• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (29 Viewers)

  • chap-775

Chương 775: Kế hoạch bỉ ổi




77538.png

77538_2.png
“Tăng Khả, lập tức liên lạc với pháp y Cao!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Chúng ta tiến hành kế hoạch C! Chơi anh ta một cú thật mạnh!”



“Hả? Anh chắc chắn là phải làm như vậy sao?” Tăng Khả lo âu nói: “Nhưng mà... bây giờ Đậu Tự Lực đã quyết tâm rồi, sợ rằng rất khó lừa gạt được anh ta đúng không? Nếu không thành công, có thể chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đó... Có khi, ngay cả pháp y Cao cũng...”



“Yên tâm đi, tôi đã nói với lão Cao rồi!” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Không còn thời gian đâu, cho nên chỉ cần có một chút khả năng, tôi cũng sẽ cố gắng bắt lấy! Nhanh, gọi điện thoại cho ông ta đi!”



Nói xong, Triệu Ngọc nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, vươn3tay phải ra để cạnh miệng tạo thành cái loa, cao giọng hô to: “Này!!!”



Một tiếng gào đầy to khỏe, dường như boong tàu cũng phải rung lên hai cái, các cảnh sát sợ hết hồn, tất cả đều dừng lại, tò mò quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.



“Tổ trưởng Triệu, anh còn có chuyện gì à?” Cục trưởng Vương hỏi một câu.



“Đội trưởng Đậu!” Triệu Ngọc chỉ tay vào Đậu Tự Lực rồi nói: “Chẳng lẽ... Anh không hề tò mò vì sao tôi lại cho rằng Lưu Thải Vân - mẹ anh là đồng bọn của anh sao?”



“Hừ! Không gây án thì làm sao mà là đồng bọn được?” Đậu Tự Lực không phục, khó chịu trả lời một câu: “Anh đừng phỉ báng tôi nữa được không?”



“Không! Anh nói sai rồi! Anh nói sai1rồi!” Triệu Ngọc nhe răng nói: “Đậu Tự Lực, dù thế nào thì anh cũng là đội trưởng đội cảnh sát, anh hãy để tay lên ngực mà nghĩ xem, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ sao?”



“Nghi ngờ? Nghi ngờ cái gì?” Đậu Tự Lực không hiểu.



“Cho tôi xin, tổ trưởng Triệu cho tôi xin đấy, chúng ta có thể về Cục Cảnh sát trước không...” Cục trưởng Vương lên tiếng giảng hòa, lại bị Triệu Ngọc trừng mắt lại.



“Đội trưởng Đậu, có phải mẹ anh cũng nói với anh thế này không?” Triệu Ngọc nói: “Nói rằng số mệnh không tốt, bị Thái Hạng Bân giết chồng, còn mình thì bị ông ta cưỡng bức?”



“Anh! Câm miệng!” Chuyện Đậu Tự Lực không muốn nghe nhất chính là chuyện mẹ mình8bị người khác cưỡng bức, lúc này anh ta đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi.



“Mặc dù Thái Hạng Bân bị phán quyết tử hình, nhưng nhà họ Thái lại tung tin nhảm, nói rằng mẹ anh mới thật sự là tội phạm giết người! Là bà ta giết người canh tháp, sau đó lại đổ tội cho Thái Hạng Bân?”



“Đủ rồi! Câm miệng đi!”



“Khẳng định là mẹ anh đã từng nói cho anh nghe, ban đầu bà ta sinh sống cũng không dễ dàng lắm đúng không?” Nhưng Triệu Ngọc vẫn tiếp tục tự hỏi tự trả lời: “Bà ta phải chịu bao nhiêu lời bêu rếu và chỉ trích, cho dù sống trên đảo Vĩnh Tiến cũng không thể nào yên ổn nổi!”



“Cho nên, mẹ anh mới mang theo anh đến gia trang nhà họ9Đậu, gả cho một người đàn ông lười biếng vừa mới chết vợ! Tôi đoán rằng, tuổi thơ của anh hẳn là rất bất hạnh đúng không?”



“Anh không phải là con ruột của người kia, mẹ lại xinh đẹp như vậy, mà nhà còn nghèo, ài... Cuộc sống này, thật không dễ dàng nhỉ!”



“Anh! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Anh muốn thế nào đây?” Đậu Tự Lực phẫn nộ giơ hai tay đang bị còng lại lên.



“Đúng đấy, tổ trưởng Triệu, có gì muốn nói thì đợi trở về Cục Cảnh sát đã rồi hẵng nói, không phải sẽ tốt hơn sao?” Vương Thành Cương cũng khuyên can.



“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Sau khi phải chịu đựng quá nhiều nhục nhã ở gia trang nhà họ Đậu, Lưu Thải Vân lại dẫn anh chạy7trốn! Từ đó, hai mẹ con anh sống nương tựa vào nhau, tay làm hàm nhai, cuối cùng cũng bồi dưỡng anh thành trụ cột của gia đình! Có phải câu chuyện này rất đáng được ngợi ca không? Đội trưởng Đậu?”



Nghe Triệu Ngọc nói đến đây, mọi người đều ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc hắn định nói cái gì?



“Nhưng mà!” Sau đó, Triệu Ngọc bỗng nhiên sắc bén chuyển hướng của câu chuyện: “Đội trưởng Đậu, anh có nghĩ tới lý do tại sao mẹ anh lại dẫn anh đi lang thang khắp nơi, mai danh ẩn tích không? Tại sao bà ta không muốn để người khác biết mình chính là Lưu Thải Vân thế?”



“Anh…” Đậu Tự Lực siết chặt nắm đấm, dường như đã phát hiện ra điều gì không ổn.



“Ý tôi là bản thân anh cũng nghi ngờ rồi đúng không?” Triệu Ngọc cười nói: “Thật ra mẹ anh chỉ là đang trốn tránh! Không phải bà ta muốn trốn tránh những lời phỉ báng và xấu xa của mọi người, mà là đang trốn tránh một sự thật ngay cả bà ta cũng không muốn tin tưởng!”



“Không, không phải!” Đậu Tự Lực khàn cả giọng.



“Hóa ra, những lời nói xấu và phỉ báng của mọi người năm đó không phải là nói hươu nói vượn!” Triệu Ngọc vô tình nói: “Sự thật là người giết chết cha anh và hãm hại Thái Hạng Bân chính là bà ta!!”



“Mày! Cái thằng khốn kiếp này... AAA! Mày nói cái gì!” Đậu Tự Lực nổi điên lên, muốn xông tới trước mặt Triệu Ngọc.



“Đừng cố chống chế làm gì!” Ngược lại, Triệu Ngọc càng nói lại càng hăng say: “Có lẽ anh đã nghi ngờ chân tướng vụ án mạng giết người ở ngọn hải đăng từ lâu rồi! Chỉ có điều, anh cũng giống mẹ anh, đều cố chấp không chịu tin tưởng mà thôi! Anh sợ mình không thể nào chấp nhận nổi sự thật rằng cha mình lại bị mẹ mình giết chết!!!”



“AAA!” Đậu Tự Lực tức giận đến sắp hộc máu, rống to: “Tao... Tao muốn giết mày! A...”



“Mau... mau ngăn cậu ta lại... Mau...” Cục trưởng Vương thấy tình hình không ổn liền vội vàng phái người giữ chặt Đậu Tự Lực lại, sau đó mới thở hổn hển nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, anh có thể ít nói vài câu được không? Anh đã nói xong hết chưa? Nếu đã xong rồi thì chúng ta quay về Cục Cảnh sát thôi!”



“Được rồi! Được rồi!” Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, ánh mắt lộ ra một chút mất mát.



“Được!” Cục trưởng Vương trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, lúc này mới đi qua, tự mình lôi Đậu Tự Lực đi xuống thuyền.



Không ngờ, ông ta mới vừa kéo Đậu Tự Lực được hai bước thì điện thoại di động của Triệu Ngọc lại bỗng nhiên vang lên.



“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp!”



Tiếng chuông to réo vang khắp cả boong tàu, các cảnh sát không khỏi khựng lại.



“A lô?” Triệu Ngọc vừa đưa mắt nhìn về phía Đậu Tự Lực, vừa nghe điện thoại. Không ngờ, sau khi bắt máy chưa được hai giây, hắn bỗng dưng nhảy bật lên rất cao, trong miệng lại hô to: “Cái gì!?”



Thấy dáng vẻ khiếp sợ của Triệu Ngọc, các cảnh sát không thể không tò mò nghiêng đầu nhìn qua.



“Anh nói cái gì? Trời ạ...” Triệu Ngọc giật mình che miệng, sau đó khoát tay quát lên với mọi người: “Khoan đã! Tất cả đều không được động đậy!”



Hả?



Các cảnh sát đều sắp bị Triệu Ngọc giày vò đến mức phát điên rồi, mà lãnh đạo đã lên tiếng thì bọn họ lại không thể không dừng bước.



“Tổ trưởng Triệu, lại sao thế?” Cục trưởng Vương cũng nổi nóng.



“Được rồi, được rồi, cảm ơn ngài! Tuyệt đối có ích!” Nói xong, Triệu Ngọc tắt máy, chỉ tay vào Đậu Tự Lực đang đứng cách xa xa, lớn tiếng quát: “Đội trưởng Đậu ơi đội trưởng Đậu! Anh có muốn biết một sự thật không?”



“Họ Triệu, anh lại muốn giở thủ đoạn lừa bịp gì nữa đây?” Đậu Tự Lực phun ra từng câu một giữa kẽ răng.



“Lần này, tuyệt đối là sự thật!” Triệu Ngọc cười nói: “Có điều anh có thể yên tâm, không phải là chứng minh anh có tội! Mà là... mà là... thôi, vẫn là nên nói cho anh biết đi!”



Vừa nói, Triệu Ngọc vừa giơ điện thoại di động của mình lên thật cao, rồi lớn tiếng nói: “Bởi vì lúc trước tôi cảm thấy nghi ngờ anh, cho nên đã lấy ADN của anh đang được lưu giữ ở Cục Cảnh sát Khúc Lương để so sánh với các nhân viên của đoàn làm phim trong vụ án! Nhân viên trong đoàn làm phim, mẹ anh – Lưu Thải Vân và cả người thân ruột thịt của người canh tháp năm đó, vân vân...”



“Để đảm bảo không có sai sót hay nhầm lẫn nào, tôi còn âm thầm lấy sợi tóc của anh để lấy ADN nữa! Ừm...” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại di động: “Mới vừa rồi, nhân viên pháp y chuyên nghiệp của chúng tôi đã gửi tin tức tới, ông ta đã hoàn thành kết quả so sánh, chỉ có điều, kết quả này... Ừm... hơi...”



“Tổ trưởng Triệu, kết quả thế nào? Anh nói nhanh đi!” Cục trưởng Vương sốt ruột hỏi: “Hơi cái gì?”



“Được rồi, tôi đưa điện thoại di động cho anh xem, kết quả so sánh đã được gửi tới! Các anh tự mình xem đi!” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa tung điện thoại cho một cậu cảnh sát, cậu cảnh sát lập tức đưa nó cho Cục trưởng Vương.



“Ài! Cái này gọi là gì chứ? Nghiệt nợ hay nghiệt duyên đây?” Triệu Ngọc nhắm mắt lại, nói vô cùng bùi ngùi: “Có vẻ như mỗi người đều đã được định trước một số phận?”



“Hả!?” Sau khi cục trưởng Vương nhìn rõ tài liệu trên điện thoại di động của Triệu Ngọc, ông ta lập tức giật mình, thiếu chút nữa đã đặt mông ngã ngồi dưới mặt sàn, miệng lẩm bẩm: “Sao lại có thể... như vậy được?”



“Có phải rất bất ngờ hay không? Ài!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Căn cứ theo kết quả so sánh, Đậu Tự Lực và nạn nhân đã chết Thái Kim Đạt có quan hệ anh em chú bác vô cùng mật thiết!”



“Hả!” Nghe đến đây, xung quanh lập tức xôn xao.



“Anh! Anh nói bậy!” Đậu Tự Lực thật sự kinh hãi.



“Nói cách khác, cha ruột của Đậu Tự Lực và cha ruột của Thái Kim Đạt hẳn là anh em ruột thịt!” Triệu Ngọc gật đầu với Đậu Tự Lực và nói: “Bây giờ, anh đã biết rốt cuộc cha ruột của mình là ai rồi đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom