Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-725
Chương 725: Không ai còn sống?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ưm... ưm...” Giờ phút này, trên một bãi đất bằng phẳng ở phía Nam của đảo nhỏ bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ yếu ớt của phụ nữ.
Người phụ nữ này tên là Lý Thiến, cô ta là một nữ diễn viên, mười mấy ngày trước đi theo đoàn làm phim đến đảo Vĩnh Tiến, còn là vai nữ chính.
“Ưm...” Lý Thiến cảm thấy đầu óc có chút mụ mị, mí mắt nặng trịch, cảm giác này giống như vừa mới uống rất nhiều rượu vậy.
Mặc dù Lý Thiến là nữ chính nhưng cũng không phải là diễn viên nổi tiếng gì cả, ở trong đoàn làm phim, cô ta thậm chí còn không bằng cả diễn viên hạng ba.
Có lúc vì được lên phim, có thể có được cơ hội được diễn xuất, cô ta không thể không đi bồi rượu với một ít đạo diễn, nhà3đầu tư. Mà mỗi một lần, cô ta sẽ đều bị chuốc say túy lúy, cho nên cô ta rất quen cảm giác say rượu này.
Nhưng mà, cô ta vẫn có thể loáng thoáng nhớ lại mấy ngày nay cô ta vẫn luôn ở trên đảo nhỏ đóng phim, không hề uống rượu, tối ngày hôm qua, cô ta chỉ ngủ hơi trễ một chút mà thôi.
Nhưng tại sao... Đầu đau quá...
“Ưm...” Trong sự mờ mịt, Lý Thiến muốn duỗi người một cái, sau đó bóp bóp cái trán nặng trĩu. Nhưng mà khi cô ta định đưa tay lên thì lại phát hiện hai cánh tay đều đang bị thứ gì đó trói lại ở sau lưng, căn bản không thể nào nhúc nhích được.
“Ủa?”
Trong giây lát, một cảm giác sợ hãi theo bản năng sinh ra, cô ta dùng sức giãy giụa, nhưng vẫn không tài nào nhúc1nhích được.
Ngay sau đó, cô ta bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình lay động như bị mất trọng lực, giống như không phải đang nằm trên giường mà là... Mà là... Bị treo trên không trung!?
Sao lại thế này?
Dưới sự kinh hãi, cuối cùng cô ta cũng mở được mắt ra! Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một đốm lửa yếu ớt ở dưới chân cách đó không xa, đống lửa đó là do đoàn làm phim dùng để sưởi ấm, mà giờ phút này, ngọn lửa đã dần tắt, bên cạnh đống lửa lại không có một bóng người nào...
Nhưng mà...
Tại sao đống lửa lại ở dưới chân chứ?
“Ưm... A! A!?”
Lý Thiến bỗng dưng hoảng sợ mà phát hiện mình đang đứng trên một thứ gì đó rất cao, chẳng những cánh tay bị trói ở sau lưng, mà cổ... trên cổ còn có một sợi dây6thừng thô đến mức đáng sợ!
“A!?”
Trong sự hoảng sợ, cô ta không thể đứng vững, cả người bỗng dưng bị lệch một chút, thiếu chút nữa đã đá văng thứ đồ dưới chân ra xa rồi! Trong phút chốc, cô ta cảm thấy cổ họng như bị buộc chặt, sắp không thể nào hít thở!
Ưm... Ưm... Ô... Ô...
Cả người Lý Thiến đều run lên lẩy bẩy, cô ta vội vàng nhón chân, cố gắng giữ vững thăng bằng. Mặc dù cô ta không nhìn thấy rõ mình đang giẫm lên thứ gì nhưng qua sự tiếp xúc của hai bàn chân, cô ta có thể đoán được đó chính là một cái thang xếp đạo cụ của đoàn làm phim!
“Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra thế này... A...” Lý Thiến đột ngột tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra có người chẳng những trói hai tay cô ta lại4mà còn treo lên trên cao, mà cổ cô ta lại đang bị trói bởi một sợi dây thừng, rất giống như một hình phạt treo cổ vậy!
Nếu như cái thang dưới chân bị đổ, cổ cô ta lập tức sẽ bị sợi dây siết chặt cho đến chết!
“A... A...” Lý Thiến vội vàng dùng chân giữ lấy cái thang, không dám lại tiếp tục giãy giụa nữa, miệng thử kêu cứu: “Cứu... cứu tôi với... cứu tôi với... có ai không? Có phải... có phải các người đang trêu đùa tôi không? Đừng làm vậy, mau đến cứu tôi đi, tôi không muốn đùa giỡn kiểu này đâu, ra đây, mau ra đây đi...”
Nhưng mà cô ta kêu mấy tiếng rồi, trên đảo nhỏ vẫn đầy tĩnh mịch, không hề có thứ gì phản ứng lại, thậm chí ngay cả sóng biển lúc trước vỗ vào đá ngầm nghe3rào rạt, giờ phút này cũng bởi vì thủy triều rút xuống mà không hề phát ra một chút âm thanh nào...
“Không không không...” Lý Thiến sợ đến mức cả người đều run rẩy, nước mắt chảy ròng, giây lát sau lại nâng cao âm lượng, hét về phía xa xa: “Có ai không? Rốt cuộc, rốt cuộc có ai không? Cầu xin các người, cầu xin các người, đừng đùa như vậy có được không, sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy...”
Ngay lúc Lý Thiến rống to, một trận gió biển hiu quạnh bỗng nhiên thổi qua mặt biển, dưới sự lay động của gió biển, Lý Thiến đột nhiên phát hiện ở bên phải cô ta có một cái bóng đen cũng đang lay động theo gió.
Cô ta vội vàng dùng hết sức lực xoay đầu lại, kết quả vừa nhìn một cái, cô ta đã bị dọa đến mức tóc gáy dựng thẳng lên, da đầu cũng run rẩy theo, chỉ thấy ở bên phải cách cô ta hai thước, bất ngờ xuất hiện một đôi chân đang treo lơ lửng giữa không trung, một thi thể đã bị treo cổ chết từ lâu!!!
“A...”
Tiếng hét chói tai đầy sợ hãi lập tức vang vọng toàn bộ đảo nhỏ, nhưng mà trên đảo vẫn đầy tĩnh mịch, không hề có bất kỳ tiếng động nào khác...
...
Mười giờ sáng, đường Thuận Phong, Tần Sơn.
“A...”
Triệu Ngọc ngáp một cái, lười biếng để hành lý đã đóng chặt vào bên trong cốp xe, cốp sau của Land Rover đủ rộng, sau khi đặt hết hành lý vào mà vẫn còn dư một khoảng trống khá rộng rãi.
“Gâu gâu...” Đại Hanh dưới chân Triệu Ngọc sủa lên mấy tiếng, ánh mắt ngập ngừng, có vẻ như nó đã ý thức được chuyện gì đó, tỏ vẻ vô cùng không muốn.
“Ít nhảm nhí đi.” Triệu Ngọc vỗ lên đầu nó, tức giận nói: “Ai bảo mày chạy đi gieo họa cho chó cái khắp thôn, chọc mẹ tao nổi giận? Đáng đời!”
“Lão đại à!” Bỗng nhiên, Nhiễm Đào thò đầu ra khỏi ghế tài xế: “Vậy cũng được hả? Chúng ta đi tra án mà anh mang theo con chó lớn như vậy theo, ừm... Chẳng lẽ... con chó này lại có thể giúp chúng ta phá án sao?”
Nhiễm Đào vừa nói như vậy, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đều nhịn không được bật cười.
“Suỵt, cậu đừng có coi thường nó nhé!” Triệu Ngọc chỉ vào Đại Hanh nói: “Nó đã giúp tôi không ít trong lúc phá án đấy! Còn nhớ vụ án mạng ở ngân hàng mà lần trước tôi kể cho mọi người không? Nếu không nhờ có nó phát hiện ra thứ đó còn mới... Ừm...”
Cái từ “cứt” phía sau, làm sao mà Triệu Ngọc có thể nói ra miệng được?
“Cái gì còn mới?” Nhiễm Đào truy vấn.
“Dấu chân mới!” Triệu Ngọc vội vàng sửa lời.
“Hừ! Con chó nhà cậu cũng thần kỳ thật đấy!” Ngô Tú Mẫn ngồi trong xe châm chọc một câu: “Chó nhà người ta dùng mũi ngửi, chó nhà cậu lại có thể nhận biết dấu chân!”
“Không phải! Khụ! Dù sao... Tôi cũng không có cách nào cả!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Con chó này đã đến thời kỳ giao phối, đi khắp thôn sủa gọi chó cái ầm ĩ, không thể nào mà yên tĩnh được. Nếu để nó ở nhà thì không có ai quản cả, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là mang nó theo cùng đi phá án!”
“Gâu gâu...” Đại Hanh dường như nghe hiểu mấy tiếng này liền đáp trả.
“Nghe cái câu này mà xem.” Ngô Tú Mẫn bĩu môi: “Tổ trưởng à, chẳng lẽ... cậu không sợ con chó này sẽ gieo họa cho chúng tôi sao?”
“Này, chó thường sẽ giống chủ nhân mà, con chó mạnh như vậy, tổ trưởng của chúng ta cũng mạnh mẽ như vậy... Ưm...” Nhiễm Đào mới vừa nói một câu đã bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Triệu Ngọc hù dọa, vội vàng cắn môi, thành thật mà chui ngay vào trong xe!
Đại Hanh cũng bị dọa sợ hãi, vừa thấy Triệu Ngọc nhướng lông mày lên nhìn nó, nó liền vội vàng ngoan ngoãn nhảy vào trong cốp sau.
Khu Bắc Thiên, nơi đã từng xảy ra vụ án ác ma tiếp giáp với tỉnh Lũng Tây, cách Tần Sơn hơn bốn trăm cây số. Triệu Ngọc cảm thấy vẫn nên tự mình lái xe sẽ thuận lợi hơn không ít. Vả lại, hắn còn phải mang theo một con chó nữa, cho nên cũng không thể ngồi lên bất kỳ loại phương tiện giao thông nào khác.
“Chậc chậc chậc chậc...” Sau khi xe bắt đầu chạy, Nhiễm Đào ngồi dãy ghế sau vẫn không ngừng chép miệng, khi xe chạy với tốc độ cao, hắn ta không nhịn được hỏi một câu: “Tổ trưởng, khi còn bé, tôi đã từng đọc một bài báo đăng tin về vụ án ác ma rồi! Tôi vẫn còn nhớ rõ, có người tận mắt chứng kiến tuyên bố rằng đã gặp phải ma ở hiện trường vụ án mạng đó! Anh nói xem, vụ án ác ma này có phải thật là như vậy không?”
“Lại thế nữa rồi!” Ngô Tú Mẫn có thể xem như một người không từ cơ hội nào để công kích Nhiễm Đào, vội vàng nói: “Cái mà cậu đọc là báo chép tay phải không? Ma quỷ ở đâu ra chứ?”
“Ưm... chị...”
Nhiễm Đào đang bận tìm từ ngữ để phản kích thì điện thoại di động của Triệu Ngọc bỗng vang lên. Sau khi từ New Zealand về, vì lý do an toàn, Tổng cục Hình sự đã đặt riêng cho hắn một chiếc điện thoại có chức năng giữ bí mật rất tốt, trừ Tổng cục Hình sự ra, những người khác đều không biết số điện thoại này!
“A lô...”
Sau khi nhận cuộc gọi, bên kia điện thoại di động bất ngờ vang lên giọng nói của Trần Trác.
Bởi vì đang lái xe nên Triệu Ngọc dùng tai nghe bluetooth để nghe máy, đến khi nghe được lời nói vội vã của Trần Trác vang lên trong điện thoại, Triệu Ngọc kinh ngạc hỏi vào tai nghe: “Trợ lý Trần à, anh đừng nói với tôi mấy từ ngữ thời hậu hiện đại được không, cái gì mà Agatha Christie, cái gì mà “And then there were none”, anh nói lại để tôi có thể nghe hiểu được không?”
Rất nhanh, Trần Trác đã chuyển sang cách giải thích thông tục dễ hiểu hơn, sau khi nghe xong, cả người Triệu Ngọc bỗng ngây ngẩn, hắn vội vàng lặp lại lời nói nặng nề của anh ta: “Ý anh là trên một cái đảo nhỏ có một nhóm người đột nhiên chết? Còn là một đoàn làm phim?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người phụ nữ này tên là Lý Thiến, cô ta là một nữ diễn viên, mười mấy ngày trước đi theo đoàn làm phim đến đảo Vĩnh Tiến, còn là vai nữ chính.
“Ưm...” Lý Thiến cảm thấy đầu óc có chút mụ mị, mí mắt nặng trịch, cảm giác này giống như vừa mới uống rất nhiều rượu vậy.
Mặc dù Lý Thiến là nữ chính nhưng cũng không phải là diễn viên nổi tiếng gì cả, ở trong đoàn làm phim, cô ta thậm chí còn không bằng cả diễn viên hạng ba.
Có lúc vì được lên phim, có thể có được cơ hội được diễn xuất, cô ta không thể không đi bồi rượu với một ít đạo diễn, nhà3đầu tư. Mà mỗi một lần, cô ta sẽ đều bị chuốc say túy lúy, cho nên cô ta rất quen cảm giác say rượu này.
Nhưng mà, cô ta vẫn có thể loáng thoáng nhớ lại mấy ngày nay cô ta vẫn luôn ở trên đảo nhỏ đóng phim, không hề uống rượu, tối ngày hôm qua, cô ta chỉ ngủ hơi trễ một chút mà thôi.
Nhưng tại sao... Đầu đau quá...
“Ưm...” Trong sự mờ mịt, Lý Thiến muốn duỗi người một cái, sau đó bóp bóp cái trán nặng trĩu. Nhưng mà khi cô ta định đưa tay lên thì lại phát hiện hai cánh tay đều đang bị thứ gì đó trói lại ở sau lưng, căn bản không thể nào nhúc nhích được.
“Ủa?”
Trong giây lát, một cảm giác sợ hãi theo bản năng sinh ra, cô ta dùng sức giãy giụa, nhưng vẫn không tài nào nhúc1nhích được.
Ngay sau đó, cô ta bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình lay động như bị mất trọng lực, giống như không phải đang nằm trên giường mà là... Mà là... Bị treo trên không trung!?
Sao lại thế này?
Dưới sự kinh hãi, cuối cùng cô ta cũng mở được mắt ra! Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một đốm lửa yếu ớt ở dưới chân cách đó không xa, đống lửa đó là do đoàn làm phim dùng để sưởi ấm, mà giờ phút này, ngọn lửa đã dần tắt, bên cạnh đống lửa lại không có một bóng người nào...
Nhưng mà...
Tại sao đống lửa lại ở dưới chân chứ?
“Ưm... A! A!?”
Lý Thiến bỗng dưng hoảng sợ mà phát hiện mình đang đứng trên một thứ gì đó rất cao, chẳng những cánh tay bị trói ở sau lưng, mà cổ... trên cổ còn có một sợi dây6thừng thô đến mức đáng sợ!
“A!?”
Trong sự hoảng sợ, cô ta không thể đứng vững, cả người bỗng dưng bị lệch một chút, thiếu chút nữa đã đá văng thứ đồ dưới chân ra xa rồi! Trong phút chốc, cô ta cảm thấy cổ họng như bị buộc chặt, sắp không thể nào hít thở!
Ưm... Ưm... Ô... Ô...
Cả người Lý Thiến đều run lên lẩy bẩy, cô ta vội vàng nhón chân, cố gắng giữ vững thăng bằng. Mặc dù cô ta không nhìn thấy rõ mình đang giẫm lên thứ gì nhưng qua sự tiếp xúc của hai bàn chân, cô ta có thể đoán được đó chính là một cái thang xếp đạo cụ của đoàn làm phim!
“Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra thế này... A...” Lý Thiến đột ngột tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra có người chẳng những trói hai tay cô ta lại4mà còn treo lên trên cao, mà cổ cô ta lại đang bị trói bởi một sợi dây thừng, rất giống như một hình phạt treo cổ vậy!
Nếu như cái thang dưới chân bị đổ, cổ cô ta lập tức sẽ bị sợi dây siết chặt cho đến chết!
“A... A...” Lý Thiến vội vàng dùng chân giữ lấy cái thang, không dám lại tiếp tục giãy giụa nữa, miệng thử kêu cứu: “Cứu... cứu tôi với... cứu tôi với... có ai không? Có phải... có phải các người đang trêu đùa tôi không? Đừng làm vậy, mau đến cứu tôi đi, tôi không muốn đùa giỡn kiểu này đâu, ra đây, mau ra đây đi...”
Nhưng mà cô ta kêu mấy tiếng rồi, trên đảo nhỏ vẫn đầy tĩnh mịch, không hề có thứ gì phản ứng lại, thậm chí ngay cả sóng biển lúc trước vỗ vào đá ngầm nghe3rào rạt, giờ phút này cũng bởi vì thủy triều rút xuống mà không hề phát ra một chút âm thanh nào...
“Không không không...” Lý Thiến sợ đến mức cả người đều run rẩy, nước mắt chảy ròng, giây lát sau lại nâng cao âm lượng, hét về phía xa xa: “Có ai không? Rốt cuộc, rốt cuộc có ai không? Cầu xin các người, cầu xin các người, đừng đùa như vậy có được không, sẽ xảy ra tai nạn chết người đấy...”
Ngay lúc Lý Thiến rống to, một trận gió biển hiu quạnh bỗng nhiên thổi qua mặt biển, dưới sự lay động của gió biển, Lý Thiến đột nhiên phát hiện ở bên phải cô ta có một cái bóng đen cũng đang lay động theo gió.
Cô ta vội vàng dùng hết sức lực xoay đầu lại, kết quả vừa nhìn một cái, cô ta đã bị dọa đến mức tóc gáy dựng thẳng lên, da đầu cũng run rẩy theo, chỉ thấy ở bên phải cách cô ta hai thước, bất ngờ xuất hiện một đôi chân đang treo lơ lửng giữa không trung, một thi thể đã bị treo cổ chết từ lâu!!!
“A...”
Tiếng hét chói tai đầy sợ hãi lập tức vang vọng toàn bộ đảo nhỏ, nhưng mà trên đảo vẫn đầy tĩnh mịch, không hề có bất kỳ tiếng động nào khác...
...
Mười giờ sáng, đường Thuận Phong, Tần Sơn.
“A...”
Triệu Ngọc ngáp một cái, lười biếng để hành lý đã đóng chặt vào bên trong cốp xe, cốp sau của Land Rover đủ rộng, sau khi đặt hết hành lý vào mà vẫn còn dư một khoảng trống khá rộng rãi.
“Gâu gâu...” Đại Hanh dưới chân Triệu Ngọc sủa lên mấy tiếng, ánh mắt ngập ngừng, có vẻ như nó đã ý thức được chuyện gì đó, tỏ vẻ vô cùng không muốn.
“Ít nhảm nhí đi.” Triệu Ngọc vỗ lên đầu nó, tức giận nói: “Ai bảo mày chạy đi gieo họa cho chó cái khắp thôn, chọc mẹ tao nổi giận? Đáng đời!”
“Lão đại à!” Bỗng nhiên, Nhiễm Đào thò đầu ra khỏi ghế tài xế: “Vậy cũng được hả? Chúng ta đi tra án mà anh mang theo con chó lớn như vậy theo, ừm... Chẳng lẽ... con chó này lại có thể giúp chúng ta phá án sao?”
Nhiễm Đào vừa nói như vậy, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đều nhịn không được bật cười.
“Suỵt, cậu đừng có coi thường nó nhé!” Triệu Ngọc chỉ vào Đại Hanh nói: “Nó đã giúp tôi không ít trong lúc phá án đấy! Còn nhớ vụ án mạng ở ngân hàng mà lần trước tôi kể cho mọi người không? Nếu không nhờ có nó phát hiện ra thứ đó còn mới... Ừm...”
Cái từ “cứt” phía sau, làm sao mà Triệu Ngọc có thể nói ra miệng được?
“Cái gì còn mới?” Nhiễm Đào truy vấn.
“Dấu chân mới!” Triệu Ngọc vội vàng sửa lời.
“Hừ! Con chó nhà cậu cũng thần kỳ thật đấy!” Ngô Tú Mẫn ngồi trong xe châm chọc một câu: “Chó nhà người ta dùng mũi ngửi, chó nhà cậu lại có thể nhận biết dấu chân!”
“Không phải! Khụ! Dù sao... Tôi cũng không có cách nào cả!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Con chó này đã đến thời kỳ giao phối, đi khắp thôn sủa gọi chó cái ầm ĩ, không thể nào mà yên tĩnh được. Nếu để nó ở nhà thì không có ai quản cả, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là mang nó theo cùng đi phá án!”
“Gâu gâu...” Đại Hanh dường như nghe hiểu mấy tiếng này liền đáp trả.
“Nghe cái câu này mà xem.” Ngô Tú Mẫn bĩu môi: “Tổ trưởng à, chẳng lẽ... cậu không sợ con chó này sẽ gieo họa cho chúng tôi sao?”
“Này, chó thường sẽ giống chủ nhân mà, con chó mạnh như vậy, tổ trưởng của chúng ta cũng mạnh mẽ như vậy... Ưm...” Nhiễm Đào mới vừa nói một câu đã bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Triệu Ngọc hù dọa, vội vàng cắn môi, thành thật mà chui ngay vào trong xe!
Đại Hanh cũng bị dọa sợ hãi, vừa thấy Triệu Ngọc nhướng lông mày lên nhìn nó, nó liền vội vàng ngoan ngoãn nhảy vào trong cốp sau.
Khu Bắc Thiên, nơi đã từng xảy ra vụ án ác ma tiếp giáp với tỉnh Lũng Tây, cách Tần Sơn hơn bốn trăm cây số. Triệu Ngọc cảm thấy vẫn nên tự mình lái xe sẽ thuận lợi hơn không ít. Vả lại, hắn còn phải mang theo một con chó nữa, cho nên cũng không thể ngồi lên bất kỳ loại phương tiện giao thông nào khác.
“Chậc chậc chậc chậc...” Sau khi xe bắt đầu chạy, Nhiễm Đào ngồi dãy ghế sau vẫn không ngừng chép miệng, khi xe chạy với tốc độ cao, hắn ta không nhịn được hỏi một câu: “Tổ trưởng, khi còn bé, tôi đã từng đọc một bài báo đăng tin về vụ án ác ma rồi! Tôi vẫn còn nhớ rõ, có người tận mắt chứng kiến tuyên bố rằng đã gặp phải ma ở hiện trường vụ án mạng đó! Anh nói xem, vụ án ác ma này có phải thật là như vậy không?”
“Lại thế nữa rồi!” Ngô Tú Mẫn có thể xem như một người không từ cơ hội nào để công kích Nhiễm Đào, vội vàng nói: “Cái mà cậu đọc là báo chép tay phải không? Ma quỷ ở đâu ra chứ?”
“Ưm... chị...”
Nhiễm Đào đang bận tìm từ ngữ để phản kích thì điện thoại di động của Triệu Ngọc bỗng vang lên. Sau khi từ New Zealand về, vì lý do an toàn, Tổng cục Hình sự đã đặt riêng cho hắn một chiếc điện thoại có chức năng giữ bí mật rất tốt, trừ Tổng cục Hình sự ra, những người khác đều không biết số điện thoại này!
“A lô...”
Sau khi nhận cuộc gọi, bên kia điện thoại di động bất ngờ vang lên giọng nói của Trần Trác.
Bởi vì đang lái xe nên Triệu Ngọc dùng tai nghe bluetooth để nghe máy, đến khi nghe được lời nói vội vã của Trần Trác vang lên trong điện thoại, Triệu Ngọc kinh ngạc hỏi vào tai nghe: “Trợ lý Trần à, anh đừng nói với tôi mấy từ ngữ thời hậu hiện đại được không, cái gì mà Agatha Christie, cái gì mà “And then there were none”, anh nói lại để tôi có thể nghe hiểu được không?”
Rất nhanh, Trần Trác đã chuyển sang cách giải thích thông tục dễ hiểu hơn, sau khi nghe xong, cả người Triệu Ngọc bỗng ngây ngẩn, hắn vội vàng lặp lại lời nói nặng nề của anh ta: “Ý anh là trên một cái đảo nhỏ có một nhóm người đột nhiên chết? Còn là một đoàn làm phim?”