Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-921
Chương 921: Vụ tai nạn xe cộ trí mạng
Trong ánh đèn tối mờ của phòng thẩm vấn, Hàn Khoan vô cảm ngồi trên ghế thẩm vấn, không hề kích độ3ng, không hề tranh luận, giống như ngồi thiền vậy, dường như toàn bộ thế giới không hề liên quan 3đến ông ta.
“Xem ra, đây mới là bộ mặt chân thật nhất của ông!” Triệu Ngọc không hề tỏ ra2 ngạc nhiên, mà là trực tiếp lấy cái ghế và ngồi đối mặt với Hàn Khoan: “Tôi nhớ lúc vừa gặp mặt,8 ông nói rất nhiều mà! Xem ra, đó đều là lời kịch mà ông đặc biệt vì tôi mà chuẩn bị nhỉ?”
Hàn Khoan lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc một cái, sau khi trầm ngâm mấy giây, mới nhẹ nhàng nói ra: “Cảnh sát Triệu, tôi không hiểu cậu có ý gì?”
“Ha ha ha...” Thấy Hàn Khoan mở miệng, Triệu Ngọc không khỏi cao giọng cười to, sau đó tươi tỉnh nói: “Rocca... À... Không đúng... Là định luật trao đổi vật chất Locar... Đúng! Định luật này nói, chỉ cần là tội phạm gây án một lần thì tất nhiên sẽ để lại thứ gì đó tại hiện trường!”
“Đại tác giả Hàn, bắt đầu từ Lão Qua của Diệu Danh, ông đã sát hại ít nhất mười người trở lên, nhiều hiện trường vụ án như vậy, ông nói xem, ông đã lưu lại bao nhiêu chứng cứ? Đúng không?”
“Thần thám Triệu, cổ nhân nói, không điên cuồng không thành Phật!” Bên trong ánh mắt Hàn Khoan lộ ra vẻ tà dị, giọng nói cũng trở nên khàn khàn lạnh lùng: “Nhưng hổ thẹn chính là, việc kinh doanh tiểu thuyết luôn ảm đạm, khó mà bán chạy, tôi có lòng thành ma, nhưng bất đắc dĩ ma lại không đợi tôi! Cho nên, điểm này, tôi không thể so được với thần thám Triệu!”
“Trâu bò!” Triệu Ngọc giơ ngón cái, tán dương: “Ông đây hằng năm đánh nhạn, bị nhạn mổ vào mắt rồi! Là tôi đã nhìn nhầm ông! Tôi chỉ cho rằng ông là một người chỉ thích mấy mánh khóe, một tác giả nhỏ không có một chút lực sát thương nào, hôm nay xem ra, ông thật sự sắp thành Phật rồi!”
Triệu Ngọc nói vậy, ý định thăm dò đã khá rõ ràng. Thông qua những lời nói mà Hàn Khoan từng nói, đối với thân phận ác ma của ông ta, Triệu Ngọc không hề nghi ngờ!
Còn nữa, Triệu Ngọc còn có thể nhìn ra tính nhẫn nại của Hàn Khoan dường như đã gần như cạn kiệt, lời nói rõ ràng còn mang theo cảm xúc.
Có điều, hiệu quả này chính là thứ Triệu Ngọc mà hy vọng nhìn thấy.
“Tốt!” Triệu Ngọc mở hai tay nói: “Đã thăm hỏi ân cần xong rồi thì chúng ta vẫn nên tiến vào vấn đề chính đi! Đồng nghiệp của tôi đã thẩm vấn ông lâu như vậy rồi, cho nên mấy vấn đề nhàm tai ấy, tôi lười lặp lại!”
“Tôi nghĩ, ông thông minh như vậy thì hẳn là có thể đoán được rằng: Tôi đã trở về, đã tự mình trở về thẩm vấn ông! Vậy thì khẳng định là tôi mang theo thành ý tới đây chứ!?”
“À, thế sao?” Hàn Khoan vô cùng vững vàng hỏi ngược lại: “Tôi đang nghi hoặc làm sao mà cậu lại có thể đánh luật sư mà tôi mời tới như thế! Có điều... Tôi cảm thấy... có thể cậu đã quen cách cư xử như vậy rồi... Ẩu đả luật sư, đó chẳng phải là điều tối kỵ của nhân viên nhà nước các người sao!”
“Đó là chuyện của tôi! Ông cũng không cần phải quan tâm!” Triệu Ngọc khẽ cười nói: “Tôi thấy, ông vẫn nên suy nghĩ cho mình trước đã! Ông cảm thấy hung thủ thật sự của vụ án ác ma sẽ lấy phương thức như thế nào để kết thúc sinh mệnh đây? Xử bắn hay là tiêm thuốc độc?”
Nghe đến lời này, Hàn Khoan không phản ứng chút nào, biểu hiện lại trở nên cứng ngắc hơn trước.
Hàn Khoan yên lặng nhìn Triệu Ngọc, chờ đến khi Triệu Ngọc nói xong, ông ta liền trầm ngâm suy nghĩ thật lâu, sau đó mới dùng ngữ khí cười mà không phải cười đáp lại: “Thần thám Triệu! Cậu biết không? Mặc dù Locar phát minh ra định luật trao đổi vật chất Locar, nhưng trong các hồ sơ từ xưa đến nay, chưa từng ai kiểm nghiệm lý luận đó của ông ấy bao giờ cả!”
“Còn nữa, bên trong chú giải của định luật, rõ ràng ghi một câu như vậy...” Hàn Khoan nói với giọng lạnh nhạt: “Dù hiện trường phạm tội phát sinh chuyển đổi vật chất, nhưng theo thời gian trôi đi, vật chứng lưu lại... sẽ càng ngày càng ít, thậm chí là không đáng kể!”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc cố tỏ ra bình thản, nhưng khóe mắt của hắn vẫn không nhịn được mà rung động mấy lần. Hàn Khoan nhìn thì trông bình thản, thực ra lại tràn đầy sát khí và khiêu khích!
“Lợi hại, lợi hại!” Triệu Ngọc cho ông ta một tràng pháo tay, rồi nói: “Thật không hổ là nhà văn trinh thám! Đọc sách cẩn thận như thế, không phải đã nhập ma rồi đấy chứ?”
Triệu Ngọc nói một câu hai nghĩa, ngấm ngầm hại người.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngượng ngùng cười một tiếng, lúc này mới tiến vào vấn đề chính: “Vào 26 tháng Chạp mười lăm năm trước, cũng chính là rạng sáng ngày ông rời khỏi Bắc Thiên, bên ngoài một tòa nhà đang thi công ở huyện Giang Hưng phía Bắc của Bắc Thiên đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông! Không biết... vụ tai nạn giao thông này, ông có còn nhớ rõ không?”
“...” Hàn Khoan không nói gì, lông mày bỗng nhiên nhướng lên, dường như giật mình một cái.
Triệu Ngọc vẫn cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, xem ra, câu nói này quả nhiên đã đâm trúng tim đen của ông ta!
“Nói đi!” Triệu Ngọc ổn định tiết tấu, nặng nề mà hỏi một câu: “Vụ tai nạn giao thông này có liên quan đến ông hay không?”
“...” Hàn Khoan vẫn không nói gì, nhưng Triệu Ngọc có thể nhìn ra rằng ông ta đang nhanh chóng suy xét đối sách.
“Sao thế?” Triệu Ngọc mỉm cười, châm chọc nói: “Có phải ông đang suy nghĩ rằng, có nên dùng chiêu ‘muốn bắt phải thả’ của ông không? Là thừa nhận, hay là không thừa nhận thì tốt hơn? Thừa nhận, ông sợ sẽ bị tra ra nhiều thứ hơn; không thừa nhận, ông lại sợ tôi có chứng cứ xác thực, bị tôi nắm được nhược điểm, có đúng không?”
Hàn Khoan vẫn không nói gì, nhưng trên trán đã rịn ra vài giọt mồ hôi.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười dài: “Lần này, không giống với lần ông giết hại Trương Tỉnh Như và cả lần hãm hại thầy giáo Lang Hướng Dương sao?”
“Tôi... Tôi không nhớ rõ...” Hàn Khoan do dự nửa ngày, cuối cùng lại nói ra một câu lập lờ nước đôi.
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc mắng: “Trình độ không biết xấu hổ của ông rất có phong phạm của tôi năm xưa đấy! Được... Vậy tôi sẽ nhắc nhở ông. Lưu Ngọc Bảo, ông còn nhớ người này không? Rạng sáng ngày 26 tháng Chạp, ông vốn định muốn giết chết người này, nhưng không khéo là khi ông định đem Lưu Ngọc Bảo lên tầng sáu thì bất chợt bị người khác nhìn thấy! Đây... Chính là người này...”
Nói xong, Triệu Ngọc liền mở điện thoại, cho Hàn Khoan nhìn bức ảnh chụp một người đàn ông trung niên.
“Người này chẳng những nhìn thấy ông... mà còn đánh nhau với ông nữa! Đánh nhau rất kịch liệt! Kết quả... hẳn là gã không đánh lại ông, cho nên đã bỏ chạy!”
“Ông sợ hãi gã vạch trần tội ác ma của mình, cho nên đã chạy đuổi theo gã. Nhưng ai ngờ, người kia vừa chạy ra khỏi tòa nhà đang thi công thì bị một chiếc xe tải đang lao vùn vụt đến đâm chết!”
“Thế nào... Lần này... Có thể nhớ ra được cái gì không?”
“Không... Không...” Hàn Khoan cuối cùng cũng luống cuống, tập trung suy nghĩ rồi nói: “Tuyệt đối không hề... Tôi nhớ lúc đó tôi căn bản không hề đến cái gì mà huyện Giang Hưng, Lưu Ngọc Bảo mà cậu nói, tòa nhà đang thi công, tai nạn giao thông, liên quan gì đến tôi chứ?”
“Ha ha ha!” Triệu Ngọc hưng phấn nắm chặt nắm đấm mà quát: “Ta da ta da! Đại tác giả Hàn, ông bị tôi bắt được rồi! Tôi đang đợi câu nói này của ông đó!”
“Ông tuyệt đối không ngờ đúng không?” Triệu Ngọc vẫn chưa hết giận, búng ngón tay một cái rồi nói: “Hừ hừ, cái gì gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ông chính là minh chứng tốt nhất đấy!”
“Hàn Khoan, nhiều năm trôi qua như vậy, ông đã từng nghĩ đến chưa, vì sao cái người bị đâm kia lại ở trong một công trường kiến trúc, không cẩn thận phá hủy kế hoạch giết người của ông?”
Hàn Khoan không nói gì, nhưng sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
“Để tôi nói cho ông vậy!” Triệu Ngọc nói: “Người kia cũng đang cõng một bản án, gã đang ẩn núp bên trong công trường kiến trúc đó! Lại trùng hợp đụng phải ông! Ông nói xem, như thế mà còn không gọi là ông trời có mắt sao?”
“Tôi sẽ nói cho ông biết một chuyện còn bất hạnh hơn nữa!” Triệu Ngọc cười to, cầm di động lên và nói với ông ta: “Cũng bởi vì gã dính phải một bản án, cho nên sau khi bị xe tải đâm chết, cảnh sát đã đem cất tất cả vật phẩm tùy thân của gã vào bộ phận vật chứng, được bảo tồn cực kỳ tốt!”
Nói xong, hắn đưa di động cho Hàn Khoan xem qua từng hình ảnh trên đó, đồng thời hỏi: “Ông nhìn kĩ đi, bộ quần áo này... trông có quen không!?”
Sau khi nhìn thấy những tấm ảnh chụp vật chứng, ánh mắt Hàn Khoan lập tức thay đổi hoàn toàn, hai tay ông ta không ngừng run rẩy, mang vẻ khẩn trương chưa từng có...
“Đừng vội kích động, vẫn chưa xong đâu!” Triệu Ngọc lại nói: “Tiếp tục nhìn đi, biểu bì da, ngọn tóc,... Xem đi! Vật chứng bách khoa toàn thư đấy! Ha ha ha...”
“Sau đó, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích! Khi chúng tôi cầm những thứ này tới Cục Cảnh sát Bắc Thiên để xét nghiệm khẩn cấp, ông đoán xem, khi so sánh ADN thì sẽ trùng khớp với ai đây?” Triệu Ngọc vỗ bàn một cái, quát lớn: “Hàn Khoan! Chắc ông nằm mơ cũng không thể ngờ được dù đã trôi qua mười lăm năm, nhưng chúng tôi vẫn có thể tìm được chứng cứ liên quan đến ông đúng không!?”
“Tôi nói cho ông biết, sau khi so sánh, biểu bì da và lông tóc của người kia lại giống với ông như đúc! Lần này, ông còn gì có thể nói nữa!? Hung thủ thực sự của vụ án ác ma chính là... ông!!!”
“...” Hàn Khoan kích động đến mức cả người run rẩy, co quắp lại.
Ông ta là người thông minh, trong lòng của ông ta vô cùng rõ ràng rằng chứng cứ mà Triệu Ngọc lấy ra không thể nào là ngụy tạo. Bởi vì nếu như không có chứng cứ xác thực, Triệu Ngọc căn bản không thể biết được tình huống cụ thể năm đó...
Rộp rộp...
Bất thình lình, Hàn Khoan cắn hàm răng của mình đến phát ra tiếng rộp rộp, ông ta dùng sức nắm chặt nắm đấm, dường như đã kích động đến cực điểm!
Một khắc này, Triệu Ngọc còn tưởng rằng ông ta sẽ bộc trực thú nhận! Nhưng thật sự không ngờ, sau khi kích động đến cực điểm, Hàn Khoan lại bỗng nhiên cười!
Ha ha...
Cười thì cười, lại còn cười ra tiếng!
Thế này...
Triệu Ngọc giương mắt nhìn lại, Hàn Khoan cười mà vô cùng quỷ dị, khiến người ta phải sợ hãi run rẩy.
“Hì hì ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha...” Hàn Khoan giống như đột nhiên bị điên vậy, cuối cùng còn ngửa mặt lên trời cười to, ngay cả đầu lưỡi cũng lộ ra ngoài.
“Ha ha ha ha...” Sau khi cười một hồi lâu, Hàn Khoan mới mang khuôn mặt đỏ bừng mà nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu! Cuối cùng thì cũng bị cậu bắt được rồi! Được... tôi thừa nhận, tôi đã nói dối! Ngày 26 tháng Chạp ấy, đúng thật là tôi đã đến huyện Giang Hưng, cũng có thể là... từng gặp người bị xe tải đâm chết mà cậu nói!”
“Nhưng mà, lúc ấy cũng không phải là đêm khuya, mà là thời điểm trời vừa tối!” Hàn Khoan điên cuồng nhớ lại mà nói: “Lúc ấy, tôi lái xe đi ngang qua khu nhà ấy thì bị lạc đường, cho nên liền xuống xe tìm người để hỏi đường.”
“Nhưng ai ngờ, tên kia nóng tính khó ưa, nói chưa được hai câu đã mắng vang cả đường, sau đó, hai người chúng tôi liền đánh nhau, đánh vô cùng kịch liệt!”
“Cuối cùng, gã thấy tôi trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, đánh không lại tôi, cho nên liền bỏ chạy!” Hàn Khoan vuốt nhẹ bàn tay một cái, trợn to mắt mà nói: “Hiện tại tôi nhớ ra rồi, người cùng tôi đánh nhau hình như chính là người bị đâm chết mà cậu nói! Cho nên, trên người gã có lưu lại ADN của tôi cũng là điều bình thường, đúng không?”
“Tôi không rõ, tại sao mà cậu cứ muốn đổ vụ án ác ma lên đầu tôi vậy?” Hàn Khoan vô tội nói: “Vụ án ác ma thì có liên quan gì đến tôi chứ!?”
Trong ánh đèn tối mờ của phòng thẩm vấn, Hàn Khoan vô cảm ngồi trên ghế thẩm vấn, không hề kích độ3ng, không hề tranh luận, giống như ngồi thiền vậy, dường như toàn bộ thế giới không hề liên quan 3đến ông ta.
“Xem ra, đây mới là bộ mặt chân thật nhất của ông!” Triệu Ngọc không hề tỏ ra2 ngạc nhiên, mà là trực tiếp lấy cái ghế và ngồi đối mặt với Hàn Khoan: “Tôi nhớ lúc vừa gặp mặt,8 ông nói rất nhiều mà! Xem ra, đó đều là lời kịch mà ông đặc biệt vì tôi mà chuẩn bị nhỉ?”
Hàn Khoan lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc một cái, sau khi trầm ngâm mấy giây, mới nhẹ nhàng nói ra: “Cảnh sát Triệu, tôi không hiểu cậu có ý gì?”
“Ha ha ha...” Thấy Hàn Khoan mở miệng, Triệu Ngọc không khỏi cao giọng cười to, sau đó tươi tỉnh nói: “Rocca... À... Không đúng... Là định luật trao đổi vật chất Locar... Đúng! Định luật này nói, chỉ cần là tội phạm gây án một lần thì tất nhiên sẽ để lại thứ gì đó tại hiện trường!”
“Đại tác giả Hàn, bắt đầu từ Lão Qua của Diệu Danh, ông đã sát hại ít nhất mười người trở lên, nhiều hiện trường vụ án như vậy, ông nói xem, ông đã lưu lại bao nhiêu chứng cứ? Đúng không?”
“Thần thám Triệu, cổ nhân nói, không điên cuồng không thành Phật!” Bên trong ánh mắt Hàn Khoan lộ ra vẻ tà dị, giọng nói cũng trở nên khàn khàn lạnh lùng: “Nhưng hổ thẹn chính là, việc kinh doanh tiểu thuyết luôn ảm đạm, khó mà bán chạy, tôi có lòng thành ma, nhưng bất đắc dĩ ma lại không đợi tôi! Cho nên, điểm này, tôi không thể so được với thần thám Triệu!”
“Trâu bò!” Triệu Ngọc giơ ngón cái, tán dương: “Ông đây hằng năm đánh nhạn, bị nhạn mổ vào mắt rồi! Là tôi đã nhìn nhầm ông! Tôi chỉ cho rằng ông là một người chỉ thích mấy mánh khóe, một tác giả nhỏ không có một chút lực sát thương nào, hôm nay xem ra, ông thật sự sắp thành Phật rồi!”
Triệu Ngọc nói vậy, ý định thăm dò đã khá rõ ràng. Thông qua những lời nói mà Hàn Khoan từng nói, đối với thân phận ác ma của ông ta, Triệu Ngọc không hề nghi ngờ!
Còn nữa, Triệu Ngọc còn có thể nhìn ra tính nhẫn nại của Hàn Khoan dường như đã gần như cạn kiệt, lời nói rõ ràng còn mang theo cảm xúc.
Có điều, hiệu quả này chính là thứ Triệu Ngọc mà hy vọng nhìn thấy.
“Tốt!” Triệu Ngọc mở hai tay nói: “Đã thăm hỏi ân cần xong rồi thì chúng ta vẫn nên tiến vào vấn đề chính đi! Đồng nghiệp của tôi đã thẩm vấn ông lâu như vậy rồi, cho nên mấy vấn đề nhàm tai ấy, tôi lười lặp lại!”
“Tôi nghĩ, ông thông minh như vậy thì hẳn là có thể đoán được rằng: Tôi đã trở về, đã tự mình trở về thẩm vấn ông! Vậy thì khẳng định là tôi mang theo thành ý tới đây chứ!?”
“À, thế sao?” Hàn Khoan vô cùng vững vàng hỏi ngược lại: “Tôi đang nghi hoặc làm sao mà cậu lại có thể đánh luật sư mà tôi mời tới như thế! Có điều... Tôi cảm thấy... có thể cậu đã quen cách cư xử như vậy rồi... Ẩu đả luật sư, đó chẳng phải là điều tối kỵ của nhân viên nhà nước các người sao!”
“Đó là chuyện của tôi! Ông cũng không cần phải quan tâm!” Triệu Ngọc khẽ cười nói: “Tôi thấy, ông vẫn nên suy nghĩ cho mình trước đã! Ông cảm thấy hung thủ thật sự của vụ án ác ma sẽ lấy phương thức như thế nào để kết thúc sinh mệnh đây? Xử bắn hay là tiêm thuốc độc?”
Nghe đến lời này, Hàn Khoan không phản ứng chút nào, biểu hiện lại trở nên cứng ngắc hơn trước.
Hàn Khoan yên lặng nhìn Triệu Ngọc, chờ đến khi Triệu Ngọc nói xong, ông ta liền trầm ngâm suy nghĩ thật lâu, sau đó mới dùng ngữ khí cười mà không phải cười đáp lại: “Thần thám Triệu! Cậu biết không? Mặc dù Locar phát minh ra định luật trao đổi vật chất Locar, nhưng trong các hồ sơ từ xưa đến nay, chưa từng ai kiểm nghiệm lý luận đó của ông ấy bao giờ cả!”
“Còn nữa, bên trong chú giải của định luật, rõ ràng ghi một câu như vậy...” Hàn Khoan nói với giọng lạnh nhạt: “Dù hiện trường phạm tội phát sinh chuyển đổi vật chất, nhưng theo thời gian trôi đi, vật chứng lưu lại... sẽ càng ngày càng ít, thậm chí là không đáng kể!”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc cố tỏ ra bình thản, nhưng khóe mắt của hắn vẫn không nhịn được mà rung động mấy lần. Hàn Khoan nhìn thì trông bình thản, thực ra lại tràn đầy sát khí và khiêu khích!
“Lợi hại, lợi hại!” Triệu Ngọc cho ông ta một tràng pháo tay, rồi nói: “Thật không hổ là nhà văn trinh thám! Đọc sách cẩn thận như thế, không phải đã nhập ma rồi đấy chứ?”
Triệu Ngọc nói một câu hai nghĩa, ngấm ngầm hại người.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngượng ngùng cười một tiếng, lúc này mới tiến vào vấn đề chính: “Vào 26 tháng Chạp mười lăm năm trước, cũng chính là rạng sáng ngày ông rời khỏi Bắc Thiên, bên ngoài một tòa nhà đang thi công ở huyện Giang Hưng phía Bắc của Bắc Thiên đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông! Không biết... vụ tai nạn giao thông này, ông có còn nhớ rõ không?”
“...” Hàn Khoan không nói gì, lông mày bỗng nhiên nhướng lên, dường như giật mình một cái.
Triệu Ngọc vẫn cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, xem ra, câu nói này quả nhiên đã đâm trúng tim đen của ông ta!
“Nói đi!” Triệu Ngọc ổn định tiết tấu, nặng nề mà hỏi một câu: “Vụ tai nạn giao thông này có liên quan đến ông hay không?”
“...” Hàn Khoan vẫn không nói gì, nhưng Triệu Ngọc có thể nhìn ra rằng ông ta đang nhanh chóng suy xét đối sách.
“Sao thế?” Triệu Ngọc mỉm cười, châm chọc nói: “Có phải ông đang suy nghĩ rằng, có nên dùng chiêu ‘muốn bắt phải thả’ của ông không? Là thừa nhận, hay là không thừa nhận thì tốt hơn? Thừa nhận, ông sợ sẽ bị tra ra nhiều thứ hơn; không thừa nhận, ông lại sợ tôi có chứng cứ xác thực, bị tôi nắm được nhược điểm, có đúng không?”
Hàn Khoan vẫn không nói gì, nhưng trên trán đã rịn ra vài giọt mồ hôi.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười dài: “Lần này, không giống với lần ông giết hại Trương Tỉnh Như và cả lần hãm hại thầy giáo Lang Hướng Dương sao?”
“Tôi... Tôi không nhớ rõ...” Hàn Khoan do dự nửa ngày, cuối cùng lại nói ra một câu lập lờ nước đôi.
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc mắng: “Trình độ không biết xấu hổ của ông rất có phong phạm của tôi năm xưa đấy! Được... Vậy tôi sẽ nhắc nhở ông. Lưu Ngọc Bảo, ông còn nhớ người này không? Rạng sáng ngày 26 tháng Chạp, ông vốn định muốn giết chết người này, nhưng không khéo là khi ông định đem Lưu Ngọc Bảo lên tầng sáu thì bất chợt bị người khác nhìn thấy! Đây... Chính là người này...”
Nói xong, Triệu Ngọc liền mở điện thoại, cho Hàn Khoan nhìn bức ảnh chụp một người đàn ông trung niên.
“Người này chẳng những nhìn thấy ông... mà còn đánh nhau với ông nữa! Đánh nhau rất kịch liệt! Kết quả... hẳn là gã không đánh lại ông, cho nên đã bỏ chạy!”
“Ông sợ hãi gã vạch trần tội ác ma của mình, cho nên đã chạy đuổi theo gã. Nhưng ai ngờ, người kia vừa chạy ra khỏi tòa nhà đang thi công thì bị một chiếc xe tải đang lao vùn vụt đến đâm chết!”
“Thế nào... Lần này... Có thể nhớ ra được cái gì không?”
“Không... Không...” Hàn Khoan cuối cùng cũng luống cuống, tập trung suy nghĩ rồi nói: “Tuyệt đối không hề... Tôi nhớ lúc đó tôi căn bản không hề đến cái gì mà huyện Giang Hưng, Lưu Ngọc Bảo mà cậu nói, tòa nhà đang thi công, tai nạn giao thông, liên quan gì đến tôi chứ?”
“Ha ha ha!” Triệu Ngọc hưng phấn nắm chặt nắm đấm mà quát: “Ta da ta da! Đại tác giả Hàn, ông bị tôi bắt được rồi! Tôi đang đợi câu nói này của ông đó!”
“Ông tuyệt đối không ngờ đúng không?” Triệu Ngọc vẫn chưa hết giận, búng ngón tay một cái rồi nói: “Hừ hừ, cái gì gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ông chính là minh chứng tốt nhất đấy!”
“Hàn Khoan, nhiều năm trôi qua như vậy, ông đã từng nghĩ đến chưa, vì sao cái người bị đâm kia lại ở trong một công trường kiến trúc, không cẩn thận phá hủy kế hoạch giết người của ông?”
Hàn Khoan không nói gì, nhưng sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
“Để tôi nói cho ông vậy!” Triệu Ngọc nói: “Người kia cũng đang cõng một bản án, gã đang ẩn núp bên trong công trường kiến trúc đó! Lại trùng hợp đụng phải ông! Ông nói xem, như thế mà còn không gọi là ông trời có mắt sao?”
“Tôi sẽ nói cho ông biết một chuyện còn bất hạnh hơn nữa!” Triệu Ngọc cười to, cầm di động lên và nói với ông ta: “Cũng bởi vì gã dính phải một bản án, cho nên sau khi bị xe tải đâm chết, cảnh sát đã đem cất tất cả vật phẩm tùy thân của gã vào bộ phận vật chứng, được bảo tồn cực kỳ tốt!”
Nói xong, hắn đưa di động cho Hàn Khoan xem qua từng hình ảnh trên đó, đồng thời hỏi: “Ông nhìn kĩ đi, bộ quần áo này... trông có quen không!?”
Sau khi nhìn thấy những tấm ảnh chụp vật chứng, ánh mắt Hàn Khoan lập tức thay đổi hoàn toàn, hai tay ông ta không ngừng run rẩy, mang vẻ khẩn trương chưa từng có...
“Đừng vội kích động, vẫn chưa xong đâu!” Triệu Ngọc lại nói: “Tiếp tục nhìn đi, biểu bì da, ngọn tóc,... Xem đi! Vật chứng bách khoa toàn thư đấy! Ha ha ha...”
“Sau đó, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích! Khi chúng tôi cầm những thứ này tới Cục Cảnh sát Bắc Thiên để xét nghiệm khẩn cấp, ông đoán xem, khi so sánh ADN thì sẽ trùng khớp với ai đây?” Triệu Ngọc vỗ bàn một cái, quát lớn: “Hàn Khoan! Chắc ông nằm mơ cũng không thể ngờ được dù đã trôi qua mười lăm năm, nhưng chúng tôi vẫn có thể tìm được chứng cứ liên quan đến ông đúng không!?”
“Tôi nói cho ông biết, sau khi so sánh, biểu bì da và lông tóc của người kia lại giống với ông như đúc! Lần này, ông còn gì có thể nói nữa!? Hung thủ thực sự của vụ án ác ma chính là... ông!!!”
“...” Hàn Khoan kích động đến mức cả người run rẩy, co quắp lại.
Ông ta là người thông minh, trong lòng của ông ta vô cùng rõ ràng rằng chứng cứ mà Triệu Ngọc lấy ra không thể nào là ngụy tạo. Bởi vì nếu như không có chứng cứ xác thực, Triệu Ngọc căn bản không thể biết được tình huống cụ thể năm đó...
Rộp rộp...
Bất thình lình, Hàn Khoan cắn hàm răng của mình đến phát ra tiếng rộp rộp, ông ta dùng sức nắm chặt nắm đấm, dường như đã kích động đến cực điểm!
Một khắc này, Triệu Ngọc còn tưởng rằng ông ta sẽ bộc trực thú nhận! Nhưng thật sự không ngờ, sau khi kích động đến cực điểm, Hàn Khoan lại bỗng nhiên cười!
Ha ha...
Cười thì cười, lại còn cười ra tiếng!
Thế này...
Triệu Ngọc giương mắt nhìn lại, Hàn Khoan cười mà vô cùng quỷ dị, khiến người ta phải sợ hãi run rẩy.
“Hì hì ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha...” Hàn Khoan giống như đột nhiên bị điên vậy, cuối cùng còn ngửa mặt lên trời cười to, ngay cả đầu lưỡi cũng lộ ra ngoài.
“Ha ha ha ha...” Sau khi cười một hồi lâu, Hàn Khoan mới mang khuôn mặt đỏ bừng mà nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu! Cuối cùng thì cũng bị cậu bắt được rồi! Được... tôi thừa nhận, tôi đã nói dối! Ngày 26 tháng Chạp ấy, đúng thật là tôi đã đến huyện Giang Hưng, cũng có thể là... từng gặp người bị xe tải đâm chết mà cậu nói!”
“Nhưng mà, lúc ấy cũng không phải là đêm khuya, mà là thời điểm trời vừa tối!” Hàn Khoan điên cuồng nhớ lại mà nói: “Lúc ấy, tôi lái xe đi ngang qua khu nhà ấy thì bị lạc đường, cho nên liền xuống xe tìm người để hỏi đường.”
“Nhưng ai ngờ, tên kia nóng tính khó ưa, nói chưa được hai câu đã mắng vang cả đường, sau đó, hai người chúng tôi liền đánh nhau, đánh vô cùng kịch liệt!”
“Cuối cùng, gã thấy tôi trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, đánh không lại tôi, cho nên liền bỏ chạy!” Hàn Khoan vuốt nhẹ bàn tay một cái, trợn to mắt mà nói: “Hiện tại tôi nhớ ra rồi, người cùng tôi đánh nhau hình như chính là người bị đâm chết mà cậu nói! Cho nên, trên người gã có lưu lại ADN của tôi cũng là điều bình thường, đúng không?”
“Tôi không rõ, tại sao mà cậu cứ muốn đổ vụ án ác ma lên đầu tôi vậy?” Hàn Khoan vô tội nói: “Vụ án ác ma thì có liên quan gì đến tôi chứ!?”