Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-793
Chương 793: Không thể yên tĩnh ăn gà được sao?
Bảy người kêu gào ầm ĩ chỉ vào Triệu Ngọc, mà Triệu Ngọc ngay cả mặt cũng lười quay lại, vẫn ung dung ngồi tại chỗ, an nhàn thoải mái dùng đũa gắp một miếng thịt gà nếm thử, dường như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì vậy.
Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn ngồi ở góc xa, hai người trố mắt nhìn nhau, cũng đều không thể hiểu nổi hành động vừa rồi của Triệu Ngọc. Bởi vì nơi này là chỗ công cộng, vừa rồi đúng là bọn họ nói chuyện hơi lớn tiếng, nếu như bắt đầu tranh cãi thì đương nhiên bọn họ sẽ là bên đuối lý trước.
Nhưng mà bọn họ vẫn không hiểu được Triệu Ngọc, Triệu Ngọc chính là loại người dù không có cơ hội cũng muốn3tạo cơ hội để gây chuyện, làm sao có thể bình thản ngồi đó ăn được chứ?
“Lão đại, anh không thể yên tĩnh ăn gà được sao? Hửm?” Nhiễm Đào thấy Triệu Ngọc lù lù bất động, không hề có chút phản ứng nào, không thể làm gì khác hơn là hạ giọng than thở một câu, sau đó ỉu xìu đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy, chỉ tay vào bảy người trước mặt.
“Mẹ nó!” Một người trong nhóm bảy người đã nhặt cái ghế nhựa lên, muốn ném lại để trả đòn nhưng đột nhiên lại thấy Nhiễm Đào điên lên thì bọn họ trái lại bị dọa sợ, động tác trên tay khựng lại.
Rắc rắc...
Nhiễm Đào nghiêng đầu hoạt động gân cốt một chút, xương vang lên răng rắc, trong phút chốc1liền khiến cho bảy người âm thầm căng thẳng, trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hóa ra bảy người này cũng chỉ là nhân viên công chức bình thường của một cơ quan mà thôi, mặc dù dáng dấp cao lớn thô kệch nhưng đều là người có văn hóa chứ không phải là côn đồ xã hội đen, vốn cũng không đánh nhau bao giờ.
Mà Nhiễm Đào lại mày ưng mắt hổ, cao lớn uy mãnh, quần áo vừa dày vừa nặng không thể che đậy được dáng người kiện mỹ đã được luyện tập kia, cho nên hắn ta vừa đứng lên liền khiến bảy người này hơi chấn động.
“Ài!” Nhiễm Đào cũng là không trâu bắt chó đi cày, sau khi bất đắc dĩ mà thở dài, anh ta lập tức giơ8tay lên hỏi một câu: “Người nào tới trước? Nhanh lên đi, tôi đây chưa ăn được miếng thịt nào đâu, đã đói bụng rất lâu rồi đấy...”
“...” Nhiễm Đào vừa nói như vậy, bảy người càng thêm khiếp sợ, không ai dám lộn xộn.
Mà Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn ngồi ở đối diện lại theo bản năng dịch cái ghế về phía sau một chút, nhìn dáng vẻ kia thật sự giống như là đang lo lắng máu sẽ bắn lên cả người mình vậy.
“Đừng có im lặng! Mấy người đông như vậy! Hay là cùng tiến lên đi?” Nhiễm Đào siết chặt quả đấm, quả đấm cũng rôm rốp vang dội.
Vì thế lại càng khiến đối phương thêm e dè, buồn bực nửa ngày mới có một người can đảm đứng ra, hét9lớn với Nhiễm Đào: “Được! Có giỏi thì mấy người hãy chờ đấy! Có giỏi thì đừng đi!”
Nói xong, bảy người lại vội vã cầm lấy quần áo và cặp da của mình lên mà đi tới cửa. Một người trong đó thậm chí còn run rẩy mở ví tiền của mình ra thanh toán với nhân viên phục vụ nữa.
“Mấy người... mấy người cứ chờ đó cho tôi!” Trước khi đi, người nọ lại gào thêm một câu, lúc này tất cả bọn họ mới chạy đi giống như muốn trốn vậy.
“Con bà nó! Trò khỉ gì đây hả?” Triệu Ngọc phun xương gà trong miệng ra, buồn bực nói: “Một đám phế vật! Bảy người sống sờ sờ ra đó mà đều bỏ chạy hết à? Tôi hẳn là say rồi!”
“Ài! Lão đại à,7không phải tôi đang trách móc anh đâu,” Nhiễm Đào buồn bực nói: “Bọn họ chỉ bảo chúng ta nhỏ giọng xuống một chút thôi mà, chứ không có ý xấu gì, anh ném ghế làm gì chứ? Anh có thể yên tĩnh ăn gà hay không đây?”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Vậy thế này đi, Nhiễm Đào, cởi quần áo ra, hai chúng ta so đấu xem thế nào được không? Mấy ngày nay, tôi chưa được hoạt động chân tay lần nào đâu đấy... Ừm... Này, Đào, Đào Đào... Đi đâu đó?”
“Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh...” Nhiễm Đào chạy như bay vậy.
Quay đầu lại, Triệu Ngọc lại chuyển tầm mắt nhìn về phía Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn, hai người vội vàng bưng chén lên che mặt, sau đó nhanh chóng ăn gà...
“Ài!” Triệu Ngọc vứt đôi đũa, giơ chai bia lên, kề lên miệng mà uống như điên, chân phải thì đạp lên ghế bên cạnh, trông giống như là một tên thổ phỉ ác bá vậy.
“Này, ông chủ, ông chủ... Đừng... Đừng mà...”
Không ngờ, Triệu Ngọc đang uống bia thì sau lưng lại truyền đến một giọng nói không đúng lúc.
Nghe thấy âm thanh này, Triệu Ngọc thả chai bia xuống, quay đầu nhìn thì thấy người đàn ông trung niên vừa rồi ngồi trong một góc ăn cơm giờ lại đang bước nhanh về phía mình. Mà người trẻ tuổi có tướng mạo thành thật thì đang cố gắng theo sau ngăn cản.
Tình huống gì đây?
Triệu Ngọc cẩn thận nhìn kĩ, chỉ thấy người đàn ông trung niên này đang hung tợn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cũng lộ vẻ tức giận.
“Ông chủ, chúng ta còn có việc đấy! Đừng tức giận vì những loại người như vậy làm gì!” Chàng trai cố gắng khuyên nhủ, người đàn ông trung niên cũng có vẻ hơi do dự, mới đi được một nửa nhưng không lại đi tiếp nữa.
“ĐM, cái quỷ gì thế?” Triệu Ngọc liếc bọn họ một cái, không nghề nghĩ ngợi liền dứt khoát giơ lên ngón giữa.
“Hừ! Tự làm bậy không thể sống!” Thấy vậy, người đàn ông trung niên đẩy người trẻ tuổi ra, đi thẳng tới bên cạnh Triệu Ngọc, hơn nữa còn ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
“Trên thế giới này, có hai loại người mà tôi ghét nhất!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Thứ nhất, lưu manh! Thứ hai, lưu manh thối tha! Tôi cảm thấy, nếu như trên thế giới này không có hai loại người này thì sẽ càng trở nên yên tĩnh hơn! Cậu thấy sao?”
“À, vậy sao ông còn chưa đi tự sát đi?” Triệu Ngọc khinh thường liếc nhìn ông ta, mặc dù hắn đã nhìn ra người đàn ông trung niên này cũng không phải là loại hiền lành gì nhưng vẫn thẳng thừng đáp trả một câu.
“Hừ!” Người đàn ông trung niên cười lạnh, nói: “Bây giờ, cậu cần làm hai chuyện, thứ nhất, đi xin lỗi những người vừa nãy; thứ hai, xin lỗi tôi! Nếu không thì cậu cũng không còn có cơ hội khác nữa đâu!”
“Được thôi!” Triệu Ngọc đầu tiên nói một tiếng “Thật xin lỗi” ra ngoài cánh cửa, sau đó lại khom người với người này và nói: “Thật xin lỗi!”
“Hả?” Người đàn ông trung niên sửng sốt.
“Ha ha ha ha ha...” Triệu Ngọc không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, dùng ngón giữa chỉ vào người đàn ông trung niên: “Tôi đã nói xin lỗi theo lời ông rồi! Ông có thể cút đi rồi đấy, ha ha ha ha ha, rùa con, muốn chơi với ông đây à, ông còn non lắm... Ha ha ha ha ha...”
Thấy Triệu Ngọc cười như sắp rút gân, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn liên tục lắc đầu, sắc mặt có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ. Thế này đâu có ra dáng một vị đường đường là tổ trưởng của một tổ điều tra đặc biệt chứ?
“Cậu!” Lúc này, người đàn ông trung niên mới hiểu ra Triệu Ngọc đang đùa giỡn mình, lập tức trợn mắt lên mà quát: “Hóa ra cậu không chỉ là một tên lưu manh mà còn là một tên lưu manh không biết xấu hổ nữa! Đúng là cực phẩm!”
“Cảm ơn đã khen ngợi, ha ha ha!” Triệu Ngọc chắp tay lại, cung kính nói: “Bây giờ, ông cũng có hai chuyện cần phải làm, thứ nhất là cởi quần ra chờ bị bạo...”
Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu, người đàn ông kia đã thẹn quá thành giận mà đá một cái, Triệu Ngọc vẫn luôn để ý tới ông ta cho nên vội vàng nhảy ra tránh né. Không ngờ, mặc dù chỉ là một cú đá trông nhẹ nhàng nhưng cái ghế của Triệu Ngọc vẫn bị đá bay rất xa, đùng một tiếng, đập vào cây cột.
Wow...
Triệu Ngọc thầm lấy làm kinh hãi, người đàn ông này lúc đá còn ngồi trên ghế, vậy mà vẫn có sức lực mạnh mẽ như vậy, xem ra...
Triệu Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì người đàn ông kia đã lập tức vọt tới trước mặt Triệu Ngọc, tung một quyền đấm về phía cổ của hắn.
Tiếng gió phát ra từ nắm đấm nghe vù vù, trong nháy mắt, Triệu Ngọc cảm thấy có một luồng gió mạnh không thể ngăn trở quét qua. Hắn vội vàng giơ tay lên đỡ lấy, nhưng trăm triệu không hề nghĩ tới người đàn ông kia chỉ ra một chiêu giả, tay phải thuận thế móc lên, lại cầm lấy một cái ghế nhựa khác, từ trên cao đập xuống, muốn tròng Triệu Ngọc vào bên trong đó.
Triệu Ngọc cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, vội vàng vung một quyền hướng lên trời, tung ra một cú đấm mạnh mẽ của một tên ác bá nơi đường phố.
Cách cách...
Cú đấm xuyên qua chân ghế rồi nện mạnh xuống mặt ghế, bởi vì người đàn ông trung niên rất hung mãnh dồn sức, sau một cú đấm, Triệu Ngọc đã đâm thủng cái ghế nhựa cứng này! Cú đấm xuyên qua bề mặt ghế, khiến cả cái ghế đều mắc vào cánh tay!
“Con bà nó!” Triệu Ngọc mắng to một tiếng, rồi lập tức tung một cước nhằm thẳng vào bụng người đàn ông.
Động tác của người đàn ông trung niên rất nhanh nhẹn, sau khi nhẹ nhàng né tránh, ông ta liền sải một bước dài vọt tới, đánh nhau với Triệu Ngọc.
Lúc này, Nhiễm Đào vừa đi vệ sinh đã trở lại, mới vừa về đã thấy cảnh tượng đầy kinh ngạc này.
“Không thể nào? Lão đại à, lúc nãy lại xảy ra chuyện gì thế?” Cả khuôn mặt tối như màu đất, hắn ta nói: “Muốn yên tĩnh ăn gà thôi mà sao lại khó khăn đến thế chứ?”Chương 774:
KẾ HOẠCH C BỈ ỔI
“Không được đâu tổ trưởng!” Trong phòng làm việc, Tăng Khả mang vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói với Triệu Ngọc: “Chị Ngô với anh Đào đã nghĩ hết tất cả mọi biện pháp rồi nhưng mà bà lão vẫn không chịu nhận! Còn đâu thì không chịu nói gì cả!”
“Không cần phải nói, khẳng định là hai mẹ con họ đã bàn bạc với nhau từ trước rồi!” Triệu Ngọc nói: “Nguyên tắc chỉ vẻn vẹn năm chữ, đánh chết cũng không nói!”
“Nhất định là Cục trưởng Vương đã phái người tới nhà Đậu Tự Lực đón người rồi! Nếu như đưa về Cục Cảnh sát, chỉ sợ rằng...” Tăng Khả cũng ý thức được chuyện không ổn, vẻ mặt cực kỳ uể oải.
“Tăng Khả, lập tức liên lạc với pháp y Cao!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Chúng ta tiến hành kế hoạch C! Chơi anh ta một cú thật mạnh!”
“Hả? Anh chắc chắn là phải làm như vậy sao?” Tăng Khả lo âu nói: “Nhưng mà... bây giờ Đậu Tự Lực đã quyết tâm rồi, sợ rằng rất khó lừa gạt được anh ta đúng không? Nếu không thành công, có thể chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đó... Có khi, ngay cả pháp y Cao cũng...”
“Yên tâm đi, tôi đã nói với lão Cao rồi!” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Không còn thời gian đâu, cho nên chỉ cần có một chút khả năng, tôi cũng sẽ cố gắng bắt lấy! Nhanh, gọi điện thoại cho ông ta đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, vươn tay phải ra để cạnh miệng tạo thành cái loa, cao giọng hô to: “Này!!!”
Một tiếng gào đầy to khỏe, dường như boong tàu cũng phải rung lên hai cái, các cảnh sát sợ hết hồn, tất cả đều dừng lại, tò mò quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Tổ trưởng Triệu, anh còn có chuyện gì à?” Cục trưởng Vương hỏi một câu.
“Đội trưởng Đậu!” Triệu Ngọc chỉ tay vào Đậu Tự Lực rồi nói: “Chẳng lẽ... Anh không hề tò mò vì sao tôi lại cho rằng Lưu Thải Vân - mẹ anh là đồng bọn của anh sao?”
“Hừ! Không gây án thì làm sao mà là đồng bọn được?” Đậu Tự Lực không phục, khó chịu trả lời một câu: “Anh đừng phỉ báng tôi nữa được không?”
“Không! Anh nói sai rồi! Anh nói sai rồi!” Triệu Ngọc nhe răng nói: “Đậu Tự Lực, dù thế nào thì anh cũng là đội trưởng đội cảnh sát, anh hãy để tay lên ngực mà nghĩ xem, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ sao?”
“Nghi ngờ? Nghi ngờ cái gì?” Đậu Tự Lực không hiểu.
“Cho tôi xin, tổ trưởng Triệu cho tôi xin đấy, chúng ta có thể về Cục Cảnh sát trước không...” Cục trưởng Vương lên tiếng giảng hòa, lại bị Triệu Ngọc trừng mắt lại.
“Đội trưởng Đậu, có phải mẹ anh cũng nói với anh thế này không?” Triệu Ngọc nói: “Nói rằng số mệnh không tốt, bị Thái Hạng Bân giết chồng, còn mình thì bị ông ta cưỡng bức?”
“Anh! Câm miệng!” Chuyện Đậu Tự Lực không muốn nghe nhất chính là chuyện mẹ mình bị người khác cưỡng bức, lúc này anh ta đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi.
“Mặc dù Thái Hạng Bân bị phán quyết tử hình, nhưng nhà họ Thái lại tung tin nhảm, nói rằng mẹ anh mới thật sự là tội phạm giết người! Là bà ta giết người canh tháp, sau đó lại đổ tội cho Thái Hạng Bân?”
“Đủ rồi! Câm miệng đi!”
“Khẳng định là mẹ anh đã từng nói cho anh nghe, ban đầu bà ta sinh sống cũng không dễ dàng lắm đúng không?” Nhưng Triệu Ngọc vẫn tiếp tục tự hỏi tự trả lời: “Bà ta phải chịu bao nhiêu lời bêu rếu và chỉ trích, cho dù sống trên đảo Vĩnh Tiến cũng không thể nào yên ổn nổi!”
“Cho nên, mẹ anh mới mang theo anh đến gia trang nhà họ Đậu, gả cho một người đàn ông lười biếng vừa mới chết vợ! Tôi đoán rằng, tuổi thơ của anh hẳn là rất bất hạnh đúng không?”
“Anh không phải là con ruột của người kia, mẹ lại xinh đẹp như vậy, mà nhà còn nghèo, ài... Cuộc sống này, thật không dễ dàng nhỉ!”
“Anh! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Anh muốn thế nào đây?” Đậu Tự Lực phẫn nộ giơ hai tay đang bị còng lại lên.
“Đúng đấy, tổ trưởng Triệu, có gì muốn nói thì đợi trở về Cục Cảnh sát đã rồi hẵng nói, không phải sẽ tốt hơn sao?” Vương Thành Cương cũng khuyên can.
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Sau khi phải chịu đựng quá nhiều nhục nhã ở gia trang nhà họ Đậu, Lưu Thải Vân lại dẫn anh chạy trốn! Từ đó, hai mẹ con anh sống nương tựa vào nhau, tay làm hàm nhai, cuối cùng cũng bồi dưỡng anh thành trụ cột của gia đình! Có phải câu chuyện này rất đáng được ngợi ca không? Đội trưởng Đậu?”
Nghe Triệu Ngọc nói đến đây, mọi người đều ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc hắn định nói cái gì?
“Nhưng mà!” Sau đó, Triệu Ngọc bỗng nhiên sắc bén chuyển hướng của câu chuyện: “Đội trưởng Đậu, anh có nghĩ tới lý do tại sao mẹ anh lại dẫn anh đi lang thang khắp nơi, mai danh ẩn tích không? Tại sao bà ta không muốn để người khác biết mình chính là Lưu Thải Vân thế?”
“Anh…” Đậu Tự Lực siết chặt nắm đấm, dường như đã phát hiện ra điều gì không ổn.
“Ý tôi là bản thân anh cũng nghi ngờ rồi đúng không?” Triệu Ngọc cười nói: “Thật ra mẹ anh chỉ là đang trốn tránh! Không phải bà ta muốn trốn tránh những lời phỉ báng và xấu xa của mọi người, mà là đang trốn tránh một sự thật ngay cả bà ta cũng không muốn tin tưởng!”
“Không, không phải!” Đậu Tự Lực khàn cả giọng.
“Hóa ra, những lời nói xấu và phỉ báng của mọi người năm đó không phải là nói hươu nói vượn!” Triệu Ngọc vô tình nói: “Sự thật là người giết chết cha anh và hãm hại Thái Hạng Bân chính là bà ta!!”
“Mày! Cái thằng khốn kiếp này... AAA! Mày nói cái gì!” Đậu Tự Lực nổi điên lên, muốn xông tới trước mặt Triệu Ngọc.
“Đừng cố chống chế làm gì!” Ngược lại, Triệu Ngọc càng nói lại càng hăng say: “Có lẽ anh đã nghi ngờ chân tướng vụ án mạng giết người ở ngọn hải đăng từ lâu rồi! Chỉ có điều, anh cũng giống mẹ anh, đều cố chấp không chịu tin tưởng mà thôi! Anh sợ mình không thể nào chấp nhận nổi sự thật rằng cha mình lại bị mẹ mình giết chết!!!”
“AAA!” Đậu Tự Lực tức giận đến sắp hộc máu, rống to: “Tao... Tao muốn giết mày! A...”
“Mau... mau ngăn cậu ta lại... Mau...” Cục trưởng Vương thấy tình hình không ổn liền vội vàng phái người giữ chặt Đậu Tự Lực lại, sau đó mới thở hổn hển nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, anh có thể ít nói vài câu được không? Anh đã nói xong hết chưa? Nếu đã xong rồi thì chúng ta quay về Cục Cảnh sát thôi!”
“Được rồi! Được rồi!” Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, ánh mắt lộ ra một chút mất mát.
“Được!” Cục trưởng Vương trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, lúc này mới đi qua, tự mình lôi Đậu Tự Lực đi xuống thuyền.
Không ngờ, ông ta mới vừa kéo Đậu Tự Lực được hai bước thì điện thoại di động của Triệu Ngọc lại bỗng nhiên vang lên.
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp!”
Tiếng chuông to réo vang khắp cả boong tàu, các cảnh sát không khỏi khựng lại.
“A lô?” Triệu Ngọc vừa đưa mắt nhìn về phía Đậu Tự Lực, vừa nghe điện thoại. Không ngờ, sau khi bắt máy chưa được hai giây, hắn bỗng dưng nhảy bật lên rất cao, trong miệng lại hô to: “Cái gì!?”
Thấy dáng vẻ khiếp sợ của Triệu Ngọc, các cảnh sát không thể không tò mò nghiêng đầu nhìn qua.
“Anh nói cái gì? Trời ạ...” Triệu Ngọc giật mình che miệng, sau đó khoát tay quát lên với mọi người: “Khoan đã! Tất cả đều không được động đậy!”
Hả?
Các cảnh sát đều sắp bị Triệu Ngọc giày vò đến mức phát điên rồi, mà lãnh đạo đã lên tiếng thì bọn họ lại không thể không dừng bước.
“Tổ trưởng Triệu, lại sao thế?” Cục trưởng Vương cũng nổi nóng.
“Được rồi, được rồi, cảm ơn ngài! Tuyệt đối có ích!” Nói xong, Triệu Ngọc tắt máy, chỉ tay vào Đậu Tự Lực đang đứng cách xa xa, lớn tiếng quát: “Đội trưởng Đậu ơi đội trưởng Đậu! Anh có muốn biết một sự thật không?”
“Họ Triệu, anh lại muốn giở thủ đoạn lừa bịp gì nữa đây?” Đậu Tự Lực phun ra từng câu một giữa kẽ răng.
“Lần này, tuyệt đối là sự thật!” Triệu Ngọc cười nói: “Có điều anh có thể yên tâm, không phải là chứng minh anh có tội! Mà là... mà là... thôi, vẫn là nên nói cho anh biết đi!”
Vừa nói, Triệu Ngọc vừa giơ điện thoại di động của mình lên thật cao, rồi lớn tiếng nói: “Bởi vì lúc trước tôi cảm thấy nghi ngờ anh, cho nên đã lấy ADN của anh đang được lưu giữ ở Cục Cảnh sát Khúc Lương để so sánh với các nhân viên của đoàn làm phim trong vụ án! Nhân viên trong đoàn làm phim, mẹ anh – Lưu Thải Vân và cả người thân ruột thịt của người canh tháp năm đó, vân vân...”
“Để đảm bảo không có sai sót hay nhầm lẫn nào, tôi còn âm thầm lấy sợi tóc của anh để lấy ADN nữa! Ừm...” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại di động: “Mới vừa rồi, nhân viên pháp y chuyên nghiệp của chúng tôi đã gửi tin tức tới, ông ta đã hoàn thành kết quả so sánh, chỉ có điều, kết quả này... Ừm... hơi...”
“Tổ trưởng Triệu, kết quả thế nào? Anh nói nhanh đi!” Cục trưởng Vương sốt ruột hỏi: “Hơi cái gì?”
“Được rồi, tôi đưa điện thoại di động cho anh xem, kết quả so sánh đã được gửi tới! Các anh tự mình xem đi!” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa tung điện thoại cho một cậu cảnh sát, cậu cảnh sát lập tức đưa nó cho Cục trưởng Vương.
“Ài! Cái này gọi là gì chứ? Nghiệt nợ hay nghiệt duyên đây?” Triệu Ngọc nhắm mắt lại, nói vô cùng bùi ngùi: “Có vẻ như mỗi người đều đã được định trước một số phận?”
“Hả!?” Sau khi cục trưởng Vương nhìn rõ tài liệu trên điện thoại di động của Triệu Ngọc, ông ta lập tức giật mình, thiếu chút nữa đã đặt mông ngã ngồi dưới mặt sàn, miệng lẩm bẩm: “Sao lại có thể... như vậy được?”
“Có phải rất bất ngờ hay không? Ài!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Căn cứ theo kết quả so sánh, Đậu Tự Lực và nạn nhân đã chết Thái Kim Đạt có quan hệ anh em chú bác vô cùng mật thiết!”
“Hả!” Nghe đến đây, xung quanh lập tức xôn xao.
“Anh! Anh nói bậy!” Đậu Tự Lực thật sự kinh hãi.
“Nói cách khác, cha ruột của Đậu Tự Lực và cha ruột của Thái Kim Đạt hẳn là anh em ruột thịt!” Triệu Ngọc gật đầu với Đậu Tự Lực và nói: “Bây giờ, anh đã biết rốt cuộc cha ruột của mình là ai rồi đúng không?”
Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn ngồi ở góc xa, hai người trố mắt nhìn nhau, cũng đều không thể hiểu nổi hành động vừa rồi của Triệu Ngọc. Bởi vì nơi này là chỗ công cộng, vừa rồi đúng là bọn họ nói chuyện hơi lớn tiếng, nếu như bắt đầu tranh cãi thì đương nhiên bọn họ sẽ là bên đuối lý trước.
Nhưng mà bọn họ vẫn không hiểu được Triệu Ngọc, Triệu Ngọc chính là loại người dù không có cơ hội cũng muốn3tạo cơ hội để gây chuyện, làm sao có thể bình thản ngồi đó ăn được chứ?
“Lão đại, anh không thể yên tĩnh ăn gà được sao? Hửm?” Nhiễm Đào thấy Triệu Ngọc lù lù bất động, không hề có chút phản ứng nào, không thể làm gì khác hơn là hạ giọng than thở một câu, sau đó ỉu xìu đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy, chỉ tay vào bảy người trước mặt.
“Mẹ nó!” Một người trong nhóm bảy người đã nhặt cái ghế nhựa lên, muốn ném lại để trả đòn nhưng đột nhiên lại thấy Nhiễm Đào điên lên thì bọn họ trái lại bị dọa sợ, động tác trên tay khựng lại.
Rắc rắc...
Nhiễm Đào nghiêng đầu hoạt động gân cốt một chút, xương vang lên răng rắc, trong phút chốc1liền khiến cho bảy người âm thầm căng thẳng, trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hóa ra bảy người này cũng chỉ là nhân viên công chức bình thường của một cơ quan mà thôi, mặc dù dáng dấp cao lớn thô kệch nhưng đều là người có văn hóa chứ không phải là côn đồ xã hội đen, vốn cũng không đánh nhau bao giờ.
Mà Nhiễm Đào lại mày ưng mắt hổ, cao lớn uy mãnh, quần áo vừa dày vừa nặng không thể che đậy được dáng người kiện mỹ đã được luyện tập kia, cho nên hắn ta vừa đứng lên liền khiến bảy người này hơi chấn động.
“Ài!” Nhiễm Đào cũng là không trâu bắt chó đi cày, sau khi bất đắc dĩ mà thở dài, anh ta lập tức giơ8tay lên hỏi một câu: “Người nào tới trước? Nhanh lên đi, tôi đây chưa ăn được miếng thịt nào đâu, đã đói bụng rất lâu rồi đấy...”
“...” Nhiễm Đào vừa nói như vậy, bảy người càng thêm khiếp sợ, không ai dám lộn xộn.
Mà Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn ngồi ở đối diện lại theo bản năng dịch cái ghế về phía sau một chút, nhìn dáng vẻ kia thật sự giống như là đang lo lắng máu sẽ bắn lên cả người mình vậy.
“Đừng có im lặng! Mấy người đông như vậy! Hay là cùng tiến lên đi?” Nhiễm Đào siết chặt quả đấm, quả đấm cũng rôm rốp vang dội.
Vì thế lại càng khiến đối phương thêm e dè, buồn bực nửa ngày mới có một người can đảm đứng ra, hét9lớn với Nhiễm Đào: “Được! Có giỏi thì mấy người hãy chờ đấy! Có giỏi thì đừng đi!”
Nói xong, bảy người lại vội vã cầm lấy quần áo và cặp da của mình lên mà đi tới cửa. Một người trong đó thậm chí còn run rẩy mở ví tiền của mình ra thanh toán với nhân viên phục vụ nữa.
“Mấy người... mấy người cứ chờ đó cho tôi!” Trước khi đi, người nọ lại gào thêm một câu, lúc này tất cả bọn họ mới chạy đi giống như muốn trốn vậy.
“Con bà nó! Trò khỉ gì đây hả?” Triệu Ngọc phun xương gà trong miệng ra, buồn bực nói: “Một đám phế vật! Bảy người sống sờ sờ ra đó mà đều bỏ chạy hết à? Tôi hẳn là say rồi!”
“Ài! Lão đại à,7không phải tôi đang trách móc anh đâu,” Nhiễm Đào buồn bực nói: “Bọn họ chỉ bảo chúng ta nhỏ giọng xuống một chút thôi mà, chứ không có ý xấu gì, anh ném ghế làm gì chứ? Anh có thể yên tĩnh ăn gà hay không đây?”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Vậy thế này đi, Nhiễm Đào, cởi quần áo ra, hai chúng ta so đấu xem thế nào được không? Mấy ngày nay, tôi chưa được hoạt động chân tay lần nào đâu đấy... Ừm... Này, Đào, Đào Đào... Đi đâu đó?”
“Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh...” Nhiễm Đào chạy như bay vậy.
Quay đầu lại, Triệu Ngọc lại chuyển tầm mắt nhìn về phía Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn, hai người vội vàng bưng chén lên che mặt, sau đó nhanh chóng ăn gà...
“Ài!” Triệu Ngọc vứt đôi đũa, giơ chai bia lên, kề lên miệng mà uống như điên, chân phải thì đạp lên ghế bên cạnh, trông giống như là một tên thổ phỉ ác bá vậy.
“Này, ông chủ, ông chủ... Đừng... Đừng mà...”
Không ngờ, Triệu Ngọc đang uống bia thì sau lưng lại truyền đến một giọng nói không đúng lúc.
Nghe thấy âm thanh này, Triệu Ngọc thả chai bia xuống, quay đầu nhìn thì thấy người đàn ông trung niên vừa rồi ngồi trong một góc ăn cơm giờ lại đang bước nhanh về phía mình. Mà người trẻ tuổi có tướng mạo thành thật thì đang cố gắng theo sau ngăn cản.
Tình huống gì đây?
Triệu Ngọc cẩn thận nhìn kĩ, chỉ thấy người đàn ông trung niên này đang hung tợn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cũng lộ vẻ tức giận.
“Ông chủ, chúng ta còn có việc đấy! Đừng tức giận vì những loại người như vậy làm gì!” Chàng trai cố gắng khuyên nhủ, người đàn ông trung niên cũng có vẻ hơi do dự, mới đi được một nửa nhưng không lại đi tiếp nữa.
“ĐM, cái quỷ gì thế?” Triệu Ngọc liếc bọn họ một cái, không nghề nghĩ ngợi liền dứt khoát giơ lên ngón giữa.
“Hừ! Tự làm bậy không thể sống!” Thấy vậy, người đàn ông trung niên đẩy người trẻ tuổi ra, đi thẳng tới bên cạnh Triệu Ngọc, hơn nữa còn ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
“Trên thế giới này, có hai loại người mà tôi ghét nhất!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Thứ nhất, lưu manh! Thứ hai, lưu manh thối tha! Tôi cảm thấy, nếu như trên thế giới này không có hai loại người này thì sẽ càng trở nên yên tĩnh hơn! Cậu thấy sao?”
“À, vậy sao ông còn chưa đi tự sát đi?” Triệu Ngọc khinh thường liếc nhìn ông ta, mặc dù hắn đã nhìn ra người đàn ông trung niên này cũng không phải là loại hiền lành gì nhưng vẫn thẳng thừng đáp trả một câu.
“Hừ!” Người đàn ông trung niên cười lạnh, nói: “Bây giờ, cậu cần làm hai chuyện, thứ nhất, đi xin lỗi những người vừa nãy; thứ hai, xin lỗi tôi! Nếu không thì cậu cũng không còn có cơ hội khác nữa đâu!”
“Được thôi!” Triệu Ngọc đầu tiên nói một tiếng “Thật xin lỗi” ra ngoài cánh cửa, sau đó lại khom người với người này và nói: “Thật xin lỗi!”
“Hả?” Người đàn ông trung niên sửng sốt.
“Ha ha ha ha ha...” Triệu Ngọc không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, dùng ngón giữa chỉ vào người đàn ông trung niên: “Tôi đã nói xin lỗi theo lời ông rồi! Ông có thể cút đi rồi đấy, ha ha ha ha ha, rùa con, muốn chơi với ông đây à, ông còn non lắm... Ha ha ha ha ha...”
Thấy Triệu Ngọc cười như sắp rút gân, Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn liên tục lắc đầu, sắc mặt có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ. Thế này đâu có ra dáng một vị đường đường là tổ trưởng của một tổ điều tra đặc biệt chứ?
“Cậu!” Lúc này, người đàn ông trung niên mới hiểu ra Triệu Ngọc đang đùa giỡn mình, lập tức trợn mắt lên mà quát: “Hóa ra cậu không chỉ là một tên lưu manh mà còn là một tên lưu manh không biết xấu hổ nữa! Đúng là cực phẩm!”
“Cảm ơn đã khen ngợi, ha ha ha!” Triệu Ngọc chắp tay lại, cung kính nói: “Bây giờ, ông cũng có hai chuyện cần phải làm, thứ nhất là cởi quần ra chờ bị bạo...”
Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu, người đàn ông kia đã thẹn quá thành giận mà đá một cái, Triệu Ngọc vẫn luôn để ý tới ông ta cho nên vội vàng nhảy ra tránh né. Không ngờ, mặc dù chỉ là một cú đá trông nhẹ nhàng nhưng cái ghế của Triệu Ngọc vẫn bị đá bay rất xa, đùng một tiếng, đập vào cây cột.
Wow...
Triệu Ngọc thầm lấy làm kinh hãi, người đàn ông này lúc đá còn ngồi trên ghế, vậy mà vẫn có sức lực mạnh mẽ như vậy, xem ra...
Triệu Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì người đàn ông kia đã lập tức vọt tới trước mặt Triệu Ngọc, tung một quyền đấm về phía cổ của hắn.
Tiếng gió phát ra từ nắm đấm nghe vù vù, trong nháy mắt, Triệu Ngọc cảm thấy có một luồng gió mạnh không thể ngăn trở quét qua. Hắn vội vàng giơ tay lên đỡ lấy, nhưng trăm triệu không hề nghĩ tới người đàn ông kia chỉ ra một chiêu giả, tay phải thuận thế móc lên, lại cầm lấy một cái ghế nhựa khác, từ trên cao đập xuống, muốn tròng Triệu Ngọc vào bên trong đó.
Triệu Ngọc cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, vội vàng vung một quyền hướng lên trời, tung ra một cú đấm mạnh mẽ của một tên ác bá nơi đường phố.
Cách cách...
Cú đấm xuyên qua chân ghế rồi nện mạnh xuống mặt ghế, bởi vì người đàn ông trung niên rất hung mãnh dồn sức, sau một cú đấm, Triệu Ngọc đã đâm thủng cái ghế nhựa cứng này! Cú đấm xuyên qua bề mặt ghế, khiến cả cái ghế đều mắc vào cánh tay!
“Con bà nó!” Triệu Ngọc mắng to một tiếng, rồi lập tức tung một cước nhằm thẳng vào bụng người đàn ông.
Động tác của người đàn ông trung niên rất nhanh nhẹn, sau khi nhẹ nhàng né tránh, ông ta liền sải một bước dài vọt tới, đánh nhau với Triệu Ngọc.
Lúc này, Nhiễm Đào vừa đi vệ sinh đã trở lại, mới vừa về đã thấy cảnh tượng đầy kinh ngạc này.
“Không thể nào? Lão đại à, lúc nãy lại xảy ra chuyện gì thế?” Cả khuôn mặt tối như màu đất, hắn ta nói: “Muốn yên tĩnh ăn gà thôi mà sao lại khó khăn đến thế chứ?”Chương 774:
KẾ HOẠCH C BỈ ỔI
“Không được đâu tổ trưởng!” Trong phòng làm việc, Tăng Khả mang vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói với Triệu Ngọc: “Chị Ngô với anh Đào đã nghĩ hết tất cả mọi biện pháp rồi nhưng mà bà lão vẫn không chịu nhận! Còn đâu thì không chịu nói gì cả!”
“Không cần phải nói, khẳng định là hai mẹ con họ đã bàn bạc với nhau từ trước rồi!” Triệu Ngọc nói: “Nguyên tắc chỉ vẻn vẹn năm chữ, đánh chết cũng không nói!”
“Nhất định là Cục trưởng Vương đã phái người tới nhà Đậu Tự Lực đón người rồi! Nếu như đưa về Cục Cảnh sát, chỉ sợ rằng...” Tăng Khả cũng ý thức được chuyện không ổn, vẻ mặt cực kỳ uể oải.
“Tăng Khả, lập tức liên lạc với pháp y Cao!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Chúng ta tiến hành kế hoạch C! Chơi anh ta một cú thật mạnh!”
“Hả? Anh chắc chắn là phải làm như vậy sao?” Tăng Khả lo âu nói: “Nhưng mà... bây giờ Đậu Tự Lực đã quyết tâm rồi, sợ rằng rất khó lừa gạt được anh ta đúng không? Nếu không thành công, có thể chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đó... Có khi, ngay cả pháp y Cao cũng...”
“Yên tâm đi, tôi đã nói với lão Cao rồi!” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Không còn thời gian đâu, cho nên chỉ cần có một chút khả năng, tôi cũng sẽ cố gắng bắt lấy! Nhanh, gọi điện thoại cho ông ta đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, vươn tay phải ra để cạnh miệng tạo thành cái loa, cao giọng hô to: “Này!!!”
Một tiếng gào đầy to khỏe, dường như boong tàu cũng phải rung lên hai cái, các cảnh sát sợ hết hồn, tất cả đều dừng lại, tò mò quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Tổ trưởng Triệu, anh còn có chuyện gì à?” Cục trưởng Vương hỏi một câu.
“Đội trưởng Đậu!” Triệu Ngọc chỉ tay vào Đậu Tự Lực rồi nói: “Chẳng lẽ... Anh không hề tò mò vì sao tôi lại cho rằng Lưu Thải Vân - mẹ anh là đồng bọn của anh sao?”
“Hừ! Không gây án thì làm sao mà là đồng bọn được?” Đậu Tự Lực không phục, khó chịu trả lời một câu: “Anh đừng phỉ báng tôi nữa được không?”
“Không! Anh nói sai rồi! Anh nói sai rồi!” Triệu Ngọc nhe răng nói: “Đậu Tự Lực, dù thế nào thì anh cũng là đội trưởng đội cảnh sát, anh hãy để tay lên ngực mà nghĩ xem, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ sao?”
“Nghi ngờ? Nghi ngờ cái gì?” Đậu Tự Lực không hiểu.
“Cho tôi xin, tổ trưởng Triệu cho tôi xin đấy, chúng ta có thể về Cục Cảnh sát trước không...” Cục trưởng Vương lên tiếng giảng hòa, lại bị Triệu Ngọc trừng mắt lại.
“Đội trưởng Đậu, có phải mẹ anh cũng nói với anh thế này không?” Triệu Ngọc nói: “Nói rằng số mệnh không tốt, bị Thái Hạng Bân giết chồng, còn mình thì bị ông ta cưỡng bức?”
“Anh! Câm miệng!” Chuyện Đậu Tự Lực không muốn nghe nhất chính là chuyện mẹ mình bị người khác cưỡng bức, lúc này anh ta đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi.
“Mặc dù Thái Hạng Bân bị phán quyết tử hình, nhưng nhà họ Thái lại tung tin nhảm, nói rằng mẹ anh mới thật sự là tội phạm giết người! Là bà ta giết người canh tháp, sau đó lại đổ tội cho Thái Hạng Bân?”
“Đủ rồi! Câm miệng đi!”
“Khẳng định là mẹ anh đã từng nói cho anh nghe, ban đầu bà ta sinh sống cũng không dễ dàng lắm đúng không?” Nhưng Triệu Ngọc vẫn tiếp tục tự hỏi tự trả lời: “Bà ta phải chịu bao nhiêu lời bêu rếu và chỉ trích, cho dù sống trên đảo Vĩnh Tiến cũng không thể nào yên ổn nổi!”
“Cho nên, mẹ anh mới mang theo anh đến gia trang nhà họ Đậu, gả cho một người đàn ông lười biếng vừa mới chết vợ! Tôi đoán rằng, tuổi thơ của anh hẳn là rất bất hạnh đúng không?”
“Anh không phải là con ruột của người kia, mẹ lại xinh đẹp như vậy, mà nhà còn nghèo, ài... Cuộc sống này, thật không dễ dàng nhỉ!”
“Anh! Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Anh muốn thế nào đây?” Đậu Tự Lực phẫn nộ giơ hai tay đang bị còng lại lên.
“Đúng đấy, tổ trưởng Triệu, có gì muốn nói thì đợi trở về Cục Cảnh sát đã rồi hẵng nói, không phải sẽ tốt hơn sao?” Vương Thành Cương cũng khuyên can.
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Sau khi phải chịu đựng quá nhiều nhục nhã ở gia trang nhà họ Đậu, Lưu Thải Vân lại dẫn anh chạy trốn! Từ đó, hai mẹ con anh sống nương tựa vào nhau, tay làm hàm nhai, cuối cùng cũng bồi dưỡng anh thành trụ cột của gia đình! Có phải câu chuyện này rất đáng được ngợi ca không? Đội trưởng Đậu?”
Nghe Triệu Ngọc nói đến đây, mọi người đều ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc hắn định nói cái gì?
“Nhưng mà!” Sau đó, Triệu Ngọc bỗng nhiên sắc bén chuyển hướng của câu chuyện: “Đội trưởng Đậu, anh có nghĩ tới lý do tại sao mẹ anh lại dẫn anh đi lang thang khắp nơi, mai danh ẩn tích không? Tại sao bà ta không muốn để người khác biết mình chính là Lưu Thải Vân thế?”
“Anh…” Đậu Tự Lực siết chặt nắm đấm, dường như đã phát hiện ra điều gì không ổn.
“Ý tôi là bản thân anh cũng nghi ngờ rồi đúng không?” Triệu Ngọc cười nói: “Thật ra mẹ anh chỉ là đang trốn tránh! Không phải bà ta muốn trốn tránh những lời phỉ báng và xấu xa của mọi người, mà là đang trốn tránh một sự thật ngay cả bà ta cũng không muốn tin tưởng!”
“Không, không phải!” Đậu Tự Lực khàn cả giọng.
“Hóa ra, những lời nói xấu và phỉ báng của mọi người năm đó không phải là nói hươu nói vượn!” Triệu Ngọc vô tình nói: “Sự thật là người giết chết cha anh và hãm hại Thái Hạng Bân chính là bà ta!!”
“Mày! Cái thằng khốn kiếp này... AAA! Mày nói cái gì!” Đậu Tự Lực nổi điên lên, muốn xông tới trước mặt Triệu Ngọc.
“Đừng cố chống chế làm gì!” Ngược lại, Triệu Ngọc càng nói lại càng hăng say: “Có lẽ anh đã nghi ngờ chân tướng vụ án mạng giết người ở ngọn hải đăng từ lâu rồi! Chỉ có điều, anh cũng giống mẹ anh, đều cố chấp không chịu tin tưởng mà thôi! Anh sợ mình không thể nào chấp nhận nổi sự thật rằng cha mình lại bị mẹ mình giết chết!!!”
“AAA!” Đậu Tự Lực tức giận đến sắp hộc máu, rống to: “Tao... Tao muốn giết mày! A...”
“Mau... mau ngăn cậu ta lại... Mau...” Cục trưởng Vương thấy tình hình không ổn liền vội vàng phái người giữ chặt Đậu Tự Lực lại, sau đó mới thở hổn hển nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, anh có thể ít nói vài câu được không? Anh đã nói xong hết chưa? Nếu đã xong rồi thì chúng ta quay về Cục Cảnh sát thôi!”
“Được rồi! Được rồi!” Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, ánh mắt lộ ra một chút mất mát.
“Được!” Cục trưởng Vương trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, lúc này mới đi qua, tự mình lôi Đậu Tự Lực đi xuống thuyền.
Không ngờ, ông ta mới vừa kéo Đậu Tự Lực được hai bước thì điện thoại di động của Triệu Ngọc lại bỗng nhiên vang lên.
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp!”
Tiếng chuông to réo vang khắp cả boong tàu, các cảnh sát không khỏi khựng lại.
“A lô?” Triệu Ngọc vừa đưa mắt nhìn về phía Đậu Tự Lực, vừa nghe điện thoại. Không ngờ, sau khi bắt máy chưa được hai giây, hắn bỗng dưng nhảy bật lên rất cao, trong miệng lại hô to: “Cái gì!?”
Thấy dáng vẻ khiếp sợ của Triệu Ngọc, các cảnh sát không thể không tò mò nghiêng đầu nhìn qua.
“Anh nói cái gì? Trời ạ...” Triệu Ngọc giật mình che miệng, sau đó khoát tay quát lên với mọi người: “Khoan đã! Tất cả đều không được động đậy!”
Hả?
Các cảnh sát đều sắp bị Triệu Ngọc giày vò đến mức phát điên rồi, mà lãnh đạo đã lên tiếng thì bọn họ lại không thể không dừng bước.
“Tổ trưởng Triệu, lại sao thế?” Cục trưởng Vương cũng nổi nóng.
“Được rồi, được rồi, cảm ơn ngài! Tuyệt đối có ích!” Nói xong, Triệu Ngọc tắt máy, chỉ tay vào Đậu Tự Lực đang đứng cách xa xa, lớn tiếng quát: “Đội trưởng Đậu ơi đội trưởng Đậu! Anh có muốn biết một sự thật không?”
“Họ Triệu, anh lại muốn giở thủ đoạn lừa bịp gì nữa đây?” Đậu Tự Lực phun ra từng câu một giữa kẽ răng.
“Lần này, tuyệt đối là sự thật!” Triệu Ngọc cười nói: “Có điều anh có thể yên tâm, không phải là chứng minh anh có tội! Mà là... mà là... thôi, vẫn là nên nói cho anh biết đi!”
Vừa nói, Triệu Ngọc vừa giơ điện thoại di động của mình lên thật cao, rồi lớn tiếng nói: “Bởi vì lúc trước tôi cảm thấy nghi ngờ anh, cho nên đã lấy ADN của anh đang được lưu giữ ở Cục Cảnh sát Khúc Lương để so sánh với các nhân viên của đoàn làm phim trong vụ án! Nhân viên trong đoàn làm phim, mẹ anh – Lưu Thải Vân và cả người thân ruột thịt của người canh tháp năm đó, vân vân...”
“Để đảm bảo không có sai sót hay nhầm lẫn nào, tôi còn âm thầm lấy sợi tóc của anh để lấy ADN nữa! Ừm...” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại di động: “Mới vừa rồi, nhân viên pháp y chuyên nghiệp của chúng tôi đã gửi tin tức tới, ông ta đã hoàn thành kết quả so sánh, chỉ có điều, kết quả này... Ừm... hơi...”
“Tổ trưởng Triệu, kết quả thế nào? Anh nói nhanh đi!” Cục trưởng Vương sốt ruột hỏi: “Hơi cái gì?”
“Được rồi, tôi đưa điện thoại di động cho anh xem, kết quả so sánh đã được gửi tới! Các anh tự mình xem đi!” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa tung điện thoại cho một cậu cảnh sát, cậu cảnh sát lập tức đưa nó cho Cục trưởng Vương.
“Ài! Cái này gọi là gì chứ? Nghiệt nợ hay nghiệt duyên đây?” Triệu Ngọc nhắm mắt lại, nói vô cùng bùi ngùi: “Có vẻ như mỗi người đều đã được định trước một số phận?”
“Hả!?” Sau khi cục trưởng Vương nhìn rõ tài liệu trên điện thoại di động của Triệu Ngọc, ông ta lập tức giật mình, thiếu chút nữa đã đặt mông ngã ngồi dưới mặt sàn, miệng lẩm bẩm: “Sao lại có thể... như vậy được?”
“Có phải rất bất ngờ hay không? Ài!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Căn cứ theo kết quả so sánh, Đậu Tự Lực và nạn nhân đã chết Thái Kim Đạt có quan hệ anh em chú bác vô cùng mật thiết!”
“Hả!” Nghe đến đây, xung quanh lập tức xôn xao.
“Anh! Anh nói bậy!” Đậu Tự Lực thật sự kinh hãi.
“Nói cách khác, cha ruột của Đậu Tự Lực và cha ruột của Thái Kim Đạt hẳn là anh em ruột thịt!” Triệu Ngọc gật đầu với Đậu Tự Lực và nói: “Bây giờ, anh đã biết rốt cuộc cha ruột của mình là ai rồi đúng không?”
Bình luận facebook