Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-71.txt
Chương 71: DÌM ĐẾN CÙNG
“Không không không, không đúng, không đúng...” Hách Gia Tuấn vội vàng xua tay, “Diêu Giai, em không nên nghe người khác nói lung tung, anh thật sự không quen biết đám người kia. Cha anh là Hách Cương, tập đoàn Dung Thiên, anh là Hách Gia Tuấn, anh đâu đến nỗi phải sử dụng cái thủ đoạn dơ bẩn như vậy, phải không?”.
“E hèm!” Triệu Ngọc lắc lư thẻ cảnh sát của mình, nói một cách nghiêm túc với mọi người, “Cô Diêu Giai,2bà con, tôi là cảnh sát, tôi muốn cảnh báo với mọi người một chuyện. Gần đây xuất hiện rất nhiều vụ án xảy ra với tình tiết chung là, có người tự nhận là con nhà giàu để lừa gạt chiếm đoạt tài sản. Người bị hại thường bị tội phạm lừa tiền lừa tình, kết cục rất là thảm! Mọi người nhất định phải cẩn thận! Đề phòng bị lừa!”.
“Ôi...”
Triệu Ngọc nói xong, mọi người liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn về8phía Hách Gia Tuấn không những tràn đầy cảnh giác mà còn xen lẫn sự thù địch trong đó.
“Này, đồng chí cảnh sát, anh đừng có ở đây nói năng lung tung được không?” Nếu việc đến nước này mà Hách Gia Tuấn còn không nổi đóa lên thì đúng là thằng ngốc rồi, anh ta vội móc thẻ căn cước ra và giải thích, “Tôi không phải là tên lừa đảo, tôi đích thực là Hách Gia Tuấn, ở Tần Sơn có rất nhiều6người đều quen biết tôi! Nếu không tin, các người có thể lên mạng tra, tôi thật sự không lừa gạt ai hết!”.
Mặc dù lời giải thích của Hách Gia Tuấn hơi có vẻ hốt hoảng, nhưng cái danh đại thiếu gia của Hách gia ở Tần Sơn cũng tương đối nổi tiếng. Nhất là những cô y tá thường xuyên theo dõi tin tức của những người nổi tiếng, các cô ấy đã sớm nhận ra vị thiếu gia giàu nứt vách này, cho3nên sẽ không hoài nghi thân phận của anh ta.
Ngay cả Diêu Giai cũng vậy. Cô và tên Hách Gia Tuấn này từng tiếp xúc với nhau, cô rất rõ bối cảnh của anh ta. Cô không cho rằng anh ta là kẻ giả mạo.
Nhưng, một khi Triệu Ngọc đã quyết định chơi cái âm mưu xấu xa này của mình rồi, thì dù thế nào cũng chỉ có thể ra sức dìm tên này trước mặt mọi người chứ không thể làm gì khác.5Nhân lúc Hách Gia Tuấn cố giải thích để minh oan cho bản thân, hắn cố ý đi qua bên người anh ta, đồng thời ném một đống đồ xuống đất.
“Này, anh làm rơi đồ rồi kìa!”
Nghe thấy Triệu Ngọc nhắc nhở, Hách Gia Tuấn không có chút phòng bị liền cúi người nhặt lên. Đó là một tấm bảng được làm từ giấy cứng, trên tấm bảng có viết năm chữ to đùng: “Đây - chính - là - thuốc - lắc!” Phía dưới tấm bảng còn có dán một túi kẹo viên!
“Con mẹ nó! Anh to gan thật!” Triệu Ngọc tỏ vẻ chấn kinh, lập tức xông lên bắt lấy hai tay của tên nhà giàu vặn ngược lại, quát rất to: “Anh còn dám bán thuốc lắc trước mặt cảnh sát nữa, coi thường cảnh sát à? Còn nói rằng mình không phải tên lừa đảo?”.
“A! A! Đau...” Hách Gia Tuấn vừa hô đau, vừa vứt bỏ tấm bảng, đồng thời gào lên giải thích, “Thứ. . . thứ này không phải của tôi! Anh lầm rồi! Đau...”.
Triệu Ngọc mặc kệ anh ta là oan thật hay oan giả, ngay lập tức móc ra còng tay đã chuẩn bị sẵn trước đó, động tác thuần thục định còng tay anh ta lại.
“Anh cảnh... cảnh sát...” Diêu Giai lúc này mặc dù rất rối loạn, nhưng cô y tá trưởng với tấm lòng lương thiện này vẫn muốn cầu xin cho tên con nhà giàu, “Việc bán thuốc lắc và lừa đảo có liên quan gì với nhau?”.
Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, phát hiện lời nói của mình hình như chưa được nghiêm khắc cho lắm.
“Này!” Lúc này, một y tá có vóc dáng nhỏ bé ngồi xổm xuống, nhặt túi kẹo lên nói, “Sao thuốc lắc này giống kẹo cầu vồng quá vậy?”.
Nói thừa!
Triệu Ngọc nói thầm trong lòng, bên trong túi đó chính là kẹo cầu vồng.
“Anh cảnh sát à,” Cô y tá nhỏ nhắn kia ngẩng đầu nói, “làm gì có tên bán thuốc lắc nào mà lại cầm cái bảng hiệu này mở hàng công khai như vậy? Đây rõ ràng là một trò đùa của ai đó!”.
“Đúng đúng đúng!” Hách Gia Tuấn vội vàng phụ họa, “Anh cảnh sát à, cái này thật sự không phải của tôi! Không chừng là đồ chơi của đám nhóc nào đó đấy!”.
“Ừm...”
Triệu Ngọc biết chiêu vu oan người khác này của mình quá trẻ con, ngoài tác dụng kéo dài thời gian ra, hoàn toàn không thể làm gì tên con nhà giàu này được. Thế là, hắn rốt cục thả tay ra, thu lại cái còng tay về.
Hách Gia Tuấn ôm lấy cánh tay của mình, đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Hách Gia Tuấn.” Diêu Giai đi đến trước mặt anh ta rồi nói, “Anh đừng có làm loạn nữa được không, tôi sẽ không làm bạn gái của anh đâu! Anh đừng có tốn công tốn sức bày vẽ nhiều trò ở đây, không phải có tiền thì có thể mua được tất cả!”.
“Không phải, em nghe anh giải thích...” Hách Gia Tuấn đỏ mặt giải thích, “Anh thật sự không quen biết đám người đó! Thật sự là anh không có dính líu gì với bọn họ cả! Anh biết... anh biết, mọi người đều gọi anh là công tử nhà giàu, cho rằng anh luôn dùng tiền để giải quyết vấn đề! Nhưng xin em hãy tin tưởng anh, Diêu Giai à, anh thật lòng thích em, không liên quan đến tiền bạc gì cả!”
Khuôn mặt Hách Gia Tuấn tràn đầy vẻ si tình, khi nói đến đoạn xúc động, anh ta trông giống như sắp quỳ hẳn xuống trước mặt Diêu Giai vậy.
“Diêu Giai, có một chuyện anh luôn muốn thổ lộ với em!” Hách Gia Tuấn thành khẩn nói, “Thật ra, không phải là anh thích em ngay từ lần đầu tiên mình gặp nhau. Anh đã gặp em từ rất lâu rất lâu trước đó rồi! Đó là rất nhiều năm trước tại khu nông thôn mới Ngũ Thất, anh đến nơi đó chơi golf, xe dừng ở trước cổng viện mồ côi.”
“Lúc ấy, anh nhìn thấy em đang chích ngừa cho lũ trẻ ở đó! Khuôn mặt của em xinh đẹp biết bao, ăn mặc sạch sẽ biết bao, nhưng em lại không hề chê bọn trẻ nhem nhuốc ở đó, vẫn lau người rất tỉ mỉ cho chúng. Lúc chích ngừa, còn không ngừng an ủi chúng! Thật giống như một vị thiên thần áo trắng!”
“Giây phút đó, hình ảnh em đã chiếm trọn trái tim anh!”
“Về sau, em cũng biết đấy, chúng ta cùng nhau ăn cơm trong tiệm. Thật ra, lần đó là anh đã nhờ người ta sắp xếp cho! Trên bàn rượu, rất nhiều cô gái đều cố gắng muốn lấy lòng anh, chủ động bắt chuyện với anh, thế nhưng em lại khác, em rất khiêm tốn, em không kiêu ngạo cũng không tự ti, khiến anh vô cùng bất ngờ.”
“Lại về sau, anh nghe nói em là một người biết kính trên nhường dưới, có tấm lòng lương thiện, không hám giàu chê nghèo, luôn cố gắng hết sức mình để cứu chữa cho người bệnh. Những người phụ nữ mà vẻ ngoài đã đẹp, tâm hồn còn đẹp hơn như em, thực sự rất hiếm thấy trên thế gian này!”
“Cho nên, hôm nay anh mới đường đột đến đây thổ lộ với em!” Hách Gia Tuấn vỗ ngực nói, “Diêu Giai, em có thể đi hỏi tất cả mọi người nếu còn nghi ngờ về con người anh. Anh - Hách Gia Tuấn tuyệt đối không phải một tên công tử chỉ biết ăn bám cha mẹ, xài tiền phung phí, bây giờ toàn bộ tinh thần lẫn sức lực của anh đều đặt vào sự nghiệp, một nửa tập đoàn Dung Thiên đều là do anh quản lý cả!”
“Nếu như em đồng ý làm bạn gái anh, anh bảo đảm sẽ luôn yêu thương em hết mực, cho em một cuộc sống sung túc, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian! Diêu Giai, nhận lời anh đi!”
Dứt lời, Hách Gia Tuấn thật sự quỳ một gối xuống, Diêu Giai bị dọa đến nhảy dựng về một bên, thật trùng hợp khi Triệu Ngọc cũng đứng ở chỗ đó.
“Đừng đừng đừng! Anh đừng làm như vậy!” Diêu Giai hốt hoảng nói, “Hách Gia Tuấn, tôi thật sự không thể nhận lời anh, tính cách của hai chúng ta vốn không hợp nhau, vả lại, tôi nói cho anh biết, tôi đã... đã có —— bạn trai!”
“Cái gì?!” Triệu Ngọc và Hách Gia Tuấn đều giật nảy cả mình. Nhất là Triệu Ngọc, hắn trợn to đôi mắt, giống như bị người ta đập cho một cái.
“Không thể nào! Anh chưa từng nghe ai nói em đã có bạn trai cả?” Hách Gia Tuấn vẫn không chịu bỏ cuộc mà nói, “Nhưng, đây cũng không phải chuyện gì to tát! Anh không quan tâm! Đừng nói là em đã có bạn trai, cho dù em đã kết hôn hoặc đã có con anh cũng không quan tâm! Anh chỉ quan tâm một mình em thôi!”.
“Đúng đúng đúng...” Triệu Ngọc cũng nghĩ như vậy, lại không cẩn thận nói huỵch tẹt ra, may mắn Diêu Giai không nghe thấy.
“Nói cho anh biết,” Hách Gia Tuấn nói một cách đầy tự tin, “bạn trai em là ai? Anh muốn cạnh tranh một cách công bằng với người đó!”
“Bạn trai tôi, bạn trai tôi...” Diêu Giai bị hỏi đến thì lập tức chân tay luống cuống, mắt liếc qua liếc lại, vừa khéo rơi vào trên người Triệu Ngọc.
Đôi mắt Triệu Ngọc sáng lên, trong lòng nghĩ, cơ hội tới rồi! Chắc chắn tất cả những chuyện này đều là do hệ thống Kỳ Ngộ sắp đặt. Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bước đến bên cạnh Diêu Giai, sau đó mặt dày chỉ vào tên con nhà giàu kia và nói: “Tên bán thuốc lắc kia, anh vẫn còn chưa hiểu sao? Còn muốn cạnh tranh với tôi à, anh muốn ăn đòn phải không?”.
“Ồ... Thì ra là anh!!” Ánh mắt Hách Gia Tuấn tràn đầy căm phẫn, đồng thời cũng lộ ra mấy phần e ngại.
“Anh!” Diêu Giai nhìn thấy Triệu Ngọc chủ động ra mặt giúp mình thì rất bất ngờ. Nhưng, để bớt phải dây dưa với tên con nhà giàu kia, cô vẫn gật đầu, chấp nhận diễn kịch với Triệu Ngọc.
“Không không không, không đúng, không đúng...” Hách Gia Tuấn vội vàng xua tay, “Diêu Giai, em không nên nghe người khác nói lung tung, anh thật sự không quen biết đám người kia. Cha anh là Hách Cương, tập đoàn Dung Thiên, anh là Hách Gia Tuấn, anh đâu đến nỗi phải sử dụng cái thủ đoạn dơ bẩn như vậy, phải không?”.
“E hèm!” Triệu Ngọc lắc lư thẻ cảnh sát của mình, nói một cách nghiêm túc với mọi người, “Cô Diêu Giai,2bà con, tôi là cảnh sát, tôi muốn cảnh báo với mọi người một chuyện. Gần đây xuất hiện rất nhiều vụ án xảy ra với tình tiết chung là, có người tự nhận là con nhà giàu để lừa gạt chiếm đoạt tài sản. Người bị hại thường bị tội phạm lừa tiền lừa tình, kết cục rất là thảm! Mọi người nhất định phải cẩn thận! Đề phòng bị lừa!”.
“Ôi...”
Triệu Ngọc nói xong, mọi người liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn về8phía Hách Gia Tuấn không những tràn đầy cảnh giác mà còn xen lẫn sự thù địch trong đó.
“Này, đồng chí cảnh sát, anh đừng có ở đây nói năng lung tung được không?” Nếu việc đến nước này mà Hách Gia Tuấn còn không nổi đóa lên thì đúng là thằng ngốc rồi, anh ta vội móc thẻ căn cước ra và giải thích, “Tôi không phải là tên lừa đảo, tôi đích thực là Hách Gia Tuấn, ở Tần Sơn có rất nhiều6người đều quen biết tôi! Nếu không tin, các người có thể lên mạng tra, tôi thật sự không lừa gạt ai hết!”.
Mặc dù lời giải thích của Hách Gia Tuấn hơi có vẻ hốt hoảng, nhưng cái danh đại thiếu gia của Hách gia ở Tần Sơn cũng tương đối nổi tiếng. Nhất là những cô y tá thường xuyên theo dõi tin tức của những người nổi tiếng, các cô ấy đã sớm nhận ra vị thiếu gia giàu nứt vách này, cho3nên sẽ không hoài nghi thân phận của anh ta.
Ngay cả Diêu Giai cũng vậy. Cô và tên Hách Gia Tuấn này từng tiếp xúc với nhau, cô rất rõ bối cảnh của anh ta. Cô không cho rằng anh ta là kẻ giả mạo.
Nhưng, một khi Triệu Ngọc đã quyết định chơi cái âm mưu xấu xa này của mình rồi, thì dù thế nào cũng chỉ có thể ra sức dìm tên này trước mặt mọi người chứ không thể làm gì khác.5Nhân lúc Hách Gia Tuấn cố giải thích để minh oan cho bản thân, hắn cố ý đi qua bên người anh ta, đồng thời ném một đống đồ xuống đất.
“Này, anh làm rơi đồ rồi kìa!”
Nghe thấy Triệu Ngọc nhắc nhở, Hách Gia Tuấn không có chút phòng bị liền cúi người nhặt lên. Đó là một tấm bảng được làm từ giấy cứng, trên tấm bảng có viết năm chữ to đùng: “Đây - chính - là - thuốc - lắc!” Phía dưới tấm bảng còn có dán một túi kẹo viên!
“Con mẹ nó! Anh to gan thật!” Triệu Ngọc tỏ vẻ chấn kinh, lập tức xông lên bắt lấy hai tay của tên nhà giàu vặn ngược lại, quát rất to: “Anh còn dám bán thuốc lắc trước mặt cảnh sát nữa, coi thường cảnh sát à? Còn nói rằng mình không phải tên lừa đảo?”.
“A! A! Đau...” Hách Gia Tuấn vừa hô đau, vừa vứt bỏ tấm bảng, đồng thời gào lên giải thích, “Thứ. . . thứ này không phải của tôi! Anh lầm rồi! Đau...”.
Triệu Ngọc mặc kệ anh ta là oan thật hay oan giả, ngay lập tức móc ra còng tay đã chuẩn bị sẵn trước đó, động tác thuần thục định còng tay anh ta lại.
“Anh cảnh... cảnh sát...” Diêu Giai lúc này mặc dù rất rối loạn, nhưng cô y tá trưởng với tấm lòng lương thiện này vẫn muốn cầu xin cho tên con nhà giàu, “Việc bán thuốc lắc và lừa đảo có liên quan gì với nhau?”.
Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, phát hiện lời nói của mình hình như chưa được nghiêm khắc cho lắm.
“Này!” Lúc này, một y tá có vóc dáng nhỏ bé ngồi xổm xuống, nhặt túi kẹo lên nói, “Sao thuốc lắc này giống kẹo cầu vồng quá vậy?”.
Nói thừa!
Triệu Ngọc nói thầm trong lòng, bên trong túi đó chính là kẹo cầu vồng.
“Anh cảnh sát à,” Cô y tá nhỏ nhắn kia ngẩng đầu nói, “làm gì có tên bán thuốc lắc nào mà lại cầm cái bảng hiệu này mở hàng công khai như vậy? Đây rõ ràng là một trò đùa của ai đó!”.
“Đúng đúng đúng!” Hách Gia Tuấn vội vàng phụ họa, “Anh cảnh sát à, cái này thật sự không phải của tôi! Không chừng là đồ chơi của đám nhóc nào đó đấy!”.
“Ừm...”
Triệu Ngọc biết chiêu vu oan người khác này của mình quá trẻ con, ngoài tác dụng kéo dài thời gian ra, hoàn toàn không thể làm gì tên con nhà giàu này được. Thế là, hắn rốt cục thả tay ra, thu lại cái còng tay về.
Hách Gia Tuấn ôm lấy cánh tay của mình, đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Hách Gia Tuấn.” Diêu Giai đi đến trước mặt anh ta rồi nói, “Anh đừng có làm loạn nữa được không, tôi sẽ không làm bạn gái của anh đâu! Anh đừng có tốn công tốn sức bày vẽ nhiều trò ở đây, không phải có tiền thì có thể mua được tất cả!”.
“Không phải, em nghe anh giải thích...” Hách Gia Tuấn đỏ mặt giải thích, “Anh thật sự không quen biết đám người đó! Thật sự là anh không có dính líu gì với bọn họ cả! Anh biết... anh biết, mọi người đều gọi anh là công tử nhà giàu, cho rằng anh luôn dùng tiền để giải quyết vấn đề! Nhưng xin em hãy tin tưởng anh, Diêu Giai à, anh thật lòng thích em, không liên quan đến tiền bạc gì cả!”
Khuôn mặt Hách Gia Tuấn tràn đầy vẻ si tình, khi nói đến đoạn xúc động, anh ta trông giống như sắp quỳ hẳn xuống trước mặt Diêu Giai vậy.
“Diêu Giai, có một chuyện anh luôn muốn thổ lộ với em!” Hách Gia Tuấn thành khẩn nói, “Thật ra, không phải là anh thích em ngay từ lần đầu tiên mình gặp nhau. Anh đã gặp em từ rất lâu rất lâu trước đó rồi! Đó là rất nhiều năm trước tại khu nông thôn mới Ngũ Thất, anh đến nơi đó chơi golf, xe dừng ở trước cổng viện mồ côi.”
“Lúc ấy, anh nhìn thấy em đang chích ngừa cho lũ trẻ ở đó! Khuôn mặt của em xinh đẹp biết bao, ăn mặc sạch sẽ biết bao, nhưng em lại không hề chê bọn trẻ nhem nhuốc ở đó, vẫn lau người rất tỉ mỉ cho chúng. Lúc chích ngừa, còn không ngừng an ủi chúng! Thật giống như một vị thiên thần áo trắng!”
“Giây phút đó, hình ảnh em đã chiếm trọn trái tim anh!”
“Về sau, em cũng biết đấy, chúng ta cùng nhau ăn cơm trong tiệm. Thật ra, lần đó là anh đã nhờ người ta sắp xếp cho! Trên bàn rượu, rất nhiều cô gái đều cố gắng muốn lấy lòng anh, chủ động bắt chuyện với anh, thế nhưng em lại khác, em rất khiêm tốn, em không kiêu ngạo cũng không tự ti, khiến anh vô cùng bất ngờ.”
“Lại về sau, anh nghe nói em là một người biết kính trên nhường dưới, có tấm lòng lương thiện, không hám giàu chê nghèo, luôn cố gắng hết sức mình để cứu chữa cho người bệnh. Những người phụ nữ mà vẻ ngoài đã đẹp, tâm hồn còn đẹp hơn như em, thực sự rất hiếm thấy trên thế gian này!”
“Cho nên, hôm nay anh mới đường đột đến đây thổ lộ với em!” Hách Gia Tuấn vỗ ngực nói, “Diêu Giai, em có thể đi hỏi tất cả mọi người nếu còn nghi ngờ về con người anh. Anh - Hách Gia Tuấn tuyệt đối không phải một tên công tử chỉ biết ăn bám cha mẹ, xài tiền phung phí, bây giờ toàn bộ tinh thần lẫn sức lực của anh đều đặt vào sự nghiệp, một nửa tập đoàn Dung Thiên đều là do anh quản lý cả!”
“Nếu như em đồng ý làm bạn gái anh, anh bảo đảm sẽ luôn yêu thương em hết mực, cho em một cuộc sống sung túc, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian! Diêu Giai, nhận lời anh đi!”
Dứt lời, Hách Gia Tuấn thật sự quỳ một gối xuống, Diêu Giai bị dọa đến nhảy dựng về một bên, thật trùng hợp khi Triệu Ngọc cũng đứng ở chỗ đó.
“Đừng đừng đừng! Anh đừng làm như vậy!” Diêu Giai hốt hoảng nói, “Hách Gia Tuấn, tôi thật sự không thể nhận lời anh, tính cách của hai chúng ta vốn không hợp nhau, vả lại, tôi nói cho anh biết, tôi đã... đã có —— bạn trai!”
“Cái gì?!” Triệu Ngọc và Hách Gia Tuấn đều giật nảy cả mình. Nhất là Triệu Ngọc, hắn trợn to đôi mắt, giống như bị người ta đập cho một cái.
“Không thể nào! Anh chưa từng nghe ai nói em đã có bạn trai cả?” Hách Gia Tuấn vẫn không chịu bỏ cuộc mà nói, “Nhưng, đây cũng không phải chuyện gì to tát! Anh không quan tâm! Đừng nói là em đã có bạn trai, cho dù em đã kết hôn hoặc đã có con anh cũng không quan tâm! Anh chỉ quan tâm một mình em thôi!”.
“Đúng đúng đúng...” Triệu Ngọc cũng nghĩ như vậy, lại không cẩn thận nói huỵch tẹt ra, may mắn Diêu Giai không nghe thấy.
“Nói cho anh biết,” Hách Gia Tuấn nói một cách đầy tự tin, “bạn trai em là ai? Anh muốn cạnh tranh một cách công bằng với người đó!”
“Bạn trai tôi, bạn trai tôi...” Diêu Giai bị hỏi đến thì lập tức chân tay luống cuống, mắt liếc qua liếc lại, vừa khéo rơi vào trên người Triệu Ngọc.
Đôi mắt Triệu Ngọc sáng lên, trong lòng nghĩ, cơ hội tới rồi! Chắc chắn tất cả những chuyện này đều là do hệ thống Kỳ Ngộ sắp đặt. Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bước đến bên cạnh Diêu Giai, sau đó mặt dày chỉ vào tên con nhà giàu kia và nói: “Tên bán thuốc lắc kia, anh vẫn còn chưa hiểu sao? Còn muốn cạnh tranh với tôi à, anh muốn ăn đòn phải không?”.
“Ồ... Thì ra là anh!!” Ánh mắt Hách Gia Tuấn tràn đầy căm phẫn, đồng thời cũng lộ ra mấy phần e ngại.
“Anh!” Diêu Giai nhìn thấy Triệu Ngọc chủ động ra mặt giúp mình thì rất bất ngờ. Nhưng, để bớt phải dây dưa với tên con nhà giàu kia, cô vẫn gật đầu, chấp nhận diễn kịch với Triệu Ngọc.
Bình luận facebook