• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • cuong-tham-769

Chương 769: Thật sự là anh sao?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
76729.png

Xem ảnh 2
76729_2.png
Giờ phút này, biểu cảm của Đậu Tự Lực vô cùng phức tạp, nhìn không ra là hưng phấn hay căng thẳng.



“Cùng lắm thì mười phút thôi!” Tăng Khả trả lời rõ ràng: “Em đã nhập thông tin bức ảnh của những người trong công ty giải trí vào rồi, một khi khôi phục thành công thì em có thể so sánh được với nhau!”



“Còn nữa… những người có liên quan đến vụ án hải đăng cũng không thể bỏ qua, người thân của cặp vợ chồng canh giữ tháp, còn có người thân của Thái Hạng Bân, còn có vợ chồng Kiều Như Tuyết, v.v…, phàm là người có liên quan đến vụ án này, một người cũng không thể bỏ qua!” Trong lúc nói3chuyện, Triệu Ngọc phát hiệu khóe mắt của Đậu Tự Lực giật nhẹ, dường như có phản ứng.



“Chậc chậc…” Vì tiến thêm một bước, Triệu Ngọc chậc lưỡi, lại chỉ về bóng dáng mờ mờ ảo trên màn hình mà thì thào bổ sung: “Sao tôi lại có cảm giác người này có mái tóc dài nhỉ?”



Kết quả, sau khi nghe được ba chữ “mái tóc dài”, Đậu Tự Lực không thể kìm nén mà giật mình run rẩy, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.



Ồ?



Có manh mối?



Triệu Ngọc thở dài trong lòng, xem ra chuyện Tạ Hạo nói rằng đã nhìn thấy bóng dáng của người để mái tóc dài khi đang đi vệ sinh rất có thể là thật! Hơn nữa, thật sự có1liên quan đến Đậu Tự Lực!



Nào ngờ, vào thời khắc căng thẳng này, điện thoại của Triệu Ngọc đột nhiên vang lên. Trước khi vào đây, Triệu Ngọc đã cố tình điều chỉnh âm lượng nhạc chuông đến mức lớn nhất, lúc này điện thoại vang lên, đừng nói là Đậu Tự Lực, mà ngay cả hắn cũng giật nảy mình.



“A lô?” Triệu Ngọc vội vàng bước ra khỏi phòng, lớn tiếng nói vào điện thoại: “Là trợ lý Trần sao? Sao rồi? Cái gì? Tăng Khả? Tăng Khả ở cùng với tôi, ừ…. ừ… tôi biết rồi... được rồi… được rồi…”



Nói xong, Triệu Ngọc ở bên ngoài vung tay ra hiệu mà gọi Tăng Khả đang: “Tăng Khả, nhanh lên, trợ lý Trần có chuyện6gấp tìm cậu kìa!”



“À…” Tăng Khả nhìn vào màn hình, sau đó lại sờ thiết bị đọc thẻ nhớ gắn trong điện thoại của Tạ Hạo rồi mới nhanh chóng chạy ra ngoài.



Thế là trong phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Đậu Tự Lực, Đậu Tự Lực nhìn thoáng qua dây nối và thiết bị đọc thẻ, ánh mắt lóe lên vẻ âm u lạnh lùng.



Lúc này, sau khi đưa điện thoại cho Tăng Khả, Triệu Ngọc từ từ đi trở về. Nào ngờ, hắn vừa mới đi được vài bước thì mặt nước bên ngoài thuyền chỉ huy đột nhiên có tiếng la hét vang lên, sau đó là tiếng rơi bùm xuống nước, hình như có cái gì đó đã rơi xuống4nước.



“Hả?” Nghe thấy âm thanh đó, Triệu Ngọc liền đi về phía mép thuyền chỉ huy để xem. Kết quả, hắn vừa mới nhìn xuống thì lập tức la mắng: “Ôi trời ơi!”, sau đó liền vẫy tay với Tăng Khả: “Tăng Khả, Tăng Khả, mau… Trương Dũng chạy rồi! Mau!”



Đúng lúc đó, tiếng động cơ của thuyền ca nô cũng vang lên trên mặt nước.



“Hả?” Nghe thấy tiếng hô hào, Tăng Khả vội vàng gác máy, chạy trên sàn gỗ mà phóng về phía dưới thuyền.



Triệu Ngọc liền vẫy tay hò hét với Đậu Tự Lực: “Mau! Đội trưởng Đậu, Trương Dũng chạy rồi! Mau… mau gọi điện thoại...”



Nói xong, Triệu Ngọc và Tăng Khả chạy xuống dưới thuyền, Đậu Tự Lực nghe vậy liền3chạy ra văn phòng, đến mép thuyền để nhìn, quả nhiên nhìn thấy Trương Dũng đã lấy được chiếc thuyền ca nô, giờ đang chạy trên mặt biển, mà một cậu cảnh sát phụ trách canh giữ bến tàu đã bị người ta đẩy xuống nước, đang giãy giụa kêu cứu.



Lúc này, trên boong tàu vẫn còn hai, ba nhân viên đang canh giữ, nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ như vậy, ai cũng có vẻ ngơ ngác, cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Đậu Tự Lực vội vàng la hét với bọn họ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đuổi theo?”



“Dạ…”



Mấy người vội vàng theo Triệu Ngọc và Tăng Khả chạy xuống dưới thuyền. Lúc này, Triệu Ngọc sớm đã chuẩn bị một chiếc thuyền ca nô khác, hắn khởi động mô tơ, còn Tăng Khả nằm úp sấp dưới đất, vươn tay cứu lấy cậu cảnh sát bị rơi xuống nước…



Đậu Tự Lực cảm thấy tâm trạng rối bời, anh ta nhanh chóng móc điện thoại ra, muốn báo cáo với tổng bộ nhưng nhìn thấy trên boong tàu không một bóng người, trong đầu anh ta bỗng nảy ra một ý nghĩ.



Bỗng dưng, anh ta quay đầu lại nhìn văn phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt, sau đó từ từ lùi lại mấy bước, anh ta rất biết rõ thuyền chỉ huy này, biết trên boong tàu có máy ghi hình đang quay anh ta.



Vì thế, anh ta vội vàng để điện thoại lên tai, xoay người đi vào trong phòng điều khiển của thuyền chỉ huy. Nếu nhìn qua thì dường như anh ta đang đến phòng điều khiển để tìm trợ giúp, nhưng trên thực tế, anh ta trực tiếp thông qua phòng điều khiển để đến hành lang nhỏ hẹp ở bên kia của thuyền.



Hành lang kết nối với ban công của văn phòng tổ điều tra đặc biệt, ở giữa chỉ có một hàng lan can. Đậu Tự Lực biết trong đó không có máy ghi hình, liền trực tiếp băng qua lan can, sau đó đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đi vào bên trong văn phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt.



Sau khi đi vào bên trong phòng, anh ta nhanh chân bước đến trước bàn làm việc của Tăng Khả, đưa tay muốn rút lấy thẻ nhớ trên thiết bị đọc thẻ ra.



Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào chiếc thẻ nhớ thì anh ta đột nhiên dừng lại! Giây sau, anh ta vội vàng ngẩng đầu lên, dường như đột nhiên hiểu ra điều gì.



“Chết rồi!” Anh ta hoảng sợ la lên, sau đó mau chóng nhìn căn phòng một lượt. Sau đó, anh ta lập tức buông tay ra, nhanh chân lùi lại, muốn quay lại đường cũ.



Nào ngờ, vào đúng lúc này, cái tủ đằng sau văn phòng làm việc đột nhiên rung lên vài cái. Sau đó “cọt kẹt” một tiếng, cánh cửa tủ bị mở ra, một cô gái đột nhiên bước từ bên trong ra! Hơn nữa, tay trái của cô gái này còn đang cầm một chiếc camera.



“Hả?” Đậu Tự Lực sợ tới mức cả người run lên, như sét đánh ngang tai vậy, tay phải bất giác sờ về phía khẩu súng bên hông.



Sau đó, điều khiến người khác càng kinh ngạc hơn đã xảy ra, cô gái đó đã hành động trước một bước, lập tức đưa tay phải của mình lên, trong tay lại cầm một khẩu súng màu đen!



Nhìn họng súng tối om chĩa ngay về phía mình, Đậu Tự Lực càng cảm thấy không thể tin nổi! Lúc này, anh ta đã nhận ra cô gái tay trái cầm lấy máy ghi hình, tay phải cầm súng không phải người khác mà chính là người may mắn sống sót – Lý Thiến!



Lý Thiến kích động đến nỗi cả người run rẩy, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, dòng nước mắt khó có thể kìm nén mà rơi xuống.



“Là anh! Đúng là anh rồi!!” Lý Thiến kích động la hét: “Anh là cảnh sát đấy! Tại sao… tại sao lại giết chết nhiều người như vậy? Hả?!”



“…” Cả khuôn mặt Đậu Tự Lực đỏ bừng lên, không nói được câu nào, tất cả những gì đang diễn ra trước mặt anh ta thật sự nằm ngoài dự kiến.



Vốn dĩ, tay phải của anh ta vẫn đang đặt lên túi đựng khẩu súng, nhưng sau khi nhìn thấy trên boong tàu ngoài cửa sổ, Triệu Ngọc và Tăng Khả đã mau chóng quay trở về, cuối cùng anh ta cũng đã hiểu ra những gì đang xảy ra trước mắt quả nhiên là một cái bẫy! Bởi vậy, anh ta rũ hai tay xuống, cuối cùng từ bỏ ý định rút súng.



Triệu Ngọc còn chưa xông vào văn phòng làm việc thì đã nhìn thấy mọi chuyện qua cửa sổ.



“Yeah! Oh yeah!” Hắn hưng phấn nhảy người lên, sau đó đập tay với Tăng Khả, lớn tiếng cười nói: “Ha ha ha… tôi đã nói gì nhỉ? Chỉ cần đã làm chuyện đuối lý thì nhất định sẽ sợ ma đến gõ cửa, ha ha ha…”



Tăng Khả tuy cũng hưng phấn nhưng vẫn cẩn thận hơn Triệu Ngọc, cậu ta rút súng ra, đi vào trong phòng đầu tiên.



“Hả?” Vài cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền hoảng sợ, nhưng bọn họ đều là nhân viên trực, trên người không có súng, chỉ có thể lấy dùi cui ra mà chĩa vào Lý Thiến, lớn tiếng quát: “Cô… cô đừng làm ẩu, đừng làm ẩu đấy nhé!”



“Trời! Nhầm rồi, nhầm rồi!” Triệu Ngọc cười ha ha sửa cho mọi người. “Các cậu chĩa sai người rồi! Những lời này, các cậu phải nói với đội trưởng của các cậu mới phải! Ha ha ha…”



“Hả?”



Mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau, sau khi Tăng Khả cũng chĩa súng vào Đậu Tự Lực, mọi người đều trợn mắt đứng ngây ra tại chỗ…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom