rồi, liền nhân lúc nửa đêm nửa hôm, đặt thi thể ở trong một rừng cây nhỏ!”
“Tôi cho thi thể dựa lưng vào thân cây to, thực ra là muốn để mọi0người có thể phát hiện thi thể sớm hơn, đừng để thi thể phân hủy nữa!”
“Sau khi làm xong toàn bộ, tôi liền trở về nhà tang lễ tiếp tục công việc của tôi! Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ là, tôi gây ra một chuyện lớn như thế, tuy có hơi căng thẳng, nhưng trong lòng lại râm ran một loại phấn khích!”
“Thậm chí tôi còn ảo tưởng, nếu như cỗ thi thể không đầu đó có thể mãi mãi không bị phân hủy thì hay biết mấy... Tôi... tôi không biết, tôi rốt cuộc là bị sao...”
“Giống như tôi tưởng tượng, tôi ở Vệ Lĩnh làm mấy tháng rồi, nhưng căn bản không có ai chú ý đến chuyện này, mỗi ngày tôi đều đọc báo, cũng không nhìn thấy tin tức liên quan đến người phụ nữ kia5mất tích hay là phát hiện thi thể nữ không đầu.”
“Chỉ có điều, tuy không ai chú ý đến tôi, nhưng tôi ở Vệ Lĩnh cũng coi như là làm việc vô cùng thành thục rồi. Trong đơn vị sắp xếp người làm và nhập liệm sư mới, căn bản đã không còn việc gì của tôi nữa. Ông chủ đó đối xử với tôi thực sự khá tốt, còn bảo tôi viết đơn xin việc, giúp tôi chuyển nghề nữa!”
“Nhưng mà, ngay cả thân phận tôi cũng không có, đi đến đâu để chuyển thành nhân viên chính thức cơ chứ?” Lý Phi lắc đầu nói: “Cứ như vậy, sau khi trình đơn xin thôi việc, tôi mua một chiếc xe con đã qua sử dụng ở địa phương, rồi mang chiếc đầu người rời khỏi Vệ Lĩnh!”
“Tôi nghĩ, mọi người4nhất định biết, rời khỏi Vệ Lĩnh hoàn toàn không phải kết thúc của tôi, mà là sự khởi đầu của tôi. Kể từ đó, tôi lại đi qua vài nơi, công việc tìm được đều liên quan đến nhà tang lễ. Lúc đó, cuộc sống của tôi càng liên hệ chặt chẽ với người chết hơn, trở nên thân thiết không thể tách rời!”
“Lúc ở Tần Sơn, tôi gặp phải bọn buôn người ngược đãi trẻ em.” Lý Phi nhớ lại nói: “Người phụ nữ đó và sư nương của tôi độc ác như nhau, không những cho bọn trẻ ăn thức ăn giống cám heo, mà còn nhốt bọn trẻ trong lồng, không xem bọn trẻ là con người!”
“Cho nên, lần đó, tôi lại ra tay! Thủ đoạn giống y hệt lần đầu tiên, cuối cùng cũng là lái xe9tang lễ đưa thi thể đến nơi rất xa...”
“Chẳng qua, trên đường đi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, xe tang lễ bị hỏng máy, tôi đã tìm xưởng sửa chữa, sửa hai ngày trời mới xong! Cho nên thời gian hơi lâu hơn lần đầu tiên, thi thể đã xảy ra hiện tượng phân hủy.” Lý Phi bình tĩnh nói: “Nhưng mà, xe tôi lái là xe tang lễ, thi thể đựng trong quan tài! Thợ sửa ngay cả quan tài cũng không dám xem, dĩ nhiên sẽ không phát hiện ra cái gì! Dọc đường đi, cảnh sát giao thông cũng sẽ không cản trở, càng không có người dám chú ý đến chiếc xe này...”
“Tôi ở Tần Sơn không lâu, vì luôn cảm thấy lần đó mình để lại sơ hở quá nhiều, cho nên làm không bao lâu thì nhanh chóng chạy lấy người!”
“Về sau, chủ yếu đều là quá trình giống nhau! Xin việc vào nhà tang lễ, vào nhà trộm cắp, phát hiện mục tiêu ngược đãi trẻ em, giết người, xử lý thi thể, vận chuyển thi thể,...” Lý Phi mô tả lại đơn giản quá trình ác độc của ông ta, nhưng người nghe lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía: “Tôi từng gặp qua giáo viên ngược đãi học sinh, học sinh bị ép cắt cổ tay tự sát! Còn gặp qua mẹ kế cho con ăn thịt chuột sống! Còn có một người phụ nữ vốn dĩ bị bệnh tâm thần, cô ta ép hai đứa con đứng trên lan can ban công, suýt tý nữa thì ngã chết rồi!”
“Cũng trùng hợp là, mấy người bị tôi giết lại đều là nữ!” Lý Phi tạm ngừng một chút, ánh mắt u ám nói: “Những người mà tôi giết đều là kiểu người không có nhân tính như sư nương của tôi! Bọn họ ngay cả trẻ con cũng ngược đãi, bọn họ đâu có biết, hành vi của họ sẽ gây ra ảnh hưởng lớn cỡ nào cho những đứa trẻ đó, giống như... dáng vẻ bây giờ của tôi vậy!”
“Đúng vậy, người là do tôi giết! Tôi chính là hung thủ của đại án Tấn Trung! Bọn họ... bọn họ đều là do tôi giết, hơ ha ha ha ha...” Tâm lý Lý Phi không bình thường cười điên cuồng vài tiếng, tăng tốc độ nói: “Tôi giết bọn họ, giống như dọn dẹp rác rưởi bẩn thỉu vậy, không để bọn họ hại thêm người khác nữa!”
“Cơ thể của bọn họ được tôi dùng kỹ thuật chống phân hủy tốt nhất để xử lý, đầu của bọn họ cũng được tôi giữ gìn... Hơ ha ha ha...”
Nói đến đây, Lý Phi ngửa mặt lên trời cười điên dại, giống như đã sa vào bên bờ sụp đổ.
“Nhiễm Đào...” Lúc này, Ngô Tú Mẫn thấy Lý Phi sắp không khống chế được, vội vàng nói nhỏ với Nhiễm Đào: “Mở hơi lạnh của điều hòa, vận tốc gió lớn nhất!”
Nói xong, cô ấy lại quay đầu nói với Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi, thứ tôi mới đưa cô đâu? Đưa cho ông ta!”
Nghe thấy lời này, Thôi Lệ Châu nhanh chóng bưng một ly coca đầy đá lạnh đưa qua cho Lý Phi.
Lúc lấy coca đưa đến trước mặt Lý Phi, đôi tay của Thôi Lệ Châu đã sớm run cầm cập, vội vàng đặt lên trên bàn, liền nhanh chóng xoay người chạy về.
Người trước mắt này tuy có mối quan hệ gần gũi với cô ta, nhưng trong mắt Thôi Lệ Châu, ông ta vẫn là một tên giết người điên cuồng khiến người khác ghê tởm!
“Lý Phi, tôi thấy ông nói đến khát nước rồi, hay là uống chút nước đã đi!” Ngô Tú Mẫn tỏ ý với Lý Phi, cố ý chuyển đề tài, hỏi một câu: “Ông hút thuốc không?”
Nghe thấy câu hỏi của Ngô Tú Mẫn, Lý Phi lúc này mới dừng lại nụ cười đáng sợ của ông ta, lắc đầu với Ngô Tú Mẫn.
Lúc này, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm theo gió lạnh của điều hòa, đợi đến sau khi Lý Phi cầm coca lên, uống vài ngụm nước giải khát ướp lạnh, trạng thái điên cuồng trước đó tạm thời giảm bớt đi rất nhiều.
Ngô Tú Mẫn lập tức ra hiệu cho Nhiễm Đào, chỉnh đến nhiệt độ nhất định.
“Ừng ực...” Lý Phi thực sự đã rất khát, uống một ngụm lớn, lúc này mới tiếp tục câu chuyện: “Thực ra, giết người hoàn toàn không phải ý định ban đầu của tôi, tôi hoàn toàn không nhận được sự thích thú và vui sướng gì từ việc giết người, tôi cũng không nghiện! Chẳng qua, trong quá trình giết người, tôi lại nảy sinh sự hứng thú say mê với việc xử lý thi thể! Đặc biệt là phương diện chống phân hủy thi thể...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Thực ra, tôi cũng cực kỳ không hiểu khi đó rốt cuộc tôi đã nghĩ cái gì? Tôi vốn dĩ có thể chôn cái đầu, hoặc là nhân cơ hội bỏ vào quan tài của người khác, cùng thiêu thành tro cốt các kiểu!”
“Nhưng mà sau khi xử lý xong thi thể, tôi lại bỏ đầu cô ta vào hũ thủy tinh chứa đầy formalin, rồi để ở trong căn phòng tôi thuê lúc đó… Tôi… tôi... tôi có thể là bị điên rồi, không biết tại sao, tôi vừa giết người, lại vừa cực kỳ muốn mọi người biết… Tôi… tôi nhất định là điên rồi chăng?”
“Đêm hôm đó, tôi bỏ thi thể đã xử lý xong vào quan tài của xe3tang lễ, đợi đến ngày thứ hai sau khi đi làm, tôi liền xin ý kiến ông chủ, nói rằng nhà có việc gấp, phải trở về hai ngày, hơn nữa còn muốn lái xe tang lễ của đơn vị đi.”
“Biểu hiện của tôi ở đơn vị rất tốt, ông chủ không từ chối tôi, thậm chí còn bảo tôi giữ hóa đơn đổ xăng, về rồi ông ấy thanh toán cho tôi!”
“Sau đó, tôi cứ lái xe tang lễ đi không mục đích ra khỏi thành phố, đương nhiên tôi cũng không biết phải đi đâu, cho nên cứ lái cứ lái mãi, cảm giác đi được khá xa rồi, liền nhân lúc nửa đêm nửa hôm, đặt thi thể ở trong một rừng cây nhỏ!”
“Tôi cho thi thể dựa lưng vào thân cây to, thực ra là muốn để mọi0người có thể phát hiện thi thể sớm hơn, đừng để thi thể phân hủy nữa!”
“Sau khi làm xong toàn bộ, tôi liền trở về nhà tang lễ tiếp tục công việc của tôi! Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ là, tôi gây ra một chuyện lớn như thế, tuy có hơi căng thẳng, nhưng trong lòng lại râm ran một loại phấn khích!”
“Thậm chí tôi còn ảo tưởng, nếu như cỗ thi thể không đầu đó có thể mãi mãi không bị phân hủy thì hay biết mấy... Tôi... tôi không biết, tôi rốt cuộc là bị sao...”
“Giống như tôi tưởng tượng, tôi ở Vệ Lĩnh làm mấy tháng rồi, nhưng căn bản không có ai chú ý đến chuyện này, mỗi ngày tôi đều đọc báo, cũng không nhìn thấy tin tức liên quan đến người phụ nữ kia5mất tích hay là phát hiện thi thể nữ không đầu.”
“Chỉ có điều, tuy không ai chú ý đến tôi, nhưng tôi ở Vệ Lĩnh cũng coi như là làm việc vô cùng thành thục rồi. Trong đơn vị sắp xếp người làm và nhập liệm sư mới, căn bản đã không còn việc gì của tôi nữa. Ông chủ đó đối xử với tôi thực sự khá tốt, còn bảo tôi viết đơn xin việc, giúp tôi chuyển nghề nữa!”
“Nhưng mà, ngay cả thân phận tôi cũng không có, đi đến đâu để chuyển thành nhân viên chính thức cơ chứ?” Lý Phi lắc đầu nói: “Cứ như vậy, sau khi trình đơn xin thôi việc, tôi mua một chiếc xe con đã qua sử dụng ở địa phương, rồi mang chiếc đầu người rời khỏi Vệ Lĩnh!”
“Tôi nghĩ, mọi người4nhất định biết, rời khỏi Vệ Lĩnh hoàn toàn không phải kết thúc của tôi, mà là sự khởi đầu của tôi. Kể từ đó, tôi lại đi qua vài nơi, công việc tìm được đều liên quan đến nhà tang lễ. Lúc đó, cuộc sống của tôi càng liên hệ chặt chẽ với người chết hơn, trở nên thân thiết không thể tách rời!”
“Lúc ở Tần Sơn, tôi gặp phải bọn buôn người ngược đãi trẻ em.” Lý Phi nhớ lại nói: “Người phụ nữ đó và sư nương của tôi độc ác như nhau, không những cho bọn trẻ ăn thức ăn giống cám heo, mà còn nhốt bọn trẻ trong lồng, không xem bọn trẻ là con người!”
“Cho nên, lần đó, tôi lại ra tay! Thủ đoạn giống y hệt lần đầu tiên, cuối cùng cũng là lái xe9tang lễ đưa thi thể đến nơi rất xa...”
“Chẳng qua, trên đường đi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, xe tang lễ bị hỏng máy, tôi đã tìm xưởng sửa chữa, sửa hai ngày trời mới xong! Cho nên thời gian hơi lâu hơn lần đầu tiên, thi thể đã xảy ra hiện tượng phân hủy.” Lý Phi bình tĩnh nói: “Nhưng mà, xe tôi lái là xe tang lễ, thi thể đựng trong quan tài! Thợ sửa ngay cả quan tài cũng không dám xem, dĩ nhiên sẽ không phát hiện ra cái gì! Dọc đường đi, cảnh sát giao thông cũng sẽ không cản trở, càng không có người dám chú ý đến chiếc xe này...”
“Tôi ở Tần Sơn không lâu, vì luôn cảm thấy lần đó mình để lại sơ hở quá nhiều, cho nên làm không bao lâu thì nhanh chóng chạy lấy người!”
“Về sau, chủ yếu đều là quá trình giống nhau! Xin việc vào nhà tang lễ, vào nhà trộm cắp, phát hiện mục tiêu ngược đãi trẻ em, giết người, xử lý thi thể, vận chuyển thi thể,...” Lý Phi mô tả lại đơn giản quá trình ác độc của ông ta, nhưng người nghe lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía: “Tôi từng gặp qua giáo viên ngược đãi học sinh, học sinh bị ép cắt cổ tay tự sát! Còn gặp qua mẹ kế cho con ăn thịt chuột sống! Còn có một người phụ nữ vốn dĩ bị bệnh tâm thần, cô ta ép hai đứa con đứng trên lan can ban công, suýt tý nữa thì ngã chết rồi!”
“Cũng trùng hợp là, mấy người bị tôi giết lại đều là nữ!” Lý Phi tạm ngừng một chút, ánh mắt u ám nói: “Những người mà tôi giết đều là kiểu người không có nhân tính như sư nương của tôi! Bọn họ ngay cả trẻ con cũng ngược đãi, bọn họ đâu có biết, hành vi của họ sẽ gây ra ảnh hưởng lớn cỡ nào cho những đứa trẻ đó, giống như... dáng vẻ bây giờ của tôi vậy!”
“Đúng vậy, người là do tôi giết! Tôi chính là hung thủ của đại án Tấn Trung! Bọn họ... bọn họ đều là do tôi giết, hơ ha ha ha ha...” Tâm lý Lý Phi không bình thường cười điên cuồng vài tiếng, tăng tốc độ nói: “Tôi giết bọn họ, giống như dọn dẹp rác rưởi bẩn thỉu vậy, không để bọn họ hại thêm người khác nữa!”
“Cơ thể của bọn họ được tôi dùng kỹ thuật chống phân hủy tốt nhất để xử lý, đầu của bọn họ cũng được tôi giữ gìn... Hơ ha ha ha...”
Nói đến đây, Lý Phi ngửa mặt lên trời cười điên dại, giống như đã sa vào bên bờ sụp đổ.
“Nhiễm Đào...” Lúc này, Ngô Tú Mẫn thấy Lý Phi sắp không khống chế được, vội vàng nói nhỏ với Nhiễm Đào: “Mở hơi lạnh của điều hòa, vận tốc gió lớn nhất!”
Nói xong, cô ấy lại quay đầu nói với Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi, thứ tôi mới đưa cô đâu? Đưa cho ông ta!”
Nghe thấy lời này, Thôi Lệ Châu nhanh chóng bưng một ly coca đầy đá lạnh đưa qua cho Lý Phi.
Lúc lấy coca đưa đến trước mặt Lý Phi, đôi tay của Thôi Lệ Châu đã sớm run cầm cập, vội vàng đặt lên trên bàn, liền nhanh chóng xoay người chạy về.
Người trước mắt này tuy có mối quan hệ gần gũi với cô ta, nhưng trong mắt Thôi Lệ Châu, ông ta vẫn là một tên giết người điên cuồng khiến người khác ghê tởm!
“Lý Phi, tôi thấy ông nói đến khát nước rồi, hay là uống chút nước đã đi!” Ngô Tú Mẫn tỏ ý với Lý Phi, cố ý chuyển đề tài, hỏi một câu: “Ông hút thuốc không?”
Nghe thấy câu hỏi của Ngô Tú Mẫn, Lý Phi lúc này mới dừng lại nụ cười đáng sợ của ông ta, lắc đầu với Ngô Tú Mẫn.
Lúc này, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm theo gió lạnh của điều hòa, đợi đến sau khi Lý Phi cầm coca lên, uống vài ngụm nước giải khát ướp lạnh, trạng thái điên cuồng trước đó tạm thời giảm bớt đi rất nhiều.
Ngô Tú Mẫn lập tức ra hiệu cho Nhiễm Đào, chỉnh đến nhiệt độ nhất định.
“Ừng ực...” Lý Phi thực sự đã rất khát, uống một ngụm lớn, lúc này mới tiếp tục câu chuyện: “Thực ra, giết người hoàn toàn không phải ý định ban đầu của tôi, tôi hoàn toàn không nhận được sự thích thú và vui sướng gì từ việc giết người, tôi cũng không nghiện! Chẳng qua, trong quá trình giết người, tôi lại nảy sinh sự hứng thú say mê với việc xử lý thi thể! Đặc biệt là phương diện chống phân hủy thi thể...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com