Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-699
Chương 699: Số mệnh của tôi là do chính tôi chứ không phải là do ông trời!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thật ra, để nói đến hành động của cảnh sát giao thông trên Landing Island thì bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện khẩn cấp như vậy, cái gọi là dựng chướng ngại vật trên đường của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là lấy mấy chiếc xe cảnh sát chặn ở chỗ đó mà thôi.
Kết quả, sau khi Triệu Ngọc liều lĩnh lái xe cảnh sát lao nhanh đến, từng người cảnh sát giao thông bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, tất cả đều tránh sang một bên.
Lúc này, những chiếc xe làm chướng ngại vật trên đường cũng chưa nối sát lại. Sau khi Triệu Ngọc lao xe đến, hắn lập tức bạo lực đâm vào giữa khe hở của những chiếc ô tô kia. Lực va chạm3cực lớn làm cho những chiếc xe cảnh sát đó bị văng sang một bên. Thậm chí, có chiếc còn bị lao xuống cống nước bên cạnh. Cảnh sát giao thông cũng bị đụng đến người ngã ngựa đổ, không ngừng than khổ…
Vù…
Sau khi phá hủy chướng ngại vật, tuy rằng cửa xe cảnh sát của Triệu Ngọc đã bị bẹp một phần lớn, nhưng xe vẫn có thể chạy bình thường, tiếp tục chạy như bay dọc theo đường lớn về phía trước.
Nhưng mà, tuy rằng hắn đã phá tan chướng ngại vật nhưng mà bởi vì lúc trước đã chậm trễ một lúc nên xe cảnh sát từ khách sạn cũng đã đuổi đến rồi, còi xe cảnh sát vang lên ngay phía sau.
“Không được rồi, sư phụ!” Tô Kim Muội lo lắng nói: “Nếu như1không thoát khỏi bọn họ được, vậy thì xem như là chúng ta có đến được đường Danny cũng không có cách nào đi vào tìm Hàn Đức Vượng được đâu.”
“Vậy… Vậy thì bảo Hàn Đức Vượng đến tìm chúng ta!” Đang nói, Triệu Ngọc lại nhấn số điện thoại của Hàn Đức Vượng một lần nữa, bảo anh ta đến trên đường đợi mình.
Ai ngờ, vậy mà Hàn Đức Vượng cũng chẳng có gì khác thường cả, không chút do dự nào thì đã đồng ý với Triệu Ngọc rồi.
Chậc chậc…
Cúp điện thoại, nghĩ lại đủ loại biểu hiện của Hàn Đức Vượng, Triệu Ngọc càng cảm thấy, tên hướng dẫn này không có chút nào giống với kẻ có âm mưu gì cả! Chẳng lẽ… Cả chuyện này thật sự không có quan hệ gì với3anh ta sao?
Nhưng mà, vì để an toàn vẫn nên gặp mặt anh ta trước đã, cẩn thận hỏi cho kĩ mới được!
Bởi vì Triệu Ngọc lái xe như bay, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, tiếng còi của cảnh sát giống như là đã cách bọn họ hơi xa rồi. Nhưng mà hai người biết rõ là không được mấy phút thì bọn họ sẽ đuổi kịp thôi. Hơn nữa, cũng không dám bảo đảm là phía trước sẽ có trạm kiểm soát chướng ngại vật mới nào không.
Đường Danny là một tuyến đường chính trên Landing Island, Hàn Đức Vượng nói trong điện thoại, anh ta sẽ đứng dưới một cái bảng quảng cáo to đợi bọn họ. Trên bảng quảng cáo đó vẽ một người đẹp mặc váy đỏ, trong tay còn cầm mật3ong nổi tiếng nhất ở địa phương của bọn họ.
Không nghĩ đến, bảng quảng cáo đó cách lối vào của đường Danny không xa. Triệu Ngọc lái xe chưa được một lúc thì đã thấy được cái bảng quảng cáo đấy.
Hắn đành phải giảm tốc độ lại, lái xe đến phía dưới bảng quảng cáo.
“Đang ở đâu đấy!” Tô Kim Muội vừa nhìn thì đã thấy hướng dẫn viên Hàn Đức Vượng vừa đi ra từ một căn nhà nhỏ, đang đi về phía lề đường.
Tô Kim Muội vội quay cửa kính xuống, hét với anh ta: “Hướng dẫn viên, ở đây này! Ở đây này!”
Hàn Đức Vượng nghe thấy tiếng gọi, vội nhìn về phía bọn họ, chờ đến sau khi nhìn thấy Tô Kim Muội ngồi trên xe cảnh sát, đầu tiên, anh ta thấy hơi9sững sờ, sau đó, vừa vẫy tay vừa tăng tốc tiến lên.
Lúc này, tiếng còi cảnh sát ở phía sau đang đến gần, Triệu Ngọc sốt ruột, vội vàng ấn còi.
Nghe thấy tiếng còi, Hàn Đức Vượng biết là Triệu Ngọc, chỉ đành phải đi nhanh hơn, gần như là đã chạy đến.
Ai ngờ, khi Hàn Đức Vượng sắp đến gần xe của bọn họ, đã xảy ra một chuyện kinh khủng giống như là ác mộng! Hàn Đức Vượng vươn tay ra, đang muốn nắm lấy tay cầm cửa ghế phụ. Nhưng ngay lúc vừa thắng xe, sau đó, một tiếng phụt trầm đục vang lên, một vệt đỏ thẫm tóe lên trên cửa xe!
Phụt…
Vệt đỏ thẫm đó đều là máu người, sau khi bắn tung tóe lên cửa xe, trước mắt lập tức đẫm máu!
Hả?
Chờ đến lúc Triệu Ngọc phản ứng lại, thi thể của Hàn Đức Vượng ở bên ngoài đã ngã xuống đất.
“Á!?” Tô Kim Muội cũng bị dọa một trận, cho đến sau khi nhìn thấy cửa xe đều là máu người, lúc này mới hoảng sợ kêu la thất thanh.
Á… Á… Á…
Triệu Ngọc cũng hoàn toàn không nghĩ đến là sẽ xảy ra một màn đáng sợ làm cho người ta rợn người như vậy. Chuyện này sao có thể được chứ? Hàn Đức Vượng… Sao bỗng nhiên lại bị người ta bắn chết chứ?
Hơn nữa…
Triệu Ngọc không thể tưởng tượng được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng xung quanh yên tĩnh, tối tăm không một chút ánh sáng, vốn cũng không nhìn thấy được bất kỳ cái gì!
“Chết tiệt!”
Triệu Ngọc dùng sức đập xuống tay lái, lúc này mới bất đắc dĩ đạp ga, khởi động xe lại lần nữa. Sau khi khởi động xe, qua kính xe, hắn rất nhanh đã nhìn thấy Hàn Đức Vượng nằm sấp bên đường, không nhúc nhích gì nữa!
Hàn Đức Vượng… Chết rồi!
Là ai!?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy…
Tô Kim Muội đã bị dọa đến mức khóc nức nở, trong đầu Triệu Ngọc cũng trống rỗng. Trong phạm vi nhận thức của hắn, hắn hoàn toàn không có cách nào hiểu được, những chuyện không thể tưởng tượng được này rốt cuộc là như thế nào?
Nhưng mà, Triệu Ngọc vốn là cũng không kịp đưa ra bất kỳ phán đoán hay là suy nghĩ gì cả. Chỉ thấy một chiếc xe SUV màu đen đột nhiên lao ra từ một con đường nhỏ ở bên phải!
Chiếc xe đột nhiên xuất hiện lại lao nhanh về phía Triệu Ngọc!
Trên nóc chiếc xe đó nhấp nháy đèn cảnh sát, chắc cũng là cảnh sát địa phương. Triệu Ngọc không dám va chạm với chiếc SUV to như vậy, đành phải đánh tay lái, xoay một vòng, chui vào một con đường nhỏ ở bên trái.
Tuy là như vậy nhưng chiếc SUV kia vẫn cọ xát dữ dội với xe của hắn, hai xe gần như là chen chúc với nhau, đi song song trên con đường nhỏ.
Cũng may là Triệu Ngọc cũng có vài kinh nghiệm, sau một phen quăng trái ném phải thì cuối cùng cũng bỏ lại chiếc SUV ở phía sau.
Thế mà, khi hắn thật vất vả mới thoát ra được, vừa lái xe đến một cái ngã tư, lại có hai chiếc xe cảnh sát từ một hướng khác đuổi đến. Chết người nhất là một trong hai chiếc còn chắn ở đầu xe của Triệu Ngọc, muốn làm cho hắn ngừng xe lại!
Triệu Ngọc lại tăng ga thêm lần nữa, đùng đùng đụng chiếc xe đó mấy lần, nhưng chiếc xe cảnh sát đó cũng không phải là mua không, vẫn gắt gao chắn ở phía trước, không chịu nhượng bộ.
Cùng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát khác và chiếc SUV cũng đuổi theo, một trái một phải kẹp xe của Triệu Ngọc vào giữa, gần như là đã làm cho xe của hắn không thể chuyển động được.
Từng cảnh sát trên xe đều cầm theo súng, vừa chăm chú nhìn bọn họ, vừa không ngừng gọi bọn họ đầu hàng. Ý chính là nếu như không ngừng xe lại thì bọn họ sẽ nổ súng!
“Sư phụ, sư phụ… Nghe lời em đi… Bỏ đi…” Nhìn thấy tình hình này, Tô Kim Muội đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, gần như là gào lên mà khuyên nhủ: “Sư phụ, chúng ta chạy không thoát đâu! Không bằng đầu hàng đi! Chúng ta là công dân Trung Quốc. Nếu như chủ động đầu hàng, bọn họ chắc là sẽ không làm hại chúng ta đâu. Sư phụ… Xin anh đó! Dừng xe đi!”
“Kim Muội à…” Triệu Ngọc vừa dựa vào địa thế hiểm trở ngoan cố để chống lại, vừa cắn răng nói: “Nếu như có thể ngừng lại được, tôi còn không biết ngừng sao chứ? Nhưng mà… Cô nghĩ kĩ lại đi, chúng ta… Chúng ta không thể đầu hàng được đâu! Cô nghĩ cho kĩ về hai nhát súng lúc trước đi! Cô không cảm thấy, nếu như một khi chúng ta bị cảnh sát bắt lại, không phải chúng ta sẽ trở thành Hàn Đức Vượng thứ hai sao?”
“Cái gì!? Tại sao chứ?” Tô Kim Muội kinh ngạc không hiểu được, la thất thanh: “Tên sát thủ đó là ai? Tại sao lại như vậy chứ? Hắn ta tại sao lại muốn giết chúng ta?”
“Phát súng đầu tiên, hắn ta khơi mào sự tranh chấp giữa chúng ta và cảnh sát! Phát súng thứ hai, trực tiếp giết chết Hàn Đức Vượng!” Triệu Ngọc nói: “Tôi cảm thấy, cho dù tên sát thủ đó là ai thì cũng đều nói rõ là hắn muốn chơi chết chúng ta! Nhưng hễ mà chúng ta đầu hàng thì chẳng khác nào không thể chơi tiếp được nữa. Cô hiểu không? Bọn đó rất có thể là ngay cả chúng ta cũng giết! Tất cả những chuyện này vốn không phải là vu cáo hãm hại gì cả đâu!”
“Nhưng mà… Em vẫn không hiểu được, tên sát thủ đó đang ở đâu kia chứ? Chúng ta đã chạy xa như vậy rồi, làm sao hắn theo chúng ta đến đây được? Vốn không thể hiểu được mà!” Tô Kim Muội gần như là tan vỡ nói: “Là ai muốn hại chúng ta kia chứ? Sư phụ… Chúng ta… hình như là không chọc đến ai mà?”
“Sai rồi, vô duyên vô cớ, tuyệt đối không thể xảy ra loại chuyện như thế này được!” Triệu Ngọc giữ chặt tay lái nói: “Chúng ta không chỉ chọc đến ai đó mà người đó nhất định còn là một nhân vật lợi hại nữa!”
Lúc này… Ba chiếc xe cảnh sát đã kẹp chặt xe của Triệu Ngọc ở giữa. Ai ngờ, từ phía sau, rất nhanh lại có hai chiếc xe đuổi đến, lấp kín lại hết mọi đường lui của Triệu Ngọc.
“Sư phụ, không được rồi… Thật sự là không được rồi!” Tô Kim Muội thất vọng não nề nói: “Không đầu hàng, chúng ta tuyệt đối sẽ chết đấy! Nhưng nếu như đầu hàng, nói không chừng vẫn còn một tia hy vọng sống sót!”
“Sai rồi! Kim Muội!” Thời khắc mấu chốt, trong mắt của Triệu Ngọc chợt lóe lên ánh sáng hung tàn làm người khác sợ hãi, hắn lạnh lùng nhìn xung quanh nói: “Số mệnh của tôi là do chính tôi không phải là do ông trời! Từ trước tới nay Triệu Ngọc tôi chưa từng cam chịu số phận bao giờ! Cho dù là ai đang ở phía sau hãm hại chúng ta thì tôi nhất định sẽ tìm cho ra hắn ta, trả lại cho hắn ta gấp bội!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Kết quả, sau khi Triệu Ngọc liều lĩnh lái xe cảnh sát lao nhanh đến, từng người cảnh sát giao thông bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, tất cả đều tránh sang một bên.
Lúc này, những chiếc xe làm chướng ngại vật trên đường cũng chưa nối sát lại. Sau khi Triệu Ngọc lao xe đến, hắn lập tức bạo lực đâm vào giữa khe hở của những chiếc ô tô kia. Lực va chạm3cực lớn làm cho những chiếc xe cảnh sát đó bị văng sang một bên. Thậm chí, có chiếc còn bị lao xuống cống nước bên cạnh. Cảnh sát giao thông cũng bị đụng đến người ngã ngựa đổ, không ngừng than khổ…
Vù…
Sau khi phá hủy chướng ngại vật, tuy rằng cửa xe cảnh sát của Triệu Ngọc đã bị bẹp một phần lớn, nhưng xe vẫn có thể chạy bình thường, tiếp tục chạy như bay dọc theo đường lớn về phía trước.
Nhưng mà, tuy rằng hắn đã phá tan chướng ngại vật nhưng mà bởi vì lúc trước đã chậm trễ một lúc nên xe cảnh sát từ khách sạn cũng đã đuổi đến rồi, còi xe cảnh sát vang lên ngay phía sau.
“Không được rồi, sư phụ!” Tô Kim Muội lo lắng nói: “Nếu như1không thoát khỏi bọn họ được, vậy thì xem như là chúng ta có đến được đường Danny cũng không có cách nào đi vào tìm Hàn Đức Vượng được đâu.”
“Vậy… Vậy thì bảo Hàn Đức Vượng đến tìm chúng ta!” Đang nói, Triệu Ngọc lại nhấn số điện thoại của Hàn Đức Vượng một lần nữa, bảo anh ta đến trên đường đợi mình.
Ai ngờ, vậy mà Hàn Đức Vượng cũng chẳng có gì khác thường cả, không chút do dự nào thì đã đồng ý với Triệu Ngọc rồi.
Chậc chậc…
Cúp điện thoại, nghĩ lại đủ loại biểu hiện của Hàn Đức Vượng, Triệu Ngọc càng cảm thấy, tên hướng dẫn này không có chút nào giống với kẻ có âm mưu gì cả! Chẳng lẽ… Cả chuyện này thật sự không có quan hệ gì với3anh ta sao?
Nhưng mà, vì để an toàn vẫn nên gặp mặt anh ta trước đã, cẩn thận hỏi cho kĩ mới được!
Bởi vì Triệu Ngọc lái xe như bay, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, tiếng còi của cảnh sát giống như là đã cách bọn họ hơi xa rồi. Nhưng mà hai người biết rõ là không được mấy phút thì bọn họ sẽ đuổi kịp thôi. Hơn nữa, cũng không dám bảo đảm là phía trước sẽ có trạm kiểm soát chướng ngại vật mới nào không.
Đường Danny là một tuyến đường chính trên Landing Island, Hàn Đức Vượng nói trong điện thoại, anh ta sẽ đứng dưới một cái bảng quảng cáo to đợi bọn họ. Trên bảng quảng cáo đó vẽ một người đẹp mặc váy đỏ, trong tay còn cầm mật3ong nổi tiếng nhất ở địa phương của bọn họ.
Không nghĩ đến, bảng quảng cáo đó cách lối vào của đường Danny không xa. Triệu Ngọc lái xe chưa được một lúc thì đã thấy được cái bảng quảng cáo đấy.
Hắn đành phải giảm tốc độ lại, lái xe đến phía dưới bảng quảng cáo.
“Đang ở đâu đấy!” Tô Kim Muội vừa nhìn thì đã thấy hướng dẫn viên Hàn Đức Vượng vừa đi ra từ một căn nhà nhỏ, đang đi về phía lề đường.
Tô Kim Muội vội quay cửa kính xuống, hét với anh ta: “Hướng dẫn viên, ở đây này! Ở đây này!”
Hàn Đức Vượng nghe thấy tiếng gọi, vội nhìn về phía bọn họ, chờ đến sau khi nhìn thấy Tô Kim Muội ngồi trên xe cảnh sát, đầu tiên, anh ta thấy hơi9sững sờ, sau đó, vừa vẫy tay vừa tăng tốc tiến lên.
Lúc này, tiếng còi cảnh sát ở phía sau đang đến gần, Triệu Ngọc sốt ruột, vội vàng ấn còi.
Nghe thấy tiếng còi, Hàn Đức Vượng biết là Triệu Ngọc, chỉ đành phải đi nhanh hơn, gần như là đã chạy đến.
Ai ngờ, khi Hàn Đức Vượng sắp đến gần xe của bọn họ, đã xảy ra một chuyện kinh khủng giống như là ác mộng! Hàn Đức Vượng vươn tay ra, đang muốn nắm lấy tay cầm cửa ghế phụ. Nhưng ngay lúc vừa thắng xe, sau đó, một tiếng phụt trầm đục vang lên, một vệt đỏ thẫm tóe lên trên cửa xe!
Phụt…
Vệt đỏ thẫm đó đều là máu người, sau khi bắn tung tóe lên cửa xe, trước mắt lập tức đẫm máu!
Hả?
Chờ đến lúc Triệu Ngọc phản ứng lại, thi thể của Hàn Đức Vượng ở bên ngoài đã ngã xuống đất.
“Á!?” Tô Kim Muội cũng bị dọa một trận, cho đến sau khi nhìn thấy cửa xe đều là máu người, lúc này mới hoảng sợ kêu la thất thanh.
Á… Á… Á…
Triệu Ngọc cũng hoàn toàn không nghĩ đến là sẽ xảy ra một màn đáng sợ làm cho người ta rợn người như vậy. Chuyện này sao có thể được chứ? Hàn Đức Vượng… Sao bỗng nhiên lại bị người ta bắn chết chứ?
Hơn nữa…
Triệu Ngọc không thể tưởng tượng được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng xung quanh yên tĩnh, tối tăm không một chút ánh sáng, vốn cũng không nhìn thấy được bất kỳ cái gì!
“Chết tiệt!”
Triệu Ngọc dùng sức đập xuống tay lái, lúc này mới bất đắc dĩ đạp ga, khởi động xe lại lần nữa. Sau khi khởi động xe, qua kính xe, hắn rất nhanh đã nhìn thấy Hàn Đức Vượng nằm sấp bên đường, không nhúc nhích gì nữa!
Hàn Đức Vượng… Chết rồi!
Là ai!?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy…
Tô Kim Muội đã bị dọa đến mức khóc nức nở, trong đầu Triệu Ngọc cũng trống rỗng. Trong phạm vi nhận thức của hắn, hắn hoàn toàn không có cách nào hiểu được, những chuyện không thể tưởng tượng được này rốt cuộc là như thế nào?
Nhưng mà, Triệu Ngọc vốn là cũng không kịp đưa ra bất kỳ phán đoán hay là suy nghĩ gì cả. Chỉ thấy một chiếc xe SUV màu đen đột nhiên lao ra từ một con đường nhỏ ở bên phải!
Chiếc xe đột nhiên xuất hiện lại lao nhanh về phía Triệu Ngọc!
Trên nóc chiếc xe đó nhấp nháy đèn cảnh sát, chắc cũng là cảnh sát địa phương. Triệu Ngọc không dám va chạm với chiếc SUV to như vậy, đành phải đánh tay lái, xoay một vòng, chui vào một con đường nhỏ ở bên trái.
Tuy là như vậy nhưng chiếc SUV kia vẫn cọ xát dữ dội với xe của hắn, hai xe gần như là chen chúc với nhau, đi song song trên con đường nhỏ.
Cũng may là Triệu Ngọc cũng có vài kinh nghiệm, sau một phen quăng trái ném phải thì cuối cùng cũng bỏ lại chiếc SUV ở phía sau.
Thế mà, khi hắn thật vất vả mới thoát ra được, vừa lái xe đến một cái ngã tư, lại có hai chiếc xe cảnh sát từ một hướng khác đuổi đến. Chết người nhất là một trong hai chiếc còn chắn ở đầu xe của Triệu Ngọc, muốn làm cho hắn ngừng xe lại!
Triệu Ngọc lại tăng ga thêm lần nữa, đùng đùng đụng chiếc xe đó mấy lần, nhưng chiếc xe cảnh sát đó cũng không phải là mua không, vẫn gắt gao chắn ở phía trước, không chịu nhượng bộ.
Cùng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát khác và chiếc SUV cũng đuổi theo, một trái một phải kẹp xe của Triệu Ngọc vào giữa, gần như là đã làm cho xe của hắn không thể chuyển động được.
Từng cảnh sát trên xe đều cầm theo súng, vừa chăm chú nhìn bọn họ, vừa không ngừng gọi bọn họ đầu hàng. Ý chính là nếu như không ngừng xe lại thì bọn họ sẽ nổ súng!
“Sư phụ, sư phụ… Nghe lời em đi… Bỏ đi…” Nhìn thấy tình hình này, Tô Kim Muội đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, gần như là gào lên mà khuyên nhủ: “Sư phụ, chúng ta chạy không thoát đâu! Không bằng đầu hàng đi! Chúng ta là công dân Trung Quốc. Nếu như chủ động đầu hàng, bọn họ chắc là sẽ không làm hại chúng ta đâu. Sư phụ… Xin anh đó! Dừng xe đi!”
“Kim Muội à…” Triệu Ngọc vừa dựa vào địa thế hiểm trở ngoan cố để chống lại, vừa cắn răng nói: “Nếu như có thể ngừng lại được, tôi còn không biết ngừng sao chứ? Nhưng mà… Cô nghĩ kĩ lại đi, chúng ta… Chúng ta không thể đầu hàng được đâu! Cô nghĩ cho kĩ về hai nhát súng lúc trước đi! Cô không cảm thấy, nếu như một khi chúng ta bị cảnh sát bắt lại, không phải chúng ta sẽ trở thành Hàn Đức Vượng thứ hai sao?”
“Cái gì!? Tại sao chứ?” Tô Kim Muội kinh ngạc không hiểu được, la thất thanh: “Tên sát thủ đó là ai? Tại sao lại như vậy chứ? Hắn ta tại sao lại muốn giết chúng ta?”
“Phát súng đầu tiên, hắn ta khơi mào sự tranh chấp giữa chúng ta và cảnh sát! Phát súng thứ hai, trực tiếp giết chết Hàn Đức Vượng!” Triệu Ngọc nói: “Tôi cảm thấy, cho dù tên sát thủ đó là ai thì cũng đều nói rõ là hắn muốn chơi chết chúng ta! Nhưng hễ mà chúng ta đầu hàng thì chẳng khác nào không thể chơi tiếp được nữa. Cô hiểu không? Bọn đó rất có thể là ngay cả chúng ta cũng giết! Tất cả những chuyện này vốn không phải là vu cáo hãm hại gì cả đâu!”
“Nhưng mà… Em vẫn không hiểu được, tên sát thủ đó đang ở đâu kia chứ? Chúng ta đã chạy xa như vậy rồi, làm sao hắn theo chúng ta đến đây được? Vốn không thể hiểu được mà!” Tô Kim Muội gần như là tan vỡ nói: “Là ai muốn hại chúng ta kia chứ? Sư phụ… Chúng ta… hình như là không chọc đến ai mà?”
“Sai rồi, vô duyên vô cớ, tuyệt đối không thể xảy ra loại chuyện như thế này được!” Triệu Ngọc giữ chặt tay lái nói: “Chúng ta không chỉ chọc đến ai đó mà người đó nhất định còn là một nhân vật lợi hại nữa!”
Lúc này… Ba chiếc xe cảnh sát đã kẹp chặt xe của Triệu Ngọc ở giữa. Ai ngờ, từ phía sau, rất nhanh lại có hai chiếc xe đuổi đến, lấp kín lại hết mọi đường lui của Triệu Ngọc.
“Sư phụ, không được rồi… Thật sự là không được rồi!” Tô Kim Muội thất vọng não nề nói: “Không đầu hàng, chúng ta tuyệt đối sẽ chết đấy! Nhưng nếu như đầu hàng, nói không chừng vẫn còn một tia hy vọng sống sót!”
“Sai rồi! Kim Muội!” Thời khắc mấu chốt, trong mắt của Triệu Ngọc chợt lóe lên ánh sáng hung tàn làm người khác sợ hãi, hắn lạnh lùng nhìn xung quanh nói: “Số mệnh của tôi là do chính tôi không phải là do ông trời! Từ trước tới nay Triệu Ngọc tôi chưa từng cam chịu số phận bao giờ! Cho dù là ai đang ở phía sau hãm hại chúng ta thì tôi nhất định sẽ tìm cho ra hắn ta, trả lại cho hắn ta gấp bội!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com