Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-703
Chương 703: Hung thủ biết bay
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Suỵt!” Triệu Ngọc vội vàng làm động tác ám chỉ im miệng, tức giận nói: “Tiểu đồ đệ à, cô cũng quá xem thường sư phụ của cô rồi? Trận đấu quyết liệt này vừa mới bắt đầu, cô đừng có đề cao uy phong của người khác mà xem thường năng lực của mình chứ!”
“Trận đấu quyết liệt?” Tô Kim Muội xém nữa ngã quỵ: “Làm ơn đi đại ca, bây giờ chúng ta là tội phạm bỏ trốn! Tội phạm bỏ trốn đó có được không? Cả kẻ thù ở đâu mà chúng ta cũng không biết! Còn trận đấu quyết liệt gì nữa!”
“Hơn nữa… anh thấy Hàn Đức Vượng bị chết như thế nào rồi chứ?” Tô Kim Muội3than thở: “Cũng không biết viên đạn ở đâu mà ra! Trận đấu quyết liệt, cũng ít nhất phải thấy được đối thủ mới được chứ!”
Viên đạn…
Tô Kim Muội nói như vậy, Triệu Ngọc cũng nghĩ đến hai viên đạn kỳ lạ đó, đúng rồi, đến bây giờ, hắn vẫn còn chưa làm rõ chuyện của viên đạn đó nữa chứ!
Viên đạn thứ nhất là bắn ra từ nơi đối diện với sân thượng của khách sạn, nhưng bên ngoài sân thượng không có bất kỳ kiến trúc nào! Mà viên đạn giết chết Hàn Đức Vượng thì khá là kỳ lạ, khiến người khác không thể nào nghĩ ra….
Chậc chậc…
Khi nghĩ đến viên đạn, Triệu Ngọc dường như nghĩ ra được1điều gì. Ban đầu, hắn chỉ nghĩ rằng, viên đạn đầu tiên là viên đạn bắn từ súng của kẻ địch ở tầng trên của khách sạn.
Bọn họ ở trên tầng ba, còn tội phạm thì lại treo ngược ở bên ngoài sân thượng của tầng bốn, như vậy thì có thể nổ được phát súng xem ra dường như không có khả năng rồi!
Nhưng mà... Hàn Đức Vượng thì sao?
Sao bọn chúng có thể bắn chết Hàn Đức Vượng được cơ chứ?
Lúc ấy, hai người Triệu Ngọc đã rời khỏi khách sạn rất xa rồi, cả xe cảnh sát cũng bị quăng ra một nơi rất xa, theo lý thuyết, không có người nào có thể theo kịp bọn họ! Vậy3thì… hung thủ nổ súng đó rốt cuộc đang nấp ở đâu?
“Sư phụ, anh sao rồi? Ánh mắt anh kỳ lạ lắm? Lại nghĩ ra điều gì rồi?” Tô Kim Muội thấy Triệu Ngọc khác thường, liền vội truy hỏi.
“Đợi một chút, cô đừng lên tiếng!” Triệu Ngọc đứng khựng lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tuy rằng hắn vẫn chưa hiểu rõ chuyện của viên đạn, nhưng hắn đã biết được, bản thân nên đi điều tra thế nào rồi.
Hắn khởi động công cụ gọi là máy tìm lại ký ức trên hệ thống đạo cụ trước, sau đó hiện lại cảnh tượng Hàn Đức Vượng trúng đạn một lần nữa.
Vì băng ghi hình trích xuất ra có thể phát3lại nhiều lần, hơn nữa còn có thể phát chậm hoặc dừng lại, cho nên lần này, Triệu Ngọc càng có thể xem rõ hơn.
Kết quả, sau khi hắn thật sự nghiêm túc quan sát cảnh tưởng Hàn Đức Vượng bị giết lại một lần, hắn bỗng dưng giật mình, dường như không thể kiềm chế mà ngẩng đầu lên.
Nhưng mà, đầu của hắn mới ngẩng lên khoảng 10 độ, hắn dường như suy nghĩ ra được điều gì, vội vàng ép buộc cúi đầu xuống lại, đồng thời, đánh mắt sang hướng của Tô Kim Muội.
“Sư phụ à, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Nói mau đi, làm em nóng ruột quá đi mất…” Tô Kim Muội nhìn thấy Triệu9Ngọc càng ngày càng khác thường, lại một lần nữa vội vàng thúc giục.
Nào ngờ, Triệu Ngọc lại từ từ định thần lại, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh và kéo Tô Kim Muội, đi theo hướng đối lập với trại nuôi ong, không lâu sau, bọn họ lại bắt đầu đi vào bên trong rừng rậm.
“Ây? Sư phụ, sao lại trở về đây chứ?” Tô Kim Muội khó hiểu: “Không phải chúng ta đến thành phố hay sao? Về cánh rừng này làm gì?”
“Mệt rồi, đi vào trong rừng nghỉ ngơi trước đi!” Nói xong, Triệu Ngọc không đợi Tô Kim Muội phản bác, kéo cô ấy đi vào trong rừng.
Landing Island thuộc khí hậu ôn đới của Thái Bình Dương, thực vật ở trên đảo đều rất um tùm. Khi hai người mới đi vào trong rừng thì cảm giác được có hơi nóng và sự ẩm ướt phả vào mặt, xung quanh khu rừng đều u ám, không nhìn thấy một thứ gì cả.
Nhưng mà, ở trong nơi u ám như vậy, Triệu Ngọc lại có thể tiếp tục kéo Tô Kim Muội đi được mấy phút vào sâu bên trong khu rừng, rồi mới dừng chân ở trước cây to che trời.
Mới vừa dừng chân thì Triệu Ngọc liền kéo Tô Kim Muội vào sau gốc cây lớn, nói nhỏ với cô ấy: “Kim Muội, cô ở đây chờ tôi, đừng chạy lung tung khắp nơi! Tôi phải đi giải quyết một chuyện, đợi tôi trở về, có hiểu không?”
“Sư phụ à, anh đừng có suốt ngày lải nhải như vậy có được không? Em… em thật sự sợ lắm! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Tô Kim Muội vô cùng lo lắng nói.
“Suỵt!” Triệu Ngọc giơ tay, không cho cô ấy cơ hội nói liền hung hăng nói: “Kêu cô đứng đợi thì cô đứng đợi đi, đừng lôi thôi nói nhảm nữa!”
Nói xong, Triệu Ngọc liền mau chóng biến mất, chớp mắt thì không thấy bóng dáng nữa.
Triệu Ngọc đi theo con đường hồi nãy, lại trở về nơi lúc nãy, vừa đi, vừa tốn 200 điểm tích lũy cho hệ thống để nâng cấp máy thăm dò tàng hình mà hắn đang sử dụng.
Sau khi nâng cấp, phạm vi thăm dò của máy thăm dò liền lập tức tăng lên gấp đôi, từ phạm vi hai mươi mét lúc trước, tăng lên đến bốn mươi mét. Kết quả, sau khi phạm vi máy thăm dò mở rộng ra, Triệu Ngọc cuối cùng cũng tìm được thứ mà hắn muốn tìm rồi!
Hừ!
Thì ra… chuyện là như vậy…
Lần này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu ra rồi, hai viên đạn kỳ lạ đó rốt cuộc là chuyện gì!
Thì ra, khi Triệu Ngọc đang xem lại băng ghi hình của Hàn Đức Vượng gặp hại, đột nhiên phát hiện ra một nơi vô cùng kỳ lạ.
Trước khi Hàn Đức Vượng chết, muốn vươn tay để kéo cửa xe ở vị trí của ghế ngồi phụ. Đúng vào lúc đó, súng nổ! Sau khi súng nổ, máu của Hàn Đức Vượng phun vào cửa kính của xe ở hàng ghế phụ!
Bởi vì tâm trạng của Triệu Ngọc lúc đó vô cùng nóng lòng, vô cùng sợ hãi, vốn dĩ không nhìn rõ chi tiết khi Hàn Đức Vượng bị hại, lúc này, sau khi hắn nhìn kĩ rồi, mới cảm thấy vô cùng kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì, Hàn Đức Vượng là trúng đạn từ phía sau lưng. Viên đạn xuyên qua ngực của anh ta, như vậy mới khiến cho máu phun vào cửa kính của xe.
Nhưng mà, Triệu Ngọc nhìn rõ sức mạnh của viên đạn đó, nếu thật sự bắn chết Hàn Đức Vượng như vậy thì viên đạn đó sẽ bắn trúng vào cửa kính, không những bắn vỡ cửa kính, mà còn có thể bắn trúng Triệu Ngọc!
Nhưng mà, cửa kính của xe rõ ràng là không bị trầy xước gì, vốn không bị vỡ mà? Hơn nữa, cả dấu vết của viên đạn cũng không có!
Sao lại có thể như vậy chứ?
Ừm...
Rất nhanh, thông qua việc xem lại băng ghi hình của Hàn Đức Vượng, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ra rồi, thì ra viên đạn đó quả nhiên là bắn từ trên không xuống đất!
Viên đạn từ phía sau cơ thể của Hàn Đức Vượng, đi theo một góc 45 độ xuyên qua ngực của anh ta, cho dù máu phun vào trên cửa kính, nhưng viên đạn lại bắn vào cửa xe hơi, cho nên mới không làm vỡ cửa kính.
Ôi trời ạ!
Tuy rằng đoạn phim ký ức không phải vô cùng nét, nhưng Triệu Ngọc lại nhớ rất rõ ràng chỗ bảng quảng cáo Hàn Đức Vượng bị hại, vốn dĩ không có bất kỳ kiến trúc cao tầng nào, thậm chí cả tòa nhà hai tầng cũng không có!
Dưới tình trạng như vậy, vốn dĩ không thể nào có người có thể bắn chết Hàn Đức Vượng với góc độ như vậy, trừ phi… trừ phi… hung thủ… biết bay!!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Trận đấu quyết liệt?” Tô Kim Muội xém nữa ngã quỵ: “Làm ơn đi đại ca, bây giờ chúng ta là tội phạm bỏ trốn! Tội phạm bỏ trốn đó có được không? Cả kẻ thù ở đâu mà chúng ta cũng không biết! Còn trận đấu quyết liệt gì nữa!”
“Hơn nữa… anh thấy Hàn Đức Vượng bị chết như thế nào rồi chứ?” Tô Kim Muội3than thở: “Cũng không biết viên đạn ở đâu mà ra! Trận đấu quyết liệt, cũng ít nhất phải thấy được đối thủ mới được chứ!”
Viên đạn…
Tô Kim Muội nói như vậy, Triệu Ngọc cũng nghĩ đến hai viên đạn kỳ lạ đó, đúng rồi, đến bây giờ, hắn vẫn còn chưa làm rõ chuyện của viên đạn đó nữa chứ!
Viên đạn thứ nhất là bắn ra từ nơi đối diện với sân thượng của khách sạn, nhưng bên ngoài sân thượng không có bất kỳ kiến trúc nào! Mà viên đạn giết chết Hàn Đức Vượng thì khá là kỳ lạ, khiến người khác không thể nào nghĩ ra….
Chậc chậc…
Khi nghĩ đến viên đạn, Triệu Ngọc dường như nghĩ ra được1điều gì. Ban đầu, hắn chỉ nghĩ rằng, viên đạn đầu tiên là viên đạn bắn từ súng của kẻ địch ở tầng trên của khách sạn.
Bọn họ ở trên tầng ba, còn tội phạm thì lại treo ngược ở bên ngoài sân thượng của tầng bốn, như vậy thì có thể nổ được phát súng xem ra dường như không có khả năng rồi!
Nhưng mà... Hàn Đức Vượng thì sao?
Sao bọn chúng có thể bắn chết Hàn Đức Vượng được cơ chứ?
Lúc ấy, hai người Triệu Ngọc đã rời khỏi khách sạn rất xa rồi, cả xe cảnh sát cũng bị quăng ra một nơi rất xa, theo lý thuyết, không có người nào có thể theo kịp bọn họ! Vậy3thì… hung thủ nổ súng đó rốt cuộc đang nấp ở đâu?
“Sư phụ, anh sao rồi? Ánh mắt anh kỳ lạ lắm? Lại nghĩ ra điều gì rồi?” Tô Kim Muội thấy Triệu Ngọc khác thường, liền vội truy hỏi.
“Đợi một chút, cô đừng lên tiếng!” Triệu Ngọc đứng khựng lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tuy rằng hắn vẫn chưa hiểu rõ chuyện của viên đạn, nhưng hắn đã biết được, bản thân nên đi điều tra thế nào rồi.
Hắn khởi động công cụ gọi là máy tìm lại ký ức trên hệ thống đạo cụ trước, sau đó hiện lại cảnh tượng Hàn Đức Vượng trúng đạn một lần nữa.
Vì băng ghi hình trích xuất ra có thể phát3lại nhiều lần, hơn nữa còn có thể phát chậm hoặc dừng lại, cho nên lần này, Triệu Ngọc càng có thể xem rõ hơn.
Kết quả, sau khi hắn thật sự nghiêm túc quan sát cảnh tưởng Hàn Đức Vượng bị giết lại một lần, hắn bỗng dưng giật mình, dường như không thể kiềm chế mà ngẩng đầu lên.
Nhưng mà, đầu của hắn mới ngẩng lên khoảng 10 độ, hắn dường như suy nghĩ ra được điều gì, vội vàng ép buộc cúi đầu xuống lại, đồng thời, đánh mắt sang hướng của Tô Kim Muội.
“Sư phụ à, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Nói mau đi, làm em nóng ruột quá đi mất…” Tô Kim Muội nhìn thấy Triệu9Ngọc càng ngày càng khác thường, lại một lần nữa vội vàng thúc giục.
Nào ngờ, Triệu Ngọc lại từ từ định thần lại, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh và kéo Tô Kim Muội, đi theo hướng đối lập với trại nuôi ong, không lâu sau, bọn họ lại bắt đầu đi vào bên trong rừng rậm.
“Ây? Sư phụ, sao lại trở về đây chứ?” Tô Kim Muội khó hiểu: “Không phải chúng ta đến thành phố hay sao? Về cánh rừng này làm gì?”
“Mệt rồi, đi vào trong rừng nghỉ ngơi trước đi!” Nói xong, Triệu Ngọc không đợi Tô Kim Muội phản bác, kéo cô ấy đi vào trong rừng.
Landing Island thuộc khí hậu ôn đới của Thái Bình Dương, thực vật ở trên đảo đều rất um tùm. Khi hai người mới đi vào trong rừng thì cảm giác được có hơi nóng và sự ẩm ướt phả vào mặt, xung quanh khu rừng đều u ám, không nhìn thấy một thứ gì cả.
Nhưng mà, ở trong nơi u ám như vậy, Triệu Ngọc lại có thể tiếp tục kéo Tô Kim Muội đi được mấy phút vào sâu bên trong khu rừng, rồi mới dừng chân ở trước cây to che trời.
Mới vừa dừng chân thì Triệu Ngọc liền kéo Tô Kim Muội vào sau gốc cây lớn, nói nhỏ với cô ấy: “Kim Muội, cô ở đây chờ tôi, đừng chạy lung tung khắp nơi! Tôi phải đi giải quyết một chuyện, đợi tôi trở về, có hiểu không?”
“Sư phụ à, anh đừng có suốt ngày lải nhải như vậy có được không? Em… em thật sự sợ lắm! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Tô Kim Muội vô cùng lo lắng nói.
“Suỵt!” Triệu Ngọc giơ tay, không cho cô ấy cơ hội nói liền hung hăng nói: “Kêu cô đứng đợi thì cô đứng đợi đi, đừng lôi thôi nói nhảm nữa!”
Nói xong, Triệu Ngọc liền mau chóng biến mất, chớp mắt thì không thấy bóng dáng nữa.
Triệu Ngọc đi theo con đường hồi nãy, lại trở về nơi lúc nãy, vừa đi, vừa tốn 200 điểm tích lũy cho hệ thống để nâng cấp máy thăm dò tàng hình mà hắn đang sử dụng.
Sau khi nâng cấp, phạm vi thăm dò của máy thăm dò liền lập tức tăng lên gấp đôi, từ phạm vi hai mươi mét lúc trước, tăng lên đến bốn mươi mét. Kết quả, sau khi phạm vi máy thăm dò mở rộng ra, Triệu Ngọc cuối cùng cũng tìm được thứ mà hắn muốn tìm rồi!
Hừ!
Thì ra… chuyện là như vậy…
Lần này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu ra rồi, hai viên đạn kỳ lạ đó rốt cuộc là chuyện gì!
Thì ra, khi Triệu Ngọc đang xem lại băng ghi hình của Hàn Đức Vượng gặp hại, đột nhiên phát hiện ra một nơi vô cùng kỳ lạ.
Trước khi Hàn Đức Vượng chết, muốn vươn tay để kéo cửa xe ở vị trí của ghế ngồi phụ. Đúng vào lúc đó, súng nổ! Sau khi súng nổ, máu của Hàn Đức Vượng phun vào cửa kính của xe ở hàng ghế phụ!
Bởi vì tâm trạng của Triệu Ngọc lúc đó vô cùng nóng lòng, vô cùng sợ hãi, vốn dĩ không nhìn rõ chi tiết khi Hàn Đức Vượng bị hại, lúc này, sau khi hắn nhìn kĩ rồi, mới cảm thấy vô cùng kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì, Hàn Đức Vượng là trúng đạn từ phía sau lưng. Viên đạn xuyên qua ngực của anh ta, như vậy mới khiến cho máu phun vào cửa kính của xe.
Nhưng mà, Triệu Ngọc nhìn rõ sức mạnh của viên đạn đó, nếu thật sự bắn chết Hàn Đức Vượng như vậy thì viên đạn đó sẽ bắn trúng vào cửa kính, không những bắn vỡ cửa kính, mà còn có thể bắn trúng Triệu Ngọc!
Nhưng mà, cửa kính của xe rõ ràng là không bị trầy xước gì, vốn không bị vỡ mà? Hơn nữa, cả dấu vết của viên đạn cũng không có!
Sao lại có thể như vậy chứ?
Ừm...
Rất nhanh, thông qua việc xem lại băng ghi hình của Hàn Đức Vượng, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ra rồi, thì ra viên đạn đó quả nhiên là bắn từ trên không xuống đất!
Viên đạn từ phía sau cơ thể của Hàn Đức Vượng, đi theo một góc 45 độ xuyên qua ngực của anh ta, cho dù máu phun vào trên cửa kính, nhưng viên đạn lại bắn vào cửa xe hơi, cho nên mới không làm vỡ cửa kính.
Ôi trời ạ!
Tuy rằng đoạn phim ký ức không phải vô cùng nét, nhưng Triệu Ngọc lại nhớ rất rõ ràng chỗ bảng quảng cáo Hàn Đức Vượng bị hại, vốn dĩ không có bất kỳ kiến trúc cao tầng nào, thậm chí cả tòa nhà hai tầng cũng không có!
Dưới tình trạng như vậy, vốn dĩ không thể nào có người có thể bắn chết Hàn Đức Vượng với góc độ như vậy, trừ phi… trừ phi… hung thủ… biết bay!!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com