Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-729
Chương 729: Hiện trường phát hiện vụ án
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc nói chuyện, cả người Đậu Tự Lực cứ run run rồi lại vò đầu bứt tai, có vẻ mất tự nhiên. Trong tay anh ta vẫn còn siết chặt hộp thuốc lá, sắp bóp méo cả hộp thuốc rồi.
“Được rồi, anh hút đi!” Triệu Ngọc biết cơn thèm thuốc lá của Đậu Tự Lực lại nổi lên. Chắc chắn người này là một người nghiện thuốc, một lát không hút là sẽ không chịu nổi.
“Ấy, cảm ơn, cảm ơn... thật xin lỗi... ngại quá...” Đậu Tự Lực nhận được sự đồng ý, lúc này mới gấp gáp châm một điếu thuốc và ngậm ngoài miệng.
Triệu Ngọc chú ý thấy đường đường là đội trường đội cảnh sát hình sự nhưng lại hút thuốc lá loại ba bốn đồng một gói. Như vậy xem3ra, tiền lương ở Khúc Lương quả thật chỉ tạm được thôi.
Khó trách, cấp trên phải cử tổ điều tra đặc biệt đến để chỉ đạo việc điều tra phá án!
Suy đi nghĩ lại, Triệu Ngọc cũng không so đo với vị đội trưởng Đậu này, lập tức dẫn Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả đi theo người này đi sâu bên trong bến tàu.
“Sau khi nhận được tin báo cảnh sát, các cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát vùng duyên hải đã đến hiện trường trước. Bọn họ vừa lái thuyền đến bến tàu thì đã thấy hai người may mắn còn sống sót đang sợ hãi tột độ. Lúc đó, hai người kia sợ đến nỗi cuộn tròn người lại, miệng không ngừng lặp lại ba chữ: “Chết hết rồi!”,1“Chết hết rồi!”...
“Mà ngay sau đó, các cảnh sát nhân dân cũng nhìn thấy thi thể đầu tiên...”
Chưa đi được mấy bước, đội trưởng Đậu lại dừng lại, chỉ tay về một chỗ có kẻ đường màu trắng rồi mở miệng: “Ở đây, chính là chỗ mà bọn họ phát hiện ra thi thể đầu tiên. Người này... là bị thiêu cháy, chết rất thảm! Nhân viên pháp y - đồng nghiệp của các anh đã chở thi thể đi khám nghiệm rồi.”
“Mặc dù bị thiêu cháy rất thảm nhưng hai người còn sống vẫn có thể nhận ra được. Người bị thiêu chết là một trong những người thuộc đoàn làm phim của bọn họ, phụ trách trang phục biểu diễn, cũng là người phụ trách vận chuyển.”
Chết cháy?
Triệu Ngọc ra hiệu với6Tăng Khả, Tăng Khả vội bật đèn pin trên điện thoại và chiếu lên hiện trường tử vong trên mặt đất, thấy vẫn còn một ít dấu vết của lửa đốt.
“Ồ...” Tăng Khả vừa chiếu đèn một cái là kinh ngạc thốt lên: “Tổ trưởng anh xem, dấu vết lửa đốt này kéo dài như vậy chứng minh lúc bị lửa thiêu cháy, người chết đã giãy giụa đúng không?”
“Đúng!” Triệu Ngọc nhìn đường viền màu trắng mà nói: “Trên người có lửa thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là nhanh chóng tìm nước. Người này chắc là muốn chạy đến bờ biển để nhảy xuống, nhưng bởi vì lửa cháy quá lớn, chưa kịp chạy đến bờ biển thì đã bị thiêu chết rồi!”
“À... cũng tức là...” Đậu Tự Lực gật đầu4nói: “Người này bị lửa đốt ở một chỗ khác, sau đó đã tự chạy đến đây? Nhưng mà, nếu như người này mà bị hạ thuốc ngủ thì không thể chạy được mới đúng chứ?”
Ba người Triệu Ngọc đều không nói gì, họ đều đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.
“Ừm...” Thấy không có ai phản ứng gì, Đậu Tự Lực không thể làm gì khác hơn là tự mình đánh trống lảng mà nói: “Các sếp lớn, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, mọi người đi với tôi! Phía sau còn nữa đấy...”
Vừa nói chuyện, anh ta lại ra hiệu bảo mọi người đi theo mình.
Đảo Vĩnh Tiến là một hoang đảo không người, diện tích của bến tàu ở đây tất nhiên không lớn. Hơn nữa, rất lâu trước3kia, mọi người đã lợi dụng địa hình tự nhiên mà sửa sang lại nên cho đến ngày nay, nó đã sớm trở thành một nơi tan hoang, gập ghềnh khó đi.
Ai ngờ, vừa mới đi được mấy bước, Triệu Ngọc lại cảm thấy hơi nóng. Thì ra, mặc dù bây giờ đang là giữa mùa đông nhưng vị trí của đảo Vĩnh Tiến gần với Nam Hải nên trên đảo không hề rét lạnh.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc là người từ phương Bắc đến, trang phục bằng bông trên người dường như lại quá dày nặng. Mới đi vài bước mà người hắn đã thấm ra mồ hôi.
Đi dọc theo bến tàu gập ghềnh ẩm ướt trên đảo, bọn họ nhìn thấy ngày càng nhiều nhân viên cảnh sát đang làm việc. Dõi mắt nhìn ra xa, thấy rõ nhất chính là những lều vải cách mấy chục mét bên tay phải.
Không cần nói cũng biết những lều vải kia là nơi ở tạm thời mà đoàn làm phim dựng lên. Bọn họ muốn ở lại quay phim trên đảo hơn nửa tháng, đương nhiên không thể ngủ ngoài trời trên hoang đảo được.
Đội trưởng Đậu vừa ra sức rít thuốc, vừa dẫn đám người Triệu Ngọc vào trong lều trại của đoàn làm phim.
“Người chết thứ hai đã bị hung thủ cắt cổ dẫn đến tử vong!” Đội trưởng Đậu chỉ vào một lều vải trong số đó mà nói: “Khi các cảnh sát nhân dân đến lều vải, bọn họ đã thấy máu tươi ở trước cửa lều, khi đi vào thì nhìn thấy thi thể!”
Vừa nói xong, mấy người bọn họ đã đi tới cửa lều. Bởi vì trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết máu rõ ràng, đám người Triệu Ngọc cũng không bước vào lều vải, chỉ đứng ở cửa dùng đèn pin chiếu vào trong.
“Người chết đã được xác nhận!” Đội trưởng Đậu nói: “Là... là nam diễn viên của đoàn làm phim, tên là... ừm... ừm...”
Anh ta gãi đầu, rồi lại không nhớ ra được, vội vàng gọi nhân viên làm việc bên cạnh một tiếng, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Là người tên Tạ Hạo phải không?” Đột nhiên, Tăng Khả nói một câu.
“Đúng đúng đúng...” Đội trưởng Đậu gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn về phía Tăng Khả đã trở nên kinh ngạc: “Thật không hổ là tổ điều tra của lãnh đạo, ngay cả điều này cũng biết sao?”
Tăng Khả nhìn Triệu Ngọc rồi nói: “Tạ Hạo có lẽ là người nổi tiếng nhất trong đoàn làm phim, anh ta từng làm diễn viên phụ trong rất nhiều phim truyền hình chính thống. Nhà đầu tư và tài trợ của đoàn làm phim lần này trên cơ bản đều nhờ anh ta kéo tới!”
Triệu Ngọc lại nghiêng đầu, nghiêm túc xem xét hiện trường bên trong lều vải, chỉ thấy vết máu loang lổ bên trong, rất kinh khủng.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc cũng đồng thời lưu ý đến các đồ vật như rương hành lý, ghế xếp du lịch và túi ngủ trong lều vải, tất cả đều bị dính máu, hơn nữa còn có dấu vết bị lục lọi.
“Đội trưởng Đậu, không có ai động vào hiện trường phát hiện vụ án chứ?” Thấy tình hình như vậy, Triệu Ngọc vội vàng hỏi một câu.
“Không... không có... ngài ngàn vạn lần đừng nói đùa chứ.” Đội trưởng Đậu khẩn trương nói: “Mặc dù chúng tôi ở đây bình thường rất ít xảy ra án mạng, nhưng vẫn hiểu rõ nguyên tắc cơ bản. Không có ai động tới đâu, không có ai động tới. Hơn nữa... khi hai cảnh sát nhân dân kia nhìn thấy người chết bên trong lều thì bọn họ đều bị dọa sợ hết rồi!”
“Bọn họ cũng không có súng, sợ hung thủ giết người kia vẫn còn trên đảo nên cũng không tìm kiếm sâu bên trong nữa mà quay trở lại bến tàu, chờ tiếp viện đến!” Nói xong, có lẽ anh ta cảm thấy không ổn lắm bèn sốt sắng bổ sung: “Ngài cũng tuyệt đối đừng phiền lòng trách móc, ở địa phương nhỏ giống như Khúc Lương chúng tôi thật sự rất ít xảy ra án mạng. Ai thấy loại chuyện này cũng đều bị dọa sợ ngây người!”
“Nói thật với ngài, đội cảnh sát hình sự chúng tôi sau khi chạy tới đây cũng bị dọa sợ không nhẹ.” Trong vòng vài phút ngắn ngủi, Đậu Tự Lực đã hút xong tận hai điếu thuốc, mặt anh ta đầy lo âu mà nói: “Chúng tôi... ài... đến bây giờ, tôi vẫn còn mơ hồ lắm. Ngài nói xem, vô duyên vô cớ tại sao lại xảy ra loại chuyện này chứ?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Được rồi, anh hút đi!” Triệu Ngọc biết cơn thèm thuốc lá của Đậu Tự Lực lại nổi lên. Chắc chắn người này là một người nghiện thuốc, một lát không hút là sẽ không chịu nổi.
“Ấy, cảm ơn, cảm ơn... thật xin lỗi... ngại quá...” Đậu Tự Lực nhận được sự đồng ý, lúc này mới gấp gáp châm một điếu thuốc và ngậm ngoài miệng.
Triệu Ngọc chú ý thấy đường đường là đội trường đội cảnh sát hình sự nhưng lại hút thuốc lá loại ba bốn đồng một gói. Như vậy xem3ra, tiền lương ở Khúc Lương quả thật chỉ tạm được thôi.
Khó trách, cấp trên phải cử tổ điều tra đặc biệt đến để chỉ đạo việc điều tra phá án!
Suy đi nghĩ lại, Triệu Ngọc cũng không so đo với vị đội trưởng Đậu này, lập tức dẫn Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả đi theo người này đi sâu bên trong bến tàu.
“Sau khi nhận được tin báo cảnh sát, các cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát vùng duyên hải đã đến hiện trường trước. Bọn họ vừa lái thuyền đến bến tàu thì đã thấy hai người may mắn còn sống sót đang sợ hãi tột độ. Lúc đó, hai người kia sợ đến nỗi cuộn tròn người lại, miệng không ngừng lặp lại ba chữ: “Chết hết rồi!”,1“Chết hết rồi!”...
“Mà ngay sau đó, các cảnh sát nhân dân cũng nhìn thấy thi thể đầu tiên...”
Chưa đi được mấy bước, đội trưởng Đậu lại dừng lại, chỉ tay về một chỗ có kẻ đường màu trắng rồi mở miệng: “Ở đây, chính là chỗ mà bọn họ phát hiện ra thi thể đầu tiên. Người này... là bị thiêu cháy, chết rất thảm! Nhân viên pháp y - đồng nghiệp của các anh đã chở thi thể đi khám nghiệm rồi.”
“Mặc dù bị thiêu cháy rất thảm nhưng hai người còn sống vẫn có thể nhận ra được. Người bị thiêu chết là một trong những người thuộc đoàn làm phim của bọn họ, phụ trách trang phục biểu diễn, cũng là người phụ trách vận chuyển.”
Chết cháy?
Triệu Ngọc ra hiệu với6Tăng Khả, Tăng Khả vội bật đèn pin trên điện thoại và chiếu lên hiện trường tử vong trên mặt đất, thấy vẫn còn một ít dấu vết của lửa đốt.
“Ồ...” Tăng Khả vừa chiếu đèn một cái là kinh ngạc thốt lên: “Tổ trưởng anh xem, dấu vết lửa đốt này kéo dài như vậy chứng minh lúc bị lửa thiêu cháy, người chết đã giãy giụa đúng không?”
“Đúng!” Triệu Ngọc nhìn đường viền màu trắng mà nói: “Trên người có lửa thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là nhanh chóng tìm nước. Người này chắc là muốn chạy đến bờ biển để nhảy xuống, nhưng bởi vì lửa cháy quá lớn, chưa kịp chạy đến bờ biển thì đã bị thiêu chết rồi!”
“À... cũng tức là...” Đậu Tự Lực gật đầu4nói: “Người này bị lửa đốt ở một chỗ khác, sau đó đã tự chạy đến đây? Nhưng mà, nếu như người này mà bị hạ thuốc ngủ thì không thể chạy được mới đúng chứ?”
Ba người Triệu Ngọc đều không nói gì, họ đều đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.
“Ừm...” Thấy không có ai phản ứng gì, Đậu Tự Lực không thể làm gì khác hơn là tự mình đánh trống lảng mà nói: “Các sếp lớn, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, mọi người đi với tôi! Phía sau còn nữa đấy...”
Vừa nói chuyện, anh ta lại ra hiệu bảo mọi người đi theo mình.
Đảo Vĩnh Tiến là một hoang đảo không người, diện tích của bến tàu ở đây tất nhiên không lớn. Hơn nữa, rất lâu trước3kia, mọi người đã lợi dụng địa hình tự nhiên mà sửa sang lại nên cho đến ngày nay, nó đã sớm trở thành một nơi tan hoang, gập ghềnh khó đi.
Ai ngờ, vừa mới đi được mấy bước, Triệu Ngọc lại cảm thấy hơi nóng. Thì ra, mặc dù bây giờ đang là giữa mùa đông nhưng vị trí của đảo Vĩnh Tiến gần với Nam Hải nên trên đảo không hề rét lạnh.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc là người từ phương Bắc đến, trang phục bằng bông trên người dường như lại quá dày nặng. Mới đi vài bước mà người hắn đã thấm ra mồ hôi.
Đi dọc theo bến tàu gập ghềnh ẩm ướt trên đảo, bọn họ nhìn thấy ngày càng nhiều nhân viên cảnh sát đang làm việc. Dõi mắt nhìn ra xa, thấy rõ nhất chính là những lều vải cách mấy chục mét bên tay phải.
Không cần nói cũng biết những lều vải kia là nơi ở tạm thời mà đoàn làm phim dựng lên. Bọn họ muốn ở lại quay phim trên đảo hơn nửa tháng, đương nhiên không thể ngủ ngoài trời trên hoang đảo được.
Đội trưởng Đậu vừa ra sức rít thuốc, vừa dẫn đám người Triệu Ngọc vào trong lều trại của đoàn làm phim.
“Người chết thứ hai đã bị hung thủ cắt cổ dẫn đến tử vong!” Đội trưởng Đậu chỉ vào một lều vải trong số đó mà nói: “Khi các cảnh sát nhân dân đến lều vải, bọn họ đã thấy máu tươi ở trước cửa lều, khi đi vào thì nhìn thấy thi thể!”
Vừa nói xong, mấy người bọn họ đã đi tới cửa lều. Bởi vì trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết máu rõ ràng, đám người Triệu Ngọc cũng không bước vào lều vải, chỉ đứng ở cửa dùng đèn pin chiếu vào trong.
“Người chết đã được xác nhận!” Đội trưởng Đậu nói: “Là... là nam diễn viên của đoàn làm phim, tên là... ừm... ừm...”
Anh ta gãi đầu, rồi lại không nhớ ra được, vội vàng gọi nhân viên làm việc bên cạnh một tiếng, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Là người tên Tạ Hạo phải không?” Đột nhiên, Tăng Khả nói một câu.
“Đúng đúng đúng...” Đội trưởng Đậu gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn về phía Tăng Khả đã trở nên kinh ngạc: “Thật không hổ là tổ điều tra của lãnh đạo, ngay cả điều này cũng biết sao?”
Tăng Khả nhìn Triệu Ngọc rồi nói: “Tạ Hạo có lẽ là người nổi tiếng nhất trong đoàn làm phim, anh ta từng làm diễn viên phụ trong rất nhiều phim truyền hình chính thống. Nhà đầu tư và tài trợ của đoàn làm phim lần này trên cơ bản đều nhờ anh ta kéo tới!”
Triệu Ngọc lại nghiêng đầu, nghiêm túc xem xét hiện trường bên trong lều vải, chỉ thấy vết máu loang lổ bên trong, rất kinh khủng.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc cũng đồng thời lưu ý đến các đồ vật như rương hành lý, ghế xếp du lịch và túi ngủ trong lều vải, tất cả đều bị dính máu, hơn nữa còn có dấu vết bị lục lọi.
“Đội trưởng Đậu, không có ai động vào hiện trường phát hiện vụ án chứ?” Thấy tình hình như vậy, Triệu Ngọc vội vàng hỏi một câu.
“Không... không có... ngài ngàn vạn lần đừng nói đùa chứ.” Đội trưởng Đậu khẩn trương nói: “Mặc dù chúng tôi ở đây bình thường rất ít xảy ra án mạng, nhưng vẫn hiểu rõ nguyên tắc cơ bản. Không có ai động tới đâu, không có ai động tới. Hơn nữa... khi hai cảnh sát nhân dân kia nhìn thấy người chết bên trong lều thì bọn họ đều bị dọa sợ hết rồi!”
“Bọn họ cũng không có súng, sợ hung thủ giết người kia vẫn còn trên đảo nên cũng không tìm kiếm sâu bên trong nữa mà quay trở lại bến tàu, chờ tiếp viện đến!” Nói xong, có lẽ anh ta cảm thấy không ổn lắm bèn sốt sắng bổ sung: “Ngài cũng tuyệt đối đừng phiền lòng trách móc, ở địa phương nhỏ giống như Khúc Lương chúng tôi thật sự rất ít xảy ra án mạng. Ai thấy loại chuyện này cũng đều bị dọa sợ ngây người!”
“Nói thật với ngài, đội cảnh sát hình sự chúng tôi sau khi chạy tới đây cũng bị dọa sợ không nhẹ.” Trong vòng vài phút ngắn ngủi, Đậu Tự Lực đã hút xong tận hai điếu thuốc, mặt anh ta đầy lo âu mà nói: “Chúng tôi... ài... đến bây giờ, tôi vẫn còn mơ hồ lắm. Ngài nói xem, vô duyên vô cớ tại sao lại xảy ra loại chuyện này chứ?”
Bình luận facebook