Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-811
Chương 811: Đánh mất lý trí
Trên khán đài phía xa, các đại gia có quen biết với Triệu Ngọc đều vỗ tay cho hắn.
“Các vị!” Miêu Khôn cầm microphone nói tiếp. “Người sắp thành con rể của tôi đây thật không đơn giản. Hắn chẳng những phá được vụ án thi thể nữ không đầu mà còn là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, là đại thám tử lừng danh! Tôi có thể cam đoan với các vị rằng cảnh sát Triệu đây không chỉ biết phá án mà còn văn võ song toàn, võ thuật cũng rất giỏi! Có thể nói là không có đối thủ trong đội cảnh sát!”
“Các vị à, ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng tôi muốn lấy lòng mọi người mà tung hô vị con rể này lên3cao nhé!” Miêu Khôn chỉ vào Triệu Ngọc mà nói rằng. “Các vị đừng nghĩ tôi đang diễn kịch ‘Quan Công đấu Tần Quỳnh’! Nói cho các vị biết, ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu! Ha ha...”
Ha ha...
Triệu Ngọc thản nhiên cười, cũng không còn lời nào để nói. Nếu như hắn đứng ra phản đối lúc này, nói rằng mình không dám nhận thử thách thì tất nhiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chẳng qua... Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh bên cạnh, lúc này, phản ứng của Miêu Anh lại cực kỳ khác thường. Trên tay cô cầm ly rượu cocktail, kiểu người vui ta cũng vui mà thưởng thức nó, dường như chuyện đang xảy ra hoàn toàn không hề liên quan1gì đến cô.
“Để tỏ lòng thành ý của tôi, tôi tự nguyện đặt cược hai triệu vào cậu con rể này, các vị, hãy cùng chờ xem nhé!” Nói xong, Miêu Khôn hài lòng đưa microphone cho MC.
“Các vị khách quý, trò vui sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời các vị hãy đứng lên!” MC rống to. “Cảnh sát sẽ đại chiến kịch liệt với vương giả toàn năng, đại thám tử khiêu chiến Sanger Rove, cực kỳ hiếm có trên thế giới...”
Nghe MC ra sức tuyên truyền, khách khứa trong phòng đều hăng hái bừng bừng tìm người đặt cược để đặt tiền. Tuy nhiên, có thể đoán được dù tỉ lệ cược có thế nào thì cũng sẽ không ai đặt cược lên Triệu Ngọc.
Bởi vì8chỉ cần có chút hiểu biết về đấm bốc thì đều biết Sanger Rove là tuyển thủ chuyên nghiệp, đứng hạng thứ hai thế giới. Trái lại, Triệu Ngọc chỉ là một cảnh sát bình thường, đừng nói danh hiệu, ngay cả một trận đấu cũng chưa từng tham gia.
Tuy rằng Miêu Khôn liên tục nhấn mạnh Triệu Ngọc là con rể tương lai của mình, nhưng mọi người cũng không cho rằng Miêu Khôn sẽ vì đứa con rể này mà sắp xếp một trận đấu giả. Dù sao thì Sanger Rove cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu chỉ vì muốn làm mấy tên tai to mặt lớn vừa lòng mà giả vờ thua thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường danh vọng của gã.
Chính9vì thế sẽ không bao giờ có chuyện Sanger Rove thua Triệu Ngọc, nhiều lắm là nhường một chút, không đánh Triệu Ngọc đến mức tàn phế thôi!
“Đến đây đến đây nào... Con rể tốt của tôi!” Miêu Khôn đi tới trước mặt Triệu Ngọc, vừa kéo hắn đi về phía phòng thay quần áo, vừa thấm thía nói với hắn rằng. “Thời khắc để cậu chứng minh thực lực của mình đã đến rồi! Tôi biết cậu là một tên đàn ông dám đối mặt với thử thách! Tôi rất coi trọng cậu đấy, dù kết quả có ra làm sao thì tôi vẫn luôn là hậu phương vững chắc cho cậu...”
“Ha ha, quá khen quá khen!” Bên ngoài Triệu Ngọc ân cần đáp lời, trong lòng lại7thầm mắng Miêu Khôn mấy câu. “Lão già này, chiêu này đúng là đủ độc ác, xem như ông lợi hại!”
“Ha ha, con người luôn phải trả giá cho những chuyện mình đã làm!” Thấy bốn phía không ai chú ý tới bên này, Miêu Khôn lập tức nghiến răng nói. “Thằng nhóc kia, ở phòng thay quần áo có một cửa sau, cậu có thể từ đó mà cụp đuôi trốn đi, sau đó đừng có quay lại đây nữa...”
“Hừ!” Triệu Ngọc lạnh lùng cười, vẻ mặt lạnh nhạt đáp. “Cha vợ, chẳng lẽ... đã đến lúc này rồi, ông vẫn còn xem nhẹ tôi... đúng không?”
“Gì... Cậu...” Miêu Khôn cau mày, cảm thấy lời nói của Triệu Ngọc còn mang hàm ý khác.
“Ha ha ha, ông còn nhớ lúc ở trong quán lẩu gà, ông đã chửi tôi là gì không?” Triệu Ngọc lạnh như băng nói. “Để tôi tốt bụng nói cho ông biết nhé, ông nói đúng lắm! Tôi chính là một tên lưu manh! Nhưng ông lại lựa chọn so đo với một tên lưu manh không biết xấu hổ, đó chính là sai lầm lớn nhất của ông, ngay từ lúc vừa bắt đầu, ông đã thua rồi!”
“Cậu... Cậu nói cái gì?” Miêu Khôn không hiểu gì, định hỏi thêm một câu nhưng nhân viên bên cạnh đã đưa Triệu Ngọc vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Miêu Khôn không còn cách nào khác, đành phải bước lên tầng, đi lên khán đài.
“Lão Miêu này!” Ông lão tóc bạc vừa nhìn thấy Miêu Khôn đã ngăn ông lại mà nói. “Hôm nay ông nghĩ gì vậy? Chẳng có lý lẽ gì cả, tại sao lại sắp xếp như thế chứ? Cho con rể mình lên sàn đấu, ông là muốn nâng thằng bé hay là muốn dìm chết cậu ta vậy?”
“Đúng đấy!” Một nữ đại gia cũng phụ họa. “Cho dù chỉ là giải trí, nhưng đã lên sàn thi đấu thì đều phải ký giấy chấp nhận sống chết! Dù ông có muốn thử thách con rể mình thì cũng không nên dùng cách này chứ? Hơn nữa, liệu con gái ông có chấp nhận không?”
“Tôi không quan tâm, có điều...” Một thanh niên mặc âu phục trắng nói. “Ông cho một người siêu nghiệp dư đi khiêu chiến một quyền vương thế giới thì đâu còn gì để xem nữa? Hiếm lắm mới mời được Sanger Rove đến đây, một trận đấu như vậy chỉ cần một đòn ‘Thần Long vẫy đuôi’ là kết thúc rồi, đâu còn gì để xem nữa chứ?”
“Hay là như vậy đi, sau khi Sanger Rove đánh con rể của ông một trận xong, mỗi người chúng ta góp một chút tiền, tìm ai đó lợi hại hơn đánh với tên đó! Lôi Bân thì sao...”
Mỗi người một câu, tất cả đều tỏ vẻ không thể hiểu nổi sắp xếp của Miêu Khôn...
Miêu Khôn đang định giải thích với mọi người thì đột nhiên, quản gia vội vã chạy tới, đứng ở cửa ngoắc tay ra hiệu với Miêu Khôn. Thấy thế, Miêu Khôn không thể làm gì khác ngoài đứng dậy đi tới.
“Lão gia! Hỏng rồi, hỏng rồi! Sanger Rove từ chối thi đấu!” Quản gia lo lắng nói. “Anh ta nói nếu chúng ta dùng một tuyển thủ không có chút danh tiếng thay thế cho Barbarian Essien thì anh ta sẽ không lên thi đấu nữa! Anh ta nói để mình thi đấu với một tuyển thủ không chút danh tiếng là một sự sỉ nhục rất lớn!”
“Còn nữa, đến lúc anh ta nghe được đối thủ là con rể của ngài thì lại càng thêm tức giận, cho rằng các các phú hào có sở thích biến thái. Anh ta nói tuyệt đối sẽ không vì mua vui cho những kẻ giàu không có lý lẽ!”
“Được!” Miêu Khôn lập tức duỗi hai ngón tay ra. “Ông đi nói với cậu ta, chỉ cần cậu ta tiếp tục lên thi đấu thì tôi sẽ cho cậu ta thêm hai triệu Euro! Ông nhớ phải nói rõ với cậu ta rằng muốn có tiền thì phải phát huy hết khả năng của mình, tuyệt đối không được nương tay, chỉ cần không chết người thì dù đánh Triệu Ngọc đến mức tàn phế cũng được! Đánh hết mình, tôi sẽ thưởng thêm!!!”
“Nhưng... chuyện này...” Quản gia do dự.
“Nhưng cái con khỉ! Đi mau!” Miêu Khôn đã tức giận đến mức mất hết lý trí, rống to. “Tôi không tin mất nhiều tiền như vậy mà vẫn không mua được một lần mất mặt của hắn ta!”
Quản gia không dám cãi lại, nhanh chóng xoay người chạy đến chỗ Sanger Rove để thương lượng.
“Hừ! Triệu Ngọc, để tôi xem cậu có thật là ba đầu sáu tay hay không!?” Miêu Khôn hung hăng mắng. “Đến nước này rồi, để xem cậu thoát kiểu gì?”
“Các vị!” Miêu Khôn cầm microphone nói tiếp. “Người sắp thành con rể của tôi đây thật không đơn giản. Hắn chẳng những phá được vụ án thi thể nữ không đầu mà còn là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, là đại thám tử lừng danh! Tôi có thể cam đoan với các vị rằng cảnh sát Triệu đây không chỉ biết phá án mà còn văn võ song toàn, võ thuật cũng rất giỏi! Có thể nói là không có đối thủ trong đội cảnh sát!”
“Các vị à, ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng tôi muốn lấy lòng mọi người mà tung hô vị con rể này lên3cao nhé!” Miêu Khôn chỉ vào Triệu Ngọc mà nói rằng. “Các vị đừng nghĩ tôi đang diễn kịch ‘Quan Công đấu Tần Quỳnh’! Nói cho các vị biết, ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu! Ha ha...”
Ha ha...
Triệu Ngọc thản nhiên cười, cũng không còn lời nào để nói. Nếu như hắn đứng ra phản đối lúc này, nói rằng mình không dám nhận thử thách thì tất nhiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chẳng qua... Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh bên cạnh, lúc này, phản ứng của Miêu Anh lại cực kỳ khác thường. Trên tay cô cầm ly rượu cocktail, kiểu người vui ta cũng vui mà thưởng thức nó, dường như chuyện đang xảy ra hoàn toàn không hề liên quan1gì đến cô.
“Để tỏ lòng thành ý của tôi, tôi tự nguyện đặt cược hai triệu vào cậu con rể này, các vị, hãy cùng chờ xem nhé!” Nói xong, Miêu Khôn hài lòng đưa microphone cho MC.
“Các vị khách quý, trò vui sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời các vị hãy đứng lên!” MC rống to. “Cảnh sát sẽ đại chiến kịch liệt với vương giả toàn năng, đại thám tử khiêu chiến Sanger Rove, cực kỳ hiếm có trên thế giới...”
Nghe MC ra sức tuyên truyền, khách khứa trong phòng đều hăng hái bừng bừng tìm người đặt cược để đặt tiền. Tuy nhiên, có thể đoán được dù tỉ lệ cược có thế nào thì cũng sẽ không ai đặt cược lên Triệu Ngọc.
Bởi vì8chỉ cần có chút hiểu biết về đấm bốc thì đều biết Sanger Rove là tuyển thủ chuyên nghiệp, đứng hạng thứ hai thế giới. Trái lại, Triệu Ngọc chỉ là một cảnh sát bình thường, đừng nói danh hiệu, ngay cả một trận đấu cũng chưa từng tham gia.
Tuy rằng Miêu Khôn liên tục nhấn mạnh Triệu Ngọc là con rể tương lai của mình, nhưng mọi người cũng không cho rằng Miêu Khôn sẽ vì đứa con rể này mà sắp xếp một trận đấu giả. Dù sao thì Sanger Rove cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu chỉ vì muốn làm mấy tên tai to mặt lớn vừa lòng mà giả vờ thua thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường danh vọng của gã.
Chính9vì thế sẽ không bao giờ có chuyện Sanger Rove thua Triệu Ngọc, nhiều lắm là nhường một chút, không đánh Triệu Ngọc đến mức tàn phế thôi!
“Đến đây đến đây nào... Con rể tốt của tôi!” Miêu Khôn đi tới trước mặt Triệu Ngọc, vừa kéo hắn đi về phía phòng thay quần áo, vừa thấm thía nói với hắn rằng. “Thời khắc để cậu chứng minh thực lực của mình đã đến rồi! Tôi biết cậu là một tên đàn ông dám đối mặt với thử thách! Tôi rất coi trọng cậu đấy, dù kết quả có ra làm sao thì tôi vẫn luôn là hậu phương vững chắc cho cậu...”
“Ha ha, quá khen quá khen!” Bên ngoài Triệu Ngọc ân cần đáp lời, trong lòng lại7thầm mắng Miêu Khôn mấy câu. “Lão già này, chiêu này đúng là đủ độc ác, xem như ông lợi hại!”
“Ha ha, con người luôn phải trả giá cho những chuyện mình đã làm!” Thấy bốn phía không ai chú ý tới bên này, Miêu Khôn lập tức nghiến răng nói. “Thằng nhóc kia, ở phòng thay quần áo có một cửa sau, cậu có thể từ đó mà cụp đuôi trốn đi, sau đó đừng có quay lại đây nữa...”
“Hừ!” Triệu Ngọc lạnh lùng cười, vẻ mặt lạnh nhạt đáp. “Cha vợ, chẳng lẽ... đã đến lúc này rồi, ông vẫn còn xem nhẹ tôi... đúng không?”
“Gì... Cậu...” Miêu Khôn cau mày, cảm thấy lời nói của Triệu Ngọc còn mang hàm ý khác.
“Ha ha ha, ông còn nhớ lúc ở trong quán lẩu gà, ông đã chửi tôi là gì không?” Triệu Ngọc lạnh như băng nói. “Để tôi tốt bụng nói cho ông biết nhé, ông nói đúng lắm! Tôi chính là một tên lưu manh! Nhưng ông lại lựa chọn so đo với một tên lưu manh không biết xấu hổ, đó chính là sai lầm lớn nhất của ông, ngay từ lúc vừa bắt đầu, ông đã thua rồi!”
“Cậu... Cậu nói cái gì?” Miêu Khôn không hiểu gì, định hỏi thêm một câu nhưng nhân viên bên cạnh đã đưa Triệu Ngọc vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Miêu Khôn không còn cách nào khác, đành phải bước lên tầng, đi lên khán đài.
“Lão Miêu này!” Ông lão tóc bạc vừa nhìn thấy Miêu Khôn đã ngăn ông lại mà nói. “Hôm nay ông nghĩ gì vậy? Chẳng có lý lẽ gì cả, tại sao lại sắp xếp như thế chứ? Cho con rể mình lên sàn đấu, ông là muốn nâng thằng bé hay là muốn dìm chết cậu ta vậy?”
“Đúng đấy!” Một nữ đại gia cũng phụ họa. “Cho dù chỉ là giải trí, nhưng đã lên sàn thi đấu thì đều phải ký giấy chấp nhận sống chết! Dù ông có muốn thử thách con rể mình thì cũng không nên dùng cách này chứ? Hơn nữa, liệu con gái ông có chấp nhận không?”
“Tôi không quan tâm, có điều...” Một thanh niên mặc âu phục trắng nói. “Ông cho một người siêu nghiệp dư đi khiêu chiến một quyền vương thế giới thì đâu còn gì để xem nữa? Hiếm lắm mới mời được Sanger Rove đến đây, một trận đấu như vậy chỉ cần một đòn ‘Thần Long vẫy đuôi’ là kết thúc rồi, đâu còn gì để xem nữa chứ?”
“Hay là như vậy đi, sau khi Sanger Rove đánh con rể của ông một trận xong, mỗi người chúng ta góp một chút tiền, tìm ai đó lợi hại hơn đánh với tên đó! Lôi Bân thì sao...”
Mỗi người một câu, tất cả đều tỏ vẻ không thể hiểu nổi sắp xếp của Miêu Khôn...
Miêu Khôn đang định giải thích với mọi người thì đột nhiên, quản gia vội vã chạy tới, đứng ở cửa ngoắc tay ra hiệu với Miêu Khôn. Thấy thế, Miêu Khôn không thể làm gì khác ngoài đứng dậy đi tới.
“Lão gia! Hỏng rồi, hỏng rồi! Sanger Rove từ chối thi đấu!” Quản gia lo lắng nói. “Anh ta nói nếu chúng ta dùng một tuyển thủ không có chút danh tiếng thay thế cho Barbarian Essien thì anh ta sẽ không lên thi đấu nữa! Anh ta nói để mình thi đấu với một tuyển thủ không chút danh tiếng là một sự sỉ nhục rất lớn!”
“Còn nữa, đến lúc anh ta nghe được đối thủ là con rể của ngài thì lại càng thêm tức giận, cho rằng các các phú hào có sở thích biến thái. Anh ta nói tuyệt đối sẽ không vì mua vui cho những kẻ giàu không có lý lẽ!”
“Được!” Miêu Khôn lập tức duỗi hai ngón tay ra. “Ông đi nói với cậu ta, chỉ cần cậu ta tiếp tục lên thi đấu thì tôi sẽ cho cậu ta thêm hai triệu Euro! Ông nhớ phải nói rõ với cậu ta rằng muốn có tiền thì phải phát huy hết khả năng của mình, tuyệt đối không được nương tay, chỉ cần không chết người thì dù đánh Triệu Ngọc đến mức tàn phế cũng được! Đánh hết mình, tôi sẽ thưởng thêm!!!”
“Nhưng... chuyện này...” Quản gia do dự.
“Nhưng cái con khỉ! Đi mau!” Miêu Khôn đã tức giận đến mức mất hết lý trí, rống to. “Tôi không tin mất nhiều tiền như vậy mà vẫn không mua được một lần mất mặt của hắn ta!”
Quản gia không dám cãi lại, nhanh chóng xoay người chạy đến chỗ Sanger Rove để thương lượng.
“Hừ! Triệu Ngọc, để tôi xem cậu có thật là ba đầu sáu tay hay không!?” Miêu Khôn hung hăng mắng. “Đến nước này rồi, để xem cậu thoát kiểu gì?”