Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-93.txt
Chương 93: TỔ ĐỘI CỦA TÔI
“Không có!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Anh không quen biết gì với bên phân cục Nhữ Dương cả.”.
“Em cũng vậy!” Lý Bôi Ni vểnh môi lên: “Bên đó em không quen2ai cả! Hay là hỏi tổ trưởng Bành Hân thử? Để xem chị ấy có giúp được gì không?”.
“Thôi đừng!” Triệu Ngọc lắc đầu lần hai: “Hung thủ của vụ án8xác chết ở hồ chứa nước vẫn chưa bắt được, chị đại sắp điên lên rồi! Đừng nên gây thêm phiền phức cho chị ấy thì hơn!”.
“Vậy… Lão Mao thì sao?”6Lý Bối Ni nói tiếp: “Tổ trưởng Mao quen biết rộng, hay là gọi điện thoại cho anh ấy?”.
“Ủa? Anh đột nhiên nghĩ ra một người! Tên tiểu tử Lan Bác3cũng được!” Triệu Ngọc nói: “Cha dượng cậu ta là lãnh đạo cấp thành phố, nếu như chịu giúp đỡ thì chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều chứ?”.
“Nhưng tên đó là5người bên tổ B mà!” Lý Bối Ni lo lắng: “Anh không lo lắng là tổ trưởng Khúc Bình…”.
“Hờ! Lần này đâu phải điều tra vụ án chặt tay!” Triệu Ngọc lên tiếng: “Anh đang tra án một cách quang minh chính đại, đâu có gì phải giấu giếm, chị ta biết thì có làm sao?”.
Lúc hai người đang bàn bạc với nhau thì Trương Cảnh Phong đã quay lại rồi, vừa vào cửa đã kêu lên với vẻ phấn khích: “Tra ra rồi!”.
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, còn chưa tới năm phút mà anh ta đã điều tra được thông tin, Trương Cảnh Phong quả thật rất lợi hại!
“Cái người cậu định tìm tên là Lưu Bằng Phi, là người của thôn Mục Quan, huyện SL.” Trương Cảnh Phong còn không thèm ngồi xuống, vừa cầm điện thoại vừa đọc: “Năm nay 41 tuổi, kinh doanh quần áo sỉ, số tiền trong mấy tấm thẻ ngân hàng đó cộng lại lên đến một triệu mấy, anh ta còn có ba căn nhà, hai chiếc xe hơi nữa.”.
“Tên này… Giàu vậy!” Triệu Ngọc khẽ gãi đầu, lên tiếng hỏi theo thói quen: “Lão Trương à, anh có tra được mật khẩu thẻ không?”.
Nghe được câu này, sắc mặt Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ni liền tối sầm lại.
“Đàn anh… Anh định làm gì?” Lý Bối Ni hỏi một câu.
“Hờ hờ… Anh đùa thôi!” Triệu Ngọc ý thức được mình lỡ lời, vội lên tiếng giải thích: “Anh thấy bầu không khí căng thẳng quá, thư giãn chút thôi, hờ hờ… Tiếp đi… Tiếp đi…”.
“Nhưng mà tên này có rất nhiều thói xấu, đã từng bị bắt mấy lần rồi!” Trương Cảnh Phong ngừng một hồi rồi giới thiệu tiếp: “Đánh nhau, kiếm chuyện gây sự, tụ tập bài bạc, lỗi nghiêm trọng thì chưa thấy, nhưng lỗi nhỏ thì có cả đống! Tôi mới xem qua thông báo nội bộ, tên này bị bắt vì tội gây thương tích nghiêm trọng cho người khác, đang bị phân cục Nhữ Dương bắt giữ điều tra.”.
“Vậy… Người này và Lâm Mỹ Phượng… có quan hệ gì?”
“Theo như những thông tin nắm được trước mắt, anh ta và Lâm Mỹ Phượng không có tiếp xúc gì cả, nhưng mà…” Trương Cảnh Phong đột nhiên nói với vẻ thần thần bí bí: “Nhưng mà anh ta và Vu Chí Căn lại là đồng hương, cả hai đều là người của thôn Mục Quan, huyện SL.”.
“À… Hèn gì thấy quen quen!” Lúc này Triệu Ngọc mới đột nhiên nhớ ra, Vu Chí Căn đúng thật là người của thôn Mục Quan.
“What! Thật sự là quá thần kì!” Hai mắt Lý Bối Ni sáng rực lên: “Tấm ảnh, đồng hương! Có một manh mối thì còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng nếu gộp hai manh mối này lại, chuyện này… chắc không phải trùng hợp gì chứ?”
“Nhưng…” Trương Cảnh Phong lại nói tiếp: “Nhưng thông tin về Lưu Bằng Phi không nhiều lắm, mối quan hệ giữa anh ta với Vu Chí Căn và Lâm Mỹ Phượng thì còn cần phải điều tra thêm mới biết được!”
“Người anh em à!” Trương Cảnh Phong nói với vẻ kích động: “Sau này anh trai tôi đây sẽ quyết tâm đi theo cậu! Tuy rằng tôi làm việc ở khoa điều tra án mất tích, nhưng có thể hỗ trợ cho cậu mọi lúc mọi nơi! Mẹ kiếp, đây là một vụ án thảm sát của mười năm trước đấy! Nếu chúng ta có thể phá được vụ án này thì chắc chắn sẽ nổi tiếng đó!”.
“Được, có nghĩa khí!” Triệu Ngọc cười hì hì, vừa vỗ vai Trương Cảnh Phong vừa hỏi: “À đúng rồi, 60 nghìn tiền thưởng mà anh nói với tôi có thật không vậy?”.
“Ui, nhìn cậu này!” Trương Cảnh Phong cũng vỗ mạnh vào vai Triệu Ngọc: “60 nghìn chỉ là tiền thưởng cấp thành phố thôi. Đến lúc đó, phân cục chúng ta cũng sẽ có thưởng! Anh em à, cậu yên tâm, cậu là thành viên kiêm tổ trưởng của tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá, không ai giành với cậu đâu! Tôi chỉ mong có thể đi theo cậu để mau chóng được thăng quan tiến chức, hì hì…”.
“Xời!” Lý Bối Ni chẹp miệng, nói với vẻ khinh bỉ: “Cái gì chứ! Bây giờ còn chưa điều tra được gì mà! Tội phạm còn chưa tra ra được, hai anh đã bắt đầu ăn mừng rồi à! Thật là, đàn anh...” Cô ta chu môi lên, làm nũng với Triệu Ngọc: “Em không cần tiền thưởng gì, cũng không ham thăng quan tiến chức, nếu như thật sự phá được án, anh phải ghi nhớ công lao của em đó. Như vậy, việc em được nhận vào chính thức cũng xem như có kết quả rồi. Vì vậy em sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ anh!”.
“Được! Không thành vấn đề!” Triệu Ngọc vừa vỗ ngực đảm bảo, vừa có cảm giác cơ thể của mình đang dần nhẹ bẫng.
“Được rồi!” Trương Cảnh Phong lên tiếng: “Việc tra tư liệu cậu cứ yên tâm giao cho tôi! Cho tôi ba ngày, tôi bảo đảm sẽ tra được hết tất tật tần về Lưu Bằng Phi cho cậu, ngay cả tổ tông tám đời nhà anh ta cũng phải tra cho ra!”.
“Được! Được! Hừm...” Tuy rằng cảm thấy có chút lâng lâng, nhưng Triệu Ngọc vẫn không quên việc chính, vội hỏi Trương Cảnh Phong: “Lão Trương, không biết anh có người quen nào bên phân cục Nhữ Dương không? Tôi muốn trực tiếp đi đến đó thẩm vấn Lưu Bằng Phi.”.
“Hờ!” Thật không ngờ rằng, sau khi nghe xong, Trương Cảnh Phong bỗng bật cười: “Cái này dễ mà! Tìm Lương Hoan đấy! Vợ của Lương Hoan làm việc bên phân cục Nhữ Dương! Hừm... Hình như là... bên tổ chống tội phạm ma tuý, có thể còn là phó trưởng khoa nữa!”.
“Vậy à?” Triệu Ngọc nghe xong cảm thấy vui sướng, sau đó lại cảm thấy có chút chán nản. Thử nghĩ đi, vợ của Lương Hoan là phó trưởng khoa, kết quả là anh ta vẫn bị điều sang tổ khác! Còn mình ngay cả người chống lưng cũng không có, nếu như có một ngày nào đó bị điều đi chỗ khác, kết quả chắc chắn sẽ thảm hơn cả Lương Hoan!
Vì vậy, dù thế nào đi nữa cũng phải phá được vụ án này.
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho tiểu Lương liền!” Trương Cảnh Phong móc điện thoại ra: “Cậu cứ yên tâm đi, vụ án thảm sát này vốn là một cái gai trong lòng tôi và tiểu Lương, chắc chắn cậu ta sẽ giúp cậu!”.
Vừa nói xong, Trương Cảnh Phong lập tức gọi điện cho Lương Hoan. Lương Hoan vừa nghe là vụ án thảm sát có manh mối mới thì cũng rất vui mừng, vội nói là chuyện này cứ giao cho anh ta, chỉ cần vợ anh ta ra mặt, ngày mai lập tức sẽ được đến thẩm vấn nghi phạm!
Vừa cúp máy xong thì Hồ Bân cũng đã xong việc của mình. Cậu ta trả cái bóp lại cho Triệu Ngọc, nói rằng tổng cộng lấy được bốn mẫu vân tay trên cái bóp. Mẫu vân tay đã lấy xong rồi, bây giờ chỉ còn chờ đối chiếu thôi!
Lý Bối Ni lập tức nhận công việc đối chiếu mẫu vân tay...
Nhìn thấy bạn bè dốc hết sức giúp đỡ mình như thế, Triệu Ngọc cảm thấy khá vui mừng. Từ sau khi xuyên không đến đây, tuy bình thường hắn ta rất ngạo mạn hống hách, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có chút cô đơn.
Thế nhưng hôm nay thì khác rồi, tuy rằng tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá chỉ có một mình hắn, nhưng có được những người bạn như thế, xem như đã có được đội nhóm của mình rồi.
Từ giờ trở đi, hắn không còn cô đơn một mình nữa!
“Không có!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Anh không quen biết gì với bên phân cục Nhữ Dương cả.”.
“Em cũng vậy!” Lý Bôi Ni vểnh môi lên: “Bên đó em không quen2ai cả! Hay là hỏi tổ trưởng Bành Hân thử? Để xem chị ấy có giúp được gì không?”.
“Thôi đừng!” Triệu Ngọc lắc đầu lần hai: “Hung thủ của vụ án8xác chết ở hồ chứa nước vẫn chưa bắt được, chị đại sắp điên lên rồi! Đừng nên gây thêm phiền phức cho chị ấy thì hơn!”.
“Vậy… Lão Mao thì sao?”6Lý Bối Ni nói tiếp: “Tổ trưởng Mao quen biết rộng, hay là gọi điện thoại cho anh ấy?”.
“Ủa? Anh đột nhiên nghĩ ra một người! Tên tiểu tử Lan Bác3cũng được!” Triệu Ngọc nói: “Cha dượng cậu ta là lãnh đạo cấp thành phố, nếu như chịu giúp đỡ thì chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều chứ?”.
“Nhưng tên đó là5người bên tổ B mà!” Lý Bối Ni lo lắng: “Anh không lo lắng là tổ trưởng Khúc Bình…”.
“Hờ! Lần này đâu phải điều tra vụ án chặt tay!” Triệu Ngọc lên tiếng: “Anh đang tra án một cách quang minh chính đại, đâu có gì phải giấu giếm, chị ta biết thì có làm sao?”.
Lúc hai người đang bàn bạc với nhau thì Trương Cảnh Phong đã quay lại rồi, vừa vào cửa đã kêu lên với vẻ phấn khích: “Tra ra rồi!”.
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, còn chưa tới năm phút mà anh ta đã điều tra được thông tin, Trương Cảnh Phong quả thật rất lợi hại!
“Cái người cậu định tìm tên là Lưu Bằng Phi, là người của thôn Mục Quan, huyện SL.” Trương Cảnh Phong còn không thèm ngồi xuống, vừa cầm điện thoại vừa đọc: “Năm nay 41 tuổi, kinh doanh quần áo sỉ, số tiền trong mấy tấm thẻ ngân hàng đó cộng lại lên đến một triệu mấy, anh ta còn có ba căn nhà, hai chiếc xe hơi nữa.”.
“Tên này… Giàu vậy!” Triệu Ngọc khẽ gãi đầu, lên tiếng hỏi theo thói quen: “Lão Trương à, anh có tra được mật khẩu thẻ không?”.
Nghe được câu này, sắc mặt Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ni liền tối sầm lại.
“Đàn anh… Anh định làm gì?” Lý Bối Ni hỏi một câu.
“Hờ hờ… Anh đùa thôi!” Triệu Ngọc ý thức được mình lỡ lời, vội lên tiếng giải thích: “Anh thấy bầu không khí căng thẳng quá, thư giãn chút thôi, hờ hờ… Tiếp đi… Tiếp đi…”.
“Nhưng mà tên này có rất nhiều thói xấu, đã từng bị bắt mấy lần rồi!” Trương Cảnh Phong ngừng một hồi rồi giới thiệu tiếp: “Đánh nhau, kiếm chuyện gây sự, tụ tập bài bạc, lỗi nghiêm trọng thì chưa thấy, nhưng lỗi nhỏ thì có cả đống! Tôi mới xem qua thông báo nội bộ, tên này bị bắt vì tội gây thương tích nghiêm trọng cho người khác, đang bị phân cục Nhữ Dương bắt giữ điều tra.”.
“Vậy… Người này và Lâm Mỹ Phượng… có quan hệ gì?”
“Theo như những thông tin nắm được trước mắt, anh ta và Lâm Mỹ Phượng không có tiếp xúc gì cả, nhưng mà…” Trương Cảnh Phong đột nhiên nói với vẻ thần thần bí bí: “Nhưng mà anh ta và Vu Chí Căn lại là đồng hương, cả hai đều là người của thôn Mục Quan, huyện SL.”.
“À… Hèn gì thấy quen quen!” Lúc này Triệu Ngọc mới đột nhiên nhớ ra, Vu Chí Căn đúng thật là người của thôn Mục Quan.
“What! Thật sự là quá thần kì!” Hai mắt Lý Bối Ni sáng rực lên: “Tấm ảnh, đồng hương! Có một manh mối thì còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng nếu gộp hai manh mối này lại, chuyện này… chắc không phải trùng hợp gì chứ?”
“Nhưng…” Trương Cảnh Phong lại nói tiếp: “Nhưng thông tin về Lưu Bằng Phi không nhiều lắm, mối quan hệ giữa anh ta với Vu Chí Căn và Lâm Mỹ Phượng thì còn cần phải điều tra thêm mới biết được!”
“Người anh em à!” Trương Cảnh Phong nói với vẻ kích động: “Sau này anh trai tôi đây sẽ quyết tâm đi theo cậu! Tuy rằng tôi làm việc ở khoa điều tra án mất tích, nhưng có thể hỗ trợ cho cậu mọi lúc mọi nơi! Mẹ kiếp, đây là một vụ án thảm sát của mười năm trước đấy! Nếu chúng ta có thể phá được vụ án này thì chắc chắn sẽ nổi tiếng đó!”.
“Được, có nghĩa khí!” Triệu Ngọc cười hì hì, vừa vỗ vai Trương Cảnh Phong vừa hỏi: “À đúng rồi, 60 nghìn tiền thưởng mà anh nói với tôi có thật không vậy?”.
“Ui, nhìn cậu này!” Trương Cảnh Phong cũng vỗ mạnh vào vai Triệu Ngọc: “60 nghìn chỉ là tiền thưởng cấp thành phố thôi. Đến lúc đó, phân cục chúng ta cũng sẽ có thưởng! Anh em à, cậu yên tâm, cậu là thành viên kiêm tổ trưởng của tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá, không ai giành với cậu đâu! Tôi chỉ mong có thể đi theo cậu để mau chóng được thăng quan tiến chức, hì hì…”.
“Xời!” Lý Bối Ni chẹp miệng, nói với vẻ khinh bỉ: “Cái gì chứ! Bây giờ còn chưa điều tra được gì mà! Tội phạm còn chưa tra ra được, hai anh đã bắt đầu ăn mừng rồi à! Thật là, đàn anh...” Cô ta chu môi lên, làm nũng với Triệu Ngọc: “Em không cần tiền thưởng gì, cũng không ham thăng quan tiến chức, nếu như thật sự phá được án, anh phải ghi nhớ công lao của em đó. Như vậy, việc em được nhận vào chính thức cũng xem như có kết quả rồi. Vì vậy em sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ anh!”.
“Được! Không thành vấn đề!” Triệu Ngọc vừa vỗ ngực đảm bảo, vừa có cảm giác cơ thể của mình đang dần nhẹ bẫng.
“Được rồi!” Trương Cảnh Phong lên tiếng: “Việc tra tư liệu cậu cứ yên tâm giao cho tôi! Cho tôi ba ngày, tôi bảo đảm sẽ tra được hết tất tật tần về Lưu Bằng Phi cho cậu, ngay cả tổ tông tám đời nhà anh ta cũng phải tra cho ra!”.
“Được! Được! Hừm...” Tuy rằng cảm thấy có chút lâng lâng, nhưng Triệu Ngọc vẫn không quên việc chính, vội hỏi Trương Cảnh Phong: “Lão Trương, không biết anh có người quen nào bên phân cục Nhữ Dương không? Tôi muốn trực tiếp đi đến đó thẩm vấn Lưu Bằng Phi.”.
“Hờ!” Thật không ngờ rằng, sau khi nghe xong, Trương Cảnh Phong bỗng bật cười: “Cái này dễ mà! Tìm Lương Hoan đấy! Vợ của Lương Hoan làm việc bên phân cục Nhữ Dương! Hừm... Hình như là... bên tổ chống tội phạm ma tuý, có thể còn là phó trưởng khoa nữa!”.
“Vậy à?” Triệu Ngọc nghe xong cảm thấy vui sướng, sau đó lại cảm thấy có chút chán nản. Thử nghĩ đi, vợ của Lương Hoan là phó trưởng khoa, kết quả là anh ta vẫn bị điều sang tổ khác! Còn mình ngay cả người chống lưng cũng không có, nếu như có một ngày nào đó bị điều đi chỗ khác, kết quả chắc chắn sẽ thảm hơn cả Lương Hoan!
Vì vậy, dù thế nào đi nữa cũng phải phá được vụ án này.
“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho tiểu Lương liền!” Trương Cảnh Phong móc điện thoại ra: “Cậu cứ yên tâm đi, vụ án thảm sát này vốn là một cái gai trong lòng tôi và tiểu Lương, chắc chắn cậu ta sẽ giúp cậu!”.
Vừa nói xong, Trương Cảnh Phong lập tức gọi điện cho Lương Hoan. Lương Hoan vừa nghe là vụ án thảm sát có manh mối mới thì cũng rất vui mừng, vội nói là chuyện này cứ giao cho anh ta, chỉ cần vợ anh ta ra mặt, ngày mai lập tức sẽ được đến thẩm vấn nghi phạm!
Vừa cúp máy xong thì Hồ Bân cũng đã xong việc của mình. Cậu ta trả cái bóp lại cho Triệu Ngọc, nói rằng tổng cộng lấy được bốn mẫu vân tay trên cái bóp. Mẫu vân tay đã lấy xong rồi, bây giờ chỉ còn chờ đối chiếu thôi!
Lý Bối Ni lập tức nhận công việc đối chiếu mẫu vân tay...
Nhìn thấy bạn bè dốc hết sức giúp đỡ mình như thế, Triệu Ngọc cảm thấy khá vui mừng. Từ sau khi xuyên không đến đây, tuy bình thường hắn ta rất ngạo mạn hống hách, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có chút cô đơn.
Thế nhưng hôm nay thì khác rồi, tuy rằng tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá chỉ có một mình hắn, nhưng có được những người bạn như thế, xem như đã có được đội nhóm của mình rồi.
Từ giờ trở đi, hắn không còn cô đơn một mình nữa!