Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-96.txt
Chương 96: ĐẤU VĂN HAY ĐẤU VÕ?
“Này!” Một điều tra viên vừa giậm chân vừa quát lên: “Tôi không nhịn được rồi, tôi muốn giết thằng nhóc này, thật đấy!”.
“Đội trưởng!” Một điều tra viên khác năn nỉ Miêu Anh: “Tên nhóc này quá hống hách, nếu không dạy cho cậu ta một trận, sau này chúng ta còn mặt mũi gì chứ?”.
“Đúng vậy!” Lại một điều tra viên khác lên tiếng: “Người ta thường nói ‘phép vua thua lệ làng’, chúng ta cùng xông lên đánh cậu ta một trận nhừ tử, sau đó kiện cậu ta tội phỉ2báng, mọi người thấy sao? Tôi thật sự không chịu nổi nữa!”.
Các điều tra viên tức đến nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ngùn ngụt.
Miêu Anh cũng siết chặt nắm đấm, muốn đánh cho Triệu Ngọc bầm dập ngay lập tức. Tuy nhiên cô là đội trưởng, sau khi nhìn thấy vẻ hống hách ngạo mạn của Triệu Ngọc, trong lòng cô lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn. Có thể tên Triệu Ngọc này đã có chuẩn bị trước rồi, hoặc là mang theo máy quay lén, hoặc là mang theo máy ghi8âm. Nếu như thật sự ra tay đánh hắn ta một trận, nói không chừng sẽ để lại hậu hoạ gì đó.
Nhưng nghe thấy Triệu Ngọc mắng mình là rùa rụt cổ, còn mắng Đội Trọng án của mình là một đám rác rưởi. Nỗi nhục này, sao cô chịu để yên được?
Cuối cùng, bá vương Miêu Nhân Phụng nện mạnh xuống bàn làm việc, những thứ trên bàn làm việc nảy lên khoảng hơn 1cm rồi rơi cái ào xuống.
Sau khi đập bàn xong, những điều tra viên kích động, hung hăng lúc6nãy đột nhiên im lặng hết, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Ai cũng biết, Miêu Nhân Phụng giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng!
“Triệu Ngọc, anh đừng có ức hiếp người quá đáng!” Miêu Anh nói đầy vẻ giận dữ: “Hôm nay tôi sẽ để anh chết thật khó coi! Nói đi, đấu võ thế nào? Đấu văn ra sao?”.
“Ha ha...” Triệu Ngọc thấy cá đã cắn câu, bật cười ha hả rồi nói: “Vậy mới có chút giống với nữ trung hào kiệt chứ! Đấu võ thì dễ rồi, hai chúng3ta tìm một chỗ rộng rãi hơn rồi quyết đấu, đến khi phân được thắng bại mới thôi. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Sống chết có số, phú quý do trời!”.
“Đấu văn thì sao?” Miêu Anh lại hỏi.
“Cái này thì phức tạp hơn, được chia thành nhiều loại khác nhau, ví dụ như cá cược, mô phỏng hoặc là ăn thịt sống!” Triệu Ngọc bắt đầu giảng về những tri thức giang hồ của anh ta: “Cá cược thì chắc khỏi nói rồi! Mô phỏng tức là tôi làm một động5tác gì đó rồi cô làm theo, nếu làm được thì coi như thắng!”.
“Cái trò quái quỷ gì đây!” Miêu Anh chau mày: “Nếu anh cởi quần tè giữa đường, tôi cũng phải làm theo sao? Vậy đi, tôi làm một động tác, anh học theo được không?”.
“Còn lâu nha!” Triệu Ngọc rống lên: “Cô là người chuyên nghiệp, nếu lỡ cô chơi trò lộn ngược ra sau 720 độ, vậy thì chẳng phải tôi chết chắc rồi?”.
“Vậy so cái gì?”
“Cũng có thể thi theo kiểu đập đá trên ngực, nằm bàn chông, đóng đinh xuyên lòng bàn tay...” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh khoanh chéo tay lại tỏ vẻ chán ghét, hắn nói tiếp: “Vậy thi ăn thịt sống cũng được! Ví dụ như ăn cá vàng trong bể, cóc trong hồ, còn có chuột nữa! Chúng ta ăn sống ngay tại chỗ, ai nuốt trôi thì coi như thắng!”.
Nghe được lời này của Triệu Ngọc, các điều tra viên đều cảm thấy ớn lạnh, rùng mình, buồn nôn.
“Anh... Anh có nói được tiếng người không?” Miêu Anh tức đến nỗi trừng to mắt: “Anh đã hết thuốc chữa rồi, có cần tôi gọi điện cho bệnh viện tâm thần không?”.
“Không cần, 6 bác sĩ tâm lí của tôi đã bị tôi làm cho tức đến điên hết 7 người rồi, cô không cần tốn công đâu!” Triệu Ngọc cười đểu: “Đội trưởng Miêu Anh à, nếu không dám đấu văn, vậy chúng ta đánh với nhau một trận đã đời đi! Cùng lắm thì hai chúng ta kí cam kết sinh tử? Tôi bị đánh chết cũng không liên quan đến cô, được chứ?”.
“Anh!”
Miêu Anh tức đến nỗi run người. Cô thật sự rất muốn đánh một trận với Triệu Ngọc, dạy dỗ tên hống hách kiêu ngạo này. Tuy nhiên cô là đội trưởng trong Đội Trọng án, một khi thật sự ra tay đấu với Triệu Ngọc, cho dù là thắng đi nữa cũng sẽ gặp rắc rối. Sau này lãnh đạo biết rồi, chắc chắn cô sẽ không có kết quả tốt gì!
“Sao? Không dám à?” Triệu Ngọc lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, lại còn bắt chéo chân nữa: “Nếu không dám thì tự nhận mình là rùa rụt cổ đi!”.
“Hừ! Đừng có hống hách!” Miêu Anh nói đầy giận dữ: “Hôm nào đổi một chỗ khác, tôi chắc chắn sẽ dạy cho anh một trận! Nhưng hôm nay là ngày quốc tế yêu chó, tôi lo rằng người ta chỉ trích tôi hành hạ chó đấy! Hờ hờ...”.
Cuối cùng thì Miêu Anh cũng đã phản đòn lại được một lần. Các điều tra viên vội lên tiếng cười hùa.
“Rùa rụt cổ chính là rùa rụt cổ, cái này không dám, cái kia cũng không dám, cô là cái thá...”
“Không phải còn có hình thức cá cược sao?” Miêu Anh đột nhiên ngắt lời Triệu Ngọc, hai mắt sáng rực lên.
“Cá cược?” Triệu Ngọc giả bộ tỏ vẻ căng thẳng trước, sau đó mới vừa cười vừa nói với vẻ không tự tin lắm: “Được... Cô nói đi, muốn cược gì? À... Nhưng cá cược cũng có quy tắc đấy!”.
Miêu Anh quan sát thấy sự thay đổi trên nét mặt Triệu Ngọc, trong lòng lại càng tự tin hơn: “Quy tắc gì?”.
“Tỉ lệ đoán trúng phải là 50:50, vả lại còn phải được sự đồng ý của cả hai bên mới được tiến hành.” Triệu Ngọc giới thiệu: “Ví dụ như cô bắt tôi đoán coi hôm nay cô mặc áo ngực màu gì, vậy thì tỉ lệ tôi đoán trúng sẽ rất thấp! Vì vậy cô chỉ có thể bắt tôi đoán áo ngực của cô có phải màu đỏ không? Hoặc là đoán cô có mặc áo ngực không v.v! Nói chung tỉ lệ đoán trúng của tôi phải đạt 50% mới được! Vậy mới được gọi là công bằng!”.
Sau khi nghe Triệu Ngọc nói vậy xong, các điều tra viên nam có mặt đều đồng loạt nhìn về phía ngực của Miêu Anh. Miêu Anh đỏ bừng cả mặt, vội kéo áo jacket chặt lại.
“Đổ xúc xắc đoán lớn nhỏ, rút bài poker, chỉ cần 50:50 thì cược gì cũng được! Nhưng mà có chơi có chịu, cược cái gì thì cũng phải được cả hai bên đồng ý mới được!” Triệu Ngọc lại nói: “Nhưng mà, ngoài ra còn có một quy tắc khác, đó chính là chia nhà cái và khách chơi!”.
“Nhà cái?”
“Tôi đến chỗ cô thì tôi chính là khách, vì vậy nếu cá cược thì phải do tôi đề ra! Cô đồng ý thì chơi, không đồng ý thì bỏ!”
“Được, vậy anh nói đi, anh muốn cược sao? Thua thì sao mà thắng thì sao?”
“Hừm...” Triệu Ngọc giả bộ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là... Cược tín hiệu di động đi!”.
Sao?
Đề nghị này của Triệu Ngọc khiến cho mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu những lời Triệu Ngọc nói.
“Chính là thế này!” Triệu Ngọc móc điện thoại ra rồi nói: “Tôi biết khí công, tí nữa vận công xong, tín hiệu sóng của toàn Cục Cảnh sát này đều sẽ bị tôi chặn hết! Hừm... Công lực của tôi không được mạnh lắm nên chỉ có thể duy trì được 5 phút thôi!”.
Cái gì?
Lời nói của Triệu Ngọc lại khiến mọi người ngạc nhiên lần nữa.
“Xời, đầu óc của tên này bị hỏng rồi sao?” Một điều tra viên nào đó đứng phía sau lẩm bẩm: “Đây chẳng phải chính là dấu hiệu bị bệnh tâm thần và chứng hoang tưởng sao?”.
“Đúng vậy!” Một người khác lên tiếng: “Cậu ta tưởng mình là gì chứ? Máy chặn sóng hình người sao? Đây là hình thức cá cược kì quặc gì vậy?”.
Miêu Anh cũng không tin lời của Triệu Ngọc, nhưng cô lại suy nghĩ sâu hơn. Cô đang phỏng đoán xem có thật là Triệu Ngọc có chuẩn bị trước rồi không? Cái bộ dạng hống hách lúc nãy của anh ta có phải là một cái bẫy để dụ người khác không?
Nhưng nghĩ lại thì ở đây là Cục Cảnh sát, nếu muốn chặn hết sóng điện thoại của Cục, không phải chỉ đơn giản là cần một cái máy chặn sóng có công suất lớn mà thôi. Đây chẳng phải chính là điều hoang tưởng sao!
“Đội trưởng Miêu Anh!” Triệu Ngọc vẫn giả khờ như cũ: “Mọi người cứ cược, xem tôi có thể chặn được sóng điện thoại không, nếu tôi thắng rồi,cô phải nhường đường cho tôi thẩm vấn Lưu Bằng Phi!”.
“Hừ!” Miêu Anh hừ lạnh: “Nếu thua thì sao?”.
Triệu Ngọc đưa tay ra hiệu mời, ý là mời cô quyết định đi!
“Hừ!” Miêu Anh hừ lạnh lần nữa: “Nếu anh thua rồi thì phải quỳ trước phòng làm việc chúng tôi, dập đầu tạ tội, rồi gọi tôi một tiếng... Bà!”.
“Này!” Một điều tra viên vừa giậm chân vừa quát lên: “Tôi không nhịn được rồi, tôi muốn giết thằng nhóc này, thật đấy!”.
“Đội trưởng!” Một điều tra viên khác năn nỉ Miêu Anh: “Tên nhóc này quá hống hách, nếu không dạy cho cậu ta một trận, sau này chúng ta còn mặt mũi gì chứ?”.
“Đúng vậy!” Lại một điều tra viên khác lên tiếng: “Người ta thường nói ‘phép vua thua lệ làng’, chúng ta cùng xông lên đánh cậu ta một trận nhừ tử, sau đó kiện cậu ta tội phỉ2báng, mọi người thấy sao? Tôi thật sự không chịu nổi nữa!”.
Các điều tra viên tức đến nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ngùn ngụt.
Miêu Anh cũng siết chặt nắm đấm, muốn đánh cho Triệu Ngọc bầm dập ngay lập tức. Tuy nhiên cô là đội trưởng, sau khi nhìn thấy vẻ hống hách ngạo mạn của Triệu Ngọc, trong lòng cô lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn. Có thể tên Triệu Ngọc này đã có chuẩn bị trước rồi, hoặc là mang theo máy quay lén, hoặc là mang theo máy ghi8âm. Nếu như thật sự ra tay đánh hắn ta một trận, nói không chừng sẽ để lại hậu hoạ gì đó.
Nhưng nghe thấy Triệu Ngọc mắng mình là rùa rụt cổ, còn mắng Đội Trọng án của mình là một đám rác rưởi. Nỗi nhục này, sao cô chịu để yên được?
Cuối cùng, bá vương Miêu Nhân Phụng nện mạnh xuống bàn làm việc, những thứ trên bàn làm việc nảy lên khoảng hơn 1cm rồi rơi cái ào xuống.
Sau khi đập bàn xong, những điều tra viên kích động, hung hăng lúc6nãy đột nhiên im lặng hết, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Ai cũng biết, Miêu Nhân Phụng giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng!
“Triệu Ngọc, anh đừng có ức hiếp người quá đáng!” Miêu Anh nói đầy vẻ giận dữ: “Hôm nay tôi sẽ để anh chết thật khó coi! Nói đi, đấu võ thế nào? Đấu văn ra sao?”.
“Ha ha...” Triệu Ngọc thấy cá đã cắn câu, bật cười ha hả rồi nói: “Vậy mới có chút giống với nữ trung hào kiệt chứ! Đấu võ thì dễ rồi, hai chúng3ta tìm một chỗ rộng rãi hơn rồi quyết đấu, đến khi phân được thắng bại mới thôi. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Sống chết có số, phú quý do trời!”.
“Đấu văn thì sao?” Miêu Anh lại hỏi.
“Cái này thì phức tạp hơn, được chia thành nhiều loại khác nhau, ví dụ như cá cược, mô phỏng hoặc là ăn thịt sống!” Triệu Ngọc bắt đầu giảng về những tri thức giang hồ của anh ta: “Cá cược thì chắc khỏi nói rồi! Mô phỏng tức là tôi làm một động5tác gì đó rồi cô làm theo, nếu làm được thì coi như thắng!”.
“Cái trò quái quỷ gì đây!” Miêu Anh chau mày: “Nếu anh cởi quần tè giữa đường, tôi cũng phải làm theo sao? Vậy đi, tôi làm một động tác, anh học theo được không?”.
“Còn lâu nha!” Triệu Ngọc rống lên: “Cô là người chuyên nghiệp, nếu lỡ cô chơi trò lộn ngược ra sau 720 độ, vậy thì chẳng phải tôi chết chắc rồi?”.
“Vậy so cái gì?”
“Cũng có thể thi theo kiểu đập đá trên ngực, nằm bàn chông, đóng đinh xuyên lòng bàn tay...” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh khoanh chéo tay lại tỏ vẻ chán ghét, hắn nói tiếp: “Vậy thi ăn thịt sống cũng được! Ví dụ như ăn cá vàng trong bể, cóc trong hồ, còn có chuột nữa! Chúng ta ăn sống ngay tại chỗ, ai nuốt trôi thì coi như thắng!”.
Nghe được lời này của Triệu Ngọc, các điều tra viên đều cảm thấy ớn lạnh, rùng mình, buồn nôn.
“Anh... Anh có nói được tiếng người không?” Miêu Anh tức đến nỗi trừng to mắt: “Anh đã hết thuốc chữa rồi, có cần tôi gọi điện cho bệnh viện tâm thần không?”.
“Không cần, 6 bác sĩ tâm lí của tôi đã bị tôi làm cho tức đến điên hết 7 người rồi, cô không cần tốn công đâu!” Triệu Ngọc cười đểu: “Đội trưởng Miêu Anh à, nếu không dám đấu văn, vậy chúng ta đánh với nhau một trận đã đời đi! Cùng lắm thì hai chúng ta kí cam kết sinh tử? Tôi bị đánh chết cũng không liên quan đến cô, được chứ?”.
“Anh!”
Miêu Anh tức đến nỗi run người. Cô thật sự rất muốn đánh một trận với Triệu Ngọc, dạy dỗ tên hống hách kiêu ngạo này. Tuy nhiên cô là đội trưởng trong Đội Trọng án, một khi thật sự ra tay đấu với Triệu Ngọc, cho dù là thắng đi nữa cũng sẽ gặp rắc rối. Sau này lãnh đạo biết rồi, chắc chắn cô sẽ không có kết quả tốt gì!
“Sao? Không dám à?” Triệu Ngọc lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, lại còn bắt chéo chân nữa: “Nếu không dám thì tự nhận mình là rùa rụt cổ đi!”.
“Hừ! Đừng có hống hách!” Miêu Anh nói đầy giận dữ: “Hôm nào đổi một chỗ khác, tôi chắc chắn sẽ dạy cho anh một trận! Nhưng hôm nay là ngày quốc tế yêu chó, tôi lo rằng người ta chỉ trích tôi hành hạ chó đấy! Hờ hờ...”.
Cuối cùng thì Miêu Anh cũng đã phản đòn lại được một lần. Các điều tra viên vội lên tiếng cười hùa.
“Rùa rụt cổ chính là rùa rụt cổ, cái này không dám, cái kia cũng không dám, cô là cái thá...”
“Không phải còn có hình thức cá cược sao?” Miêu Anh đột nhiên ngắt lời Triệu Ngọc, hai mắt sáng rực lên.
“Cá cược?” Triệu Ngọc giả bộ tỏ vẻ căng thẳng trước, sau đó mới vừa cười vừa nói với vẻ không tự tin lắm: “Được... Cô nói đi, muốn cược gì? À... Nhưng cá cược cũng có quy tắc đấy!”.
Miêu Anh quan sát thấy sự thay đổi trên nét mặt Triệu Ngọc, trong lòng lại càng tự tin hơn: “Quy tắc gì?”.
“Tỉ lệ đoán trúng phải là 50:50, vả lại còn phải được sự đồng ý của cả hai bên mới được tiến hành.” Triệu Ngọc giới thiệu: “Ví dụ như cô bắt tôi đoán coi hôm nay cô mặc áo ngực màu gì, vậy thì tỉ lệ tôi đoán trúng sẽ rất thấp! Vì vậy cô chỉ có thể bắt tôi đoán áo ngực của cô có phải màu đỏ không? Hoặc là đoán cô có mặc áo ngực không v.v! Nói chung tỉ lệ đoán trúng của tôi phải đạt 50% mới được! Vậy mới được gọi là công bằng!”.
Sau khi nghe Triệu Ngọc nói vậy xong, các điều tra viên nam có mặt đều đồng loạt nhìn về phía ngực của Miêu Anh. Miêu Anh đỏ bừng cả mặt, vội kéo áo jacket chặt lại.
“Đổ xúc xắc đoán lớn nhỏ, rút bài poker, chỉ cần 50:50 thì cược gì cũng được! Nhưng mà có chơi có chịu, cược cái gì thì cũng phải được cả hai bên đồng ý mới được!” Triệu Ngọc lại nói: “Nhưng mà, ngoài ra còn có một quy tắc khác, đó chính là chia nhà cái và khách chơi!”.
“Nhà cái?”
“Tôi đến chỗ cô thì tôi chính là khách, vì vậy nếu cá cược thì phải do tôi đề ra! Cô đồng ý thì chơi, không đồng ý thì bỏ!”
“Được, vậy anh nói đi, anh muốn cược sao? Thua thì sao mà thắng thì sao?”
“Hừm...” Triệu Ngọc giả bộ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là... Cược tín hiệu di động đi!”.
Sao?
Đề nghị này của Triệu Ngọc khiến cho mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu những lời Triệu Ngọc nói.
“Chính là thế này!” Triệu Ngọc móc điện thoại ra rồi nói: “Tôi biết khí công, tí nữa vận công xong, tín hiệu sóng của toàn Cục Cảnh sát này đều sẽ bị tôi chặn hết! Hừm... Công lực của tôi không được mạnh lắm nên chỉ có thể duy trì được 5 phút thôi!”.
Cái gì?
Lời nói của Triệu Ngọc lại khiến mọi người ngạc nhiên lần nữa.
“Xời, đầu óc của tên này bị hỏng rồi sao?” Một điều tra viên nào đó đứng phía sau lẩm bẩm: “Đây chẳng phải chính là dấu hiệu bị bệnh tâm thần và chứng hoang tưởng sao?”.
“Đúng vậy!” Một người khác lên tiếng: “Cậu ta tưởng mình là gì chứ? Máy chặn sóng hình người sao? Đây là hình thức cá cược kì quặc gì vậy?”.
Miêu Anh cũng không tin lời của Triệu Ngọc, nhưng cô lại suy nghĩ sâu hơn. Cô đang phỏng đoán xem có thật là Triệu Ngọc có chuẩn bị trước rồi không? Cái bộ dạng hống hách lúc nãy của anh ta có phải là một cái bẫy để dụ người khác không?
Nhưng nghĩ lại thì ở đây là Cục Cảnh sát, nếu muốn chặn hết sóng điện thoại của Cục, không phải chỉ đơn giản là cần một cái máy chặn sóng có công suất lớn mà thôi. Đây chẳng phải chính là điều hoang tưởng sao!
“Đội trưởng Miêu Anh!” Triệu Ngọc vẫn giả khờ như cũ: “Mọi người cứ cược, xem tôi có thể chặn được sóng điện thoại không, nếu tôi thắng rồi,cô phải nhường đường cho tôi thẩm vấn Lưu Bằng Phi!”.
“Hừ!” Miêu Anh hừ lạnh: “Nếu thua thì sao?”.
Triệu Ngọc đưa tay ra hiệu mời, ý là mời cô quyết định đi!
“Hừ!” Miêu Anh hừ lạnh lần nữa: “Nếu anh thua rồi thì phải quỳ trước phòng làm việc chúng tôi, dập đầu tạ tội, rồi gọi tôi một tiếng... Bà!”.