Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-777
Chương 777: Không muốn chạy trốn
Ừm... cái này thì... sử dụng một loại đạo cụ đặc biệt lại còn quý báu như thế thì có phải quá xa xỉ rồi không? Thật sự là rất không nỡ mà?
“Tự Lực! Cậu hãy bình tĩnh lại đã! Tự Lực...” Cục trưởng Vương bị Đậu Tự Lực kéo xuống thuyền, miệng không ngừng khuyên nhủ: “Có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói! Cậu không nên làm ẩu!”
“Đúng đấy, đội trưởng Đậu! Nếu như anh trong sạch thì không ai có thể đổ oan cho anh cả!” Những viên cảnh sát khác cũng tốt bụng muốn khuyên giải.
“Không được cử động, đứng yên tại chỗ, đừng có xuống thuyền! A!” Đậu Tự Lực điên cuồng hét toáng lên, càng thêm dùng3sức ghì chặt lấy khẩu súng lục trong tay.
Các cảnh sát lo lắng cục trưởng sẽ xảy ra chuyện cho nên cũng không dám đi theo xuống thuyền, tất cả đều đứng trên bậc thang nhìn xuống.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc chậc lưỡi, nói thầm trong lòng, xem ra ông đây không ra tay là không được rồi! Ài! Máy bay tàng hình thì máy bay tàng hình vậy!
Nghĩ đến đây, hắn bước nhanh đến lan can, định sử dụng một chiếc máy bay tàng hình để ném Đậu Tự Lực xuống biển. Nhưng khi hắn chuẩn bị ra tay lại không thể không cảm thấy lo lắng.
Không nên, trong tay Đậu Tự Lực có súng, lỡ như chẳng may khi anh ta đột ngột bị bay1lên trời, trong lúc kinh hoảng quá lại nổ súng lung tung thì phải làm sao bây giờ?
Nếu không thì...
Ai mà ngờ, ngay tại lúc Triệu Ngọc đang phân vân suy nghĩ tìm biện pháp đối phó thì Đậu Tự Lực lại thật sự nổ súng!
Pằng!
Tiếng súng rất lớn khiến tất cả mọi người đều bị dọa sợ đến mức rụt cổ lại.
Triệu Ngọc vội vàng nhìn xuống dưới, thấy Đậu Tự Lực chỉ bắn một phát súng lên trời, không hề trúng bất kỳ người nào cả.
Sau khi nổ súng, anh ta dùng sức đẩy Vương Thành Cương trở về, sau đó, chỉ trong chớp mắt đã vọt vào bụi cỏ bên bến tàu!
Không thể nào?
Lần này, Triệu Ngọc thực sự rất buồn bực!
Tên8Đậu Tự Lực này bị ngu à?
Bên cạnh bến tàu có mấy chiếc ca nô, vậy mà anh ta lại không cần, cứ muốn chạy lên đảo, làm thế chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
“Đuổi theo! Mau đuổi theo!” Cục trưởng Vương chỉ về phương hướng Đậu Tự Lực vừa biến mất, lớn tiếng kêu lên: “Bắt cậu ta lại cho tôi, á!”
Hóa ra vừa rồi bị đẩy một cái, chân Cục trưởng Vương đã bị trẹo, lúc này đang đau đến mức khó có thể chịu nổi.
Lúc này, các cảnh sát mới định thần lại, lập tức cầm súng đuổi theo Đậu Tự Lực.
“Này! Cậu... các cậu...” Cục trưởng Vương không yên tâm nên dặn dò thêm một câu: “Phải bắt sống,9bắt sống, có hiểu không?”
“Vâng!” Các cảnh sát nhận mệnh lệnh rồi đi ngay.
Lúc này ở trên boong tàu, Triệu Ngọc và Tăng Khả vẫn còn đang dừng chân nhìn ra xa, Tăng Khả không nhịn được hỏi một câu: “Tổ trưởng, chúng ta nên làm gì đây? Đậu Tự Lực đã chạy lên đảo rồi, hẳn là sẽ không chạy thoát được nhỉ?”
“Dĩ nhiên là không chạy thoát được! Có điều...” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười rồi nói: “Đừng quên là tổ điều tra đặc biệt của chúng ta có một truyền thống! Nếu hung thủ do chúng ta tìm ra vậy thì phải do chúng ta tự tay bắt lại mới được chứ!”
“Hả? Chúng ta đi bắt? Nhưng mà...” Tăng Khả chỉ về7phía xa, lắc đầu thở dài nói: “Bọn họ đã đuổi theo rồi, e rằng chúng ta... ừm... Hả? Tổ... tổ trưởng?”
Ai ngờ, Tăng Khả vừa quay đầu lại thì đã phát hiện không thấy bóng dáng của Triệu Ngọc đâu cả.
Rào rào!
Một tiếng nước từ mạn thuyền bên kia vang lên, Tăng Khả chạy nhanh tới gần và nhìn xuống thì mới biết Triệu Ngọc vừa nhảy xuống! Hắn nhảy từ trên mạn thuyền xuống nước, sau đó nhanh chóng leo lên một chiếc ca nô.
Xình xịch xình xịch xình xịch...
Sau khi khởi động ca nô, Triệu Ngọc ngay lập tức điều khiển ca nô chạy về hướng Đông của đảo nhỏ.
“Sao có thể?” Tăng Khả gãi đầu, lẩm bẩm trong lòng: “Hòn đảo lớn như vậy, chỉ cần lái ca nô là có thể bắt được anh ta sao?”
Trên mặt biển, Triệu Ngọc điều khiển ca nô chạy dọc theo hòn đảo nhỏ về phía Đông. Thật ra thì, Triệu Ngọc cũng không có ý định lái ca nô đi bắt tội phạm, chẳng qua là hắn muốn lái tới một nơi không người, sau đó mặc quần áo tàng hình vào rồi sử dụng máy bay tàng hình mà thôi. Như vậy là hắn có thể thần không biết quỷ không hay mà bắt lấy Đậu Tự Lực trước khi các cảnh sát đến nơi!
Nhưng mà, điều khiến hắn bất ngờ chính là khi hắn lái ca nô vòng qua một tảng đá ngầm, đang định sử dụng đạo cụ thì không ngờ lại nhìn thấy rất nhiều bóng người loáng thoáng xuất hiện bên trong rừng rậm với tốc độ rất nhanh.
Không thể nào?
Trùng hợp đến vậy sao?
Những người đó đương nhiên chính là nhóm cảnh sát đang đuổi theo Đậu Tự Lực. Nhìn cảnh tượng này thì rất có thể Đậu Tự Lực cũng chạy về phía Đông của hòn đảo!
Phía Đông...
À...
Triệu Ngọc nhìn về phía Đông một cái, lúc này, hắn mới nhận ra! Phía Đông chính là phương hướng của ngọn hải đăng, rất có thể là Đậu Tự Lực đang muốn chạy tới đó!
Dưới chân ngọn hải đăng có một bến tàu được dựng lên tạm thời, nói không chừng, nơi đó cũng có nhiều ca nô đang đậu, chẳng lẽ... Đậu Tự Lực muốn chạy trốn từ nơi đó sao?
Hì hì!
Đừng mơ tưởng!
Triệu Ngọc tăng nhanh tốc độ, ca nô lướt băng băng giống như sắp bay lên vậy, một đường chạy thẳng tới ngọn hải đăng.
Dưới âm thanh vù vù của động cơ, không cần tới ba phút đồng hồ, Triệu Ngọc đã lái đến bến tàu nhỏ phía dưới chân ngọn hải đăng rồi. Có điều, trên bến tàu nhỏ chỉ có một chiếc thuyền gỗ cũ kỹ đang neo lại, vốn không hề có những phương tiện giao thông nào khác.
Triệu Ngọc cũng bất chấp, lúc này mới neo ca nô ở bến tàu, sau đó liền xông về phía chân ngọn hải đăng như một mũi tên.
Triệu Ngọc đoán không sai, hắn vừa mới chạy xuyên qua một bụi cỏ thì lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chạy nhanh về phía ngọn hải đăng!
Đậu Tự Lực!
Ánh mắt Triệu Ngọc sáng bừng lên, hắn vội vàng vọt tới.
Không ngờ, trong lúc vội vàng, hắn lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng là trong tay Đậu Tự Lực vẫn còn nắm chặt một khẩu súng lục! Hai người mới vừa nhìn thấy nhau, Đậu Tự Lực không nói lời nào đã lập tức giơ súng lên chĩa về phía Triệu Ngọc, ngay lập tức bóp cò.
ĐM nó!
Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, nhảy lên một cái liền phóng đến phía sau một tảng đá lớn để nấp.
Pằng pằng...
Hai viên đạn gào thét bay qua đỉnh đầu, Triệu Ngọc hết hồn, vội vàng rụt cổ lại.
Con bà nó!
Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới mình cũng có mang theo súng lục, hơn nữa, khẩu súng lục này còn cướp được từ Đậu Tự Lực.
Vì vậy, Triệu Ngọc rút súng lục ra, pằng pằng pằng bắn ra ngoài.
“Á! Cẩn thận! Nằm xuống!” Ai ngờ, sau khi tiếng súng vang lên, bên ngoài lại truyền tới giọng nói của một người khác.
Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn một cái thì mới buồn bực phát hiện Đậu Tự Lực đã chạy mất bóng từ lâu rồi, hắn vừa nổ súng như vậy, ngược lại đã khiến các cảnh sát khác sợ hết hồn, tất cả đều đang ẩn núp.
“Này này!” Triệu Ngọc vội vàng vọt ra ngoài, gọi mọi người: “Là tôi, là tôi đây!”
Nói xong, chưa kịp đợi mọi người có phản ứng gì, hắn đã dẫn đầu lao về phía mà Đậu Tự Lực vừa mới chạy đi.
Từ nơi này đi về phía trước nữa chính là ngọn hải đăng cao ngất!
Triệu Ngọc vừa mới đuổi tới dưới chân tháp thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động từ bên trong truyền ra, âm thanh kia hẳn là phát ra từ tiếng bước chân của một người đang dùng sức giẫm lên các bậc cầu thang.
Triệu Ngọc vội vàng chạy đến lối vào của ngọn hải đăng, nhưng hắn vừa định chạy vào trong thì tiếng súng lại vang lên!
Pằng!
Đạn bắn lên trên mặt đất, tạo ra một vòng bụi đất. Tiếng súng cũng bởi vì hiệu ứng âm thanh bên trong hải đăng mà trở nên rất vang dội, khá khó chịu.
Con bà nó!
Triệu Ngọc lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn lại, thấy ngọn hải đăng to lớn cao ngất dưới ánh tà dương chiếu rọi lại lộ ra một vẻ tang thương mờ nhạt như đã nếm đủ mùi đời.
Không thể nào?
Mãi đến lúc này, cuối cùng Triệu Ngọc mới hiểu rõ được một chuyện.
Đậu Tự Lực không màng tính mạng chạy tới đây không phải là muốn chạy trốn! Dĩ nhiên là càng không phải để tiêu hủy chứng cứ hay cái gì!
Lúc này, anh ta leo lên hải đăng chỉ có một nguyên nhấn, chính là anh ta muốn tự sát!!!
Đừng tự sát, đừng tự sát...
Triệu Ngọc thầm nghĩ, chân tướng còn chưa rõ ràng đâu! Cho nên Đậu Tự Lực, anh ngàn vạn lần không thể chết được!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền đánh bạo bước vào trong, muốn xem Đậu Tự Lực đang làm gì. Ai ngờ, vừa mới tiến thêm một bước thì lại bất ngờ nghe thấy một âm thanh vang dội từ trên đỉnh tháp truyền tới!
Boong!
Rầm rầm rầm... Từng mảng đất đá rác rưởi từ trên trời rơi xuống, Triệu Ngọc không thể làm gì khác hơn là lại lui ra ngoài.
Boong...
Lại thêm một tiếng, thân tháp hải đăng khẽ rung chuyển, mặt đất cũng rung lên theo.
Không thể nào?
Lần này, Triệu Ngọc đã hoàn toàn hiểu ra!
Đậu Tự Lực muốn làm ngọn hải đăng sụp đổ, sau đó anh ta sẽ cùng hủy diệt theo ngọn hải đăng!!!
“Tự Lực! Cậu hãy bình tĩnh lại đã! Tự Lực...” Cục trưởng Vương bị Đậu Tự Lực kéo xuống thuyền, miệng không ngừng khuyên nhủ: “Có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói! Cậu không nên làm ẩu!”
“Đúng đấy, đội trưởng Đậu! Nếu như anh trong sạch thì không ai có thể đổ oan cho anh cả!” Những viên cảnh sát khác cũng tốt bụng muốn khuyên giải.
“Không được cử động, đứng yên tại chỗ, đừng có xuống thuyền! A!” Đậu Tự Lực điên cuồng hét toáng lên, càng thêm dùng3sức ghì chặt lấy khẩu súng lục trong tay.
Các cảnh sát lo lắng cục trưởng sẽ xảy ra chuyện cho nên cũng không dám đi theo xuống thuyền, tất cả đều đứng trên bậc thang nhìn xuống.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc chậc lưỡi, nói thầm trong lòng, xem ra ông đây không ra tay là không được rồi! Ài! Máy bay tàng hình thì máy bay tàng hình vậy!
Nghĩ đến đây, hắn bước nhanh đến lan can, định sử dụng một chiếc máy bay tàng hình để ném Đậu Tự Lực xuống biển. Nhưng khi hắn chuẩn bị ra tay lại không thể không cảm thấy lo lắng.
Không nên, trong tay Đậu Tự Lực có súng, lỡ như chẳng may khi anh ta đột ngột bị bay1lên trời, trong lúc kinh hoảng quá lại nổ súng lung tung thì phải làm sao bây giờ?
Nếu không thì...
Ai mà ngờ, ngay tại lúc Triệu Ngọc đang phân vân suy nghĩ tìm biện pháp đối phó thì Đậu Tự Lực lại thật sự nổ súng!
Pằng!
Tiếng súng rất lớn khiến tất cả mọi người đều bị dọa sợ đến mức rụt cổ lại.
Triệu Ngọc vội vàng nhìn xuống dưới, thấy Đậu Tự Lực chỉ bắn một phát súng lên trời, không hề trúng bất kỳ người nào cả.
Sau khi nổ súng, anh ta dùng sức đẩy Vương Thành Cương trở về, sau đó, chỉ trong chớp mắt đã vọt vào bụi cỏ bên bến tàu!
Không thể nào?
Lần này, Triệu Ngọc thực sự rất buồn bực!
Tên8Đậu Tự Lực này bị ngu à?
Bên cạnh bến tàu có mấy chiếc ca nô, vậy mà anh ta lại không cần, cứ muốn chạy lên đảo, làm thế chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
“Đuổi theo! Mau đuổi theo!” Cục trưởng Vương chỉ về phương hướng Đậu Tự Lực vừa biến mất, lớn tiếng kêu lên: “Bắt cậu ta lại cho tôi, á!”
Hóa ra vừa rồi bị đẩy một cái, chân Cục trưởng Vương đã bị trẹo, lúc này đang đau đến mức khó có thể chịu nổi.
Lúc này, các cảnh sát mới định thần lại, lập tức cầm súng đuổi theo Đậu Tự Lực.
“Này! Cậu... các cậu...” Cục trưởng Vương không yên tâm nên dặn dò thêm một câu: “Phải bắt sống,9bắt sống, có hiểu không?”
“Vâng!” Các cảnh sát nhận mệnh lệnh rồi đi ngay.
Lúc này ở trên boong tàu, Triệu Ngọc và Tăng Khả vẫn còn đang dừng chân nhìn ra xa, Tăng Khả không nhịn được hỏi một câu: “Tổ trưởng, chúng ta nên làm gì đây? Đậu Tự Lực đã chạy lên đảo rồi, hẳn là sẽ không chạy thoát được nhỉ?”
“Dĩ nhiên là không chạy thoát được! Có điều...” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười rồi nói: “Đừng quên là tổ điều tra đặc biệt của chúng ta có một truyền thống! Nếu hung thủ do chúng ta tìm ra vậy thì phải do chúng ta tự tay bắt lại mới được chứ!”
“Hả? Chúng ta đi bắt? Nhưng mà...” Tăng Khả chỉ về7phía xa, lắc đầu thở dài nói: “Bọn họ đã đuổi theo rồi, e rằng chúng ta... ừm... Hả? Tổ... tổ trưởng?”
Ai ngờ, Tăng Khả vừa quay đầu lại thì đã phát hiện không thấy bóng dáng của Triệu Ngọc đâu cả.
Rào rào!
Một tiếng nước từ mạn thuyền bên kia vang lên, Tăng Khả chạy nhanh tới gần và nhìn xuống thì mới biết Triệu Ngọc vừa nhảy xuống! Hắn nhảy từ trên mạn thuyền xuống nước, sau đó nhanh chóng leo lên một chiếc ca nô.
Xình xịch xình xịch xình xịch...
Sau khi khởi động ca nô, Triệu Ngọc ngay lập tức điều khiển ca nô chạy về hướng Đông của đảo nhỏ.
“Sao có thể?” Tăng Khả gãi đầu, lẩm bẩm trong lòng: “Hòn đảo lớn như vậy, chỉ cần lái ca nô là có thể bắt được anh ta sao?”
Trên mặt biển, Triệu Ngọc điều khiển ca nô chạy dọc theo hòn đảo nhỏ về phía Đông. Thật ra thì, Triệu Ngọc cũng không có ý định lái ca nô đi bắt tội phạm, chẳng qua là hắn muốn lái tới một nơi không người, sau đó mặc quần áo tàng hình vào rồi sử dụng máy bay tàng hình mà thôi. Như vậy là hắn có thể thần không biết quỷ không hay mà bắt lấy Đậu Tự Lực trước khi các cảnh sát đến nơi!
Nhưng mà, điều khiến hắn bất ngờ chính là khi hắn lái ca nô vòng qua một tảng đá ngầm, đang định sử dụng đạo cụ thì không ngờ lại nhìn thấy rất nhiều bóng người loáng thoáng xuất hiện bên trong rừng rậm với tốc độ rất nhanh.
Không thể nào?
Trùng hợp đến vậy sao?
Những người đó đương nhiên chính là nhóm cảnh sát đang đuổi theo Đậu Tự Lực. Nhìn cảnh tượng này thì rất có thể Đậu Tự Lực cũng chạy về phía Đông của hòn đảo!
Phía Đông...
À...
Triệu Ngọc nhìn về phía Đông một cái, lúc này, hắn mới nhận ra! Phía Đông chính là phương hướng của ngọn hải đăng, rất có thể là Đậu Tự Lực đang muốn chạy tới đó!
Dưới chân ngọn hải đăng có một bến tàu được dựng lên tạm thời, nói không chừng, nơi đó cũng có nhiều ca nô đang đậu, chẳng lẽ... Đậu Tự Lực muốn chạy trốn từ nơi đó sao?
Hì hì!
Đừng mơ tưởng!
Triệu Ngọc tăng nhanh tốc độ, ca nô lướt băng băng giống như sắp bay lên vậy, một đường chạy thẳng tới ngọn hải đăng.
Dưới âm thanh vù vù của động cơ, không cần tới ba phút đồng hồ, Triệu Ngọc đã lái đến bến tàu nhỏ phía dưới chân ngọn hải đăng rồi. Có điều, trên bến tàu nhỏ chỉ có một chiếc thuyền gỗ cũ kỹ đang neo lại, vốn không hề có những phương tiện giao thông nào khác.
Triệu Ngọc cũng bất chấp, lúc này mới neo ca nô ở bến tàu, sau đó liền xông về phía chân ngọn hải đăng như một mũi tên.
Triệu Ngọc đoán không sai, hắn vừa mới chạy xuyên qua một bụi cỏ thì lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chạy nhanh về phía ngọn hải đăng!
Đậu Tự Lực!
Ánh mắt Triệu Ngọc sáng bừng lên, hắn vội vàng vọt tới.
Không ngờ, trong lúc vội vàng, hắn lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng là trong tay Đậu Tự Lực vẫn còn nắm chặt một khẩu súng lục! Hai người mới vừa nhìn thấy nhau, Đậu Tự Lực không nói lời nào đã lập tức giơ súng lên chĩa về phía Triệu Ngọc, ngay lập tức bóp cò.
ĐM nó!
Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, nhảy lên một cái liền phóng đến phía sau một tảng đá lớn để nấp.
Pằng pằng...
Hai viên đạn gào thét bay qua đỉnh đầu, Triệu Ngọc hết hồn, vội vàng rụt cổ lại.
Con bà nó!
Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới mình cũng có mang theo súng lục, hơn nữa, khẩu súng lục này còn cướp được từ Đậu Tự Lực.
Vì vậy, Triệu Ngọc rút súng lục ra, pằng pằng pằng bắn ra ngoài.
“Á! Cẩn thận! Nằm xuống!” Ai ngờ, sau khi tiếng súng vang lên, bên ngoài lại truyền tới giọng nói của một người khác.
Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn một cái thì mới buồn bực phát hiện Đậu Tự Lực đã chạy mất bóng từ lâu rồi, hắn vừa nổ súng như vậy, ngược lại đã khiến các cảnh sát khác sợ hết hồn, tất cả đều đang ẩn núp.
“Này này!” Triệu Ngọc vội vàng vọt ra ngoài, gọi mọi người: “Là tôi, là tôi đây!”
Nói xong, chưa kịp đợi mọi người có phản ứng gì, hắn đã dẫn đầu lao về phía mà Đậu Tự Lực vừa mới chạy đi.
Từ nơi này đi về phía trước nữa chính là ngọn hải đăng cao ngất!
Triệu Ngọc vừa mới đuổi tới dưới chân tháp thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động từ bên trong truyền ra, âm thanh kia hẳn là phát ra từ tiếng bước chân của một người đang dùng sức giẫm lên các bậc cầu thang.
Triệu Ngọc vội vàng chạy đến lối vào của ngọn hải đăng, nhưng hắn vừa định chạy vào trong thì tiếng súng lại vang lên!
Pằng!
Đạn bắn lên trên mặt đất, tạo ra một vòng bụi đất. Tiếng súng cũng bởi vì hiệu ứng âm thanh bên trong hải đăng mà trở nên rất vang dội, khá khó chịu.
Con bà nó!
Triệu Ngọc lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn lại, thấy ngọn hải đăng to lớn cao ngất dưới ánh tà dương chiếu rọi lại lộ ra một vẻ tang thương mờ nhạt như đã nếm đủ mùi đời.
Không thể nào?
Mãi đến lúc này, cuối cùng Triệu Ngọc mới hiểu rõ được một chuyện.
Đậu Tự Lực không màng tính mạng chạy tới đây không phải là muốn chạy trốn! Dĩ nhiên là càng không phải để tiêu hủy chứng cứ hay cái gì!
Lúc này, anh ta leo lên hải đăng chỉ có một nguyên nhấn, chính là anh ta muốn tự sát!!!
Đừng tự sát, đừng tự sát...
Triệu Ngọc thầm nghĩ, chân tướng còn chưa rõ ràng đâu! Cho nên Đậu Tự Lực, anh ngàn vạn lần không thể chết được!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền đánh bạo bước vào trong, muốn xem Đậu Tự Lực đang làm gì. Ai ngờ, vừa mới tiến thêm một bước thì lại bất ngờ nghe thấy một âm thanh vang dội từ trên đỉnh tháp truyền tới!
Boong!
Rầm rầm rầm... Từng mảng đất đá rác rưởi từ trên trời rơi xuống, Triệu Ngọc không thể làm gì khác hơn là lại lui ra ngoài.
Boong...
Lại thêm một tiếng, thân tháp hải đăng khẽ rung chuyển, mặt đất cũng rung lên theo.
Không thể nào?
Lần này, Triệu Ngọc đã hoàn toàn hiểu ra!
Đậu Tự Lực muốn làm ngọn hải đăng sụp đổ, sau đó anh ta sẽ cùng hủy diệt theo ngọn hải đăng!!!