Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-820
Chương 820: Tôi là một người chính trực
Nhưng mà, ở trong mắt các học giả chuyên gia thì loại giải thích này chỉ là bịa đặt. Bởi vì căn cứ theo nghiên cứu của bọn họ thì lịch sử xây dựng thành phố Hoàng Kim sớm nhất vẫn chưa qua triều Minh, cho nên vốn không thể nào có liên quan đến quân đội Khăn Vàng.
Vì vậy, loại giải thích thứ hai liên quan tới nguồn gốc của thành phố này lại có vẻ đáng tin cậy hơn.
Không biết là người nào đã trồng rất nhiều hoa cúc vàng trên sườn núi phía Bắc của thành phố Hoàng Kim, mỗi năm vào cuối hè, những đóa hoa cúc ấy nở rộ bừng bừng tràn ngập khắp ngọn núi, cực kỳ giống vàng mọc đầy đất.
Cho nên,3thành phố Hoàng Kim mới có cái tên như vậy.
Cho đến ngày nay, những đóa hoa cúc kia vẫn luôn nở rộ đúng mùa, hằng năm đều thu hút rất nhiều khách du lịch đến đây ngắm hoa cúc.
Chỉ có điều, cho dù là loại giải thích nào thì thành phố gọi là Hoàng Kim đều không có chút dây mơ rễ má gì với vàng bạc cả. Hơn nữa sự thật còn trái ngược, nơi này bởi vì đất đai cằn cỗi, giao thông không thuận tiện, cho nên nền kinh tế vẫn luôn nằm chót toàn tỉnh.
Cũng chính là vì như vậy nên hai năm trước, thành phố Hoàng Kim bị sửa lại thành huyện trực thuộc, do lãnh đạo thuộc đơn vị cấp tỉnh trực tiếp1hoạch định, chính là để tìm một con đường mới phát triển địa phương này.
Bởi vì vị trí nghiêng về phía Bắc nên mùa đông của thành phố Hoàng Kim tới khá sớm, hơn nữa khi thật sự vào đông, nơi này thường sẽ có tuyết rơi đầy trời, nơi nơi đều tràn ngập một khoảng trời đông rét cóng.
Nhưng mà dân địa phương đã sớm quen với khí hậu này rồi, thời tiết dù có rét lạnh cỡ nào cũng không ngăn cản được bước chân vội vã của bọn họ, mỗi ngày sau khi mặt trời mọc, mọi người đều tiếp tục cuộc sống riêng của mình.
Mười giờ mười lăm phút sáng, một nơi nào đó trong căn nhà thuộc một khu vực nhỏ ở Nam Hoàn8thuộc thành phố Hoàng Kim, một nam nhân viên môi giới đang giới thiệu bất động sản cho một đôi vợ chồng trung niên.
“Mời anh chị đi theo tôi! Tầng ba, tầng lầu tốt nhất!” Nhân viên môi giới vừa dẫn hai người lên lầu, vừa dốc sức giới thiệu: “Mô hình nhà này không có ai có đâu! Đây là kiểu phòng đơn, diện tích rất lớn, còn chưa tính công quán*, xe muốn đậu ở đâu thì đậu, ngay cả tầng hầm cũng có phòng xép. Hơn nữa, tiện lợi nhất chính là sau này nếu hai người muốn sửa sang lại phòng hay muốn trang hoàng như thế nào đều được! Nào... xin mời đến đây... “
* Công quán là chỉ diện tích của phần kiến9trúc thuộc cá nhân và tất cả bộ phận công cộng của cả tòa nhà, vì dụ như: Thang máy, đường ống, cầu thang, ống đổ rác, hành lang, tầng hầm.
Vừa nói chuyện, bọn họ đã đi tới tầng ba, nhân viên môi giới vội vàng lấy chìa khóa đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, cắm vào trong ổ khóa. Nhưng mà, anh ta đã cắm chìa khóa liên tục mấy lần rồi mà vẫn không làm sao cắm vào được ổ.
“Sao vậy nhỉ?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tầng lầu và biển số nhà, cau mày nói: “Đâu có sai đâu? Tại sao lại không cắm vào được nhỉ...”
Anh ta vừa lầm bầm lầu bầu, vừa đưa tay đẩy cửa chống trộm ra, không ngờ, vừa mới7đẩy một cái thì cánh cửa phòng kia lại tự động mở ra...
“Trời ạ!” Nhân viên môi giới rất bất ngờ, vội vàng đẩy cửa phòng ra.
“Ơ kìa?” Người đàn ông đi xem phòng chỉ vào cửa phòng nói: “Ổ khóa này đã bị hỏng rồi, hình như bị người nào đó cạy ra rồi!”
“Sao có thể như được?” Nhân viên môi giới cau mày: “Ai lại xấu xa đến vậy? Đây là nhà xây thô, cạy cửa làm cái gì? Trộm tường à?”
“Ủa...” Người đàn bà bịt mũi lại và nói: “Hôi quá đi!”
“Đúng đấy!” Nhân viên môi giới dường như đã hiểu ra được điều gì, vội vàng mắng một câu: “Đệt, không phải là tên đầu đường xó chợ nào đó đã chui vào đây ngủ nhờ đấy chứ?”
Nói xong, anh ta lập tức bước vào trong...
Ngửi thấy mùi hôi thối từ bên trong xông ra, hai vợ chồng nhìn nhau, rõ ràng là đã không còn hứng thú với căn nhà này nữa rồi.
“Nếu không thì... hay là thôi đi...” Người đàn ông ló đầu nói với vào bên trong: “Tiểu Lưu, hay là chúng ta đi xem căn nhà khác đi! Đừng lãng phí thời gian...”
Không ngờ, người đàn ông còn chưa nói xong, nhân viên môi giới kia bất thình lình đã hoảng hốt lo sợ chạy ra, sắc mặt anh ta chẳng những tái mét, hơn nữa ngực còn phập phồng dữ dội, mới vừa chạy ra tới hành lang đã không thể nhịn được nữa mà nôn ọe như điên.
“Sao thế?” Người đàn ông dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng xông vào trong phòng, đi tới nơi mà nhân viên môi giới kia vừa xem xét.
Kết quả, ông ta vừa đi vào trong phòng nhìn một cái thì không kiềm chế được mà hét “Á!” một tiếng rất to, rồi ngã ngồi xuống mặt đất.
Chỉ thấy trên sàn nhà trong phòng là một xác chết đã bị phân hủy rất lâu ngày!!!
...
“Hắt xì!” Triệu Ngọc không hiểu sao lại hắt xì một cái rất mạnh, dọa các thành viên trong đội và hành khách bên cạnh đều bị giật hết cả mình.
Giờ phút này, nhóm sáu người của Triệu Ngọc đã xuống tàu cao tốc, chuyển sang một chiếc xe lửa màu xanh đang từ tỉnh Chiêu Vân chạy tới thành phố Hoàng Kim.
Bởi vì đường cao tốc đã bị chặn, mặt đường đều bị đóng băng, ngồi xe lửa là đường duy nhất nếu bọn họ muốn đến thành phố Hoàng Kim.
Nhưng mà, mỗi ngày xe lửa chỉ có một chuyến cho nên trên xe đã ngồi đầy ắp người, mặc dù bọn họ đã đặt vé trước nhưng vẫn không có chỗ ngồi, chỉ có thể nhịn khổ mà gắng gượng chen chúc trong toa xe mà thôi.
Bốn phía toàn là người, mùi thịt người tràn ngập toa xe...
“Tổ trưởng, dù gì thì chúng ta cũng có cấp bậc Tổng cục Hình sự trung ương...” Nhiễm Đào bất đắc dĩ nói: “Hay là... tôi đi tìm trưởng đoàn tàu thương lượng một chút, chúng ta đến phòng nghỉ ngơi của nhân viên bọn họ đi, tôi sắp thở không nổi nữa rồi!”
“Trời ạ, anh Đào!” Tăng Khả nói: “Phải chấp nhận thôi, chưa tới hai tiếng nữa là đến nơi rồi!”
“Hay là tôi đi toa ăn xem sao...” Thôi Lệ Châu nói ra ý kiến của mình: “Tổ trưởng, ừm... Ủa? Đừng... đừng đừng đừng... “
Không ngờ, Thôi Lệ Châu còn chưa nói dứt lời, cô ta đã vô cùng khiếp sợ mà nhìn Triệu Ngọc chộp lấy khăn quàng cổ của người đàn ông có chỗ ngồi, sau đó lại xách người đó ném sang một bên.
“Tới đây, em yêu...” Sau đó, hắn dùng tay áo lau lau ghế ngồi, mang vẻ ái muội mà nói với Miêu Anh: “Em ngồi tạm ở chỗ này một lát đi, chờ lát nữa, anh sẽ tìm chỗ ngồi tốt hơn cho em!”
“Này! Triệu Ngọc! Anh có lầm hay không thế?” Miêu Anh nhìn chỗ ngồi mà Triệu Ngọc đã ngang ngược chiếm lấy, hung hăng trừng hắn một cái.
“A... xin lỗi, xin lỗi!” Triệu Ngọc vỗ ót một cái, vội vàng chắp hai tay với Miêu Anh, giống như lạy Phật vậy, rồi nói: “Quên quên! Bây giờ ông đây đã là một người chính trực!”
Nói đến đây, hắn vội vàng quay đầu lại, xách thanh niên đó trở về chỗ ngồi. Nam thanh niên kia cũng rất buồn bực, đến bây giờ mà đầu óc vẫn còn đang rối tinh rối mù, chẳng hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra?
“Ừm... Khụ...” Triệu Ngọc trịnh trọng nói với Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu: “Nhiễm Đào à, Tiểu Thôi à, hai người không được có cái tư tưởng rằng mình cao hơn người khác một cái đầu như vậy đâu nhé! Mặc dù chúng ta cũng là quan lớn, nhưng chúng ta không thể tự cho mình là đặc thù! Cái gì mà tìm trưởng đoàn tàu, cái gì mà toa ăn, chúng ta phải làm người chính trực, hiểu không? Chúng ta phải hòa mình vào quần chúng nhân dân, làm bạn với họ, phải yêu mến họ, quan tâm họ...”
Nghe Triệu Ngọc ra vẻ, âm điệu còn cố tình phóng đại lên, nhóm Nhiễm Đào đều đồng loạt ra sức túm tóc mình, cảm giác như sắp phát điên rồi.
Miêu Anh cũng nổi da gà rơi đầy đất, thật sự muốn giơ chân đá bay Triệu Ngọc!
“Này anh bạn!” Lúc này, bên cạnh mấy người bọn họ có một bác gái già cả còng lưng đang năn nỉ một người đàn ông: “Anh chiếm chỗ ngồi của tôi! Anh nhìn đi, vé của tôi đây!”
“Nói cái gì vậy hả?” Người đàn ông kia thân hình cao lớn, sau cổ còn xăm một chữ “Nhẫn”. Người này cầm lấy vé của bác gái, ước chừng liếc qua một lần liền không kiên nhẫn nói: “Bà nói bậy bạ cái gì đó? Tờ vé này của bà là đồ giả đó!”
“Anh... anh không thể bắt nạt người khác như vậy được!” Bác gái khó xử nói: “Tôi lớn tuổi như vậy rồi, cố ý mua vé có ghế ngồi đấy! Tại sao anh lại chiếm ghế của tôi?”
“Đừng có lằng nhằng nữa, ai chiếm chỗ ngồi của bà? Bà bị người ta lừa rồi đấy có biết không?” Người đàn ông không hề có ý nhường chỗ ngồi, vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn.
“Vậy... vậy chúng ta đi nhờ nhân viên của đoàn tàu phân xử đi!” Bác gái cả người run rẩy nói: “Anh đưa phiếu của anh ra xem!”
“Bà có thấy phiền hay không thế?” Người đàn ông chỉ tay vào mũi bà bác mà nói: “Tôi nói cho bà biết, vé của bà là đồ giả! Sao mà bà... ây... ây ây ây, ủa? Này...”
Người đàn ông kia còn chưa nói dứt câu, Triệu Ngọc đã bóp lấy cổ anh ta, xốc anh ta lên khỏi chỗ ngồi, miệng còn lẩm bẩm: “Người anh em này, chúng ta phải làm người chính trực! Làm sao mà ông anh lại có thể không lễ phép với bác gái như thế được chứ?”
“Đệ*... đệ* con m* mày... A...”
Người đàn ông vốn định mắng chửi Triệu Ngọc một trận, Triệu Ngọc lại dùng cái trán đập vào đầu anh ta, lập tức khiến anh ta phải cảm thấy như trời đất đang quay cuồng vậy. Sau đó, trong tiếng hét đầy kinh ngạc của mọi người đang có mặt, Triệu Ngọc dùng hai cánh tay nâng người này qua đỉnh đầu, sau đó dúi đầu ông ta về phía trước, trực tiếp nhét thẳng vào trên kệ đựng hành lý!
“Hừ! Đừng có mà ép tôi!” Triệu Ngọc dửng dưng phủi tay một cái, lắc đầu nói: “Làm một người chính trực có khó khăn như vậy sao? Này... bác gái...”
Triệu Ngọc quay đầu lại đang định an ủi bác gái nhưng hắn bỗng nhiên lại thấy Tăng Khả đang cầm vé xe của bác gái kia mà nói: “Dì ơi, người kia nói không sai đâu, tờ vé này của dì thật sự là giả! Dì bị người ta lừa gạt rồi!”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc lập tức đen mặt, vội vàng hóa thân thành một đứa trẻ phạm phải lỗi sai mà kéo lấy Nhiễm Đào, nhỏ giọng nói: “Anh Đào, anh vừa nói cái gì? Trưởng đoàn tàu đang ở buồng xe nào? Hay là chúng ta đi tìm đi...”
Trời ạ...
Vì vậy, loại giải thích thứ hai liên quan tới nguồn gốc của thành phố này lại có vẻ đáng tin cậy hơn.
Không biết là người nào đã trồng rất nhiều hoa cúc vàng trên sườn núi phía Bắc của thành phố Hoàng Kim, mỗi năm vào cuối hè, những đóa hoa cúc ấy nở rộ bừng bừng tràn ngập khắp ngọn núi, cực kỳ giống vàng mọc đầy đất.
Cho nên,3thành phố Hoàng Kim mới có cái tên như vậy.
Cho đến ngày nay, những đóa hoa cúc kia vẫn luôn nở rộ đúng mùa, hằng năm đều thu hút rất nhiều khách du lịch đến đây ngắm hoa cúc.
Chỉ có điều, cho dù là loại giải thích nào thì thành phố gọi là Hoàng Kim đều không có chút dây mơ rễ má gì với vàng bạc cả. Hơn nữa sự thật còn trái ngược, nơi này bởi vì đất đai cằn cỗi, giao thông không thuận tiện, cho nên nền kinh tế vẫn luôn nằm chót toàn tỉnh.
Cũng chính là vì như vậy nên hai năm trước, thành phố Hoàng Kim bị sửa lại thành huyện trực thuộc, do lãnh đạo thuộc đơn vị cấp tỉnh trực tiếp1hoạch định, chính là để tìm một con đường mới phát triển địa phương này.
Bởi vì vị trí nghiêng về phía Bắc nên mùa đông của thành phố Hoàng Kim tới khá sớm, hơn nữa khi thật sự vào đông, nơi này thường sẽ có tuyết rơi đầy trời, nơi nơi đều tràn ngập một khoảng trời đông rét cóng.
Nhưng mà dân địa phương đã sớm quen với khí hậu này rồi, thời tiết dù có rét lạnh cỡ nào cũng không ngăn cản được bước chân vội vã của bọn họ, mỗi ngày sau khi mặt trời mọc, mọi người đều tiếp tục cuộc sống riêng của mình.
Mười giờ mười lăm phút sáng, một nơi nào đó trong căn nhà thuộc một khu vực nhỏ ở Nam Hoàn8thuộc thành phố Hoàng Kim, một nam nhân viên môi giới đang giới thiệu bất động sản cho một đôi vợ chồng trung niên.
“Mời anh chị đi theo tôi! Tầng ba, tầng lầu tốt nhất!” Nhân viên môi giới vừa dẫn hai người lên lầu, vừa dốc sức giới thiệu: “Mô hình nhà này không có ai có đâu! Đây là kiểu phòng đơn, diện tích rất lớn, còn chưa tính công quán*, xe muốn đậu ở đâu thì đậu, ngay cả tầng hầm cũng có phòng xép. Hơn nữa, tiện lợi nhất chính là sau này nếu hai người muốn sửa sang lại phòng hay muốn trang hoàng như thế nào đều được! Nào... xin mời đến đây... “
* Công quán là chỉ diện tích của phần kiến9trúc thuộc cá nhân và tất cả bộ phận công cộng của cả tòa nhà, vì dụ như: Thang máy, đường ống, cầu thang, ống đổ rác, hành lang, tầng hầm.
Vừa nói chuyện, bọn họ đã đi tới tầng ba, nhân viên môi giới vội vàng lấy chìa khóa đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, cắm vào trong ổ khóa. Nhưng mà, anh ta đã cắm chìa khóa liên tục mấy lần rồi mà vẫn không làm sao cắm vào được ổ.
“Sao vậy nhỉ?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tầng lầu và biển số nhà, cau mày nói: “Đâu có sai đâu? Tại sao lại không cắm vào được nhỉ...”
Anh ta vừa lầm bầm lầu bầu, vừa đưa tay đẩy cửa chống trộm ra, không ngờ, vừa mới7đẩy một cái thì cánh cửa phòng kia lại tự động mở ra...
“Trời ạ!” Nhân viên môi giới rất bất ngờ, vội vàng đẩy cửa phòng ra.
“Ơ kìa?” Người đàn ông đi xem phòng chỉ vào cửa phòng nói: “Ổ khóa này đã bị hỏng rồi, hình như bị người nào đó cạy ra rồi!”
“Sao có thể như được?” Nhân viên môi giới cau mày: “Ai lại xấu xa đến vậy? Đây là nhà xây thô, cạy cửa làm cái gì? Trộm tường à?”
“Ủa...” Người đàn bà bịt mũi lại và nói: “Hôi quá đi!”
“Đúng đấy!” Nhân viên môi giới dường như đã hiểu ra được điều gì, vội vàng mắng một câu: “Đệt, không phải là tên đầu đường xó chợ nào đó đã chui vào đây ngủ nhờ đấy chứ?”
Nói xong, anh ta lập tức bước vào trong...
Ngửi thấy mùi hôi thối từ bên trong xông ra, hai vợ chồng nhìn nhau, rõ ràng là đã không còn hứng thú với căn nhà này nữa rồi.
“Nếu không thì... hay là thôi đi...” Người đàn ông ló đầu nói với vào bên trong: “Tiểu Lưu, hay là chúng ta đi xem căn nhà khác đi! Đừng lãng phí thời gian...”
Không ngờ, người đàn ông còn chưa nói xong, nhân viên môi giới kia bất thình lình đã hoảng hốt lo sợ chạy ra, sắc mặt anh ta chẳng những tái mét, hơn nữa ngực còn phập phồng dữ dội, mới vừa chạy ra tới hành lang đã không thể nhịn được nữa mà nôn ọe như điên.
“Sao thế?” Người đàn ông dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng xông vào trong phòng, đi tới nơi mà nhân viên môi giới kia vừa xem xét.
Kết quả, ông ta vừa đi vào trong phòng nhìn một cái thì không kiềm chế được mà hét “Á!” một tiếng rất to, rồi ngã ngồi xuống mặt đất.
Chỉ thấy trên sàn nhà trong phòng là một xác chết đã bị phân hủy rất lâu ngày!!!
...
“Hắt xì!” Triệu Ngọc không hiểu sao lại hắt xì một cái rất mạnh, dọa các thành viên trong đội và hành khách bên cạnh đều bị giật hết cả mình.
Giờ phút này, nhóm sáu người của Triệu Ngọc đã xuống tàu cao tốc, chuyển sang một chiếc xe lửa màu xanh đang từ tỉnh Chiêu Vân chạy tới thành phố Hoàng Kim.
Bởi vì đường cao tốc đã bị chặn, mặt đường đều bị đóng băng, ngồi xe lửa là đường duy nhất nếu bọn họ muốn đến thành phố Hoàng Kim.
Nhưng mà, mỗi ngày xe lửa chỉ có một chuyến cho nên trên xe đã ngồi đầy ắp người, mặc dù bọn họ đã đặt vé trước nhưng vẫn không có chỗ ngồi, chỉ có thể nhịn khổ mà gắng gượng chen chúc trong toa xe mà thôi.
Bốn phía toàn là người, mùi thịt người tràn ngập toa xe...
“Tổ trưởng, dù gì thì chúng ta cũng có cấp bậc Tổng cục Hình sự trung ương...” Nhiễm Đào bất đắc dĩ nói: “Hay là... tôi đi tìm trưởng đoàn tàu thương lượng một chút, chúng ta đến phòng nghỉ ngơi của nhân viên bọn họ đi, tôi sắp thở không nổi nữa rồi!”
“Trời ạ, anh Đào!” Tăng Khả nói: “Phải chấp nhận thôi, chưa tới hai tiếng nữa là đến nơi rồi!”
“Hay là tôi đi toa ăn xem sao...” Thôi Lệ Châu nói ra ý kiến của mình: “Tổ trưởng, ừm... Ủa? Đừng... đừng đừng đừng... “
Không ngờ, Thôi Lệ Châu còn chưa nói dứt lời, cô ta đã vô cùng khiếp sợ mà nhìn Triệu Ngọc chộp lấy khăn quàng cổ của người đàn ông có chỗ ngồi, sau đó lại xách người đó ném sang một bên.
“Tới đây, em yêu...” Sau đó, hắn dùng tay áo lau lau ghế ngồi, mang vẻ ái muội mà nói với Miêu Anh: “Em ngồi tạm ở chỗ này một lát đi, chờ lát nữa, anh sẽ tìm chỗ ngồi tốt hơn cho em!”
“Này! Triệu Ngọc! Anh có lầm hay không thế?” Miêu Anh nhìn chỗ ngồi mà Triệu Ngọc đã ngang ngược chiếm lấy, hung hăng trừng hắn một cái.
“A... xin lỗi, xin lỗi!” Triệu Ngọc vỗ ót một cái, vội vàng chắp hai tay với Miêu Anh, giống như lạy Phật vậy, rồi nói: “Quên quên! Bây giờ ông đây đã là một người chính trực!”
Nói đến đây, hắn vội vàng quay đầu lại, xách thanh niên đó trở về chỗ ngồi. Nam thanh niên kia cũng rất buồn bực, đến bây giờ mà đầu óc vẫn còn đang rối tinh rối mù, chẳng hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra?
“Ừm... Khụ...” Triệu Ngọc trịnh trọng nói với Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu: “Nhiễm Đào à, Tiểu Thôi à, hai người không được có cái tư tưởng rằng mình cao hơn người khác một cái đầu như vậy đâu nhé! Mặc dù chúng ta cũng là quan lớn, nhưng chúng ta không thể tự cho mình là đặc thù! Cái gì mà tìm trưởng đoàn tàu, cái gì mà toa ăn, chúng ta phải làm người chính trực, hiểu không? Chúng ta phải hòa mình vào quần chúng nhân dân, làm bạn với họ, phải yêu mến họ, quan tâm họ...”
Nghe Triệu Ngọc ra vẻ, âm điệu còn cố tình phóng đại lên, nhóm Nhiễm Đào đều đồng loạt ra sức túm tóc mình, cảm giác như sắp phát điên rồi.
Miêu Anh cũng nổi da gà rơi đầy đất, thật sự muốn giơ chân đá bay Triệu Ngọc!
“Này anh bạn!” Lúc này, bên cạnh mấy người bọn họ có một bác gái già cả còng lưng đang năn nỉ một người đàn ông: “Anh chiếm chỗ ngồi của tôi! Anh nhìn đi, vé của tôi đây!”
“Nói cái gì vậy hả?” Người đàn ông kia thân hình cao lớn, sau cổ còn xăm một chữ “Nhẫn”. Người này cầm lấy vé của bác gái, ước chừng liếc qua một lần liền không kiên nhẫn nói: “Bà nói bậy bạ cái gì đó? Tờ vé này của bà là đồ giả đó!”
“Anh... anh không thể bắt nạt người khác như vậy được!” Bác gái khó xử nói: “Tôi lớn tuổi như vậy rồi, cố ý mua vé có ghế ngồi đấy! Tại sao anh lại chiếm ghế của tôi?”
“Đừng có lằng nhằng nữa, ai chiếm chỗ ngồi của bà? Bà bị người ta lừa rồi đấy có biết không?” Người đàn ông không hề có ý nhường chỗ ngồi, vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn.
“Vậy... vậy chúng ta đi nhờ nhân viên của đoàn tàu phân xử đi!” Bác gái cả người run rẩy nói: “Anh đưa phiếu của anh ra xem!”
“Bà có thấy phiền hay không thế?” Người đàn ông chỉ tay vào mũi bà bác mà nói: “Tôi nói cho bà biết, vé của bà là đồ giả! Sao mà bà... ây... ây ây ây, ủa? Này...”
Người đàn ông kia còn chưa nói dứt câu, Triệu Ngọc đã bóp lấy cổ anh ta, xốc anh ta lên khỏi chỗ ngồi, miệng còn lẩm bẩm: “Người anh em này, chúng ta phải làm người chính trực! Làm sao mà ông anh lại có thể không lễ phép với bác gái như thế được chứ?”
“Đệ*... đệ* con m* mày... A...”
Người đàn ông vốn định mắng chửi Triệu Ngọc một trận, Triệu Ngọc lại dùng cái trán đập vào đầu anh ta, lập tức khiến anh ta phải cảm thấy như trời đất đang quay cuồng vậy. Sau đó, trong tiếng hét đầy kinh ngạc của mọi người đang có mặt, Triệu Ngọc dùng hai cánh tay nâng người này qua đỉnh đầu, sau đó dúi đầu ông ta về phía trước, trực tiếp nhét thẳng vào trên kệ đựng hành lý!
“Hừ! Đừng có mà ép tôi!” Triệu Ngọc dửng dưng phủi tay một cái, lắc đầu nói: “Làm một người chính trực có khó khăn như vậy sao? Này... bác gái...”
Triệu Ngọc quay đầu lại đang định an ủi bác gái nhưng hắn bỗng nhiên lại thấy Tăng Khả đang cầm vé xe của bác gái kia mà nói: “Dì ơi, người kia nói không sai đâu, tờ vé này của dì thật sự là giả! Dì bị người ta lừa gạt rồi!”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc lập tức đen mặt, vội vàng hóa thân thành một đứa trẻ phạm phải lỗi sai mà kéo lấy Nhiễm Đào, nhỏ giọng nói: “Anh Đào, anh vừa nói cái gì? Trưởng đoàn tàu đang ở buồng xe nào? Hay là chúng ta đi tìm đi...”
Trời ạ...
Bình luận facebook