• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • cuong-tham-735

Chương 735: Tìm ra lời giải




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
75640.png

Xem ảnh 2
75640_2.png
“Đây là một bức ảnh chụp màn hình.” Nữ trợ lý giải thích cặn kẽ: “Có người đã mở công năng máy tính của điện thoại ra, nhấn ba con số này xong liền trực tiếp cài đặt nó làm hình nền điện thoại.”



“Người bình thường rất hiếm khi dùng loại hình ảnh này làm hình nền điện thoại cho nên chúng tôi hoài nghi đây có thể là do hung thủ cố ý để lại!”



“Còn nữa, chúng tôi đang kiểm tra thời gian thay đổi hình nền, nếu như là hung thủ lưu lại thì chúng ta có thể dựa theo cái này để tính ra thời gian tử vong của nạn nhân!”



255... 255...



Triệu Ngọc nhẩm đi nhẩm lại con số này trong miệng, nhất thời không cách nào hiểu được ý nghĩa thật sự của nó.



“Vật chứng số 0050, cũng là một3chiếc điện thoại di động, có nhãn hiệu Meizu.” Lúc này, nữ trợ lý xinh đẹp lại giơ chiếc điện thoại di động thứ hai lên trước ống kính và nói: “Chiếc điện thoại này được phát hiện trong thi thể của nạn nhân tên Tạ Hạo, chúng tôi cũng đã xác nhận điện thoại thuộc về nạn nhân. Nhưng sau khi mở ra, chúng tôi phát hiện hình nền cũng đã bị thay đổi thành... ừm... cái này...”



Mọi người cẩn thận nhìn, ngay tức khắc như được mở rộng tầm mắt.



“Không thể nào... lại như vậy?” Ngô Tú Mẫn sau khi nhìn thấy cũng đỏ mặt.



Không nghĩ tới, hình nền điện thoại lại là một bức ảnh giường chiếu ướt át hấp dẫn ánh mắt mọi người: Trong ảnh là một đôi nam nữ, cả hai đều không mặc quần áo, đang làm1chuyện ấy rất khoa trương, người đàn ông chính là diễn viên Tạ Hạo, mà cô gái tóc dài kia chỉ để lộ tấm lưng bóng loáng, không thể nào nhận biết được đó là ai.



“Da fuck, lại còn dám dùng loại hình ảnh này làm hình nền điện thoại, có phải hơi biến thái rồi không? Khiến tôi lập tức liên tưởng tới những cửa...” Tăng Khả lắc đầu, nhưng hai mắt lại không hề chớp cái nào.



“Không đúng!” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn nhìn cẩn thận hơn Tăng Khả, lúc này liền chỉ vào bức ảnh mà nói: “Cậu chú ý nhìn kĩ khuôn mặt của Tạ Hạo đi, rõ ràng là có một lớp trang điểm! Còn nữa... động tác này hơi khoa trương, tư thế ấy vốn là... ừm...” Triệu Ngọc cảm thấy điều mình sắp nói ra không phù6hợp độ tuổi thiếu nhi lắm cho nên liền dứt khoát nói thẳng ra: “Cho nên, tôi cảm thấy đây chỉ là một phân cảnh trong bộ phim nào đó thôi! Hai người họ đang đóng phim!”



“A...” Tăng Khả bừng tỉnh hiểu ra mà nói: “Nếu như là cảnh trong phim thì tôi có thể tìm kiếm được. Chị pháp y, phiền chị lập tức gửi những vật chứng này qua cho tôi nhé!”



“Được, chúng tôi sẽ lập tức gửi lên điện toán đám mây riêng của các anh.” Nữ trợ lý nói xong cũng không tắt video mà tiếp tục nói với đám người Triệu Ngọc: “Các vị cảnh sát, mời các vị để ý đến vật chứng số 23, đó là một khẩu súng phát tín hiệu cầu cứu!”



“Ồ?” Triệu Ngọc vội vàng ra hiệu cho Tăng Khả, Tăng Khả nhanh chóng4mở tài liệu vụ án ra, nhanh chóng tìm được súng bắn tín hiệu.



“Mặc dù còn chưa bắt đầu làm xét nghiệm nhưng vừa rồi thầy Cao có nói.” Nữ trợ lý chỉ vào súng bắn tín hiệu và nói: “Nguyên nhân dẫn đến cái chết của nhân viên đạo cụ Hứa Hữu trên bến tàu rất có thể là do bị cây súng này thiêu chết!”



“Không thể nào? Súng tín hiệu làm sao mà giết người được?” Tăng Khả kinh ngạc nói: “Súng tín hiệu thông thường chỉ có thể sinh ra nhiệt lượng khoảng 200 Jun mà thôi, nếu muốn thiêu chết một người thì...”



“Tầm xa của đạn khi súng tín hiệu bắn ra có độ cao lên tới 50 mét tính từ mặt đất, nếu như ở khoảng cách gần mà cơ thể con người bị bắn trúng thì nhiệt lượng3sinh ra không chỉ 200 Jun đâu!” Nữ trợ lý nói: “Vả lại, nhiệt độ cháy của Magiê nếu đạt tới một độ cao nhất định thì cũng có thể đốt cháy quần áo và thân thể con người!”



“Được, vậy thì chúng ta sẽ không tắt kết nối video, mọi người bên đó có tin tức gì mới thì nhất định phải nói cho chúng tôi biết đầu tiên!” Triệu Ngọc gật đầu với nữ trợ lý bên trong video.



“Được! Vậy tôi sẽ đi gửi tài liệu qua cho các vị!” Nói xong, nữ trợ lý cũng rời khỏi ống kính video.



Ai ngờ, Tăng Khả vẫn ngẩn người nhìn về phía ống kính, giống như đang ngẫm lại điều gì đó vậy. Ngô Tú Mẫn là chuyên gia tâm lý, thấy vậy liền vỗ đầu Tăng Khả một cái rồi cười nói: “Này, có phải cậu đã để mắt đến người ta rồi không? Đừng có dại dột, cậu không thấy trên tay người ta đang đeo nhẫn cưới à?”



“Hả? Thật sao? Tôi... sao tôi lại không thấy...” Tăng Khả hơi sửng sốt, ánh mắt không thể khống chế mà ảm đạm xuống, tỏ vẻ cực kỳ thất vọng.



“Ngốc, tôi lừa cậu thôi...” Ngô Tú Mẫn cười đến mức cả người run lên, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, Tiểu Tăng đã rơi vào lưới tình rồi, cậu có quan hệ tốt với pháp y Cao, khi nào gặp thì nhớ giúp dắt mối, xây một cái cầu đấy nhé?”



“Không thành vấn đề.” Triệu Ngọc cười hì hì, chỉ lên tấm ảnh giường chiếu của Tạ Hạo: “Có điều... tôi lại cảm thấy người phụ nữ trong bức ảnh này có vóc dáng cũng không tệ lắm, còn khá phù hợp với Tiểu Tăng nữa!”



“Đừng... đừng nói đùa chứ.” Tăng Khả có chút hoang mang, vội vàng nói: “Nếu như theo đuổi người phụ nữ trên bức ảnh này thì chẳng phải là em phải đi cướp sừng để cắm trên đầu mình hay sao?”



“Đúng vậy, cho nên cậu còn không nhanh chóng đi tra xét lai lịch của người phụ nữ này ngay đi? Còn đợi tôi phải nhắc nữa hả?” Triệu Ngọc sừng sộ lên nói một câu, lúc này Tăng Khả mới chợt tỉnh ra, ngay lập tức ngoan ngoãn đi gõ bàn phím máy vi tính.



“Chị Ngô, chị mau gọi điện thoại cho bệnh viện bên kia đi.” Triệu Ngọc nói với Ngô Tú Mẫn: “Nhắc nhở các nhân viên cảnh sát lưu ý quan sát, xem trên người nạn nhân bị thương nặng có con dấu hay ký tự đặc biệt nào không, còn có nhãn hiệu điện thoại của anh ta nữa. Có khi, hung thủ cũng để lại manh mối trên người của anh ta đấy!”



“À... Được!” Ngô Tú Mẫn lập tức đi gọi điện thoại.



“Nếu như hung thủ đều để lại manh mối trên người mỗi một nạn nhân thì...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu dặn dò mấy cảnh sát địa phương đang đứng bên cạnh: “Các cậu lập tức mang hai người còn sống sót kia tới đây, tôi muốn tự mình hỏi bọn họ vài câu!”



“Dạ?” Mấy nhân viên cảnh sát cảm thấy hơi bất ngờ, một người vội vàng nói: “Sếp, hai người kia có thể là nghi phạm quan trọng của vụ án, nếu như tự ý rời khỏi phòng thẩm vấn thì...”



“Bảo cậu mang tới đây thì cậu cứ mang là được!” Triệu Ngọc chỉ tay vào đống máy vi tính, nói: “Không lẽ để tôi ôm theo mấy thứ này đi gặp bọn họ? Nhanh lên, mang hai người đó đến đây, mau!”



“A... được, được ạ....” Mấy viên cảnh sát không dám chống lại mệnh lệnh, không thể làm gì khác hơn là đi làm theo mệnh lệnh của Triệu Ngọc.



Trong khoảng thời gian chờ đợi người được mang tới, Triệu Ngọc sửa sang lại những manh mối đã có, sau đó viết lên trên trang giấy trắng: USB có chứa video quay lén, công thức phân tử Cefuroxime, chữ thập thần bí, rồi đến dãy số 255, còn cả bức ảnh giường chiếu...



Ai ngờ, sau khi hắn viết xong, những đầu mối này thoạt nhìn đều không liên quan gì tới nhau, nhưng một ý nghĩ bỗng nhiên nhảy ra trong đầu hắn.



À...



Chẳng lẽ... hung thủ để lại những thứ này không phải muốn cung cấp manh mối cho cảnh sát mà là... mà là muốn tuyên bố chuyện gì đó với cảnh sát!?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom