• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • chap-838

Chương 838: Sách giáo khoa giết người




78786.png

78786_2.png
Sau đó, Triệu Ngọc lén nháy mắt, phó tổ trưởng Miêu Anh lúc này mới đứng ra phụ họa, vừa khuyên Triệu Ngọc tắt điện thoại vừa cầu tình cho nhóm lãnh đạo, nói rằng không nể mặt sư thì cũng nên nể mặt Phật, cho bọn họ thêm một cơ hội.



Nhóm lãnh đạo liên tục phụ họa, Triệu Ngọc lúc này mới giả vờ nguôi giận, sau đó thừa cơ chuyển dời trọng điểm đến vụ án trước mắt, nói rằng hiệu suất làm việc của Cục Cảnh sát bọn họ quá thấp, không thể phối hợp với công tác của cả tổ, hắn còn liệt kê ra một đống nhược điểm, đồng thời cảnh cáo rằng nếu như chỉ vì bọn họ thu thập thông tin chậm trễ mà tổ không phá3được án thì tội sẽ tăng thêm một bậc!



Vừa nghe thấy thế, Cục trưởng Lưu lập tức vỗ ngực thề rằng ông ta nhất định sẽ kỷ luật nghiêm túc, điều động tất cả lực lượng cảnh sát có thể điều động để dồn toàn lực ứng phó, nhất định sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ thật tốt...



Triệu Ngọc biết nghĩ sâu xa, hắn biết vào thời khắc mấu chốt hiện tại này, hắn thật sự không thể trở mặt với bọn họ. Một khi mà làm lớn chuyện lên thì cũng chẳng có lợi gì cho mình cả!



Thế là, hắn lại bắt đầu áp dụng sách lược đánh một cái rồi lại cho táo ngọt ăn, bắt đầu dùng tình cảm để khiến người khác động lòng, dùng đạo lý để khiến1người khác thấu hiểu, nói rằng chỉ cần bọn họ có thể tra được manh mối quan trọng, chẳng những có thể lấy công chuộc tội mà thậm chí còn có thể lập công nữa...



Nói tóm lại, sau khi Triệu Ngọc giết gà dọa khỉ một phen, nhóm lãnh đạo Cục Cảnh sát Hoàng Kim đã gần như bị thuyết phục hoàn toàn. Để tỏ lòng quyết tâm, Cục trưởng Lưu lập tức tự mình tổ chức một cuộc họp tuyên thệ, ra lệnh cho tất cả nhân viên cảnh sát ở dưới, muốn bọn họ nhất định, ngay lập tức, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của tổ điều tra đặc biệt, không được phép xảy ra một chút qua loa, sai lầm hay mang tính chất đối phó! Bằng không, tất cả8sẽ bị khai trừ ngay lập tức...



Vì thế, sau cuộc họp tuyên thệ ấy, toàn bộ Cục Cảnh sát Hoàng Kim lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Giống như những gì Triệu Ngọc đã nói, năng lực của một người, đôi khi phải ép buộc mới ra được. Không bao lâu sau, đủ loại thông tin tình báo từ các nhân viên cảnh sát điều tra lập tức giống như tuyết rơi vậy, đều tập hợp hết trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt!



Tất cả những nhân viên cảnh sát đều ý thức được tầm quan trọng của việc này cho nên ai cùng đều ra sức mà làm. Để thu hoạch được tin tức tình báo, bọn họ không tiếc đi thăm hỏi từng nhà suốt đêm, không9dám bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.



Cuối cùng, bọn họ chẳng những điều tra ra tám đời tổ tông của những người trong vụ án mà thậm chí ngay cả chuyện ăn cơm giờ nào hay đi vệ sinh lúc nào cũng đều được tra xét rất rõ ràng.



Không hề nghi ngờ rằng việc có những tư liệu xác thực tỉ mỉ như thế này sẽ trợ giúp rất nhiều cho tổ Triệu Ngọc phá án.



Vì rèn sắt khi còn nóng, Triệu Ngọc xin miễn tiệc chào mừng ở quán rượu xa hoa mà Cục trưởng Lưu tốt bụng muốn tổ chức, đêm đó lại gia tăng thêm rất nhiều bảng trắng, tiếp tục tăng thêm tư liệu, bắt đầu phân tích tình tiết vụ án.



“Nếu như thật sự căn cứ theo kịch7bản trong tiểu thuyết để giết người,” Miêu Anh chỉ vào bảng trắng và nói: “Như vậy... Chiêm Kiện Khang này rất có thể là người chết đầu tiên, cũng rất có thể là anh ta đã bị mưu sát!”



Triệu Ngọc nhìn kĩ tư liệu của Chiêm Kiện Khang, người này chỉ có 21 tuổi, là một nhân viên giao hàng bằng xe ba gác, ngày thường sinh sống ngay tại khu vật liệu xây dựng.



Căn cứ vào tình báo, người này trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, không chỉ giao hàng mà còn có thể khuân vác, cho nên việc buôn bán của anh ta vẫn luôn phát triển hơn những đồng nghiệp khác, thường thường khiến người ta ghen ghét.



Cuối tháng bảy năm ngoái, những người đồng nghiệp phát hiện Chiêm Kiện Khang đã không lái xe chở hàng một khoảng thời gian rất lâu. Nhưng do tính khí của người này nóng nảy, thường xuyên xảy ra xung đột với người khác, cho nên những người đồng nghiệp chỉ ước gì không gặp anh ta nữa, cho nên không ai để trong lòng.



Về sau, người nhà của Chiêm Kiện Khang phát hiện đã lâu ngày rồi mà vẫn không liên lạc được với anh ta, lúc này mới đi báo cảnh sát.



Nói đến chuyện này mới biết cảnh sát Hoàng Kim cũng thật sự nghiêm túc, để tìm được tung tích của Chiêm Kiện Khang, bọn họ đã huy động một lượng lớn cảnh sát tìm kiếm, cuối cùng phát hiện được thi thể của anh ta trong một tòa nhà bỏ hoang gần khu vật liệu xây dựng.



Chiêm Kiện Khang chết trong một cái tường kép vắng vẻ, rất khó bị phát hiện, vào thời điểm tìm ra thì người đã chết hơn nửa tháng, lại vào đúng những ngày trời nóng bức nên độ phân hủy của thi thể rất cao.



Nhưng cho dù là thế thì cảnh sát vẫn nghi ngờ khả năng mưu sát là rất cao, cho nên họ chẳng những khám nghiệm thi thể, hơn nữa còn cẩn thận điều tra rất lâu.



Nhưng mà dù là khám nghiệm thi thể, hiện trường xảy ra vụ án hay là điều tra những thứ khác, cảnh sát vẫn không phát hiện ra dấu vết chứng minh nạn nhân bị giết, cuối cùng chỉ có thể kết án là tự sát.



Mặc dù gia đình người chết vẫn còn phản đối, nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác, đành phải cam chịu.



“Em đã xem báo cáo khám nghiệm thi thể rồi!” Miêu Anh chỉ vào ảnh chụp người chết và nói: “Bởi vì phát hiện quá muộn nên độ phân hủy rất cao, không phải mức độ lý tưởng để khám nghiệm thi thể, cho nên pháp y không thể phát hiện được dấu hiệu anh ta bị giết!”



“Nếu như muốn dựng cảnh tự sát,” Triệu Ngọc nói: “Ít nhất phải khiến nạn nhân bị hôn mê mới được! Trong báo cáo xét nghiệm máu ghi không có phát hiện sao?”



“Không có!” Ngô Tú Mẫn nói: “Nhưng mà... Trong tiểu thuyết của Hàn Khoan, tất cả người bị hại đều bị hung thủ dùng một phương thức đơn giản mà thô bạo, đó là gây mê bằng ete!”



“Gây mê bằng ete?”



“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Nếu như hít khí gây mê, qua thời gian lâu như vậy, khẳng định là không thể tra ra được! Nạn nhân sẽ bị hôn mê không lâu, nhưng nếu muốn giết người thì vẫn đủ thời gian!”



“À...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Anh còn tưởng rằng là bị điện giật đấy! Năm đó, vụ án đầu tiên mà anh điều tra chính là vụ án cưỡng gian bằng dùi cui điện!”



“Hẳn là gây mê bằng ete!” Miêu Anh chỉ vào tư liệu trên bảng trắng và nói: “Còn nữa, thông qua lời khai của Hàn Khoan, nơi Chiêm Kiện Khang tử vong cùng với cảnh tượng trong ‘11 cách giết’ đều giống nhau như đúc! Người chết thứ nhất trong tiểu thuyết cũng là bị chết bên trong tường kép của một tòa nhà cao tầng bị bỏ hoang! Cho nên chúng ta đã có thể xác định Chiêm Kiện Khang chính là người bị hại đầu tiên trong vụ án giết người theo tiểu thuyết!”



“Chậc chậc...” Triệu Ngọc suy nghĩ: “Tòa nhà bỏ hoang! Tòa nhà bỏ hoang...”



Nói xong, hắn lại đi lên một bước, chỉ vào bức ảnh chụp người bị hại thứ hai là Hách Lý Lệ mà nói: “Người chết thứ hai là ở trên hành lang của tòa nhà chưa xây dựng xong!”



“Đúng vậy, tổ trưởng!” Ngô Tú Mẫn hiểu ra ý mà Triệu Ngọc muốn nói, lập tức lên tiếng: “Người bị hại thứ hai trong ‘11 cách giết’ cũng chết ở nơi tương tự! Chỉ là có điều, người chết trong sách là nam!”



“Thứ ba...” Triệu Ngọc lại đi tới trước mặt tư liệu người bị hại thứ ba, chỉ vào bốn chữ ‘Vườn Nhà Tường Hòa’ hỏi: “Hiện trường thứ ba là gì?”



“Cái này... Hẳn là một khu vực nhỏ rất bình thường! Các căn nhà được xây dựng từ hai năm trước...” Ngô Tú Mẫn trả lời: “Thế nhưng vì vấn đề về chất lượng nhà ở và tranh chấp về hệ thống sưởi nên tỉ lệ người dọn vào ở cũng không cao. Khả năng là tuần hoàn ác tính rồi, các vật nghiệp* căn bản không được xây dựng, cho nên camera giám sát chỉ dùng để bài trí thôi!”



* Vật nghiệp: tài sản, tư sản, sở hữu đất đai nhà ở, sản nghiệp.



“Người mua nhà căn bản đều không sống ở đó!” Miêu Anh nói: “Ở khu vực này, chín mươi phần trăm đều là khách trọ, tiền thuê cực kỳ rẻ! Khách thuê phòng tốt xấu lẫn lộn, cho nên nơi đó thường xuyên xảy ra trộm cướp và đánh nhau, dần dà, người ở lại càng ít!”



“Ồ...” Tằng Khả nói: “Bởi vì là nhà thuê cho nên mọi người không ai quan tâm liệu tầng trên tầng dưới có người nào chết không à!?”



“Vậy thì... Trong tiểu thuyết thì sao?” Triệu Ngọc hỏi Ngô Tú Mẫn.



“Có một chút khác biệt!” Ngô Tú Mẫn nói: “Trong tiểu thuyết, người bị hại thứ ba đã chết trong phòng của một khu vực nhỏ cũ nát không người, có điều, đặc điểm phòng thô và điện giật thì lại giống nhau!”



“Tôi nghĩ... việc này cũng có thể hiểu được mà?” Nhiễm Đào nói: “Thành phố Hoàng Kim lớn bằng bàn tay, biết tìm nơi nào giống như trong tiểu thuyết như đúc đây? Hơn nữa, tiểu thuyết đều là hư cấu ra mà!”



“Ừm... Cái này đã rất gần...” Triệu Ngọc gật đầu: “Mặc dù hung thủ đã gặp sai lầm ở điểm này, nhưng chúng ta vẫn có thể xác định rằng nơi này chính là hiện trường vụ án giết người thứ ba...”



“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chép miệng nói: “Xem ra, đúng là chúng ta đã thật sự đánh giá thấp năng lực của tên hung thủ này rồi! Hàn Khoan chết tiệt, không phải ông ta nói rằng quyển tiểu thuyết đó của ông ta có trăm ngàn chỗ hở hay sao? Bây giờ nhìn lại, mẹ nó đã thành sách giáo khoa dạy giết người rồi!?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom