Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-810
Chương 810: Mưu đồ cuối cùng
Cuộc tranh tài đấm bốc đều do một tay ông tổ chức, tất cả từ người tổ chức, người dự thi, thậm chí cả trọng tài đều phải nghe ông chỉ huy mới được, thật sự không ngờ tới, ngay tại tình huống tuyệt đối không hề sai sót như vậy mà còn bị Triệu Ngọc thắng được tiền đặt cược.
Thực ra, thua tiền chỉ là chuyện nhỏ, mười triệu đối với Miêu Khôn mà nói thì ngay cả tiền tiêu vặt cũng không bằng. Thế nhưng mà thua mặt mũi lại là chuyện lớn, khiến ông dù thế nào cũng không thể chấp nhận được.
“Lão gia, lão gia...” Lúc này, quản gia vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói với Miêu Khôn: “Không thể tra được nguyên nhân tại sao vừa rồi lại bị mất tín hiệu. Còn nữa, việc mất điện kia cũng vô cùng kỳ quặc! Theo lý3mà nói thì nếu như có người động tay vào nguồn điện thì cũng đâu ảnh hưởng đến camera chứ? Camera ở hiện trường đều là nguồn điện tự cấp, nhưng tại thời điểm mất điện cũng không có điện! Không riêng gì camera, điện thoại cũng mất nguồn! Việc này... Việc này thật sự khó mà tin nổi!”
“Vậy...” Miêu Khôn hỏi: “Lôi Bân thế nào rồi?”
“Hẳn là không có vấn đề gì!” Quản gia nói: “Lôi Bân nói, Sirius tuyệt đối có thể tránh được cú đấm lúc ấy của anh ta! Dù cho không thể tránh thoát, anh ta cũng sẽ chú ý khoảng cách, nhưng trùng hợp lại mất điện, cho nên mọi chuyện đều hỏng hết, chính anh ta cũng rất tức giận...”
“Tên phế vật này! Phế vật!” Miêu Khôn hung hăng vỗ bàn một cái, quát quản gia: “Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đi!1Thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ thời gian chuẩn bị tiệc tối, còn có trận đấu then chốt nổi bật nhất của Sanger Rove nữa đấy! Cũng may mà khách khứa không nhận ra điều gì, tưởng rằng tôi cố ý thiên vị cậu con rể tương lai này! Ài!”
Miêu Khôn càng nghĩ càng tức giận, tức đến mức toàn thân phát run. Quản gia chưa từng nhìn thấy Miêu Khôn tức giận như vậy bao giờ, liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Lão Miêu, ông bớt giận! Nếu không... Hay là thôi vậy! Đừng có lại chuốc tức giận vào mình nữa!” Mẹ Miêu khuyên nhủ: “Anh Anh cũng không phải là trẻ con, nếu là đối tượng mà chính con chọn lựa vậy thì cứ theo con đi! Ai bảo chúng ta nợ con nhiều như vậy chứ!”
“Không... Chỉ trách tôi, chuyện này trách tôi thôi!” Miêu Khôn8nhíu chặt chân mày, nói: “Là tôi đã đánh giá thấp thực lực của Triệu Ngọc, nghĩ hắn quá đơn giản! Làm sao tôi lại không nghĩ tới chứ, ở New Zealand, nhiều sát thủ chuyên nghiệp và đặc công vẫn không thể xử lý được hắn. Mà tôi vẫn còn cho rằng chỉ dựa vào dăm ba câu là giải quyết được hắn, quả thực là sai lầm! Khinh địch rồi...”
“Ài!” Miêu Khôn ảo não nói: “Lúc ấy, khi Bộ Đặc Cần đem tư liệu của Triệu Ngọc đưa cho tôi, tôi còn chẳng muốn nhìn một cái, thậm chí ngay cả hình dáng của hắn cũng không nhớ kĩ! Tôi thật sự không ngờ... tên này lại cho tôi bất ngờ lớn đến vậy...”
“Tổng cụ Hình sự Trung ương, có thể phá vụ án thi thể nữ không đầu...” Miêu Khôn nhớ lại nói: “Hắn có thể biết được9ý đồ thực sự của Renaldo International Holdings, còn hiểu về nội tình tài chính của mấy con cá sấu lớn Phố Wall... Còn nữa, hắn tinh thông đồ cổ tranh chữ, hiểu biết nghệ thuật... Hắn còn là kẻ rành nghề đánh bạc...”
“Đáng chết!” Miêu Khôn nện mạnh một quyền lên bàn trà, nói: “Hắn đang giả heo ăn thịt hổ! Chúng ta... chúng ta đều bị cái bề ngoài kia lừa gạt rồi!”
“Vậy... vậy rốt cuộc hắn là ai chứ?” Mẹ Miêu cũng cảm thấy kinh hãi.
“Hừ, theo tôi thấy, hoặc là... tên này chính là một thiên tài thực sự!” Miêu Khôn nói: “Hoặc là, ở sau lưng hắn nhất định có một thế lực còn sâu hơn cả chúng ta tưởng! Bà nghĩ xem, tín hiệu bị mất, điện cũng bị mất... Tuyệt đối không phải việc mà người bình thường có thể làm ra!”
“Theo tôi được7biết, chỉ có đạn bão từ tân tiến nhất mới có thể đạt được hiệu quả như vừa rồi!” Miêu Khôn nói: “Thế nhưng đạn bão từ chỉ dùng để phá, muốn khôi phục trong khoảng thời gian ngắn thì không có cách nào làm được! Cho nên, về tên Triệu Ngọc này, nhất định còn có rất nhiều thứ mà chúng ta không biết!”
“Hả?” Mẹ Miêu bị dọa sợ, vội hỏi: “Vậy... Vậy ông đừng phân cao thấp với hắn nữa! Hay là chờ thăm dò rõ ràng rồi tính sau!”
“Không được!” Miêu Khôn hung hăng nói: “Nếu cứ thế này thì tôi lại càng không thể ngồi xem mà không để ý tới! Tôi không thể để cho con gái của tôi gả cho một kẻ bất minh như thế. Vả lại, tên này tâm địa đen tối, tính khí nóng nảy, là một tên lưu manh điển hình. Tôi không thể lấy hạnh phúc tuổi già của Anh Anh làm tiền đặt cược được.”
“Còn nữa, tôi không biết rõ tên này là địch hay là bạn, nếu như hắn theo đuổi Anh Anh là có mục đích thì đối với chúng ta mà nói, chính là càng thêm nguy hiểm!”
“Ừm...” Mẹ Miêu an ủi: “Này ông, theo tôi thấy, ông cũng đừng nghĩ nhiều quá! Dù sao thì tại New Zealand, Tiểu Triệu đã giúp chúng ta đấy! Nếu như hắn và chúng ta không phải cùng một đường thì tại sao còn muốn giao rương tư liệu về Landing Island cho chúng ta chứ? Tối thiểu thì hắn vẫn là người Trung Quốc!”
“Bà nói cũng đúng, có điều, mặc kệ là địch hay là bạn!” Miêu Khôn nắm chặt nắm đấm mà lạnh lùng nói: “Ân oán giữa tôi với hắn cũng phải có kết quả mới được!”
“Hả? Này ông, ông còn muốn...”
“Triệu Ngọc, hôm nay tôi muốn xem xem, rốt cuộc cậu có bản lĩnh lớn đến mức nào!” Nói xong, Miêu Khôn đứng phắt dậy, đi cùng mẹ Miêu đến sảnh bữa tiệc.
...
“Miêu Miêu...” Trong đại sảnh bữa tiệc, Triệu Ngọc đang kéo lấy Miêu Anh mà giải thích: “Em đừng nóng giận nữa được không! Em biết Triệu Ngọc này là loại người ưa sĩ diện, thà chết đứng chứ tuyệt đối không thể quỳ mà sống! Thế này có được không, nếu như em cảm thấy anh quá đáng, vậy thì hiện tại anh liền trả mười triệu lại cho cha vợ!”
“Được rồi, được rồi!” Miêu Anh nhíu mày: “Căn bản không phải là chuyện mười triệu! Anh không cảm thấy việc anh thắng quá kỳ lạ sao? Đang yên đang lành lại mất điện? Hừ!”
“Hả? Cái gì... em có ý gì?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Hừ! Anh tưởng em không nhìn ra được sao?” Miêu Anh nói: “Cha em hôm nay quá khác thường, em lo là ông ấy cố ý thua mười triệu này để tặng cho anh đấy!”
“Ừng ực...” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt, hắn vốn còn muốn nói hết chân tướng cho Miêu Anh biết, nhưng nhìn thấy Miêu Anh hoài nghi cha mình như vậy, đành phải nuốt xuống, phối hợp hỏi: “Anh không rõ, vì sao ông ấy lại muốn thua anh chứ?”
“Hừ, cái tên này vẫn chưa chịu nói thật đúng không?” Miêu Anh híp mắt hỏi: “Chắc chắn là cha em đã từng hứa hẹn với anh điều gì rồi, không thì tại sao hai người lại bỗng nhiên nổi cơn cùng lúc như vậy chứ! Theo em thấy, hai người là cùng một giuộc, không chừng còn đang giở trò gì đằng sau nữa!”
“Ừm... Cái này...”
Triệu Ngọc gãi đầu một cái, trong lòng thầm nói: Xem ra, Miêu Anh thật sự đã lâu không tham gia phá án nên công lực có chút giảm rồi! Rõ ràng là Miêu Khôn gài bẫy mình khắp nơi, muốn hành mình đến chết! Nhưng Miêu Anh lại cố chấp cho rằng cha cô và mình đang bắt tay hợp tác...
Thật là...
Triệu Ngọc còn muốn giải thích hai câu, ai ngờ, vợ chồng Miêu Khôn đã đi từ cửa chính vào đại sảnh. Dưới ánh đèn chiếu xuống, Miêu Khôn lập tức quơ lấy micro, lên tiếng chào các vị khách ở đây, sau đó lại là một tràng dạo đầu và hoan nghênh khách sáo.
Nói liên tục mấy phút, lúc này, ông mới mặt mày hớn hở mà nói: “Các bạn, tiệc tối sắp bắt đầu, mà cuộc tranh tài giữa Sanger Rove và Barbarian Essien cũng sắp được bắt đầu rồi! Hy vọng đêm nay mọi người có thể chơi hết mình...”
Nghe đến đó, Miêu Anh tranh thủ ghé sát tai Triệu Ngọc giới thiệu nói: “Barbarian Essien là người Israel, là người mới năm gần đây, sau khi vào nghề thì ra tay rất mạnh, hiện đang xếp hạng thứ mười trên thế giới. Có điều là cho tới bây giờ, anh ta vẫn chưa từng giao thủ với Sanger Rove, buổi tối hôm nay có trò hay để xem!”
Ai ngờ, Miêu Anh vừa mới nói xong thì trên sân chợt xảy ra chuyện. Đầu tiên là quản gia vội vàng chạy lên đài, ghé tai với Miêu Khôn, sắc mặt Miêu Khôn lập tức biến đổi.
“Ôi chao, các vị, thật là ngại quá!” Miêu Khôn khó xử nói: “Vừa rồi, tôi nhận được một tin không vui, Barbarian Essien đột nhiên phát bệnh, đã được đưa đi bệnh viện rồi! Đêm nay... Trận tranh tài đêm nay chỉ sợ...”
Hả?
Nghe đến lời này, cả sảnh liền xôn xao, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng.
“Nhưng không sao, trận tranh tài đêm nay vẫn sẽ tiếp tục!” Miêu Khôn rạng rỡ mà tung ra một sự xoay chuyển đột ngột: “Một lúc nữa, Sanger Rove vẫn sẽ ra sân biểu diễn đúng giờ, chỉ là có điều, đối thủ của anh ta sẽ đổi thành con rể tương lai của tôi, Triệu Ngọc!!! Nào nào nào! Mời mọi người cho cậu ấy một tràng pháo tay!!!”
Thực ra, thua tiền chỉ là chuyện nhỏ, mười triệu đối với Miêu Khôn mà nói thì ngay cả tiền tiêu vặt cũng không bằng. Thế nhưng mà thua mặt mũi lại là chuyện lớn, khiến ông dù thế nào cũng không thể chấp nhận được.
“Lão gia, lão gia...” Lúc này, quản gia vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói với Miêu Khôn: “Không thể tra được nguyên nhân tại sao vừa rồi lại bị mất tín hiệu. Còn nữa, việc mất điện kia cũng vô cùng kỳ quặc! Theo lý3mà nói thì nếu như có người động tay vào nguồn điện thì cũng đâu ảnh hưởng đến camera chứ? Camera ở hiện trường đều là nguồn điện tự cấp, nhưng tại thời điểm mất điện cũng không có điện! Không riêng gì camera, điện thoại cũng mất nguồn! Việc này... Việc này thật sự khó mà tin nổi!”
“Vậy...” Miêu Khôn hỏi: “Lôi Bân thế nào rồi?”
“Hẳn là không có vấn đề gì!” Quản gia nói: “Lôi Bân nói, Sirius tuyệt đối có thể tránh được cú đấm lúc ấy của anh ta! Dù cho không thể tránh thoát, anh ta cũng sẽ chú ý khoảng cách, nhưng trùng hợp lại mất điện, cho nên mọi chuyện đều hỏng hết, chính anh ta cũng rất tức giận...”
“Tên phế vật này! Phế vật!” Miêu Khôn hung hăng vỗ bàn một cái, quát quản gia: “Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đi!1Thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ thời gian chuẩn bị tiệc tối, còn có trận đấu then chốt nổi bật nhất của Sanger Rove nữa đấy! Cũng may mà khách khứa không nhận ra điều gì, tưởng rằng tôi cố ý thiên vị cậu con rể tương lai này! Ài!”
Miêu Khôn càng nghĩ càng tức giận, tức đến mức toàn thân phát run. Quản gia chưa từng nhìn thấy Miêu Khôn tức giận như vậy bao giờ, liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Lão Miêu, ông bớt giận! Nếu không... Hay là thôi vậy! Đừng có lại chuốc tức giận vào mình nữa!” Mẹ Miêu khuyên nhủ: “Anh Anh cũng không phải là trẻ con, nếu là đối tượng mà chính con chọn lựa vậy thì cứ theo con đi! Ai bảo chúng ta nợ con nhiều như vậy chứ!”
“Không... Chỉ trách tôi, chuyện này trách tôi thôi!” Miêu Khôn8nhíu chặt chân mày, nói: “Là tôi đã đánh giá thấp thực lực của Triệu Ngọc, nghĩ hắn quá đơn giản! Làm sao tôi lại không nghĩ tới chứ, ở New Zealand, nhiều sát thủ chuyên nghiệp và đặc công vẫn không thể xử lý được hắn. Mà tôi vẫn còn cho rằng chỉ dựa vào dăm ba câu là giải quyết được hắn, quả thực là sai lầm! Khinh địch rồi...”
“Ài!” Miêu Khôn ảo não nói: “Lúc ấy, khi Bộ Đặc Cần đem tư liệu của Triệu Ngọc đưa cho tôi, tôi còn chẳng muốn nhìn một cái, thậm chí ngay cả hình dáng của hắn cũng không nhớ kĩ! Tôi thật sự không ngờ... tên này lại cho tôi bất ngờ lớn đến vậy...”
“Tổng cụ Hình sự Trung ương, có thể phá vụ án thi thể nữ không đầu...” Miêu Khôn nhớ lại nói: “Hắn có thể biết được9ý đồ thực sự của Renaldo International Holdings, còn hiểu về nội tình tài chính của mấy con cá sấu lớn Phố Wall... Còn nữa, hắn tinh thông đồ cổ tranh chữ, hiểu biết nghệ thuật... Hắn còn là kẻ rành nghề đánh bạc...”
“Đáng chết!” Miêu Khôn nện mạnh một quyền lên bàn trà, nói: “Hắn đang giả heo ăn thịt hổ! Chúng ta... chúng ta đều bị cái bề ngoài kia lừa gạt rồi!”
“Vậy... vậy rốt cuộc hắn là ai chứ?” Mẹ Miêu cũng cảm thấy kinh hãi.
“Hừ, theo tôi thấy, hoặc là... tên này chính là một thiên tài thực sự!” Miêu Khôn nói: “Hoặc là, ở sau lưng hắn nhất định có một thế lực còn sâu hơn cả chúng ta tưởng! Bà nghĩ xem, tín hiệu bị mất, điện cũng bị mất... Tuyệt đối không phải việc mà người bình thường có thể làm ra!”
“Theo tôi được7biết, chỉ có đạn bão từ tân tiến nhất mới có thể đạt được hiệu quả như vừa rồi!” Miêu Khôn nói: “Thế nhưng đạn bão từ chỉ dùng để phá, muốn khôi phục trong khoảng thời gian ngắn thì không có cách nào làm được! Cho nên, về tên Triệu Ngọc này, nhất định còn có rất nhiều thứ mà chúng ta không biết!”
“Hả?” Mẹ Miêu bị dọa sợ, vội hỏi: “Vậy... Vậy ông đừng phân cao thấp với hắn nữa! Hay là chờ thăm dò rõ ràng rồi tính sau!”
“Không được!” Miêu Khôn hung hăng nói: “Nếu cứ thế này thì tôi lại càng không thể ngồi xem mà không để ý tới! Tôi không thể để cho con gái của tôi gả cho một kẻ bất minh như thế. Vả lại, tên này tâm địa đen tối, tính khí nóng nảy, là một tên lưu manh điển hình. Tôi không thể lấy hạnh phúc tuổi già của Anh Anh làm tiền đặt cược được.”
“Còn nữa, tôi không biết rõ tên này là địch hay là bạn, nếu như hắn theo đuổi Anh Anh là có mục đích thì đối với chúng ta mà nói, chính là càng thêm nguy hiểm!”
“Ừm...” Mẹ Miêu an ủi: “Này ông, theo tôi thấy, ông cũng đừng nghĩ nhiều quá! Dù sao thì tại New Zealand, Tiểu Triệu đã giúp chúng ta đấy! Nếu như hắn và chúng ta không phải cùng một đường thì tại sao còn muốn giao rương tư liệu về Landing Island cho chúng ta chứ? Tối thiểu thì hắn vẫn là người Trung Quốc!”
“Bà nói cũng đúng, có điều, mặc kệ là địch hay là bạn!” Miêu Khôn nắm chặt nắm đấm mà lạnh lùng nói: “Ân oán giữa tôi với hắn cũng phải có kết quả mới được!”
“Hả? Này ông, ông còn muốn...”
“Triệu Ngọc, hôm nay tôi muốn xem xem, rốt cuộc cậu có bản lĩnh lớn đến mức nào!” Nói xong, Miêu Khôn đứng phắt dậy, đi cùng mẹ Miêu đến sảnh bữa tiệc.
...
“Miêu Miêu...” Trong đại sảnh bữa tiệc, Triệu Ngọc đang kéo lấy Miêu Anh mà giải thích: “Em đừng nóng giận nữa được không! Em biết Triệu Ngọc này là loại người ưa sĩ diện, thà chết đứng chứ tuyệt đối không thể quỳ mà sống! Thế này có được không, nếu như em cảm thấy anh quá đáng, vậy thì hiện tại anh liền trả mười triệu lại cho cha vợ!”
“Được rồi, được rồi!” Miêu Anh nhíu mày: “Căn bản không phải là chuyện mười triệu! Anh không cảm thấy việc anh thắng quá kỳ lạ sao? Đang yên đang lành lại mất điện? Hừ!”
“Hả? Cái gì... em có ý gì?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Hừ! Anh tưởng em không nhìn ra được sao?” Miêu Anh nói: “Cha em hôm nay quá khác thường, em lo là ông ấy cố ý thua mười triệu này để tặng cho anh đấy!”
“Ừng ực...” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt, hắn vốn còn muốn nói hết chân tướng cho Miêu Anh biết, nhưng nhìn thấy Miêu Anh hoài nghi cha mình như vậy, đành phải nuốt xuống, phối hợp hỏi: “Anh không rõ, vì sao ông ấy lại muốn thua anh chứ?”
“Hừ, cái tên này vẫn chưa chịu nói thật đúng không?” Miêu Anh híp mắt hỏi: “Chắc chắn là cha em đã từng hứa hẹn với anh điều gì rồi, không thì tại sao hai người lại bỗng nhiên nổi cơn cùng lúc như vậy chứ! Theo em thấy, hai người là cùng một giuộc, không chừng còn đang giở trò gì đằng sau nữa!”
“Ừm... Cái này...”
Triệu Ngọc gãi đầu một cái, trong lòng thầm nói: Xem ra, Miêu Anh thật sự đã lâu không tham gia phá án nên công lực có chút giảm rồi! Rõ ràng là Miêu Khôn gài bẫy mình khắp nơi, muốn hành mình đến chết! Nhưng Miêu Anh lại cố chấp cho rằng cha cô và mình đang bắt tay hợp tác...
Thật là...
Triệu Ngọc còn muốn giải thích hai câu, ai ngờ, vợ chồng Miêu Khôn đã đi từ cửa chính vào đại sảnh. Dưới ánh đèn chiếu xuống, Miêu Khôn lập tức quơ lấy micro, lên tiếng chào các vị khách ở đây, sau đó lại là một tràng dạo đầu và hoan nghênh khách sáo.
Nói liên tục mấy phút, lúc này, ông mới mặt mày hớn hở mà nói: “Các bạn, tiệc tối sắp bắt đầu, mà cuộc tranh tài giữa Sanger Rove và Barbarian Essien cũng sắp được bắt đầu rồi! Hy vọng đêm nay mọi người có thể chơi hết mình...”
Nghe đến đó, Miêu Anh tranh thủ ghé sát tai Triệu Ngọc giới thiệu nói: “Barbarian Essien là người Israel, là người mới năm gần đây, sau khi vào nghề thì ra tay rất mạnh, hiện đang xếp hạng thứ mười trên thế giới. Có điều là cho tới bây giờ, anh ta vẫn chưa từng giao thủ với Sanger Rove, buổi tối hôm nay có trò hay để xem!”
Ai ngờ, Miêu Anh vừa mới nói xong thì trên sân chợt xảy ra chuyện. Đầu tiên là quản gia vội vàng chạy lên đài, ghé tai với Miêu Khôn, sắc mặt Miêu Khôn lập tức biến đổi.
“Ôi chao, các vị, thật là ngại quá!” Miêu Khôn khó xử nói: “Vừa rồi, tôi nhận được một tin không vui, Barbarian Essien đột nhiên phát bệnh, đã được đưa đi bệnh viện rồi! Đêm nay... Trận tranh tài đêm nay chỉ sợ...”
Hả?
Nghe đến lời này, cả sảnh liền xôn xao, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng.
“Nhưng không sao, trận tranh tài đêm nay vẫn sẽ tiếp tục!” Miêu Khôn rạng rỡ mà tung ra một sự xoay chuyển đột ngột: “Một lúc nữa, Sanger Rove vẫn sẽ ra sân biểu diễn đúng giờ, chỉ là có điều, đối thủ của anh ta sẽ đổi thành con rể tương lai của tôi, Triệu Ngọc!!! Nào nào nào! Mời mọi người cho cậu ấy một tràng pháo tay!!!”