• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

  • cuong-tham-967

Chương 967: Đổi trắng thay đen




Bắt máy!

Hay là không bắt máy?



V3ậy thì.. phải bắt như thế nào?



Nếu điện thoại ở trong túi Khương Khoa thì đương nhiên phải dùng giọng nói của hắn ta để nghe điện thoại rồi.

Ngoài ra, ngay lúc Triệu Ngọc chuẩn bị bắt máy, hắn còn chuẩn bị một mệnh lệnh hacker, một khi phát hiện người gọi điện thoại tới chính là người bí ẩn thì hắn sẽ mở chế độ lần theo dấu vết ngay lập tức.



Tích!



Cuối cùng, hắn ấn nhẹ vào nút nghe, sau đó liền “A lô”, mặc dù chỉ có hai chữ, nhưng lại giống giọng nói của Khương Khoa như đúc.



“A lô! Đại ca, đại ca đại ca!” Một giọng nam ồm ồm bất ngờ vang lên từ trong điện thoại: “Là anh sao? Là anh sao?”



“Khụ...” Triệu Ngọc hắng giọng, học theo giọng điệu của Khương Khoa mà trả lời: “Là tôi!”



“Trời ơi, cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất... Đại ca!” Người đàn ông dường như đã trút được gánh nặng, sau đó mới vội hỏi: “Rốt cuộc... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao siêu thị hải sản lại bị cháy? Sao lại có nhiều cảnh sát tới như vậy? Có phải đã bại lộ rồi hay không, bây giờ... bây giờ anh đang ở đâu vậy? Anh không sao chứ?”



Không phải...



Không phải người bí ẩn...



Triệu Ngọc lập tức cảm thấy mất mát, loại giọng nói này, loại khẩu khí này, dễ dàng nhận ra không phải của người bí ẩn.



“A lô, đại ca, nói gì đi chứ!” Người đàn ông trong điện thoại thúc giục: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Bọn em đang chờ tới đón anh đây!”



À...



Triệu Ngọc bỗng chốc hiểu ra, người gọi cú điện thoại này rất có thể chính là đàn em của Khương Khoa tới chi viện hắn ta. Hắn day day huyệt Thái Dương, tập trung nhớ lại một chút, lúc này mới nhớ tới tên của hai người mà trước kia Khương Khoa đã nhắc tới.



“Là... Là... Đồng Khởi đấy à?” Triệu Ngọc hỏi quanh co.



“Em là Tam Long, đại ca! Anh vẫn chưa nghe ra à?” Người đàn ông nóng nảy nói: “Đồng Khởi đã ‘kéo hàng’ cho anh rồi! Bây giờ anh là một người ‘đúng giờ’, bọn em phải ‘đạp chặt’ mới được!”



À...



Người khác có thể nghe không hiểu lời nói của người đàn ông này, nhưng Triệu Ngọc lại hiểu rất rõ. Kéo hàng là chỉ công cụ để chạy trốn, đúng giờ là nói bây giờ Khương Khoa là tội phạm quan trọng bị truy nã, còn đạp chặt có ý là bí mật chuồn đi.



Từ đó có thể thấy được, người này đúng là người tới đón Khương Khoa, giúp hắn ta chạy trốn.



Vậy thì... bọn chúng định đưa Khương Khoa... tới chỗ nào?



Có phải sẽ trở về hang ổ của Khương Khoa hay không?



Ổ!?



“Siêu thị hải sản bị nổ rồi!” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Điền Húc Đông đã chết!”



“Hả!?” Người đàn ông tên là Tam Long bất ngờ quýnh lên: “Đại ca, ai? Ai làm? Là cảnh sát hả?”



“Không phải!” Triệu Ngọc chợt nhớ tới cái tên mà Khương Khoa gào thét lúc nãy, liền nói thử một câu: “Tào Tứ Phần!”



“Hả!?” Tam Long kinh hãi, vội nói: “Sao có thể? Tào Tứ Phần đang ở Hắc Long Giang mà! Sao có thể đuổi tận tới đây được? Hơn nữa, sao mà gã có thể biết chuyện anh vượt ngục cơ chứ? Trời ơi, không lẽ phía Điền Húc Đông có kẻ nằm vùng sao!?”



“Cậu hỏi tôi thì tôi đi hỏi ai đây?” Vừa nói chuyện, đầu óc Triệu Ngọc vừa chuyển động rất nhanh. Hắn nhìn Khương Khoa đang nằm dưới sàn, lại nhìn điện thoại trong tay, luôn cảm thấy đây là một thời cơ hiếm có.



“Vâng vâng vâng! Vậy thì...” Tam Long vội nói: “Bọn Đồng Khởi đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi! Bây giờ, anh đang ở nơi nào? Bọn em sẽ chạy qua đón anh ngay! Đại ca à, anh không biết đâu, mấy hôm anh vào tù, trong nhà liền ầm lên! Đám Đại Hùng Trương nói là anh đã bán đứng chúng ta, nó muốn dời địa bàn sang chỗ khác! Còn nữa... bọn Hợp Thắng còn dám tới đòi nợ, còn uy hiếp muốn tố cáo bọn em nữa...”



Đón tôi?



Đại Hùng Trương...



Hợp Thắng?



Thật là quen tai...



Triệu Ngọc suy nghĩ thật nhanh, hắn nhìn điện thoại di động của Khương Khoa, lại đưa tay sờ điện thoại di động của mình, một ý nghĩ kỳ quái bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.



Nếu như... Nếu như... Mình thực hiện chiêu đổi trắng thay đen, vậy thì... sẽ có kết quả gì đây?



Đổi trắng thay đen!?



Ừm...



Nhưng mà... Hắn lại cúi đầu nhìn Khương Khoa đang hôn mê, thầm nói trong lòng, nếu như muốn đổi trắng thay đen thì phải xử lý người này... Vậy thì... phải xử lý như thế nào mới là ổn thỏa nhất đây!?



“Đại ca... Đại ca!” Tam Long thấy Triệu Ngọc hồi lâu mà vẫn chưa lên tiếng, lại thúc giục lần nữa: “Các anh em đều đang chờ anh trở về đấy! Anh mau nói cho em biết, rốt cuộc anh đang ở nơi nào?”



Ở nơi nào!?



Nghe thấy câu hỏi này, Triệu Ngọc lại nhìn quốc lộ ngoài cửa sổ. Chỉ thấy ngay phía trước quốc lộ có treo một tấm bảng màu đỏ rất lớn, trên bảng viết cách phim trường quốc tế Hải Đô còn 8,3 cây số nữa!



Phim trường quốc tế Hải Đô!



Cái tên này... nghe thật là quen tai...



À...



Nhớ ra rồi!



Bỗng nhiên, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Triệu Ngọc, hắn vội nắm chặt điện thoại, giả vờ ho khan nói: “Khụ khụ khụ... Tam Long à, tôi đã chạy ra ngoài rồi, mà còn lái xe nữa, nhưng mà... đầu hơi bị chấn động, bây giờ vẫn còn mông lung, cho nên không biết mình đang chạy tới nơi nào nữa!”



“Nhưng tôi đang nhìn thấy một cái bảng chỉ dẫn, nơi này cách phim trường quốc tế Hải Đô còn 8,3 cây số nữa. Tôi lái về phía trước một đoạn nữa, thế này đi, chúng ta gặp nhau ở phim trường nhé! Các cậu mau tới đó đi!”



“Cái gì? Phim trường!?” Tam Long buồn bực: “Hình như là ở phía Đông? Đại ca, bây giờ anh đang ở trên quốc lộ hả? Bây giờ em đang cách anh rất gần rồi! Hay là anh chờ em một chút, em sẽ tới đón anh ngay!”



“Chết tiệt! Đầu của cậu cũng bị choáng luôn rồi à?” Triệu Ngọc tức giận mắng một câu: “Cậu không biết bây giờ trên đường đầy cảnh sát sao? Bảo tôi đợi cậu, tự tìm chỗ chết à?”



“À! À!” Tam Long thở hổn hển một hơi, vội nói: “Được rồi... Bây giờ em sẽ liên lạc với Đồng Khởi ngay, bọn em sẽ cùng tới phim trường đón anh! Vậy thì... phim trường rộng lắm, vị trí cụ thể của anh ở nơi nào?”



“Tôi đến đó rồi sẽ tìm nơi thích hợp để liên lạc với cậu!” Triệu Ngọc nhìn điện thoại di động, trên điện thoại lại báo hiệu có cuộc gọi tới.



“Vâng! Vâng!” Tam Long đáp ứng nói: “Vậy anh tìm một nơi an toàn rồi gọi cho em ngay lập tức nhé, chúng ta gặp ở phim trường!”



Tích...



Sau khi điện thoại di động tắt máy, Triệu Ngọc chợt cảm thấy tim đập thình thịch.



Còn chưa thực hiện kế hoạch mà hắn đã bị sự điên cuồng của mình dọa sợ trước rồi!



Triệu Ngọc... Triệu Ngọc!!! Hắn tát cho mình một cái thật mạnh, thầm nói trong lòng, mày muốn làm như vậy thật sao? Ý định này không chỉ điên cuồng mà còn có thể là một con đường không lối thoát nữa!



Thật sự... thật sự không thể không làm như vậy sao?



Mang theo sự do dự và nghi hoặc sâu đậm, Triệu Ngọc lại khởi động xe lần nữa, chạy về phía phim trường. Mặc dù cảm thấy rất điên cuồng, nhưng trong lúc lái xe, hắn vẫn cầm điện thoại di động mà mình mua, gọi điện thoại cho một người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom