Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-799
Chương 799: Quẻ “ly” âm hồn bất tán
Không thể phủ nhận, sau khi Triệu Ngọc hiểu ra thì không kìm nén nổi mà rùng mình một cái. Lời nói của Sở trưởng Tiêu đúng là như gáo nước lạnh, khiến Triệu Ngọc chợt tỉnh táo lại.
Nhưng mà để biểu hiện cốt cách của bản thân, hắn vẫn không nhịn được mà nói một câu: “Tôi hiểu, ý của chị là nếu chị cũng biết phá án thì chị không thể ngồi vào vị trí Sở trưởng đúng không?”
“Triệu Ngọc!” Sắc mặt Tiêu Quốc Phượng trầm xuống, bà ấy đập bàn mà mắng: “Cậu đúng là vẫn không thể nói chuyện tử tế được!”
“Đùa thôi, đùa thôi mà!” Triệu Ngọc vội vàng xua tay. “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, tôi biết là chị3muốn tốt cho tôi rồi!”
“Triệu Ngọc à!” Sở trưởng Tiêu chân thành nói: “Tôi thực sự không hy vọng cậu cũng giống như những thiên tài trước đây! Hiện tại đã khác xưa, cậu đã nổi danh rồi, nếu bây giờ cậu còn cướp cả việc phá vụ án ác ma, ngoại trừ đắc tội các đồng nghiệp khác ra thì cậu sẽ chẳng có được một chút lợi lộc gì đâu!”
“Ừm! Vụ án có thể phá thì tất nhiên là tốt nhưng cậu sẽ khiến càng nhiều người ghen ghét! Nếu chẳng may không phá được án thì sao? Cậu có biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe thừa cơ bỏ đá xuống giếng không?”
“Cho nên, cậu nghe tôi đi! Vụ án ác1ma này cần bàn bạc kĩ hơn...” Sở trưởng Tiêu thật lòng nói. “Đợi đến khi vòng hào quang trên đầu cậu rút đi, không cần phải đứng mũi chịu sào như vậy nữa rồi lại đi phá án cũng không muộn!”
“Còn nữa, nếu cậu thực sự muốn tương lai có tiền đồ, phạm chút sai lầm nhỏ mà không ảnh hưởng tới toàn cục, cứ làm chút trò cười cho thiên hạ là tốt nhất!”
“Cứ làm vậy thì những người đố kỵ với cậu, cả những người sẵn sàng hãm hại cậu sẽ cảm thấy có một chút xoa dịu, cho rằng Triệu Ngọc cũng chỉ là một người bình thường mà thôi! Chỉ có như vậy thì cậu mới có thể đạt được8cơ sở vững chắc với mọi người, tương lai mới đi xa hơn được! Cậu đã hiểu chưa?”
“... Mẹ kiếp! Con bà nó....” Sau khi nghe xong một hồi ân cần dạy bảo của Tiêu Quốc Phượng, Triệu Ngọc đã hoàn toàn bị thuyết phục. Hắn hoàn toàn không ngờ tới, chẳng qua hắn chỉ nộp một cái đơn xin điều tra mà thôi, vậy mà còn có nhiều ẩn tình, dây mơ rễ má như vậy.
Thế này... nói vậy là...
Triệu Ngọc kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng đang cân nhắc. Mọi người đều nói con đường làm quan rất khó khăn nhưng hắn lại không ngờ tới lại khó đi tới mức độ này? Năm đó, khi hắn xông pha9giang hồ cũng đâu có phức tạp đến như thế này chứ?
Ca khúc mùa xuân, khó ai hòa vang được, nơi cao khó tránh khỏi rét lạnh... Những lời này đúng là thực sự có đạo lý!
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc bắt đầu hối hận khi yêu cầu chuyển chính thức đến Tổng Cục Hình sự, sớm biết như thế này thì thà rằng hắn ở lại Tần Sơn còn thoải mái hơn!
“Sở trưởng Tiêu!” Triệu Ngọc nói. “Lời của chị, tôi nhất định sẽ nhớ kĩ! Ông đây.... Ừm, tôi thực sự rất cảm động! Nhưng mà tôi cảm thấy những quy tắc ngầm trong giới quan chức này không có quan hệ gì với tôi cả, người nào thích đố kỵ thì cứ7đố kỵ đi. Tôi là một thám tử, chỉ muốn điều tra rõ chân tướng mà thôi. Vì thế, tôi vẫn phải nhận vụ án ác ma!”
“Không phải chứ? Tại tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?” Tiêu Quốc Phượng lắc đầu. “Triệu Ngọc, tôi nói thật với cậu, tôi sắp xếp như thế không phải là ý của tôi đâu, các vị lãnh đạo thực sự rất coi trọng cậu! Họ đều hy vọng trong tương lai, cậu có thể gánh vác đại cuộc, cậu đừng có tùy hứng như thế này nữa có được không?”
“Chị đã nói đến mức... thực sự đã đủ để hiểu rồi!” Triệu Ngọc cười nói. “Thế nhưng, tôi có thể đợi, nhưng vụ án lại không thể đợi được! Vụ án ác ma năm đó cũng xảy ra trong khoảng thời gian này, đây là cơ hội tốt để điều tra lại một lần nữa! Nếu như năm đó người chết không phải tự sát vậy thì đồng nghĩa với việc một sát thủ đã sát hại chín người đó vẫn còn đang lởn vởn ngoài vòng pháp luật!”
“Chị nói xem, là người khác hãm hại, đố kỵ, ghen ghét tôi quan trọng hay là việc bắt được kẻ giết người này quan trọng hơn?”
“Chuyện này...”
“Được chuyện này thì hỏng chuyện kia!” Triệu Ngọc nói. “Vẫn nên chọn chuyện nào quan trọng hơn để làm thôi! Chị à, chị xem như thế này có được không? Dù sao chị cũng đã phê chuẩn một lần rồi, vụ án ác ma lại chưa được lập án chính thức, chúng tôi đến đó điều tra cũng không cần mọi người phải tổn hao sức lực gì nhiều, cho nên hôm nay tôi sẽ thu xếp qua rồi sáng mai sẽ đi nhé!”
“Không được! Buổi sáng ngày mai, cậu còn phải tham gia lễ trao thưởng nữa, ngày mai có rất nhiều các vị lãnh đạo cấp cao tới tham gia! Nếu cậu không tới thì ngài Tổng Cục trưởng biết giấu mặt mũi ở chỗ nào?”
“Chỉ cần tôi tới đặt cái mông ngồi xuống là được rồi!” Triệu Ngọc nói đùa. “Thế nhé chị!”
“Không được, không được!” Tiêu Quốc Phượng vội vàng đuổi theo, không để ý đến tác phong mà kéo Triệu Ngọc lại và nói. “Dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải chờ lễ trao thưởng kết thúc rồi mới được đi! Chuyện này không chỉ liên quan tới tiền đồ của cá nhân cậu mà còn liên quan tới toàn bộ Tổng cục Hình sự chúng ta nữa đấy!”
“À, đúng rồi, đúng rồi!” Tiêu Quốc Phượng gấp gáp nói. “Còn có một chuyện nữa, cậu cũng không thể không đi! Tôi vừa nhận được thông báo rằng con gái của tên trộm Đào Hương kia đang trên đường đến đây rồi, khoảng chừng trưa ngày mai sẽ tới Tổng cục Hình sự, cậu là người bảo lãnh, dù thế nào thì cũng phải đi gặp chứ?”
“À? Cô ta... đã được ra rồi sao?” Triệu Ngọc bất ngờ.
“Đúng, đã làm xong thủ tục nộp tiền bảo lãnh rồi! Số tiền bảo lãnh đó là do Tổng cục Hình sự nộp.” Sở trưởng Tiêu nói: “Ngày mai, cậu ký xong là có thể nhận người được rồi! Về sau, cô ta sẽ là thành viên trong tổ của cậu, sẽ được nhận tiền trợ cấp và tiền thưởng, nhưng không có tiền lương! Triệu Ngọc à, người là cậu yêu cầu muốn có đấy, cậu cũng không thể nói mà không giữ lời chứ?”
“Được! OK! OK!” Triệu Ngọc gật đầu. “Lễ trao thưởng thì tôi sẽ tham gia nhưng tôi nói trước, nhận Thôi Lệ Châu xong, tôi sẽ đi điều tra vụ án kia! Mấy ngày hôm nay thực sự là ngột ngạt, tôi không chịu nổi nữa rồi!”
“Được rồi!” Lúc này, Tiêu Quốc Phượng mới để Triệu Ngọc đi, còn nói thêm. “Nếu cậu cảm thấy buồn chán thì tôi đây cũng không có gì để nói nữa! Chẳng qua là... Ài! Thôi quên đi, cứ coi như tôi chưa nói gì cả, cậu hãy chuẩn bị tốt cho ngày mai đi!”
....
Bởi vì phải chuẩn bị bắt đầu hành trình điều tra vụ án ác ma nên vừa rạng sáng ngày hôm sau, Triệu Ngọc đã mở quẻ đầu tiên sau khi hệ thống thăng cấp.
Ai ngờ, quẻ văn vừa ra, Triệu Ngọc liền cảm thấy choáng váng.
Oa?
Không thể nào?
Thật không ngờ, hệ thống lại cho ra một “Càn Ly”!
Đây...
Có ý gì?
Triệu Ngọc cảm thấy nóng ruột, đúng là sợ cái gì thì gặp phải ngay cái đó mà! Không nghĩ tới quẻ đầu tiên sau khi thăng cấp lại là giải thưởng lớn như thế!
Nhưng mà... hệ thống làm như vậy hình như hơi vô lý đúng không?
Theo lý thuyết, vào thời điểm mà danh tiếng của hắn đang lên như thế này, hệ thống phải ra quẻ “Chấn” đại diện cho địa vị mới là thích hợp nhất. Hơn nữa ngày hôm nay, Thôi Lệ Châu sẽ gia nhập tổ điều tra đặc biệt, ra quẻ “Khảm” cũng không có gì bất ngờ. Nếu không phải, nhận được chút tiền thường thì ra quẻ “Đoái” cũng vẫn còn có thể hiểu được.
Nhưng... tại sao lại là tổ hợp quẻ “Càn Ly” chứ?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vò đầu, không thể giải thích được. Từ lúc bắt đầu vụ án giết người trên đảo biệt lập, bản thân hắn dường như đã kết duyên với quẻ “Ly” rồi, nhiều lần liên tiếp đều mở được quẻ này, một lần cũng không bỏ sót. Lần này thì hay rồi, lại còn thêm cả quẻ “Càn” nữa?
Không biết, hôm nay hắn sẽ gặp được kiểu “bạn bè” gì đây?
Nhưng mà để biểu hiện cốt cách của bản thân, hắn vẫn không nhịn được mà nói một câu: “Tôi hiểu, ý của chị là nếu chị cũng biết phá án thì chị không thể ngồi vào vị trí Sở trưởng đúng không?”
“Triệu Ngọc!” Sắc mặt Tiêu Quốc Phượng trầm xuống, bà ấy đập bàn mà mắng: “Cậu đúng là vẫn không thể nói chuyện tử tế được!”
“Đùa thôi, đùa thôi mà!” Triệu Ngọc vội vàng xua tay. “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, tôi biết là chị3muốn tốt cho tôi rồi!”
“Triệu Ngọc à!” Sở trưởng Tiêu chân thành nói: “Tôi thực sự không hy vọng cậu cũng giống như những thiên tài trước đây! Hiện tại đã khác xưa, cậu đã nổi danh rồi, nếu bây giờ cậu còn cướp cả việc phá vụ án ác ma, ngoại trừ đắc tội các đồng nghiệp khác ra thì cậu sẽ chẳng có được một chút lợi lộc gì đâu!”
“Ừm! Vụ án có thể phá thì tất nhiên là tốt nhưng cậu sẽ khiến càng nhiều người ghen ghét! Nếu chẳng may không phá được án thì sao? Cậu có biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe thừa cơ bỏ đá xuống giếng không?”
“Cho nên, cậu nghe tôi đi! Vụ án ác1ma này cần bàn bạc kĩ hơn...” Sở trưởng Tiêu thật lòng nói. “Đợi đến khi vòng hào quang trên đầu cậu rút đi, không cần phải đứng mũi chịu sào như vậy nữa rồi lại đi phá án cũng không muộn!”
“Còn nữa, nếu cậu thực sự muốn tương lai có tiền đồ, phạm chút sai lầm nhỏ mà không ảnh hưởng tới toàn cục, cứ làm chút trò cười cho thiên hạ là tốt nhất!”
“Cứ làm vậy thì những người đố kỵ với cậu, cả những người sẵn sàng hãm hại cậu sẽ cảm thấy có một chút xoa dịu, cho rằng Triệu Ngọc cũng chỉ là một người bình thường mà thôi! Chỉ có như vậy thì cậu mới có thể đạt được8cơ sở vững chắc với mọi người, tương lai mới đi xa hơn được! Cậu đã hiểu chưa?”
“... Mẹ kiếp! Con bà nó....” Sau khi nghe xong một hồi ân cần dạy bảo của Tiêu Quốc Phượng, Triệu Ngọc đã hoàn toàn bị thuyết phục. Hắn hoàn toàn không ngờ tới, chẳng qua hắn chỉ nộp một cái đơn xin điều tra mà thôi, vậy mà còn có nhiều ẩn tình, dây mơ rễ má như vậy.
Thế này... nói vậy là...
Triệu Ngọc kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng đang cân nhắc. Mọi người đều nói con đường làm quan rất khó khăn nhưng hắn lại không ngờ tới lại khó đi tới mức độ này? Năm đó, khi hắn xông pha9giang hồ cũng đâu có phức tạp đến như thế này chứ?
Ca khúc mùa xuân, khó ai hòa vang được, nơi cao khó tránh khỏi rét lạnh... Những lời này đúng là thực sự có đạo lý!
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc bắt đầu hối hận khi yêu cầu chuyển chính thức đến Tổng Cục Hình sự, sớm biết như thế này thì thà rằng hắn ở lại Tần Sơn còn thoải mái hơn!
“Sở trưởng Tiêu!” Triệu Ngọc nói. “Lời của chị, tôi nhất định sẽ nhớ kĩ! Ông đây.... Ừm, tôi thực sự rất cảm động! Nhưng mà tôi cảm thấy những quy tắc ngầm trong giới quan chức này không có quan hệ gì với tôi cả, người nào thích đố kỵ thì cứ7đố kỵ đi. Tôi là một thám tử, chỉ muốn điều tra rõ chân tướng mà thôi. Vì thế, tôi vẫn phải nhận vụ án ác ma!”
“Không phải chứ? Tại tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?” Tiêu Quốc Phượng lắc đầu. “Triệu Ngọc, tôi nói thật với cậu, tôi sắp xếp như thế không phải là ý của tôi đâu, các vị lãnh đạo thực sự rất coi trọng cậu! Họ đều hy vọng trong tương lai, cậu có thể gánh vác đại cuộc, cậu đừng có tùy hứng như thế này nữa có được không?”
“Chị đã nói đến mức... thực sự đã đủ để hiểu rồi!” Triệu Ngọc cười nói. “Thế nhưng, tôi có thể đợi, nhưng vụ án lại không thể đợi được! Vụ án ác ma năm đó cũng xảy ra trong khoảng thời gian này, đây là cơ hội tốt để điều tra lại một lần nữa! Nếu như năm đó người chết không phải tự sát vậy thì đồng nghĩa với việc một sát thủ đã sát hại chín người đó vẫn còn đang lởn vởn ngoài vòng pháp luật!”
“Chị nói xem, là người khác hãm hại, đố kỵ, ghen ghét tôi quan trọng hay là việc bắt được kẻ giết người này quan trọng hơn?”
“Chuyện này...”
“Được chuyện này thì hỏng chuyện kia!” Triệu Ngọc nói. “Vẫn nên chọn chuyện nào quan trọng hơn để làm thôi! Chị à, chị xem như thế này có được không? Dù sao chị cũng đã phê chuẩn một lần rồi, vụ án ác ma lại chưa được lập án chính thức, chúng tôi đến đó điều tra cũng không cần mọi người phải tổn hao sức lực gì nhiều, cho nên hôm nay tôi sẽ thu xếp qua rồi sáng mai sẽ đi nhé!”
“Không được! Buổi sáng ngày mai, cậu còn phải tham gia lễ trao thưởng nữa, ngày mai có rất nhiều các vị lãnh đạo cấp cao tới tham gia! Nếu cậu không tới thì ngài Tổng Cục trưởng biết giấu mặt mũi ở chỗ nào?”
“Chỉ cần tôi tới đặt cái mông ngồi xuống là được rồi!” Triệu Ngọc nói đùa. “Thế nhé chị!”
“Không được, không được!” Tiêu Quốc Phượng vội vàng đuổi theo, không để ý đến tác phong mà kéo Triệu Ngọc lại và nói. “Dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải chờ lễ trao thưởng kết thúc rồi mới được đi! Chuyện này không chỉ liên quan tới tiền đồ của cá nhân cậu mà còn liên quan tới toàn bộ Tổng cục Hình sự chúng ta nữa đấy!”
“À, đúng rồi, đúng rồi!” Tiêu Quốc Phượng gấp gáp nói. “Còn có một chuyện nữa, cậu cũng không thể không đi! Tôi vừa nhận được thông báo rằng con gái của tên trộm Đào Hương kia đang trên đường đến đây rồi, khoảng chừng trưa ngày mai sẽ tới Tổng cục Hình sự, cậu là người bảo lãnh, dù thế nào thì cũng phải đi gặp chứ?”
“À? Cô ta... đã được ra rồi sao?” Triệu Ngọc bất ngờ.
“Đúng, đã làm xong thủ tục nộp tiền bảo lãnh rồi! Số tiền bảo lãnh đó là do Tổng cục Hình sự nộp.” Sở trưởng Tiêu nói: “Ngày mai, cậu ký xong là có thể nhận người được rồi! Về sau, cô ta sẽ là thành viên trong tổ của cậu, sẽ được nhận tiền trợ cấp và tiền thưởng, nhưng không có tiền lương! Triệu Ngọc à, người là cậu yêu cầu muốn có đấy, cậu cũng không thể nói mà không giữ lời chứ?”
“Được! OK! OK!” Triệu Ngọc gật đầu. “Lễ trao thưởng thì tôi sẽ tham gia nhưng tôi nói trước, nhận Thôi Lệ Châu xong, tôi sẽ đi điều tra vụ án kia! Mấy ngày hôm nay thực sự là ngột ngạt, tôi không chịu nổi nữa rồi!”
“Được rồi!” Lúc này, Tiêu Quốc Phượng mới để Triệu Ngọc đi, còn nói thêm. “Nếu cậu cảm thấy buồn chán thì tôi đây cũng không có gì để nói nữa! Chẳng qua là... Ài! Thôi quên đi, cứ coi như tôi chưa nói gì cả, cậu hãy chuẩn bị tốt cho ngày mai đi!”
....
Bởi vì phải chuẩn bị bắt đầu hành trình điều tra vụ án ác ma nên vừa rạng sáng ngày hôm sau, Triệu Ngọc đã mở quẻ đầu tiên sau khi hệ thống thăng cấp.
Ai ngờ, quẻ văn vừa ra, Triệu Ngọc liền cảm thấy choáng váng.
Oa?
Không thể nào?
Thật không ngờ, hệ thống lại cho ra một “Càn Ly”!
Đây...
Có ý gì?
Triệu Ngọc cảm thấy nóng ruột, đúng là sợ cái gì thì gặp phải ngay cái đó mà! Không nghĩ tới quẻ đầu tiên sau khi thăng cấp lại là giải thưởng lớn như thế!
Nhưng mà... hệ thống làm như vậy hình như hơi vô lý đúng không?
Theo lý thuyết, vào thời điểm mà danh tiếng của hắn đang lên như thế này, hệ thống phải ra quẻ “Chấn” đại diện cho địa vị mới là thích hợp nhất. Hơn nữa ngày hôm nay, Thôi Lệ Châu sẽ gia nhập tổ điều tra đặc biệt, ra quẻ “Khảm” cũng không có gì bất ngờ. Nếu không phải, nhận được chút tiền thường thì ra quẻ “Đoái” cũng vẫn còn có thể hiểu được.
Nhưng... tại sao lại là tổ hợp quẻ “Càn Ly” chứ?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vò đầu, không thể giải thích được. Từ lúc bắt đầu vụ án giết người trên đảo biệt lập, bản thân hắn dường như đã kết duyên với quẻ “Ly” rồi, nhiều lần liên tiếp đều mở được quẻ này, một lần cũng không bỏ sót. Lần này thì hay rồi, lại còn thêm cả quẻ “Càn” nữa?
Không biết, hôm nay hắn sẽ gặp được kiểu “bạn bè” gì đây?
Bình luận facebook