Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-964
Chương 964: Khương khoa chạy mau
Sao lại thế này!?
Chuyện xảy ra q3uá đột nhiên khiến Triệu Ngọc vô cùng ho3ang mang, mà Khương Khoa và Điền Húc Đôn2g ở cách vách cũng kêu lên đầy sợ hãi gi8ống Triệu Ngọc.
Sao lại thế này?9
Loảng xoảng loảng xoảng...
Chẳng phải chiếc xe này là chiếc do người bí ẩn chuẩn bị cho Khương Khoa để vượt ngục sao?
Nhưng mà... sao lại có thể như vậy được chứ?
Không phải Khương Khoa đã phái người lái chiếc xe này chạy trốn về phía Bắc, hơn nữa còn vứt nó xuống sông rồi sao?
Nhưng mà...
Két két két...
Một loạt tiếng kim loại vang lên, Điền Húc Đông đã cầm chìa khóa mở cửa siêu thị ra rồi vọt vào.
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong siêu thị, Điền Húc Đông hoàn toàn ngây ngẩn: “Sao... Sao... sao lại thế này?”
Một giây sau, hắn ta chợt nhìn thấy chiếc xe van màu vàng, còn nhận ra người đang điều khiển chiếc xe nữa, cho nên vừa kêu to vừa chạy tới ngay lập tức, miệng không ngừng hô: “A Vinh, A Vinh, sao lại thế này? Tại sao cậu lại quay lại...”
“Chuyện này...” Khương Khoa theo sát sau lưng Điền Húc Đông cũng nhìn thấy chiếc xe van màu vàng, hắn ta lập tức thấy nghi ngờ, hỏi: “Chiếc xe này... chiếc xe này, không phải tôi đã bảo cậu đem nó đi tiêu hủy rồi sao? Chế tiệt! Cậu điên rồi à? Tại sao lại lái xe về? Không sợ bị cảnh sát đuổi theo sao...”
“A Vinh, A Vinh...” Điền Húc Đông chạy nhanh tới bên cạnh chiếc xe van màu vàng, đang định mở cửa xe bên cạnh ghế lái ra để vào cứu người.
Sau khi xe hơi lao vào siêu thị, cửa sổ sát đất và tủ trưng bày hàng hóa của siêu thị liên tục vỡ loảng xoảng, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh, khung cảnh cũng vô cùng hỗn loạn.
Triệu Ngọc vội ngồi ở cửa của kho hàng nhỏ để rình, chỉ thấy chiếc xe màu vàng kia chỉ còn cách mình hơn mười mét, bởi vì bánh xe đè lên tủ trưng bày nên mặc dù động cơ vẫn còn vang ầm ầm nhưng bánh xe chỉ có thể xoay giữa không trung...
Bảo trì Thiên Võng!
Đến khi nhìn thấy rõ bốn chữ này, Triệu Ngọc lập tức trừng to mắt, lưỡi cũng cứng lại.
Chiếc xe này... sao lại quen mắt như vậy chứ?
Qua khe hở của cánh cửa nhỏ, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy đúng là có người đang ngồi trên ghế điều khiển của chiếc xe, nhưng mà người nọ đã gục xuống tay lái, hình như đã bị hôn mê.
“Này! Lão Điền! Đừng đến gần đó!!!” Bỗng nhiên, Khương Khoa dường như nhận ra có chuyện gì bất thường, vừa lớn tiếng nhắc nhở Điền Húc Đông vừa nhanh chóng đuổi theo.
Không ngờ, khi Khương Khoa vừa dứt lời thì chợt có một bóng người vọt ra từ trong cửa sổ phía ghế lái phụ của xe van màu vàng, tốc độ của người này cực nhanh, trong tay còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Á!?” Điền Húc Đông bị dọa sợ đến mức hét to một tiếng, lập tức lùi về phía sau. Nhưng khi hắn ta vừa xoay người thì một con dao găm bắt mắt đã đâm thẳng vào ngực hắn ta, sâu đến tận chuôi dao!
“Mẹ nó...”
Điền Húc Đông loạng choạng hai bước, máu trong miệng lập tức phun ra, “bịch” một tiếng, hắn ta quỳ một gối xuống đất.
“Điền Húc! A!?”
Khương Khoa quát to một tiếng, xông lên phía trước, đỡ lấy Điền Húc Đông.
Nhưng một người đàn ông đầu hói có dáng người thấp lùn ở sau lưng Điền Húc Đông đã vọt ra khỏi xe, bên tay trái còn cầm một con dao găm khác, đâm thẳng về phía Khương Khoa!
Con bà nó!
Hỏng rồi!
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, mặc dù Triệu Ngọc đang núp trong kho hàng nhỏ và nhìn thấy hết, nhưng lại không kịp phản ứng. Mãi đến lúc nhìn thấy Khương Khoa đang gặp nguy hiểm thì hắn mới nhớ ra rằng mình tuyệt đối không thể để Khương Khoa chết ở chỗ này được!
Nếu như Khương Khoa chết thì có lẽ, mình sẽ xong đời theo luôn!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội đẩy cửa ra, định xông tới cứu người. Nhưng nước ở xa không giải được cơn khát ở gần, hắn cách Khương Khoa quá xa, không thể kịp chạy tới cứu hắn ta được.
Có điều, Triệu Ngọc vẫn quá xem nhẹ Khương Khoa, mặc dù Khương Khoa đang đỡ Điền Húc Đông bị trúng dao, nhưng trong tay đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Khi vừa nhìn thấy một tên sát thủ vọt từ trong xe ra thì cổ tay hắn ta hơi hơi run lên, một viên đạn điện từ lao từ trong tay hắn ta ra ngoài, nhắm thẳng vào cái đầu hói của tên sát thủ!
Một giây sau, đạn điện từ phát ra một luồng điện chói mắt trên người sát thủ, người nọ bị điện giật, cả người run lẩy bẩy, sau đó ngã bịch xuống đất.
Mẹ nó!
Triệu Ngọc thấy luồng điện chợt xuất hiện, lúc này mới nhớ tới tên Khương Khoa này quen dùng súng điện. Hắn vốn đã xông ra ngoài rồi, nhưng bất đắc dĩ lại rụt trở về chỗ cũ.
Hửm!?
Khương Khoa nghe thấy có tiếng động ở phía Triệu Ngọc, cho nên vội xoay đầu lại kiểm tra. Không ngờ, hắn ta còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì nơi sát thủ đầu hói ngã xuống lại bốc lên một ngọn lửa!
Á!!!
Khương Khoa sợ hết hồn, vội kéo Điền Húc Đông lùi về sau.
Hóa ra, trong đại sảnh đầy đồ hải sản này có rất nhiều bếp lò nhỏ. Chúng đều là vật dụng để các nhân viên bán hàng nướng cá ngay tại chỗ, mà hình thức nướng tại chỗ lại rất được các du khách yêu thích, nên trong bếp lò luôn chứa đầy chất đốt dạng lỏng.
Xe ô tô tông vào số chất đốt kia, mà súng điện của Khương Khoa lại đốt nhiên liệu bên trong đó! Xung quanh lại có rất nhiều túi đựng hàng bay tán loạn, túi đựng hàng cũng rất dễ bắt lửa cho nên chỉ trong phút chốc, ngọn lửa đã bùng lên...
Vù vù...
Két két...
Kết quả, trong nháy mắt ngọn lửa dâng cao, một chiếc xe van cỡ trung chạy tới với tốc độ cao xuất hiện bên ngoài siêu thị, xe van dừng lại trước cửa, năm, sáu người trẻ tuổi mặc quần áo khác nhau lập tức lao từ trên xe xuống, trong tay ai cũng cầm dao phay, lao thẳng vào siêu thị qua ô cửa sổ bị vỡ!
“Lão Điền... Lão Điền...” Thấy tình hình không ổn, Khương Khoa vội kéo lấy Điền Húc Đông mà chạy ra ngoài. Nhưng Điền Húc Đông bị thương rất nặng, không những không thể nhúc nhích mà cũng không nói được gì, cả miệng đều đầy máu!
Dù bị như vậy, nhưng hắn ta vẫn đẩy Khương Khoa về trước, ý hắn ta vô cùng rõ ràng, là bảo Khương Khoa chạy mau, đừng để ý tới mình nữa!
“Lão Điền!” Khương Khoa lại vươn tay kéo Điền Húc Đông, nhưng Điền Húc Đông đã ngã xuống đất, không mở mắt ra được nữa.
“A!!! Tào Tứ Phần, tao nhất định phải giết cả nhà mày!” Khương Khoa ngửa mặt lên trời gào to, thấy đám côn đồ đang vọt vào trong siêu thị, hắn ta quay đầu chạy tới cửa siêu thị.
Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy chứ?
Triệu Ngọc nhìn mà hoa cả mắt, hắn không hiểu tại sao xe lại bị lái trở về, sát thủ đầu hói là chuyện gì xảy ra? Tào Tứ Phần lại là ai?
Còn nữa... tại sao những tên kia lại đuổi giết Khương Khoa?
Cùng với... Khương Khoa chạy rồi, còn mình phải làm thế nào đây?
Đương nhiên là phải đuổi theo hắn ta rồi!
Nhưng mà, thân phận của mình không thể bị lộ, phải làm thế nào đây?
Dưới tình thế gấp rút, Triệu Ngọc vội mở cột đạo cụ ra, định sử dụng một bộ trang phục tàng hình để đi ra, sau đó đuổi theo Khương Khoa.
Không ngờ, còn chưa tìm thấy trang phục tàng hình thì Khương Khoa lại quay lại.
“Mau... Chạy mau...” Chỉ thấy một tên đầu đinh đang quơ một cái ghế, liều mạng với một nhóm khác!
Hóa ra, có người đánh từ bên sườn siêu thị, ngăn chặn Khương Khoa ngay trước đại sảnh siêu thị!
Phù...
Phù...
Lúc này, ánh lửa bốc lên cuồn cuộn, cũng càng ngày càng lớn, chẳng những đốt cháy một dãy quầy hàng mà còn nuốt cả chiếc xe van màu vàng kia nữa.
Lúc Khương Khoa lùi lại tới nơi này thì đã không thể lui được nữa!
“Tào Tứ Phần, thằng đê tiện!” Khương Khoa nhặt một mảnh thủy tinh lên, vừa điên cuồng gào thét vừa chạy trốn về phía trước, muốn cứu tên đầu đinh ra.
Chậc chậc...
Trong thời điểm như vậy, cuối cùng Triệu Ngọc đã hiểu ra một vài điều. Xem ra, những tên đuổi giết Khương Khoa này chính là kẻ thù trước kia của hắn ta. Nhưng mà không hiểu sao kẻ thù của hắn ta lại có thể tìm tới được nơi này cơ chứ? Chẳng lẽ... lại là do người bí ẩn trong bóng tối kia giở trò sao?
Được rồi!
Triệu Ngọc vén tay áo lên, thầm nói trong lòng, cho dù là nguyên nhân gì đi nữa thì lần này, mình buộc phải ra tay rồi. Mặc dù Khương Khoa đã đẩy mình xuống sông, nhưng trong tình hình này thì không thể đứng nhìn hắn ta chết được.
Cho nên...
Triệu Ngọc lại mở giao diện của hệ thống ra, định sử dụng một bộ trang phục tàng hình để tấn công đối phương, bảo vệ cho tính mạng của Khương Khoa. Nhưng không ngờ, hắn còn chưa kịp mở ô đạo cụ ra thì lại chợt phát hiện có đèn chỉ thị màu đỏ hiện lên trên màn hình thăm dò của mình.
Đây là...
Hắn mở mắt ra, nhìn theo phương hướng mà đèn chỉ thị đã báo hiệu, bất ngờ thấy được chiếc xe van đang dần bị ngọn lửa nuốt chửng.
À...
Suýt chút nữa đã quên mất... dưới đáy của chiếc xe van kia còn có một quả bom!
Không sao, không sao... Triệu Ngọc tự an ủi bản thân, có lẽ quả bom đã bị mình gỡ bỏ cho nên hẳn là sẽ không phát nổ đâu nhỉ?
Ừm...
Con bà nó!!!
Một giây sau, Triệu Ngọc chợt nhớ ra chiếc xe ô tô đang bốc cháy! Nếu như bốc cháy, quả bom... sẽ có chuyện xảy ra... hay là không có đây?
Cuối cùng, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ tới đây thì chiếc xe van trong ngọn lửa đã… nổ vang!!!
Sao lại thế này!?
Chuyện xảy ra q3uá đột nhiên khiến Triệu Ngọc vô cùng ho3ang mang, mà Khương Khoa và Điền Húc Đôn2g ở cách vách cũng kêu lên đầy sợ hãi gi8ống Triệu Ngọc.
Sao lại thế này?9
Loảng xoảng loảng xoảng...
Chẳng phải chiếc xe này là chiếc do người bí ẩn chuẩn bị cho Khương Khoa để vượt ngục sao?
Nhưng mà... sao lại có thể như vậy được chứ?
Không phải Khương Khoa đã phái người lái chiếc xe này chạy trốn về phía Bắc, hơn nữa còn vứt nó xuống sông rồi sao?
Nhưng mà...
Két két két...
Một loạt tiếng kim loại vang lên, Điền Húc Đông đã cầm chìa khóa mở cửa siêu thị ra rồi vọt vào.
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong siêu thị, Điền Húc Đông hoàn toàn ngây ngẩn: “Sao... Sao... sao lại thế này?”
Một giây sau, hắn ta chợt nhìn thấy chiếc xe van màu vàng, còn nhận ra người đang điều khiển chiếc xe nữa, cho nên vừa kêu to vừa chạy tới ngay lập tức, miệng không ngừng hô: “A Vinh, A Vinh, sao lại thế này? Tại sao cậu lại quay lại...”
“Chuyện này...” Khương Khoa theo sát sau lưng Điền Húc Đông cũng nhìn thấy chiếc xe van màu vàng, hắn ta lập tức thấy nghi ngờ, hỏi: “Chiếc xe này... chiếc xe này, không phải tôi đã bảo cậu đem nó đi tiêu hủy rồi sao? Chế tiệt! Cậu điên rồi à? Tại sao lại lái xe về? Không sợ bị cảnh sát đuổi theo sao...”
“A Vinh, A Vinh...” Điền Húc Đông chạy nhanh tới bên cạnh chiếc xe van màu vàng, đang định mở cửa xe bên cạnh ghế lái ra để vào cứu người.
Sau khi xe hơi lao vào siêu thị, cửa sổ sát đất và tủ trưng bày hàng hóa của siêu thị liên tục vỡ loảng xoảng, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh, khung cảnh cũng vô cùng hỗn loạn.
Triệu Ngọc vội ngồi ở cửa của kho hàng nhỏ để rình, chỉ thấy chiếc xe màu vàng kia chỉ còn cách mình hơn mười mét, bởi vì bánh xe đè lên tủ trưng bày nên mặc dù động cơ vẫn còn vang ầm ầm nhưng bánh xe chỉ có thể xoay giữa không trung...
Bảo trì Thiên Võng!
Đến khi nhìn thấy rõ bốn chữ này, Triệu Ngọc lập tức trừng to mắt, lưỡi cũng cứng lại.
Chiếc xe này... sao lại quen mắt như vậy chứ?
Qua khe hở của cánh cửa nhỏ, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy đúng là có người đang ngồi trên ghế điều khiển của chiếc xe, nhưng mà người nọ đã gục xuống tay lái, hình như đã bị hôn mê.
“Này! Lão Điền! Đừng đến gần đó!!!” Bỗng nhiên, Khương Khoa dường như nhận ra có chuyện gì bất thường, vừa lớn tiếng nhắc nhở Điền Húc Đông vừa nhanh chóng đuổi theo.
Không ngờ, khi Khương Khoa vừa dứt lời thì chợt có một bóng người vọt ra từ trong cửa sổ phía ghế lái phụ của xe van màu vàng, tốc độ của người này cực nhanh, trong tay còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Á!?” Điền Húc Đông bị dọa sợ đến mức hét to một tiếng, lập tức lùi về phía sau. Nhưng khi hắn ta vừa xoay người thì một con dao găm bắt mắt đã đâm thẳng vào ngực hắn ta, sâu đến tận chuôi dao!
“Mẹ nó...”
Điền Húc Đông loạng choạng hai bước, máu trong miệng lập tức phun ra, “bịch” một tiếng, hắn ta quỳ một gối xuống đất.
“Điền Húc! A!?”
Khương Khoa quát to một tiếng, xông lên phía trước, đỡ lấy Điền Húc Đông.
Nhưng một người đàn ông đầu hói có dáng người thấp lùn ở sau lưng Điền Húc Đông đã vọt ra khỏi xe, bên tay trái còn cầm một con dao găm khác, đâm thẳng về phía Khương Khoa!
Con bà nó!
Hỏng rồi!
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, mặc dù Triệu Ngọc đang núp trong kho hàng nhỏ và nhìn thấy hết, nhưng lại không kịp phản ứng. Mãi đến lúc nhìn thấy Khương Khoa đang gặp nguy hiểm thì hắn mới nhớ ra rằng mình tuyệt đối không thể để Khương Khoa chết ở chỗ này được!
Nếu như Khương Khoa chết thì có lẽ, mình sẽ xong đời theo luôn!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội đẩy cửa ra, định xông tới cứu người. Nhưng nước ở xa không giải được cơn khát ở gần, hắn cách Khương Khoa quá xa, không thể kịp chạy tới cứu hắn ta được.
Có điều, Triệu Ngọc vẫn quá xem nhẹ Khương Khoa, mặc dù Khương Khoa đang đỡ Điền Húc Đông bị trúng dao, nhưng trong tay đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Khi vừa nhìn thấy một tên sát thủ vọt từ trong xe ra thì cổ tay hắn ta hơi hơi run lên, một viên đạn điện từ lao từ trong tay hắn ta ra ngoài, nhắm thẳng vào cái đầu hói của tên sát thủ!
Một giây sau, đạn điện từ phát ra một luồng điện chói mắt trên người sát thủ, người nọ bị điện giật, cả người run lẩy bẩy, sau đó ngã bịch xuống đất.
Mẹ nó!
Triệu Ngọc thấy luồng điện chợt xuất hiện, lúc này mới nhớ tới tên Khương Khoa này quen dùng súng điện. Hắn vốn đã xông ra ngoài rồi, nhưng bất đắc dĩ lại rụt trở về chỗ cũ.
Hửm!?
Khương Khoa nghe thấy có tiếng động ở phía Triệu Ngọc, cho nên vội xoay đầu lại kiểm tra. Không ngờ, hắn ta còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì nơi sát thủ đầu hói ngã xuống lại bốc lên một ngọn lửa!
Á!!!
Khương Khoa sợ hết hồn, vội kéo Điền Húc Đông lùi về sau.
Hóa ra, trong đại sảnh đầy đồ hải sản này có rất nhiều bếp lò nhỏ. Chúng đều là vật dụng để các nhân viên bán hàng nướng cá ngay tại chỗ, mà hình thức nướng tại chỗ lại rất được các du khách yêu thích, nên trong bếp lò luôn chứa đầy chất đốt dạng lỏng.
Xe ô tô tông vào số chất đốt kia, mà súng điện của Khương Khoa lại đốt nhiên liệu bên trong đó! Xung quanh lại có rất nhiều túi đựng hàng bay tán loạn, túi đựng hàng cũng rất dễ bắt lửa cho nên chỉ trong phút chốc, ngọn lửa đã bùng lên...
Vù vù...
Két két...
Kết quả, trong nháy mắt ngọn lửa dâng cao, một chiếc xe van cỡ trung chạy tới với tốc độ cao xuất hiện bên ngoài siêu thị, xe van dừng lại trước cửa, năm, sáu người trẻ tuổi mặc quần áo khác nhau lập tức lao từ trên xe xuống, trong tay ai cũng cầm dao phay, lao thẳng vào siêu thị qua ô cửa sổ bị vỡ!
“Lão Điền... Lão Điền...” Thấy tình hình không ổn, Khương Khoa vội kéo lấy Điền Húc Đông mà chạy ra ngoài. Nhưng Điền Húc Đông bị thương rất nặng, không những không thể nhúc nhích mà cũng không nói được gì, cả miệng đều đầy máu!
Dù bị như vậy, nhưng hắn ta vẫn đẩy Khương Khoa về trước, ý hắn ta vô cùng rõ ràng, là bảo Khương Khoa chạy mau, đừng để ý tới mình nữa!
“Lão Điền!” Khương Khoa lại vươn tay kéo Điền Húc Đông, nhưng Điền Húc Đông đã ngã xuống đất, không mở mắt ra được nữa.
“A!!! Tào Tứ Phần, tao nhất định phải giết cả nhà mày!” Khương Khoa ngửa mặt lên trời gào to, thấy đám côn đồ đang vọt vào trong siêu thị, hắn ta quay đầu chạy tới cửa siêu thị.
Đây là chuyện gì với chuyện gì vậy chứ?
Triệu Ngọc nhìn mà hoa cả mắt, hắn không hiểu tại sao xe lại bị lái trở về, sát thủ đầu hói là chuyện gì xảy ra? Tào Tứ Phần lại là ai?
Còn nữa... tại sao những tên kia lại đuổi giết Khương Khoa?
Cùng với... Khương Khoa chạy rồi, còn mình phải làm thế nào đây?
Đương nhiên là phải đuổi theo hắn ta rồi!
Nhưng mà, thân phận của mình không thể bị lộ, phải làm thế nào đây?
Dưới tình thế gấp rút, Triệu Ngọc vội mở cột đạo cụ ra, định sử dụng một bộ trang phục tàng hình để đi ra, sau đó đuổi theo Khương Khoa.
Không ngờ, còn chưa tìm thấy trang phục tàng hình thì Khương Khoa lại quay lại.
“Mau... Chạy mau...” Chỉ thấy một tên đầu đinh đang quơ một cái ghế, liều mạng với một nhóm khác!
Hóa ra, có người đánh từ bên sườn siêu thị, ngăn chặn Khương Khoa ngay trước đại sảnh siêu thị!
Phù...
Phù...
Lúc này, ánh lửa bốc lên cuồn cuộn, cũng càng ngày càng lớn, chẳng những đốt cháy một dãy quầy hàng mà còn nuốt cả chiếc xe van màu vàng kia nữa.
Lúc Khương Khoa lùi lại tới nơi này thì đã không thể lui được nữa!
“Tào Tứ Phần, thằng đê tiện!” Khương Khoa nhặt một mảnh thủy tinh lên, vừa điên cuồng gào thét vừa chạy trốn về phía trước, muốn cứu tên đầu đinh ra.
Chậc chậc...
Trong thời điểm như vậy, cuối cùng Triệu Ngọc đã hiểu ra một vài điều. Xem ra, những tên đuổi giết Khương Khoa này chính là kẻ thù trước kia của hắn ta. Nhưng mà không hiểu sao kẻ thù của hắn ta lại có thể tìm tới được nơi này cơ chứ? Chẳng lẽ... lại là do người bí ẩn trong bóng tối kia giở trò sao?
Được rồi!
Triệu Ngọc vén tay áo lên, thầm nói trong lòng, cho dù là nguyên nhân gì đi nữa thì lần này, mình buộc phải ra tay rồi. Mặc dù Khương Khoa đã đẩy mình xuống sông, nhưng trong tình hình này thì không thể đứng nhìn hắn ta chết được.
Cho nên...
Triệu Ngọc lại mở giao diện của hệ thống ra, định sử dụng một bộ trang phục tàng hình để tấn công đối phương, bảo vệ cho tính mạng của Khương Khoa. Nhưng không ngờ, hắn còn chưa kịp mở ô đạo cụ ra thì lại chợt phát hiện có đèn chỉ thị màu đỏ hiện lên trên màn hình thăm dò của mình.
Đây là...
Hắn mở mắt ra, nhìn theo phương hướng mà đèn chỉ thị đã báo hiệu, bất ngờ thấy được chiếc xe van đang dần bị ngọn lửa nuốt chửng.
À...
Suýt chút nữa đã quên mất... dưới đáy của chiếc xe van kia còn có một quả bom!
Không sao, không sao... Triệu Ngọc tự an ủi bản thân, có lẽ quả bom đã bị mình gỡ bỏ cho nên hẳn là sẽ không phát nổ đâu nhỉ?
Ừm...
Con bà nó!!!
Một giây sau, Triệu Ngọc chợt nhớ ra chiếc xe ô tô đang bốc cháy! Nếu như bốc cháy, quả bom... sẽ có chuyện xảy ra... hay là không có đây?
Cuối cùng, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ tới đây thì chiếc xe van trong ngọn lửa đã… nổ vang!!!
Bình luận facebook