Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-758
Chương 758: Kéo của cháu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngay cạnh bến tàu còn có một chợ bán cá, ở nơi đó, các lái buôn hoặc là thu mua trực tiếp hải sản vừa bắt từ dưới biển lên, hoặc là mang hải sản vừa thu mua ra ngoài bán sỉ, còn một phần nhỏ thì sẽ bán trực tiếp cho người dân địa phương.
Nước biển ở bên này không giống như đảo bên kia, chẳng những nước đục bất thường, hơn nữa còn tản ra một mùi hôi thối gay mũi, trên những tảng đá xanh bên bờ biển còn phơi rất nhiều cá ướp muối khó ngửi.
Sau khi lên bờ, Triệu Ngọc dựa theo vị trí cụ thể trên hướng dẫn của điện thoại mà đi.
Lúc này đã là bốn giờ chiều, từ bây giờ đến lúc xảy ra phó3bản Kỳ Ngộ còn hơn mười phút. Triệu Ngọc cũng không vội vàng, vừa tìm kiếm vị trí cụ thể vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Nhìn bao quát cái chợ ở bến tàu đánh cá này, Triệu Ngọc có cảm giác dường như đã lùi về mấy chục năm về trước vậy. Các ngư dân đang mặc đồ được làm từ bông vải có vẻ quê mùa, còn những người phụ nữ thì quấn khăn có hoa văn trên đầu. Chợ được lợp loại ngói Amiăng vô cùng cũ kĩ, phía dưới, các tiểu thương không ngừng rao hàng rất to, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng mèo kêu chó sủa.
Chỉ có điều, tuy đây là chợ bán cá nhưng người qua lại cũng không nhiều, ngoại trừ đám lái buôn1bên ngoài mặc quần áo cao su không thấm nước ra thì khách hàng tới đây cũng không nhiều lắm.
Đám lái buôn cũng lười nhác, nhàn nhã xem di động, không có mấy người đang làm việc.
Sau khi đi vào phụ cận, Triệu Ngọc bây giờ mới phát hiện vị trí chính xác của phó bản Kỳ Ngộ chính là chỗ chợ bán cá này. Hắn không khỏi có chút ngạc nhiên, không biết lúc này sẽ lại gặp phải cái gì đây?
Không ngờ, khi Triệu Ngọc vừa mới cất bước đi vào bên trong chợ thì chỗ thuyền đậu ở bến tàu lại xảy ra sự cố. Ngay từ đầu chỉ có tầm hai, ba người không ngừng la hét, hình như là đang xảy ra tranh cãi gì đó.
Sau đó, khi6nghe được tiếng cãi nhau, không ít người từ trên thuyền đánh cá đã chạy tới. Nhưng mà hình như những người này không phải đến để hóng chuyện, càng không phải để ngăn cản mà là đến để cổ vũ!
Mười mấy người nhanh chóng chia làm hai phe rõ ràng, bọn họ chẳng những lớn giọng la hét mà còn xô đẩy nhau, trông cực kỳ căng thẳng như đang diễn ra một trận đại chiến vậy.
Làm cái gì thế?
Triệu Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua, căn bản không hiểu bọn họ đang la hét cái gì. Hắn nhìn đồng hồ, thứ nhất, bây giờ vẫn chưa tới thời gian xảy ra kỳ ngộ; thứ hai, chỗ mà đám đông đang cãi nhau đầy giận dữ kia khác với địa điểm xuất4hiện kỳ ngộ.
Nói cách khác thì chuyện đám người kia đánh nhau hẳn là không liên quan đến kỳ ngộ của mình.
Một khi đã như vậy thì Triệu Ngọc đương nhiên sẽ không xen vào làm gì, hắn quay đầu lại, tiếp tục tìm kiếm địa điểm chính xác. Không ngờ, đi chưa được vài bước thì hắn cuối cùng cũng xác định được địa điểm, hắn hơi ngạc nhiên mà nghiêng đầu sang.
Thật không ngờ nơi đó lại là một quầy bán cá vô cùng bình thường, có một cô bé mặc quần áo bông màu đen đang ngồi ở trên ghế trông coi quầy hàng.
Triệu Ngọc đi đến trước mặt cô bé, thấy cô bé này thắt hai bím tóc nhỏ, tuy rằng làn da ngăm đen thô ráp nhưng mày3rậm mắt to, trông có vẻ cực kỳ đáng yêu.
“Ưm… chú ơi, chú cần mua gì ạ?” Cô bé nhìn thấy Triệu Ngọc liền nhoẻn miệng cười, chào hắn một câu.
Chà! Triệu Ngọc bây giờ mới nhìn ra, dáng vóc cô bé nhiều lắm cũng chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, hắn vội vàng hỏi: “Ừm... Người lớn nhà cháu đâu rồi? Cháu không phải đến trường à?”
“Hôm nay là chủ nhật mà!” Cô bé cười đầy thật thà chất phác rồi nói: “Cha của cháu vừa mới từ ngoài biển về và về nhà nấu cơm rồi, cháu ở đây trông quán ạ. Dạ, thực phẩm ở đây đều tươi lắm ạ, cháu có thể bán rẻ cho chú đấy!”
Lúc nói chuyện, khẩu âm của cô bé có pha chút giọng địa phương nhưng cũng không nặng lắm, xen lẫn với tiếng phổ thông khá lộn xộn cũng khá là dễ nghe.
“À...” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua quầy bán cá, thấy có năm cái chậu bằng nhựa plastic lớn, trong chậu có nhiều cá và hải sản tươi sống.
Cũng khá thú vị đấy...
Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Nếu chú mua thì cháu có thể xử lý qua hộ chú được không?”
“Xử lý?” Cô bé có vẻ không hiểu lắm, mở to mắt nhìn rất dễ thương.
“Tức là xử lý bên ngoài, cạo vẩy cá, lấy nội tạng cá linh tinh...” Triệu Ngọc giải thích.
“Vâng!” Cô bé dùng sức gật gật đầu, một tay cầm lấy kéo, một tay cầm bàn chải dùng để cạo vẩy cá, tức là cháu hoàn toàn có thể làm được.
Đúng là trẻ con nhà nghèo, từ nhỏ đã sớm biết thu vén việc nhà rồi!
Triệu Ngọc cẩn thận liếc mắt nhìn cô bé một cái, sau đó mới tiến vào chủ đề chính, nói: “Thế này đi, cháu trả lời chú vài chuyện thì chú sẽ mua, được không?”
Nói xong, Triệu Ngọc mở di động ra, trực tiếp mở ra tấm ảnh chụp Quách Nhất Hàng cho cô bé xem: “Đây, cháu nhìn kĩ một chút, cháu đã gặp qua người này chưa?”
Cô bé hơn ngẩn ra vì chưa bao giờ thấy ai mua cá như vậy cả. Nhưng mà cô bé vẫn vươn đầu, vươn tay đến trước mặt màn hình điện thoại và quan sát cẩn thận.
Vài giây sau, cô bé lắc lắc đầu với vẻ khẳng định rằng mình không biết.
Nhưng vào lúc này, từng tiếng còi hú của xe cảnh sát bỗng vang lên, một chiếc xe cảnh sát cót két đậu ngay trước quầy bán cá. Hai cảnh sát nhân dân nhanh chóng từ trên xe chạy xuống, cầm lấy dùi cui, chạy thẳng đến chỗ đám đông đang xảy ra tranh cãi trên bến tàu kia.
Vào giờ phút này, mâu thuẫn của bọn họ đã gần như càng lúc càng nghiêm trọng hơn, tiếng la hét quát tháo của hai bên càng lúc càng to, hơn nữa xô xát cũng càng ngày càng gay gắt. Nếu thật sự không có ai chạy tới ngăn lại thì chỉ sợ bọn họ sẽ dùng nắm đấm mà đánh nhau kịch liệt.
“Ừm...” Triệu Ngọc không nhịn được chỉ vào đám người kia rồi hỏi một câu: “Bọn họ... chuyện gì xảy ra vậy?”
“À...” Cô bé quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó lo lắng mà nói với Triệu Ngọc: “Bọn họ... Bọn họ đang đánh nhau thì phải...”
“Cái này thì…” Triệu Ngọc nghĩ nghĩ, thôi vậy, việc không liên quan tới mình thì chớ quan tâm, cứ tiếp tục làm chuyện chính thôi! Vì thế, hắn mở từng bức ảnh chụp của đám người Tiền Tiến trong di động ra cho cô bé xem để hỏi về từng người một.
Triệu Ngọc cảm thấy nếu hệ thống Kỳ Ngộ đã chỉ tới nơi này thì tất nhiên phải có ý của nó. Cho nên hắn phải tận dụng cho tốt mới được, nói không chừng, cô bé trước mắt này có thể trở thành điểm mấu chốt để phá án.
“Chú ơi, chú hỏi những người này làm gì thế?” Cô bé tuy rằng cau mày nhưng trên mặt vẫn luôn mang nụ cười tươi đầy ngây thơ và chân thành.
“Chú đang tìm người, nếu cháu có thể giúp đỡ chú thì hôm nay, chú sẽ mua toàn bộ cá của cháu luôn!” Để nhanh chóng kiếm được manh mối, Triệu Ngọc lên tiếng hứa hẹn.
“Thật không? Thế thì tốt quá!” Cô bé chớp chớp đôi mắt to, dứt khoát lau hai tay vào áo bông rồi cầm lấy di động trên tay Triệu Ngọc, nhìn kĩ càng từng bức ảnh một.
Sau khi đưa điện thoại cho cô bé nhìn, Triệu Ngọc thuận tiện liếc nhìn đồng hồ một cái. Giờ phút này đúng là thời điểm sắp xảy ra Kỳ Ngộ. Chẳng lẽ...
Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn cô bé, trong lòng càng cảm thấy kích động, chẳng lẽ.... lúc này thật sự có được thu hoạch sao?
Ai ngờ, trong lúc lòng Triệu Ngọc tràn đầy chờ mong thì trận tranh chấp trên bến tàu cũng đã đến hồi gay cấn, tuy rằng có hai cảnh sát nhân dân cầm dùi cui xông vào khuyên giải, nhưng không biết là ai đẩy ai một phen mà lại đẩy ngã một trong hai cảnh sát, dùi cui cũng lạch cạch rơi xuống mặt đất!
Lần này, tình hình đột nhiên trở nên mất khống chế. Hai bên không ngừng xô đẩy nhau, càng đánh càng hăng, cuối cùng cũng vung nắm đấm ra!
“Ui chao!”
“Giết nó!”
“% $# (chữ thô tục, nghe không hiểu)...”
Trong nháy mắt, hai bên lao vào đánh nhau, rất náo nhiệt! Lúc này, có một tên trọc đầu bị người ta đấm một cú vào mặt, gã bị đánh đến nỗi một mắt bị thâm đen lại.
Không ngờ, gã nổi đóa lên, bỗng dưng chạy vọt về phía quầy cá này, mắt thấy sắp va vào cô bé bán cá.
Triệu Ngọc đã sớm thấy được người này, hắn nhanh chóng vươn hai tay ôm lấy cô bé mà kéo đến bên cạnh mình.
Cùng lúc đó, tên đầu trọc kia bổ nhào vào quầy cá, giật phăng cái kéo của cô bé đi! Thì ra tên này chạy về phía quầy cá này là để tìm kiếm vũ khí.
Nhưng mà cái gã đáng giận kia cướp kéo đã đành, không ngờ lại còn tức giận mà đá văng một chậu nước!
“Á!” Cô bé sợ hãi, vội vàng trả lại di động cho Triệu Ngọc, sau đó quỳ sụp xuống mặt đất để nhặt cá.
Tên đầu trọc lại quơ lấy cái kéo, đầy sát ý mà trở lại chỗ đám đông đang đánh nhau. Nhìn dáng vẻ đầy ý chí quyết liệt của gã, có vẻ như nếu không giết vài người thì sẽ không từ bỏ ý định vậy.
“Hức... Hức...” Cô bé vừa nhặt cá, vừa sợ tới mức lau nước mắt.
“Cô bé này, cá cũng đâu có chết được, sao mà cháu phải khóc?” Triệu Ngọc khuyên giải, an ủi một câu.
“Cháu... kéo của cháu...” Cô bé chỉ vào gã đầu trọc kia mà nói: “Nếu mất kéo thì cha cháu sẽ đánh cháu mất!”
“Cái gì? Kéo? Khụ! Không phải chỉ là một cái kéo cũ kĩ thôi sao... A...” Không ngờ sau khi Triệu Ngọc nói xong thì dường như hiểu ra được điều gì. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám đông càng đánh càng hăng ở phía xa, nhịn không được cười một tiếng, sau đó nói với cô bé: “Vậy được rồi, bây giờ chú sẽ giúp cháu lấy cái kéo về nhé, được không?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nước biển ở bên này không giống như đảo bên kia, chẳng những nước đục bất thường, hơn nữa còn tản ra một mùi hôi thối gay mũi, trên những tảng đá xanh bên bờ biển còn phơi rất nhiều cá ướp muối khó ngửi.
Sau khi lên bờ, Triệu Ngọc dựa theo vị trí cụ thể trên hướng dẫn của điện thoại mà đi.
Lúc này đã là bốn giờ chiều, từ bây giờ đến lúc xảy ra phó3bản Kỳ Ngộ còn hơn mười phút. Triệu Ngọc cũng không vội vàng, vừa tìm kiếm vị trí cụ thể vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Nhìn bao quát cái chợ ở bến tàu đánh cá này, Triệu Ngọc có cảm giác dường như đã lùi về mấy chục năm về trước vậy. Các ngư dân đang mặc đồ được làm từ bông vải có vẻ quê mùa, còn những người phụ nữ thì quấn khăn có hoa văn trên đầu. Chợ được lợp loại ngói Amiăng vô cùng cũ kĩ, phía dưới, các tiểu thương không ngừng rao hàng rất to, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng mèo kêu chó sủa.
Chỉ có điều, tuy đây là chợ bán cá nhưng người qua lại cũng không nhiều, ngoại trừ đám lái buôn1bên ngoài mặc quần áo cao su không thấm nước ra thì khách hàng tới đây cũng không nhiều lắm.
Đám lái buôn cũng lười nhác, nhàn nhã xem di động, không có mấy người đang làm việc.
Sau khi đi vào phụ cận, Triệu Ngọc bây giờ mới phát hiện vị trí chính xác của phó bản Kỳ Ngộ chính là chỗ chợ bán cá này. Hắn không khỏi có chút ngạc nhiên, không biết lúc này sẽ lại gặp phải cái gì đây?
Không ngờ, khi Triệu Ngọc vừa mới cất bước đi vào bên trong chợ thì chỗ thuyền đậu ở bến tàu lại xảy ra sự cố. Ngay từ đầu chỉ có tầm hai, ba người không ngừng la hét, hình như là đang xảy ra tranh cãi gì đó.
Sau đó, khi6nghe được tiếng cãi nhau, không ít người từ trên thuyền đánh cá đã chạy tới. Nhưng mà hình như những người này không phải đến để hóng chuyện, càng không phải để ngăn cản mà là đến để cổ vũ!
Mười mấy người nhanh chóng chia làm hai phe rõ ràng, bọn họ chẳng những lớn giọng la hét mà còn xô đẩy nhau, trông cực kỳ căng thẳng như đang diễn ra một trận đại chiến vậy.
Làm cái gì thế?
Triệu Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua, căn bản không hiểu bọn họ đang la hét cái gì. Hắn nhìn đồng hồ, thứ nhất, bây giờ vẫn chưa tới thời gian xảy ra kỳ ngộ; thứ hai, chỗ mà đám đông đang cãi nhau đầy giận dữ kia khác với địa điểm xuất4hiện kỳ ngộ.
Nói cách khác thì chuyện đám người kia đánh nhau hẳn là không liên quan đến kỳ ngộ của mình.
Một khi đã như vậy thì Triệu Ngọc đương nhiên sẽ không xen vào làm gì, hắn quay đầu lại, tiếp tục tìm kiếm địa điểm chính xác. Không ngờ, đi chưa được vài bước thì hắn cuối cùng cũng xác định được địa điểm, hắn hơi ngạc nhiên mà nghiêng đầu sang.
Thật không ngờ nơi đó lại là một quầy bán cá vô cùng bình thường, có một cô bé mặc quần áo bông màu đen đang ngồi ở trên ghế trông coi quầy hàng.
Triệu Ngọc đi đến trước mặt cô bé, thấy cô bé này thắt hai bím tóc nhỏ, tuy rằng làn da ngăm đen thô ráp nhưng mày3rậm mắt to, trông có vẻ cực kỳ đáng yêu.
“Ưm… chú ơi, chú cần mua gì ạ?” Cô bé nhìn thấy Triệu Ngọc liền nhoẻn miệng cười, chào hắn một câu.
Chà! Triệu Ngọc bây giờ mới nhìn ra, dáng vóc cô bé nhiều lắm cũng chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, hắn vội vàng hỏi: “Ừm... Người lớn nhà cháu đâu rồi? Cháu không phải đến trường à?”
“Hôm nay là chủ nhật mà!” Cô bé cười đầy thật thà chất phác rồi nói: “Cha của cháu vừa mới từ ngoài biển về và về nhà nấu cơm rồi, cháu ở đây trông quán ạ. Dạ, thực phẩm ở đây đều tươi lắm ạ, cháu có thể bán rẻ cho chú đấy!”
Lúc nói chuyện, khẩu âm của cô bé có pha chút giọng địa phương nhưng cũng không nặng lắm, xen lẫn với tiếng phổ thông khá lộn xộn cũng khá là dễ nghe.
“À...” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua quầy bán cá, thấy có năm cái chậu bằng nhựa plastic lớn, trong chậu có nhiều cá và hải sản tươi sống.
Cũng khá thú vị đấy...
Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Nếu chú mua thì cháu có thể xử lý qua hộ chú được không?”
“Xử lý?” Cô bé có vẻ không hiểu lắm, mở to mắt nhìn rất dễ thương.
“Tức là xử lý bên ngoài, cạo vẩy cá, lấy nội tạng cá linh tinh...” Triệu Ngọc giải thích.
“Vâng!” Cô bé dùng sức gật gật đầu, một tay cầm lấy kéo, một tay cầm bàn chải dùng để cạo vẩy cá, tức là cháu hoàn toàn có thể làm được.
Đúng là trẻ con nhà nghèo, từ nhỏ đã sớm biết thu vén việc nhà rồi!
Triệu Ngọc cẩn thận liếc mắt nhìn cô bé một cái, sau đó mới tiến vào chủ đề chính, nói: “Thế này đi, cháu trả lời chú vài chuyện thì chú sẽ mua, được không?”
Nói xong, Triệu Ngọc mở di động ra, trực tiếp mở ra tấm ảnh chụp Quách Nhất Hàng cho cô bé xem: “Đây, cháu nhìn kĩ một chút, cháu đã gặp qua người này chưa?”
Cô bé hơn ngẩn ra vì chưa bao giờ thấy ai mua cá như vậy cả. Nhưng mà cô bé vẫn vươn đầu, vươn tay đến trước mặt màn hình điện thoại và quan sát cẩn thận.
Vài giây sau, cô bé lắc lắc đầu với vẻ khẳng định rằng mình không biết.
Nhưng vào lúc này, từng tiếng còi hú của xe cảnh sát bỗng vang lên, một chiếc xe cảnh sát cót két đậu ngay trước quầy bán cá. Hai cảnh sát nhân dân nhanh chóng từ trên xe chạy xuống, cầm lấy dùi cui, chạy thẳng đến chỗ đám đông đang xảy ra tranh cãi trên bến tàu kia.
Vào giờ phút này, mâu thuẫn của bọn họ đã gần như càng lúc càng nghiêm trọng hơn, tiếng la hét quát tháo của hai bên càng lúc càng to, hơn nữa xô xát cũng càng ngày càng gay gắt. Nếu thật sự không có ai chạy tới ngăn lại thì chỉ sợ bọn họ sẽ dùng nắm đấm mà đánh nhau kịch liệt.
“Ừm...” Triệu Ngọc không nhịn được chỉ vào đám người kia rồi hỏi một câu: “Bọn họ... chuyện gì xảy ra vậy?”
“À...” Cô bé quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó lo lắng mà nói với Triệu Ngọc: “Bọn họ... Bọn họ đang đánh nhau thì phải...”
“Cái này thì…” Triệu Ngọc nghĩ nghĩ, thôi vậy, việc không liên quan tới mình thì chớ quan tâm, cứ tiếp tục làm chuyện chính thôi! Vì thế, hắn mở từng bức ảnh chụp của đám người Tiền Tiến trong di động ra cho cô bé xem để hỏi về từng người một.
Triệu Ngọc cảm thấy nếu hệ thống Kỳ Ngộ đã chỉ tới nơi này thì tất nhiên phải có ý của nó. Cho nên hắn phải tận dụng cho tốt mới được, nói không chừng, cô bé trước mắt này có thể trở thành điểm mấu chốt để phá án.
“Chú ơi, chú hỏi những người này làm gì thế?” Cô bé tuy rằng cau mày nhưng trên mặt vẫn luôn mang nụ cười tươi đầy ngây thơ và chân thành.
“Chú đang tìm người, nếu cháu có thể giúp đỡ chú thì hôm nay, chú sẽ mua toàn bộ cá của cháu luôn!” Để nhanh chóng kiếm được manh mối, Triệu Ngọc lên tiếng hứa hẹn.
“Thật không? Thế thì tốt quá!” Cô bé chớp chớp đôi mắt to, dứt khoát lau hai tay vào áo bông rồi cầm lấy di động trên tay Triệu Ngọc, nhìn kĩ càng từng bức ảnh một.
Sau khi đưa điện thoại cho cô bé nhìn, Triệu Ngọc thuận tiện liếc nhìn đồng hồ một cái. Giờ phút này đúng là thời điểm sắp xảy ra Kỳ Ngộ. Chẳng lẽ...
Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn cô bé, trong lòng càng cảm thấy kích động, chẳng lẽ.... lúc này thật sự có được thu hoạch sao?
Ai ngờ, trong lúc lòng Triệu Ngọc tràn đầy chờ mong thì trận tranh chấp trên bến tàu cũng đã đến hồi gay cấn, tuy rằng có hai cảnh sát nhân dân cầm dùi cui xông vào khuyên giải, nhưng không biết là ai đẩy ai một phen mà lại đẩy ngã một trong hai cảnh sát, dùi cui cũng lạch cạch rơi xuống mặt đất!
Lần này, tình hình đột nhiên trở nên mất khống chế. Hai bên không ngừng xô đẩy nhau, càng đánh càng hăng, cuối cùng cũng vung nắm đấm ra!
“Ui chao!”
“Giết nó!”
“% $# (chữ thô tục, nghe không hiểu)...”
Trong nháy mắt, hai bên lao vào đánh nhau, rất náo nhiệt! Lúc này, có một tên trọc đầu bị người ta đấm một cú vào mặt, gã bị đánh đến nỗi một mắt bị thâm đen lại.
Không ngờ, gã nổi đóa lên, bỗng dưng chạy vọt về phía quầy cá này, mắt thấy sắp va vào cô bé bán cá.
Triệu Ngọc đã sớm thấy được người này, hắn nhanh chóng vươn hai tay ôm lấy cô bé mà kéo đến bên cạnh mình.
Cùng lúc đó, tên đầu trọc kia bổ nhào vào quầy cá, giật phăng cái kéo của cô bé đi! Thì ra tên này chạy về phía quầy cá này là để tìm kiếm vũ khí.
Nhưng mà cái gã đáng giận kia cướp kéo đã đành, không ngờ lại còn tức giận mà đá văng một chậu nước!
“Á!” Cô bé sợ hãi, vội vàng trả lại di động cho Triệu Ngọc, sau đó quỳ sụp xuống mặt đất để nhặt cá.
Tên đầu trọc lại quơ lấy cái kéo, đầy sát ý mà trở lại chỗ đám đông đang đánh nhau. Nhìn dáng vẻ đầy ý chí quyết liệt của gã, có vẻ như nếu không giết vài người thì sẽ không từ bỏ ý định vậy.
“Hức... Hức...” Cô bé vừa nhặt cá, vừa sợ tới mức lau nước mắt.
“Cô bé này, cá cũng đâu có chết được, sao mà cháu phải khóc?” Triệu Ngọc khuyên giải, an ủi một câu.
“Cháu... kéo của cháu...” Cô bé chỉ vào gã đầu trọc kia mà nói: “Nếu mất kéo thì cha cháu sẽ đánh cháu mất!”
“Cái gì? Kéo? Khụ! Không phải chỉ là một cái kéo cũ kĩ thôi sao... A...” Không ngờ sau khi Triệu Ngọc nói xong thì dường như hiểu ra được điều gì. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám đông càng đánh càng hăng ở phía xa, nhịn không được cười một tiếng, sau đó nói với cô bé: “Vậy được rồi, bây giờ chú sẽ giúp cháu lấy cái kéo về nhé, được không?”
Bình luận facebook