Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-698
Chương 698: Tự mình cứu mình
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lúc này đây, cảnh sát từ khách sạn lao ra và đang từ đằng xa đuổi tới.
Hàng rào ngoài tường khách sạn không cao, Triệu Ngọc leo qua là xong, còn Tô Kim Muội thì chui từ kẽ hở ra.
Triệu Ngọc đang trên đường bỏ trốn, hắn không ngừng ấn chìa khóa xe điều khiển từ xa. Vừa khéo làm sao, mới leo ra tường khách sạn, hắn đã trông thấy ở lề đường gần cửa chính có chiếc xe cảnh sát lóe đèn chống trộm mấy lần.
Triệu Ngọc không hề suy nghĩ đã mở cửa xe nhảy vào. Đồng thời khi hắn vừa xuất hiện, mấy tên bảo vệ trong khách sạn cũng để ý thấy, bọn họ vội vàng hô to rồi chạy qua phía bên này.
Lúc này đây,3chuyện bực bội mới xảy ra. Triệu Ngọc vừa vào xe bèn theo thói quen cắm chìa khóa để mau chóng khởi động xe, nhưng cắm một hồi, hắn chợt phát hiện chuyện ngoài ý muốn. Chiếc xe này không hề có vô lăng à?
Oành!
Tô Kim Muội lên xe từ phía bên kia. Thấy Triệu Ngọc ngơ ngơ ngác ngác, cô ấy lập tức lớn tiếng hỏi: “Sư phụ, anh đang làm gì vậy? Đưa chìa khóa cho em lái xe!”
Triệu Ngọc ngẩng lên nhìn, bất chợt mắng câu bà nội gấu, hóa ra hắn quên mất một chuyện quan trọng, New Zealand là nước thuộc Vương quốc Liên hiệp Anh. Xe ở đây chạy bên tay trái, vị trí vô lăng cũng ngược với Trung Quốc, chỗ hắn ngồi là1ghế lái phụ, làm sao có vô lăng được?
“Thùng thùng...” Bảo vệ chạy tới đập mạnh vào xe hơi, trong số đó có một tên kéo cửa xe ở phía Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc mau chóng đưa chìa khóa cho Tô Kim Muội rồi tự mình đẩy mạnh cửa xe ra, tên bảo vệ đang mở cửa lập tức bị hất bay ra ngoài.
Kế tiếp, Triệu Ngọc đóng chặt cửa xe, Tô Kim Muội khởi động ô tô rồi lái lên quốc lộ.
Cùng lúc đó, những cảnh sát khác đã đuổi tới đây. Bọn họ thấy Triệu Ngọc muốn chạy trốn thì nổ súng pằng pằng một lần nữa. Kính xe hơi bị đạn bắn trúng phát ra tiếng vỡ nát.
“Á...” Tô Kim Muội sợ tới mức cúi đầu tránh né, xe3hơi di chuyển trên quốc lộ thành một đường cong, thậm chí còn xông tới những chiếc đang chạy trước mặt; đúng lúc có chiếc taxi trờ tới, nhìn là biết sắp đụng đến nơi!
Ở thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc vẫn tay mắt lanh lẹ, vội vàng giữ chặt vô lăng và bẻ lái, khó khăn tránh khỏi chiếc taxi.
Nhưng tài xế taxi kia cũng bị dọa sợ nên rẽ một phát thật mạnh, tông thẳng vào thùng rác ven đường. Chẳng qua tốc độ không nhanh nên người tài xế đó cũng không bị thương.
Két két...
Tô Kim Muội đạp mạnh ga, bánh xe lao vào vòng xoay tốc độ cao thét ra khói. Sau đó một tiếng “két” nữa vang lên, xe giống như tên rời cung, chạy về3một phía nào đó của hòn đảo.
“Go, go, go...” Đông đảo cảnh sát lập tức chui vào xe, bắt đầu truy đuổi.
...
Thấy xe cảnh sát bị bỏ xa, Tô Kim Muội mới vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Sư phụ, ai có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra không? Sao đột nhiên chúng ta thành tội phạm bỏ trốn thế này? Với lại... bây giờ chúng ta lái đi đâu đây? Ra bến tàu chạy trốn ư? Em... em cảm thấy vừa rồi giống như có viên đạn bắn trúng mình vậy! Hay anh xem hộ em đi... Sư phụ... sư phụ... Bây giờ đã là lúc nào rồi, anh còn xem máy tính làm gì?!”
“Nói nhảm!” Triệu Ngọc: “Tôi phải xem là kiểu bến tàu gì!”
“Ờ...” Tô9Kim Muội nghe vậy mới nhớ ra, máy tính của Triệu Ngọc có thể xem được video giám sát bến tàu. Cô ấy vội hỏi: “Vừa rồi chúng ta nhảy xuống nước, máy tính còn xài được không?”
“Không thấm nước, máy tính chẳng bị sao cả. Chẳng qua bến tàu đang đóng cửa, hẳn là đã chuẩn bị trước rồi! Chúng ta không thể tới đó!” Triệu Ngọc nói.
“Em xem bản đồ thì thấy trên Landing Island còn một bến tàu nhỏ nữa, hay là chúng ta tới đó thử?” Tô Kim Muội nói một thôi một hồi: “Nếu không, em sẽ lái ra bờ biển trước, xem xem có ca nô hay thuyền nhỏ nào không?”
“Không thể được...” Triệu Ngọc buông máy tính ra: “Kim Muội, trước tiên chúng ta phải bình tĩnh suy nghĩ. Cho dù tìm được thuyền rời Landing Island thì sau khi ra khỏi đảo này, chúng ta có thể đi đâu chứ? Mà hai ta còn là người bị tình nghi bỏ trốn đấy!”
“Đại sứ quán, ở Auckland có Đại sứ quán Trung Quốc. Chỉ cần đến được Đại sứ quán, sẽ có người giúp chúng ta rửa sạch hiềm nghi!” Tô Kim Muội gấp đến mức chảy nước mắt: “Sư phụ, chúng ta... chúng ta không thể mơ mơ hồ hồ trở thành tội phạm giết người ở New Zealand chứ? Em... Em muốn về nhà!”
“Xem tình hình này, chúng ta hoàn toàn không đến được Đại sứ quán đâu!” Triệu Ngọc nói: “Hơn nữa, người chết là cô gái bên nước Thái, tất sẽ khiến hai nước bất hòa. Ngẫm lại... viên đạn kia đột ngột bắn tới còn chưa rõ sao? Đây không chỉ đơn giản là vu oan hãm hại!”
“Không phải vu oan hãm hại, vậy... còn có thể là gì?” Tô Kim Muội lắc đầu nói: “Hung thủ chính là tên Hàn Đức Vượng kia. Chỉ cần cảnh sát tóm được hắn ta, chẳng phải sẽ chứng minh được sự trong sạch của chúng ta?”
“Chậc chậc...” Nhắc tới Hàn Đức Vượng, Triệu Ngọc không khỏi chép miệng. Chuyện tới nước này, trong đầu hắn vẫn kinh ngạc, không có cách nào xác định Hàn Đức Vượng có phải người xấu hay không? Có lẽ anh ta không liên quan tới chuyện này; mà cũng có thể anh ta biết nguyên nhân sâu xa nào đó.
“Được rồi... Nếu đã vậy!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Thì chúng ta đi tìm rồi tự mình hỏi anh ta!”
“Cái gì?!” Tô Kim Muội hoảng hốt: “Sư phụ ơi, anh sao vậy? Anh điên rồi đúng không? Chúng ta hoàn toàn không biết tên đó ở đâu mà? Hơn nữa với tình trạng bây giờ của chúng ta, có phải trước hết nên nghĩ cách trốn chạy sẽ thực tế hơn không? Anh cũng biết đây là hòn đảo đơn độc, nếu chúng ta không nhân lúc lực lượng cảnh sát chưa đủ để chạy trốn, đợi bọn họ được chi viện rồi thì chúng ta chẳng còn cơ hội nữa đấy!”
“Kim Muội!” Triệu Ngọc kiên quyết nói: “Cơ hội thì phải nắm chặt trong tay! Nếu bây giờ chúng ta rời Landing Island, cho dù chúng ta trong sạch thì chỉ e cả đời không rửa sạch nổi! Do đó trong hai mươi bốn giờ kế tiếp, chúng ta phải điều tra xong vụ án này! Dùng chính hành động của mình để rửa sạch hiềm nghi cho mình!”
“Nhưng sư phụ ơi... em sợ lắm...” Tô Kim Muội run hết cả người: “Tất cả cảnh sát trên đảo đều đuổi bắt chúng ta. Dưới tình hình này, không bị bắt đã xem như may mắn lắm rồi. Làm sao mà phá án, làm sao đi tìm hung thủ chứ?”
“Sư phụ... Hu hu...” Cô gái nhỏ khóc nức nở: “Chúng ta đâu phải đang đóng phim! Vong Mệnh Thiên Nhai?* Tự Mình Cứu Mình? Chúng ta đâu phải Harrison Ford, đâu phải Tom Cruise. Chúng ta chỉ là người bình thường, vẫn nên mau chóng liên hệ với trong nước đi thôi, nhờ họ nghĩ cách cứu chúng ta ra!”
*Vong Mệnh Thiên Nhai: Tên tiếng Trung của phim “The Fugitive”, diễn viên chính là Harrison Ford.
Nói rồi, Tô Kim Muội lấy di động ra, định gọi điện nhưng lại phát hiện di động bị nước ngấm vào nên sớm đã hỏng mất!
“Sư phụ, đưa đi động cho em, em muốn gọi điện thoại!” Tô Kim Muội kích động vươn tay ra. Xe cảnh sát chạy nghiêng qua một bên bởi cô ấy hoảng loạn, suýt nữa đã đâm vào lề đường.
“Vẫn nên để tôi gọi thì hơn!” Triệu Ngọc nói rồi lấy di động ra gọi cho một người. Kết quả, hắn vừa mới thốt ra một câu, Tô Kim Muội suýt không chịu nổi.
Không ngờ Triệu Ngọc gọi thẳng cho tên Hàn Đức Vượng kia!
“A lô anh Triệu, vừa rồi sao thế? Tín hiệu không tốt ư?” Tiếng của Hàn Đức Vượng truyền qua điện thoại rất rõ ràng: “Ban nãy anh có nghe tiếng tôi nói không? A lô, anh Triệu...”
“Hướng dẫn viên Hàn, bây giờ anh ở đâu? Còn ở trên đảo không?” Triệu Ngọc cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi hỏi.
“Đương nhiên là còn, tôi đang ở nhà bạn này! Không được anh cho phép, làm sao tôi dám tùy tiện rời đi? Sao vậy... anh tìm tôi có việc ư? Bây giờ tôi lập tức tới ngay!” Hàn Đức Vượng niềm nở nói.
“Không cần đâu, anh nói với tôi chỗ anh ở là được!” Triệu Ngọc kiên trì.
“Ờ... được... tôi ở đường Danny...” Hàn Đức Vượng mau chóng nói vị trí cho Triệu Ngọc. Nghe thấy rồi, Triệu Ngọc không nhiều lời nữa, lập tức cúp máy.
“Này... nghe rõ chứ? Đường Danny.” Triệu Ngọc bảo Tô Kim Muội: “Bây giờ phải đi tìm anh ta!”
“Sư phụ, đây có phải là cạm bẫy không?” Tô Kim Muội lo đến mức cả người rối bời: “Chúng ta không nên chui đầu vào cạm bẫy chứ?”
“Kim Muội!” Triệu Ngọc giữ chặt vai Tô Kim Muội, quát lớn: “Cô bình tĩnh một chút cho tôi! Nếu cô còn muốn sống sót trở về thì phải nghe lời tôi! Hiểu chưa?”
Hét to một tràng, cuối cùng Tô Kim Muội đã bình tĩnh một chút, lúc này mới run rẩy nói: “Đường... Danny ở phía trước, cách chúng ta không xa... Ừm... Nhưng mà... Sư phụ, anh xem...”
Nói đến đây, Tô Kim Muội không thể không giảm tốc độ xe. Bởi vì cô ấy và Triệu Ngọc đều thấy cách đó không xa, trên đường có rất nhiều cảnh sát giao thông đang bố trí chướng ngại vật!
“Sư phụ ơi, làm sao đây?” Tô Kim Muội đã tuyệt vọng.
“Làm sao hả? Gỏi trộn đặc biệt ngon nhỉ!” Triệu Ngọc cắn răng, hung hăng quát một cậu: “Kim Muội, đạp ga hết mức tối đa, xông lên cho tôi!!!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Hàng rào ngoài tường khách sạn không cao, Triệu Ngọc leo qua là xong, còn Tô Kim Muội thì chui từ kẽ hở ra.
Triệu Ngọc đang trên đường bỏ trốn, hắn không ngừng ấn chìa khóa xe điều khiển từ xa. Vừa khéo làm sao, mới leo ra tường khách sạn, hắn đã trông thấy ở lề đường gần cửa chính có chiếc xe cảnh sát lóe đèn chống trộm mấy lần.
Triệu Ngọc không hề suy nghĩ đã mở cửa xe nhảy vào. Đồng thời khi hắn vừa xuất hiện, mấy tên bảo vệ trong khách sạn cũng để ý thấy, bọn họ vội vàng hô to rồi chạy qua phía bên này.
Lúc này đây,3chuyện bực bội mới xảy ra. Triệu Ngọc vừa vào xe bèn theo thói quen cắm chìa khóa để mau chóng khởi động xe, nhưng cắm một hồi, hắn chợt phát hiện chuyện ngoài ý muốn. Chiếc xe này không hề có vô lăng à?
Oành!
Tô Kim Muội lên xe từ phía bên kia. Thấy Triệu Ngọc ngơ ngơ ngác ngác, cô ấy lập tức lớn tiếng hỏi: “Sư phụ, anh đang làm gì vậy? Đưa chìa khóa cho em lái xe!”
Triệu Ngọc ngẩng lên nhìn, bất chợt mắng câu bà nội gấu, hóa ra hắn quên mất một chuyện quan trọng, New Zealand là nước thuộc Vương quốc Liên hiệp Anh. Xe ở đây chạy bên tay trái, vị trí vô lăng cũng ngược với Trung Quốc, chỗ hắn ngồi là1ghế lái phụ, làm sao có vô lăng được?
“Thùng thùng...” Bảo vệ chạy tới đập mạnh vào xe hơi, trong số đó có một tên kéo cửa xe ở phía Triệu Ngọc!
Triệu Ngọc mau chóng đưa chìa khóa cho Tô Kim Muội rồi tự mình đẩy mạnh cửa xe ra, tên bảo vệ đang mở cửa lập tức bị hất bay ra ngoài.
Kế tiếp, Triệu Ngọc đóng chặt cửa xe, Tô Kim Muội khởi động ô tô rồi lái lên quốc lộ.
Cùng lúc đó, những cảnh sát khác đã đuổi tới đây. Bọn họ thấy Triệu Ngọc muốn chạy trốn thì nổ súng pằng pằng một lần nữa. Kính xe hơi bị đạn bắn trúng phát ra tiếng vỡ nát.
“Á...” Tô Kim Muội sợ tới mức cúi đầu tránh né, xe3hơi di chuyển trên quốc lộ thành một đường cong, thậm chí còn xông tới những chiếc đang chạy trước mặt; đúng lúc có chiếc taxi trờ tới, nhìn là biết sắp đụng đến nơi!
Ở thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc vẫn tay mắt lanh lẹ, vội vàng giữ chặt vô lăng và bẻ lái, khó khăn tránh khỏi chiếc taxi.
Nhưng tài xế taxi kia cũng bị dọa sợ nên rẽ một phát thật mạnh, tông thẳng vào thùng rác ven đường. Chẳng qua tốc độ không nhanh nên người tài xế đó cũng không bị thương.
Két két...
Tô Kim Muội đạp mạnh ga, bánh xe lao vào vòng xoay tốc độ cao thét ra khói. Sau đó một tiếng “két” nữa vang lên, xe giống như tên rời cung, chạy về3một phía nào đó của hòn đảo.
“Go, go, go...” Đông đảo cảnh sát lập tức chui vào xe, bắt đầu truy đuổi.
...
Thấy xe cảnh sát bị bỏ xa, Tô Kim Muội mới vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Sư phụ, ai có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra không? Sao đột nhiên chúng ta thành tội phạm bỏ trốn thế này? Với lại... bây giờ chúng ta lái đi đâu đây? Ra bến tàu chạy trốn ư? Em... em cảm thấy vừa rồi giống như có viên đạn bắn trúng mình vậy! Hay anh xem hộ em đi... Sư phụ... sư phụ... Bây giờ đã là lúc nào rồi, anh còn xem máy tính làm gì?!”
“Nói nhảm!” Triệu Ngọc: “Tôi phải xem là kiểu bến tàu gì!”
“Ờ...” Tô9Kim Muội nghe vậy mới nhớ ra, máy tính của Triệu Ngọc có thể xem được video giám sát bến tàu. Cô ấy vội hỏi: “Vừa rồi chúng ta nhảy xuống nước, máy tính còn xài được không?”
“Không thấm nước, máy tính chẳng bị sao cả. Chẳng qua bến tàu đang đóng cửa, hẳn là đã chuẩn bị trước rồi! Chúng ta không thể tới đó!” Triệu Ngọc nói.
“Em xem bản đồ thì thấy trên Landing Island còn một bến tàu nhỏ nữa, hay là chúng ta tới đó thử?” Tô Kim Muội nói một thôi một hồi: “Nếu không, em sẽ lái ra bờ biển trước, xem xem có ca nô hay thuyền nhỏ nào không?”
“Không thể được...” Triệu Ngọc buông máy tính ra: “Kim Muội, trước tiên chúng ta phải bình tĩnh suy nghĩ. Cho dù tìm được thuyền rời Landing Island thì sau khi ra khỏi đảo này, chúng ta có thể đi đâu chứ? Mà hai ta còn là người bị tình nghi bỏ trốn đấy!”
“Đại sứ quán, ở Auckland có Đại sứ quán Trung Quốc. Chỉ cần đến được Đại sứ quán, sẽ có người giúp chúng ta rửa sạch hiềm nghi!” Tô Kim Muội gấp đến mức chảy nước mắt: “Sư phụ, chúng ta... chúng ta không thể mơ mơ hồ hồ trở thành tội phạm giết người ở New Zealand chứ? Em... Em muốn về nhà!”
“Xem tình hình này, chúng ta hoàn toàn không đến được Đại sứ quán đâu!” Triệu Ngọc nói: “Hơn nữa, người chết là cô gái bên nước Thái, tất sẽ khiến hai nước bất hòa. Ngẫm lại... viên đạn kia đột ngột bắn tới còn chưa rõ sao? Đây không chỉ đơn giản là vu oan hãm hại!”
“Không phải vu oan hãm hại, vậy... còn có thể là gì?” Tô Kim Muội lắc đầu nói: “Hung thủ chính là tên Hàn Đức Vượng kia. Chỉ cần cảnh sát tóm được hắn ta, chẳng phải sẽ chứng minh được sự trong sạch của chúng ta?”
“Chậc chậc...” Nhắc tới Hàn Đức Vượng, Triệu Ngọc không khỏi chép miệng. Chuyện tới nước này, trong đầu hắn vẫn kinh ngạc, không có cách nào xác định Hàn Đức Vượng có phải người xấu hay không? Có lẽ anh ta không liên quan tới chuyện này; mà cũng có thể anh ta biết nguyên nhân sâu xa nào đó.
“Được rồi... Nếu đã vậy!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Thì chúng ta đi tìm rồi tự mình hỏi anh ta!”
“Cái gì?!” Tô Kim Muội hoảng hốt: “Sư phụ ơi, anh sao vậy? Anh điên rồi đúng không? Chúng ta hoàn toàn không biết tên đó ở đâu mà? Hơn nữa với tình trạng bây giờ của chúng ta, có phải trước hết nên nghĩ cách trốn chạy sẽ thực tế hơn không? Anh cũng biết đây là hòn đảo đơn độc, nếu chúng ta không nhân lúc lực lượng cảnh sát chưa đủ để chạy trốn, đợi bọn họ được chi viện rồi thì chúng ta chẳng còn cơ hội nữa đấy!”
“Kim Muội!” Triệu Ngọc kiên quyết nói: “Cơ hội thì phải nắm chặt trong tay! Nếu bây giờ chúng ta rời Landing Island, cho dù chúng ta trong sạch thì chỉ e cả đời không rửa sạch nổi! Do đó trong hai mươi bốn giờ kế tiếp, chúng ta phải điều tra xong vụ án này! Dùng chính hành động của mình để rửa sạch hiềm nghi cho mình!”
“Nhưng sư phụ ơi... em sợ lắm...” Tô Kim Muội run hết cả người: “Tất cả cảnh sát trên đảo đều đuổi bắt chúng ta. Dưới tình hình này, không bị bắt đã xem như may mắn lắm rồi. Làm sao mà phá án, làm sao đi tìm hung thủ chứ?”
“Sư phụ... Hu hu...” Cô gái nhỏ khóc nức nở: “Chúng ta đâu phải đang đóng phim! Vong Mệnh Thiên Nhai?* Tự Mình Cứu Mình? Chúng ta đâu phải Harrison Ford, đâu phải Tom Cruise. Chúng ta chỉ là người bình thường, vẫn nên mau chóng liên hệ với trong nước đi thôi, nhờ họ nghĩ cách cứu chúng ta ra!”
*Vong Mệnh Thiên Nhai: Tên tiếng Trung của phim “The Fugitive”, diễn viên chính là Harrison Ford.
Nói rồi, Tô Kim Muội lấy di động ra, định gọi điện nhưng lại phát hiện di động bị nước ngấm vào nên sớm đã hỏng mất!
“Sư phụ, đưa đi động cho em, em muốn gọi điện thoại!” Tô Kim Muội kích động vươn tay ra. Xe cảnh sát chạy nghiêng qua một bên bởi cô ấy hoảng loạn, suýt nữa đã đâm vào lề đường.
“Vẫn nên để tôi gọi thì hơn!” Triệu Ngọc nói rồi lấy di động ra gọi cho một người. Kết quả, hắn vừa mới thốt ra một câu, Tô Kim Muội suýt không chịu nổi.
Không ngờ Triệu Ngọc gọi thẳng cho tên Hàn Đức Vượng kia!
“A lô anh Triệu, vừa rồi sao thế? Tín hiệu không tốt ư?” Tiếng của Hàn Đức Vượng truyền qua điện thoại rất rõ ràng: “Ban nãy anh có nghe tiếng tôi nói không? A lô, anh Triệu...”
“Hướng dẫn viên Hàn, bây giờ anh ở đâu? Còn ở trên đảo không?” Triệu Ngọc cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi hỏi.
“Đương nhiên là còn, tôi đang ở nhà bạn này! Không được anh cho phép, làm sao tôi dám tùy tiện rời đi? Sao vậy... anh tìm tôi có việc ư? Bây giờ tôi lập tức tới ngay!” Hàn Đức Vượng niềm nở nói.
“Không cần đâu, anh nói với tôi chỗ anh ở là được!” Triệu Ngọc kiên trì.
“Ờ... được... tôi ở đường Danny...” Hàn Đức Vượng mau chóng nói vị trí cho Triệu Ngọc. Nghe thấy rồi, Triệu Ngọc không nhiều lời nữa, lập tức cúp máy.
“Này... nghe rõ chứ? Đường Danny.” Triệu Ngọc bảo Tô Kim Muội: “Bây giờ phải đi tìm anh ta!”
“Sư phụ, đây có phải là cạm bẫy không?” Tô Kim Muội lo đến mức cả người rối bời: “Chúng ta không nên chui đầu vào cạm bẫy chứ?”
“Kim Muội!” Triệu Ngọc giữ chặt vai Tô Kim Muội, quát lớn: “Cô bình tĩnh một chút cho tôi! Nếu cô còn muốn sống sót trở về thì phải nghe lời tôi! Hiểu chưa?”
Hét to một tràng, cuối cùng Tô Kim Muội đã bình tĩnh một chút, lúc này mới run rẩy nói: “Đường... Danny ở phía trước, cách chúng ta không xa... Ừm... Nhưng mà... Sư phụ, anh xem...”
Nói đến đây, Tô Kim Muội không thể không giảm tốc độ xe. Bởi vì cô ấy và Triệu Ngọc đều thấy cách đó không xa, trên đường có rất nhiều cảnh sát giao thông đang bố trí chướng ngại vật!
“Sư phụ ơi, làm sao đây?” Tô Kim Muội đã tuyệt vọng.
“Làm sao hả? Gỏi trộn đặc biệt ngon nhỉ!” Triệu Ngọc cắn răng, hung hăng quát một cậu: “Kim Muội, đạp ga hết mức tối đa, xông lên cho tôi!!!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook