• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • cuong-tham-744

Chương 744: Thứ tự chết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
75909.png

Xem ảnh 2
75909_2.png
“Tổ trưởng, vậy anh đã hỏi được về Kiều Như Tuyết chưa?” Tăng Khả bỗng nhiên hỏi một câu, cắt đứt mạch suy nghĩ của Triệu Ngọc.



“Đúng rồi, tôi đang định nói đến chuyện này đây.” Triệu Ngọc nói: “Sau khi tôi nhắc đến chuyện của Kiều Như Tuyết, sắc mặt của ông chủ Cao đó rõ ràng không bình thường, nói chuyện cũng úp mở. Cho nên, tôi cảm thấy trong đó nhất định là có vấn đề gì đó.”



“Tăng Khả, thế này đi, cậu thử điều tra Cao Bằng và tư liệu của điện ảnh Quán Quân thật kĩ, để xem rốt cuộc bọn họ có bí mật gì khó nói.”



“Được ạ!” Tăng Khả gật đầu.



“Chị Ngô.” Triệu Ngọc lại nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị dựa theo mấy điều tôi nói rồi3bố trí nhiệm vụ cho cảnh sát Khúc Lương, bảo bọn họ cử ra toàn bộ những cảnh sát điều tra đắc lực nhất. Nội trong hôm nay, chúng ta phải làm rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện!”



“Thứ nhất, cử người đi điều tra chủ đầu tư ban đầu của ‘Cô gái chuyển phát nhanh điên cuồng’, xem rốt cuộc có phải Tiền Tiến đã phái Kiều Như Tuyết đi giao dịch thể xác với chủ đầu tư hay không?”



“Thứ hai, cử người lục soát nhà và phòng làm việc của Trương Thành Công xem trong tay ông ta có đoạn phim quay lén Kiều Như Tuyết nào hay không?”



“Thứ ba, cử người đi điều tra về thợ trang điểm Tần Hảo xem chuyện Cefuroxime có đúng như suy đoán của chúng ta hay không?”



“Thứ1tư, tìm mấy đoàn làm phim ngày trước và điều tra bằng được về chuyện Tạ Hạo ức hiếp nữ diễn viên, nhất là ức hiếp Kiều Như Tuyết.”



“Thứ năm, cũng phải điều tra một chút biên kịch Thái Kim Đạt thật kĩ, cử nhiều người đến đó điều tra tất cả những chuyện của ông ta có liên quan đến Kiều Như Tuyết hoặc Quách Nhất Hàng.”



“Được!” Ngô Tú Mẫn ghi lại từng cái trên quyển sổ.



“Còn nữa...” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Thứ sáu, tôi cần chị tự mình đi một chuyến. Chị đến bệnh viện đích thân hỏi thăm người may mắn còn sống sót Khang Nhạc Minh. Thật ra thì anh ta mới thật sự là người sống sót đúng nghĩa. Cho nên, chuyện anh ta biết được chắc chắn nhiều6hơn người khác!”



“Vừa tập trung hỏi chuyện của Quách Nhất Hàng và Kiều Như Tuyết vừa phải quan sát kĩ phản ứng của anh ta, xem bản thân anh ta có giấu giếm gì không.”



“Yên tâm đi, tổ trưởng, việc này tôi thành thạo lắm!” Ngô Tú Mẫn bảo đảm nói: “Nếu như anh ta có vấn đề, tôi nhất định có thể nhìn ra được.”



“Còn điều cuối cùng, mặc dù nhân viên đạo cụ Hứa Hữu trông thì có vẻ không có vấn đề gì.” Cuối cùng, Triệu Ngọc lại dặn dò thêm: “Nhưng mà chúng ta không thể xem nhẹ. Cũng rất có thể là hung thủ đã để lại manh mối trên người anh ta nhưng lại bị lửa thiêu hủy. Cho nên, chị cũng phải cử người đi điều tra xem4anh ta liên quan gì đến Kiều Như Tuyết không?”



“Vâng!” Ngô Tú Mẫn đánh dấu từng nhiệm vụ lại, sau đó lập tức dựa theo lời dặn của Triệu Ngọc đi làm.



“Lý Thiến, Trương Dũng!” Triệu Ngọc nói với hai người còn sống sót: “Hai người cũng chuẩn bị một chút đi, lên đảo với tôi một chuyến. Tôi muốn xem xét lại hiện trường phát hiện vụ án. Đến lúc đó, hai người hãy giải thích kỹ càng về tình hình của đoàn làm phim một lần nữa cho tôi biết!”



“À... được...” Lý Thiến gật đầu đồng ý.



Nhưng mà đầu bếp Trương Dũng thì cả người lại run rẩy, tỏ ra vô cùng không tình nguyện. Dù sao thì trên hòn đảo kia chứa đựng quá nhiều ác mộng của ông ta, cho dù3là ai cũng đều không muốn trở lại lần nữa.



Triệu Ngọc không để ý đến ông ta, vội vàng quơ lấy cái bánh quẩy rồi dẫn bọn họ lên đảo.



Tối hôm qua, bởi vì ánh sáng quá mờ khiến tầm nhìn bị hạn chế, Triệu Ngọc cảm thấy còn bỏ sót rất nhiều thứ tại hiện trường phát hiện vụ án. Cho nên hôm nay hắn quyết định điều tra kĩ hiện trường một lần nữa xem có phát hiện gì mới hay không.



Dù sao cũng là một sự kiện lớn động trời như thế, tin tức đã lan nhanh từ lâu. Vào giờ phút này, trên mặt biển xung quanh đảo Vĩnh Tiến có rất nhiều thuyền máy và du thuyền được giới truyền thông thuê lái đến đây. Bọn họ định lên đảo để tìm hiểu tình tình.



May mà văn phòng tỉnh Đồng Giang đã cử lực lượng cảnh sát biển đến tiếp viện từ sáng sớm, bọn họ đã giới nghiêm toàn bộ mặt biển từ lâu, bất kỳ thuyền bè nào từ bên ngoài cũng không được vào.



Sau khi đi dọc theo bến tàu để lên đảo, Triệu Ngọc cũng không vội đến hiện trường mà gọi điện thoại cho pháp y Cao Phát Tài trước. Thứ nhất là để hỏi ông ta có chứng cứ mới nhất nào không. Thứ hai là hắn muốn hỏi pháp y Cao xem có thể thông qua khám nghiệm thi thể để khẳng định thứ tự tử vong của người chết hay không.



Từ khi tiếp xúc với vụ án này, Triệu Ngọc luôn có một loại trực giác kỳ lạ. Mặc dù vụ án giết người trên hòn đảo độc lập này rất giống với một vụ mưu sát được sắp đặt tỉ mỉ, khá giống với tình tiết trong “And then there were none”. Nhưng mà hắn luôn cảm thấy có một vài chỗ không hợp lý cho lắm, dường như còn điểm nào đó không thể nói rõ được.



Nhưng cụ thể là chỗ nào thì Triệu Ngọc lại không nói ra được. Vì vậy, hắn mới muốn làm rõ thứ tự chết của những người này để xem có phát hiện thêm gì không.



Thế nhưng Cao Phát Tài nói với Triệu Ngọc rằng bởi vì phương thức tử vong của người chết không giống nhau cho nên bọn họ không thể nào nêu ra một con số chính xác về thời điểm tử vong của người bị hại được, chỉ có thể đưa ra một khoảng thời gian đại khái mà thôi.



Tuy nhiên, sau khi khám nghiệm tử thi cho toàn bộ người chết thì ông ta phát hiện thời gian tử vong của những người chết này tương đối gần nhau, cho nên căn bản không thể nào phán đoán được thứ tự chết của bọn họ.



Chậc chậc...



Nghe được kết quả này, Triệu Ngọc không khỏi hơi thất vọng. Lời nói của Cao Phát Tài lại nhắc nhở hắn rằng hung thủ sở dĩ áp dụng những thủ đoạn giết người khác nhau rất có thể bởi vì không cho cảnh sát đoán được thứ tự tử vong của người chết.



Vậy thì... tại sao gã ta lại làm như vậy chứ?



Chẳng lẽ, thứ tự tử vong của người chết rất quan trọng?



Hơn nữa, Triệu Ngọc còn mơ hồ cảm giác được tên hung thủ giết người này có thể hiểu biết về phương pháp phá án của cảnh sát. Gã ta áp dụng những phương thức giết người khác nhau, có thể là muốn cố ý tăng thêm độ khó cho việc phá án của cảnh sát!



Thế là nghi vấn của Triệu Ngọc dường như lại quay trở về điểm bắt đầu. Nếu như hung thủ thật sự là Quách Nhất Hàng, dựa vào chi tiết có chút tinh vi và lão luyện này, anh ta làm sao có thể lưu lại người còn sống Khang Nhạc Minh để sau này khai ra mình chứ?



“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu!” Đang lúc Triệu Ngọc tập trung suy nghĩ, một chiếc thuyền máy chạy đến và đậu trên bến tàu của đảo Vĩnh Tiến. Chỉ thấy vị đội trưởng Đậu Tự Lực kia đầu tóc rối bù, ăn mặc lôi thôi lếch thếch vừa bước lên bến tàu, vừa chào hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, tôi trở về rồi!”



Nói xong, anh ta vui vẻ chạy tới mấy bước, thở hồng hộc nói với Triệu Ngọc: “Thật sự là bất thường mà! Tối hôm qua, chúng tôi đã kiểm tra tất cả camera giám sát ở gần bãi biển nhưng ngay cả bóng dáng của Quách Nhất Hàng cũng không tìm được. Người này giống như đã bốc hơi ấy!”



Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của đội trưởng Đậu, Triệu Ngọc không khỏi trầm tư suy nghĩ. Quách Nhất Hàng mất tích rồi, vậy người lái thuyền máy rời đi thật sự là anh ta sao?



“Ừm...” Lúc này, đội trưởng Đậu chợt nhìn thấy Lý Thiến và Trương Dũng, vội vàng nghi hoặc hỏi: “Anh thế này là...”



“Đội trưởng Đậu, anh tới thật đúng lúc.” Triệu Ngọc khoát tay nói, anh mau chóng gọi vài cảnh sát điều tra đến đây, bây giờ tôi phải đến hiện trường vụ án một lần nữa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom