Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-685
Chương 685: Đánh cược tình yêu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng mà ông chủ nơi đây là một người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, ông ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra vị đại ân nhân Triệu Ngọc và cô gái xinh đẹp yêu kiều – Diêu Giai.
Vì thế nên ông ta ngay lập tức sắp xếp một căn phòng riêng tốt nhất được giữ lại dự phòng cho hai người bọn họ, không những vậy còn tặng thêm khay trái cây, rau trộn và rất nhiều thứ khác.
“Ha ha, em thật không nghĩ tới ông chủ còn nhận ra chúng ta đó!” Diêu Giai hào phóng rót cho Triệu Ngọc một cốc bia, cười nói: “Không biết, anh có còn nhớ rõ biệt danh của em là... Thập Tam Muội không3nhỉ?”
Trong lúc đó Diêu Giai nhướng nhẹ đầu mi, tuy rằng cô bướng bỉnh nhưng vẫn không mất đi sự xinh đẹp vốn có.
“Được rồi, chúng ta vẫn nên nói chính sự trước đi!” Triệu Ngọc cũng không có tâm tư ngắm giai nhân lẫn ăn cơm uống rượu, hắn nhấc di động hỏi: “Tới Auckland rồi thì tôi trực tiếp xuống bến tàu ngồi lên thuyền là được đúng không? Ừm... Khách sạn ở trên đảo em giúp tôi đặt tên là gì ấy nhỉ? Đã Lột Vỏ à?”
“Là Poland...” Diêu Giai không cười nữa, lo lắng lắc đầu mà nói: “Đại ca ơi, anh đừng như vậy nữa có được hay không? Chẳng lẽ anh không có ý thức đây là một vấn đề1lớn à? Cho dù tất cả hộ chiếu và thị thực đều đầu xuôi đuôi lọt, nhưng mà... Anh không biết tiếng Anh đó, anh cũng không thể đi theo chân bọn họ cãi nhau bà nội con gấu trúc gì đâu.”
“Ừm...” Trên đầu Triệu Ngọc hiện lên mấy vạch hắc tuyến, tự nói trong lòng, người đẹp mắng người còn có thể mắng một cách dễ thương như vậy sao? Lại còn bà nội con gấu trúc?
“Tôi... Ừm... Trước tiên tôi có thể đặt trước một người biết tiếng Trung làm người dẫn đường gì đó cho tôi... Hoặc là du học sinh ở đó, à, còn nữa...” Triệu Ngọc bưng cốc bia lên, nghiêm túc nói: “Không phải New Zealand đều là người Maori3sao? Tại sao ai cũng nói tiếng Anh hết vậy?”
“Trời đất ơi!” Diêu Giai vỗ gáy của cô, bưng cốc lên nói: “Nào, trước tiên tẩy trần cho anh cái đã.”
Hai người cụng ly với nhau, Triệu Ngọc ngưỡng cổ lên nốc bia, Diêu Giai chỉ cầm cốc, giống như có chuyện muốn nói.
“Ừm... Cảnh sát Triệu này... Tôi... Ừm... Thật ra...” Diêu Giai hai má đỏ ửng, hơi xấu hổ nói: “Thật ra tôi có thể giúp được anh! Tôi đã từng đến New Zealand rồi, lúc trước tôi có giấy thị thực có hạn tới những mười năm, cho nên, hay là tôi đi với anh, làm người dẫn đường cho anh nhé! Hơn nữa...”
“Phụt...” Diêu Giai còn chưa dứt lời, thì Triệu Ngọc3đã phun bia ra, kinh ngạc hỏi: “Gì cơ? Em... Đi với tôi? Ý em... Là sao cơ?”
Triệu Ngọc thầm nói trong lòng, tôi là đi tìm bạn gái đó, cũng thật tốt bụng quá nhỉ? Tôi mang theo một mỹ nhân xinh đẹp đi tìm bạn gái, lỡ đâu tìm được Miêu Anh rồi thì sẽ không xảy ra cái hiểu lầm gì chứ hả?
“Anh xem, tôi biết tiếng Anh với lại đã từng đi New Zealand nữa. Không những thế tôi còn chơi thân với Tiểu Ái, có thể tùy lúc nghe ngóng vị trí cụ thể các thứ vân vân!” Diêu Giai giải thích. “Hơn nữa, nhiều người thì thêm sức lực, anh nói có đúng hay không? Còn có... Anh... Anh đừng9có hiểu lầm, tôi không có ý thừa dịp anh cô đơn gì đâu, tôi chỉ là muốn... trả nợ nhân tình của anh mà thôi!”
Nghe được lời này, trong lòng Triệu Ngọc nổi sóng, không thể hiểu nổi. Thật ra không phải hắn sợ Diêu Giai chen chân vào làm người thứ ba, mà là... Đi du lịch cùng một người đẹp như vậy, hắn sợ là sợ mình không quản nổi mình đó!
Nhưng mà Diêu Giai nói đúng ở chỗ, nhiều người thì nhiều sức, vậy thì cũng có thêm cơ hội tìm thấy Miêu Anh! Nếu không phải vụ án thi thể nữ không đầu còn có rất nhiều chuyện dây mơ rễ má phía sau, hắn hận không thể đem theo tất cả đám Tăng Khả, Nhiễm Đào cùng tới đây luôn!
“À... Chuyện này...” Song, đúng là càng nghĩ Triệu Ngọc càng cảm thấy không quá thỏa đáng cho lắm.
“Được rồi!” Rốt cuộc Diêu Giai uống một hơi cạn sạch hết bia trong cốc, hào sảng nói: “Coi như tôi chưa nói cái gì cả, tôi sẽ trả vé máy bay lại. Tôi còn phải gọi cho chủ nhiệm khoa hộ lý hủy kỳ nghỉ dài hạn kia đi! Tiền thưởng à, trừ thì cứ trừ đi...”
“Đệch!” Triệu Ngọc là một tay lão làng trong tình trường, vừa nghe là biết lý do tại sao lại thế này rồi, lúc này mới không hề giấu giếm mà nói: “Giai Giai à, tôi còn chưa đồng ý đâu! Kỳ nghỉ của em cũng chuẩn bị xong, vé máy bay cũng mua xong rồi, vậy mà em còn nói không phải nhìn trúng tôi sao? Còn nói là không muốn chen chân làm người thứ ba sao?”
“À...” Diêu Giai không nghĩ tới Triệu Ngọc sẽ nói trắng ra như vậy, hai má không khỏi đỏ bừng. Cơ mà có thể là do ở cùng Triệu Ngọc quá lâu, da mặt cô cũng bắt đầu dày lên, lúc này mới vỗ bàn mà quát: “Triệu Ngọc, anh còn không nhìn ra được sao? Tôi đây là... Ừ... Đang khảo nghiệm anh thôi! Nếu trong suốt chuyến đi này ngay cả sự hấp dẫn của tôi, anh đều có thể chịu đựng được thì việc này nói lên anh đối với đội trưởng Miêu là lòng dạ vững bền, trung trinh không thay đổi đó sao!”
Hả?
Lần này khiến Triệu Ngọc triệt để sửng sốt, suy nghĩ rất lâu mới miễn miễn cưỡng cưỡng nghe rõ ý của cô. Mặc kệ cô ấy tìm lý do gì thì sự thật đã rõ rành rành ra đấy rồi, Diêu Giai thực sự thích hắn đấy!
“Này... Này thì làm sao đây?” Triệu Ngọc giống như nhìn thấu được cái gì, nhất thời thu lại nụ cười, cực kỳ trịnh trọng nói: “Giai Giai à, đây không phải là khảo nghiệm mà là đánh cược tình yêu đấy. Lẽ nào... em thật sự không hiểu sao? Nếu tôi bị thua, em... Ừm... Thật ra mặc kệ ai thắng ai thua, thì... Giống như người thua từ đầu đến cuối cũng chỉ là em mà thôi.”
Triệu Ngọc không - hề - che - đậy mà nói trắng ra, cả người Diêu Giai bỗng nhiên run lên một cái, khóe mắt thậm chí đã ngấn ra ánh nước.
“Giai Giai à, tôi và em cũng không phải là trẻ con nữa, em nghe tôi này...” Triệu Ngọc ý vị sâu xa mà khuyên cô: “Đánh cược nguy hại đến gia đình cũng như thương tổn đến cảm tình! Không đánh bạc ra thì chúng ta ít ra vẫn là bạn tốt... Đánh bạc rồi thì tất cả chúng ta đều thành người thua! Không biết nữa... Tôi nói vậy thôi...”
“Được, tôi hiểu rồi!” Diêu Giai mở chai rượu, tự rót cho mình một ly đầy rồi gật đầu nói: “Cảnh sát Triệu, anh không cần nói nữa, tất cả tôi hiểu hết rồi! Trước kia tôi còn chưa từng gặp một người nào giống như anh, có thể đem tình cảm của bản thân mình nói rõ ràng, thấu đáo như thế! Tôi thừa nhận, tôi thích anh, tôi cũng thừa nhận, tôi vô cùng hâm mộ đội trưởng Miêu! Cô ấy... Cô ấy thật sự rất may mắn!”
“Nhưng mà, anh yên tâm... tôi thật sự hiểu rồi!” Diêu Giai càng rót đầy ly của Triệu Ngọc: “Anh nói trắng như vậy là vì muốn tốt cho tôi, là vì không muốn tôi bị tổn thương! Cho nên tôi mời anh một ly vậy, một ly này... là trong sáng, Thập Tam Muội kính anh Thiên Phách!”
Nhìn thấy Diêu Giai vẫn thoải mái như vậy, tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống, lúc này mới nâng lên ly bia nói một chữ “mời” rồi một hơi uống cạn.
Sau khi uống xong thì Triệu Ngọc mới sảng khoái cười nói: “Không nghĩ tới chuyện tôi chỉ nói một lần mà em lại có thể nhớ kỹ như vậy, anh Thiên Phách... Ha ha ha...”
“Đến đây, mời rượu cũng không thể chỉ kính một ly được, hôm nay anh làm tổn thương trái tim của em gái này, tôi cũng không thể khinh địch mà dễ dàng bỏ qua cho anh được!” Nói xong Diêu Giai lại rót cho Triệu Ngọc một ly.
“Hê hê hê...” Triệu Ngọc cũng rất nhanh khôi phục lại bản sắc lưu manh, lấm la lấm lét nhỏ giọng nói: “Để tôi nói thật cho em nghe, tôi chính là lo lắng bản thân mình không thể kìm nổi đó. Nếu em thực sự đi với tôi, có thể nửa đêm ngày đầu tiên tôi đã chui vào ổ chăn của em rồi đó, ha ha ha...”
“Bà nội gấu trúc nhà anh chứ, anh cũng quá coi thường độ quyến rũ của tôi rồi!?” Diêu Giai cũng cởi mở cười nói: “Vậy tôi cũng nói thật cho anh nghe! Tôi còn tưởng rằng lúc ở trên máy bay anh đã không thể chờ được rồi đó! Tới tới tới... Phạt anh ba chén rượu, mau uống đi...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Vì thế nên ông ta ngay lập tức sắp xếp một căn phòng riêng tốt nhất được giữ lại dự phòng cho hai người bọn họ, không những vậy còn tặng thêm khay trái cây, rau trộn và rất nhiều thứ khác.
“Ha ha, em thật không nghĩ tới ông chủ còn nhận ra chúng ta đó!” Diêu Giai hào phóng rót cho Triệu Ngọc một cốc bia, cười nói: “Không biết, anh có còn nhớ rõ biệt danh của em là... Thập Tam Muội không3nhỉ?”
Trong lúc đó Diêu Giai nhướng nhẹ đầu mi, tuy rằng cô bướng bỉnh nhưng vẫn không mất đi sự xinh đẹp vốn có.
“Được rồi, chúng ta vẫn nên nói chính sự trước đi!” Triệu Ngọc cũng không có tâm tư ngắm giai nhân lẫn ăn cơm uống rượu, hắn nhấc di động hỏi: “Tới Auckland rồi thì tôi trực tiếp xuống bến tàu ngồi lên thuyền là được đúng không? Ừm... Khách sạn ở trên đảo em giúp tôi đặt tên là gì ấy nhỉ? Đã Lột Vỏ à?”
“Là Poland...” Diêu Giai không cười nữa, lo lắng lắc đầu mà nói: “Đại ca ơi, anh đừng như vậy nữa có được hay không? Chẳng lẽ anh không có ý thức đây là một vấn đề1lớn à? Cho dù tất cả hộ chiếu và thị thực đều đầu xuôi đuôi lọt, nhưng mà... Anh không biết tiếng Anh đó, anh cũng không thể đi theo chân bọn họ cãi nhau bà nội con gấu trúc gì đâu.”
“Ừm...” Trên đầu Triệu Ngọc hiện lên mấy vạch hắc tuyến, tự nói trong lòng, người đẹp mắng người còn có thể mắng một cách dễ thương như vậy sao? Lại còn bà nội con gấu trúc?
“Tôi... Ừm... Trước tiên tôi có thể đặt trước một người biết tiếng Trung làm người dẫn đường gì đó cho tôi... Hoặc là du học sinh ở đó, à, còn nữa...” Triệu Ngọc bưng cốc bia lên, nghiêm túc nói: “Không phải New Zealand đều là người Maori3sao? Tại sao ai cũng nói tiếng Anh hết vậy?”
“Trời đất ơi!” Diêu Giai vỗ gáy của cô, bưng cốc lên nói: “Nào, trước tiên tẩy trần cho anh cái đã.”
Hai người cụng ly với nhau, Triệu Ngọc ngưỡng cổ lên nốc bia, Diêu Giai chỉ cầm cốc, giống như có chuyện muốn nói.
“Ừm... Cảnh sát Triệu này... Tôi... Ừm... Thật ra...” Diêu Giai hai má đỏ ửng, hơi xấu hổ nói: “Thật ra tôi có thể giúp được anh! Tôi đã từng đến New Zealand rồi, lúc trước tôi có giấy thị thực có hạn tới những mười năm, cho nên, hay là tôi đi với anh, làm người dẫn đường cho anh nhé! Hơn nữa...”
“Phụt...” Diêu Giai còn chưa dứt lời, thì Triệu Ngọc3đã phun bia ra, kinh ngạc hỏi: “Gì cơ? Em... Đi với tôi? Ý em... Là sao cơ?”
Triệu Ngọc thầm nói trong lòng, tôi là đi tìm bạn gái đó, cũng thật tốt bụng quá nhỉ? Tôi mang theo một mỹ nhân xinh đẹp đi tìm bạn gái, lỡ đâu tìm được Miêu Anh rồi thì sẽ không xảy ra cái hiểu lầm gì chứ hả?
“Anh xem, tôi biết tiếng Anh với lại đã từng đi New Zealand nữa. Không những thế tôi còn chơi thân với Tiểu Ái, có thể tùy lúc nghe ngóng vị trí cụ thể các thứ vân vân!” Diêu Giai giải thích. “Hơn nữa, nhiều người thì thêm sức lực, anh nói có đúng hay không? Còn có... Anh... Anh đừng9có hiểu lầm, tôi không có ý thừa dịp anh cô đơn gì đâu, tôi chỉ là muốn... trả nợ nhân tình của anh mà thôi!”
Nghe được lời này, trong lòng Triệu Ngọc nổi sóng, không thể hiểu nổi. Thật ra không phải hắn sợ Diêu Giai chen chân vào làm người thứ ba, mà là... Đi du lịch cùng một người đẹp như vậy, hắn sợ là sợ mình không quản nổi mình đó!
Nhưng mà Diêu Giai nói đúng ở chỗ, nhiều người thì nhiều sức, vậy thì cũng có thêm cơ hội tìm thấy Miêu Anh! Nếu không phải vụ án thi thể nữ không đầu còn có rất nhiều chuyện dây mơ rễ má phía sau, hắn hận không thể đem theo tất cả đám Tăng Khả, Nhiễm Đào cùng tới đây luôn!
“À... Chuyện này...” Song, đúng là càng nghĩ Triệu Ngọc càng cảm thấy không quá thỏa đáng cho lắm.
“Được rồi!” Rốt cuộc Diêu Giai uống một hơi cạn sạch hết bia trong cốc, hào sảng nói: “Coi như tôi chưa nói cái gì cả, tôi sẽ trả vé máy bay lại. Tôi còn phải gọi cho chủ nhiệm khoa hộ lý hủy kỳ nghỉ dài hạn kia đi! Tiền thưởng à, trừ thì cứ trừ đi...”
“Đệch!” Triệu Ngọc là một tay lão làng trong tình trường, vừa nghe là biết lý do tại sao lại thế này rồi, lúc này mới không hề giấu giếm mà nói: “Giai Giai à, tôi còn chưa đồng ý đâu! Kỳ nghỉ của em cũng chuẩn bị xong, vé máy bay cũng mua xong rồi, vậy mà em còn nói không phải nhìn trúng tôi sao? Còn nói là không muốn chen chân làm người thứ ba sao?”
“À...” Diêu Giai không nghĩ tới Triệu Ngọc sẽ nói trắng ra như vậy, hai má không khỏi đỏ bừng. Cơ mà có thể là do ở cùng Triệu Ngọc quá lâu, da mặt cô cũng bắt đầu dày lên, lúc này mới vỗ bàn mà quát: “Triệu Ngọc, anh còn không nhìn ra được sao? Tôi đây là... Ừ... Đang khảo nghiệm anh thôi! Nếu trong suốt chuyến đi này ngay cả sự hấp dẫn của tôi, anh đều có thể chịu đựng được thì việc này nói lên anh đối với đội trưởng Miêu là lòng dạ vững bền, trung trinh không thay đổi đó sao!”
Hả?
Lần này khiến Triệu Ngọc triệt để sửng sốt, suy nghĩ rất lâu mới miễn miễn cưỡng cưỡng nghe rõ ý của cô. Mặc kệ cô ấy tìm lý do gì thì sự thật đã rõ rành rành ra đấy rồi, Diêu Giai thực sự thích hắn đấy!
“Này... Này thì làm sao đây?” Triệu Ngọc giống như nhìn thấu được cái gì, nhất thời thu lại nụ cười, cực kỳ trịnh trọng nói: “Giai Giai à, đây không phải là khảo nghiệm mà là đánh cược tình yêu đấy. Lẽ nào... em thật sự không hiểu sao? Nếu tôi bị thua, em... Ừm... Thật ra mặc kệ ai thắng ai thua, thì... Giống như người thua từ đầu đến cuối cũng chỉ là em mà thôi.”
Triệu Ngọc không - hề - che - đậy mà nói trắng ra, cả người Diêu Giai bỗng nhiên run lên một cái, khóe mắt thậm chí đã ngấn ra ánh nước.
“Giai Giai à, tôi và em cũng không phải là trẻ con nữa, em nghe tôi này...” Triệu Ngọc ý vị sâu xa mà khuyên cô: “Đánh cược nguy hại đến gia đình cũng như thương tổn đến cảm tình! Không đánh bạc ra thì chúng ta ít ra vẫn là bạn tốt... Đánh bạc rồi thì tất cả chúng ta đều thành người thua! Không biết nữa... Tôi nói vậy thôi...”
“Được, tôi hiểu rồi!” Diêu Giai mở chai rượu, tự rót cho mình một ly đầy rồi gật đầu nói: “Cảnh sát Triệu, anh không cần nói nữa, tất cả tôi hiểu hết rồi! Trước kia tôi còn chưa từng gặp một người nào giống như anh, có thể đem tình cảm của bản thân mình nói rõ ràng, thấu đáo như thế! Tôi thừa nhận, tôi thích anh, tôi cũng thừa nhận, tôi vô cùng hâm mộ đội trưởng Miêu! Cô ấy... Cô ấy thật sự rất may mắn!”
“Nhưng mà, anh yên tâm... tôi thật sự hiểu rồi!” Diêu Giai càng rót đầy ly của Triệu Ngọc: “Anh nói trắng như vậy là vì muốn tốt cho tôi, là vì không muốn tôi bị tổn thương! Cho nên tôi mời anh một ly vậy, một ly này... là trong sáng, Thập Tam Muội kính anh Thiên Phách!”
Nhìn thấy Diêu Giai vẫn thoải mái như vậy, tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống, lúc này mới nâng lên ly bia nói một chữ “mời” rồi một hơi uống cạn.
Sau khi uống xong thì Triệu Ngọc mới sảng khoái cười nói: “Không nghĩ tới chuyện tôi chỉ nói một lần mà em lại có thể nhớ kỹ như vậy, anh Thiên Phách... Ha ha ha...”
“Đến đây, mời rượu cũng không thể chỉ kính một ly được, hôm nay anh làm tổn thương trái tim của em gái này, tôi cũng không thể khinh địch mà dễ dàng bỏ qua cho anh được!” Nói xong Diêu Giai lại rót cho Triệu Ngọc một ly.
“Hê hê hê...” Triệu Ngọc cũng rất nhanh khôi phục lại bản sắc lưu manh, lấm la lấm lét nhỏ giọng nói: “Để tôi nói thật cho em nghe, tôi chính là lo lắng bản thân mình không thể kìm nổi đó. Nếu em thực sự đi với tôi, có thể nửa đêm ngày đầu tiên tôi đã chui vào ổ chăn của em rồi đó, ha ha ha...”
“Bà nội gấu trúc nhà anh chứ, anh cũng quá coi thường độ quyến rũ của tôi rồi!?” Diêu Giai cũng cởi mở cười nói: “Vậy tôi cũng nói thật cho anh nghe! Tôi còn tưởng rằng lúc ở trên máy bay anh đã không thể chờ được rồi đó! Tới tới tới... Phạt anh ba chén rượu, mau uống đi...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com