Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-987
Chương 987: Mối đe dọa leo thang
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thôi xong!
Nghe Trình Lăng Phỉ chuyển sang đề tài này, Triệu Ngọc đã thầm kêu không xong rồi. Cứ thế này thì kế hoạch trở mặt của mình chẳng phải sẽ...
“Đúng vậy, đó là kế hoạch thoát thân sau cùng của tôi!” Nghe Miêu Anh lên tiếng, Trình Lăng Phỉ cũng không thèm vặn lại, chỉ nói: “Dư Phù Sinh đã không còn giá trị nào để tôi lợi dụng nữa, nếu không phải tôi niệm tình khi xưa lão ta có công đỡ súng cứu tôi thì tôi đã ra tay với lão ta từ lâu rồi!”
“Còn chuyện Khương Khoa, hắn ta úp cho tôi một cái sọt lớn đến vậy thì tôi tha cho hắn ta thế nào được?” Ánh mắt Trình Lăng Phỉ trở nên tàn nhẫn: “Thật ra thì đến thời khắc cuối cùng, Dư Phù Sinh cũng phát hiện ra, lão ta định chạy trốn, nhưng tôi đã mua chuộc đám thủ hạ của lão ta từ trước, lão ta không trốn đâu được hết!”
“Ừm... Vậy thì... Triệu thần thám, anh có muốn biết trước khi bị cháy, chuyện gì đã xảy ra ở chuồng bò không?” Trình Lăng Phỉ cười với Triệu Ngọc như thể có việc gì hài hước lắm vậy.
Triệu Ngọc lập tức hiểu ra ý của cô ta, vội bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục, bình tĩnh nói: “Cô thích nói không thì tùy, dù sao thì đó cũng là câu hỏi thứ ba rồi!”
“Ha...” Trình Lăng Phỉ ngạc nhiên gật đầu: “Triệu thần thám thật đúng là không phải người bình thường mà! Được rồi, tôi đặc biệt tặng anh câu hỏi này luôn!”
Gay rồi... Lòng Triệu Ngọc lạnh ngắt, trán ứa mồ hôi lạnh. Trong đầu hắn bây giờ đang ngập tràn mâu thuẫn, một đằng muốn biết tình hình của hiện trường hỏa hoạn, một đằng lại không muốn làm lộ bí mật cải trang của bản thân.
“Ngày đó...” Trình Lăng Phỉ lại cực kỳ muốn thể hiện, tiếp tục nói: “Chúng tôi đã bắt được tên nội gián tuồn tin tức ra ngoài và bắt được Tào Tứ Phần dựa vào tin tức mà tên nội gián đó cung cấp!”
“Ừm... Nói đến đây...” Cô ta cực kỳ hứng trí nhìn Triệu Ngọc mà hỏi: “Thế anh có muốn biết, ai là nội gián không?”
“Là Diêu Văn Minh à?” Triệu Ngọc không chút do dự, đoán ngay: “Kẻ đánh bom kia?”
“Ồ?” Trình Lăng Phỉ trợn tròn mắt, có vẻ ngạc nhiên: “Không phải anh nói chỉ tìm được hài cốt Tào Tứ Phần trong đám cháy thôi à? Sao mà anh đoán được?”
“Đúng thật à?” Triệu Ngọc chớp mắt: “Nói vậy là tôi đoán đúng rồi?”
“Không hổ là thần thám!” Trình Lăng Phỉ bội phục: “Nói ra suy đoán của anh xem!”
“Cũng chẳng phải suy đoán gì, nói bừa thôi!” Triệu Ngọc xấu hổ cười cười: “Dù đoán đúng hay sai thì đều chết cả, chi bằng dọa một trận thôi! Tôi chỉ nghĩ rằng Tào Tứ Phần tìm được chiếc xe van, trên xe van có bom, Diêu Văn Minh là tên đánh bom, Diêu Văn Minh và Tào Tứ Phần đều là người của Cáp Long Giang... Nên mới đoán vậy thôi!”
“Ồ, lối suy nghĩ điều tra của anh đúng là khác người! Thảo nào mà mấy vụ án khó như vậy đều bị anh phá hết!” Trình Lăng Phỉ tán thưởng một câu rồi nói tiếp: “Được rồi, anh đoán đúng rồi, nội gián là Diêu Văn Minh! Hắn ta đi theo bọn Dư Phù Sinh lâu nên đầu óc thoái hóa, dám ăn cây táo rào cây sung!”
“Tào Tứ Phần cũng đáng chết lắm, phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của tôi!”
“Đương nhiên còn tên Dư Phù Sinh kia nữa, từ khi con trai chết, lão ta cũng hết thuốc chữa! Vì thế trong vụ hỏa hoạn, Diêu Văn Minh và Tào Tứ Phần bị đạn bắn vào đầu chết, còn Dư Phù Sinh thì bị siết cổ đến chết!”
Trời ạ, Triệu Ngọc cực kỳ ngạc nhiên, thầm thốt lên một tiếng, người đàn bà này cũng thật tàn nhẫn! Ngoài ba người này ra, thêm cả Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải bị lửa thiêu chết, thế là cô ta đã giết tận năm tên một lúc!
Song, chẳng hiểu Trình Lăng Phỉ đang muốn giấu giếm hay thế nào mà cô ta lại không nói rõ cụ thể là ai nổ súng, là ai siết cổ Dư Phù Sinh đến chết?
Dưới hoàn cảnh như thế này, đương nhiên là Triệu Ngọc không tiện đặt câu hỏi. Nhưng hắn lại bắt được một cơ hội để che giấu dấu vết, vội cao giọng hỏi Trình Lăng Phỉ: “Thế nên sau khi giết ba người này, các cô gây ra một trận hỏa hoạn để thiêu chết luôn cả bọn Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải sao? Cô muốn châm mồi lửa thiêu tất cả chứng cứ phạm tội, sau đó thì sao? Rửa sạch tội, rồi đi lên con đường chính nghĩa à?”
Loại bản lĩnh ra câu hỏi để nói sang chuyện khác của Triệu Ngọc đã đạt đến trình độ thành thục thượng thừa, từ đó khéo léo gạt chuyện Khương Khoa qua một bên!
“Ừm...” Trình Lăng Phỉ như bị gãi đúng chỗ ngứa, cô ta cười khẩy, nói: “Triệu thần thám vĩ đại của tôi ơi, câu hỏi thứ ba của anh hình như đã hỏi xong rồi mà nhỉ!”
“À...” Triệu Ngọc quay đầu nhìn Miêu Anh, tuy Miêu Anh không hiểu Triệu Ngọc đang mưu tính việc gì, nhưng do đã có ăn ý từ lâu, cô vẫn gật đầu với Triệu Ngọc, tỏ vẻ ủng hộ.
“Được rồi!” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng chuyển sang đề tài hắn muốn: “Thế tiếp theo, câu hỏi thứ tư nên chuyển sang Ô Phương Phương nhỉ? Cô ta là bạn tốt của cô, sao cô lại...”
“Là do Ô Phương Phương tự tìm lấy!” Nào ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu, Trình Lăng Phỉ đã đột ngột kích động thét lên, làm Triệu Ngọc và Miêu Anh hết hồn.
“Ai chọc phải tôi đều không có kết cục tốt!” Trình Lăng Phỉ cắn răng nói: “Đám chủ tịch, giám đốc dù có lớn đến đâu cũng phải tôn kính tôi hết nấc, Ô Phương Phương dựa vào cái gì mà kiêu ngạo? Tôi đã nhịn đủ lắm rồi, là cô ta ép tôi!”
Trong lúc nói chuyện, làn váy trắng Trình Lăng Phỉ đang mặc khẽ lay động theo cơn tức của cô ta.
“Ừm...” Triệu Ngọc tỏ vẻ tốt bụng khuyên nhủ: “Cô bớt giận, bớt giận, nói từ từ thôi!”
“Phù... Phù...” Trình Lăng Phỉ vẫn kích động mà thở hổn hển, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Từ nhỏ đến lớn, cái gì cô ta cũng cướp của tôi, từ búp bê vải cho đến anh Thạch Hải! Vì khiến tôi không thể đến gần được anh Thạch Hải mà cô ta thậm chí còn nói xấu tôi ngay trước mặt anh ấy, hãm hại tôi!”
“Cô ta còn tưởng tôi ngu ngơ không biết gì, tôi chỉ không muốn nói ra làm tổn thương tình cảm của hai chúng tôi mà thôi! Nói thật, nếu tôi muốn theo đuổi anh Hải Thạch thì cô ta chả có cửa làm đối thủ của tôi đâu!”
“Là tôi chọn nhường cô ta! Nhưng đổi lại thì tôi được gì chứ?” Trình Lăng Phỉ lại chìm vào sự kích động lần nữa: “Lúc tôi bị gia đình xa lánh, bị đuổi ra khỏi nhà, tôi hy vọng có bạn bè quan tâm mình đến nhường nào...”
“Kết quả là mãi đến khi tôi quyết định báo thù, Ô Phương Phương mới thò mặt ra, chẳng những thế, thứ mà cô ta mang đến cho tôi chẳng phải là quan tâm mà là cười nhạo! Thêm nữa, cô ta và Thạch Hải còn thật sự trở thành người yêu! Cô ta đã cho tôi một vết thương không thể nào cứu vãn... Thế nên...”
“Thế nên tôi đã sắp đặt cho Khương Khoa đi chuốc mê Ô Phương Phương, sau đó chụp ảnh nóng với cô ta!” Trình Lăng Phỉ run lẩy bẩy, nói: “Sau khi chụp được ảnh, lúc đầu tôi chỉ định đưa ảnh chụp cho anh Thạch Hải xem, để anh ấy bỏ Ô Phương Phương! Nhưng mà... Nhưng mà đến khi nhìn thấy nụ cười ngay thẳng làm người say đắm trên môi anh Thạch Hải, tôi lại không nỡ làm vậy! Tôi không muốn làm tổn thương anh ấy...”
“Hơn nữa, trên người Khương Khoa lúc ấy còn dính vụ án cũ, Ô Phương Phương lại là cảnh sát, chuyện báo thù của tôi lại đang ở trong giai đoạn mấu chốt, vì vậy tôi luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn giấu đống ảnh đi!”
“Nhưng một năm sau đó, lúc tôi đã báo thù thành công, đoạt lại được gia sản của cha mình, Ô Phương Phương còn dám đến tận cửa hỏi tội tôi, mắng tôi vô tình vô nghĩa, còn dùng thân phận cảnh sát của cô ta để uy hiếp tôi, bảo rằng nếu tôi không trả lại tài sản thì cô ta sẽ liều mạng đến cùng với tôi!”
“Tôi giận lắm, thế là đem đống ảnh chụp ra để uy hiếp lại cô ta một trận, bảo nó sau này cách xa tôi ra, nếu không, tôi sẽ tung đống ảnh này ra cho cả thiên hạ xem!” Trình Lăng Phỉ thở ra một hơi, hùng hồn nói: “Từ đó về sau, chúng tôi cắt đứt quan hệ, hoàn toàn không qua lại với nhau nữa!”
Nói xong, bầu không khí lập tức bị bao phủ bởi sự im lặng, Trình Lăng Phỉ cuối cùng cũng lấy lại chút bình tĩnh.
Song sự im lặng duy trì chưa đến mười giây, giọng nói u oán tận trời xanh của cô ta lại gào ầm lên lần nữa: “Lúc đó, tôi đã cảnh cáo Ô Phương Phương rằng về sau đừng có chọc đến tôi nữa! Đừng chọc đến tôi nữa! Tôi đã cảnh cáo cô ta rồi... Nhưng cô ta có nghe đâu, trong bữa tiệc gặp mặt năm ngoái, cô ta chẳng những hắt rượu vang lên người tôi mà còn mắng tôi là đứa con riêng trước mặt bao nhiêu người!”
“Từ nhỏ đến lớn, việc tôi căm thù nhất chính là có kẻ nào đó mắng tôi là con riêng, Ô Phương Phương biết hết đấy chứ, cô ta cố ý! Cô ta cứ thế mà chọc vào ‘vảy ngược’ của tôi, thế nên...” Gương mặt của Trình Lăng Phỉ lại bắt đầu vặn vẹo: “Thế nên tôi chả việc gì phải nương tay với cô ta cả...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghe Trình Lăng Phỉ chuyển sang đề tài này, Triệu Ngọc đã thầm kêu không xong rồi. Cứ thế này thì kế hoạch trở mặt của mình chẳng phải sẽ...
“Đúng vậy, đó là kế hoạch thoát thân sau cùng của tôi!” Nghe Miêu Anh lên tiếng, Trình Lăng Phỉ cũng không thèm vặn lại, chỉ nói: “Dư Phù Sinh đã không còn giá trị nào để tôi lợi dụng nữa, nếu không phải tôi niệm tình khi xưa lão ta có công đỡ súng cứu tôi thì tôi đã ra tay với lão ta từ lâu rồi!”
“Còn chuyện Khương Khoa, hắn ta úp cho tôi một cái sọt lớn đến vậy thì tôi tha cho hắn ta thế nào được?” Ánh mắt Trình Lăng Phỉ trở nên tàn nhẫn: “Thật ra thì đến thời khắc cuối cùng, Dư Phù Sinh cũng phát hiện ra, lão ta định chạy trốn, nhưng tôi đã mua chuộc đám thủ hạ của lão ta từ trước, lão ta không trốn đâu được hết!”
“Ừm... Vậy thì... Triệu thần thám, anh có muốn biết trước khi bị cháy, chuyện gì đã xảy ra ở chuồng bò không?” Trình Lăng Phỉ cười với Triệu Ngọc như thể có việc gì hài hước lắm vậy.
Triệu Ngọc lập tức hiểu ra ý của cô ta, vội bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục, bình tĩnh nói: “Cô thích nói không thì tùy, dù sao thì đó cũng là câu hỏi thứ ba rồi!”
“Ha...” Trình Lăng Phỉ ngạc nhiên gật đầu: “Triệu thần thám thật đúng là không phải người bình thường mà! Được rồi, tôi đặc biệt tặng anh câu hỏi này luôn!”
Gay rồi... Lòng Triệu Ngọc lạnh ngắt, trán ứa mồ hôi lạnh. Trong đầu hắn bây giờ đang ngập tràn mâu thuẫn, một đằng muốn biết tình hình của hiện trường hỏa hoạn, một đằng lại không muốn làm lộ bí mật cải trang của bản thân.
“Ngày đó...” Trình Lăng Phỉ lại cực kỳ muốn thể hiện, tiếp tục nói: “Chúng tôi đã bắt được tên nội gián tuồn tin tức ra ngoài và bắt được Tào Tứ Phần dựa vào tin tức mà tên nội gián đó cung cấp!”
“Ừm... Nói đến đây...” Cô ta cực kỳ hứng trí nhìn Triệu Ngọc mà hỏi: “Thế anh có muốn biết, ai là nội gián không?”
“Là Diêu Văn Minh à?” Triệu Ngọc không chút do dự, đoán ngay: “Kẻ đánh bom kia?”
“Ồ?” Trình Lăng Phỉ trợn tròn mắt, có vẻ ngạc nhiên: “Không phải anh nói chỉ tìm được hài cốt Tào Tứ Phần trong đám cháy thôi à? Sao mà anh đoán được?”
“Đúng thật à?” Triệu Ngọc chớp mắt: “Nói vậy là tôi đoán đúng rồi?”
“Không hổ là thần thám!” Trình Lăng Phỉ bội phục: “Nói ra suy đoán của anh xem!”
“Cũng chẳng phải suy đoán gì, nói bừa thôi!” Triệu Ngọc xấu hổ cười cười: “Dù đoán đúng hay sai thì đều chết cả, chi bằng dọa một trận thôi! Tôi chỉ nghĩ rằng Tào Tứ Phần tìm được chiếc xe van, trên xe van có bom, Diêu Văn Minh là tên đánh bom, Diêu Văn Minh và Tào Tứ Phần đều là người của Cáp Long Giang... Nên mới đoán vậy thôi!”
“Ồ, lối suy nghĩ điều tra của anh đúng là khác người! Thảo nào mà mấy vụ án khó như vậy đều bị anh phá hết!” Trình Lăng Phỉ tán thưởng một câu rồi nói tiếp: “Được rồi, anh đoán đúng rồi, nội gián là Diêu Văn Minh! Hắn ta đi theo bọn Dư Phù Sinh lâu nên đầu óc thoái hóa, dám ăn cây táo rào cây sung!”
“Tào Tứ Phần cũng đáng chết lắm, phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của tôi!”
“Đương nhiên còn tên Dư Phù Sinh kia nữa, từ khi con trai chết, lão ta cũng hết thuốc chữa! Vì thế trong vụ hỏa hoạn, Diêu Văn Minh và Tào Tứ Phần bị đạn bắn vào đầu chết, còn Dư Phù Sinh thì bị siết cổ đến chết!”
Trời ạ, Triệu Ngọc cực kỳ ngạc nhiên, thầm thốt lên một tiếng, người đàn bà này cũng thật tàn nhẫn! Ngoài ba người này ra, thêm cả Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải bị lửa thiêu chết, thế là cô ta đã giết tận năm tên một lúc!
Song, chẳng hiểu Trình Lăng Phỉ đang muốn giấu giếm hay thế nào mà cô ta lại không nói rõ cụ thể là ai nổ súng, là ai siết cổ Dư Phù Sinh đến chết?
Dưới hoàn cảnh như thế này, đương nhiên là Triệu Ngọc không tiện đặt câu hỏi. Nhưng hắn lại bắt được một cơ hội để che giấu dấu vết, vội cao giọng hỏi Trình Lăng Phỉ: “Thế nên sau khi giết ba người này, các cô gây ra một trận hỏa hoạn để thiêu chết luôn cả bọn Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải sao? Cô muốn châm mồi lửa thiêu tất cả chứng cứ phạm tội, sau đó thì sao? Rửa sạch tội, rồi đi lên con đường chính nghĩa à?”
Loại bản lĩnh ra câu hỏi để nói sang chuyện khác của Triệu Ngọc đã đạt đến trình độ thành thục thượng thừa, từ đó khéo léo gạt chuyện Khương Khoa qua một bên!
“Ừm...” Trình Lăng Phỉ như bị gãi đúng chỗ ngứa, cô ta cười khẩy, nói: “Triệu thần thám vĩ đại của tôi ơi, câu hỏi thứ ba của anh hình như đã hỏi xong rồi mà nhỉ!”
“À...” Triệu Ngọc quay đầu nhìn Miêu Anh, tuy Miêu Anh không hiểu Triệu Ngọc đang mưu tính việc gì, nhưng do đã có ăn ý từ lâu, cô vẫn gật đầu với Triệu Ngọc, tỏ vẻ ủng hộ.
“Được rồi!” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng chuyển sang đề tài hắn muốn: “Thế tiếp theo, câu hỏi thứ tư nên chuyển sang Ô Phương Phương nhỉ? Cô ta là bạn tốt của cô, sao cô lại...”
“Là do Ô Phương Phương tự tìm lấy!” Nào ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu, Trình Lăng Phỉ đã đột ngột kích động thét lên, làm Triệu Ngọc và Miêu Anh hết hồn.
“Ai chọc phải tôi đều không có kết cục tốt!” Trình Lăng Phỉ cắn răng nói: “Đám chủ tịch, giám đốc dù có lớn đến đâu cũng phải tôn kính tôi hết nấc, Ô Phương Phương dựa vào cái gì mà kiêu ngạo? Tôi đã nhịn đủ lắm rồi, là cô ta ép tôi!”
Trong lúc nói chuyện, làn váy trắng Trình Lăng Phỉ đang mặc khẽ lay động theo cơn tức của cô ta.
“Ừm...” Triệu Ngọc tỏ vẻ tốt bụng khuyên nhủ: “Cô bớt giận, bớt giận, nói từ từ thôi!”
“Phù... Phù...” Trình Lăng Phỉ vẫn kích động mà thở hổn hển, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Từ nhỏ đến lớn, cái gì cô ta cũng cướp của tôi, từ búp bê vải cho đến anh Thạch Hải! Vì khiến tôi không thể đến gần được anh Thạch Hải mà cô ta thậm chí còn nói xấu tôi ngay trước mặt anh ấy, hãm hại tôi!”
“Cô ta còn tưởng tôi ngu ngơ không biết gì, tôi chỉ không muốn nói ra làm tổn thương tình cảm của hai chúng tôi mà thôi! Nói thật, nếu tôi muốn theo đuổi anh Hải Thạch thì cô ta chả có cửa làm đối thủ của tôi đâu!”
“Là tôi chọn nhường cô ta! Nhưng đổi lại thì tôi được gì chứ?” Trình Lăng Phỉ lại chìm vào sự kích động lần nữa: “Lúc tôi bị gia đình xa lánh, bị đuổi ra khỏi nhà, tôi hy vọng có bạn bè quan tâm mình đến nhường nào...”
“Kết quả là mãi đến khi tôi quyết định báo thù, Ô Phương Phương mới thò mặt ra, chẳng những thế, thứ mà cô ta mang đến cho tôi chẳng phải là quan tâm mà là cười nhạo! Thêm nữa, cô ta và Thạch Hải còn thật sự trở thành người yêu! Cô ta đã cho tôi một vết thương không thể nào cứu vãn... Thế nên...”
“Thế nên tôi đã sắp đặt cho Khương Khoa đi chuốc mê Ô Phương Phương, sau đó chụp ảnh nóng với cô ta!” Trình Lăng Phỉ run lẩy bẩy, nói: “Sau khi chụp được ảnh, lúc đầu tôi chỉ định đưa ảnh chụp cho anh Thạch Hải xem, để anh ấy bỏ Ô Phương Phương! Nhưng mà... Nhưng mà đến khi nhìn thấy nụ cười ngay thẳng làm người say đắm trên môi anh Thạch Hải, tôi lại không nỡ làm vậy! Tôi không muốn làm tổn thương anh ấy...”
“Hơn nữa, trên người Khương Khoa lúc ấy còn dính vụ án cũ, Ô Phương Phương lại là cảnh sát, chuyện báo thù của tôi lại đang ở trong giai đoạn mấu chốt, vì vậy tôi luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn giấu đống ảnh đi!”
“Nhưng một năm sau đó, lúc tôi đã báo thù thành công, đoạt lại được gia sản của cha mình, Ô Phương Phương còn dám đến tận cửa hỏi tội tôi, mắng tôi vô tình vô nghĩa, còn dùng thân phận cảnh sát của cô ta để uy hiếp tôi, bảo rằng nếu tôi không trả lại tài sản thì cô ta sẽ liều mạng đến cùng với tôi!”
“Tôi giận lắm, thế là đem đống ảnh chụp ra để uy hiếp lại cô ta một trận, bảo nó sau này cách xa tôi ra, nếu không, tôi sẽ tung đống ảnh này ra cho cả thiên hạ xem!” Trình Lăng Phỉ thở ra một hơi, hùng hồn nói: “Từ đó về sau, chúng tôi cắt đứt quan hệ, hoàn toàn không qua lại với nhau nữa!”
Nói xong, bầu không khí lập tức bị bao phủ bởi sự im lặng, Trình Lăng Phỉ cuối cùng cũng lấy lại chút bình tĩnh.
Song sự im lặng duy trì chưa đến mười giây, giọng nói u oán tận trời xanh của cô ta lại gào ầm lên lần nữa: “Lúc đó, tôi đã cảnh cáo Ô Phương Phương rằng về sau đừng có chọc đến tôi nữa! Đừng chọc đến tôi nữa! Tôi đã cảnh cáo cô ta rồi... Nhưng cô ta có nghe đâu, trong bữa tiệc gặp mặt năm ngoái, cô ta chẳng những hắt rượu vang lên người tôi mà còn mắng tôi là đứa con riêng trước mặt bao nhiêu người!”
“Từ nhỏ đến lớn, việc tôi căm thù nhất chính là có kẻ nào đó mắng tôi là con riêng, Ô Phương Phương biết hết đấy chứ, cô ta cố ý! Cô ta cứ thế mà chọc vào ‘vảy ngược’ của tôi, thế nên...” Gương mặt của Trình Lăng Phỉ lại bắt đầu vặn vẹo: “Thế nên tôi chả việc gì phải nương tay với cô ta cả...”
Bình luận facebook