Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-919
Chương 919: Gợi ý cuối cùng
Xe hơi bay vùn vụt, cảnh vật ngoài cửa sổ c3hạy lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh.3
Nhưng mà, đoàn người Triệu Ngọc ng2ồi trên xe, đâu còn lòng dạ ngắm phong cản8h nữa chứ?
Giờ phút này, bọn họ đa9ng trên đường chạy tới huyện Giang Hưng, muốn đích thân đến kiểm tra hiện trường đó, còn gặp cả người tố cáo tên là Lưu Ngọc Bảo.
Huyện Giang Hưng cách Bắc Thiên 110 cây số, may mà có đường cao tốc, nếu như chạy với tốc độ nhanh thì trong vòng một giờ, bọn họ sẽ đến được hiện trường.
“Woa woa!” Nhiễm Đào kinh ngạc, vội che ngực lại suy đoán: “Mấy người nói thử xem, có khi nào... nhân chứng đúng là đã xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch giết người của Hàn Khoan, nhưng mà... nhưng mà... Hàn Khoan đã giết luôn nhân chứng này rồi? Bởi vì ông ta không sử dụng mánh khóe giết người thường dùng, giết vội vàng, vứt xác vội vàng... cho nên ông ta mới tỏ ra hốt hoảng như vậy!? Mới vội vã rời khỏi Bắc Thiên, về quê sớm hơn dự tính?”
“Điều này...” Miêu Anh cau mày lại, thở dài một cách nặng nề, nói: “Có lẽ đúng là như vậy rồi. Nếu như có thể tìm được thi thể thì tốt! Chỉ có điều... Ài...”
Đương nhiên là Triệu Ngọc biết nguyên nhân Miêu Anh than ngắn thở dài, đã cách nhiều năm như vậy rồi, cho dù có một thi thể như vậy thì biết tìm từ đâu?
Trong phút chốc, Triệu Ngọc thậm chí cảm thấy chuyện mình đi tới Giang Hưng là một sai lầm! Thử nghĩ xem, nếu đến hiện trường xảy ra vụ án thì phải làm thế nào? Lưu Ngọc Bảo nói rằng khu chung cư Hòa gì đó đã được xây dựng xong nhiều năm, bây giờ cũng coi như là một khu chung cư cũ rồi, sao có thể lưu lại đầu mối gì chứ?
Trước đó, bọn họ cũng đã hỏi thăm Lưu Ngọc Bảo, xem năm đó lúc ông ta bị hôn mê có để lại vật chứng gì không, ví dụ như quần áo, giày mũ lúc đó không?
“Đúng là quá điên cuồng rồi!” Nhiễm Đào thở dài nói: “Có phải ông ta đã giết người đến mức mù quáng rồi không? Còn định mỗi ngày giết một người sao? Kế hoạch ban đầu của ông ta là về vào ngày 27 tháng Chạp, chẳng lẽ ngày đó còn muốn giết thêm một người nữa?”
“Tôi nghĩ...” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Hàn Khoan đã điều tra kỹ càng tài liệu liên quan từ trước rồi, cho nên mới dám điên cuồng giết người như vậy! Mục đích của ông ta vô cùng rõ ràng!”
“Không biết là trong quá trình chuẩn bị giết Lưu Ngọc Bảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Hàn Khoan phải dừng tay?” Miêu Anh tỏ ra nghi ngờ, sau đó lại tự hỏi tự trả lời, suy đoán: “Tôi đoán hẳn là đã xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn? Có thể là... bị một người khác nhìn thấy được?”
“Có thể lắm!” Nhiễm Đào nói: “Lưu Ngọc Bảo tỉnh lại trên hành lang tầng cao nhất, tức là đã bị chuyển tới đúng vị trí rồi, đâu có lý do để dừng tay lại? Không giết thì nhất định là bị người nào thấy được rồi!”
“Nhưng mà... Nếu như có nhân chứng tận mắt nhìn thấy thì tại sao người này vẫn luôn yên lặng, không chịu ra mặt chứ?” Miêu Anh suy nghĩ nói: “Hơn nữa, tại sao lúc Hàn Khoan trở về Bắc Thiên lại tỏ ra kinh hoảng như vậy? Nếu như nhân chứng tận mắt nhìn thấy tướng mạo của ông ta thì tại sao ông ta lại đi gài tang vật cho Lang Hướng Dương?”
“Tăng Khả vừa mới gửi tin tức tới!” Trên xe, Miêu Anh nhìn điện thoại di động của mình: “Cậu ấy đã điều tra rồi, danh tính của Lưu Ngọc Bảo là thật, anh rể của ông ta rất có ‘ô dù’ ở địa phương, Lưu Ngọc Bảo ỷ vào danh tiếng của anh rể mà xưng bá trường học, bắt nạt bạn học, ngay cả giáo viên cũng giận mà không dám nói gì!”
“Còn nữa... cậu ấy cũng đã chứng thực với Lang Hướng Tiền, huyện Giang Hưng cùng với huyện thành lân cận đều trong phạm vi kinh doanh của công ty bọn họ, nhất định là Hàn Khoan đã đến những nơi đó!” Miêu Anh lại nói: “Cho nên... tỷ lệ mà Hàn Khoan tìm tới Lưu Ngọc Bảo là rất lớn!”
“Ừm... nói vậy thì...” Trên xe, Triệu Ngọc chỉ vào quyển sổ của mình mà nói: “Vào rạng sáng 26 tháng Chạp, Hàn Khoan hẳn là đang gây án, nhưng mà... không biết vì nguyên nhân gì mà lại không thành công!”
“Trong chín vụ án ác ma thì không có vụ nào xảy ra gần huyện Giang Hưng cả!” Nhiễm Đào nói: “Cho nên, chỗ này vẫn luôn bị cảnh sát xem nhẹ, cho là không liên quan tới vụ án ác ma!”
“Như vậy thì tất cả đều khớp rồi!” Miêu Anh nói: “Vào 23 tháng Chạp, Hàn Khoan đến Quảng An, hơn nữa vào rạng sáng 25 tháng Chạp, ông ta đang gây ra vụ án ác ma cuối cùng! Nhưng mà... sau khi gây án, ông ta không trở về Bắc Thiên mà đi thẳng từ Quảng An tới Giang Hưng, chuẩn bị giết một người nữa ở Giang Hưng! Mà mục tiêu đó chính là Lưu Ngọc Bảo!”
Nhưng mà câu trả lời của Lưu Ngọc Bảo tất nhiên là phủ định, quần áo nhiều năm trước, cho dù còn có thể tìm được nhưng chắc chắn cũng đã giặt rất nhiều lần rồi, khả năng tìm được chứng cứ lại cực kỳ nhỏ...
Nhưng mà... nghĩ tới quẻ “Cấn Khôn” mà hôm nay mình đã mở ra, Triệu Ngọc lại có lòng tin. Hắn tin chắc rằng gợi ý của phó bản Kỳ Ngộ nhất định là có nguyên do, cho nên chuyến đi đến Giang Hưng lần này vẫn vô cùng cần thiết.
Tài xế lái xe biết đoàn người Triệu Ngọc sốt ruột nên không để ý tới chuyện chạy quá tốc độ sẽ phạm luật, cả quãng đường dài hơn trăm cây số, chưa tới một giờ là đã đến ranh giới huyện Giang Hưng rồi.
Dựa theo gợi ý dẫn đường, chẳng mấy chốc là bọn họ đã tới cửa khu chung cư Gia Hòa. Mặc dù huyện Giang Hưng không thuộc về sự quản lý của tỉnh Kim Nguyên, nhưng dẫu sao thì tiếng tăm của tổ điều tra đặc biệt rất vang dội, cho nên đã có cảnh sát địa phương chờ ở đó từ sớm, mà Lưu Ngọc Bảo - người tố cáo cũng tới hiện trường, chỉ cho đoàn người Triệu Ngọc nơi mà năm đó ông ta đã tỉnh lại sau khi hôn mê.
“Cảnh sát, lúc tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tôi nhớ rất rõ...” Lưu Ngọc Bảo chỉ một tòa nhà nào đó của khu chung cư: “Tôi đã tỉnh lại ở trong hành lang của tầng cao nhất căn nhà này, vết sưng to sau gáy phải mất khá lâu mới lành lại...”
“Tổ trưởng... Vậy chúng ta...” Miêu Anh chỉ chỉ con đường dẫn lên tầng, ý là có lên xem ngay bây giờ không?
Nhưng nhìn tòa nhà dân cư cũ kỹ đổ nát, Triệu Ngọc lại không lên tiếng, hắn nhíu chặt chân mày lại, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì đó...
Hồi lâu sau, Triệu Ngọc mới xoay người hỏi Lưu Ngọc Bảo: “Ông nhớ kĩ lại xem, lúc đó... sau khi ông tỉnh lại, ông có phát hiện chuyện gì khác thường không?”
“Khác?” Lưu Ngọc Bảo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có thì phải? Chỉ là không nhớ ra nổi mà thôi... Mãi đến khi đi ra khỏi khu chung cư, ra đường cái, tôi mới nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc mình đang ở nơi nào!”
“Vậy... có nhìn thấy ai không?”
“Không... tôi chẳng thấy ai cả!” Lưu Ngọc Bảo khẳng định: “Năm đó, khu vực này còn đang xây mà! Có tòa nhà còn chưa có nóc đâu! Lại đang lúc chuẩn bị ăn Tết nữa, đừng nói bên trong khu chung cư, trên đường cái cũng không có mấy ai đâu, tôi phải đi rất xa mới tìm được xe ôm, chở tôi về nhà đấy!”
“Thưa ngài cảnh sát...” Lúc này, một cảnh sát nhân dân địa phương bước lên báo cáo: “Chúng tôi đã điều tra kĩ rồi, lúc đó, phía công ty xây dựng và chính phủ đã xảy ra mâu thuẫn nhỏ, trong đoạn thời gian ăn Tết ấy, toàn bộ thợ xây đều đình công, ngay cả một người trông cửa cũng không có!”
26 tháng Chạp, lại là một khu chung cư vắng vẻ chưa xây xong...
Triệu Ngọc lầm bầm một lúc, sau đó đi vào hành lang, đi thẳng lên tầng sáu, tới nơi mà năm đó, Lưu Ngọc Bảo đã tỉnh lại.
Hành lang đã vô cùng cũ nát, hộ gia đình hai bên cũng đã ở nhiều năm, cửa bị đóng chặt.
Rõ ràng không thể tìm được bất cứ thứ gì từ mười lăm năm trước ở nơi này cả... Nhưng mà, Triệu Ngọc nhìn hành lang tối tăm, thong thả bước lên phía trước.
Chẳng mấy chốc, hắn bước tới bên cửa sổ hành lang, bởi vì lâu năm không sửa sang cho nên đã không còn tấm kính trên cửa sổ, đứng ở nơi đó là có thể cảm nhận được gió lạnh phả vào mặt.
Triệu Ngọc nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ, thấy đường phố bên ngoài cũng vô cùng quạnh quẽ. Chỉ có điều... lúc hắn dừng chân nhìn ra xa thì một ý nghĩ chợt nhảy ra trong đầu.
“Đúng vậy, 26 Tết! 26 tháng Chạp vào mười lăm năm trước...” Triệu Ngọc nhỏ giọng lầm bầm, sau đó nói với Miêu Anh: “Phó tổ trưởng Miêu, em có phát hiện ra không? Thật ra thì chúng ta đã có thời gian vô cùng chính xác rồi!”
“À...” Miêu Anh thông minh nhạy bén, Triệu Ngọc vừa nói như vậy thì cô cũng đã hiểu ra ngay tức khắc, vội quay đầu ra lệnh với các cảnh sát địa phương kia: “Các anh mau đi tra ngày 26 tháng Chạp mười lăm năm trước, ở vùng lân cận khu chung cư này có xảy ra vụ án mạng nào không? Cho dù là vụ lớn hay vụ nhỏ, dù chỉ một bản ghi chép của cảnh sát cũng được!”
“Đúng!” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay, nói với sắc mặt nghiêm túc: “Thời gian gấp gáp, các cậu hãy dùng tốc độ nhanh nhất để điều tra cho chúng tôi! Bằng không, lãm trễ nải việc phá vụ án ác ma thì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm với tỉnh của các cậu đấy!”
Triệu Ngọc nói nghiêm trọng như vậy, cảnh sát địa phương đương nhiên không dám lơ là, lập tức chạy như bay xuống tầng, vội về cục để báo cáo...
“Hai vị tổ trưởng...” Lúc xuống tầng, Nhiễm Đào nhỏ giọng nói với hai người Triệu Ngọc: “Không đến nỗi đó chứ? Nếu như xung quanh đây có vụ án nào... ừm... à...” Nhiễm Đào vừa mới nói một câu thì đã bất ngờ nhận ra trọng điểm, vội nói: “Tôi biết rồi, tôi quên mất là không ai biết chuyện của Lưu Ngọc Bảo cả, cho nên...”
“Cho nên, dù nơi này xảy ra án mạng cũng không có ai liên hệ nó với vụ án ác ma cả!” Triệu Ngọc nói: “Mà nếu như Hàn Khoan thật sự đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn ở đây thì có lẽ đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!”
Vừa nói chuyện, ba người vừa đi xuống tầng.
Không ngờ, bọn họ vừa mới xuống tới nơi thì có một cảnh sát địa phương cầm điện thoại di động đi tới, nói với bọn họ với vẻ không chắc chắn: “Ngài lãnh đạo... chúng tôi vừa mới tra được một tin tức, ba giờ mười bốn phút rạng sáng ngày 26 tháng Chạp mười lăm năm trước, trên đường Ngọc Hà ở phía Đông khu chung cư Gia Hòa đã từng xảy ra… tai nạn giao thông!!!”
Xe hơi bay vùn vụt, cảnh vật ngoài cửa sổ c3hạy lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh.3
Nhưng mà, đoàn người Triệu Ngọc ng2ồi trên xe, đâu còn lòng dạ ngắm phong cản8h nữa chứ?
Giờ phút này, bọn họ đa9ng trên đường chạy tới huyện Giang Hưng, muốn đích thân đến kiểm tra hiện trường đó, còn gặp cả người tố cáo tên là Lưu Ngọc Bảo.
Huyện Giang Hưng cách Bắc Thiên 110 cây số, may mà có đường cao tốc, nếu như chạy với tốc độ nhanh thì trong vòng một giờ, bọn họ sẽ đến được hiện trường.
“Woa woa!” Nhiễm Đào kinh ngạc, vội che ngực lại suy đoán: “Mấy người nói thử xem, có khi nào... nhân chứng đúng là đã xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch giết người của Hàn Khoan, nhưng mà... nhưng mà... Hàn Khoan đã giết luôn nhân chứng này rồi? Bởi vì ông ta không sử dụng mánh khóe giết người thường dùng, giết vội vàng, vứt xác vội vàng... cho nên ông ta mới tỏ ra hốt hoảng như vậy!? Mới vội vã rời khỏi Bắc Thiên, về quê sớm hơn dự tính?”
“Điều này...” Miêu Anh cau mày lại, thở dài một cách nặng nề, nói: “Có lẽ đúng là như vậy rồi. Nếu như có thể tìm được thi thể thì tốt! Chỉ có điều... Ài...”
Đương nhiên là Triệu Ngọc biết nguyên nhân Miêu Anh than ngắn thở dài, đã cách nhiều năm như vậy rồi, cho dù có một thi thể như vậy thì biết tìm từ đâu?
Trong phút chốc, Triệu Ngọc thậm chí cảm thấy chuyện mình đi tới Giang Hưng là một sai lầm! Thử nghĩ xem, nếu đến hiện trường xảy ra vụ án thì phải làm thế nào? Lưu Ngọc Bảo nói rằng khu chung cư Hòa gì đó đã được xây dựng xong nhiều năm, bây giờ cũng coi như là một khu chung cư cũ rồi, sao có thể lưu lại đầu mối gì chứ?
Trước đó, bọn họ cũng đã hỏi thăm Lưu Ngọc Bảo, xem năm đó lúc ông ta bị hôn mê có để lại vật chứng gì không, ví dụ như quần áo, giày mũ lúc đó không?
“Đúng là quá điên cuồng rồi!” Nhiễm Đào thở dài nói: “Có phải ông ta đã giết người đến mức mù quáng rồi không? Còn định mỗi ngày giết một người sao? Kế hoạch ban đầu của ông ta là về vào ngày 27 tháng Chạp, chẳng lẽ ngày đó còn muốn giết thêm một người nữa?”
“Tôi nghĩ...” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Hàn Khoan đã điều tra kỹ càng tài liệu liên quan từ trước rồi, cho nên mới dám điên cuồng giết người như vậy! Mục đích của ông ta vô cùng rõ ràng!”
“Không biết là trong quá trình chuẩn bị giết Lưu Ngọc Bảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Hàn Khoan phải dừng tay?” Miêu Anh tỏ ra nghi ngờ, sau đó lại tự hỏi tự trả lời, suy đoán: “Tôi đoán hẳn là đã xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn? Có thể là... bị một người khác nhìn thấy được?”
“Có thể lắm!” Nhiễm Đào nói: “Lưu Ngọc Bảo tỉnh lại trên hành lang tầng cao nhất, tức là đã bị chuyển tới đúng vị trí rồi, đâu có lý do để dừng tay lại? Không giết thì nhất định là bị người nào thấy được rồi!”
“Nhưng mà... Nếu như có nhân chứng tận mắt nhìn thấy thì tại sao người này vẫn luôn yên lặng, không chịu ra mặt chứ?” Miêu Anh suy nghĩ nói: “Hơn nữa, tại sao lúc Hàn Khoan trở về Bắc Thiên lại tỏ ra kinh hoảng như vậy? Nếu như nhân chứng tận mắt nhìn thấy tướng mạo của ông ta thì tại sao ông ta lại đi gài tang vật cho Lang Hướng Dương?”
“Tăng Khả vừa mới gửi tin tức tới!” Trên xe, Miêu Anh nhìn điện thoại di động của mình: “Cậu ấy đã điều tra rồi, danh tính của Lưu Ngọc Bảo là thật, anh rể của ông ta rất có ‘ô dù’ ở địa phương, Lưu Ngọc Bảo ỷ vào danh tiếng của anh rể mà xưng bá trường học, bắt nạt bạn học, ngay cả giáo viên cũng giận mà không dám nói gì!”
“Còn nữa... cậu ấy cũng đã chứng thực với Lang Hướng Tiền, huyện Giang Hưng cùng với huyện thành lân cận đều trong phạm vi kinh doanh của công ty bọn họ, nhất định là Hàn Khoan đã đến những nơi đó!” Miêu Anh lại nói: “Cho nên... tỷ lệ mà Hàn Khoan tìm tới Lưu Ngọc Bảo là rất lớn!”
“Ừm... nói vậy thì...” Trên xe, Triệu Ngọc chỉ vào quyển sổ của mình mà nói: “Vào rạng sáng 26 tháng Chạp, Hàn Khoan hẳn là đang gây án, nhưng mà... không biết vì nguyên nhân gì mà lại không thành công!”
“Trong chín vụ án ác ma thì không có vụ nào xảy ra gần huyện Giang Hưng cả!” Nhiễm Đào nói: “Cho nên, chỗ này vẫn luôn bị cảnh sát xem nhẹ, cho là không liên quan tới vụ án ác ma!”
“Như vậy thì tất cả đều khớp rồi!” Miêu Anh nói: “Vào 23 tháng Chạp, Hàn Khoan đến Quảng An, hơn nữa vào rạng sáng 25 tháng Chạp, ông ta đang gây ra vụ án ác ma cuối cùng! Nhưng mà... sau khi gây án, ông ta không trở về Bắc Thiên mà đi thẳng từ Quảng An tới Giang Hưng, chuẩn bị giết một người nữa ở Giang Hưng! Mà mục tiêu đó chính là Lưu Ngọc Bảo!”
Nhưng mà câu trả lời của Lưu Ngọc Bảo tất nhiên là phủ định, quần áo nhiều năm trước, cho dù còn có thể tìm được nhưng chắc chắn cũng đã giặt rất nhiều lần rồi, khả năng tìm được chứng cứ lại cực kỳ nhỏ...
Nhưng mà... nghĩ tới quẻ “Cấn Khôn” mà hôm nay mình đã mở ra, Triệu Ngọc lại có lòng tin. Hắn tin chắc rằng gợi ý của phó bản Kỳ Ngộ nhất định là có nguyên do, cho nên chuyến đi đến Giang Hưng lần này vẫn vô cùng cần thiết.
Tài xế lái xe biết đoàn người Triệu Ngọc sốt ruột nên không để ý tới chuyện chạy quá tốc độ sẽ phạm luật, cả quãng đường dài hơn trăm cây số, chưa tới một giờ là đã đến ranh giới huyện Giang Hưng rồi.
Dựa theo gợi ý dẫn đường, chẳng mấy chốc là bọn họ đã tới cửa khu chung cư Gia Hòa. Mặc dù huyện Giang Hưng không thuộc về sự quản lý của tỉnh Kim Nguyên, nhưng dẫu sao thì tiếng tăm của tổ điều tra đặc biệt rất vang dội, cho nên đã có cảnh sát địa phương chờ ở đó từ sớm, mà Lưu Ngọc Bảo - người tố cáo cũng tới hiện trường, chỉ cho đoàn người Triệu Ngọc nơi mà năm đó ông ta đã tỉnh lại sau khi hôn mê.
“Cảnh sát, lúc tôi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, tôi nhớ rất rõ...” Lưu Ngọc Bảo chỉ một tòa nhà nào đó của khu chung cư: “Tôi đã tỉnh lại ở trong hành lang của tầng cao nhất căn nhà này, vết sưng to sau gáy phải mất khá lâu mới lành lại...”
“Tổ trưởng... Vậy chúng ta...” Miêu Anh chỉ chỉ con đường dẫn lên tầng, ý là có lên xem ngay bây giờ không?
Nhưng nhìn tòa nhà dân cư cũ kỹ đổ nát, Triệu Ngọc lại không lên tiếng, hắn nhíu chặt chân mày lại, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì đó...
Hồi lâu sau, Triệu Ngọc mới xoay người hỏi Lưu Ngọc Bảo: “Ông nhớ kĩ lại xem, lúc đó... sau khi ông tỉnh lại, ông có phát hiện chuyện gì khác thường không?”
“Khác?” Lưu Ngọc Bảo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có thì phải? Chỉ là không nhớ ra nổi mà thôi... Mãi đến khi đi ra khỏi khu chung cư, ra đường cái, tôi mới nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc mình đang ở nơi nào!”
“Vậy... có nhìn thấy ai không?”
“Không... tôi chẳng thấy ai cả!” Lưu Ngọc Bảo khẳng định: “Năm đó, khu vực này còn đang xây mà! Có tòa nhà còn chưa có nóc đâu! Lại đang lúc chuẩn bị ăn Tết nữa, đừng nói bên trong khu chung cư, trên đường cái cũng không có mấy ai đâu, tôi phải đi rất xa mới tìm được xe ôm, chở tôi về nhà đấy!”
“Thưa ngài cảnh sát...” Lúc này, một cảnh sát nhân dân địa phương bước lên báo cáo: “Chúng tôi đã điều tra kĩ rồi, lúc đó, phía công ty xây dựng và chính phủ đã xảy ra mâu thuẫn nhỏ, trong đoạn thời gian ăn Tết ấy, toàn bộ thợ xây đều đình công, ngay cả một người trông cửa cũng không có!”
26 tháng Chạp, lại là một khu chung cư vắng vẻ chưa xây xong...
Triệu Ngọc lầm bầm một lúc, sau đó đi vào hành lang, đi thẳng lên tầng sáu, tới nơi mà năm đó, Lưu Ngọc Bảo đã tỉnh lại.
Hành lang đã vô cùng cũ nát, hộ gia đình hai bên cũng đã ở nhiều năm, cửa bị đóng chặt.
Rõ ràng không thể tìm được bất cứ thứ gì từ mười lăm năm trước ở nơi này cả... Nhưng mà, Triệu Ngọc nhìn hành lang tối tăm, thong thả bước lên phía trước.
Chẳng mấy chốc, hắn bước tới bên cửa sổ hành lang, bởi vì lâu năm không sửa sang cho nên đã không còn tấm kính trên cửa sổ, đứng ở nơi đó là có thể cảm nhận được gió lạnh phả vào mặt.
Triệu Ngọc nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ, thấy đường phố bên ngoài cũng vô cùng quạnh quẽ. Chỉ có điều... lúc hắn dừng chân nhìn ra xa thì một ý nghĩ chợt nhảy ra trong đầu.
“Đúng vậy, 26 Tết! 26 tháng Chạp vào mười lăm năm trước...” Triệu Ngọc nhỏ giọng lầm bầm, sau đó nói với Miêu Anh: “Phó tổ trưởng Miêu, em có phát hiện ra không? Thật ra thì chúng ta đã có thời gian vô cùng chính xác rồi!”
“À...” Miêu Anh thông minh nhạy bén, Triệu Ngọc vừa nói như vậy thì cô cũng đã hiểu ra ngay tức khắc, vội quay đầu ra lệnh với các cảnh sát địa phương kia: “Các anh mau đi tra ngày 26 tháng Chạp mười lăm năm trước, ở vùng lân cận khu chung cư này có xảy ra vụ án mạng nào không? Cho dù là vụ lớn hay vụ nhỏ, dù chỉ một bản ghi chép của cảnh sát cũng được!”
“Đúng!” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay, nói với sắc mặt nghiêm túc: “Thời gian gấp gáp, các cậu hãy dùng tốc độ nhanh nhất để điều tra cho chúng tôi! Bằng không, lãm trễ nải việc phá vụ án ác ma thì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm với tỉnh của các cậu đấy!”
Triệu Ngọc nói nghiêm trọng như vậy, cảnh sát địa phương đương nhiên không dám lơ là, lập tức chạy như bay xuống tầng, vội về cục để báo cáo...
“Hai vị tổ trưởng...” Lúc xuống tầng, Nhiễm Đào nhỏ giọng nói với hai người Triệu Ngọc: “Không đến nỗi đó chứ? Nếu như xung quanh đây có vụ án nào... ừm... à...” Nhiễm Đào vừa mới nói một câu thì đã bất ngờ nhận ra trọng điểm, vội nói: “Tôi biết rồi, tôi quên mất là không ai biết chuyện của Lưu Ngọc Bảo cả, cho nên...”
“Cho nên, dù nơi này xảy ra án mạng cũng không có ai liên hệ nó với vụ án ác ma cả!” Triệu Ngọc nói: “Mà nếu như Hàn Khoan thật sự đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn ở đây thì có lẽ đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!”
Vừa nói chuyện, ba người vừa đi xuống tầng.
Không ngờ, bọn họ vừa mới xuống tới nơi thì có một cảnh sát địa phương cầm điện thoại di động đi tới, nói với bọn họ với vẻ không chắc chắn: “Ngài lãnh đạo... chúng tôi vừa mới tra được một tin tức, ba giờ mười bốn phút rạng sáng ngày 26 tháng Chạp mười lăm năm trước, trên đường Ngọc Hà ở phía Đông khu chung cư Gia Hòa đã từng xảy ra… tai nạn giao thông!!!”