Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-983
Chương 983: Chuyên gia dùng mánh khóe
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Dù kết quả như thế nào thì trên đảo Vĩnh Tiến cũng đã xảy ra án mạng chết người rồi!” Ngô Tú Mẫn nói với Triệu Ngọc qua điện thoại: “Trong khoảng thời gian ngắn, Cục Hàng hải không tìm thấy người nào thích hợp để canh ngọn hải đăng, cho nên vẫn cho vợ của người canh tháp ban đầu là Lưu Thải Vân tiếp tục ở đó trông coi và cũng trả lương cho bà ta nữa.”
“Nhưng mà, từ sau khi gặp chuyện không may, mọi người đã lời ra tiếng vào quá nhiều, chín người mười ý, kiểu suy đoán gì cũng có. Chỉ có điều là nhiều người nghiêng về phía thủy thủ kia, họ cho rằng Thái Hạng Bân vô tội. Bởi vì, nếu Thái Hạng Bân thật sự là một hung thủ tàn bạo thì tại sao ông ta không giết cả Lưu Thải Vân luôn? Cho dù không giết Lưu Thải Vân, vậy thì vì lý do gì mà ông ta không nghĩ biện pháp chạy trốn vậy?”
“Nghe nói lúc bị người ta bắt, Thái Hạng Bân vẫn đang ở trong phòng ngủ, trông ông ta khốn đốn vô tội, căn bản không hề chuẩn bị. Nếu ông ta thật sự giết người thì không thể nào xuất hiện trong tình trạng ấy được!”
Nhưng mà cảnh sát xử án phải căn cứ vào sự thật, tất cả những chứng cứ họ sở hữu đều bất lợi đối với Thái Hạng Bân, mà Lưu Thải Vân cứ một mực chắc chắn là Thái Hạng Bân thật sự đã giết người rồi cưỡng bức, không hề buông tha.”
“Cuối cùng, dưới tình huống như vậy, tòa án phải tuyên án tử hình với thủy thủ Thái Hạng Bân! Có điều là... có lẽ là nhà họ Thái tìm người, cũng có thể là quan tòa cho rằng trong sự việc có thể họ đã bỏ sót lỗ hổng nào đó, cuối cùng vẫn không thi hành án tử hình mà sửa án thành hoãn tử hình, sau đó còn từ từ biến thành thành tù chung thân.”
“Nhà họ Thái vẫn có chút thế lực ở Khúc Lương, bọn họ vẫn tin tưởng là Thái Hạng Bân vô tội, ông ta bị Lưu Thải Vân đổ oan. Cho nên sau khi Thái Hạng Bân chịu hình phạt, nhà họ Thái phô trương thanh thế, khiến tất cả mọi người ở Khúc Lương đều tin rằng Thái Hạng Bân vô tội.”
“Lúc đó nếu như không phải Lưu Thải Vân vẫn ở trên đảo Vĩnh Tiến, chỉ sợ là nước miếng của mọi người cũng đủ nhấn chìm bà ta rồi. Tâm tình của quần chúng vô cùng kích động, mắng chửi bà ta các kiểu, tội phạm giết người, đàn bà dâm đãng, rắn rết vân vân...
“Có thể bởi vì lời người đời quá đáng sợ, Lưu Thải Vân muốn ở lại cũng không được, bà ta canh ngọn hải đăng được khoảng nửa năm thì bất ngờ đi khỏi.” Ngô Tú Mẫn nói: “Tổ trưởng, tôi nghe tin tức từ một vị cán bộ Cục Hàng hải kỳ cựu, chắc hẳn so với dân gian thì lời nói của ông ta chuẩn xác hơn.”
“Ông ta nói, người vợ ấy sau khi đi khỏi thì chẳng hiểu tại sao trên hòn đảo nhỏ kia lại có thêm một phần mộ nhỏ vô danh, mà phần mộ này ngay ở sân sau nhà của bọn họ.”
“Có người nói Lưu Thải Vân chết rồi, ai đó đã an táng bà ta, bên trong mộ có chôn xác bà ta đấy, có người thì lại nói bà ta có một đứa con, đứa trẻ kia đã chết rồi, bị bà ta chôn ở trong mộ...”
“Lúc đó vì Lưu Thải Vân đột nhiên rời đi nên không để lại thứ gì, Cục Hàng hải lập tức báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã truy tìm người mất tích rồi.”
“Nhưng mà bởi vì Lưu Thải Vân không có họ hàng gì, sau khi truy tìm không có kết quả thì việc này cũng dần dần không giải quyết được gì. Còn về ngôi mộ kia rốt cuộc có bị ai đào xới lên không thì không ai biết cả. Một thời gian sau, do dầm mưa dãi nắng nên phần mộ nhỏ này cũng dần biến mất theo thời gian!”
“Sau khi Lưu Thải Vân mất tích, Cục Hàng hải cũng phái không ít người đến canh gác ngọn hải đăng nhưng không ai có thể sống lâu ở hòn đảo kia được. Vào năm đó, mọi người ở hòn đảo ấy ai cũng mê tín, hơn nữa xảy ra án mạng như vậy thì thử hỏi có ai dám sống ở đó?”
“Có thể là vì tìm lý do để rời đi cho nên mấy người canh tháp này bắt đầu bịa đặt sinh sự, nói trên đảo có ma nữ, thường xuyên nghe được tiếng khóc của ma nữ, thế nên càng về sau càng không ai dám tới nữa!”
“Vài năm sau, tác dụng của ngọn hải đăng càng ngày càng giảm đi, Cục Hàng hải cũng không phái người đến đảo Vĩnh Tiến nữa, câu chuyện về người canh tháp lúc này cuối cùng cũng dừng lại, nhưng mà kể từ lúc đó, không một ai thấy bóng dáng Lưu Thải Vân đâu nữa.”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu, nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị Ngô, có vài chuyện cần chị lo liệu, pháp y Cao muốn có ADN của ba người kia. Tuy rằng hiện tại thì ba người đều đã mất nhưng chỉ cần có thể tìm được người thân ruột thịt của bọn họ thì vẫn có thể đủ để kiểm tra thực hư sự việc. Cho nên, chị hãy phụ trách tìm kiếm nhé!”
“Yên tâm, tôi đã thông báo cho đội trưởng Đậu, nhờ phái người giúp đỡ chị rồi. Trước mắt thì chị cứ điều tra hồ sơ ghi chép về vụ án năm đó rồi sau đó hẵng đi tìm người. Vậy nên hiện tại chị cứ đi tới Cục Cảnh sát Khúc Lương là được!”
“Được, nhưng có điều...” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Tổ trưởng à, tôi chợt nhớ trước đây, cậu có nói một câu. Cậu từng nói rằng vụ án giết người trên hòn đảo biệt lập có thể là bắt đầu từ một sự cố, hung thủ ban đầu vốn chỉ muốn giết một ai đó trong đoàn làm phim nhưng lại bởi vì xảy ra ngoài ý muốn mà giết thêm nhiều người khác. Chuyện đó... cậu nói nguyên nhân gây ra... có phải là bởi vì ân oán giữa Lưu Thải Vân và Thái Hạng Bân hay không?”
“Hả?” Triệu Ngọc khá bất ngờ.
“Cậu nói xem, sự mất tích của Lưu Thải Vân năm đó liệu có liên quan tới nhà họ Thái hay không?” Ngô Tú Mẫn nói: “Vấn đề là Lưu Thải Vân làm hại Thái Hạng Bân thảm như vậy cho nên nhà họ Thái mới ra tay với bà ta, nhốt bà ta lại, bắt bà ta sửa khẩu cung hoặc là dùng thủ đoạn khác chèn ép bà ta chẳng hạn...”
“Sau đó, nhiều năm trôi qua, giờ có người đứng ra báo thù cho Lưu Thải Vân?” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Cho nên hung thủ chỉ là muốn giết chết biên kịch Thái Kim Đạt mà thôi! Nhưng người đó không ngờ rằng tại hiện trường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mới bất đắc dĩ giết thêm nhiều người như vậy! Ôi trời ạ!” Ngô Tú Mẫn nói một hơi xong cũng khiến mình sợ hãi: “Từ lúc nào mà trí tưởng tượng của tôi lại phong phú đến thế chứ!”
“Ừ... Nhưng mà thông minh quá cũng nên lo lắng đấy!” Sau đó Triệu Ngọc gật đầu khẳng định, trong lòng cũng cảm thấy suy đoán của Ngô Tú Mẫn hơi quá đà.
Sau khi cúp điện thoại, hắn vội vàng đi tới trước bảng trắng, bắt đầu viết thêm tư liệu.
Thái Kim Đạt là cháu ruột của Thái Hạng Bân...
Triệu Ngọc kẻ một đường trên bảng trắng, liên kết hai cái tên lại với nhau, sau đó vẽ ra rất nhiều vòng tròn trống ở bên cạnh Thái Hạng Bân.
Những vòng tròn này có ý nghĩa là nếu như muốn làm rõ chuyện xảy ra với Lưu Thải Vân năm đó thì hẳn là phải đến hỏi người già của nhà họ Thái mới đúng, nhất là cha của Thái Kim Đạt.
Nhưng mà cha của Thái Kim Đạt đã qua đời nhiều năm, mà những người anh em khác của nhà họ Thái hiện tại cũng không còn một mống. Nếu còn muốn tiếp tục thì chỉ có thể hỏi mẹ của Thái Kim Đạt, hoặc là bắt tay vào hỏi nữ quyến của thế hệ trước mà thôi...
Chỉ là... liệu những nữ quyến đó có biết nội tình gì không?
Chậc chậc... Vụ án tra tới chỗ này rồi, Triệu Ngọc càng ngày càng lo lắng, có lẽ là chính hắn cũng có chút lạc đề rồi. Một vụ kiện tụng từ ngày xưa thật sự có liên quan đến vụ án giết người trên hòn đảo biệt lập này sao?
Ngay từ đầu, Triệu Ngọc vẫn vô cùng chắc chắn, chưa từng lung lay chút nào, nhưng bây giờ nhìn lại thì hắn lại cảm thấy những manh mối này cách mình càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ...
Hai giờ chiều, phần chứng cứ mà Cao Phát Tài sai người đưa tới đã được mang đến thuyền chỉ huy một cách an toàn. Trong số rất nhiều vật chứng, có những thứ quan trọng như di động của người chết hay camera mà đoàn làm phim dùng để quay chụp.
Dựa vào quy trình công việc, cảnh sát đã xem xét tất cả những tư liệu điện tử một lần, xem trong đó có manh mối gì quan trọng hay không. Lượng công việc lớn như vậy, tổ điều tra đặc biệt đương nhiên làm không xuể, họ cần sự trợ giúp của cảnh sát chuyên nghiệp tại Khúc Lương.
Vì thế, dưới sự điều động của Cục trưởng Vương, rất nhiều nhân viên cảnh sát có kinh nghiệm được phái tới, cùng nhau thực hiện công việc nặng nề này. Trước khi bắt đầu, Cục trưởng Vương hết lần này tới lần khác nhấn mạnh tầm quan trọng của công việc này, yêu cầu bọn họ không thể bỏ qua bất cứ một đoạn băng ghi hình nào, nhất định phải kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ...
Ai ngờ, sau khi tất cả được sắp xếp thỏa đáng thì Triệu Ngọc không ở lại trên thuyền chỉ huy công tác mà chỉ dặn Tăng Khả vài câu, sau đó mượn Cục trưởng Vương một chiếc thuyền ca nô và chạy về phía đất liền.
Tăng Khả và Cục trưởng Vương hoàn toàn không biết là rốt cuộc Triệu Ngọc muốn đi đâu, mọi người tất nhiên đều cảm thấy cực kỳ tò mò.
Nhưng mà Triệu Ngọc vô cùng rõ ràng rằng hắn đang muốn đi làm gì. Tuy rằng hôm nay hắn lại mở ra một quẻ Cấn Ly giống ngày hôm qua, song bây giờ, phó bản Kỳ Ngộ lại thay đổi vị trí.
Nhìn vào bản đồ, hắn phát hiện kỳ ngộ lần này sẽ xảy ra gần bờ biển Khúc Lương. Vào lúc này, Triệu Ngọc đương nhiên không thể bỏ qua kỳ ngộ quan trọng như vậy được, cho nên hắn mới sớm lên thuyền, đi về phía bãi biển kia.
Nhớ lại lúc trước, phó bản Kỳ Ngộ đúng là đã cho Triệu Ngọc không ít trợ giúp, ngay cả vụ án lớn như thi thể nữ không đầu, phó bản Kỳ Ngộ cũng đã giúp đỡ hắn tìm được manh mối quan trọng.
Bởi vậy lúc này, Triệu Ngọc càng thêm tràn ngập mong đợi, không biết điểm mấu chốt của vụ đại án giết người trên hòn đảo biệt lập này có hiện ra trước mắt mình ngay lập tức hay không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nhưng mà, từ sau khi gặp chuyện không may, mọi người đã lời ra tiếng vào quá nhiều, chín người mười ý, kiểu suy đoán gì cũng có. Chỉ có điều là nhiều người nghiêng về phía thủy thủ kia, họ cho rằng Thái Hạng Bân vô tội. Bởi vì, nếu Thái Hạng Bân thật sự là một hung thủ tàn bạo thì tại sao ông ta không giết cả Lưu Thải Vân luôn? Cho dù không giết Lưu Thải Vân, vậy thì vì lý do gì mà ông ta không nghĩ biện pháp chạy trốn vậy?”
“Nghe nói lúc bị người ta bắt, Thái Hạng Bân vẫn đang ở trong phòng ngủ, trông ông ta khốn đốn vô tội, căn bản không hề chuẩn bị. Nếu ông ta thật sự giết người thì không thể nào xuất hiện trong tình trạng ấy được!”
Nhưng mà cảnh sát xử án phải căn cứ vào sự thật, tất cả những chứng cứ họ sở hữu đều bất lợi đối với Thái Hạng Bân, mà Lưu Thải Vân cứ một mực chắc chắn là Thái Hạng Bân thật sự đã giết người rồi cưỡng bức, không hề buông tha.”
“Cuối cùng, dưới tình huống như vậy, tòa án phải tuyên án tử hình với thủy thủ Thái Hạng Bân! Có điều là... có lẽ là nhà họ Thái tìm người, cũng có thể là quan tòa cho rằng trong sự việc có thể họ đã bỏ sót lỗ hổng nào đó, cuối cùng vẫn không thi hành án tử hình mà sửa án thành hoãn tử hình, sau đó còn từ từ biến thành thành tù chung thân.”
“Nhà họ Thái vẫn có chút thế lực ở Khúc Lương, bọn họ vẫn tin tưởng là Thái Hạng Bân vô tội, ông ta bị Lưu Thải Vân đổ oan. Cho nên sau khi Thái Hạng Bân chịu hình phạt, nhà họ Thái phô trương thanh thế, khiến tất cả mọi người ở Khúc Lương đều tin rằng Thái Hạng Bân vô tội.”
“Lúc đó nếu như không phải Lưu Thải Vân vẫn ở trên đảo Vĩnh Tiến, chỉ sợ là nước miếng của mọi người cũng đủ nhấn chìm bà ta rồi. Tâm tình của quần chúng vô cùng kích động, mắng chửi bà ta các kiểu, tội phạm giết người, đàn bà dâm đãng, rắn rết vân vân...
“Có thể bởi vì lời người đời quá đáng sợ, Lưu Thải Vân muốn ở lại cũng không được, bà ta canh ngọn hải đăng được khoảng nửa năm thì bất ngờ đi khỏi.” Ngô Tú Mẫn nói: “Tổ trưởng, tôi nghe tin tức từ một vị cán bộ Cục Hàng hải kỳ cựu, chắc hẳn so với dân gian thì lời nói của ông ta chuẩn xác hơn.”
“Ông ta nói, người vợ ấy sau khi đi khỏi thì chẳng hiểu tại sao trên hòn đảo nhỏ kia lại có thêm một phần mộ nhỏ vô danh, mà phần mộ này ngay ở sân sau nhà của bọn họ.”
“Có người nói Lưu Thải Vân chết rồi, ai đó đã an táng bà ta, bên trong mộ có chôn xác bà ta đấy, có người thì lại nói bà ta có một đứa con, đứa trẻ kia đã chết rồi, bị bà ta chôn ở trong mộ...”
“Lúc đó vì Lưu Thải Vân đột nhiên rời đi nên không để lại thứ gì, Cục Hàng hải lập tức báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã truy tìm người mất tích rồi.”
“Nhưng mà bởi vì Lưu Thải Vân không có họ hàng gì, sau khi truy tìm không có kết quả thì việc này cũng dần dần không giải quyết được gì. Còn về ngôi mộ kia rốt cuộc có bị ai đào xới lên không thì không ai biết cả. Một thời gian sau, do dầm mưa dãi nắng nên phần mộ nhỏ này cũng dần biến mất theo thời gian!”
“Sau khi Lưu Thải Vân mất tích, Cục Hàng hải cũng phái không ít người đến canh gác ngọn hải đăng nhưng không ai có thể sống lâu ở hòn đảo kia được. Vào năm đó, mọi người ở hòn đảo ấy ai cũng mê tín, hơn nữa xảy ra án mạng như vậy thì thử hỏi có ai dám sống ở đó?”
“Có thể là vì tìm lý do để rời đi cho nên mấy người canh tháp này bắt đầu bịa đặt sinh sự, nói trên đảo có ma nữ, thường xuyên nghe được tiếng khóc của ma nữ, thế nên càng về sau càng không ai dám tới nữa!”
“Vài năm sau, tác dụng của ngọn hải đăng càng ngày càng giảm đi, Cục Hàng hải cũng không phái người đến đảo Vĩnh Tiến nữa, câu chuyện về người canh tháp lúc này cuối cùng cũng dừng lại, nhưng mà kể từ lúc đó, không một ai thấy bóng dáng Lưu Thải Vân đâu nữa.”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu, nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị Ngô, có vài chuyện cần chị lo liệu, pháp y Cao muốn có ADN của ba người kia. Tuy rằng hiện tại thì ba người đều đã mất nhưng chỉ cần có thể tìm được người thân ruột thịt của bọn họ thì vẫn có thể đủ để kiểm tra thực hư sự việc. Cho nên, chị hãy phụ trách tìm kiếm nhé!”
“Yên tâm, tôi đã thông báo cho đội trưởng Đậu, nhờ phái người giúp đỡ chị rồi. Trước mắt thì chị cứ điều tra hồ sơ ghi chép về vụ án năm đó rồi sau đó hẵng đi tìm người. Vậy nên hiện tại chị cứ đi tới Cục Cảnh sát Khúc Lương là được!”
“Được, nhưng có điều...” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Tổ trưởng à, tôi chợt nhớ trước đây, cậu có nói một câu. Cậu từng nói rằng vụ án giết người trên hòn đảo biệt lập có thể là bắt đầu từ một sự cố, hung thủ ban đầu vốn chỉ muốn giết một ai đó trong đoàn làm phim nhưng lại bởi vì xảy ra ngoài ý muốn mà giết thêm nhiều người khác. Chuyện đó... cậu nói nguyên nhân gây ra... có phải là bởi vì ân oán giữa Lưu Thải Vân và Thái Hạng Bân hay không?”
“Hả?” Triệu Ngọc khá bất ngờ.
“Cậu nói xem, sự mất tích của Lưu Thải Vân năm đó liệu có liên quan tới nhà họ Thái hay không?” Ngô Tú Mẫn nói: “Vấn đề là Lưu Thải Vân làm hại Thái Hạng Bân thảm như vậy cho nên nhà họ Thái mới ra tay với bà ta, nhốt bà ta lại, bắt bà ta sửa khẩu cung hoặc là dùng thủ đoạn khác chèn ép bà ta chẳng hạn...”
“Sau đó, nhiều năm trôi qua, giờ có người đứng ra báo thù cho Lưu Thải Vân?” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Cho nên hung thủ chỉ là muốn giết chết biên kịch Thái Kim Đạt mà thôi! Nhưng người đó không ngờ rằng tại hiện trường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mới bất đắc dĩ giết thêm nhiều người như vậy! Ôi trời ạ!” Ngô Tú Mẫn nói một hơi xong cũng khiến mình sợ hãi: “Từ lúc nào mà trí tưởng tượng của tôi lại phong phú đến thế chứ!”
“Ừ... Nhưng mà thông minh quá cũng nên lo lắng đấy!” Sau đó Triệu Ngọc gật đầu khẳng định, trong lòng cũng cảm thấy suy đoán của Ngô Tú Mẫn hơi quá đà.
Sau khi cúp điện thoại, hắn vội vàng đi tới trước bảng trắng, bắt đầu viết thêm tư liệu.
Thái Kim Đạt là cháu ruột của Thái Hạng Bân...
Triệu Ngọc kẻ một đường trên bảng trắng, liên kết hai cái tên lại với nhau, sau đó vẽ ra rất nhiều vòng tròn trống ở bên cạnh Thái Hạng Bân.
Những vòng tròn này có ý nghĩa là nếu như muốn làm rõ chuyện xảy ra với Lưu Thải Vân năm đó thì hẳn là phải đến hỏi người già của nhà họ Thái mới đúng, nhất là cha của Thái Kim Đạt.
Nhưng mà cha của Thái Kim Đạt đã qua đời nhiều năm, mà những người anh em khác của nhà họ Thái hiện tại cũng không còn một mống. Nếu còn muốn tiếp tục thì chỉ có thể hỏi mẹ của Thái Kim Đạt, hoặc là bắt tay vào hỏi nữ quyến của thế hệ trước mà thôi...
Chỉ là... liệu những nữ quyến đó có biết nội tình gì không?
Chậc chậc... Vụ án tra tới chỗ này rồi, Triệu Ngọc càng ngày càng lo lắng, có lẽ là chính hắn cũng có chút lạc đề rồi. Một vụ kiện tụng từ ngày xưa thật sự có liên quan đến vụ án giết người trên hòn đảo biệt lập này sao?
Ngay từ đầu, Triệu Ngọc vẫn vô cùng chắc chắn, chưa từng lung lay chút nào, nhưng bây giờ nhìn lại thì hắn lại cảm thấy những manh mối này cách mình càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ...
Hai giờ chiều, phần chứng cứ mà Cao Phát Tài sai người đưa tới đã được mang đến thuyền chỉ huy một cách an toàn. Trong số rất nhiều vật chứng, có những thứ quan trọng như di động của người chết hay camera mà đoàn làm phim dùng để quay chụp.
Dựa vào quy trình công việc, cảnh sát đã xem xét tất cả những tư liệu điện tử một lần, xem trong đó có manh mối gì quan trọng hay không. Lượng công việc lớn như vậy, tổ điều tra đặc biệt đương nhiên làm không xuể, họ cần sự trợ giúp của cảnh sát chuyên nghiệp tại Khúc Lương.
Vì thế, dưới sự điều động của Cục trưởng Vương, rất nhiều nhân viên cảnh sát có kinh nghiệm được phái tới, cùng nhau thực hiện công việc nặng nề này. Trước khi bắt đầu, Cục trưởng Vương hết lần này tới lần khác nhấn mạnh tầm quan trọng của công việc này, yêu cầu bọn họ không thể bỏ qua bất cứ một đoạn băng ghi hình nào, nhất định phải kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ...
Ai ngờ, sau khi tất cả được sắp xếp thỏa đáng thì Triệu Ngọc không ở lại trên thuyền chỉ huy công tác mà chỉ dặn Tăng Khả vài câu, sau đó mượn Cục trưởng Vương một chiếc thuyền ca nô và chạy về phía đất liền.
Tăng Khả và Cục trưởng Vương hoàn toàn không biết là rốt cuộc Triệu Ngọc muốn đi đâu, mọi người tất nhiên đều cảm thấy cực kỳ tò mò.
Nhưng mà Triệu Ngọc vô cùng rõ ràng rằng hắn đang muốn đi làm gì. Tuy rằng hôm nay hắn lại mở ra một quẻ Cấn Ly giống ngày hôm qua, song bây giờ, phó bản Kỳ Ngộ lại thay đổi vị trí.
Nhìn vào bản đồ, hắn phát hiện kỳ ngộ lần này sẽ xảy ra gần bờ biển Khúc Lương. Vào lúc này, Triệu Ngọc đương nhiên không thể bỏ qua kỳ ngộ quan trọng như vậy được, cho nên hắn mới sớm lên thuyền, đi về phía bãi biển kia.
Nhớ lại lúc trước, phó bản Kỳ Ngộ đúng là đã cho Triệu Ngọc không ít trợ giúp, ngay cả vụ án lớn như thi thể nữ không đầu, phó bản Kỳ Ngộ cũng đã giúp đỡ hắn tìm được manh mối quan trọng.
Bởi vậy lúc này, Triệu Ngọc càng thêm tràn ngập mong đợi, không biết điểm mấu chốt của vụ đại án giết người trên hòn đảo biệt lập này có hiện ra trước mắt mình ngay lập tức hay không?
Bình luận facebook