Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-920
Chương 920: Hoàng kim quyết đấu
Trại tạm giam thành phố Hoàng Kim, tỉnh Chiêu Vân, 5 giờ 50 phút chiều.
Trong toilet trại t3ạm giam truyền đến tiếng nước ào ào, nghi phạm Hàn Khoan đứng trước bồn rửa, đang dùng nước lạnh r3ửa mặt. Dường như nước lạnh có thể đuổi đi sự mệt mỏi mấy ngày liên tiếp của ông ta vậy, sau khi r2ửa mặt xong, ông ta liền thở dài với vẻ say mê.
“Này này... Đồng chí cảnh sát, chúng ta ph8ải tôn trọng sự công chính của pháp luật!” Ngoài phòng vệ sinh, một tiếng nói ồn ào của một người 9đàn ông bất ngờ vang lên, người này chính là đại luật sư Trương Cao Thăng, người mà Hàn Khoan đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê tới: “Tôi mặc kệ các anh lại lấy được chứng cứ gì, các anh nhốt thân chủ của tôi bao lâu rồi, trong lòng các anh đều biết cả!”
“Ngay cả kỳ hạn dài nhất cũng đã qua rồi, các anh còn muốn thế nào nữa?”
Thế nhưng, sau khi biến hóa được một giây, khóe mắt của ông ta bắt đầu co rút kịch liệt, đôi mắt bỗng đỏ tươi, từng giọt nước mắt bỗng dưng rơi xuống từ trong hốc mắt của ông ta!
Nhưng mà, trong khi nước mắt nhỏ xuống, lại không nhìn ra bất luận sự thương cảm nào, ngược lại, ông ta hung hăng cắn chặt hàm răng, cười càng thêm điên cuồng tà vọng... Bộ dạng như vậy thật sự kinh dị đáng sợ, giống như ác ma vậy...
...
Năm phút sau, dù Cục Cảnh sát cản trở đủ kiểu thì Hàn Khoan vẫn thuận lợi được thả ra, ký tên lên biên bản được tha, dưới sự dẫn đường của luật sư Trương Cao Thắng, ông ta đi ra khỏi tòa nhà trại tạm giam.
Sau đó, chỉ cần bọn họ đi qua đại sảnh của trại tạm giam thì tức là Hàn Khoan đã được xét vô tội mà thả ra!
“Tôi cảnh cáo các anh, nếu như các anh còn cố tình gây sự, tiếp tục dây dưa như vậy thì tôi sẽ đâm đơn kiện, khiến cảnh sát Cục Cảnh sát Hoàng Kim các anh, còn có cái gì mà tổ điều tra đặc biệt nữa, tất cả đều bị tố cáo lên tòa án!”
“Cho nên đừng nói nhảm nữa, nhìn kĩ tài liệu của tôi đi! Còn có năm phút nữa, các anh nhất định phải thả người cho tôi! Thả người vô điều kiện...”
Nghe đại luật sự nã pháo về phía cảnh sát, Hàn Khoan đối mặt với tấm gương phía trên bồn rửa tay, khóe miệng giương lên một chút, lộ ra nụ cười đắc ý.
Chốc lát, ánh mắt của ông ta biến đổi, nụ cười tươi đầy đắc ý kia đột nhiên ngưng kết, thay vào đó là một loại âm u và tà dị khó tả!
Bộ mặt của ông ta cứng ngắc băng lãnh, ánh mắt u ám bất thường, dường như toàn bộ thế giới đều theo sắc mặt của ông ta mà bỗng nhiên trở thành một vùng tăm tối!
Giờ phút này, cùng với bọn họ, ngoại trừ Ngô Tú Mẫn và các nhân viên cảnh sát lớn nhỏ của Cục Cảnh sát Hoàng Kim ra, còn có mấy vị lãnh đạo của trại tạm giam.
“Cảnh sát, thời gian của chúng tôi cũng vô cùng quý giá!” Luật sư của Hàn Khoan chỉ vào còng tay mà ra hiệu: “Mong các anh nhanh chóng một chút!”
Chìa khóa còng tay của Hàn Khoan ở trong tay Ba Thần, sau khi nhìn thấy luật sự ra hiệu, Ba Thần không thể không rút chìa khóa ra, chuẩn bị mở còng tay cho Hàn Khoan.
Nhưng Ngô Tú Mẫn lại thuận thế đẩy Ba Thần một cái, cơ thể mập mạp của Ba Thần bất ngờ đổ nhào về phía trước...
“Á á á...” Ba Thần gần như đang bơi tự do trên không trung, cuối cùng thì nặng nề ngã bịch xuống đất, một mảnh bụi đất dậy lên...
Rầm rầm...
Chìa khóa trong tay anh ta cũng tuột khỏi tay mà bay đi, văng tới chỗ đất trống trong khu vực trại tạm giam.
“Chết tiệt!” Luật sư Trương Cao Thăng thấy thế, đầu tiên là tức giận mắng một câu, sau đó vừa đi về phía chìa khóa, vừa tức giận châm chọc nói: “Các anh chơi như vậy thú vị lắm sao? Chậm trễ một phút hay tám phút thì có thể làm được gì, có thể làm được gì chứ... Ừm...”
Ai ngờ, Trương Cao Thăng còn chưa kịp nhặt chìa khóa lên thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lớn vang lên trên đỉnh đầu!
Ông ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn thì kinh ngạc sợ hãi thấy một chiếc máy bay trực thăng xuất hiện trên không trung không biết từ lúc nào!!
Mặc dù trại tạm giam Hoàng Kim đã cũ kỹ, nhưng khu vực trại tạm giam lại vô cùng trống trải, đủ để trực thăng cỡ nhỏ hạ cánh.
Bởi vì bụi đất trong khu khá nhiều, cánh quạt trực thăng làm dậy lên gió mạnh, lập tức khiến cả khu trở nên mờ mịt.
Ngay say đó, trực thăng vững vàng hạ cánh xuống đất, cửa khoang được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm, mặc áo gió nhanh nhẹn nhảy từ trên trực thăng xuống.
Người này có bước đi như gió, khí phách mạnh mẽ, chỉ mới chớp mắt đã tới trước cửa tòa nhà, sau khi nhìn rõ đám người đứng ở trước cổng thì hắn lập tức cao giọng quát: “Ha! Mẹ nó, đến đúng lúc quá! Ha ha ha...” Hắn cười lớn một trận, sau đó chỉ tay về phía Hàn Khoan đang bị còng tay: “Này, đại tác giả Hàn... Ông đang định đi đâu thế? Muốn vượt ngục sao?”
“Này! Anh nói cái gì thế?” Luật sự Trương Cao Thăng nghe được, vội vàng lẻn đến bên cạnh, chỉ tay vào người kia mà quát: “Cậu là ai hả? Nói năng phải nghiêm túc có biết không? Cái gì mà vượt ngục? Thân chủ của tôi đã được thả một cách hợp pháp, hiểu không...”
Ai ngờ, vị luật sư kia còn chưa nói hết lời thì một cảnh tượng đột ngột khiến mọi người kinh ngạc, người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên bay lên, tung một cú đá vào vị luật sư nổi tiếng kia!
Đại luật sư bay một vòng trên không trung, sau khi rơi xuống đất còn lăn từ trên bậc thang xuống. Cuối cùng, chẳng những người dính đầy bụi đất mà miệng còn hộc ra một búng máu...
“Ha ha ha! Nghe cho kĩ đây, ông đây là Triệu Ngọc, là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt!” Người đàn ông phách lối quát: “Tôi chỉ tay vào người khác thì được, nhưng người khác không thể chỉ tay vào tôi! Hiểu chưa?”
Nghe được lời nói của Triệu Ngọc, Trương Cao Thăng muốn nói điều gì, nhưng ngực vô cùng đau đớn, khiến ông ta không thể nói nên lời...
“Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn hưng phấn bước lên đón, vui mừng nói: “Tốt quá, cuối cùng thì cậu cũng về kịp rồi! Không ngờ... lại là bay về đấy!”
“Ha ha... Thời gian vừa kịp! Đoạn đường này phi nước đại đúng là đáng!” Triệu Ngọc tháo kính râm xuống, mỉm cười, sau đó bước nhanh tới trước mặt Hàn Khoan, ôn hòa nhã nhặn nói: “Thế nào, đại tác giả Hàn, mấy ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ, ông vẫn khỏe chứ?”
Hàn Khoan lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc, một câu cũng không nói.
“Hàn Khoan à...” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tôi không thể không tiếc nuối mà nói cho ông biết, bởi vì chúng tôi lấy được chứng cứ mới liên quan tới vụ án ác ma, cho nên đã được Tổng cục Hình sự phê duyệt, lệnh bắt giữ của ông đã bị kéo dài thêm thời hạn! Cho nên, ông vẫn nên ngoan ngoãn quay lại, từ từ tán gẫu với tôi đã, tôi có rất nhiều chuyện muốn trao đổi với ông đấy!”
Nói xong, không đợi Hàn Khoan phản ứng, Triệu Ngọc đã giơ tay ra hiệu với hai bên trái phải: “Nào, mời đại tác giả Hàn về phòng thẩm vấn, đại thần thám đây muốn đích thân thẩm vấn!”
Về phía thành phố Hoàng Kim, bất luận là lãnh đạo Cục Cảnh sát hay là lãnh đạo trại tạm giam, tất cả đều hiểu rõ thân phận của Triệu Ngọc. Mặc dù Triệu Ngọc không mang theo giấy tờ, nhưng tổ trưởng đại nhân của tổ điều tra đặc biệt mà đã lên tiếng, có người nào lại có can đảm không vâng theo? Bởi vậy, vài giám ngục bước lên, lại áp tải Hàn Khoan trở về.
“Tổ trưởng Triệu... Ừm... Ừm...” Ba Thần nhanh chóng lại gần, chỉ vào đại luật sư vẫn còn đang thổ huyết: “Người này... nên xử lý thế nào?”
“À...” Triệu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, sau khi quay đầu nhìn thì lại hỏi một câu làm mọi người phát điên: “Người này... là ai vậy?”
Trời ạ...
Nhóm cảnh sát Ba Thần ngã khuỵu xuống đất, thiếu chút nữa cũng thổ huyết.
Ngô Tú Mẫn báo thân phận của Trương Cao Thăng cho Triệu Ngọc, sau khi nghe xong, Triệu Ngọc cười ha ha một tiếng, thờ ơ dặn dò Ba Thần: “Nếu đã như vậy thì ông hãy phái vài người viết đơn kiện giúp đại luật sư này đi! Không phải ông ta muốn kiện Cục Cảnh sát và cả tổ điều tra đặc biệt hay sao? Vậy thì cứ để ông ta báo cáo đi! Báo cáo cho thật tốt vào! Ừm... Đúng rồi...” Triệu Ngọc chỉ vào mình: “Còn cả tôi nữa! Nhất định phải để ông ta kiện tôi nữa! Bằng không, tôi sẽ liều mạng với các ông đấy, ha ha... Không kiện không nổi danh, ông đây đang trông cậy được đại luật sư kiện để nâng cao danh tiếng đấy!”
“Ừm... Cái này...” Ba Thần mơ hồ, không biết là Triệu Ngọc thật sự có ý này hay là chỉ nói đùa. Nhưng khi anh ta suy nghĩ cẩn thận và định hỏi lại thì Triệu Ngọc đã sớm đi theo Ngô Tú Mẫn vào trại tạm giam rồi.
“Tổ trưởng, phó tổ trưởng Miêu và mọi người đâu rồi?” Ngô Tú Mẫn hỏi Triệu Ngọc.
“Trực thăng quá nhỏ, chỉ có thể chở một người tới!” Triệu Ngọc giải thích: “Bọn họ đang lái xe từ Chiêu Vân tới đây! Phỏng chừng không muộn lắm đâu!”
“Tốc độ này của các cậu đúng là nhanh... Buổi sáng vẫn còn ở Bắc Thiên đấy...” Ngô Tú Mẫn sợ hãi thán phục.
“Cảnh sát Bắc Thiên đều dồn hết sức lực, bọn họ sắp xếp chuyên cơ cho chúng tôi, trực tiếp bay từ Bắc Thiên đến Chiêu Vân, nửa phút cũng không chậm trễ!” Triệu Ngọc lại nói: “Chỉ tiếc, bên Chiêu Vân thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện rồi, mân mê nửa ngày mới lấy được một chiếc trực thăng nhỏ như vậy, mẹ nó, tôi còn tưởng là vung thuốc trừ sâu đấy!”
Vừa nói, hai người đã đi tới cửa phòng thẩm vấn. Ai ngờ, Triệu Ngọc chợt đưa tay ngăn cản Ngô Tú Mẫn đang định vào phòng, nói: “Chị Ngô, tôi muốn một mình giao thủ với Hàn Khoan! Cho nên, mọi người hãy vào phòng nghe lén hết đi... Đúng rồi, tôi còn vài việc cần chị làm...”
Nói xong, Triệu Ngọc liền nói nhỏ vài câu vào tai Ngô Tú Mẫn, Ngô Tú Mẫn mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo lời Triệu Ngọc.
Sau khi Ngô Tú Mẫn đi khỏi, Triệu Ngọc mới điều chỉnh hô hấp, rồi đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn...
Trại tạm giam thành phố Hoàng Kim, tỉnh Chiêu Vân, 5 giờ 50 phút chiều.
Trong toilet trại t3ạm giam truyền đến tiếng nước ào ào, nghi phạm Hàn Khoan đứng trước bồn rửa, đang dùng nước lạnh r3ửa mặt. Dường như nước lạnh có thể đuổi đi sự mệt mỏi mấy ngày liên tiếp của ông ta vậy, sau khi r2ửa mặt xong, ông ta liền thở dài với vẻ say mê.
“Này này... Đồng chí cảnh sát, chúng ta ph8ải tôn trọng sự công chính của pháp luật!” Ngoài phòng vệ sinh, một tiếng nói ồn ào của một người 9đàn ông bất ngờ vang lên, người này chính là đại luật sư Trương Cao Thăng, người mà Hàn Khoan đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê tới: “Tôi mặc kệ các anh lại lấy được chứng cứ gì, các anh nhốt thân chủ của tôi bao lâu rồi, trong lòng các anh đều biết cả!”
“Ngay cả kỳ hạn dài nhất cũng đã qua rồi, các anh còn muốn thế nào nữa?”
Thế nhưng, sau khi biến hóa được một giây, khóe mắt của ông ta bắt đầu co rút kịch liệt, đôi mắt bỗng đỏ tươi, từng giọt nước mắt bỗng dưng rơi xuống từ trong hốc mắt của ông ta!
Nhưng mà, trong khi nước mắt nhỏ xuống, lại không nhìn ra bất luận sự thương cảm nào, ngược lại, ông ta hung hăng cắn chặt hàm răng, cười càng thêm điên cuồng tà vọng... Bộ dạng như vậy thật sự kinh dị đáng sợ, giống như ác ma vậy...
...
Năm phút sau, dù Cục Cảnh sát cản trở đủ kiểu thì Hàn Khoan vẫn thuận lợi được thả ra, ký tên lên biên bản được tha, dưới sự dẫn đường của luật sư Trương Cao Thắng, ông ta đi ra khỏi tòa nhà trại tạm giam.
Sau đó, chỉ cần bọn họ đi qua đại sảnh của trại tạm giam thì tức là Hàn Khoan đã được xét vô tội mà thả ra!
“Tôi cảnh cáo các anh, nếu như các anh còn cố tình gây sự, tiếp tục dây dưa như vậy thì tôi sẽ đâm đơn kiện, khiến cảnh sát Cục Cảnh sát Hoàng Kim các anh, còn có cái gì mà tổ điều tra đặc biệt nữa, tất cả đều bị tố cáo lên tòa án!”
“Cho nên đừng nói nhảm nữa, nhìn kĩ tài liệu của tôi đi! Còn có năm phút nữa, các anh nhất định phải thả người cho tôi! Thả người vô điều kiện...”
Nghe đại luật sự nã pháo về phía cảnh sát, Hàn Khoan đối mặt với tấm gương phía trên bồn rửa tay, khóe miệng giương lên một chút, lộ ra nụ cười đắc ý.
Chốc lát, ánh mắt của ông ta biến đổi, nụ cười tươi đầy đắc ý kia đột nhiên ngưng kết, thay vào đó là một loại âm u và tà dị khó tả!
Bộ mặt của ông ta cứng ngắc băng lãnh, ánh mắt u ám bất thường, dường như toàn bộ thế giới đều theo sắc mặt của ông ta mà bỗng nhiên trở thành một vùng tăm tối!
Giờ phút này, cùng với bọn họ, ngoại trừ Ngô Tú Mẫn và các nhân viên cảnh sát lớn nhỏ của Cục Cảnh sát Hoàng Kim ra, còn có mấy vị lãnh đạo của trại tạm giam.
“Cảnh sát, thời gian của chúng tôi cũng vô cùng quý giá!” Luật sư của Hàn Khoan chỉ vào còng tay mà ra hiệu: “Mong các anh nhanh chóng một chút!”
Chìa khóa còng tay của Hàn Khoan ở trong tay Ba Thần, sau khi nhìn thấy luật sự ra hiệu, Ba Thần không thể không rút chìa khóa ra, chuẩn bị mở còng tay cho Hàn Khoan.
Nhưng Ngô Tú Mẫn lại thuận thế đẩy Ba Thần một cái, cơ thể mập mạp của Ba Thần bất ngờ đổ nhào về phía trước...
“Á á á...” Ba Thần gần như đang bơi tự do trên không trung, cuối cùng thì nặng nề ngã bịch xuống đất, một mảnh bụi đất dậy lên...
Rầm rầm...
Chìa khóa trong tay anh ta cũng tuột khỏi tay mà bay đi, văng tới chỗ đất trống trong khu vực trại tạm giam.
“Chết tiệt!” Luật sư Trương Cao Thăng thấy thế, đầu tiên là tức giận mắng một câu, sau đó vừa đi về phía chìa khóa, vừa tức giận châm chọc nói: “Các anh chơi như vậy thú vị lắm sao? Chậm trễ một phút hay tám phút thì có thể làm được gì, có thể làm được gì chứ... Ừm...”
Ai ngờ, Trương Cao Thăng còn chưa kịp nhặt chìa khóa lên thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lớn vang lên trên đỉnh đầu!
Ông ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn thì kinh ngạc sợ hãi thấy một chiếc máy bay trực thăng xuất hiện trên không trung không biết từ lúc nào!!
Mặc dù trại tạm giam Hoàng Kim đã cũ kỹ, nhưng khu vực trại tạm giam lại vô cùng trống trải, đủ để trực thăng cỡ nhỏ hạ cánh.
Bởi vì bụi đất trong khu khá nhiều, cánh quạt trực thăng làm dậy lên gió mạnh, lập tức khiến cả khu trở nên mờ mịt.
Ngay say đó, trực thăng vững vàng hạ cánh xuống đất, cửa khoang được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm, mặc áo gió nhanh nhẹn nhảy từ trên trực thăng xuống.
Người này có bước đi như gió, khí phách mạnh mẽ, chỉ mới chớp mắt đã tới trước cửa tòa nhà, sau khi nhìn rõ đám người đứng ở trước cổng thì hắn lập tức cao giọng quát: “Ha! Mẹ nó, đến đúng lúc quá! Ha ha ha...” Hắn cười lớn một trận, sau đó chỉ tay về phía Hàn Khoan đang bị còng tay: “Này, đại tác giả Hàn... Ông đang định đi đâu thế? Muốn vượt ngục sao?”
“Này! Anh nói cái gì thế?” Luật sự Trương Cao Thăng nghe được, vội vàng lẻn đến bên cạnh, chỉ tay vào người kia mà quát: “Cậu là ai hả? Nói năng phải nghiêm túc có biết không? Cái gì mà vượt ngục? Thân chủ của tôi đã được thả một cách hợp pháp, hiểu không...”
Ai ngờ, vị luật sư kia còn chưa nói hết lời thì một cảnh tượng đột ngột khiến mọi người kinh ngạc, người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên bay lên, tung một cú đá vào vị luật sư nổi tiếng kia!
Đại luật sư bay một vòng trên không trung, sau khi rơi xuống đất còn lăn từ trên bậc thang xuống. Cuối cùng, chẳng những người dính đầy bụi đất mà miệng còn hộc ra một búng máu...
“Ha ha ha! Nghe cho kĩ đây, ông đây là Triệu Ngọc, là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt!” Người đàn ông phách lối quát: “Tôi chỉ tay vào người khác thì được, nhưng người khác không thể chỉ tay vào tôi! Hiểu chưa?”
Nghe được lời nói của Triệu Ngọc, Trương Cao Thăng muốn nói điều gì, nhưng ngực vô cùng đau đớn, khiến ông ta không thể nói nên lời...
“Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn hưng phấn bước lên đón, vui mừng nói: “Tốt quá, cuối cùng thì cậu cũng về kịp rồi! Không ngờ... lại là bay về đấy!”
“Ha ha... Thời gian vừa kịp! Đoạn đường này phi nước đại đúng là đáng!” Triệu Ngọc tháo kính râm xuống, mỉm cười, sau đó bước nhanh tới trước mặt Hàn Khoan, ôn hòa nhã nhặn nói: “Thế nào, đại tác giả Hàn, mấy ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ, ông vẫn khỏe chứ?”
Hàn Khoan lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc, một câu cũng không nói.
“Hàn Khoan à...” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tôi không thể không tiếc nuối mà nói cho ông biết, bởi vì chúng tôi lấy được chứng cứ mới liên quan tới vụ án ác ma, cho nên đã được Tổng cục Hình sự phê duyệt, lệnh bắt giữ của ông đã bị kéo dài thêm thời hạn! Cho nên, ông vẫn nên ngoan ngoãn quay lại, từ từ tán gẫu với tôi đã, tôi có rất nhiều chuyện muốn trao đổi với ông đấy!”
Nói xong, không đợi Hàn Khoan phản ứng, Triệu Ngọc đã giơ tay ra hiệu với hai bên trái phải: “Nào, mời đại tác giả Hàn về phòng thẩm vấn, đại thần thám đây muốn đích thân thẩm vấn!”
Về phía thành phố Hoàng Kim, bất luận là lãnh đạo Cục Cảnh sát hay là lãnh đạo trại tạm giam, tất cả đều hiểu rõ thân phận của Triệu Ngọc. Mặc dù Triệu Ngọc không mang theo giấy tờ, nhưng tổ trưởng đại nhân của tổ điều tra đặc biệt mà đã lên tiếng, có người nào lại có can đảm không vâng theo? Bởi vậy, vài giám ngục bước lên, lại áp tải Hàn Khoan trở về.
“Tổ trưởng Triệu... Ừm... Ừm...” Ba Thần nhanh chóng lại gần, chỉ vào đại luật sư vẫn còn đang thổ huyết: “Người này... nên xử lý thế nào?”
“À...” Triệu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, sau khi quay đầu nhìn thì lại hỏi một câu làm mọi người phát điên: “Người này... là ai vậy?”
Trời ạ...
Nhóm cảnh sát Ba Thần ngã khuỵu xuống đất, thiếu chút nữa cũng thổ huyết.
Ngô Tú Mẫn báo thân phận của Trương Cao Thăng cho Triệu Ngọc, sau khi nghe xong, Triệu Ngọc cười ha ha một tiếng, thờ ơ dặn dò Ba Thần: “Nếu đã như vậy thì ông hãy phái vài người viết đơn kiện giúp đại luật sư này đi! Không phải ông ta muốn kiện Cục Cảnh sát và cả tổ điều tra đặc biệt hay sao? Vậy thì cứ để ông ta báo cáo đi! Báo cáo cho thật tốt vào! Ừm... Đúng rồi...” Triệu Ngọc chỉ vào mình: “Còn cả tôi nữa! Nhất định phải để ông ta kiện tôi nữa! Bằng không, tôi sẽ liều mạng với các ông đấy, ha ha... Không kiện không nổi danh, ông đây đang trông cậy được đại luật sư kiện để nâng cao danh tiếng đấy!”
“Ừm... Cái này...” Ba Thần mơ hồ, không biết là Triệu Ngọc thật sự có ý này hay là chỉ nói đùa. Nhưng khi anh ta suy nghĩ cẩn thận và định hỏi lại thì Triệu Ngọc đã sớm đi theo Ngô Tú Mẫn vào trại tạm giam rồi.
“Tổ trưởng, phó tổ trưởng Miêu và mọi người đâu rồi?” Ngô Tú Mẫn hỏi Triệu Ngọc.
“Trực thăng quá nhỏ, chỉ có thể chở một người tới!” Triệu Ngọc giải thích: “Bọn họ đang lái xe từ Chiêu Vân tới đây! Phỏng chừng không muộn lắm đâu!”
“Tốc độ này của các cậu đúng là nhanh... Buổi sáng vẫn còn ở Bắc Thiên đấy...” Ngô Tú Mẫn sợ hãi thán phục.
“Cảnh sát Bắc Thiên đều dồn hết sức lực, bọn họ sắp xếp chuyên cơ cho chúng tôi, trực tiếp bay từ Bắc Thiên đến Chiêu Vân, nửa phút cũng không chậm trễ!” Triệu Ngọc lại nói: “Chỉ tiếc, bên Chiêu Vân thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện rồi, mân mê nửa ngày mới lấy được một chiếc trực thăng nhỏ như vậy, mẹ nó, tôi còn tưởng là vung thuốc trừ sâu đấy!”
Vừa nói, hai người đã đi tới cửa phòng thẩm vấn. Ai ngờ, Triệu Ngọc chợt đưa tay ngăn cản Ngô Tú Mẫn đang định vào phòng, nói: “Chị Ngô, tôi muốn một mình giao thủ với Hàn Khoan! Cho nên, mọi người hãy vào phòng nghe lén hết đi... Đúng rồi, tôi còn vài việc cần chị làm...”
Nói xong, Triệu Ngọc liền nói nhỏ vài câu vào tai Ngô Tú Mẫn, Ngô Tú Mẫn mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo lời Triệu Ngọc.
Sau khi Ngô Tú Mẫn đi khỏi, Triệu Ngọc mới điều chỉnh hô hấp, rồi đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn...
Bình luận facebook