Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-732
Chương 732: Phim kinh dị?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đừng vội, trước hết đừng vội vàng quá!” Ai ngờ, tuy Triệu Ngọc cũng đang nhăn mặt nhíu mày nhưng rõ ràng hắn còn bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều: “Chị Ngô, nếu người đã trong tay chúng ta thì không phải vội đâu! Không bao lâu nữa, pháp y Cao sẽ phát hiện được nhiều thứ hơn, đến lúc đó, chị hẵng cầm bằng chứng đi thẩm vấn bọn họ, như thế sẽ càng thu thập được nhiều hơn!”
“Vì vậy, chúng ta vẫn nên đi hết tất cả hiện trường vụ án trước, sau đó hẵng bàn đến việc thẩm vấn!”
Nghe tổ trưởng lên tiếng như vậy, Ngô Tú Mẫn lúc này mới kiềm chế nỗi kích động của mình lại, cùng mọi người đi đến hiện trường vụ án tiếp theo.
Kỳ thật, nguyên3nhân khiến Triệu Ngọc có thể kiên trì đến vậy không phải do hắn không gấp gáp mà là hắn đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ từ vụ án này!
Thử nghĩ mà xem, nếu hung thủ thật sự là nữ diễn viên và đầu bếp hợp tác diễn một vở kịch thì màn biểu diễn của bọn họ quá vụng về! Một người thắt cổ không chết, một người bị chôn sống may mắn còn sống, làm thế sẽ dẫn ánh mắt cảnh sát lên người bọn họ!
Vả lại, điều vô lý nhất là USB trong miệng quay phim. Nếu nữ diễn viên thật sự bởi vì bị quay lén mà ôm hận giết người thì cô ta càng không nên làm vậy!
Tất nhiên, nếu thật sự là do hai người bọn họ giết thì1vụ án này ngược lại rất đơn giản. Thế nhưng... Triệu Ngọc không thể không tính đến khả năng nhỡ đâu hung thủ không phải là bọn họ? Bởi vậy, vụ án này xuất hiện rất nhiều biến số!
Do đó, hắn muốn tìm hiểu toàn bộ tình tiết vụ án rồi mới tiếp tục đào sâu vào.
Tiếp sau đó, trên đường đi đến ngọn hải đăng để kiểm tra hiện trường vụ án kế tiếp, đội trưởng Đậu báo cáo những hành động bố trí của cảnh sát địa phương cho Triệu Ngọc biết.
“Sau khi xảy ra vụ án, đầu tiên chúng tôi đã báo cáo tình hình với chủ tịch tỉnh, các lãnh đạo cũng lập tức phái cảnh sát biển tiến hành kiểm soát và điều tra xung quanh hòn đảo, tạm thời vẫn chưa6phát hiện ra bất cứ tàu thuyền nào khả nghi!” Đội trưởng Đậu nói: “Cùng lúc đó, chúng tôi cũng phái toàn bộ lực lượng cảnh sát tiến hành khám xét và điều tra đảo nhỏ, tạm thời vẫn chưa lục soát xong tất cả...”
“Nhưng mà... tôi cũng ăn ngay nói thật, tuy đảo Vĩnh Tiến cách đất liền khá xa nhưng chỉ cần có phương tiện giao thông thích hợp thì bất cứ ai cũng có thể lên đảo được! Sau khi giết người xong, hung thủ càng có thêm thời gian trốn thoát. Cho nên, nếu thực sự có người ngoài đến gây án thì rất có khả năng!”
“Dù là người ngoài hay người địa phương...” Tăng Khả lên tiếng: “Chiếc USB kia đã đủ chứng minh hung thủ là người vô cùng hiểu biết4đoàn làm phim!”
“Đúng đúng đúng, chỉ có điều...” Đậu Tự Lực lắc đầu nói: “Tôi vẫn không sao hiểu được, chỉ là một đoàn làm phim đi quay thôi mà, dù chuyện có nghiêm trọng đến cỡ nào cũng đâu cần phải giết người để giải quyết chứ?”
“Cũng chưa chắc.” Tăng Khả nói: “Trời đất bao la không chuyện gì không thể xảy ra! Cũng có thể là do có người lên đảo chơi, vô tình gặp mấy người quay phim điện ảnh này, sau đó nảy lòng tham nhất thời mà cướp bóc giết người thì sao!”
“Đừng nói bừa nữa!” Ngô Tú Mẫn nói: “Đấy là chuyện không thể! Cách chết của tất cả các nạn nhân đều khác nhau. Rõ ràng không liên quan gì đến cướp bóc. Nếu là lưu manh giết người cướp3của, bọn chúng sẽ chọn cách giết ngay lập tức, không bao giờ hành động phiền phức đến vậy đâu!”
“Đúng đúng đúng.” Đội trưởng Đậu lại phụ họa: “Trong lều trú cũng còn vài cái ví tiền, với cả máy tính, dụng cụ quay phim đều vẫn còn cả!”
Trong lúc đội trưởng Đậu nói chuyện, mọi người cũng gặp không ít các nhân viên công tác đang điều tra lấy bằng chứng. Triệu Ngọc khá ngạc nhiên, không ngờ, khu đất trống phía Bắc thế mà lại được xây rất nhiều nhà.
Vài ngôi nhà đầu tiên là nhà gỗ trông vô cùng cũ kỹ, bởi vì được xây đã lâu rồi nên phần lớn đã bị sụp hết cả. Tuy nhiên, càng đi về phía trước thì càng thấy nhiều nhà ngói. Hơn nữa, những ngôi nhà ngói gần trung tâm nhất được giữ gìn vô cùng hoàn hảo, mái ngói cơ bản vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí nước sơn trên cửa sắt cũng chưa hoàn toàn bị tróc ra.
“Đội trưởng Đậu.” Thấy vậy, Triệu Ngọc không khỏi hỏi một câu: “Những ngôi nhà này, có phải là nơi ở của nhóm người bảo vệ hải đăng không?”
“Vâng... đúng là những người đó!” Đội trưởng Đậu gật đầu nói: “Vào những năm 70, 80 của thế kỷ trước, ngọn hải đăng trên đảo Vĩnh Tiến đóng vai trò rất lớn, ngư dân của Khúc Lương vẫn luôn dựa vào ngọn hải đăng này để dẫn tàu vào cảng! Thế nhưng từ thập niên 90 về sau, thiết bị điện tử trở nên phổ biến, vai trò của hải đăng cũng ít đi. Sau đó, tất cả đều bị bỏ hoang!”
“Song, trên đảo nhỏ này tuy không có phong cảnh hay bờ cát gì...” Đội trưởng Đậu nói thêm: “Nhưng một vài nhóm thanh niên của Khúc Lương chúng tôi, thỉnh thoảng hay lái thuyền đến đây để cắm trại dã ngoại lắm!”
“À đúng rồi, thỉnh thoảng, trường học địa phương ở chỗ chúng tôi vào hè cũng hay tổ chức trại hè ở đây cho học sinh, con gái tôi cũng từng tham gia...”
Trong khi đội trưởng Đậu nói thao thao bất tuyệt, mọi người đã men theo con đường nhỏ lát đá, đi qua những ngôi nhà ngói và đến được chân ngọn hải đăng.
Dưới chân hải đăng, đèn cảnh sát chiếu sáng rực, mọi người có thể thấy rõ toàn bộ ngọn hải đăng cũ kỹ dầm sương dầm gió này. Mưa gió xói mòn, đỉnh tháp bằng xi măng đã sụp hoàn toàn! Thân tháp phủ kín những vết nứt, đoán chừng chẳng còn kiên trì được bao lâu nữa là ngọn tháp sẽ sập hoàn toàn!
“Tôi thật sự không nhớ nó cao bao nhiêu, có lẽ là khoảng hai mươi mét!” Đội trưởng Đậu giới thiệu: “Trước đây, nhân viên hải đăng mỗi lúc tối đến đều lên trên đó đốt đèn, chỉ hướng cho thuyền đánh cá!”
“Chập chậc... sụp mất rồi...” Triệu Ngọc nhìn ngọn hải đăng tàn tạ không còn chịu được bao lâu kia mà hỏi: “Đoàn làm phim kia định quay phim gì đấy? Có phải... bọn họ quay phim kinh dị không?”
“Ủa!” Đậu Tự Lực gãi sau cổ mà nói: “Sếp ơi, đừng nói thế chứ? Ở đây đã có nhiều người chết như vậy rồi, anh lại nhắc đến phim kinh dị gì gì đó, cái này... giống như...”
“Không phải, bọn họ không quay phim kinh dị, mà là phim văn nghệ...” Tăng Khả lấy điện thoại, muốn đọc tài liệu quay của đoàn làm phim cho mọi người nghe.
Nhưng đội trưởng Đậu lại giơ tay lên, chỉ vào vạch ngăn cách phía dưới ngọn hải đăng và nói: “Mọi người nhìn đi, đó chính là nơi phát hiện người chết cuối cùng! Người này chết thảm vô cùng, bị hung thủ đập vào đầu bằng hòn đá to...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vì vậy, chúng ta vẫn nên đi hết tất cả hiện trường vụ án trước, sau đó hẵng bàn đến việc thẩm vấn!”
Nghe tổ trưởng lên tiếng như vậy, Ngô Tú Mẫn lúc này mới kiềm chế nỗi kích động của mình lại, cùng mọi người đi đến hiện trường vụ án tiếp theo.
Kỳ thật, nguyên3nhân khiến Triệu Ngọc có thể kiên trì đến vậy không phải do hắn không gấp gáp mà là hắn đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ từ vụ án này!
Thử nghĩ mà xem, nếu hung thủ thật sự là nữ diễn viên và đầu bếp hợp tác diễn một vở kịch thì màn biểu diễn của bọn họ quá vụng về! Một người thắt cổ không chết, một người bị chôn sống may mắn còn sống, làm thế sẽ dẫn ánh mắt cảnh sát lên người bọn họ!
Vả lại, điều vô lý nhất là USB trong miệng quay phim. Nếu nữ diễn viên thật sự bởi vì bị quay lén mà ôm hận giết người thì cô ta càng không nên làm vậy!
Tất nhiên, nếu thật sự là do hai người bọn họ giết thì1vụ án này ngược lại rất đơn giản. Thế nhưng... Triệu Ngọc không thể không tính đến khả năng nhỡ đâu hung thủ không phải là bọn họ? Bởi vậy, vụ án này xuất hiện rất nhiều biến số!
Do đó, hắn muốn tìm hiểu toàn bộ tình tiết vụ án rồi mới tiếp tục đào sâu vào.
Tiếp sau đó, trên đường đi đến ngọn hải đăng để kiểm tra hiện trường vụ án kế tiếp, đội trưởng Đậu báo cáo những hành động bố trí của cảnh sát địa phương cho Triệu Ngọc biết.
“Sau khi xảy ra vụ án, đầu tiên chúng tôi đã báo cáo tình hình với chủ tịch tỉnh, các lãnh đạo cũng lập tức phái cảnh sát biển tiến hành kiểm soát và điều tra xung quanh hòn đảo, tạm thời vẫn chưa6phát hiện ra bất cứ tàu thuyền nào khả nghi!” Đội trưởng Đậu nói: “Cùng lúc đó, chúng tôi cũng phái toàn bộ lực lượng cảnh sát tiến hành khám xét và điều tra đảo nhỏ, tạm thời vẫn chưa lục soát xong tất cả...”
“Nhưng mà... tôi cũng ăn ngay nói thật, tuy đảo Vĩnh Tiến cách đất liền khá xa nhưng chỉ cần có phương tiện giao thông thích hợp thì bất cứ ai cũng có thể lên đảo được! Sau khi giết người xong, hung thủ càng có thêm thời gian trốn thoát. Cho nên, nếu thực sự có người ngoài đến gây án thì rất có khả năng!”
“Dù là người ngoài hay người địa phương...” Tăng Khả lên tiếng: “Chiếc USB kia đã đủ chứng minh hung thủ là người vô cùng hiểu biết4đoàn làm phim!”
“Đúng đúng đúng, chỉ có điều...” Đậu Tự Lực lắc đầu nói: “Tôi vẫn không sao hiểu được, chỉ là một đoàn làm phim đi quay thôi mà, dù chuyện có nghiêm trọng đến cỡ nào cũng đâu cần phải giết người để giải quyết chứ?”
“Cũng chưa chắc.” Tăng Khả nói: “Trời đất bao la không chuyện gì không thể xảy ra! Cũng có thể là do có người lên đảo chơi, vô tình gặp mấy người quay phim điện ảnh này, sau đó nảy lòng tham nhất thời mà cướp bóc giết người thì sao!”
“Đừng nói bừa nữa!” Ngô Tú Mẫn nói: “Đấy là chuyện không thể! Cách chết của tất cả các nạn nhân đều khác nhau. Rõ ràng không liên quan gì đến cướp bóc. Nếu là lưu manh giết người cướp3của, bọn chúng sẽ chọn cách giết ngay lập tức, không bao giờ hành động phiền phức đến vậy đâu!”
“Đúng đúng đúng.” Đội trưởng Đậu lại phụ họa: “Trong lều trú cũng còn vài cái ví tiền, với cả máy tính, dụng cụ quay phim đều vẫn còn cả!”
Trong lúc đội trưởng Đậu nói chuyện, mọi người cũng gặp không ít các nhân viên công tác đang điều tra lấy bằng chứng. Triệu Ngọc khá ngạc nhiên, không ngờ, khu đất trống phía Bắc thế mà lại được xây rất nhiều nhà.
Vài ngôi nhà đầu tiên là nhà gỗ trông vô cùng cũ kỹ, bởi vì được xây đã lâu rồi nên phần lớn đã bị sụp hết cả. Tuy nhiên, càng đi về phía trước thì càng thấy nhiều nhà ngói. Hơn nữa, những ngôi nhà ngói gần trung tâm nhất được giữ gìn vô cùng hoàn hảo, mái ngói cơ bản vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí nước sơn trên cửa sắt cũng chưa hoàn toàn bị tróc ra.
“Đội trưởng Đậu.” Thấy vậy, Triệu Ngọc không khỏi hỏi một câu: “Những ngôi nhà này, có phải là nơi ở của nhóm người bảo vệ hải đăng không?”
“Vâng... đúng là những người đó!” Đội trưởng Đậu gật đầu nói: “Vào những năm 70, 80 của thế kỷ trước, ngọn hải đăng trên đảo Vĩnh Tiến đóng vai trò rất lớn, ngư dân của Khúc Lương vẫn luôn dựa vào ngọn hải đăng này để dẫn tàu vào cảng! Thế nhưng từ thập niên 90 về sau, thiết bị điện tử trở nên phổ biến, vai trò của hải đăng cũng ít đi. Sau đó, tất cả đều bị bỏ hoang!”
“Song, trên đảo nhỏ này tuy không có phong cảnh hay bờ cát gì...” Đội trưởng Đậu nói thêm: “Nhưng một vài nhóm thanh niên của Khúc Lương chúng tôi, thỉnh thoảng hay lái thuyền đến đây để cắm trại dã ngoại lắm!”
“À đúng rồi, thỉnh thoảng, trường học địa phương ở chỗ chúng tôi vào hè cũng hay tổ chức trại hè ở đây cho học sinh, con gái tôi cũng từng tham gia...”
Trong khi đội trưởng Đậu nói thao thao bất tuyệt, mọi người đã men theo con đường nhỏ lát đá, đi qua những ngôi nhà ngói và đến được chân ngọn hải đăng.
Dưới chân hải đăng, đèn cảnh sát chiếu sáng rực, mọi người có thể thấy rõ toàn bộ ngọn hải đăng cũ kỹ dầm sương dầm gió này. Mưa gió xói mòn, đỉnh tháp bằng xi măng đã sụp hoàn toàn! Thân tháp phủ kín những vết nứt, đoán chừng chẳng còn kiên trì được bao lâu nữa là ngọn tháp sẽ sập hoàn toàn!
“Tôi thật sự không nhớ nó cao bao nhiêu, có lẽ là khoảng hai mươi mét!” Đội trưởng Đậu giới thiệu: “Trước đây, nhân viên hải đăng mỗi lúc tối đến đều lên trên đó đốt đèn, chỉ hướng cho thuyền đánh cá!”
“Chập chậc... sụp mất rồi...” Triệu Ngọc nhìn ngọn hải đăng tàn tạ không còn chịu được bao lâu kia mà hỏi: “Đoàn làm phim kia định quay phim gì đấy? Có phải... bọn họ quay phim kinh dị không?”
“Ủa!” Đậu Tự Lực gãi sau cổ mà nói: “Sếp ơi, đừng nói thế chứ? Ở đây đã có nhiều người chết như vậy rồi, anh lại nhắc đến phim kinh dị gì gì đó, cái này... giống như...”
“Không phải, bọn họ không quay phim kinh dị, mà là phim văn nghệ...” Tăng Khả lấy điện thoại, muốn đọc tài liệu quay của đoàn làm phim cho mọi người nghe.
Nhưng đội trưởng Đậu lại giơ tay lên, chỉ vào vạch ngăn cách phía dưới ngọn hải đăng và nói: “Mọi người nhìn đi, đó chính là nơi phát hiện người chết cuối cùng! Người này chết thảm vô cùng, bị hung thủ đập vào đầu bằng hòn đá to...”
Bình luận facebook