Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-975
Chương 975: Bản chất của trộm cướp
Triệu Ngọc dùng lực mạnh đến nỗi khiến Lưu V3ăn Tuấn bị đánh bay ra xa, ngã ở cửa thang 3máy!
“Ăn cây táo, rào cây sung! Ăn 2cây táo, rào cây sung!” Triệu Ngọc xông lên8 phía trước, dùng cây máy tính đập vào đầu 9Lưu Văn Tuấn, sau ba bốn lần đập, cây máy tính đã vỡ tan tành.
Đầu Lưu Văn Tuấn đầy máu, cả người run rẩy, không dám lộn xộn nữa, ngay cả kêu rên cũng không dám...
“Tiên sư chúng mày!” Nào ngờ, Triệu Ngọc vẫn chưa hả giận, cầm ghế xoay kim loại lên, nhằm thẳng vào đầu Đại Hùng Trương mà ném.
“Đại ca... Đại ca!” Lúc này, đám người Tam Long thực sự sợ hãi! Nếu lần này mà nện xuống đầu thì dù Đại Hùng Trương có là người sắt cũng không sống nổi!
Mọi người nhanh chóng ôm chặt lấy Triệu Ngọc, Tam Long nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Ngọc: “Đại ca, Đại Hùng Trương có quan hệ rất thân thiết với các kim chủ, không giết được đâu!”
“Đúng đấy!” Đồng Khởi cũng khuyên nhủ: “Lưu Văn Tuấn cũng không được, sân golf cần có người quản lý...”
“Hừ!” Triệu Ngọc giơ ghế dựa lên, lạnh lùng hỏi một câu: “Làm sao? Mấy cậu đang uy hiếp tôi à?”
Giọng Triệu Ngọc lạnh băng, Tam Long và Đồng Khởi nghe xong mà lập tức sững sờ, hai người bất đắc dĩ buông tay, cúi đầu lui ra phía sau.
Tinh tinh…
Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra, A Siêu cột tóc đuôi ngựa đi từ thang máy ra, sau khi thấy cảnh tượng thảm thiết trước mặt, chiếc túi đen đựng di động trên tay không tự chủ được rơi xuống đất.
“Đại... đại ca...”
Nhìn thấy Triệu Ngọc không đánh chết Đại Hùng Trương, đám người Tam Long đều ngây ngẩn cả người, không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng.
Triệu Ngọc vội đưa tay lên sờ mặt mình, lo lắng vừa rồi mải mê đánh nhau, nếu khuôn mặt biến trở về như cũ thì phiền phức to.
Lúc này, Đại Hùng Trương đã dần tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc vô cùng sợ hãi.
Nhưng Triệu Ngọc lại không thèm để ý tới, lập tức giơ ghế dựa lên, hung hăng đập xuống.
“Á!!!” Đại Hùng Trương lập tức cảm thấy thần chết đang tới gần, vội vàng giơ hai tay ôm đầu, sợ tới mức kêu la thất thanh!
Rầm rầm!
Nào ngờ, ghế dựa lại bị đập xuống bên cạnh đầu Đại Hùng Trương, chiếc ghế xoay rắn chắc nhất thời vỡ thành mấy mảnh.
Cũng may mà cằm Khương Khoa nhọn hơn mình, sờ xong không thấy vấn đề gì. Hơn nữa, máy cải trang tàng hình trong đầu có thể hiện thời gian hoạt động, còn lâu mới đến lúc mất hiệu lực!
“Chúng mày nhìn lại mình đi... Bộ dạng kiểu gì thế hả?” Theo thói quen cũ, sau khi đánh nhau xong, Triệu Ngọc tự nhiên sẽ giả bộ răn đe một trận. Vì thế, hắn liền quát mọi người: “Không phải tao chỉ đi ăn cơm tù mấy ngày thôi sao? Thế nào? Cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi có phải không?”
Triệu Ngọc quát lớn, khiến mọi người càng thêm ủ rũ.
“Lơ là, còn muốn mưu quyền soán vị, ăn cây táo, rào cây sung! Nhìn xem chúng mày đã làm những chuyện xấu gì đây!” Triệu Ngọc chỉ tay vào Đại Hùng Trương mắng: “Lão Bân đã chết! Tiểu Long và Điền Húc cũng không còn nữa! Chúng mày không nghĩ tới việc cứu tao ra, không vì anh em mà báo thù, lại toan tính bòn rút tiền của tao, chúng mày còn có mặt mũi nào nữa không hả? Chúng mày làm như vậy, không cảm thấy hổ thẹn với tình nghĩa của các anh em đã vào sinh ra tử sao? Không hổ thẹn với Khương Khoa tao đã phải tốn bao nhiêu tâm sức sao?”
“Tao nói cho chúng mày hay!” Triệu Ngọc dõng dạc quát: “Khương Khoa tao là người dùng đầu óc! Tiếp theo, chúng ta còn rất nhiều việc quan trọng phải làm! Có rất nhiều món tiền lớn phải kiếm! Với biểu hiện hiện tại của chúng mày, tao thật sự quá thất vọng!”
Triệu Ngọc nói xong, trên mặt mọi người không giấu được vẻ hổ thẹn, ngay cả Đại Hùng Trương và Lưu Văn Tuấn cũng cúi đầu xấu hổ.
“Thế này đi!” Triệu Ngọc lại nói: “Không phải chúng mày muốn giải tán sao? Ai muốn giải tán, ai rời khỏi chỗ này đều sẽ có tiền! Nhưng tao có thể đảm bảo với chúng mày, lần thất bại ở Diệu Danh này chỉ là thất bại nhỏ mà thôi, căn bản không ảnh hưởng tới danh tiếng của Khương Khoa tao đâu! Nếu vẫn muốn tiếp tục theo tao, tao cam đoan chúng mày có thể kiếm được nhiều hơn hiện tại, cuộc sống chắc chắc sẽ tốt hơn nhiều!”
Thực ra, ngữ khí của Triệu Ngọc khi nói những điều này không phải là đang thương lượng. Đại Hùng Trương chỉ mới đòi tiền của hắn một lần, lại chẳng phải là vì cá nhân, thế mà suýt nữa đã bị hắn đánh chết, ai còn dám đòi tiền hắn chứ!
“Đại ca!” Tam Long vỗ ngực cam đoan: “Em đi theo anh! Mạng của Tam Long đều là đại ca cho, em sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ!”
Nói xong, hắn ta khẽ liếc nhìn khuôn mặt đầy máu của Đại Hùng Trương.
“Em cũng vậy!” Đồng Khởi cam đoan.
“Em cũng thế!” Gã béo mập cúi rạp người.
“Còn có... Còn có em nữa...” Sắc mặt đuôi ngựa trắng bệch, cả người run run...
“Đại ca... Tôi sai rồi! Tôi thừa nhận mình có chút lòng riêng!” Lưu Văn Tuấn cúi đầu nói: “Nhưng tôi chưa bao giờ thay lòng đổi dạ với đại ca cả!”
Lưu Văn Tuấn nói xong, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Đại Hùng Trương.
“Tôi... Tôi...” Đại Hùng Trương mở cái miệng đang sưng, máu me loang lổ, vẻ mặt vô tội nói: “Đại ca... Tôi cũng là vì suy nghĩ cho các anh em thôi, tôi... tôi làm như vậy, có gì sai? Anh ngẫm lại xem, nếu tôi thay lòng đổi dạ thì tôi đâu để mình rơi vào hoàn cảnh như bây giờ...”
Thực ra, Đại Hùng Trương nói cũng có lý, nếu gã thực sự muốn thay lòng đổi dạ thì sẽ không một đấu một với Khương Khoa.
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Đại Hùng Trương, không phải mày vừa mới nói, các kim chủ đã rất sốt ruột rồi hay sao? Hừ, bọn họ muốn tiền của Khương Khoa tao?”
Triệu Ngọc hỏi một tiếng, cả căn phòng không một ai trả lời.
“Được!” Triệu Ngọc hô to, chầm chậm nói: “Đại Hùng Trương, hiện tại mày liên hệ với các kim chủ đi, hẹn địa điểm, tao muốn gặp mặt bọn họ để đàm phán!”
“Đại ca... Chuyện này... Không được đâu!” Đồng Khởi sốt ruột, vội vã khuyên nhủ: “Bây giờ không như trước đây, anh vừa vượt ngục, nếu xuất hiện sẽ nguy hiểm lắm!”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Tao có chừng mực! Yên tâm đi!”
“Chuyện này...” Đại Hùng Trương cũng không rõ trong đầu của Triệu Ngọc đang âm mưu gì.
“Đây không phải chuyện đùa!” Triệu Ngọc cười lạnh: “Người hợp tác với Khương Khoa tao, tất nhiên đều phải có thành ý và tôn trọng, nếu không thì khỏi cần hợp tác gì nữa! Đại Hùng Trương...” Triệu Ngọc mở miệng ra lệnh: “Chuyện này giao cho mày làm. Nếu làm tốt, tao cam đoan cái mày có thể thu về sẽ tăng gấp bội! Nếu làm không xong...”
“Được... Được! Không thành vấn đề!” Đại Hùng Trương vội vàng lau máu trên mặt, gật đầu nói: “Đại ca đã nói là tôi sẽ làm theo! Nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa!”
“Được!” Triệu Ngọc xoay người lại nói với những người khác: “Thực ra, kiếm tiền là chuyện nhỏ. Khương Khoa tao dùng ngón út cũng làm được! Nhưng... Hiện tại tao có chuyện quan trọng cần các anh em giúp, đó chính là chúng mày nhanh chóng điều tra xem người giúp tao vượt ngục kia rốt cuộc là ai?”
Hả!?
Ở đây chỉ có Đồng Khởi và Tam Long biết quá trình Khương Khoa vượt ngục, những người khác nghe xong không khỏi ngạc nhiên.
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tao phải tìm hiểu rõ người giúp tao vượt ngục lần này rốt cuộc là địch hay bạn!” Triệu Ngọc nói: “Nếu không phải kẻ địch mà thật sự là quý nhân của Khương Khoa tao thì chúng ta còn có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn đấy!”
“Đúng! Đúng!” Đồng Khởi vội vàng nói: “Đại ca, chuyện này cứ giao cho bọn em làm đi!”
“Ừ!” Triệu Ngọc gật đầu rồi nói: “Nhưng... Về bọn Tào Tứ Phần kia thì cũng không thể bỏ qua được! Tên đó đâm sau lưng tao một nhát, Khương Khoa tao tất sẽ báo thù, chúng mày mau chóng điều tra rõ xem nó hiện tại đang trốn ở đâu? Chết tiệt, nó hại chết người anh em Điền Húc của tao, Khương Khoa tao nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết...”
Triệu Ngọc dùng lực mạnh đến nỗi khiến Lưu V3ăn Tuấn bị đánh bay ra xa, ngã ở cửa thang 3máy!
“Ăn cây táo, rào cây sung! Ăn 2cây táo, rào cây sung!” Triệu Ngọc xông lên8 phía trước, dùng cây máy tính đập vào đầu 9Lưu Văn Tuấn, sau ba bốn lần đập, cây máy tính đã vỡ tan tành.
Đầu Lưu Văn Tuấn đầy máu, cả người run rẩy, không dám lộn xộn nữa, ngay cả kêu rên cũng không dám...
“Tiên sư chúng mày!” Nào ngờ, Triệu Ngọc vẫn chưa hả giận, cầm ghế xoay kim loại lên, nhằm thẳng vào đầu Đại Hùng Trương mà ném.
“Đại ca... Đại ca!” Lúc này, đám người Tam Long thực sự sợ hãi! Nếu lần này mà nện xuống đầu thì dù Đại Hùng Trương có là người sắt cũng không sống nổi!
Mọi người nhanh chóng ôm chặt lấy Triệu Ngọc, Tam Long nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Ngọc: “Đại ca, Đại Hùng Trương có quan hệ rất thân thiết với các kim chủ, không giết được đâu!”
“Đúng đấy!” Đồng Khởi cũng khuyên nhủ: “Lưu Văn Tuấn cũng không được, sân golf cần có người quản lý...”
“Hừ!” Triệu Ngọc giơ ghế dựa lên, lạnh lùng hỏi một câu: “Làm sao? Mấy cậu đang uy hiếp tôi à?”
Giọng Triệu Ngọc lạnh băng, Tam Long và Đồng Khởi nghe xong mà lập tức sững sờ, hai người bất đắc dĩ buông tay, cúi đầu lui ra phía sau.
Tinh tinh…
Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra, A Siêu cột tóc đuôi ngựa đi từ thang máy ra, sau khi thấy cảnh tượng thảm thiết trước mặt, chiếc túi đen đựng di động trên tay không tự chủ được rơi xuống đất.
“Đại... đại ca...”
Nhìn thấy Triệu Ngọc không đánh chết Đại Hùng Trương, đám người Tam Long đều ngây ngẩn cả người, không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng.
Triệu Ngọc vội đưa tay lên sờ mặt mình, lo lắng vừa rồi mải mê đánh nhau, nếu khuôn mặt biến trở về như cũ thì phiền phức to.
Lúc này, Đại Hùng Trương đã dần tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc vô cùng sợ hãi.
Nhưng Triệu Ngọc lại không thèm để ý tới, lập tức giơ ghế dựa lên, hung hăng đập xuống.
“Á!!!” Đại Hùng Trương lập tức cảm thấy thần chết đang tới gần, vội vàng giơ hai tay ôm đầu, sợ tới mức kêu la thất thanh!
Rầm rầm!
Nào ngờ, ghế dựa lại bị đập xuống bên cạnh đầu Đại Hùng Trương, chiếc ghế xoay rắn chắc nhất thời vỡ thành mấy mảnh.
Cũng may mà cằm Khương Khoa nhọn hơn mình, sờ xong không thấy vấn đề gì. Hơn nữa, máy cải trang tàng hình trong đầu có thể hiện thời gian hoạt động, còn lâu mới đến lúc mất hiệu lực!
“Chúng mày nhìn lại mình đi... Bộ dạng kiểu gì thế hả?” Theo thói quen cũ, sau khi đánh nhau xong, Triệu Ngọc tự nhiên sẽ giả bộ răn đe một trận. Vì thế, hắn liền quát mọi người: “Không phải tao chỉ đi ăn cơm tù mấy ngày thôi sao? Thế nào? Cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi có phải không?”
Triệu Ngọc quát lớn, khiến mọi người càng thêm ủ rũ.
“Lơ là, còn muốn mưu quyền soán vị, ăn cây táo, rào cây sung! Nhìn xem chúng mày đã làm những chuyện xấu gì đây!” Triệu Ngọc chỉ tay vào Đại Hùng Trương mắng: “Lão Bân đã chết! Tiểu Long và Điền Húc cũng không còn nữa! Chúng mày không nghĩ tới việc cứu tao ra, không vì anh em mà báo thù, lại toan tính bòn rút tiền của tao, chúng mày còn có mặt mũi nào nữa không hả? Chúng mày làm như vậy, không cảm thấy hổ thẹn với tình nghĩa của các anh em đã vào sinh ra tử sao? Không hổ thẹn với Khương Khoa tao đã phải tốn bao nhiêu tâm sức sao?”
“Tao nói cho chúng mày hay!” Triệu Ngọc dõng dạc quát: “Khương Khoa tao là người dùng đầu óc! Tiếp theo, chúng ta còn rất nhiều việc quan trọng phải làm! Có rất nhiều món tiền lớn phải kiếm! Với biểu hiện hiện tại của chúng mày, tao thật sự quá thất vọng!”
Triệu Ngọc nói xong, trên mặt mọi người không giấu được vẻ hổ thẹn, ngay cả Đại Hùng Trương và Lưu Văn Tuấn cũng cúi đầu xấu hổ.
“Thế này đi!” Triệu Ngọc lại nói: “Không phải chúng mày muốn giải tán sao? Ai muốn giải tán, ai rời khỏi chỗ này đều sẽ có tiền! Nhưng tao có thể đảm bảo với chúng mày, lần thất bại ở Diệu Danh này chỉ là thất bại nhỏ mà thôi, căn bản không ảnh hưởng tới danh tiếng của Khương Khoa tao đâu! Nếu vẫn muốn tiếp tục theo tao, tao cam đoan chúng mày có thể kiếm được nhiều hơn hiện tại, cuộc sống chắc chắc sẽ tốt hơn nhiều!”
Thực ra, ngữ khí của Triệu Ngọc khi nói những điều này không phải là đang thương lượng. Đại Hùng Trương chỉ mới đòi tiền của hắn một lần, lại chẳng phải là vì cá nhân, thế mà suýt nữa đã bị hắn đánh chết, ai còn dám đòi tiền hắn chứ!
“Đại ca!” Tam Long vỗ ngực cam đoan: “Em đi theo anh! Mạng của Tam Long đều là đại ca cho, em sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ!”
Nói xong, hắn ta khẽ liếc nhìn khuôn mặt đầy máu của Đại Hùng Trương.
“Em cũng vậy!” Đồng Khởi cam đoan.
“Em cũng thế!” Gã béo mập cúi rạp người.
“Còn có... Còn có em nữa...” Sắc mặt đuôi ngựa trắng bệch, cả người run run...
“Đại ca... Tôi sai rồi! Tôi thừa nhận mình có chút lòng riêng!” Lưu Văn Tuấn cúi đầu nói: “Nhưng tôi chưa bao giờ thay lòng đổi dạ với đại ca cả!”
Lưu Văn Tuấn nói xong, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Đại Hùng Trương.
“Tôi... Tôi...” Đại Hùng Trương mở cái miệng đang sưng, máu me loang lổ, vẻ mặt vô tội nói: “Đại ca... Tôi cũng là vì suy nghĩ cho các anh em thôi, tôi... tôi làm như vậy, có gì sai? Anh ngẫm lại xem, nếu tôi thay lòng đổi dạ thì tôi đâu để mình rơi vào hoàn cảnh như bây giờ...”
Thực ra, Đại Hùng Trương nói cũng có lý, nếu gã thực sự muốn thay lòng đổi dạ thì sẽ không một đấu một với Khương Khoa.
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Đại Hùng Trương, không phải mày vừa mới nói, các kim chủ đã rất sốt ruột rồi hay sao? Hừ, bọn họ muốn tiền của Khương Khoa tao?”
Triệu Ngọc hỏi một tiếng, cả căn phòng không một ai trả lời.
“Được!” Triệu Ngọc hô to, chầm chậm nói: “Đại Hùng Trương, hiện tại mày liên hệ với các kim chủ đi, hẹn địa điểm, tao muốn gặp mặt bọn họ để đàm phán!”
“Đại ca... Chuyện này... Không được đâu!” Đồng Khởi sốt ruột, vội vã khuyên nhủ: “Bây giờ không như trước đây, anh vừa vượt ngục, nếu xuất hiện sẽ nguy hiểm lắm!”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Tao có chừng mực! Yên tâm đi!”
“Chuyện này...” Đại Hùng Trương cũng không rõ trong đầu của Triệu Ngọc đang âm mưu gì.
“Đây không phải chuyện đùa!” Triệu Ngọc cười lạnh: “Người hợp tác với Khương Khoa tao, tất nhiên đều phải có thành ý và tôn trọng, nếu không thì khỏi cần hợp tác gì nữa! Đại Hùng Trương...” Triệu Ngọc mở miệng ra lệnh: “Chuyện này giao cho mày làm. Nếu làm tốt, tao cam đoan cái mày có thể thu về sẽ tăng gấp bội! Nếu làm không xong...”
“Được... Được! Không thành vấn đề!” Đại Hùng Trương vội vàng lau máu trên mặt, gật đầu nói: “Đại ca đã nói là tôi sẽ làm theo! Nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa!”
“Được!” Triệu Ngọc xoay người lại nói với những người khác: “Thực ra, kiếm tiền là chuyện nhỏ. Khương Khoa tao dùng ngón út cũng làm được! Nhưng... Hiện tại tao có chuyện quan trọng cần các anh em giúp, đó chính là chúng mày nhanh chóng điều tra xem người giúp tao vượt ngục kia rốt cuộc là ai?”
Hả!?
Ở đây chỉ có Đồng Khởi và Tam Long biết quá trình Khương Khoa vượt ngục, những người khác nghe xong không khỏi ngạc nhiên.
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tao phải tìm hiểu rõ người giúp tao vượt ngục lần này rốt cuộc là địch hay bạn!” Triệu Ngọc nói: “Nếu không phải kẻ địch mà thật sự là quý nhân của Khương Khoa tao thì chúng ta còn có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn đấy!”
“Đúng! Đúng!” Đồng Khởi vội vàng nói: “Đại ca, chuyện này cứ giao cho bọn em làm đi!”
“Ừ!” Triệu Ngọc gật đầu rồi nói: “Nhưng... Về bọn Tào Tứ Phần kia thì cũng không thể bỏ qua được! Tên đó đâm sau lưng tao một nhát, Khương Khoa tao tất sẽ báo thù, chúng mày mau chóng điều tra rõ xem nó hiện tại đang trốn ở đâu? Chết tiệt, nó hại chết người anh em Điền Húc của tao, Khương Khoa tao nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết...”