Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-929
Chương 929: Phá vụ nào trước?
Buổi chiều hôm đó, tại một quán rượu gần trại tạm giam của thành phố Hoàng 3Kim.
“Đây... Huynh vài ly, tỷ vài ly... Chúng ta m8ỗi người một ly...”
“Không nên không nên... Tuyệt đối không nên!”’ Ai ngờ, Nhiễm Đào đột nhiên đè lại ly rượu của Triệu Ngọc và nói: “Một ly này, chúng tôi phải kính tổ trưởng mới đúng! Sếp à, chúng tôi yêu anh chết mất!”
“Ấy ha ha!” Triệu Ngọc thích chí bật cười như mọi khi: “Đều nhờ các anh chị em nâng đỡ cả, đây đều là công lao của tất cả mọi người, là vinh quang của cả tập thể!”
“Gì cơ?” Miêu Anh nhấc ly rượu lên, dùng cùi chỏ đè bả vai của Triệu Ngọc xuống: “Học được khiêm nhường từ lúc nào vậy? Triệu Ngọc này, nói thật, trước lúc em trở về, em thật sự có bảy phần ghen tỵ, ba phần không phục đấy... Thế nhưng... Qua vụ án này, Miêu Anh này đã phục rồi!”
“Đúng đấy!” Ngô Tú Mẫn tán dương: “Tổ trưởng phá án đúng là không phải bằng sự may mắn mà là thực lực! Chúng tôi thật sự đã học được không ít điều đấy!”
“Vậy còn chờ cái gì nữa?” Tăng Khả cười giơ lên ly rượu: “Nào, chúng ta cùng kính tổ trưởng một ly trước đi!”
Nói xong, sáu người đứng lên cùng chạm ly, khoái trá thỏa thích uống rượu.
“Ha ha ha... Đừng chê cười tôi đấy!” Nhiễm Đào vừa mới ngồi xuống liền nói trước: “Mọi người chuyện trò một hồi lâu mà đến giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận được! Thì ra, sở dĩ sếp chọn phương pháp khác với lệ thường để phỏng vấn là vì sếp đã nghĩ sâu xa đến vậy!”
“Đúng đấy!” Ngô Tú Mẫn lại tán dương: “Đây là điểm mà tôi bội phục tổ trưởng nhất! Đối phó với ác ma như Hàn Khoan thì phải tấn công lòng người mới được! Chỉ khi hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của ông ta, khiến ông ta chủ động khai ra vụ án, chúng ta mới có thể thuận lợi tiến hành định tội hơn!”
“Đúng đấy, gài bẫy từng bước từng bước một, tổ trưởng thật sự đã nghĩ quá sâu xa! Đa mưu túc trí, sâu không lường được!” Thôi Lệ Châu quyệt miệng mà khen: “Thảo nào lúc ở Tấn Bình, anh có thể chơi tôi đến mức chỉ biết sửng sốt sững sờ thôi!”
“Thôi thôi thôi...” Triệu Ngọc vừa nghe Thôi Lệ Châu lại định nói linh tinh thì vội vàng ngắt lời: “Thật ra cũng không mơ hồ đến vậy đâu. Tôi chỉ cảm thấy rằng cho dù tôi có thể ép Hàn Khoan nhận tội, nhưng bởi vì không có chứng cứ trực tiếp, nên vẫn rất khó khăn nếu muốn định tội.”
“Căn cứ vào pháp luật hiện hành của nước ta, đối với vụ án giết người nghiêm trọng như vậy, chỉ bằng lời khai chủ động nhận tội của nghi phạm thì không đủ để có thể kết án!”
“Hàn Khoan là một tay già đời, đương nhiên ông ta vô cùng hiểu rõ. Tôi lo chúng ta không có vật chứng hay nhân chứng, lỡ đâu ông ta lại lật lọng, đến chết cũng không chịu nhận thì hỏng rồi!”
“Cho nên chỉ có thể phá hủy ý chí của ông ta, khiến ông ta hoàn toàn hết hy vọng mới có thể định tội!”
“Ác giả ác báo!” Miêu Anh nói: “Năm đó, những chuyện bi thảm mà Hàn Khoan gặp phải có lẽ cũng đáng đồng tình. Thế nhưng ông ta lại dùng thủ đoạn giết người cực đoan này để trả thù, thực sự là vô cùng sai lầm! Năm đó, ông ta hoàn toàn có phương pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề của mình mà!”
“Nhân quả báo ứng!” Tăng Khả ngay thẳng nói thêm: “Thật ra, cho dù vụ án ác ma không định tội được ông ta, nhưng vụ án giết vợ thì ông ta không thể trốn tránh trách nhiệm được!”
“Tâm lý đặc thù của Hàn Khoan là thứ phức tạp nhất mà tôi từng thấy!” Ngô Tú Mẫn thừa nhận nói: “Một mặt, ông ta có năng lực nhận thức mạnh mẽ, có thể cưỡng ép chữa trị chỗ thiếu hụt và không đầy đủ của ông ta; mặt còn lại, ông ta lại có tâm lý cực đoan và cả dục vọng muốn chứng tỏ bản thân rất mãnh liệt.”
“Tôi đã phân tích sơ qua nguồn gốc tâm lý đặc thù của ông ta.” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc tổng kết lại: “Từ lâu, tâm lý của Hàn Khoan đương nhiên có vấn đề rất nghiêm trọng, hẳn là khá giống Lý Phi.”
“Tự cô lập mình, không giỏi xã giao, hơn nữa có một chút hoang tưởng nhất định. Cho nên sau khi tìm được phương thức giết người bằng ác ma thì ông ta nhanh chóng bị nghiện, thúc đẩy việc gây ra vụ án ác ma!”
“Nhưng mà... nhìn từ phương diện khác, Hàn Khoan lại là một người cực kỳ thông minh hiếu học, ông ta thông qua việc học tập để nắm giữ phương pháp khống chế cảm xúc, do đó bù lại thiếu sót lớn nhất của ông ta.”
“Nhưng phương thức tự mình mở đường này không thể hoàn toàn ‘hốt thuốc đúng bệnh’ được, lâu dần, sự xung đột trong tâm lý của Hàn Khoan sẽ ngày càng tích tụ lại, khiến ông ta biến thành một con quái vật có tính cách phức tạp, hay thay đổi!”
“Đương nhiên trong đó, nghề nghiệp của Hàn Khoan cũng là một nguyên nhân khiến ông ta tẩu hỏa nhập ma. Chúng ta đều cảm thấy chuyện ‘11 cách giết’ có thể hướng dẫn Tạ Đồng Quốc đi giết người có chút khó tin! Nhưng trên thực tế, tiểu thuyết của Hàn Khoan đã vô thức gây ảnh hưởng đến chính ông ta!”
“Vụ án ác ma không bắt được ông ta, khiến ông ta cảm thấy ưu việt và tự hào. Mà trong vụ án của Trương Tỉnh Như, ông ta cũng không thể kiềm chế được ham muốn được thể hiện mình, cho nên mới gần như điên cuồng mà gây ra tội giết vợ!”
“Ái chà!” Thôi Lệ Châu vỗ tay phát ra tiếng: “Nói vậy là Hàn Khoan gọi tổ trưởng tới, sai tổ trưởng giải oan giúp ông ta, thật ra cũng là vì muốn thể hiện? Ông ta muốn khiêu chiến, xem thần thám lợi hại nhất có thể nhìn thấu được quỷ kế của ông ta hay không? Một kẻ như vậy... chắc chẳng có ai...”
“Hàn Khoan vẫn đắm chìm trong vụ án hoàn hảo mà ông ta sáng tạo ra, lại xem nhẹ bản chất cuộc sống, không quan tâm đến thứ mà ông ta vốn nên quý trọng!” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Cho nên khi tổ trưởng thức tỉnh ông ta, ông ta mới phát hiện tòa nhà tinh thần của ông ta thật ra đã sớm sụp đổ rồi! Vậy còn có lý gì mà không nhận tội cơ chứ?”
“Hừ!” Nhiễm Đào châm chọc một câu như mọi khi: “Miệng đúng là đầy đạo lý, tại sao không thấy chị thức tỉnh Hàn Khoan từ sớm hả?”
“Cho nên tôi mới bội phục tổ trưởng đến thế đấy!” Ngô Tú Mẫn cũng đảo mắt coi thường như thường lệ: “Không giống như kẻ nào đó, đi theo càng thêm phiền, chẳng giúp được gì cả!”
“Nào nào nào... Uống rượu, uống rượu...” Tăng Khả đứng lên giảng hòa như thường lệ.
Cứ thế, mọi người lần lượt thay nhau nâng ly, cuối cùng vui vẻ ăn một bữa cơm ngon.
Chỉ có điều, trải qua nhiều ngày đêm chiến đấu gian khổ, mọi người đều đã cực kỳ mỏi mệt. Nhất là khi vụ án vừa được phá, tất cả mọi người đều cảm giác như vừa dỡ xuống một tảng đá vậy, cho nên càng cảm thấy sức cùng lực kiệt. Giờ phút này, lại thêm mấy ly rượu vào bụng, đoàn người Nhiễm Đào đều đã gục xuống bàn rượu mà ngủ mất.
“Ài! Tất cả mọi người đều mệt muốn chết rồi!” Miêu Anh cũng mệt mỏi duỗi lưng một cái: “Mấy ngày nay, em cũng chẳng chăm sóc da được gì cả...”
“Hì hì, đi ngủ thì hơn... Qua đây đi...” Triệu Ngọc đặt ly rượu xuống, ôm bả vai của Miêu Anh định âu yếm...
“Ấy...” Miêu Anh vội vàng cản hắn: “Anh làm ơn đi, hai ta bây giờ đều hôi như cá ướp muối vậy! Hôn gì chứ?”
“Ừm... Được rồi... Tranh thủ thời gian về khách sạn đi! Anh đã không đợi kịp nữa rồi...”
Triệu Ngọc thu dọn đồ đạc, Miêu Anh lại hôn hắn một cái rất mạnh.
“Hửm? Em không tuân theo ‘quy trình’ à?” Triệu Ngọc định phản kích nhưng lại bị nữ thần đè lại.
“Ừm...” Triệu Ngọc sửng sốt, Miêu Anh bất chợt ôm lấy cổ của hắn, vừa ôm chặt vừa làm nũng: “Để cho em ôm một cái...”
“Được! Được...” Triệu Ngọc cũng đưa tay muốn ôm nhưng lại bị Miêu Anh đẩy ra.
Cho tới tận lúc này, Triệu Ngọc cuối cùng mới phát hiện, thì ra không phải mình không theo kịp tiết tấu mà là Miêu Anh đã hơi say!
“Triệu Ngọc!” Hai gò má của Miêu Anh ửng đỏ, cô dùng ngón trỏ nhấn lên bờ môi của hắn rồi hỏi: “Em nghiện phá án với anh rồi đấy! Trên quyển sổ... Ừm... Còn có... Còn có hai vụ nữa đúng không? Nói đi, phá vụ nào trước?”
“Về nhà mừng năm mới trước đã, đại tiểu thư của anh!” Triệu Ngọc vừa mới nói một câu thì Miêu Anh đã ngã vào lòng hắn mà ngủ mất.
“Được rồi... Được rồi...” Triệu Ngọc đành phải lấy lại tinh thần, cầm điện thoại gọi cho Ba Thần, bảo anh ta nhanh chóng phái xe tới đón.
Chỉ có điều, trong lúc chờ đợi, Triệu Ngọc vẫn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề vừa rồi, hết năm nay, phá vụ nào trước đây? Là vụ huyết án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp hay là vụ diệt môn núi Hoa Vân...
Ai ngờ, hắn vừa mới nghĩ đến đây thì hệ thống trong đầu bất thình lình vang lên thông báo kết thúc. Lần này, quẻ Cấn Khôn đã hoàn thành, hắn đạt được độ hoàn thành là 200%, được nhận thêm hai mươi phần thưởng lớn...
Buổi chiều hôm đó, tại một quán rượu gần trại tạm giam của thành phố Hoàng 3Kim.
“Đây... Huynh vài ly, tỷ vài ly... Chúng ta m8ỗi người một ly...”
“Không nên không nên... Tuyệt đối không nên!”’ Ai ngờ, Nhiễm Đào đột nhiên đè lại ly rượu của Triệu Ngọc và nói: “Một ly này, chúng tôi phải kính tổ trưởng mới đúng! Sếp à, chúng tôi yêu anh chết mất!”
“Ấy ha ha!” Triệu Ngọc thích chí bật cười như mọi khi: “Đều nhờ các anh chị em nâng đỡ cả, đây đều là công lao của tất cả mọi người, là vinh quang của cả tập thể!”
“Gì cơ?” Miêu Anh nhấc ly rượu lên, dùng cùi chỏ đè bả vai của Triệu Ngọc xuống: “Học được khiêm nhường từ lúc nào vậy? Triệu Ngọc này, nói thật, trước lúc em trở về, em thật sự có bảy phần ghen tỵ, ba phần không phục đấy... Thế nhưng... Qua vụ án này, Miêu Anh này đã phục rồi!”
“Đúng đấy!” Ngô Tú Mẫn tán dương: “Tổ trưởng phá án đúng là không phải bằng sự may mắn mà là thực lực! Chúng tôi thật sự đã học được không ít điều đấy!”
“Vậy còn chờ cái gì nữa?” Tăng Khả cười giơ lên ly rượu: “Nào, chúng ta cùng kính tổ trưởng một ly trước đi!”
Nói xong, sáu người đứng lên cùng chạm ly, khoái trá thỏa thích uống rượu.
“Ha ha ha... Đừng chê cười tôi đấy!” Nhiễm Đào vừa mới ngồi xuống liền nói trước: “Mọi người chuyện trò một hồi lâu mà đến giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận được! Thì ra, sở dĩ sếp chọn phương pháp khác với lệ thường để phỏng vấn là vì sếp đã nghĩ sâu xa đến vậy!”
“Đúng đấy!” Ngô Tú Mẫn lại tán dương: “Đây là điểm mà tôi bội phục tổ trưởng nhất! Đối phó với ác ma như Hàn Khoan thì phải tấn công lòng người mới được! Chỉ khi hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của ông ta, khiến ông ta chủ động khai ra vụ án, chúng ta mới có thể thuận lợi tiến hành định tội hơn!”
“Đúng đấy, gài bẫy từng bước từng bước một, tổ trưởng thật sự đã nghĩ quá sâu xa! Đa mưu túc trí, sâu không lường được!” Thôi Lệ Châu quyệt miệng mà khen: “Thảo nào lúc ở Tấn Bình, anh có thể chơi tôi đến mức chỉ biết sửng sốt sững sờ thôi!”
“Thôi thôi thôi...” Triệu Ngọc vừa nghe Thôi Lệ Châu lại định nói linh tinh thì vội vàng ngắt lời: “Thật ra cũng không mơ hồ đến vậy đâu. Tôi chỉ cảm thấy rằng cho dù tôi có thể ép Hàn Khoan nhận tội, nhưng bởi vì không có chứng cứ trực tiếp, nên vẫn rất khó khăn nếu muốn định tội.”
“Căn cứ vào pháp luật hiện hành của nước ta, đối với vụ án giết người nghiêm trọng như vậy, chỉ bằng lời khai chủ động nhận tội của nghi phạm thì không đủ để có thể kết án!”
“Hàn Khoan là một tay già đời, đương nhiên ông ta vô cùng hiểu rõ. Tôi lo chúng ta không có vật chứng hay nhân chứng, lỡ đâu ông ta lại lật lọng, đến chết cũng không chịu nhận thì hỏng rồi!”
“Cho nên chỉ có thể phá hủy ý chí của ông ta, khiến ông ta hoàn toàn hết hy vọng mới có thể định tội!”
“Ác giả ác báo!” Miêu Anh nói: “Năm đó, những chuyện bi thảm mà Hàn Khoan gặp phải có lẽ cũng đáng đồng tình. Thế nhưng ông ta lại dùng thủ đoạn giết người cực đoan này để trả thù, thực sự là vô cùng sai lầm! Năm đó, ông ta hoàn toàn có phương pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề của mình mà!”
“Nhân quả báo ứng!” Tăng Khả ngay thẳng nói thêm: “Thật ra, cho dù vụ án ác ma không định tội được ông ta, nhưng vụ án giết vợ thì ông ta không thể trốn tránh trách nhiệm được!”
“Tâm lý đặc thù của Hàn Khoan là thứ phức tạp nhất mà tôi từng thấy!” Ngô Tú Mẫn thừa nhận nói: “Một mặt, ông ta có năng lực nhận thức mạnh mẽ, có thể cưỡng ép chữa trị chỗ thiếu hụt và không đầy đủ của ông ta; mặt còn lại, ông ta lại có tâm lý cực đoan và cả dục vọng muốn chứng tỏ bản thân rất mãnh liệt.”
“Tôi đã phân tích sơ qua nguồn gốc tâm lý đặc thù của ông ta.” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc tổng kết lại: “Từ lâu, tâm lý của Hàn Khoan đương nhiên có vấn đề rất nghiêm trọng, hẳn là khá giống Lý Phi.”
“Tự cô lập mình, không giỏi xã giao, hơn nữa có một chút hoang tưởng nhất định. Cho nên sau khi tìm được phương thức giết người bằng ác ma thì ông ta nhanh chóng bị nghiện, thúc đẩy việc gây ra vụ án ác ma!”
“Nhưng mà... nhìn từ phương diện khác, Hàn Khoan lại là một người cực kỳ thông minh hiếu học, ông ta thông qua việc học tập để nắm giữ phương pháp khống chế cảm xúc, do đó bù lại thiếu sót lớn nhất của ông ta.”
“Nhưng phương thức tự mình mở đường này không thể hoàn toàn ‘hốt thuốc đúng bệnh’ được, lâu dần, sự xung đột trong tâm lý của Hàn Khoan sẽ ngày càng tích tụ lại, khiến ông ta biến thành một con quái vật có tính cách phức tạp, hay thay đổi!”
“Đương nhiên trong đó, nghề nghiệp của Hàn Khoan cũng là một nguyên nhân khiến ông ta tẩu hỏa nhập ma. Chúng ta đều cảm thấy chuyện ‘11 cách giết’ có thể hướng dẫn Tạ Đồng Quốc đi giết người có chút khó tin! Nhưng trên thực tế, tiểu thuyết của Hàn Khoan đã vô thức gây ảnh hưởng đến chính ông ta!”
“Vụ án ác ma không bắt được ông ta, khiến ông ta cảm thấy ưu việt và tự hào. Mà trong vụ án của Trương Tỉnh Như, ông ta cũng không thể kiềm chế được ham muốn được thể hiện mình, cho nên mới gần như điên cuồng mà gây ra tội giết vợ!”
“Ái chà!” Thôi Lệ Châu vỗ tay phát ra tiếng: “Nói vậy là Hàn Khoan gọi tổ trưởng tới, sai tổ trưởng giải oan giúp ông ta, thật ra cũng là vì muốn thể hiện? Ông ta muốn khiêu chiến, xem thần thám lợi hại nhất có thể nhìn thấu được quỷ kế của ông ta hay không? Một kẻ như vậy... chắc chẳng có ai...”
“Hàn Khoan vẫn đắm chìm trong vụ án hoàn hảo mà ông ta sáng tạo ra, lại xem nhẹ bản chất cuộc sống, không quan tâm đến thứ mà ông ta vốn nên quý trọng!” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Cho nên khi tổ trưởng thức tỉnh ông ta, ông ta mới phát hiện tòa nhà tinh thần của ông ta thật ra đã sớm sụp đổ rồi! Vậy còn có lý gì mà không nhận tội cơ chứ?”
“Hừ!” Nhiễm Đào châm chọc một câu như mọi khi: “Miệng đúng là đầy đạo lý, tại sao không thấy chị thức tỉnh Hàn Khoan từ sớm hả?”
“Cho nên tôi mới bội phục tổ trưởng đến thế đấy!” Ngô Tú Mẫn cũng đảo mắt coi thường như thường lệ: “Không giống như kẻ nào đó, đi theo càng thêm phiền, chẳng giúp được gì cả!”
“Nào nào nào... Uống rượu, uống rượu...” Tăng Khả đứng lên giảng hòa như thường lệ.
Cứ thế, mọi người lần lượt thay nhau nâng ly, cuối cùng vui vẻ ăn một bữa cơm ngon.
Chỉ có điều, trải qua nhiều ngày đêm chiến đấu gian khổ, mọi người đều đã cực kỳ mỏi mệt. Nhất là khi vụ án vừa được phá, tất cả mọi người đều cảm giác như vừa dỡ xuống một tảng đá vậy, cho nên càng cảm thấy sức cùng lực kiệt. Giờ phút này, lại thêm mấy ly rượu vào bụng, đoàn người Nhiễm Đào đều đã gục xuống bàn rượu mà ngủ mất.
“Ài! Tất cả mọi người đều mệt muốn chết rồi!” Miêu Anh cũng mệt mỏi duỗi lưng một cái: “Mấy ngày nay, em cũng chẳng chăm sóc da được gì cả...”
“Hì hì, đi ngủ thì hơn... Qua đây đi...” Triệu Ngọc đặt ly rượu xuống, ôm bả vai của Miêu Anh định âu yếm...
“Ấy...” Miêu Anh vội vàng cản hắn: “Anh làm ơn đi, hai ta bây giờ đều hôi như cá ướp muối vậy! Hôn gì chứ?”
“Ừm... Được rồi... Tranh thủ thời gian về khách sạn đi! Anh đã không đợi kịp nữa rồi...”
Triệu Ngọc thu dọn đồ đạc, Miêu Anh lại hôn hắn một cái rất mạnh.
“Hửm? Em không tuân theo ‘quy trình’ à?” Triệu Ngọc định phản kích nhưng lại bị nữ thần đè lại.
“Ừm...” Triệu Ngọc sửng sốt, Miêu Anh bất chợt ôm lấy cổ của hắn, vừa ôm chặt vừa làm nũng: “Để cho em ôm một cái...”
“Được! Được...” Triệu Ngọc cũng đưa tay muốn ôm nhưng lại bị Miêu Anh đẩy ra.
Cho tới tận lúc này, Triệu Ngọc cuối cùng mới phát hiện, thì ra không phải mình không theo kịp tiết tấu mà là Miêu Anh đã hơi say!
“Triệu Ngọc!” Hai gò má của Miêu Anh ửng đỏ, cô dùng ngón trỏ nhấn lên bờ môi của hắn rồi hỏi: “Em nghiện phá án với anh rồi đấy! Trên quyển sổ... Ừm... Còn có... Còn có hai vụ nữa đúng không? Nói đi, phá vụ nào trước?”
“Về nhà mừng năm mới trước đã, đại tiểu thư của anh!” Triệu Ngọc vừa mới nói một câu thì Miêu Anh đã ngã vào lòng hắn mà ngủ mất.
“Được rồi... Được rồi...” Triệu Ngọc đành phải lấy lại tinh thần, cầm điện thoại gọi cho Ba Thần, bảo anh ta nhanh chóng phái xe tới đón.
Chỉ có điều, trong lúc chờ đợi, Triệu Ngọc vẫn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề vừa rồi, hết năm nay, phá vụ nào trước đây? Là vụ huyết án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp hay là vụ diệt môn núi Hoa Vân...
Ai ngờ, hắn vừa mới nghĩ đến đây thì hệ thống trong đầu bất thình lình vang lên thông báo kết thúc. Lần này, quẻ Cấn Khôn đã hoàn thành, hắn đạt được độ hoàn thành là 200%, được nhận thêm hai mươi phần thưởng lớn...