Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-728
Chương 728: Điện thoại có tín hiệu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ôi!
Nhìn thấy đảo Vĩnh Tiến trước mặt, Triệu Ngọc không khỏi liên tưởng đến chuyện vừa mới xảy ra trên Landing Island ở New Zealand. Thật không hiểu tại sao mình vẫn không thể dứt nơi đó ra khỏi đầu chứ?
Bởi vì bỗng nhiên xảy ra một vụ án giết người động trời như vậy, đương nhiên cảnh sát địa phương ở Khúc Lương cùng với tỉnh Đồng Giang vô cùng xem trọng. Họ đã sớm cử phần lớn cảnh sát tới hiện trường để xử lý.
Lúc này, bên trong lẫn bên ngoài đảo đều đầy cảnh sát mặc đồng phục. Trên đảo được dựng một ngọn đèn thật cao, sáng như ban ngày vậy.
Ngoài ra, cấp trên còn đặc biệt điều động lực lượng hải quân tới giúp đỡ. Trên mặt biển, bốn phía của hòn đảo đâu đâu cũng có thể thấy tàu thuyền có logo của cảnh3sát biển.
Cấp bậc của tổ điều tra đặc biệt là cao nhất. Sau khi nhận được tin tức thì mấy vị lãnh đạo tỉnh, Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố Khúc Lương và đội trưởng đội cảnh sát hình sự chủ yếu phụ trách vụ án này đều vội vàng tới nghênh đón.
Sau khi hai bên gặp mặt chào hỏi vài câu trên bến tàu thì trực tiếp vào chủ đề chính, bắt đầu là từ vị đội trưởng kia báo cáo tình huống mới nhất cho tổ Triệu Ngọc.
Tên của đội trưởng là Đậu Tự Lực, là một người đàn ông cao to lực lưỡng khoảng ba mươi mấy tuổi. Mặc dù tướng mạo người này không tệ nhưng lại ăn mặc lôi thôi lếch thếch nên trông giống như một ông chú nhếch nhác.
Nếu lấy Lý Lạc Vân của Tấn Bình và đội trưởng Tôn của thành1phố Bách Linh để so sánh thì vị đội trưởng của đội cảnh sát hình sự ở Khúc Lương này thật sự là khác một trời một vực. Tóc tai anh ta rối tung, râu ria lởm chởm, quần áo trên người cũng bẩn đến mức nhìn không ra kiểu dáng. Nếu như không có màn giới thiệu các vị lãnh đạo vừa rồi, vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự này trái lại càng giống tên lang thang đầu đường xó chợ hơn.
Lúc trò chuyện, không biết có phải do chưa từng thấy lãnh đạo nên hơi khẩn trương hay không mà từ đầu tới cuối, Đậu Tự Lực đều khom người, biểu hiện câu nệ vô cùng: “Thưa các vị lãnh đạo, chúng tôi vừa mới xác minh được thông tin rằng đoàn làm phim đang ở trên đảo Vĩnh Tiến có tổng cộng mười người!” Lời6nói của Đậu Tự Lực mang theo giọng địa phương rất đậm, nhưng đám người Triệu Ngọc vẫn có thể nghe rõ. “Đến hiện tại, chúng tôi đã phát hiện ra tổng cộng sáu người chết, một người bị trọng thương, một người mất tích, chỉ có hai người còn sống. Hai người này bị chúng tôi giam giữ trên thuyền cảnh sát, đang được chuyên gia thẩm vấn!”
Sau khi nghe thấy lời nói của đội trưởng Đậu, đám người Triệu Ngọc không khỏi ngẩn ra. Ba người nhìn nhau mấy lần, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng khó có thể che giấu.
Mười người!
Sao lại trùng hợp như vậy?
Số nạn nhân trong “And then there were none” cũng là mười người mà?
Chuyện này... chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?
“Chúng tôi đã kiểm tra rồi.” Đội trưởng Đậu tiếp tục giới thiệu. “Mặc dù người phụ nữ còn4sống sót bị buộc dây thừng vào cổ, hai tay bị trói ở sau lưng, nhưng hung thủ đã cố ý trói sợi dây vào hai tay rồi quấn một vòng dưới hai nách cô ta, sau đó buộc đầu dây lại. Như vậy thì cho dù cái thang có bị lật thì người phụ nữ kia cũng không bị treo cổ!”
Ồ?
Triệu Ngọc hơi ngẩn ra, trong lòng suy nghĩ, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ... hung thủ không hề muốn giết chết nữ diễn viên đó hay sao? Vậy tại sao gã ta lại làm chuyện tốn công vô ích chứ?
“Còn nhà sản xuất phim phụ trách nhóm lửa nấu cơm kia...” Đội trưởng Đậu lại nói: “Mặc dù ông ta bị chôn sống, nhưng mà...”
Ai ngờ, vừa mới nói đến đây thì điện thoại của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên. Sau khi nghe máy, Triệu Ngọc3lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tổ trưởng Triệu, mọi người đã đến chưa? Tôi là Cao Phát Tài đây!”
“Ủa? Pháp y Cao?” Triệu Ngọc không ngờ lại là ông ta gọi điện thoại đến, hắn vội vàng đáp: “Chúng tôi vừa mới tới! Còn ông?”
“Tôi đã đến sáng nay rồi!” Cao Phát Tài nói chuyện trong điện thoại: “Tôi muốn nói với anh một chuyện, thiết bị trong phòng khám nghiệm của Cục Cảnh sát Khúc Lương rất đơn sơ, không đạt yêu cầu mà tôi cần! Tôi dự định chuyển toàn bộ thi thể và chứng cứ đến Triêu Hải. Trước đây, tôi có ở đó một thời gian, nơi đó gần Khúc Lương, cũng là nơi thích hợp nhất để tiến hành khám nghiệm!”
Trong lời nói của Cao Phát Tài không mang theo bất kỳ giọng điệu nào, vừa bình dị gần gũi nhưng lại khiến cho người khác không thể phản bác được.
Đương nhiên, Triệu Ngọc cũng không có lý do gì để phản bác, lập tức gật đầu đồng ý nói: “Về phương diện khám nghiệm, tất cả đều nghe theo ông! Chúng tôi đã lên đảo rồi, nếu xảy ra tình huống gì thì ông cần phải nói sớm với tôi nhé!”
Cao Phát Tài đáp lại một tiếng rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Triệu Ngọc rất thích tiếp xúc với kiểu người thẳng thắn nhanh nhẹn như thế. Từ vụ án thi thể nữ không đầu lần trước, hắn có ấn tượng vô cùng tốt về vị pháp y Cao này. Lần này, nếu cấp trên cũng cử ông ta đến thì có thể thấy họ coi trọng vụ án này đến mức nào!
Sau khi cúp điện thoại, không chờ đội trưởng Đậu mở miệng, Triệu Ngọc chợt nhận ra một chuyện, vội hỏi: “Ủa? Tại sao trên đảo này lại có tín hiệu điện thoại di động vậy?”
“Có chứ, có chứ!” Đội trưởng Đậu vội vàng chỉ lên mặt biển bên tay phải mà nói: “Cách đây mười cây số có một giàn khoan, trên đó có trạm phát. “Chẳng những có thể gọi điện thoại mà ngay cả vào mạng Internet cũng không thành vấn đề.”
“Ồ? Vậy thì...” Triệu Ngọc cau mày nói: “Vậy thì hơi bất thường rồi? Hung thủ giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có ai gọi điện thoại cầu cứu sao?”
“À...” Đội trưởng Đậu nhanh chóng nói: “Thưa sếp, là thế này, để tôi kể lại toàn bộ quá trình cho ngài nhé! Vào lúc 6 giờ sáng, nhân viên trực đường dây của chúng tôi nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát. Người đó nói rằng có một vụ án mưu sát xảy ra trên đảo Vĩnh Tiến. Chúng tôi đã xác minh người báo cảnh sát chính là nữ diễn viên may mắn còn sống sót đó!”
“Đợi đã.” Ngô Tú Mẫn vội vàng hỏi: “Hai tay của người phụ nữ kia bị trói, trên cổ lại bị dây thừng quấn quanh, còn dưới chân thì giẫm lên thang xếp, cô ta làm sao mà báo cảnh sát được?”
“Không phải... tôi... vừa rồi tôi chưa nói rõ đúng không?” Đội trưởng Đậu nói lắp bắp. Lúc này, anh ta mới chỉ vào Triệu Ngọc mà tươi cười nói: “Đúng rồi, khi nãy ngài nghe điện thoại, khi ấy tôi cũng đang nói chuyện này. Ha ha...” Anh ta lúng túng cười nhẹ, vội vàng lấy thuốc lá ra đưa cho Triệu Ngọc rồi nói: “Người sản xuất phim đó chính là người bị chôn sống...”
Nhìn thấy đám người Triệu Ngọc đều không hút thuốc, đội trưởng Đậu không thể làm gì khác hơn là nắm chặt điếu thuốc lá ở trong tay, tiếp tục nói: “Ừm... người bị chôn sống kia mặc dù hai tay cũng bị buộc lại nhưng ông ta không bị chôn quá sâu. Ông ta nói mình cứ nhún đẩy từ bên trong mà bò ra khỏi hố! Sau đó, ông ta cứu nữ diễn viên kia xuống, rồi sau đó là nữ diễn viên kia báo cảnh sát!”
“Ừm... còn chuyện mà nữ diễn viên bị thắt cổ bằng dây thừng mà không chết cũng là do ông ta nói với chúng tôi!”
“Đúng rồi!” Đội trưởng Đậu chợt nhớ đến điều gì, vội nói: “Khi chúng tôi chạy đến đây, hai người may mắn còn sống sót đều nói rằng bọn họ không biết mình đã bị thắt cổ và chôn sống như thế nào. Vừa mới tỉnh dậy thì đã thấy như vậy rồi!”
“Bỏ thuốc!” Nghe đến đây, Ngô Tú Mẫn không nhịn được bật thốt lên: “Không cần nói nữa! Chắc chắn là hung thủ đã bỏ thuốc ngủ cho những người này rồi!!!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhìn thấy đảo Vĩnh Tiến trước mặt, Triệu Ngọc không khỏi liên tưởng đến chuyện vừa mới xảy ra trên Landing Island ở New Zealand. Thật không hiểu tại sao mình vẫn không thể dứt nơi đó ra khỏi đầu chứ?
Bởi vì bỗng nhiên xảy ra một vụ án giết người động trời như vậy, đương nhiên cảnh sát địa phương ở Khúc Lương cùng với tỉnh Đồng Giang vô cùng xem trọng. Họ đã sớm cử phần lớn cảnh sát tới hiện trường để xử lý.
Lúc này, bên trong lẫn bên ngoài đảo đều đầy cảnh sát mặc đồng phục. Trên đảo được dựng một ngọn đèn thật cao, sáng như ban ngày vậy.
Ngoài ra, cấp trên còn đặc biệt điều động lực lượng hải quân tới giúp đỡ. Trên mặt biển, bốn phía của hòn đảo đâu đâu cũng có thể thấy tàu thuyền có logo của cảnh3sát biển.
Cấp bậc của tổ điều tra đặc biệt là cao nhất. Sau khi nhận được tin tức thì mấy vị lãnh đạo tỉnh, Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố Khúc Lương và đội trưởng đội cảnh sát hình sự chủ yếu phụ trách vụ án này đều vội vàng tới nghênh đón.
Sau khi hai bên gặp mặt chào hỏi vài câu trên bến tàu thì trực tiếp vào chủ đề chính, bắt đầu là từ vị đội trưởng kia báo cáo tình huống mới nhất cho tổ Triệu Ngọc.
Tên của đội trưởng là Đậu Tự Lực, là một người đàn ông cao to lực lưỡng khoảng ba mươi mấy tuổi. Mặc dù tướng mạo người này không tệ nhưng lại ăn mặc lôi thôi lếch thếch nên trông giống như một ông chú nhếch nhác.
Nếu lấy Lý Lạc Vân của Tấn Bình và đội trưởng Tôn của thành1phố Bách Linh để so sánh thì vị đội trưởng của đội cảnh sát hình sự ở Khúc Lương này thật sự là khác một trời một vực. Tóc tai anh ta rối tung, râu ria lởm chởm, quần áo trên người cũng bẩn đến mức nhìn không ra kiểu dáng. Nếu như không có màn giới thiệu các vị lãnh đạo vừa rồi, vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự này trái lại càng giống tên lang thang đầu đường xó chợ hơn.
Lúc trò chuyện, không biết có phải do chưa từng thấy lãnh đạo nên hơi khẩn trương hay không mà từ đầu tới cuối, Đậu Tự Lực đều khom người, biểu hiện câu nệ vô cùng: “Thưa các vị lãnh đạo, chúng tôi vừa mới xác minh được thông tin rằng đoàn làm phim đang ở trên đảo Vĩnh Tiến có tổng cộng mười người!” Lời6nói của Đậu Tự Lực mang theo giọng địa phương rất đậm, nhưng đám người Triệu Ngọc vẫn có thể nghe rõ. “Đến hiện tại, chúng tôi đã phát hiện ra tổng cộng sáu người chết, một người bị trọng thương, một người mất tích, chỉ có hai người còn sống. Hai người này bị chúng tôi giam giữ trên thuyền cảnh sát, đang được chuyên gia thẩm vấn!”
Sau khi nghe thấy lời nói của đội trưởng Đậu, đám người Triệu Ngọc không khỏi ngẩn ra. Ba người nhìn nhau mấy lần, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng khó có thể che giấu.
Mười người!
Sao lại trùng hợp như vậy?
Số nạn nhân trong “And then there were none” cũng là mười người mà?
Chuyện này... chỉ là một sự trùng hợp thôi sao?
“Chúng tôi đã kiểm tra rồi.” Đội trưởng Đậu tiếp tục giới thiệu. “Mặc dù người phụ nữ còn4sống sót bị buộc dây thừng vào cổ, hai tay bị trói ở sau lưng, nhưng hung thủ đã cố ý trói sợi dây vào hai tay rồi quấn một vòng dưới hai nách cô ta, sau đó buộc đầu dây lại. Như vậy thì cho dù cái thang có bị lật thì người phụ nữ kia cũng không bị treo cổ!”
Ồ?
Triệu Ngọc hơi ngẩn ra, trong lòng suy nghĩ, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ... hung thủ không hề muốn giết chết nữ diễn viên đó hay sao? Vậy tại sao gã ta lại làm chuyện tốn công vô ích chứ?
“Còn nhà sản xuất phim phụ trách nhóm lửa nấu cơm kia...” Đội trưởng Đậu lại nói: “Mặc dù ông ta bị chôn sống, nhưng mà...”
Ai ngờ, vừa mới nói đến đây thì điện thoại của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên. Sau khi nghe máy, Triệu Ngọc3lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tổ trưởng Triệu, mọi người đã đến chưa? Tôi là Cao Phát Tài đây!”
“Ủa? Pháp y Cao?” Triệu Ngọc không ngờ lại là ông ta gọi điện thoại đến, hắn vội vàng đáp: “Chúng tôi vừa mới tới! Còn ông?”
“Tôi đã đến sáng nay rồi!” Cao Phát Tài nói chuyện trong điện thoại: “Tôi muốn nói với anh một chuyện, thiết bị trong phòng khám nghiệm của Cục Cảnh sát Khúc Lương rất đơn sơ, không đạt yêu cầu mà tôi cần! Tôi dự định chuyển toàn bộ thi thể và chứng cứ đến Triêu Hải. Trước đây, tôi có ở đó một thời gian, nơi đó gần Khúc Lương, cũng là nơi thích hợp nhất để tiến hành khám nghiệm!”
Trong lời nói của Cao Phát Tài không mang theo bất kỳ giọng điệu nào, vừa bình dị gần gũi nhưng lại khiến cho người khác không thể phản bác được.
Đương nhiên, Triệu Ngọc cũng không có lý do gì để phản bác, lập tức gật đầu đồng ý nói: “Về phương diện khám nghiệm, tất cả đều nghe theo ông! Chúng tôi đã lên đảo rồi, nếu xảy ra tình huống gì thì ông cần phải nói sớm với tôi nhé!”
Cao Phát Tài đáp lại một tiếng rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Triệu Ngọc rất thích tiếp xúc với kiểu người thẳng thắn nhanh nhẹn như thế. Từ vụ án thi thể nữ không đầu lần trước, hắn có ấn tượng vô cùng tốt về vị pháp y Cao này. Lần này, nếu cấp trên cũng cử ông ta đến thì có thể thấy họ coi trọng vụ án này đến mức nào!
Sau khi cúp điện thoại, không chờ đội trưởng Đậu mở miệng, Triệu Ngọc chợt nhận ra một chuyện, vội hỏi: “Ủa? Tại sao trên đảo này lại có tín hiệu điện thoại di động vậy?”
“Có chứ, có chứ!” Đội trưởng Đậu vội vàng chỉ lên mặt biển bên tay phải mà nói: “Cách đây mười cây số có một giàn khoan, trên đó có trạm phát. “Chẳng những có thể gọi điện thoại mà ngay cả vào mạng Internet cũng không thành vấn đề.”
“Ồ? Vậy thì...” Triệu Ngọc cau mày nói: “Vậy thì hơi bất thường rồi? Hung thủ giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có ai gọi điện thoại cầu cứu sao?”
“À...” Đội trưởng Đậu nhanh chóng nói: “Thưa sếp, là thế này, để tôi kể lại toàn bộ quá trình cho ngài nhé! Vào lúc 6 giờ sáng, nhân viên trực đường dây của chúng tôi nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát. Người đó nói rằng có một vụ án mưu sát xảy ra trên đảo Vĩnh Tiến. Chúng tôi đã xác minh người báo cảnh sát chính là nữ diễn viên may mắn còn sống sót đó!”
“Đợi đã.” Ngô Tú Mẫn vội vàng hỏi: “Hai tay của người phụ nữ kia bị trói, trên cổ lại bị dây thừng quấn quanh, còn dưới chân thì giẫm lên thang xếp, cô ta làm sao mà báo cảnh sát được?”
“Không phải... tôi... vừa rồi tôi chưa nói rõ đúng không?” Đội trưởng Đậu nói lắp bắp. Lúc này, anh ta mới chỉ vào Triệu Ngọc mà tươi cười nói: “Đúng rồi, khi nãy ngài nghe điện thoại, khi ấy tôi cũng đang nói chuyện này. Ha ha...” Anh ta lúng túng cười nhẹ, vội vàng lấy thuốc lá ra đưa cho Triệu Ngọc rồi nói: “Người sản xuất phim đó chính là người bị chôn sống...”
Nhìn thấy đám người Triệu Ngọc đều không hút thuốc, đội trưởng Đậu không thể làm gì khác hơn là nắm chặt điếu thuốc lá ở trong tay, tiếp tục nói: “Ừm... người bị chôn sống kia mặc dù hai tay cũng bị buộc lại nhưng ông ta không bị chôn quá sâu. Ông ta nói mình cứ nhún đẩy từ bên trong mà bò ra khỏi hố! Sau đó, ông ta cứu nữ diễn viên kia xuống, rồi sau đó là nữ diễn viên kia báo cảnh sát!”
“Ừm... còn chuyện mà nữ diễn viên bị thắt cổ bằng dây thừng mà không chết cũng là do ông ta nói với chúng tôi!”
“Đúng rồi!” Đội trưởng Đậu chợt nhớ đến điều gì, vội nói: “Khi chúng tôi chạy đến đây, hai người may mắn còn sống sót đều nói rằng bọn họ không biết mình đã bị thắt cổ và chôn sống như thế nào. Vừa mới tỉnh dậy thì đã thấy như vậy rồi!”
“Bỏ thuốc!” Nghe đến đây, Ngô Tú Mẫn không nhịn được bật thốt lên: “Không cần nói nữa! Chắc chắn là hung thủ đã bỏ thuốc ngủ cho những người này rồi!!!”