Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-785
Chương 785: Hạt giống ác ma
Sau đó, hai người hợp lực đẩy Trương Thành Công xuống vách đá cao ngất, sắc nhọn...
Nhân viên trang điểm Tần Hảo bị Đậu Tự Lực dùng sức dìm xuống nước, mặc dù bà ta đau khổ vùng vẫy thêm mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa...
“Roẹt” một tiếng, sợi dây thừng được vắt qua nhánh cây thật cao, đạo diễn Tiền Tiến bị đột ngột treo lên giữa không trung. Ông ta đạp hai chân lung tung, khổ sở giãy giụa, cuối cùng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã tắt thở rồi.
Vì để có thể giữ thi thể bị treo trên cây, Đậu Tự Lực chạy tới dưới chân Tiền Tiến để giữ chặt, còn Lưu3Thải Vân thì đem dây thừng thắt thật chắc chắn quanh thân cây...
Đến lượt Lý Thiến thì cũng tương tự như vậy, chỉ có điều là sau khi Lý Thiến bị treo ngược lên, Đậu Tự Lực còn để thêm một cái thang dưới chân cô ta nữa...
Chôn sống là một việc tốn rất nhiều sức lực, hai mẹ con thay nhau làm, mất gần mười phút là đào xong một cái hố to đem chôn Trương Dũng xuống...
Sau đó nữa là biên kịch Thái Kim Đạt, trọng lượng của Thái Kim Đạt khá nặng, mà để cho hiệu quả giết người càng thêm lý tưởng, hai mẹ con vẫn kéo ông ta xuống phía dưới hải đăng.
Lần này, Lưu Thải Vân không có bất kỳ ý nghĩ nương tay nào, nhặt lên1một tảng đá lớn, dùng toàn bộ sức lực mà đập vào đầu Thái Kim Đạt, chỉ một đòn đã lấy đi tính mạng của ông ta...
Sau khi đã xử lý xong xuôi tất cả thì chỉ còn lại một người là Khang Nhạc Minh, vì để có thể giữ lại một nhân chứng có lời khai đáng tin cậy cho nên Đậu Tự Lực đã không tiếc dùng một nhát dao đâm Khang Nhạc Minh khiến anh ta tỉnh lại, sau đó dồn anh ta tới rừng chắn gió, cuối cùng mới đâm anh ta ngã xuống, để anh ta tưởng lầm rằng kẻ đâm mình chính là Quách Nhất Hàng...
Ngay sau đó, mười người trong đoàn đều đã xử lý xong, chỉ còn lại công việc kết thúc sau cùng. Đậu8Tự Lực đến bên ngoài rừng chắn gió và lái ca nô trở lại bến tàu.
Hai mẹ con hợp sức di chuyển thi thể đã được bọc kín của Quách Nhất Hàng lên ca nô của bọn họ, sau đó, Đậu Tự Lực lái ca nô ra ngoài biển vứt xác, Lưu Thải Vân thì lái ca nô của đoàn làm phim trở về Khúc Lương.
Đậu Tự Lực hiểu rất rõ cách bố trí camera ở Khúc Lương, cho nên anh ta bảo Lưu Thải Vân lái đến một bãi biển mà camera không thể quay tới được, sau đó bảo bà ta lặng lẽ trốn vào một cái nhà vệ sinh công cộng, chờ đến trời sáng mới đi ra...
Mặt khác, Đậu Tự Lực lái ca nô tới một cái rãnh biển9ở ngoài khơi, ném thi thể của Quách Nhất Hàng xuống, bao gồm cả đồ dùng tùy thân của Quách Nhất Hàng cùng với tảng đá đã giết chết cậu ta, còn có cả con dao ngắn dùng giết người, tất cả đều chìm vào trong biển, tiêu hủy đi mọi chứng cứ!
Thời điểm Đậu Tự Lực lái ca nô chạy về bờ biển Khúc Lương thì chỉ khoảng bảy giờ sáng mà thôi, anh ta mau chóng điều chỉnh lại tinh thần, sau đó lại điềm nhiên như không mà ăn xong bữa sáng, trở về Cục Cảnh sát làm việc!
Đúng như anh ta đã dự đoán từ trước, anh ta mới vừa về tới Cục Cảnh sát thì đã nhận được tin có án mạng xảy ra trên đảo Vĩnh Tiến.7Ngay sau đó, anh ta liền tập trung nhân viên lại rồi chạy tới hiện trường xảy ra án mạng...
Dựa theo lời của Đậu Tự Lực mà nói thì sau khi cùng rất nhiều cảnh sát tới hiện trường, anh ta đã cẩn thận tra xét lại toàn bộ quá trình gây án thêm lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện ra kẽ hở nào rõ ràng cả. Lúc đó, anh ta còn vô cùng tự tin mà cho rằng sẽ không có người nào có thể nghi ngờ tới anh ta được, nhưng lại không hề ngờ rằng cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng...
...
Một giờ rưỡi rạng sáng, bên trong phòng làm việc của Cục Cảnh sát Khúc Lương.
Sau khi nhận được lời khai của Lưu Thải Vân thì chân tướng của vụ án giết người trên đảo biệt lập đã rõ ràng hơn rồi. Vào giờ phút này, Cục trưởng Vương Thành Cương đang trao đổi công việc tiếp theo cần xử lý với tổ của Triệu Ngọc.
“Cảm ơn, cảm ơn tổ trưởng Triệu!” Cục trưởng Vương Thành Cương bắt tay Triệu Ngọc thật chặt, nói với vẻ lấy lòng: “Chuyện lần này may mà nhờ có ngài! Nếu thần thám ngài không giá lâm thì e rằng vụ án này có thể sẽ trở thành một vụ án chưa được giải quyết nữa rồi! Cho nên, tôi xin thay mặt Cục Cảnh sát Khúc Lương cảm ơn ngài!”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo!” Triệu Ngọc nói đầy đắc ý: “Thật ra thì tôi vốn thích loại vụ án khó khăn như thế này mà! Ha ha...”
“Ài!” Cục trưởng Vương thở dài, nói: “Nói thật ra thì tôi cũng không ngờ tới chân tướng của vụ án lại là thế này. Thằng bé Tự Lực kia, cần năng lực có năng lực, cần kinh nghiệm có kinh nghiệm, sao lại đi làm chuyện hồ đồ đến vậy chứ!”
“Đúng rồi...” Nói đến đây, Triệu Ngọc liền tò mò mà hỏi một câu: “Cục trưởng Vương, tôi chợt nhớ tới một chuyện, ban đầu lúc ở trên thuyền, ông còn bênh vực cho Đậu Tự Lực, nhưng sau đó tại sao ông lại đổi ý vậy? Không lẽ là vì... vì tập tư liệu so sánh ADN kia à?”
“Ừm...” Cục trưởng Vương cầm chén trà của mình lên, uống một ngụm trà, nhưng vì nước trà quá nóng cho nên ông ta liền thổi thổi trước, sau đó mới nói: “Tôi sẽ không giấu giếm ngài! Thật ra thì ban đầu, tôi thật sự rất tức giận, dù tôi đã biết Đậu Tự Lực chính là con của vợ chồng người canh tháp thì tôi cũng không thể tin rằng hung thủ lại là cậu ta!”
“Với lại, hành động của ngài quả là khiến tôi không thể nào chấp nhận được!”
“Cho nên, tôi mới âm thầm báo cáo ngài! Ừm... Bây giờ nhớ lại, tôi thật sự xin lỗi! Mong ngài đại nhân có đại lượng, đừng để bụng những chuyện ấy!”
“Yên tâm đi, sáng mai, tôi cũng sẽ báo cáo ông với Cục tỉnh của các ông, coi như chúng ta đã huề nhau rồi!” Triệu Ngọc nói bâng quơ một câu.
“Chuyện này...” Sắc mặt của Vương Thành Cương u ám ngay tức khắc. Triệu Ngọc là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt trung ương, bây giờ đã phá được vụ án rồi, dù ông ta báo cáo thì Triệu Ngọc vẫn sẽ chẳng gặp chuyện gì cả, nhưng nếu Triệu Ngọc báo cáo ngược lại ông ta thì coi như là ông ta lãnh đủ rồi.
“Tôi nói đùa mà ông cũng không nhận ra à? Nhìn dáng vẻ sợ hãi kia của ông kìa! Chúng ta đang nói chuyện chính mà!” Triệu Ngọc cười khà khà, nhưng Vương Thành Cương lại toát mồ hôi lạnh.
“Ừm... Khi thấy ADN thì tôi lại không có cảm giác gì cả! Chỉ là vào ngay lúc đó, tôi lại nhớ tới một chuyện khác!” Vừa nói, Vương Thành Cương vừa mở điện thoại di động của mình ra cho Triệu Ngọc xem một bức ảnh và nói: “Tôi nhớ tới nhiều năm trước, lúc tôi và Tự Lực đều đã uống say, cậu ta đã từng kể chuyện này cho tôi nghe! Đây rồi, chính là bức ảnh này...”
Triệu Ngọc nhận lấy điện thoại di động mà nhìn, hắn thấy trong tấm ảnh là một cô gái có làn da trắng nõn, dáng vẻ cũng vô cùng thuần khiết.
“Hóa ra trước khi Đậu Tự Lực giải ngũ thì đã từng có một đối tượng ở trong quân đội rồi.” Vương Thành Cương giới thiệu: “Chính là cô gái này, cô ấy là lính văn nghệ của đoàn văn công. Lúc ấy, quan hệ giữa hai người họ rất tốt, thậm chí đã đến mức tính tới chuyện cưới xin rồi.”
“Nhưng lại không ngờ rằng bởi vì có bề ngoài xinh đẹp cho nên cuối cùng, cô gái đã lựa chọn bước vào giới giải trí, còn tham gia một số bộ phim ảnh thương mại nữa. Từ đó về sau, lòng dạ của cô gái đã thay đổi, vì chí hướng khác nhau mà giữa hai người đã xuất hiện vết nứt!”
“Rồi sau đó, chính là một quá trình vô cùng quen thuộc, lòng cô gái thay đổi đến mức bị biến chất, vì muốn được bước lên cao hơn mà không tiếc bán đứng cơ thể của mình. Mà tất cả những điều này đã khiến Đậu Tự Lực cực kỳ đau đớn, tim như bị dao cắt, trong lòng bị tổn thương rất nặng!” Vừa nói, Cục trưởng Vương vừa chỉ vào tấm ảnh và nói: “Tấm ảnh này là do tôi tra ra được từ trên mạng, hiện giờ, cô gái này đã trở thành gái chuyên tiếp khách rồi!”
“Tôi nghĩ, Tự Lực hẳn là vẫn chưa quên được chuyện cũ!” Cục trưởng Vương lại thổi một ngụm trà và nói: “Chính bởi vì chợt nhớ đến chuyện này, tôi mới nảy sinh nghi ngờ Tự Lực!”
“A... Thì ra là như vậy...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Đậu Tự Lực vẫn luôn có khúc mắc trong lòng, cho nên khi phát hiện ra chuyện mà Kiều Như Tuyết đã gặp phải, liền bị cảm động lây cho nên mới sẽ sinh ra một loại đồng tình! Vì vậy vào lúc đó, trong lòng anh ta mới sinh ra thù hận với mấy người Tiền Tiến... Cho nên...”
“Tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn nói: “Lúc tôi và Đậu Tự Lực nói chuyện với nhau, tôi phát hiện anh ta mắc chứng hoang tưởng, rối loạn lo âu và có xu hướng bạo lực, loại xu hướng này hầu hết được hình thành do phải chịu áp lực trong một khoảng thời gian dài! Cho nên tôi cho rằng vấn đề tâm lý của Đậu Tự Lực có thể còn nghiêm trọng hơn Lưu Thải Vân nhiều!’’
“Thật sự là mẹ nào con đó mà!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Làm mẹ mà không tốt thì con trai dù có ưu tú đến đâu cũng nhất định sẽ bị bà ta làm liên lụy thôi!”
“Đây cũng là sơ sót của chúng tôi!” Cục trưởng Vương tự trách nói: “Nếu như tôi có thể chú ý tới vấn đề của Tự Lực sớm hơn thì có lẽ đã không xảy ra vụ án mạng này rồi!”
“Cho nên…” Ngô Tú Mẫn nói: “Đối với cảnh sát như chúng ta mà nói, không thể trốn tránh kiểm tra tâm lý thường kỳ hằng năm! Một khi người cảnh sát bị mất cân bằng tâm lý thì hậu quả so với người bình thường càng đáng sợ hơn nhiều!”
“Chính xác!” Cục trưởng Vương thở dài nói: “Sau này, tôi nhất định sẽ rút kinh nghiệm, không để cho một Đậu Tự Lực thứ hai có cơ hội xuất hiện nữa! A đúng rồi, nếu như vậy thì tổ trưởng Triệu, vụ án này của chúng ta phải chăng đã có thể tiến vào giai đoạn kết án rồi không?”
“Theo lý thuyết thì không thành vấn đề, chỉ có điều...” Triệu Ngọc nói: “Đối với Cục Cảnh sát Khúc Lương của các ông mà nói thì hình như còn có một vụ án lâu năm chưa được giải quyết thì phải, sao ông không nhân cơ hội này mà cùng giải quyết luôn?”
“À... À...” Cục trưởng Vương vỗ sau gáy một cái, lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra: “Ý của ngài chính là vụ án giết người ở ngọn hải đăng năm đó?”
Nhân viên trang điểm Tần Hảo bị Đậu Tự Lực dùng sức dìm xuống nước, mặc dù bà ta đau khổ vùng vẫy thêm mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa...
“Roẹt” một tiếng, sợi dây thừng được vắt qua nhánh cây thật cao, đạo diễn Tiền Tiến bị đột ngột treo lên giữa không trung. Ông ta đạp hai chân lung tung, khổ sở giãy giụa, cuối cùng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã tắt thở rồi.
Vì để có thể giữ thi thể bị treo trên cây, Đậu Tự Lực chạy tới dưới chân Tiền Tiến để giữ chặt, còn Lưu3Thải Vân thì đem dây thừng thắt thật chắc chắn quanh thân cây...
Đến lượt Lý Thiến thì cũng tương tự như vậy, chỉ có điều là sau khi Lý Thiến bị treo ngược lên, Đậu Tự Lực còn để thêm một cái thang dưới chân cô ta nữa...
Chôn sống là một việc tốn rất nhiều sức lực, hai mẹ con thay nhau làm, mất gần mười phút là đào xong một cái hố to đem chôn Trương Dũng xuống...
Sau đó nữa là biên kịch Thái Kim Đạt, trọng lượng của Thái Kim Đạt khá nặng, mà để cho hiệu quả giết người càng thêm lý tưởng, hai mẹ con vẫn kéo ông ta xuống phía dưới hải đăng.
Lần này, Lưu Thải Vân không có bất kỳ ý nghĩ nương tay nào, nhặt lên1một tảng đá lớn, dùng toàn bộ sức lực mà đập vào đầu Thái Kim Đạt, chỉ một đòn đã lấy đi tính mạng của ông ta...
Sau khi đã xử lý xong xuôi tất cả thì chỉ còn lại một người là Khang Nhạc Minh, vì để có thể giữ lại một nhân chứng có lời khai đáng tin cậy cho nên Đậu Tự Lực đã không tiếc dùng một nhát dao đâm Khang Nhạc Minh khiến anh ta tỉnh lại, sau đó dồn anh ta tới rừng chắn gió, cuối cùng mới đâm anh ta ngã xuống, để anh ta tưởng lầm rằng kẻ đâm mình chính là Quách Nhất Hàng...
Ngay sau đó, mười người trong đoàn đều đã xử lý xong, chỉ còn lại công việc kết thúc sau cùng. Đậu8Tự Lực đến bên ngoài rừng chắn gió và lái ca nô trở lại bến tàu.
Hai mẹ con hợp sức di chuyển thi thể đã được bọc kín của Quách Nhất Hàng lên ca nô của bọn họ, sau đó, Đậu Tự Lực lái ca nô ra ngoài biển vứt xác, Lưu Thải Vân thì lái ca nô của đoàn làm phim trở về Khúc Lương.
Đậu Tự Lực hiểu rất rõ cách bố trí camera ở Khúc Lương, cho nên anh ta bảo Lưu Thải Vân lái đến một bãi biển mà camera không thể quay tới được, sau đó bảo bà ta lặng lẽ trốn vào một cái nhà vệ sinh công cộng, chờ đến trời sáng mới đi ra...
Mặt khác, Đậu Tự Lực lái ca nô tới một cái rãnh biển9ở ngoài khơi, ném thi thể của Quách Nhất Hàng xuống, bao gồm cả đồ dùng tùy thân của Quách Nhất Hàng cùng với tảng đá đã giết chết cậu ta, còn có cả con dao ngắn dùng giết người, tất cả đều chìm vào trong biển, tiêu hủy đi mọi chứng cứ!
Thời điểm Đậu Tự Lực lái ca nô chạy về bờ biển Khúc Lương thì chỉ khoảng bảy giờ sáng mà thôi, anh ta mau chóng điều chỉnh lại tinh thần, sau đó lại điềm nhiên như không mà ăn xong bữa sáng, trở về Cục Cảnh sát làm việc!
Đúng như anh ta đã dự đoán từ trước, anh ta mới vừa về tới Cục Cảnh sát thì đã nhận được tin có án mạng xảy ra trên đảo Vĩnh Tiến.7Ngay sau đó, anh ta liền tập trung nhân viên lại rồi chạy tới hiện trường xảy ra án mạng...
Dựa theo lời của Đậu Tự Lực mà nói thì sau khi cùng rất nhiều cảnh sát tới hiện trường, anh ta đã cẩn thận tra xét lại toàn bộ quá trình gây án thêm lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện ra kẽ hở nào rõ ràng cả. Lúc đó, anh ta còn vô cùng tự tin mà cho rằng sẽ không có người nào có thể nghi ngờ tới anh ta được, nhưng lại không hề ngờ rằng cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng...
...
Một giờ rưỡi rạng sáng, bên trong phòng làm việc của Cục Cảnh sát Khúc Lương.
Sau khi nhận được lời khai của Lưu Thải Vân thì chân tướng của vụ án giết người trên đảo biệt lập đã rõ ràng hơn rồi. Vào giờ phút này, Cục trưởng Vương Thành Cương đang trao đổi công việc tiếp theo cần xử lý với tổ của Triệu Ngọc.
“Cảm ơn, cảm ơn tổ trưởng Triệu!” Cục trưởng Vương Thành Cương bắt tay Triệu Ngọc thật chặt, nói với vẻ lấy lòng: “Chuyện lần này may mà nhờ có ngài! Nếu thần thám ngài không giá lâm thì e rằng vụ án này có thể sẽ trở thành một vụ án chưa được giải quyết nữa rồi! Cho nên, tôi xin thay mặt Cục Cảnh sát Khúc Lương cảm ơn ngài!”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo!” Triệu Ngọc nói đầy đắc ý: “Thật ra thì tôi vốn thích loại vụ án khó khăn như thế này mà! Ha ha...”
“Ài!” Cục trưởng Vương thở dài, nói: “Nói thật ra thì tôi cũng không ngờ tới chân tướng của vụ án lại là thế này. Thằng bé Tự Lực kia, cần năng lực có năng lực, cần kinh nghiệm có kinh nghiệm, sao lại đi làm chuyện hồ đồ đến vậy chứ!”
“Đúng rồi...” Nói đến đây, Triệu Ngọc liền tò mò mà hỏi một câu: “Cục trưởng Vương, tôi chợt nhớ tới một chuyện, ban đầu lúc ở trên thuyền, ông còn bênh vực cho Đậu Tự Lực, nhưng sau đó tại sao ông lại đổi ý vậy? Không lẽ là vì... vì tập tư liệu so sánh ADN kia à?”
“Ừm...” Cục trưởng Vương cầm chén trà của mình lên, uống một ngụm trà, nhưng vì nước trà quá nóng cho nên ông ta liền thổi thổi trước, sau đó mới nói: “Tôi sẽ không giấu giếm ngài! Thật ra thì ban đầu, tôi thật sự rất tức giận, dù tôi đã biết Đậu Tự Lực chính là con của vợ chồng người canh tháp thì tôi cũng không thể tin rằng hung thủ lại là cậu ta!”
“Với lại, hành động của ngài quả là khiến tôi không thể nào chấp nhận được!”
“Cho nên, tôi mới âm thầm báo cáo ngài! Ừm... Bây giờ nhớ lại, tôi thật sự xin lỗi! Mong ngài đại nhân có đại lượng, đừng để bụng những chuyện ấy!”
“Yên tâm đi, sáng mai, tôi cũng sẽ báo cáo ông với Cục tỉnh của các ông, coi như chúng ta đã huề nhau rồi!” Triệu Ngọc nói bâng quơ một câu.
“Chuyện này...” Sắc mặt của Vương Thành Cương u ám ngay tức khắc. Triệu Ngọc là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt trung ương, bây giờ đã phá được vụ án rồi, dù ông ta báo cáo thì Triệu Ngọc vẫn sẽ chẳng gặp chuyện gì cả, nhưng nếu Triệu Ngọc báo cáo ngược lại ông ta thì coi như là ông ta lãnh đủ rồi.
“Tôi nói đùa mà ông cũng không nhận ra à? Nhìn dáng vẻ sợ hãi kia của ông kìa! Chúng ta đang nói chuyện chính mà!” Triệu Ngọc cười khà khà, nhưng Vương Thành Cương lại toát mồ hôi lạnh.
“Ừm... Khi thấy ADN thì tôi lại không có cảm giác gì cả! Chỉ là vào ngay lúc đó, tôi lại nhớ tới một chuyện khác!” Vừa nói, Vương Thành Cương vừa mở điện thoại di động của mình ra cho Triệu Ngọc xem một bức ảnh và nói: “Tôi nhớ tới nhiều năm trước, lúc tôi và Tự Lực đều đã uống say, cậu ta đã từng kể chuyện này cho tôi nghe! Đây rồi, chính là bức ảnh này...”
Triệu Ngọc nhận lấy điện thoại di động mà nhìn, hắn thấy trong tấm ảnh là một cô gái có làn da trắng nõn, dáng vẻ cũng vô cùng thuần khiết.
“Hóa ra trước khi Đậu Tự Lực giải ngũ thì đã từng có một đối tượng ở trong quân đội rồi.” Vương Thành Cương giới thiệu: “Chính là cô gái này, cô ấy là lính văn nghệ của đoàn văn công. Lúc ấy, quan hệ giữa hai người họ rất tốt, thậm chí đã đến mức tính tới chuyện cưới xin rồi.”
“Nhưng lại không ngờ rằng bởi vì có bề ngoài xinh đẹp cho nên cuối cùng, cô gái đã lựa chọn bước vào giới giải trí, còn tham gia một số bộ phim ảnh thương mại nữa. Từ đó về sau, lòng dạ của cô gái đã thay đổi, vì chí hướng khác nhau mà giữa hai người đã xuất hiện vết nứt!”
“Rồi sau đó, chính là một quá trình vô cùng quen thuộc, lòng cô gái thay đổi đến mức bị biến chất, vì muốn được bước lên cao hơn mà không tiếc bán đứng cơ thể của mình. Mà tất cả những điều này đã khiến Đậu Tự Lực cực kỳ đau đớn, tim như bị dao cắt, trong lòng bị tổn thương rất nặng!” Vừa nói, Cục trưởng Vương vừa chỉ vào tấm ảnh và nói: “Tấm ảnh này là do tôi tra ra được từ trên mạng, hiện giờ, cô gái này đã trở thành gái chuyên tiếp khách rồi!”
“Tôi nghĩ, Tự Lực hẳn là vẫn chưa quên được chuyện cũ!” Cục trưởng Vương lại thổi một ngụm trà và nói: “Chính bởi vì chợt nhớ đến chuyện này, tôi mới nảy sinh nghi ngờ Tự Lực!”
“A... Thì ra là như vậy...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Đậu Tự Lực vẫn luôn có khúc mắc trong lòng, cho nên khi phát hiện ra chuyện mà Kiều Như Tuyết đã gặp phải, liền bị cảm động lây cho nên mới sẽ sinh ra một loại đồng tình! Vì vậy vào lúc đó, trong lòng anh ta mới sinh ra thù hận với mấy người Tiền Tiến... Cho nên...”
“Tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn nói: “Lúc tôi và Đậu Tự Lực nói chuyện với nhau, tôi phát hiện anh ta mắc chứng hoang tưởng, rối loạn lo âu và có xu hướng bạo lực, loại xu hướng này hầu hết được hình thành do phải chịu áp lực trong một khoảng thời gian dài! Cho nên tôi cho rằng vấn đề tâm lý của Đậu Tự Lực có thể còn nghiêm trọng hơn Lưu Thải Vân nhiều!’’
“Thật sự là mẹ nào con đó mà!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Làm mẹ mà không tốt thì con trai dù có ưu tú đến đâu cũng nhất định sẽ bị bà ta làm liên lụy thôi!”
“Đây cũng là sơ sót của chúng tôi!” Cục trưởng Vương tự trách nói: “Nếu như tôi có thể chú ý tới vấn đề của Tự Lực sớm hơn thì có lẽ đã không xảy ra vụ án mạng này rồi!”
“Cho nên…” Ngô Tú Mẫn nói: “Đối với cảnh sát như chúng ta mà nói, không thể trốn tránh kiểm tra tâm lý thường kỳ hằng năm! Một khi người cảnh sát bị mất cân bằng tâm lý thì hậu quả so với người bình thường càng đáng sợ hơn nhiều!”
“Chính xác!” Cục trưởng Vương thở dài nói: “Sau này, tôi nhất định sẽ rút kinh nghiệm, không để cho một Đậu Tự Lực thứ hai có cơ hội xuất hiện nữa! A đúng rồi, nếu như vậy thì tổ trưởng Triệu, vụ án này của chúng ta phải chăng đã có thể tiến vào giai đoạn kết án rồi không?”
“Theo lý thuyết thì không thành vấn đề, chỉ có điều...” Triệu Ngọc nói: “Đối với Cục Cảnh sát Khúc Lương của các ông mà nói thì hình như còn có một vụ án lâu năm chưa được giải quyết thì phải, sao ông không nhân cơ hội này mà cùng giải quyết luôn?”
“À... À...” Cục trưởng Vương vỗ sau gáy một cái, lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra: “Ý của ngài chính là vụ án giết người ở ngọn hải đăng năm đó?”
Bình luận facebook