• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (6 Viewers)

  • cuong-tham-687

Chương 687: Cái duyên với phụ nữ không thể vất bỏ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
74987.png
Nhưng mà hôm nay hắn nhận được đạo cụ như vậy cũng tốt rồi. Đây là một thứ gọi là thuốc ngủ tàng hình, trên giới thiệu đã nói loại thuốc ngủ tàng hình vô cùng tốt này không có màu sắc, không có vị cũng không có tác dụng phụ, sau khi dùng có thể tăng cường giấc ngủ một cách hiệu quả, giúp ngủ sâu và hồi phục tinh thần.



Đương nhiên lúc đạt được món đạo cụ này thì Triệu Ngọc trước hết đã nghĩ nó không phải dùng cho hắn, cái này phải dùng cho việc xấu riêng hoặc là làm chuyện gì đó không đứng đắn các thứ. Đây đúng là một đạo cụ lý tưởng, thần không biết quỷ không hay mà đẩy ngã được người ta!



Chẳng qua là món đạo cụ này cũng không giống như kim gây mê tác dụng trực3tiếp lên cơ thể mà lại giống như thuốc ngủ vậy, phải đặt vào trong đồ ăn hoặc hòa vào nước để người kia ăn vào thì mới có hiệu quả. Hơn nữa thứ này chỉ hỗ trợ gây ngủ, đảm bảo rằng người kia ngủ say nhưng không thể cam đoan rằng nó giống như là thuốc mê, bị mê man không biết gì.



Mặc dù uống rất nhiều rượu nhưng Triệu Ngọc cũng không say. Hắn chỉ rửa mặt đơn giản rồi bò lên giường đi ngủ.



Đêm nay chắc chắn là một đêm trằn trọc, khó có thể ngủ của hắn. Triệu Ngọc thật sự không ngờ, vừa mới giải quyết ba vụ án lớn kia xong, hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi hồi phục cho tốt, còn chưa kịp ra vẻ ngầu, vậy mà mới đó đã dấn thân vào một hành trình mới rồi.



Hơn hết,1việc này không giống với phá án, lần này hắn đến nơi đất khách quê người để tìm người, Triệu Ngọc bận tâm nhất đó chính là lỡ đâu Miêu Anh đã sớm không còn ở đây nữa rồi. Thế giới lớn như vậy, nếu Miêu Anh đã rời đi thì cũng không bao giờ có cơ hội tìm được nữa.



Triệu Ngọc đã lâu không ngủ ở trong căn phòng ở phố Thuận Phong cho nên hắn cũng không quá quen giường, nằm trằn trọc suy nghĩ, cân nhắc đến tận khuya mới từ từ khép mắt lại.



...



Ba ngày sau đó, vì để đảm bảo không có chuyện gì ngoài dự tính nên Triệu Ngọc cũng không đúng thời hạn mở quẻ. Lý do là hắn lo lắng lỡ đâu bốc phải quẻ Càn Khôn các thứ, mấy quẻ này lại làm hắn trì hoãn ở Tần Sơn,3vậy thì lại không có cách mà đi New Zealand tìm kiếm Miêu Anh được.



Cho nên trong ba ngày này hắn đều dồn toàn bộ sức lực để chuẩn bị công cuộc tìm người: hắn mở chuyền vùng quốc tế cho số điện thoại và lưu lượng mạng, chuẩn bị thẻ tín dụng thông dụng trên toàn thế dưới, còn tải phần mềm phiên dịch tiếng Anh vào điện thoại, không những thế hắn còn bớt chút thời gian xem và tìm hiểu con người, địa lý ở New Zealand linh tinh...



Ngoài ra hắn còn hẹn trước một vị hướng dẫn viên biết tiếng Trung trên diễn đàn, người này sẽ sắp xếp đón ở sân bay, đưa đón khách sạn và hành trình các kiểu. Triệu Ngọc không là người thiếu tiền, đương nhiên việc hắn muốn thuê hướng dẫn viên giỏi nhất không phải là nói3chơi.



Dĩ nhiên nếu hắn về Tần Sơn thì cũng nên gặp lại một lần mấy người bạn cũ, giống như đám tên Tóc Vàng Chu Dương vậy.



Thời gian sau khi Triệu Ngọc rời đi, đám tên Tóc Vàng xử lý phòng tập thể hình vô cùng gọn ghẽ, mặc dù không kiếm được quá nhiều tiền nhưng công việc luôn luôn khá ổn định.



Sau khi quay về con đường đàng hoàng, đám Chu Dương đã thay đổi hoàn toàn, sớm đã không còn dáng vẻ lưu manh bịp bợm nữa. Chu Dương còn tán một em gái bán đồ trang điểm ở trung tâm thương mại, bây giờ cũng sắp nói đến chuyện cưới gả tới nơi rồi.



Nhìn phòng tập thể hình của mình vô cùng náo nhiệt sôi nổi, Triệu Ngọc càng vui vẻ phát cho nhân viên mỗi người một bao lì xì thật lớn.



Nhưng mà9lúc hắn đi vào phòng tập Tán Đả để tập mấy cái lại không kiềm lòng được mà tức cảnh sinh tình, nhớ lại hắn ngày xưa từng anh anh em em với Miêu Anh ở đây.



“Vĩnh viễn không được xem thường hai tay của mình...” Miêu Anh tự mình làm mẫu, giúp Triệu Ngọc sửa lại động tác của hắn. “Sức mạnh là ưu thế của anh, nếu như anh muốn đem người ta đánh ngã thì hai nắm đấm không phải là một ý tưởng tồi đâu!”



“Nhưng mà... Anh không rõ...” Triệu Ngọc dê xồm kéo cánh tay ngọc ngà của Miêu Anh. “Sao anh lại muốn đánh ngã người ta chứ? Chỉ cần một đấm là người ta hôn mê rồi đấy chứ...”



“Này thì già mồm này, già mồm...” Miêu tiểu thư ngay lập tức đưa tay nhéo lỗ tai Triệu Ngọc. “Lại dám không nghe lời sư phụ nói... Còn đòi đánh người, á!”



Nhân lúc Miêu Anh không để ý, Triệu Ngọc đưa tay nắm lấy hai chân của cô, làm cô ngã xuống đất, hơn nữa mình còn đè lên người của cô, đùa giỡn một cách lưu manh nói: “Nếu muốn em học được thì em phải ngủ cùng sư phụ đó! Cho nên, sư phụ ơi, hay là chúng ta mây mưa một chút, nắm đấm này của em có thể dễ dàng thuần thục như trở bàn tay rồi...”



Chuyện xưa ngày cũ cũng dần dần phai mờ đi nhưng nhớ thương của Triệu Ngọc dành cho Miêu Anh lại càng lúc càng sâu đậm thêm.



Được rồi, New Zealand, tao đến đây! Miêu Anh, chờ anh, mặc kệ anh sẽ gặp em trong hoàn cảnh nào, anh nhất định cũng có thể giải quyết được!



...



Ba ngày rất nhanh trôi qua, việc lấy hộ chiếu về tay Triệu Ngọc cũng không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.



Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Triệu Ngọc tạm biệt Lý Bối Ni và đồng nghiệp rồi ngồi tàu cao tốc chạy đến thủ đô.



Trong Phòng Đối ngoại của Tổng cục Hình sự trung ương, trưởng phòng Mã Nhuận Khuê đã sớm chờ từ trước, ngay lập tức cấp cho Triệu Ngọc một cái thị thực đi công tác.



Bởi vì đơn và các thứ đã được viết sẵn trước cho nên công việc vô cùng thuận lợi, chỉ cần chụp vài tấm ảnh, lấy dấu vân tay một chút thì cũng xong công việc làm thị thực luôn. Tiếp đó chỉ cần Mã Nhuận Khuê cho người đưa đến đại sứ quán đóng dấu là có hiệu lực rồi.



Thật ra dù không có sự quan tâm của Sở trưởng Tiêu, Mã Nhuận Khuê cũng không dám chậm trễ đối với người nổi tiếng như Triệu Ngọc. Huống chi ngày đó ông có thể xử lý vụ án giết người ở nhà máy thuốc thuận lợi như vậy thì cũng đều nhờ vào công lao của Triệu Ngọc cả. Lại nói thêm, ông còn phải cẩn thận cảm ơn Triệu Ngọc một phen mới đủ đấy chứ!



Mã Nhuận Khuê nói cho Triệu Ngọc biết đây là ông cấp cho hắn một cái thị thực khẩn cấp, mang danh nghĩa Tổng cục Hình sự đi làm việc. Cho nên ông muốn Triệu Ngọc nhớ kĩ đừng bao giờ dính phải chuyện gì đó ở bên ngoài, nếu không, phải truy cứu trách nhiệm thì không riêng gì hắn mà sợ là cả Tổng cục Hình sự đều phải chịu trách nhiệm.



Ngoài ra, ông ấy còn nhắc nhở Triệu Ngọc rằng hắn cũng không phải là cảnh sát quốc tế, chuyện ở New Zealand hắn cũng không có tư cách gì sử dụng quyền lực để giải quyết cho nên qua đó rồi, ngàn lần vạn lần đừng cứ tự xem mình là cảnh sát.



Cuối cùng ông còn nói cho Triệu Ngọc loại thị thực khẩn cấp này thì chỉ có hiệu lực mười ngày, sau mười ngày hắn cần phải trở về. Nhưng mà trong lúc đó thì ông có thể nghĩ cách giúp Triệu Ngọc gia hạn, nếu gia hạn thành công thì thời gian sẽ không bị ảnh hưởng nữa.



Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đêm ngày thứ tư, Triệu Ngọc cũng được như ý nguyện, vừa đến thủ đô là đã lên ngồi trên chuyến bay thẳng tới Auckland luôn.



Chỗ ngồi trên máy bay của Triệu Ngọc là một vị trí gần cửa sổ, hắn vừa nhìn nhà ga sân bay xuyên qua cửa sổ, vừa mở hệ thống rồi bốc một quẻ.



Hắn biết rằng mỗi quẻ đều rất quan trọng, nếu như có thể bốc ra một quẻ Khảm thì cũng như báo trước là mình có hy vọng trong việc tìm kiếm Miêu Anh rồi.



Kết quả là thần may mắn đột nhiên chiếu cố tới Triệu Ngọc, cho hắn bốc ra một quẻ “Khảm Ly”.



Thật tốt quá!



Trong nháy mắt Triệu Ngọc cảm thấy tự tin tăng gấp đôi, vô cùng phấn khởi.



Có sự hỗ trợ của hệ thống Kỳ Ngộ, hắn không tin hắn không thể tìm thấy Miêu Anh!



Sau khi mở xong quẻ, bây giờ Triệu Ngọc mới để ý tới chỗ bên cạnh của mình đang trống, không có người ngồi. Hắn biết lúc trước Diêu Giai đặt vé máy bay cho mình là đặt hai vé. Bây giờ Diêu Giai không thể nào tới đây cho nên chắc là cô ấy đã trả vé lại rồi nhỉ?



Chậc chậc...



Triệu Ngọc nghiền ngẫm nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh, trong lòng đúng là có chút tiếc nuối. Nếu thật sự có đại mỹ nhân Diêu Giai cùng đi thì bây giờ cũng có người nói chuyện với mình nhỉ, như vậy vẫn tốt hơn mà.



“Chỗ này, chỗ này... Ôi, suýt nữa thì lỡ chuyến rồi!”



Cuối cùng ngay tại thời điểm Triệu Ngọc đang thở ngắn thở dài thì bên tai lại vang lên một giọng nói quen thuộc, hơn nữa đây còn là giọng của con gái!



Gì?



Làm sao có thể?



Trong lúc tò mò, Triệu Ngọc nhanh chóng quay đầu nhìn qua, ban đầu hắn còn tưởng Diêu Giai thật sự tới đây đó! Sau khi giương mắt một lúc thì không thoát khỏi kinh ngạc, lưỡi đều muốn líu lại luôn rồi.



Bà nội gấu nhà nó, như thế nào... Lại là cô ấy?!



“Được rồi, tới đây tới đây!” Một cô gái nhỏ mặc áo gió màu tím, trong lòng ôm một cái ba lô nhỏ tinh tế nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chỗ của Triệu Ngọc. Cùng lúc đó cô gái này cũng vô cùng lễ phép ngồi sát lại bên cạnh Triệu Ngọc để bắt chuyện: “Này! Sư phụ, bây giờ thì rốt cuộc anh cũng không vứt bỏ được em đúng không?!”




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom