Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-756
Chương 756: Bí ẩn trở nên kinh dị
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ôi trời ạ, vụ án này thật sự có liên quan tới vụ án mấy chục năm về trước sao?!” Đậu Tự Lực trợn tròn hai mắt, khẩn trương hỏi: “Nhưng mà... cái chết của diễn viên trong đoàn làm phim cùng với... với cái chết của thủy thủ đã chết kia có liên quan đến nhau sao? Thái Kim Đạt giết bọn họ làm gì? Hơn nữa, những người trong vụ án năm đó gần như khuất bóng cả rồi, chuyện này nghe thật sự khá gượng ép đấy!”
“Anh, anh nói cái gì? Gần như khuất bóng hết cả?” Triệu Ngọc bất ngờ.
“Chứ còn gì nữa!” Đậu Tự Lực nhanh chóng trả lời: “Người canh hải đăng năm đó chết rồi, thủy thủ kia thì bị bệnh nan y chết trong ngục giam! Mà vợ của người canh tháp sau đó không bao lâu cũng gặp chuyện không3may, không biết vì sao lại chết!”
“Cái gì? Bà ta cũng chết rồi?” Triệu Ngọc vội vàng truy vấn: “Tại sao lại nói rằng không biết vì lý do gì mà chết?”
“Ừm... Chuyện này thì... tôi cũng không biết nữa!” Đậu Tự Lực thấp thỏm lo lắng nói: “Tôi chỉ nghe từ mấy đàn anh trong nghề mà thôi, sau khi chuyện ấy xảy ra không bao lâu thì vợ của người canh tháp cũng chết, hơn nữa... nghe nói cái chết ấy rất kỳ lạ! Người ta nói rằng bà ta đã chết trên đảo Vĩnh Tiến, còn có người xây cho bà ta một phần mộ nữa!”
“Mẹ nó...” Tăng Khả không tự chủ được mà rùng mình một cái, thở dài thườn thượt: “Vốn là chỉ là một câu chuyện đầy sự nghi ngờ bí ẩn, tại sao lại biến thành chuyện kinh dị thế này?”
“Khụ, đừng1nói nữa! Sức sáng tạo của con người thì không thể khinh thường được, vài chục năm trôi qua rồi, chuyện gì cũng có thể bịa ra!” Đội trưởng Đậu căm tức nói: “Lúc đầu còn có người nói là thấy mộ phần của cô gái có người chồng canh tháp chết, không những có mộ phần mà còn có bia nữa! Nhưng mà sau đó, bia mộ cũng mất, lại qua thêm nhiều năm nữa thì mộ phần cũng không thấy đâu rồi!”
“Còn nữa, hình như là... có người ở trên đảo đã từng gặp một người phụ nữ tóc dài, nghe được tiếng cô ta khóc rồi đủ kiểu nữa... Mấy chuyện như vậy thì nhiều không kể xiết được!”
Ừng ực...
Tăng Khả nuốt nước miếng ừng ực, đương nhiên là bị lời nói của Đậu Tự Lực hù cho vãi mật ra.
“Nhưng mà tôi tin rằng chuyện6ma quỷ linh tinh... chắc là toàn chuyện bịa đặt cả thôi!” Đậu Tự Lực tiếp tục nói: “Thật ra cũng không nên xem nhẹ sự thật rằng vợ của người canh tháp thật sự biến mất! Sau đó cũng không có ai thấy bà ta nữa.”
“Nên biết rằng một nơi nho nhỏ như Khúc Lương này thì một khi có chuyện gì mới mẻ, đầu làng cuối xóm đều biết hết. Cho nên vợ của người canh tháp chắc là đã thật sự không còn ở nhân thế nữa rồi!”
“Ài...” Tăng Khả lại thở dài thườn thượt mà nói: “Vụ án lớn vừa mới xuất hiện sẽ lại trở thành một đề tài khổng lồ cho mọi người bàn tán rồi! Một khi mọi người liên tưởng hung án với hồn ma bà vợ của người canh tháp, ha ha...”
“Hả?” Ai ngờ khi Triệu Ngọc nghe Tăng Khả4than thở thì một suy nghĩ kỳ lạ lại nảy ra trong đầu, hắn không kìm được mà hỏi Đậu Tự Lực: “Đội trưởng Đậu, trước đây tôi đã từng nghe qua chính quyền địa phương có ý định khai phá đảo Vĩnh Tiến, như vậy... có khi nào....”
“Ông trời ạ! Tổ trưởng, ý anh chẳng lẽ là muốn nói rằng có người vì ngăn cản việc khai hoang đảo nhỏ mà giết đi sáu người sao?” Tăng Khả lắc đẩu nói: “Loan tin đảo nhỏ có ma ra khắp nơi như vậy, để người ta không hề muốn đặt chân lên đảo à?”
“Hẳn là không phải, làm thế... tội gì đâu?” Đậu Tự Lực lắc đầu.
“Trừ khi...” Tăng Khả cười đầy thần bí: “Trên đảo che giấu một bí mật lớn gì đó!”
“À... à... Chuyện đó, không phải đâu.” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Bởi vì giết người3nên cảnh sát sẽ càng điều tra tìm kiếm trên đảo nhỏ một cách cẩn thận, nếu thật sự có bí mật gì không thể cho người khác biết thì chẳng phải sẽ bị lộ ra ngoài sao? Chậc chậc... Xem ra suy đoán này vẫn không đúng!”
“Vâng, cho nên chúng ta vẫn nên đào bới vụ án xưa lên đi!” Tăng Khả nói: “Nói không chừng là có người muốn ngăn cản việc đoàn làm phim quay bộ phim này đấy?”
“À...” Sắc mặt của Đậu Tự Lực khó xử: “Anh cảnh sát à, muốn ngăn cản người ta quay phim điện ảnh thì cũng không đến mức đi giết hại sáu mạng người chứ?”
“Đúng đấy, tôi cũng chỉ nói thế thôi...” Tăng Khả vỗ vỗ máy tính rồi nói: “Nhưng mà đã tra tới đây rồi thì chắc chắn rằng không thể bỏ qua vụ này được.”
Sau khi Tăng Khả dứt lời, cuộc đối thoại của ba người cũng ngừng lại.
Lúc Triệu Ngọc trở về văn phòng, hắn bắt đầu ghi lên bảng trắng vài nội dung mới. Đây là một thói quen từ xưa đến nay của hắn, tư liệu có được, hắn đều phải tự tay mình ghi lên. Làm như vậy thì càng nhớ lâu, khiến hắn nắm bắt từng chi tiết của vụ án càng sâu.
Tăng Khả tất nhiên là ở một bên làm trợ thủ, tổng hợp lại những thông tin điều tra mà cậu ta thu được, nói cho Triệu Ngọc nghe từng điểm một, mà Triệu Ngọc lại tự mình phân tích những tin tức hữu dụng mà ghi lên bảng trắng.
Chỉ chớp mắt mà đã đến giờ cơm trưa. Cũng giống như ngày hôm qua, Cục trưởng Vương Thành Cương tự mình đưa cơm chiên hải sâm tới cho bọn họ. Bây giờ thì bọn họ đã rút kinh nghiệm, đặc biệt sử dụng thùng giữ ấm, lúc đưa tới, đồ ăn không hề nguội lạnh.
Không ngờ Triệu Ngọc đang định ăn miếng cơm nóng vào miệng thì điện thoại lại vang lên. Người gọi cho hắn cũng không phải là ai xa lạ mà chính là pháp y Cao Phát Tài.
“Tổ trưởng Triệu.” Pháp y Cao vẫn luôn bình thản ung dung trước sau như một: “Nhận được chỉ thị của cậu, chúng tôi đã đặc biệt khám nghiệm so sánh rồi, chẳng những chắc chắn đúng là Hứa Hữu và Thái Kim Đạt, các nạn nhân khác cũng được tôi tự khám nghiệm, tuyệt đối sẽ không có chuyện đánh tráo đâu!”
“À, ông đã vất vả rồi!” Triệu Ngọc cảm ơn một câu.
“Ừ, tiếp theo, tôi nói một chút quan điểm cá nhân nhé.” Pháp y Cao bình tĩnh nói: “Dựa vào tình trạng của tử thi, hung thủ phải là một tay lão luyện có kinh nghiệm và lành nghề! Cho dù lúc trước gã chưa từng giết người nhưng ít nhất cũng đã từng luyện tập! Hơn nữa, tố chất tâm lý của gã vô cùng tốt, xuống tay chính xác rõ ràng, không hề nương tay một chút nào!”
“Ừm...” Triệu Ngọc yên lặng lắng nghe, hắn cũng rất đồng ý với phán đoán của pháp y Cao. Thông qua hiện trường, hắn cũng hiểu được mục đích của hung thủ hẳn là rất rõ ràng cho nên mới xuống tay sắc bén như vậy!
Nhưng mà không biết tại sao, về hung thủ, hắn lại cảm thấy dường như lại thiếu thiếu cái gì đó. Nhưng thiếu cái gì thì hắn vẫn không thể nào suy đoán ra được.
Nương cơ hội này, Triệu Ngọc cùng với pháp y Cao trao đổi về vụ án, nói cho ông ta nghe tất cả những manh mối và phương hướng điều tra hiện có của mình.
Cao Phát Tài nghe xong cũng không đưa ra một thái độ chắc chắn nào, chỉ là đứng ở góc độ của một pháp y nói cho Triệu Ngọc, nếu như có thể có ADN của ba người kia hoặc là của người thân trực hệ của bọn họ thì ông ta có thể so sánh với người chết và kẻ bị tình nghi để xem bọn họ có quan hệ huyết thống hay không.
“Ừ!” Triệu Ngọc đồng ý: “Tôi sẽ cho người đi kiếm, một khi có được sẽ lập tức đưa qua cho ông!”
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa...” Trước khi cúp điện thoại, pháp y Cao nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, về số vật chứng được đưa đến đây để xét nghiệm, chúng tôi đã chắt lọc ra rồi, tôi đã bảo học trò mang đến cho cậu rồi đấy.”
“Ở trong đó có rất nhiều hình ảnh tư liệu từ di động, camera các thứ.” Pháp y Cao nghiêm túc nói: “Cậu biết quy tắc rồi đấy, khoa pháp y của chúng tôi có phân công trong công việc, hơn nữa nhân lực cũng có hạn. Cho nên những hình ảnh tư liệu này để các cậu xử lý vẫn là thích hợp nhất, nói không chừng còn giúp ích cho việc điều tra vụ án đấy!
“Vâng...” Triệu Ngọc gật đầu, bây giờ mới chợt nhớ ra rằng mình còn chưa nhìn mấy cái vật chứng quan trọng ấy đâu!
Thật ra, về vụ giết người trên hòn đảo đơn độc này, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Những lần phá án trước đó, hoặc là Triệu Ngọc có thể có mặt ở hiện trường sớm hoặc là vụ án không cấp bách đến vậy, hơn nữa điều tra vụ án và pháp y khám nghiệm đều xử lý cùng một chỗ, cho nên hắn vẫn có tất cả tư liệu trực tiếp, cơ bản là muốn cái gì thì có cái đó.
Nhưng vụ án trước mắt là ngoại lệ, bởi vì hắn đến khá muộn, cho nên nhóm pháp y đã đem thi thể và vật chứng đi rồi, bọn họ căn bản không nhìn thấy hiện trường trước tiên.
Mà sau đó, bởi vì điều kiện phá án của Khúc Lương lạc hậu, nhóm pháp y đã đi khá xa tới thành phố Triêu Hải, còn mình thì ở lại trên thuyền bên ngoài đảo Vĩnh Tiến chỉ huy. Do đó, Triệu Ngọc mới bỏ lỡ không ít thứ.
“Như vậy... đưa vật chứng cho Cục Cảnh sát Khúc Lương hay trực tiếp đưa cho mọi người trên thuyền?” Pháp y Cao hỏi.
“Ừm, vẫn nên đưa lên thuyền này đi, thiết bị ở đây đều có đầy đủ hết, chúng tôi ở đây xem xét là được!” Triệu Ngọc dặn dò: “Lão Cao, nói cho học sinh của ông rằng phải chú ý an toàn đấy!”
“Yên tâm, chuyện này tôi chuyên nghiệp lắm! Tôi đã nói với Cục Hàng hải cho điều đội hộ tống đặc biệt, đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra!” Cao Phát Tài trả lời khẳng định.
“Ừ, vậy là tốt rồi...” Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy bất an. Không biết mình có thể tìm được gì trong những băng ghi hình này không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Anh, anh nói cái gì? Gần như khuất bóng hết cả?” Triệu Ngọc bất ngờ.
“Chứ còn gì nữa!” Đậu Tự Lực nhanh chóng trả lời: “Người canh hải đăng năm đó chết rồi, thủy thủ kia thì bị bệnh nan y chết trong ngục giam! Mà vợ của người canh tháp sau đó không bao lâu cũng gặp chuyện không3may, không biết vì sao lại chết!”
“Cái gì? Bà ta cũng chết rồi?” Triệu Ngọc vội vàng truy vấn: “Tại sao lại nói rằng không biết vì lý do gì mà chết?”
“Ừm... Chuyện này thì... tôi cũng không biết nữa!” Đậu Tự Lực thấp thỏm lo lắng nói: “Tôi chỉ nghe từ mấy đàn anh trong nghề mà thôi, sau khi chuyện ấy xảy ra không bao lâu thì vợ của người canh tháp cũng chết, hơn nữa... nghe nói cái chết ấy rất kỳ lạ! Người ta nói rằng bà ta đã chết trên đảo Vĩnh Tiến, còn có người xây cho bà ta một phần mộ nữa!”
“Mẹ nó...” Tăng Khả không tự chủ được mà rùng mình một cái, thở dài thườn thượt: “Vốn là chỉ là một câu chuyện đầy sự nghi ngờ bí ẩn, tại sao lại biến thành chuyện kinh dị thế này?”
“Khụ, đừng1nói nữa! Sức sáng tạo của con người thì không thể khinh thường được, vài chục năm trôi qua rồi, chuyện gì cũng có thể bịa ra!” Đội trưởng Đậu căm tức nói: “Lúc đầu còn có người nói là thấy mộ phần của cô gái có người chồng canh tháp chết, không những có mộ phần mà còn có bia nữa! Nhưng mà sau đó, bia mộ cũng mất, lại qua thêm nhiều năm nữa thì mộ phần cũng không thấy đâu rồi!”
“Còn nữa, hình như là... có người ở trên đảo đã từng gặp một người phụ nữ tóc dài, nghe được tiếng cô ta khóc rồi đủ kiểu nữa... Mấy chuyện như vậy thì nhiều không kể xiết được!”
Ừng ực...
Tăng Khả nuốt nước miếng ừng ực, đương nhiên là bị lời nói của Đậu Tự Lực hù cho vãi mật ra.
“Nhưng mà tôi tin rằng chuyện6ma quỷ linh tinh... chắc là toàn chuyện bịa đặt cả thôi!” Đậu Tự Lực tiếp tục nói: “Thật ra cũng không nên xem nhẹ sự thật rằng vợ của người canh tháp thật sự biến mất! Sau đó cũng không có ai thấy bà ta nữa.”
“Nên biết rằng một nơi nho nhỏ như Khúc Lương này thì một khi có chuyện gì mới mẻ, đầu làng cuối xóm đều biết hết. Cho nên vợ của người canh tháp chắc là đã thật sự không còn ở nhân thế nữa rồi!”
“Ài...” Tăng Khả lại thở dài thườn thượt mà nói: “Vụ án lớn vừa mới xuất hiện sẽ lại trở thành một đề tài khổng lồ cho mọi người bàn tán rồi! Một khi mọi người liên tưởng hung án với hồn ma bà vợ của người canh tháp, ha ha...”
“Hả?” Ai ngờ khi Triệu Ngọc nghe Tăng Khả4than thở thì một suy nghĩ kỳ lạ lại nảy ra trong đầu, hắn không kìm được mà hỏi Đậu Tự Lực: “Đội trưởng Đậu, trước đây tôi đã từng nghe qua chính quyền địa phương có ý định khai phá đảo Vĩnh Tiến, như vậy... có khi nào....”
“Ông trời ạ! Tổ trưởng, ý anh chẳng lẽ là muốn nói rằng có người vì ngăn cản việc khai hoang đảo nhỏ mà giết đi sáu người sao?” Tăng Khả lắc đẩu nói: “Loan tin đảo nhỏ có ma ra khắp nơi như vậy, để người ta không hề muốn đặt chân lên đảo à?”
“Hẳn là không phải, làm thế... tội gì đâu?” Đậu Tự Lực lắc đầu.
“Trừ khi...” Tăng Khả cười đầy thần bí: “Trên đảo che giấu một bí mật lớn gì đó!”
“À... à... Chuyện đó, không phải đâu.” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Bởi vì giết người3nên cảnh sát sẽ càng điều tra tìm kiếm trên đảo nhỏ một cách cẩn thận, nếu thật sự có bí mật gì không thể cho người khác biết thì chẳng phải sẽ bị lộ ra ngoài sao? Chậc chậc... Xem ra suy đoán này vẫn không đúng!”
“Vâng, cho nên chúng ta vẫn nên đào bới vụ án xưa lên đi!” Tăng Khả nói: “Nói không chừng là có người muốn ngăn cản việc đoàn làm phim quay bộ phim này đấy?”
“À...” Sắc mặt của Đậu Tự Lực khó xử: “Anh cảnh sát à, muốn ngăn cản người ta quay phim điện ảnh thì cũng không đến mức đi giết hại sáu mạng người chứ?”
“Đúng đấy, tôi cũng chỉ nói thế thôi...” Tăng Khả vỗ vỗ máy tính rồi nói: “Nhưng mà đã tra tới đây rồi thì chắc chắn rằng không thể bỏ qua vụ này được.”
Sau khi Tăng Khả dứt lời, cuộc đối thoại của ba người cũng ngừng lại.
Lúc Triệu Ngọc trở về văn phòng, hắn bắt đầu ghi lên bảng trắng vài nội dung mới. Đây là một thói quen từ xưa đến nay của hắn, tư liệu có được, hắn đều phải tự tay mình ghi lên. Làm như vậy thì càng nhớ lâu, khiến hắn nắm bắt từng chi tiết của vụ án càng sâu.
Tăng Khả tất nhiên là ở một bên làm trợ thủ, tổng hợp lại những thông tin điều tra mà cậu ta thu được, nói cho Triệu Ngọc nghe từng điểm một, mà Triệu Ngọc lại tự mình phân tích những tin tức hữu dụng mà ghi lên bảng trắng.
Chỉ chớp mắt mà đã đến giờ cơm trưa. Cũng giống như ngày hôm qua, Cục trưởng Vương Thành Cương tự mình đưa cơm chiên hải sâm tới cho bọn họ. Bây giờ thì bọn họ đã rút kinh nghiệm, đặc biệt sử dụng thùng giữ ấm, lúc đưa tới, đồ ăn không hề nguội lạnh.
Không ngờ Triệu Ngọc đang định ăn miếng cơm nóng vào miệng thì điện thoại lại vang lên. Người gọi cho hắn cũng không phải là ai xa lạ mà chính là pháp y Cao Phát Tài.
“Tổ trưởng Triệu.” Pháp y Cao vẫn luôn bình thản ung dung trước sau như một: “Nhận được chỉ thị của cậu, chúng tôi đã đặc biệt khám nghiệm so sánh rồi, chẳng những chắc chắn đúng là Hứa Hữu và Thái Kim Đạt, các nạn nhân khác cũng được tôi tự khám nghiệm, tuyệt đối sẽ không có chuyện đánh tráo đâu!”
“À, ông đã vất vả rồi!” Triệu Ngọc cảm ơn một câu.
“Ừ, tiếp theo, tôi nói một chút quan điểm cá nhân nhé.” Pháp y Cao bình tĩnh nói: “Dựa vào tình trạng của tử thi, hung thủ phải là một tay lão luyện có kinh nghiệm và lành nghề! Cho dù lúc trước gã chưa từng giết người nhưng ít nhất cũng đã từng luyện tập! Hơn nữa, tố chất tâm lý của gã vô cùng tốt, xuống tay chính xác rõ ràng, không hề nương tay một chút nào!”
“Ừm...” Triệu Ngọc yên lặng lắng nghe, hắn cũng rất đồng ý với phán đoán của pháp y Cao. Thông qua hiện trường, hắn cũng hiểu được mục đích của hung thủ hẳn là rất rõ ràng cho nên mới xuống tay sắc bén như vậy!
Nhưng mà không biết tại sao, về hung thủ, hắn lại cảm thấy dường như lại thiếu thiếu cái gì đó. Nhưng thiếu cái gì thì hắn vẫn không thể nào suy đoán ra được.
Nương cơ hội này, Triệu Ngọc cùng với pháp y Cao trao đổi về vụ án, nói cho ông ta nghe tất cả những manh mối và phương hướng điều tra hiện có của mình.
Cao Phát Tài nghe xong cũng không đưa ra một thái độ chắc chắn nào, chỉ là đứng ở góc độ của một pháp y nói cho Triệu Ngọc, nếu như có thể có ADN của ba người kia hoặc là của người thân trực hệ của bọn họ thì ông ta có thể so sánh với người chết và kẻ bị tình nghi để xem bọn họ có quan hệ huyết thống hay không.
“Ừ!” Triệu Ngọc đồng ý: “Tôi sẽ cho người đi kiếm, một khi có được sẽ lập tức đưa qua cho ông!”
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa...” Trước khi cúp điện thoại, pháp y Cao nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, về số vật chứng được đưa đến đây để xét nghiệm, chúng tôi đã chắt lọc ra rồi, tôi đã bảo học trò mang đến cho cậu rồi đấy.”
“Ở trong đó có rất nhiều hình ảnh tư liệu từ di động, camera các thứ.” Pháp y Cao nghiêm túc nói: “Cậu biết quy tắc rồi đấy, khoa pháp y của chúng tôi có phân công trong công việc, hơn nữa nhân lực cũng có hạn. Cho nên những hình ảnh tư liệu này để các cậu xử lý vẫn là thích hợp nhất, nói không chừng còn giúp ích cho việc điều tra vụ án đấy!
“Vâng...” Triệu Ngọc gật đầu, bây giờ mới chợt nhớ ra rằng mình còn chưa nhìn mấy cái vật chứng quan trọng ấy đâu!
Thật ra, về vụ giết người trên hòn đảo đơn độc này, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Những lần phá án trước đó, hoặc là Triệu Ngọc có thể có mặt ở hiện trường sớm hoặc là vụ án không cấp bách đến vậy, hơn nữa điều tra vụ án và pháp y khám nghiệm đều xử lý cùng một chỗ, cho nên hắn vẫn có tất cả tư liệu trực tiếp, cơ bản là muốn cái gì thì có cái đó.
Nhưng vụ án trước mắt là ngoại lệ, bởi vì hắn đến khá muộn, cho nên nhóm pháp y đã đem thi thể và vật chứng đi rồi, bọn họ căn bản không nhìn thấy hiện trường trước tiên.
Mà sau đó, bởi vì điều kiện phá án của Khúc Lương lạc hậu, nhóm pháp y đã đi khá xa tới thành phố Triêu Hải, còn mình thì ở lại trên thuyền bên ngoài đảo Vĩnh Tiến chỉ huy. Do đó, Triệu Ngọc mới bỏ lỡ không ít thứ.
“Như vậy... đưa vật chứng cho Cục Cảnh sát Khúc Lương hay trực tiếp đưa cho mọi người trên thuyền?” Pháp y Cao hỏi.
“Ừm, vẫn nên đưa lên thuyền này đi, thiết bị ở đây đều có đầy đủ hết, chúng tôi ở đây xem xét là được!” Triệu Ngọc dặn dò: “Lão Cao, nói cho học sinh của ông rằng phải chú ý an toàn đấy!”
“Yên tâm, chuyện này tôi chuyên nghiệp lắm! Tôi đã nói với Cục Hàng hải cho điều đội hộ tống đặc biệt, đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra!” Cao Phát Tài trả lời khẳng định.
“Ừ, vậy là tốt rồi...” Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy bất an. Không biết mình có thể tìm được gì trong những băng ghi hình này không?