Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-812
Chương 812: Tự mình chuộc lỗi
“Hừ!” Miêu Anh thờ ơ đáp lại. “Triệu Ngọc, em thật không hiểu cha em coi trọng anh ở điểm nào chứ? Tại sao lại đối xử với anh còn tốt hơn với em?”
“Gì vậy chứ?” Triệu Ngọc phiền muộn. “Lời này của em là có ý gì đây?”
“Anh không biết đâu, trước đây, em đã bao lần xin cha cho em thi đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp rồi! Nhưng ông ấy không đồng ý dù chỉ một lần.” Miêu Anh ưỡn ngực. “Thật ra, chỉ có cách thi đấu với những người chuyên nghiệp như vậy thì mới giúp bản thân mình tiến bộ được!”
“Được rồi, xem như lần này anh sẽ có cơ hội để tiến bộ hơn!” Triệu Ngọc mặc vào quần đùi thi đấu, bất đắc dĩ nói. “Anh còn không biết luật thi3đấu nữa đây này!”
“Hừ, vẫn còn giả vờ! Để em xem anh định giả vờ tới khi nào?” Miêu Anh cười xấu xa, nói. “Anh đấy, đừng tưởng em không biết, vừa rồi anh và cha em còn vừa kéo vừa ôm, thì thầm này nọ, còn dám nói không có gì mờ ám?”
“Cái này...” Triệu Ngọc cạn lời.
“Anh sẽ làm được thôi!” Miêu Anh nói. “Ngoại trừ em ra, em chưa từng thấy cha em yêu thương ai nhiều như thế, ông ấy còn mời cả quyền vương thế giới đến thi đấu như vậy, chắc chắn đã phải bỏ ra không ít tiền!”
“Miêu Miêu à, anh nói này, hình như em đã hiểu lầm gì rồi thì phải?” Cuối cùng, Triệu Ngọc không nhịn được hỏi một câu. “Cha em yêu thương anh nhiều thật đấy, thế1nhưng... cái yêu này cũng hơi ‘đau’ đấy!”
“Được rồi Triệu Ngọc!” Miêu Anh lắc đầu nói rằng. “Tiếp tục đóng kịch nữa cũng vô nghĩa thôi, để em nói thẳng ra nhé! Chắc chắn cha em đã sắp xếp hết cho anh rồi: Anh là một người nghiệp dư, chắc chắn không thể đánh bại Sanger Rove.”
“Nhưng dưới sự sắp xếp của cha em, ít nhất anh vẫn có thể đánh lại vài cái. Nếu muốn nói khoa trương hơn thì anh rất có thể đánh trúng Sanger Rove mấy cú đấm!”
“Tóm lại, hai triệu mà cha em đặt cược cho anh chắc chắn là ném xuống sông. Bù lại, anh sẽ gây dựng được danh tiếng vững chắc trước khách khứa và bạn bè, để tất cả bọn họ phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa! Sau8này sẽ không còn ai dám coi thường cậu con rể văn võ song toàn này của nhà họ Miêu nữa, có đúng không?”
“...” Nghe đến đây, Triệu Ngọc như bị sét đánh, cái đầu như muốn bốc khói vậy. Hắn không thể ngờ được là Miêu Anh lại coi chuyện sống chết của hắn như một màn trình diễn.
“Thế nào... Anh vẫn không chịu thừa nhận à?” Miêu Anh đánh nhẹ Triệu Ngọc một cái. “Anh quên em là đội trưởng của anh à? Mấy trò mèo của anh và cha em làm sao qua mắt được bản tiểu thư này? Nếu không phải do cha em cố ý sắp xếp, làm sao anh có thể hiểu được chuyện tài chính thương mại? Đánh giá cổ vật? Còn cả... mười triệu kia...”
“Không phải! Chuyện này thật sự không9phải như thế!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, quần mới mặc được một nửa cũng không mặc nổi nữa.
“Không thể nào? Cha em sẽ không ngốc đến vậy đâu!” Miêu Anh hơi kinh ngạc, lại thì thào lẩm bẩm. “Lẽ nào... Ông ấy lại dùng số tiền lớn để sắp xếp cho anh đánh thắng Sanger Rove? Không thể nào, vậy thì hơi quá rồi, hơn nữa chưa chắc Sanger Rove đã chịu!”
Cốc cốc cốc...
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, ý nhắc Triệu Ngọc trận đấu sắp bắt đầu, cần hắn lên sàn đấu.
Ài!
Thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc quần cũng chưa kéo lên, lại ôm chặt lấy Miêu Anh, vừa hung hăng vừa thâm tình hôn lấy cô.
“Này!” Miêu Anh vội vàng đẩy Triệu Ngọc ra. “Anh làm gì vậy?”
“Miêu Miêu à?” Triệu Ngọc7đè vai Miêu Anh xuống, quyết tâm nói. “Có chuyện này... Anh phải nói thật với em! Thật ra, anh và em vất vả lắm mới quay lại với nhau, anh không nên gây chuyện với em vào lúc này! Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Triệu Ngọc này có thể giấu giếm với ai chứ không thể giấu giếm với em được!”
“Oa... Anh... vừa tìm thấy lương tâm rồi à...” Miêu Anh thấy bất ngờ, lúc này mới nhận ra Triệu Ngọc có vẻ bất thường.
“Ài!” Triệu Ngọc thở dài một tiếng, cuối cùng quyết định nói ra. “Vài ngày trước, anh đã vô tình gặp cha em, nhưng lại xảy ra vài chuyện không vui! Ừm... Anh... Anh đã xảy ra tranh chấp với ông ấy! Lại còn tát vào mặt ông ấy, vết bầm tím trên khuôn mặt của cha em... chính là do anh làm...”
Sau khi nói xong, tuy rằng Triệu Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn thấp thỏm nhìn Miêu Anh, nhưng Miêu Anh lại không có phản ứng gì.
“Anh... Anh nói cái gì cơ?” Miêu Anh không hiểu gì cả.
“Anh đã đánh cha em!” Triệu Ngọc lặp lại. “Nhưng lúc ấy, anh không biết ông ấy là cha em! Hơn nữa còn đánh nhau rất hăng say, chẳng hề quan tâm điều gì cả!”
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh lắc đầu nói. “Đến lúc này rồi mà anh vẫn bướng bỉnh thế là sao? Thế này là kiểu gì? Chuyện tiếu lâm à? Em có nên mang anh đi khám bệnh xem thế nào không?”
“Trời ạ... Tại sao em lại không chịu tin chứ!” Triệu Ngọc sốt ruột vung nắm đấm. “Sự thật chính là như vậy đấy, tuy rằng cha em cũng biết đánh nhau nhưng khổ nỗi, chồng em mạnh hơn, đó là lý do xảy ra tình cảnh oái oăm như Long Vương mang lũ lụt đến miếu* đấy!”
* Ý là người một nhà không nhận ra nhau, dẫn đến xảy ra hiểu lầm.
“Miêu Miêu à, anh biết, chuyện này là do anh khiêu khích trước, là anh sai, thế nên anh chấp nhận bị trừng phạt! Thế nhưng, anh có làm sai cái gì thì anh vẫn muốn làm rõ một chuyện với em, đó là tình cảm của anh đối với em vĩnh viễn không thay đổi, không ai có thể ngăn cản tình cảm của anh dành cho em...”
“Đợi đã!” Miêu Anh vội vàng xua tay ra hiệu, trong nháy mắt, cuối cùng cô cũng nhận ra Triệu Ngọc đang nghiêm túc, vội vàng hỏi. “Ý của anh là vết thương trên mặt cha em, là do anh đánh? Mấy ngày trước trông còn thảm hơn nhiều!”
“Đúng vậy, là anh!” Triệu Ngọc gật đầu thừa nhận.
“Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...” Không ngờ, giây tiếp theo, Miêu Anh lại thoải mái gập bụng cười.
“Thế này...” Triệu Ngọc ngốc luôn.
“Ha ha ha...” Miêu Anh khoát tay lên vai Triệu Ngọc, tay còn lại ôm eo đề phòng cười nhiều đau hông, cười vui vẻ hồi lâu mới nói. “Anh đánh cha em! Đây đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ đấy! Anh có biết không? Bình thường khi cha em ra ngoài luôn có một chiếc xe đặc chủng toàn vệ sĩ đi theo, nếu đúng là anh đánh ông ấy thành như vậy thì anh đã sớm bị xé xác rồi biết không?”
“Ừm... Được rồi...” Triệu Ngọc bất đắc dĩ, vừa kéo quần vừa nói. “Cứ coi như anh chưa nói gì cả đi! Nhưng thật ra vẫn còn vài chuyện... anh cũng muốn nói với em nữa. Hôm nay, anh sẽ ngoan ngoãn thẳng thắn nói hết tất cả cho em biết!”
“Ồ? Còn chuyện gì nữa?” Miêu Anh tò mò.
“Ừm...” Triệu Ngọc khẽ nhíu mày, kể đầu đuôi mọi chuyện. “Mấy phỏng đoán của em lúc trước hoàn toàn sai sự thật! Cái gì mà công ty nước Pháp gì gì đó, rồi giám định và thưởng thức đồ gốm với sách cổ, tất cả đều là do cha em muốn làm khó anh, vì muốn anh phải xấu hổ mất mặt! Cũng may anh nhờ thành viên trong đội của anh tra tìm tư liệu chuyên nghiệp trên mạng nên mới may mắn qua cửa.”
“Còn chuyện... mười triệu là do anh đã mua chuộc được Lôi Bân, lập kế hoạch lừa cha em!” Triệu Ngọc ngượng ngùng nói. “Anh cũng vì bất đắc dĩ mới làm như vậy, bởi vì cha em đã sớm khống chế sàn đấu rồi, nếu anh không nghĩ ra biện pháp thì chỉ có thể chờ táng gia bại sản thôi!”
“Anh vừa… anh vừa nói cái gì!?” Lúc này, Miêu Anh không cười nổi nữa, lời Triệu Ngọc đã hoàn toàn lật đổ tam quan* của cô. “Lôi Bân bị anh mua chuộc... Làm sao có thể?”
* Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý giải và điểm giới hạn đạo đức của người đó.
“Phí lên sàn đấu cho Lôi Bân là tám mươi nghìn, trước thuế!” Triệu Ngọc nói. “Mà anh chi một triệu, tất nhiên là thuê được hắn ta! Nhưng hắn ta lo lắng cha em sẽ tìm ra dấu vết nên anh phải bày ra vụ mất điện đấy, cho nên Lôi Bân sẽ nhân cơ hội lúc mất điện mà đánh bại đối thủ, có thể ra khỏi diện bị tình nghi!”
“Anh... Làm sao lại...” Miêu Anh đờ đẫn.
“Thật ra anh biết thiết tái thiết trang là điều cấm kị trong cá độ thi đấu thể thao, nhà cái chuyên nghiệp sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!” Triệu Ngọc thẳng thắn nói. “Cha em tự cho là đã nắm tình thế trong tay, nhưng trên thực tế, người cược thiết trang mới là người có quyền chủ động. Bởi vì anh thiết trang, nên ông ấy chỉ có thể sắp xếp thắng thua ở hiệp đấu cuối cùng, mà anh lại có thể dùng thủ đoạn trước khi trận đấu bắt đầu!”
“Em suy nghĩ đi, nếu anh đặt cược ai, cha em đều có thể khiến người đó thua! Nhưng anh chỉ cần mua chuộc một người trong số đó, cha em chắc chắn sẽ là người thua!”
“Triệu Ngọc... Anh... Sao anh có thể?” Tư duy của Miêu Anh trở nên hỗn loạn, cô hoàn toàn không ngờ rằng những suy đoán trước đó của mình hoàn toàn sai.
“Anh Anh à! Anh cũng không còn cách nào khác cả!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói. “Anh tình cờ gặp cha em ở một nhà hàng nhỏ, bên cạnh ông ấy cũng không có mấy vệ sĩ chuyên dụng như em nói. Anh đoán là ông ấy không muốn để bất cứ ai biết chuyện đó. Thế nên hôm nay gặp mặt, ông ấy mới không nói rõ mọi chuyện, giả vờ không biết anh.”
“Còn em cũng đừng đi tranh cãi với cha em!” Triệu Ngọc càng thêm nghiêm túc. “Anh nhìn ra được rằng cha mẹ em chỉ là quá yêu thương em thôi, bọn họ không dám công khai xa lánh anh là bởi vì sợ em mất hứng.”
“Cho nên Anh Anh à! Những gì vừa anh nói chỉ có hai chúng ta biết là được. Em đừng đi trách bác trai bác gái, nếu như anh là cha mẹ em, vì muốn con gái mình được hạnh phúc, anh sẽ còn quá đáng hơn ấy!”
“... Nhưng cũng không thể cứ mặc kệ như vậy được!” Miêu Anh hoang mang lo sợ: “Lúc trước họ đâu có phản đối! Bọn họ cũng nói sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em! Rượu vang đỏ quý giá như vậy mà họ cũng tặng cho anh, tại sao lại có thể như vậy chứ?”
“Anh Anh, em vẫn chưa hiểu sao? Tất cả mọi chuyện đều là do anh!” Triệu Ngọc nói. “Là do anh lúc trước đã đánh cha vợ, khiến ông ấy hiểu nhầm anh là một tên lưu manh không biết xấu hổ, nên bọn họ mới đột nhiên thay đổi cái nhìn như vậy!”
“Nghìn sai vạn sai đều là Triệu Ngọc này sai, ai làm người ấy chịu!” Triệu Ngọc vỗ ngực, oai phong lẫm liệt nói. “Sự chân thành sẽ lay động cả sắt đá! Hôm nay anh đồng ý với bác trai sẽ lên thi đấu là vì anh muốn tự mình chuộc lỗi!”
“Gì vậy chứ?” Triệu Ngọc phiền muộn. “Lời này của em là có ý gì đây?”
“Anh không biết đâu, trước đây, em đã bao lần xin cha cho em thi đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp rồi! Nhưng ông ấy không đồng ý dù chỉ một lần.” Miêu Anh ưỡn ngực. “Thật ra, chỉ có cách thi đấu với những người chuyên nghiệp như vậy thì mới giúp bản thân mình tiến bộ được!”
“Được rồi, xem như lần này anh sẽ có cơ hội để tiến bộ hơn!” Triệu Ngọc mặc vào quần đùi thi đấu, bất đắc dĩ nói. “Anh còn không biết luật thi3đấu nữa đây này!”
“Hừ, vẫn còn giả vờ! Để em xem anh định giả vờ tới khi nào?” Miêu Anh cười xấu xa, nói. “Anh đấy, đừng tưởng em không biết, vừa rồi anh và cha em còn vừa kéo vừa ôm, thì thầm này nọ, còn dám nói không có gì mờ ám?”
“Cái này...” Triệu Ngọc cạn lời.
“Anh sẽ làm được thôi!” Miêu Anh nói. “Ngoại trừ em ra, em chưa từng thấy cha em yêu thương ai nhiều như thế, ông ấy còn mời cả quyền vương thế giới đến thi đấu như vậy, chắc chắn đã phải bỏ ra không ít tiền!”
“Miêu Miêu à, anh nói này, hình như em đã hiểu lầm gì rồi thì phải?” Cuối cùng, Triệu Ngọc không nhịn được hỏi một câu. “Cha em yêu thương anh nhiều thật đấy, thế1nhưng... cái yêu này cũng hơi ‘đau’ đấy!”
“Được rồi Triệu Ngọc!” Miêu Anh lắc đầu nói rằng. “Tiếp tục đóng kịch nữa cũng vô nghĩa thôi, để em nói thẳng ra nhé! Chắc chắn cha em đã sắp xếp hết cho anh rồi: Anh là một người nghiệp dư, chắc chắn không thể đánh bại Sanger Rove.”
“Nhưng dưới sự sắp xếp của cha em, ít nhất anh vẫn có thể đánh lại vài cái. Nếu muốn nói khoa trương hơn thì anh rất có thể đánh trúng Sanger Rove mấy cú đấm!”
“Tóm lại, hai triệu mà cha em đặt cược cho anh chắc chắn là ném xuống sông. Bù lại, anh sẽ gây dựng được danh tiếng vững chắc trước khách khứa và bạn bè, để tất cả bọn họ phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa! Sau8này sẽ không còn ai dám coi thường cậu con rể văn võ song toàn này của nhà họ Miêu nữa, có đúng không?”
“...” Nghe đến đây, Triệu Ngọc như bị sét đánh, cái đầu như muốn bốc khói vậy. Hắn không thể ngờ được là Miêu Anh lại coi chuyện sống chết của hắn như một màn trình diễn.
“Thế nào... Anh vẫn không chịu thừa nhận à?” Miêu Anh đánh nhẹ Triệu Ngọc một cái. “Anh quên em là đội trưởng của anh à? Mấy trò mèo của anh và cha em làm sao qua mắt được bản tiểu thư này? Nếu không phải do cha em cố ý sắp xếp, làm sao anh có thể hiểu được chuyện tài chính thương mại? Đánh giá cổ vật? Còn cả... mười triệu kia...”
“Không phải! Chuyện này thật sự không9phải như thế!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, quần mới mặc được một nửa cũng không mặc nổi nữa.
“Không thể nào? Cha em sẽ không ngốc đến vậy đâu!” Miêu Anh hơi kinh ngạc, lại thì thào lẩm bẩm. “Lẽ nào... Ông ấy lại dùng số tiền lớn để sắp xếp cho anh đánh thắng Sanger Rove? Không thể nào, vậy thì hơi quá rồi, hơn nữa chưa chắc Sanger Rove đã chịu!”
Cốc cốc cốc...
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, ý nhắc Triệu Ngọc trận đấu sắp bắt đầu, cần hắn lên sàn đấu.
Ài!
Thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc quần cũng chưa kéo lên, lại ôm chặt lấy Miêu Anh, vừa hung hăng vừa thâm tình hôn lấy cô.
“Này!” Miêu Anh vội vàng đẩy Triệu Ngọc ra. “Anh làm gì vậy?”
“Miêu Miêu à?” Triệu Ngọc7đè vai Miêu Anh xuống, quyết tâm nói. “Có chuyện này... Anh phải nói thật với em! Thật ra, anh và em vất vả lắm mới quay lại với nhau, anh không nên gây chuyện với em vào lúc này! Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Triệu Ngọc này có thể giấu giếm với ai chứ không thể giấu giếm với em được!”
“Oa... Anh... vừa tìm thấy lương tâm rồi à...” Miêu Anh thấy bất ngờ, lúc này mới nhận ra Triệu Ngọc có vẻ bất thường.
“Ài!” Triệu Ngọc thở dài một tiếng, cuối cùng quyết định nói ra. “Vài ngày trước, anh đã vô tình gặp cha em, nhưng lại xảy ra vài chuyện không vui! Ừm... Anh... Anh đã xảy ra tranh chấp với ông ấy! Lại còn tát vào mặt ông ấy, vết bầm tím trên khuôn mặt của cha em... chính là do anh làm...”
Sau khi nói xong, tuy rằng Triệu Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn thấp thỏm nhìn Miêu Anh, nhưng Miêu Anh lại không có phản ứng gì.
“Anh... Anh nói cái gì cơ?” Miêu Anh không hiểu gì cả.
“Anh đã đánh cha em!” Triệu Ngọc lặp lại. “Nhưng lúc ấy, anh không biết ông ấy là cha em! Hơn nữa còn đánh nhau rất hăng say, chẳng hề quan tâm điều gì cả!”
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh lắc đầu nói. “Đến lúc này rồi mà anh vẫn bướng bỉnh thế là sao? Thế này là kiểu gì? Chuyện tiếu lâm à? Em có nên mang anh đi khám bệnh xem thế nào không?”
“Trời ạ... Tại sao em lại không chịu tin chứ!” Triệu Ngọc sốt ruột vung nắm đấm. “Sự thật chính là như vậy đấy, tuy rằng cha em cũng biết đánh nhau nhưng khổ nỗi, chồng em mạnh hơn, đó là lý do xảy ra tình cảnh oái oăm như Long Vương mang lũ lụt đến miếu* đấy!”
* Ý là người một nhà không nhận ra nhau, dẫn đến xảy ra hiểu lầm.
“Miêu Miêu à, anh biết, chuyện này là do anh khiêu khích trước, là anh sai, thế nên anh chấp nhận bị trừng phạt! Thế nhưng, anh có làm sai cái gì thì anh vẫn muốn làm rõ một chuyện với em, đó là tình cảm của anh đối với em vĩnh viễn không thay đổi, không ai có thể ngăn cản tình cảm của anh dành cho em...”
“Đợi đã!” Miêu Anh vội vàng xua tay ra hiệu, trong nháy mắt, cuối cùng cô cũng nhận ra Triệu Ngọc đang nghiêm túc, vội vàng hỏi. “Ý của anh là vết thương trên mặt cha em, là do anh đánh? Mấy ngày trước trông còn thảm hơn nhiều!”
“Đúng vậy, là anh!” Triệu Ngọc gật đầu thừa nhận.
“Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...” Không ngờ, giây tiếp theo, Miêu Anh lại thoải mái gập bụng cười.
“Thế này...” Triệu Ngọc ngốc luôn.
“Ha ha ha...” Miêu Anh khoát tay lên vai Triệu Ngọc, tay còn lại ôm eo đề phòng cười nhiều đau hông, cười vui vẻ hồi lâu mới nói. “Anh đánh cha em! Đây đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ đấy! Anh có biết không? Bình thường khi cha em ra ngoài luôn có một chiếc xe đặc chủng toàn vệ sĩ đi theo, nếu đúng là anh đánh ông ấy thành như vậy thì anh đã sớm bị xé xác rồi biết không?”
“Ừm... Được rồi...” Triệu Ngọc bất đắc dĩ, vừa kéo quần vừa nói. “Cứ coi như anh chưa nói gì cả đi! Nhưng thật ra vẫn còn vài chuyện... anh cũng muốn nói với em nữa. Hôm nay, anh sẽ ngoan ngoãn thẳng thắn nói hết tất cả cho em biết!”
“Ồ? Còn chuyện gì nữa?” Miêu Anh tò mò.
“Ừm...” Triệu Ngọc khẽ nhíu mày, kể đầu đuôi mọi chuyện. “Mấy phỏng đoán của em lúc trước hoàn toàn sai sự thật! Cái gì mà công ty nước Pháp gì gì đó, rồi giám định và thưởng thức đồ gốm với sách cổ, tất cả đều là do cha em muốn làm khó anh, vì muốn anh phải xấu hổ mất mặt! Cũng may anh nhờ thành viên trong đội của anh tra tìm tư liệu chuyên nghiệp trên mạng nên mới may mắn qua cửa.”
“Còn chuyện... mười triệu là do anh đã mua chuộc được Lôi Bân, lập kế hoạch lừa cha em!” Triệu Ngọc ngượng ngùng nói. “Anh cũng vì bất đắc dĩ mới làm như vậy, bởi vì cha em đã sớm khống chế sàn đấu rồi, nếu anh không nghĩ ra biện pháp thì chỉ có thể chờ táng gia bại sản thôi!”
“Anh vừa… anh vừa nói cái gì!?” Lúc này, Miêu Anh không cười nổi nữa, lời Triệu Ngọc đã hoàn toàn lật đổ tam quan* của cô. “Lôi Bân bị anh mua chuộc... Làm sao có thể?”
* Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý giải và điểm giới hạn đạo đức của người đó.
“Phí lên sàn đấu cho Lôi Bân là tám mươi nghìn, trước thuế!” Triệu Ngọc nói. “Mà anh chi một triệu, tất nhiên là thuê được hắn ta! Nhưng hắn ta lo lắng cha em sẽ tìm ra dấu vết nên anh phải bày ra vụ mất điện đấy, cho nên Lôi Bân sẽ nhân cơ hội lúc mất điện mà đánh bại đối thủ, có thể ra khỏi diện bị tình nghi!”
“Anh... Làm sao lại...” Miêu Anh đờ đẫn.
“Thật ra anh biết thiết tái thiết trang là điều cấm kị trong cá độ thi đấu thể thao, nhà cái chuyên nghiệp sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!” Triệu Ngọc thẳng thắn nói. “Cha em tự cho là đã nắm tình thế trong tay, nhưng trên thực tế, người cược thiết trang mới là người có quyền chủ động. Bởi vì anh thiết trang, nên ông ấy chỉ có thể sắp xếp thắng thua ở hiệp đấu cuối cùng, mà anh lại có thể dùng thủ đoạn trước khi trận đấu bắt đầu!”
“Em suy nghĩ đi, nếu anh đặt cược ai, cha em đều có thể khiến người đó thua! Nhưng anh chỉ cần mua chuộc một người trong số đó, cha em chắc chắn sẽ là người thua!”
“Triệu Ngọc... Anh... Sao anh có thể?” Tư duy của Miêu Anh trở nên hỗn loạn, cô hoàn toàn không ngờ rằng những suy đoán trước đó của mình hoàn toàn sai.
“Anh Anh à! Anh cũng không còn cách nào khác cả!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói. “Anh tình cờ gặp cha em ở một nhà hàng nhỏ, bên cạnh ông ấy cũng không có mấy vệ sĩ chuyên dụng như em nói. Anh đoán là ông ấy không muốn để bất cứ ai biết chuyện đó. Thế nên hôm nay gặp mặt, ông ấy mới không nói rõ mọi chuyện, giả vờ không biết anh.”
“Còn em cũng đừng đi tranh cãi với cha em!” Triệu Ngọc càng thêm nghiêm túc. “Anh nhìn ra được rằng cha mẹ em chỉ là quá yêu thương em thôi, bọn họ không dám công khai xa lánh anh là bởi vì sợ em mất hứng.”
“Cho nên Anh Anh à! Những gì vừa anh nói chỉ có hai chúng ta biết là được. Em đừng đi trách bác trai bác gái, nếu như anh là cha mẹ em, vì muốn con gái mình được hạnh phúc, anh sẽ còn quá đáng hơn ấy!”
“... Nhưng cũng không thể cứ mặc kệ như vậy được!” Miêu Anh hoang mang lo sợ: “Lúc trước họ đâu có phản đối! Bọn họ cũng nói sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em! Rượu vang đỏ quý giá như vậy mà họ cũng tặng cho anh, tại sao lại có thể như vậy chứ?”
“Anh Anh, em vẫn chưa hiểu sao? Tất cả mọi chuyện đều là do anh!” Triệu Ngọc nói. “Là do anh lúc trước đã đánh cha vợ, khiến ông ấy hiểu nhầm anh là một tên lưu manh không biết xấu hổ, nên bọn họ mới đột nhiên thay đổi cái nhìn như vậy!”
“Nghìn sai vạn sai đều là Triệu Ngọc này sai, ai làm người ấy chịu!” Triệu Ngọc vỗ ngực, oai phong lẫm liệt nói. “Sự chân thành sẽ lay động cả sắt đá! Hôm nay anh đồng ý với bác trai sẽ lên thi đấu là vì anh muốn tự mình chuộc lỗi!”
Bình luận facebook