Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-674
Chương 674: Không phải hiểu nhầm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Sau khi cậu ấy ngã xuống, tôi mới thoáng hiểu được. Đào Hương lao ra từ phòng nhỏ ở phía Bắc. Tôi đi vào nhìn thấy cửa hầm ngầm trong phòng đã bị cậu ấy mở ra!”
“Lúc đó tôi mới biết, vì sao cậu ấy lại muốn giết tôi! Chắc chắn cậu ấy đã thấy được ‘đồ vật’ trước đây tôi để ở trong đó! Còn nữa... khi cậu ấy nhìn thấy tôi mang theo kho báu của cậu ấy từ ngoài vào, chắc chắn cậu ấy sẽ không nghĩ tốt đẹp gì!”
Nói tới đây, Lý Phi căng thẳng, vội vuốt nhẹ bàn tay, tiếp tục nói.
“Thực ra, nói thật, ngay cả khi Đào Hương đối xử với tôi như thế tôi cũng không trách cậu ấy. Dù sao Đào Hương cũng là người thân duy nhất của tôi trên đời này! Cậu ấy chỉ là chưa3kịp chuẩn bị tâm lý thôi, sự tình xảy ra quá đột ngột, cậu ấy không tiếp thu được, cũng vẫn có thể hiểu.”
“Cho nên, tôi nghĩ chờ cậu ấy tỉnh sẽ từ từ giải thích cặn kẽ với cậu ấy. Có lẽ cậu ấy có thể nghĩ thông suốt...” Nói tới đây, câu chuyện của Lý Phi lại xoay chuyển. “Chỉ là, tôi không nghĩ tới, lúc tôi từ phòng nhỏ đi ra lại phát hiện Đào Hương lúc trước còn nằm trên mặt đất đã không thấy bóng dáng đâu!”
“Người cứ như thế biến mất một cách quái dị! Giống như có trận gió tới cuốn cậu ấy đi mất vậy!”
“Tôi sợ hãi, vội chạy ra bên ngoài tìm. Tôi vốn tưởng rằng, Đào Hương sẽ lấy xe ô tô của tôi để chạy trốn. Nhưng xe của tôi vẫn đỗ ở đó, căn bản0không bị ai động tới!”
“Sau đó, tôi bắt đầu tìm quanh phòng. Tôi tưởng rằng thân thể cậu ấy suy yếu như vậy hẳn là không chạy được quá xa. Nhưng tôi tìm cả nửa ngày cũng không thể nào tìm thấy cậu ấy!”
“Lúc ấy trời đã tối, xung quanh đều là mồ mả, căn bản tôi cũng không biết cậu ấy sẽ chạy hướng nào...”
“Cuối cùng, rốt cuộc tôi ý thức được, tôi không thể tìm được cậu ấy! Cho nên tôi cũng phải mau chóng rời khỏi nơi này. Vì thế tôi vội chạy về phòng, đóng gói hết kho báu của cậu ấy...”
“Khi đó, cả người tôi đều ngu độn. Trước hết tôi nghĩ định mang kho báu chạy trốn! Nhưng nghĩ lại, chắc chắn Đào Hương sẽ đi báo cảnh sát, cảnh sát vừa đến, nhìn thấy đầu người, nhìn thấy mấy thứ5kia, tôi đây sẽ không dễ dàng chạy trốn được nữa!”
“Cho nên, tôi phải thủ tiêu những thứ kia, tôi phải... tôi phải đốt sạch căn nhà đó!” Dường như Lý Phi đã hoàn toàn chìm vào trong hồi ức, tiếp tục nói: “Trên xe tôi có thùng xăng dự phòng. Trước kia tôi phiêu bạt khắp nơi lúc nào cũng phải lo lắng hết xăng. Tôi chạy ra mang thùng xăng lại đây, sau đó vào hầm, định bụng châm lửa thiêu hủy tất cả mọi thứ!”
“Ai ngờ, lúc tôi tiến vào hầm, lại thấy tiền rơi la liệt trên mặt đất! Tiền đều rơi ra từ trong một cái túi bóng đen!”
“Sau đó, tôi lại thấy một hũ tro cốt đựng đầu người đã bị mở ra!”
“Ừm... Lúc này tôi mới suy nghĩ cẩn thẩn lại. Thì ra Đào Hương giấu tiền trong hầm ngầm4làm nguồn tài chính dự phòng của cậu ấy. Lúc cậu ấy đột nhiên tỉnh lại liền nghĩ muốn lấy tiền từ chỗ này đi nhưng lúc lấy tiền lại phát hiện trong hầm có thêm mấy thứ đồ vật kia, kết quả vừa mở ra xem đã thấy đầu người, cậu ấy liền bị dọa...”
“Cậu ấy quá hoảng sợ nên tiền cũng vất đi! Sau đó, chắc chắn cậu ấy đã hiểu ra, những đồ vật kia là do tôi để ở chỗ đó, tôi chính là ác ma giết người trong vụ án xác chết nữ không đầu kia! Cho nên ngay cả tiền cậu ấy cũng không cần nữa, nhanh chóng chạy trốn!”
“Nhưng vừa đúng lúc tôi đột nhiên trở lại nên cậu ấy mới muốn dùng xẻng giết chết tôi! Hiểu lầm, hiểu lầm thôi... Thật là tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa9trêu ngươi...”
Nghe Lý Phi khuyên bảo chính mình nhưng những người đang nghe cũng không dám gật đầu. Giết người vẫn là giết người, điều đó thì có gì mà hiểu nhầm? Đổi lại là ai khác cũng sẽ có phản ứng như Đào Hương mà thôi.
“Tôi đã đổ không ít xăng! Nhưng nghĩ lại tôi đột nhiên hiểu ra cho dù tôi có đốt hết tất cả mọi thứ, thì cái đầu kia cũng không đốt được!”
“Hơn nữa nếu tôi châm lửa đốt nhà, ngược lại càng khiến người khác chú ý.”
“Không được! Đốt lửa căn bản không thể thực hiện được! Tôi phải... phải nghĩ biện pháp khác...” Nói tới đây, Lý Phi cười chua chát. “Có thể đây là trong cái khó ló cái khôn! Bỗng nhiên lúc ấy, tôi đã nghĩ ra một cách khác! Tôi cảm thấy biện pháp ấy của tôi thực sự là quá thông minh!”
“Ha ha, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, bất kể là đầu người hay là những dụng cụ gây án, cùng với tiền trên mặt đất, tôi đều thu dọn hết, tất cả đều đóng gói mang lên ô tô của tôi. Đương nhiên kho báu của Đào Hương, còn có khối đá quý Ấn Độ đều ở trong đó.”
“Sau khi đem mọi thứ lên xe, lúc này tôi mới nghĩ lại cuộc đời của mình. Tôi phát hiện, có lẽ từ giây phút đó, cuộc đời tôi sẽ không có ngày nào giống như người bình thường nữa?”
“Cứ như vậy, tôi tràn đầy khao khát với tương lai tốt đẹp phía trước. Tôi lái xe trở lại phần mộ của Đỗ Mạn Đình. Lúc trước bởi vì lấy kho báu của Đào Hương xong tôi cũng không lấp hố lại, vì thế rương đựng kho báu vẫn còn nằm trong đó!”
“Sau đó, tôi mở bình ra mang sáu cái đầu người để ở trong đó! Sau đó, tôi khóa kĩ rương lại, lấp đất lên, khôi phục lại dáng vẻ như cũ.”
“Tôi làm việc vô cùng cẩn thận, thậm chí còn lấy một ít đất khô, phủ trên mặt đất, không lưu lại một chút dấu vết nào.”
“Đợi đến lúc làm xong hết, tôi tiện tay vứt mấy cái bình xuống rãnh nước thải ở gần đó!” Lý Phi đắc ý nói: “Làm xong chuyện này, tâm lý của tôi kiên định hơn rất nhiều! Tôi cảm thấy, nếu chẳng may Đào Hương tìm cảnh sát trình báo chuyện của tôi, tôi cũng sẽ mang chuyện ở mộ phần lặng lẽ phao tin ra ngoài. Nếu cảnh sát đào được những thứ kia, ngược lại Đào Hương sẽ trở thành kẻ tình nghi, xem ai đen đủi hơn!”
Sau khi nói đến chỗ này, lần thứ hai Lý Phi rơi vào im lặng. Có vẻ Ngô Tú Mẫn hiểu khá rõ tâm lý tội phạm nên lúc này lặng lẽ bảo Nhiễm Đào tăng nhiệt độ lên, lại bảo Thôi Lệ Châu mang cho ông ta một cốc nước chanh nóng.
Lý Phi uống mấy ngụm, giảm bớt kích động, hiện tại mới tiếp tục nói: “Khi đó, tôi có được kho báu của Đào Hương, còn có đá quý Ấn Độ, tôi nghĩ tôi đã có được mọi thứ! Từ này về sau, tôi có thể sống sung sướng trong nhung lụa! Đáng tiếc, sự thật không phải như thế...”
“Tôi phát hiện, mặc dù bảo vật của Đào Hương quý giá nhưng lại rất khó bán. Đây đều là đồ trộm cướp, nếu muốn tẩu tán phải tìm được con đường thích hợp.”
“Chỉ là, hơn nửa những người mở cửa hàng buôn bán ngầm đều là người có bối cảnh, bình thường chỉ giao dịch với khách quen! Tôi chỉ là một người lạ, nếu liều lĩnh, lỗ mãng cầm những thứ này đi tẩu tán, chắc chắn sẽ khiến bọn họ chú ý, không coi tôi là cảnh sát ngầm nằm vùng thì cũng sẽ cướp đồ của tôi!”
“Để có thể nhanh chóng đổi thành tiền, tôi chỉ có thể mạo hiểm đi tới chỗ lão Lục!” Lý Phi nói: “Lão Lục họ Cao, tên là gì thì tôi đã sớm quên rồi. Trên đường tôi với Đào Hương tới thủ đô trộm đá quý có nghe Đào Hương nhắc tới, nói lão Lục kinh doanh đồ cổ ở vùng Bách Linh, có rất nhiều cách thức.”
“Tôi liền nghĩ, có lẽ lão Lục có thể giúp tôi một tay. Cho nên tôi dựa theo địa chỉ đi tìm, về sau cũng tìm được cậu ta.”
“Lúc ấy, cậu ta chống gậy ba-toong, nhìn rất thê thảm! Tuy rằng cậu ta nói là bị ngã nhưng tôi thấy chắc là cậu ta bị người khác đánh!” Nói tới đây, Lý Phi thở dài. “Tuy là đồng môn sư huynh đệ nhưng mà đứng dưới mái hiên nhà người khác, tôi không thể không cúi đầu, thứ giá trị mấy trăm triệu cuối cùng cũng chỉ bán được một triệu mà thôi!”
“Chính vì như thế nên tôi không đem bán tất cả bảo vật của Đào Hương đi, chỉ bán một nửa thôi!” Lý Phi hồi tưởng lại. “Hơn nữa, một triệu đối với tôi mà nói cũng coi như không ít! Cả đời tôi cũng chưa dám mơ ước tới số tiền này!”
“Lúc ấy, khi tôi cầm tiền rời khỏi Bách Linh, thực sự tôi đã nghĩ, cuộc đời tôi rồi đây sẽ thay đổi lớn! Tôi không bao giờ phải trải qua những ngày khổ cực như trước đây nữa!” Lý Phi chua xót nói: “Nhưng mà, sự thực vẫn vô tình cho tôi một bài học. Vỏn vẹn có mấy năm, tôi liền sợ hãi phát hiện ra. Mặc kệ tôi có tiền hay không có tiền, thì ra cuộc sống của tôi vốn dĩ không có khả năng thay đổi gì hết, tất cả đều giống như trước đây...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Lúc đó tôi mới biết, vì sao cậu ấy lại muốn giết tôi! Chắc chắn cậu ấy đã thấy được ‘đồ vật’ trước đây tôi để ở trong đó! Còn nữa... khi cậu ấy nhìn thấy tôi mang theo kho báu của cậu ấy từ ngoài vào, chắc chắn cậu ấy sẽ không nghĩ tốt đẹp gì!”
Nói tới đây, Lý Phi căng thẳng, vội vuốt nhẹ bàn tay, tiếp tục nói.
“Thực ra, nói thật, ngay cả khi Đào Hương đối xử với tôi như thế tôi cũng không trách cậu ấy. Dù sao Đào Hương cũng là người thân duy nhất của tôi trên đời này! Cậu ấy chỉ là chưa3kịp chuẩn bị tâm lý thôi, sự tình xảy ra quá đột ngột, cậu ấy không tiếp thu được, cũng vẫn có thể hiểu.”
“Cho nên, tôi nghĩ chờ cậu ấy tỉnh sẽ từ từ giải thích cặn kẽ với cậu ấy. Có lẽ cậu ấy có thể nghĩ thông suốt...” Nói tới đây, câu chuyện của Lý Phi lại xoay chuyển. “Chỉ là, tôi không nghĩ tới, lúc tôi từ phòng nhỏ đi ra lại phát hiện Đào Hương lúc trước còn nằm trên mặt đất đã không thấy bóng dáng đâu!”
“Người cứ như thế biến mất một cách quái dị! Giống như có trận gió tới cuốn cậu ấy đi mất vậy!”
“Tôi sợ hãi, vội chạy ra bên ngoài tìm. Tôi vốn tưởng rằng, Đào Hương sẽ lấy xe ô tô của tôi để chạy trốn. Nhưng xe của tôi vẫn đỗ ở đó, căn bản0không bị ai động tới!”
“Sau đó, tôi bắt đầu tìm quanh phòng. Tôi tưởng rằng thân thể cậu ấy suy yếu như vậy hẳn là không chạy được quá xa. Nhưng tôi tìm cả nửa ngày cũng không thể nào tìm thấy cậu ấy!”
“Lúc ấy trời đã tối, xung quanh đều là mồ mả, căn bản tôi cũng không biết cậu ấy sẽ chạy hướng nào...”
“Cuối cùng, rốt cuộc tôi ý thức được, tôi không thể tìm được cậu ấy! Cho nên tôi cũng phải mau chóng rời khỏi nơi này. Vì thế tôi vội chạy về phòng, đóng gói hết kho báu của cậu ấy...”
“Khi đó, cả người tôi đều ngu độn. Trước hết tôi nghĩ định mang kho báu chạy trốn! Nhưng nghĩ lại, chắc chắn Đào Hương sẽ đi báo cảnh sát, cảnh sát vừa đến, nhìn thấy đầu người, nhìn thấy mấy thứ5kia, tôi đây sẽ không dễ dàng chạy trốn được nữa!”
“Cho nên, tôi phải thủ tiêu những thứ kia, tôi phải... tôi phải đốt sạch căn nhà đó!” Dường như Lý Phi đã hoàn toàn chìm vào trong hồi ức, tiếp tục nói: “Trên xe tôi có thùng xăng dự phòng. Trước kia tôi phiêu bạt khắp nơi lúc nào cũng phải lo lắng hết xăng. Tôi chạy ra mang thùng xăng lại đây, sau đó vào hầm, định bụng châm lửa thiêu hủy tất cả mọi thứ!”
“Ai ngờ, lúc tôi tiến vào hầm, lại thấy tiền rơi la liệt trên mặt đất! Tiền đều rơi ra từ trong một cái túi bóng đen!”
“Sau đó, tôi lại thấy một hũ tro cốt đựng đầu người đã bị mở ra!”
“Ừm... Lúc này tôi mới suy nghĩ cẩn thẩn lại. Thì ra Đào Hương giấu tiền trong hầm ngầm4làm nguồn tài chính dự phòng của cậu ấy. Lúc cậu ấy đột nhiên tỉnh lại liền nghĩ muốn lấy tiền từ chỗ này đi nhưng lúc lấy tiền lại phát hiện trong hầm có thêm mấy thứ đồ vật kia, kết quả vừa mở ra xem đã thấy đầu người, cậu ấy liền bị dọa...”
“Cậu ấy quá hoảng sợ nên tiền cũng vất đi! Sau đó, chắc chắn cậu ấy đã hiểu ra, những đồ vật kia là do tôi để ở chỗ đó, tôi chính là ác ma giết người trong vụ án xác chết nữ không đầu kia! Cho nên ngay cả tiền cậu ấy cũng không cần nữa, nhanh chóng chạy trốn!”
“Nhưng vừa đúng lúc tôi đột nhiên trở lại nên cậu ấy mới muốn dùng xẻng giết chết tôi! Hiểu lầm, hiểu lầm thôi... Thật là tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa9trêu ngươi...”
Nghe Lý Phi khuyên bảo chính mình nhưng những người đang nghe cũng không dám gật đầu. Giết người vẫn là giết người, điều đó thì có gì mà hiểu nhầm? Đổi lại là ai khác cũng sẽ có phản ứng như Đào Hương mà thôi.
“Tôi đã đổ không ít xăng! Nhưng nghĩ lại tôi đột nhiên hiểu ra cho dù tôi có đốt hết tất cả mọi thứ, thì cái đầu kia cũng không đốt được!”
“Hơn nữa nếu tôi châm lửa đốt nhà, ngược lại càng khiến người khác chú ý.”
“Không được! Đốt lửa căn bản không thể thực hiện được! Tôi phải... phải nghĩ biện pháp khác...” Nói tới đây, Lý Phi cười chua chát. “Có thể đây là trong cái khó ló cái khôn! Bỗng nhiên lúc ấy, tôi đã nghĩ ra một cách khác! Tôi cảm thấy biện pháp ấy của tôi thực sự là quá thông minh!”
“Ha ha, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, bất kể là đầu người hay là những dụng cụ gây án, cùng với tiền trên mặt đất, tôi đều thu dọn hết, tất cả đều đóng gói mang lên ô tô của tôi. Đương nhiên kho báu của Đào Hương, còn có khối đá quý Ấn Độ đều ở trong đó.”
“Sau khi đem mọi thứ lên xe, lúc này tôi mới nghĩ lại cuộc đời của mình. Tôi phát hiện, có lẽ từ giây phút đó, cuộc đời tôi sẽ không có ngày nào giống như người bình thường nữa?”
“Cứ như vậy, tôi tràn đầy khao khát với tương lai tốt đẹp phía trước. Tôi lái xe trở lại phần mộ của Đỗ Mạn Đình. Lúc trước bởi vì lấy kho báu của Đào Hương xong tôi cũng không lấp hố lại, vì thế rương đựng kho báu vẫn còn nằm trong đó!”
“Sau đó, tôi mở bình ra mang sáu cái đầu người để ở trong đó! Sau đó, tôi khóa kĩ rương lại, lấp đất lên, khôi phục lại dáng vẻ như cũ.”
“Tôi làm việc vô cùng cẩn thận, thậm chí còn lấy một ít đất khô, phủ trên mặt đất, không lưu lại một chút dấu vết nào.”
“Đợi đến lúc làm xong hết, tôi tiện tay vứt mấy cái bình xuống rãnh nước thải ở gần đó!” Lý Phi đắc ý nói: “Làm xong chuyện này, tâm lý của tôi kiên định hơn rất nhiều! Tôi cảm thấy, nếu chẳng may Đào Hương tìm cảnh sát trình báo chuyện của tôi, tôi cũng sẽ mang chuyện ở mộ phần lặng lẽ phao tin ra ngoài. Nếu cảnh sát đào được những thứ kia, ngược lại Đào Hương sẽ trở thành kẻ tình nghi, xem ai đen đủi hơn!”
Sau khi nói đến chỗ này, lần thứ hai Lý Phi rơi vào im lặng. Có vẻ Ngô Tú Mẫn hiểu khá rõ tâm lý tội phạm nên lúc này lặng lẽ bảo Nhiễm Đào tăng nhiệt độ lên, lại bảo Thôi Lệ Châu mang cho ông ta một cốc nước chanh nóng.
Lý Phi uống mấy ngụm, giảm bớt kích động, hiện tại mới tiếp tục nói: “Khi đó, tôi có được kho báu của Đào Hương, còn có đá quý Ấn Độ, tôi nghĩ tôi đã có được mọi thứ! Từ này về sau, tôi có thể sống sung sướng trong nhung lụa! Đáng tiếc, sự thật không phải như thế...”
“Tôi phát hiện, mặc dù bảo vật của Đào Hương quý giá nhưng lại rất khó bán. Đây đều là đồ trộm cướp, nếu muốn tẩu tán phải tìm được con đường thích hợp.”
“Chỉ là, hơn nửa những người mở cửa hàng buôn bán ngầm đều là người có bối cảnh, bình thường chỉ giao dịch với khách quen! Tôi chỉ là một người lạ, nếu liều lĩnh, lỗ mãng cầm những thứ này đi tẩu tán, chắc chắn sẽ khiến bọn họ chú ý, không coi tôi là cảnh sát ngầm nằm vùng thì cũng sẽ cướp đồ của tôi!”
“Để có thể nhanh chóng đổi thành tiền, tôi chỉ có thể mạo hiểm đi tới chỗ lão Lục!” Lý Phi nói: “Lão Lục họ Cao, tên là gì thì tôi đã sớm quên rồi. Trên đường tôi với Đào Hương tới thủ đô trộm đá quý có nghe Đào Hương nhắc tới, nói lão Lục kinh doanh đồ cổ ở vùng Bách Linh, có rất nhiều cách thức.”
“Tôi liền nghĩ, có lẽ lão Lục có thể giúp tôi một tay. Cho nên tôi dựa theo địa chỉ đi tìm, về sau cũng tìm được cậu ta.”
“Lúc ấy, cậu ta chống gậy ba-toong, nhìn rất thê thảm! Tuy rằng cậu ta nói là bị ngã nhưng tôi thấy chắc là cậu ta bị người khác đánh!” Nói tới đây, Lý Phi thở dài. “Tuy là đồng môn sư huynh đệ nhưng mà đứng dưới mái hiên nhà người khác, tôi không thể không cúi đầu, thứ giá trị mấy trăm triệu cuối cùng cũng chỉ bán được một triệu mà thôi!”
“Chính vì như thế nên tôi không đem bán tất cả bảo vật của Đào Hương đi, chỉ bán một nửa thôi!” Lý Phi hồi tưởng lại. “Hơn nữa, một triệu đối với tôi mà nói cũng coi như không ít! Cả đời tôi cũng chưa dám mơ ước tới số tiền này!”
“Lúc ấy, khi tôi cầm tiền rời khỏi Bách Linh, thực sự tôi đã nghĩ, cuộc đời tôi rồi đây sẽ thay đổi lớn! Tôi không bao giờ phải trải qua những ngày khổ cực như trước đây nữa!” Lý Phi chua xót nói: “Nhưng mà, sự thực vẫn vô tình cho tôi một bài học. Vỏn vẹn có mấy năm, tôi liền sợ hãi phát hiện ra. Mặc kệ tôi có tiền hay không có tiền, thì ra cuộc sống của tôi vốn dĩ không có khả năng thay đổi gì hết, tất cả đều giống như trước đây...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook