Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-94.txt
Chương 94: SỢ GÌ GẶP NẤY
Sau khi vui mừng xong, Triệu Ngọc quyết định, mau chóng gọi Lương Hoan đến, mời mọi người cùng đi nhậu! Giờ này đã gần 8 giờ tối rồi, những người khác cũng cảm thấy đói bụng nên đều vui vẻ đồng ý.
Nhưng mà, do trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ về vụ án nên tối hôm đó cũng không uống bao nhiêu rượu cả,2chỉ là ngồi bàn về vụ án, đợi sau khi ăn no xong thì ai về nhà nấy.
Triệu Ngọc vừa về đến phòng trọ thì đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo kết thúc của hệ thống Kỳ Ngộ. Lần này đạt được 80%, hắn lại nhận được một cái máy nghe lén tàng hình!
Cái máy nghe lén lần trước vừa hay đã xài hết rồi, bây8giờ lại nhận được một cái cũng không tồi!
Triệu Ngọc nhớ lại và bắt đầu sắp xếp, ghi nhớ những chuyện xảy ra ngày hôm nay một cách tỉ mỉ.
Quẻ “Cấn Khảm” hôm nay đã kết thúc như thế rồi, tuy rằng trước đó đã có chuẩn bị trước, nhưng phương thức xuất hiện và kết quả cuối cùng của chuyến kỳ ngộ lại hoàn toàn vượt6khỏi tầm tưởng tượng của hắn!
Hắn vốn tưởng là quẻ Khảm – quẻ đại diện cho phái nữ xuất hiện, mình sẽ gặp được Diêu Giai, cuối cùng lại gặp phải nữ ma đầu Miêu Anh kia!
Ngoài ra hắn còn tưởng là hôm nay mình sẽ tìm được manh mối từ chỗ Lâm Mỹ Phượng, nhưng thật không ngờ rằng lại tìm được manh mối từ trong3bóp của một người xa lạ!
Hệ thống Kỳ Ngộ của tao à!
Mày làm như vậy tao thật sự không đoán ra nổi luôn đấy! Không biết manh mối mới tìm được lần này có thật sự có thể giúp tao phá vụ án thảm sát không nữa?
Tuy rằng có uống chút rượu, nhưng đầu óc Triệu Ngọc vẫn còn rất tỉnh táo.
Hắn ghi nhớ mọi chuyện xong5lại bắt tay vào sắp xếp manh mối vụ án.
Từ sau vụ án chặt tay, Triệu Ngọc bèn bắt đầu cảm thấy hứng thú với việc phá án. Tuy rằng vụ án thảm sát này không được nhiều người quan tâm như vụ án chặt tay, nhưng nó lại là một vụ 10 năm vẫn chưa phá được! Nhiều năm như thế cũng chưa có ai tìm được hung thủ, việc phá vụ án này lại càng trở nên thú vị hơn hết!
Nếu lỡ như mình thật sự có thể phá được vụ án này! Tiền thưởng và vinh dự chỉ là bình thường thôi, quan trọng nhất vẫn là có thể mài bớt nhuệ khí của Lưu Trường Hổ! Để cho lão ta biết rằng, mình đây là một cao thủ phá án tài năng!
Thế nhưng...
Triệu Ngọc cũng có chút lo lắng, không biết manh mối mới tìm thấy hôm nay có liên quan đến vụ án thảm sát hay không? Nếu lỡ như chỉ là một sự trùng hợp gì đó, vậy tâm trạng phấn khởi của hắn lúc nãy cũng chỉ là tự mình đa tình mà thôi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại lấy những tài liệu liên quan đến vụ án thảm sát ra, tiếp đó đặt cả cái bóp của Lưu Bằng Phi lên bàn, bắt đầu quan sát tỉ mỉ, tập trung suy nghĩ.
Không biết rốt cuộc cái tên Lưu Bằng Phi này có quan hệ gì với Vu Chí Căn và Lâm Mỹ Phượng?
Còn nữa, nếu ngày mai mình có thể đến thẩm vấn Lưu Bằng Phi ở phân cục Nhữ Dương, mình nên hỏi anh ta câu hỏi gì đây? Nếu tên đó không chịu hợp tác, mình nên làm gì? Có thể ép cung không?
Suy nghĩ một hồi, Triệu Ngọc lại lấy tấm ảnh ra xem lần nữa.
Lâm Mỹ Phượng trong bức ảnh tuy còn rất trẻ nhưng sắc mặt lại trắng bệch, trông rất tiều tuỵ, bên má phải còn có vết bầm tím rõ rệt. Chị ta kẹp một chiếc kẹp tóc bình thường, mặc chiếc áo len màu trắng đơn giản, nhìn cảnh nền phía sau, có vẻ như chị ta đang đi mua rau ở chợ vậy.
Vu Chí Căn thường xuyên đánh đập Lâm Mỹ Phượng, vết bầm trên mặt chị ta có phải cũng là do Vu Chí Căn đánh không?
Triệu Ngọc nhìn kĩ vào tấm ảnh. Hắn phát hiện ánh mắt của Lâm Mỹ Phượng trong bức ảnh không hề hướng về ống kính mà là đang nhìn sạp bán rau nào đó, chắc chỉ là đang mua rau thôi!
Bộ dạng này...
Triệu Ngọc nhớ lại về cảnh quay trong một vài bộ phim nào đó, bức ảnh này rất giống bị chụp lén! Cũng tức là, lúc chụp tấm ảnh này, Lâm Mỹ Phượng không hề hay biết có người đang chụp hình chị ta.
Vậy...
Tấm ảnh này... là do ai chụp?
Lưu Bằng Phi sao?
Tại sao anh ta phải chụp lén Lâm Mỹ Phượng?
Việc Lưu Bằng Phi chụp lén và cái chết của Vu Chí Căn có liên quan gì không?
Đêm hôm đó, Triệu Ngọc suy nghĩ đến rất khuya mới ngủ. Do lúc chuẩn bị ngủ đã hơn 12 giờ đêm rồi, hắn quyết định mở thêm một quẻ nữa!
Kết quả lần này khiến người ta cảm thấy vui mừng, hắn lại mở được quẻ “Cấn Khảm”! Chỉ là nội dung quẻ bói lần này khác hẳn: Cấn tức núi Khảm tức nước, sơn cao khi thuỷ (núi cao lấn át nước), sự phong thuyền đê (chuyện như núi cao, thuyền thì thấp), vô động nhi nhập (không có hang động vẫn tiến vào), toái mạt phi tiên (mảnh vỡ bắn tung)!
Cũng giống như mọi lần, Triệu Ngọc biết rằng kỳ ngộ của ngày hôm nay chắc chắn sẽ có liên quan đến phụ nữ và công việc, nhưng Triệu Ngọc vẫn không thể nào hiểu được nội dung quẻ bói khó hiểu như thế.
Anh ta còn nhập nội dung quẻ bói lên mạng để tra thử, nhưng vẫn giống như những lần trước, không tra ra được gì cả.
Đêm hôm đó, Triệu Ngọc ngủ không ngon giấc, lăn qua lăn lại, khó khăn lắm mới sắp ngủ say thì đồng hồ báo thức lại reo lên.
Hắn vội bật dậy, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuất phát.
Do hôm nay phải đến phân cục Nhữ Dương nên hắn cố tình mặc cảnh phục. Phải công nhận sau khi Triệu Ngọc mặc cảnh phục vào, khí chất thay đổi hẳn, thật sự giống như một vị điều tra viên oai phong, chính trực vậy.
Sau khi ăn sáng ở tiệm bên đường xong, hắn bèn đến sở cảnh sát lấy xe, sau đó mang theo tài liệu, chạy đến phân cục Nhữ Dương.
Trên đường đi, hắn nhận được báo cáo đối chiếu của Lý Bối Ni: Trong số 4 mẫu vân tay lấy được từ trên bóp, có 3 mẫu đã đối chiếu xong rồi. Ngoại trừ vân tay của Lưu Bằng Phi ra, hai người còn lại cũng là đối tượng thường xuyên bị bắt, nếu đoán không lầm thì hai người này chắc là đồng bọn của Lưu Bằng Phi!
Nhưng hai người này mới quen biết với Lưu Bằng Phi gần đây, nên chắc cũng không có liên quan gì đến vụ án thảm sát 10 năm trước.
Triệu Ngọc cũng cảm thấy là như vậy, bèn bảo Lý Bối Ni tạm gác manh mối này, sau này điều tra tiếp.
Khu Nhữ Dương và khu Dung Dương ngược hướng với nhau, Triệu Ngọc đi xe hết một tiếng đồng hồ mới đến được.
Do phạm vi địa lí nhỏ hẹp nên phân cục Nhữ Dương cũng nhỏ hơn phân cục Dung Dương gần một nửa. Lúc Triệu Ngọc đến nơi thì vừa đến giờ làm việc, đông người đi ra đi vào Cục Cảnh sát, trông khá chen chúc!
Tối hôm qua, Lương Hoan đã nói trước với vợ anh ta, bảo Triệu Ngọc sau khi đến nơi thì gọi điện cho vợ anh ta trước.
“Chị dâu, em là Triệu Ngọc, anh Lương có nói với chị chưa? Bây giờ em đã đến chỗ làm của chị rồi!” Sau khi đối phương bắt máy, Triệu Ngọc bèn lên tiếng nói về mục đích đến hôm nay.
“À, là tiểu Triệu à!” Đầu dây bên kia có hơi ồn ào: “Ừ, chuyện của cậu, Lương Hoan đã nói qua với chị, chị sắp xếp xong rồi! Vậy đi, bây giờ cậu đi đến Đội Trọng án tìm đội trưởng Miêu Anh, chị đã báo một tiếng với cô ấy rồi!”.
Khi nghe đến hai chữ “Miêu Anh”, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy có chút choáng váng.
Bà nội nhà nó!
Đúng là sợ gì gặp nấy, tại sao lại là cô ta?
Thật không ngờ, nữ ma đầu này cũng giỏi nhỉ. Còn trẻ như thế mà đã lên đến chức đội trưởng rồi!
“Chị... Chị dâu!” Triệu Ngọc lắp bắp: “Ngoại trừ Miêu Anh còn có thể nhờ người khác không?”.
“Sao?” Vợ Lương Hoan nghe không hiểu, nói thẳng: “Yên tâm đi, chị đã báo cho cô ấy biết rồi! Cô ấy là đội trưởng Đội Cơ động, tội phạm bị giam giữ ở chỗ cô ấy! À đúng rồi, cậu cứ trực tiếp nói với cô ấy là cậu đến từ phân cục Dung Dương! Tiểu Triệu, con chị bị bệnh, đang phải truyền nước biển, chị cúp máy trước đây, có việc gì cậu cứ tìm chị tiếp là được!”.
Vừa nói xong, Triệu Ngọc còn chưa kịp phản ứng gì thì bên kia đã cúp máy rồi!
Em...
Bà nội...
Vừa nghĩ đến việc mình lại phải gặp nữ ma đầu đáng ghét đó, Triệu Ngọc ngay cả câu “bà nội nhà nó!” cũng sắp không chửi ra nổi nữa rồi.
Sau khi vui mừng xong, Triệu Ngọc quyết định, mau chóng gọi Lương Hoan đến, mời mọi người cùng đi nhậu! Giờ này đã gần 8 giờ tối rồi, những người khác cũng cảm thấy đói bụng nên đều vui vẻ đồng ý.
Nhưng mà, do trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ về vụ án nên tối hôm đó cũng không uống bao nhiêu rượu cả,2chỉ là ngồi bàn về vụ án, đợi sau khi ăn no xong thì ai về nhà nấy.
Triệu Ngọc vừa về đến phòng trọ thì đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo kết thúc của hệ thống Kỳ Ngộ. Lần này đạt được 80%, hắn lại nhận được một cái máy nghe lén tàng hình!
Cái máy nghe lén lần trước vừa hay đã xài hết rồi, bây8giờ lại nhận được một cái cũng không tồi!
Triệu Ngọc nhớ lại và bắt đầu sắp xếp, ghi nhớ những chuyện xảy ra ngày hôm nay một cách tỉ mỉ.
Quẻ “Cấn Khảm” hôm nay đã kết thúc như thế rồi, tuy rằng trước đó đã có chuẩn bị trước, nhưng phương thức xuất hiện và kết quả cuối cùng của chuyến kỳ ngộ lại hoàn toàn vượt6khỏi tầm tưởng tượng của hắn!
Hắn vốn tưởng là quẻ Khảm – quẻ đại diện cho phái nữ xuất hiện, mình sẽ gặp được Diêu Giai, cuối cùng lại gặp phải nữ ma đầu Miêu Anh kia!
Ngoài ra hắn còn tưởng là hôm nay mình sẽ tìm được manh mối từ chỗ Lâm Mỹ Phượng, nhưng thật không ngờ rằng lại tìm được manh mối từ trong3bóp của một người xa lạ!
Hệ thống Kỳ Ngộ của tao à!
Mày làm như vậy tao thật sự không đoán ra nổi luôn đấy! Không biết manh mối mới tìm được lần này có thật sự có thể giúp tao phá vụ án thảm sát không nữa?
Tuy rằng có uống chút rượu, nhưng đầu óc Triệu Ngọc vẫn còn rất tỉnh táo.
Hắn ghi nhớ mọi chuyện xong5lại bắt tay vào sắp xếp manh mối vụ án.
Từ sau vụ án chặt tay, Triệu Ngọc bèn bắt đầu cảm thấy hứng thú với việc phá án. Tuy rằng vụ án thảm sát này không được nhiều người quan tâm như vụ án chặt tay, nhưng nó lại là một vụ 10 năm vẫn chưa phá được! Nhiều năm như thế cũng chưa có ai tìm được hung thủ, việc phá vụ án này lại càng trở nên thú vị hơn hết!
Nếu lỡ như mình thật sự có thể phá được vụ án này! Tiền thưởng và vinh dự chỉ là bình thường thôi, quan trọng nhất vẫn là có thể mài bớt nhuệ khí của Lưu Trường Hổ! Để cho lão ta biết rằng, mình đây là một cao thủ phá án tài năng!
Thế nhưng...
Triệu Ngọc cũng có chút lo lắng, không biết manh mối mới tìm thấy hôm nay có liên quan đến vụ án thảm sát hay không? Nếu lỡ như chỉ là một sự trùng hợp gì đó, vậy tâm trạng phấn khởi của hắn lúc nãy cũng chỉ là tự mình đa tình mà thôi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại lấy những tài liệu liên quan đến vụ án thảm sát ra, tiếp đó đặt cả cái bóp của Lưu Bằng Phi lên bàn, bắt đầu quan sát tỉ mỉ, tập trung suy nghĩ.
Không biết rốt cuộc cái tên Lưu Bằng Phi này có quan hệ gì với Vu Chí Căn và Lâm Mỹ Phượng?
Còn nữa, nếu ngày mai mình có thể đến thẩm vấn Lưu Bằng Phi ở phân cục Nhữ Dương, mình nên hỏi anh ta câu hỏi gì đây? Nếu tên đó không chịu hợp tác, mình nên làm gì? Có thể ép cung không?
Suy nghĩ một hồi, Triệu Ngọc lại lấy tấm ảnh ra xem lần nữa.
Lâm Mỹ Phượng trong bức ảnh tuy còn rất trẻ nhưng sắc mặt lại trắng bệch, trông rất tiều tuỵ, bên má phải còn có vết bầm tím rõ rệt. Chị ta kẹp một chiếc kẹp tóc bình thường, mặc chiếc áo len màu trắng đơn giản, nhìn cảnh nền phía sau, có vẻ như chị ta đang đi mua rau ở chợ vậy.
Vu Chí Căn thường xuyên đánh đập Lâm Mỹ Phượng, vết bầm trên mặt chị ta có phải cũng là do Vu Chí Căn đánh không?
Triệu Ngọc nhìn kĩ vào tấm ảnh. Hắn phát hiện ánh mắt của Lâm Mỹ Phượng trong bức ảnh không hề hướng về ống kính mà là đang nhìn sạp bán rau nào đó, chắc chỉ là đang mua rau thôi!
Bộ dạng này...
Triệu Ngọc nhớ lại về cảnh quay trong một vài bộ phim nào đó, bức ảnh này rất giống bị chụp lén! Cũng tức là, lúc chụp tấm ảnh này, Lâm Mỹ Phượng không hề hay biết có người đang chụp hình chị ta.
Vậy...
Tấm ảnh này... là do ai chụp?
Lưu Bằng Phi sao?
Tại sao anh ta phải chụp lén Lâm Mỹ Phượng?
Việc Lưu Bằng Phi chụp lén và cái chết của Vu Chí Căn có liên quan gì không?
Đêm hôm đó, Triệu Ngọc suy nghĩ đến rất khuya mới ngủ. Do lúc chuẩn bị ngủ đã hơn 12 giờ đêm rồi, hắn quyết định mở thêm một quẻ nữa!
Kết quả lần này khiến người ta cảm thấy vui mừng, hắn lại mở được quẻ “Cấn Khảm”! Chỉ là nội dung quẻ bói lần này khác hẳn: Cấn tức núi Khảm tức nước, sơn cao khi thuỷ (núi cao lấn át nước), sự phong thuyền đê (chuyện như núi cao, thuyền thì thấp), vô động nhi nhập (không có hang động vẫn tiến vào), toái mạt phi tiên (mảnh vỡ bắn tung)!
Cũng giống như mọi lần, Triệu Ngọc biết rằng kỳ ngộ của ngày hôm nay chắc chắn sẽ có liên quan đến phụ nữ và công việc, nhưng Triệu Ngọc vẫn không thể nào hiểu được nội dung quẻ bói khó hiểu như thế.
Anh ta còn nhập nội dung quẻ bói lên mạng để tra thử, nhưng vẫn giống như những lần trước, không tra ra được gì cả.
Đêm hôm đó, Triệu Ngọc ngủ không ngon giấc, lăn qua lăn lại, khó khăn lắm mới sắp ngủ say thì đồng hồ báo thức lại reo lên.
Hắn vội bật dậy, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuất phát.
Do hôm nay phải đến phân cục Nhữ Dương nên hắn cố tình mặc cảnh phục. Phải công nhận sau khi Triệu Ngọc mặc cảnh phục vào, khí chất thay đổi hẳn, thật sự giống như một vị điều tra viên oai phong, chính trực vậy.
Sau khi ăn sáng ở tiệm bên đường xong, hắn bèn đến sở cảnh sát lấy xe, sau đó mang theo tài liệu, chạy đến phân cục Nhữ Dương.
Trên đường đi, hắn nhận được báo cáo đối chiếu của Lý Bối Ni: Trong số 4 mẫu vân tay lấy được từ trên bóp, có 3 mẫu đã đối chiếu xong rồi. Ngoại trừ vân tay của Lưu Bằng Phi ra, hai người còn lại cũng là đối tượng thường xuyên bị bắt, nếu đoán không lầm thì hai người này chắc là đồng bọn của Lưu Bằng Phi!
Nhưng hai người này mới quen biết với Lưu Bằng Phi gần đây, nên chắc cũng không có liên quan gì đến vụ án thảm sát 10 năm trước.
Triệu Ngọc cũng cảm thấy là như vậy, bèn bảo Lý Bối Ni tạm gác manh mối này, sau này điều tra tiếp.
Khu Nhữ Dương và khu Dung Dương ngược hướng với nhau, Triệu Ngọc đi xe hết một tiếng đồng hồ mới đến được.
Do phạm vi địa lí nhỏ hẹp nên phân cục Nhữ Dương cũng nhỏ hơn phân cục Dung Dương gần một nửa. Lúc Triệu Ngọc đến nơi thì vừa đến giờ làm việc, đông người đi ra đi vào Cục Cảnh sát, trông khá chen chúc!
Tối hôm qua, Lương Hoan đã nói trước với vợ anh ta, bảo Triệu Ngọc sau khi đến nơi thì gọi điện cho vợ anh ta trước.
“Chị dâu, em là Triệu Ngọc, anh Lương có nói với chị chưa? Bây giờ em đã đến chỗ làm của chị rồi!” Sau khi đối phương bắt máy, Triệu Ngọc bèn lên tiếng nói về mục đích đến hôm nay.
“À, là tiểu Triệu à!” Đầu dây bên kia có hơi ồn ào: “Ừ, chuyện của cậu, Lương Hoan đã nói qua với chị, chị sắp xếp xong rồi! Vậy đi, bây giờ cậu đi đến Đội Trọng án tìm đội trưởng Miêu Anh, chị đã báo một tiếng với cô ấy rồi!”.
Khi nghe đến hai chữ “Miêu Anh”, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy có chút choáng váng.
Bà nội nhà nó!
Đúng là sợ gì gặp nấy, tại sao lại là cô ta?
Thật không ngờ, nữ ma đầu này cũng giỏi nhỉ. Còn trẻ như thế mà đã lên đến chức đội trưởng rồi!
“Chị... Chị dâu!” Triệu Ngọc lắp bắp: “Ngoại trừ Miêu Anh còn có thể nhờ người khác không?”.
“Sao?” Vợ Lương Hoan nghe không hiểu, nói thẳng: “Yên tâm đi, chị đã báo cho cô ấy biết rồi! Cô ấy là đội trưởng Đội Cơ động, tội phạm bị giam giữ ở chỗ cô ấy! À đúng rồi, cậu cứ trực tiếp nói với cô ấy là cậu đến từ phân cục Dung Dương! Tiểu Triệu, con chị bị bệnh, đang phải truyền nước biển, chị cúp máy trước đây, có việc gì cậu cứ tìm chị tiếp là được!”.
Vừa nói xong, Triệu Ngọc còn chưa kịp phản ứng gì thì bên kia đã cúp máy rồi!
Em...
Bà nội...
Vừa nghĩ đến việc mình lại phải gặp nữ ma đầu đáng ghét đó, Triệu Ngọc ngay cả câu “bà nội nhà nó!” cũng sắp không chửi ra nổi nữa rồi.
Bình luận facebook