Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-989
Chương 989: Cuộc đào thoát ở hộp đêm (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tổ trưởng, đoạn ghi âm khớp với nhau!” Vài phút sau, Tăng Khả gửi đến tin tức đầu tiên, bất thình lình phá vỡ dòng suy nghĩ của Triệu Ngọc: “Tỷ lệ giống nhau là một trăm phần trăm, đoạn ghi âm này đích thực là giọng nói thật của Trương Tỉnh Như! Hơn nữa, theo như bước sóng hiện giờ mà nói thì em không phát hiện ra vết tích bị cắt nối. Nếu muốn xác nhận thì cần phải có được bản gốc!”
Triệu Ngọc đứng trước tấm bảng trắng, nhẹ nhàng gật đầu, kết quả này hiển nhiên nằm trong suy đoán của hắn.
“Tăng Khả.” Hắn suy nghĩ một hồi, nói: “Bây giờ cậu lấy lời khai của Trương Tỉnh Như, đánh thành văn bản cho tôi, một chữ cũng không được sai, sau đó chiếu lên màn hình lớn, tôi muốn đọc thật kĩ!”
“Được...” Tăng Khả lập tức bắt tay vào công việc.
Vừa dứt lời, điện thoại của Triệu Ngọc liền vang lên, là Ngô Tú Mẫn gửi cho hắn đường liên kết của đoạn video.
Lúc này, Ngô Tú Mẫn đã làm theo lời dặn của Triệu Ngọc, không những mở đoạn ghi âm cho Hàn Khoan nghe, hơn nữa còn âm thầm quay lén ông ta, nên cái mà Triệu Ngọc đang xem đều là hình ảnh trực tiếp.
Nhìn thấy Hàn Khoan nghiêm túc lắng nghe đoạn ghi âm lời khai của Trương Tỉnh Như, ông ta chau mày lại, cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng hầu hết vẫn là nghi hoặc.
Sau đó, sau khi nghe đến phần cuối cùng, ông ta bỗng dưng trở nên kích động, nước mắt không ngừng rơi lã chã, liên tục ra sức lắc đầu, dường như không thể chấp nhận được sự thật.
Sau cùng, mãi đến khi đoạn ghi âm không còn phát ra âm thanh nào nữa, ông ta mới ra sức túm lấy mái tóc vốn không nhiều của mình, suy sụp mà úp người xuống bàn thẩm vấn, gào khóc thất thanh...
Khóc được một lúc, ông ta mới gạt nước mắt mà run rẩy nói: “Không thể nào... cái gì mà say mê tiểu thuyết trinh thám? Tại sao tôi lại có thể không phát hiện ra cơ chứ? Tại sao?”
“Hàn Khoan...” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Ông chắc chắn đây là giọng nói của Trương Tỉnh Như vợ ông sao?”
“Chắc chắn!” Hàn Khoan gật đầu, hỏi. “Các cô... các cô tìm ra ở đâu vậy?”
“Trong tủ két sắt của ngân hàng Hằng Phát!” Ngô Tú Mẫn thành thật nói với ông ta: “Chính là lần mà hai người đến Long Giang, Trương Tỉnh Như đã tự mình mở tài khoản ngân hàng, còn nữa, chuyện Hoắc Vĩ Phương cũng đều là bịa đặt mà thôi!”
“Cái gì! Ý của cô là sao?” Hàn Khoan ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi. “Bịa đặt ra? Là giả sao? A Như, cô ấy... nói dối tôi sao?”
Nhìn thấy Ngô Tú Mẫn không nói gì, Hàn Khoan đột nhiên đấm hai tay vào bàn, phẫn nộ mà nói: “Đồng chí cảnh sát, làm ơn các anh chị! Tất cả những chuyện này nhất định không phải là A Như tự mình sắp đặt đâu! Tôi hiểu rõ cô ấy, cô ấy không có tâm kế nặng đến vậy đâu, đoạn ghi âm này có thể là giả, A Như bị người ta ép buộc nên mới làm như vậy!”
“Các cô hãy tin tôi đi, vợ chồng suốt hai mươi mấy năm nay, A Như là người như thế nào, tôi hiểu rõ nhất! Hơn nữa...” Ánh mắt của Hàn Khoan ngây ra, ông ta như bị thần kinh mà nói: “Trình độ viết lách của tôi thế nào, lẽ nào tôi không biết sao? Nếu như có thể khiến A Như trở thành người say mê tiểu thuyết trinh thám như vậy thì sách của tôi e là sớm đã nổi tiếng rồi! Không thể nào, làm ơn các cô hãy điều tra kĩ sự thật... van xin các cô đấy...”
“Hàn Khoan!” Ngô Tú Mẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Khoan, hỏi: “Trương Tỉnh Như nói lợi ích mà ông có thể có được trong vụ này, rốt cuộc là gì? Có phải là cô ta chết rồi thì ông có thể nổi tiếng không? Sách của ông có thể bán chạy không?”
“Cô... sao cô có thể nói như thế chứ?” Hàn Khoan lại hung hăng vỗ lên bàn, suy sụp và la lên. “Tôi có thể vì A Như, mà thà rằng không cầm bút nữa! Không viết sách gì nữa! Nhưng mà... tôi thật sự không nhìn ra... A Như... tại sao... tại sao lại trở nên như vậy... hu hu...”
Nói xong, Hàn Khoan không thể kìm nén được cảm xúc kích động của mình nữa, nằm úp xuống bàn mà khóc lớn...
Cùng khoảnh khắc đó, một phía khác của ống kính, Triệu Ngọc đang cẩn thận quan sát từng phản ứng rất nhỏ của Hàn Khoan.
Không thể phủ nhận, biểu hiện sau khi Hàn Khoan nghe được đoạn ghi âm đó quả thật rất phù hợp với tâm lý bình thường vô tội của một người chồng! Ánh mắt không có gì bất thường, không âm thầm vui mừng trong lòng, không cố ý giả tạo, mọi thứ đều dường như rất tự nhiên, rất hoàn hảo!
Tuy nhiên, chính bởi vì biểu hiện của Hàn Khoan vô cùng bình thường như vậy lại khiến Triệu Ngọc càng nghi ngờ hơn.
Triệu Ngọc cho rằng Hàn Khoan có biểu hiện hoàn hảo như vậy chỉ có hai nguyên nhân. Một là, đây chỉ đơn giản là phản ứng bình thường của ông ta, ông ta vô tội! Mà nguyên nhân còn lại là ông ta đã luyện tập trước đó rất nhiều lần, ông ta đã biết trước cảnh sát sẽ đưa đoạn ghi âm này cho ông ta nghe!
Nếu như là nguyên nhân đầu tiên, vậy có nghĩa là nhiệm vụ của tổ điều tra đặc biệt đã hoàn thành, bọn họ lại phá được vụ án lớn, nổi tiếng khắp nơi!
Nhưng mà... nếu như là nguyên nhân sau thì sao?
Sau khi Triệu Ngọc tắt video đi, Tăng Khả đã lấy lời khai của Trương Tỉnh Như, một chữ không sót mà đánh thành văn bản và chiếu lên màn hình.
“Các đồng chí cảnh sát đáng kính, chào mọi người...
“Ông xã của tôi cuối cùng cũng được rửa oan rồi đúng không?”
“Đúng vậy, mọi người không đoán sai đâu, vụ án giết người trong phòng kín hoàn hảo này là do một tay tôi lên kế hoạch!”
“Tổ trưởng...” Tăng Khả nhìn lên màn hình và nói: “Ban đầu thì em không có cảm giác gì, nhưng mà... sau khi đánh chữ xong, em mới đột nhiên phát hiện ra thật sự có vài chỗ không hợp lý! Anh xem, trong bản lời khai này, cô ta không hề nhắc đến tên của mình hay tên của Hàn Khoan, cũng không hề nhắc đến ngày tháng chính xác gì cả, điểm này có vẻ không hợp lý...”
“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu như cô ta thật sự muốn nói sự thật cho chúng ta nghe, ít nhất cũng nên nói tường tận chi tiết của vụ án ra. Ví dụ, cô ta đã bỏ thuốc cho Hàn Khoan uống như thế nào, cầm lấy tay của Hàn Khoan mà cứa vào tay mình như thế nào, sau đó lại chụp ảnh cho Trương Tỉnh Phong nữa...”
“Bản lời khai này thật sự không chặt chẽ lắm!” Tăng Khả phụ họa: “Nếu như Trương Tỉnh Như thật sự là kẻ say mê tiểu thuyết trinh thám thì không lý nào lại phạm phải sai lầm đơn giản đến vậy!”
“Cho nên, trong lời khai này chứa rất nhiều mâu thuẫn!” Triệu Ngọc nói: “Thậm chí, trong đó còn không hề nhắc đến cô ta tự sát! Thử nghĩ lại xem, nếu như Trương Tỉnh Như thật sự sắp đặt mọi chuyện thì ít nhất cô ta nên nói những câu như: ‘Tôi đã dùng sinh mạng của mình để đổi lấy một cuộc mưu sát hoàn mỹ’, đại loại như vậy đúng không?”
“Nhưng mà... không hề có!” Tăng Khả gật đầu đồng ý: “Trên đó chỉ có nhận tội, nhưng nếu như Trương Tỉnh Như thật sự tự sát thì sao lại trở thành tội phạm chứ? Tổ trưởng, lẽ nào... lời khai thật sự là giả sao? Người thật sự có vấn đề thật ra từ đầu đến cuối vẫn đứng trước mặt của chúng ta - Hàn Khoan?”
“Trước khi có được chứng cứ xác thực.” Triệu Ngọc lý trí nói. “Chúng ta vẫn chưa thể đưa ra kết luận được! Hơn nữa, tuy lời khai của Trương Tỉnh Như vẫn còn điểm đáng ngờ, nhưng từ giọng nói, âm thanh và cả tình cảm, dường như không giống như đã bị cắt nối!”
“Còn nữa, nếu như tài khoản ngân hàng thật sự là do Trương Tỉnh Như tự mình mở ra thì sao?” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Sao Hàn Khoan có thể để Trương Tĩnh Như ghi lại lời khai như vậy chứ, sau đó còn cất lời khai vào trong tủ két sắt của ngân hàng?”
“Ừm... cái này...” Tăng Khả chau mày lại, cũng không nghĩ ra nguyên nhân là do đâu.
“Còn nữa, điểm không hợp lý nhất là...” Triệu Ngọc lại nói: “Là động cơ của Hàn Khoan! Nếu như thật sự là ông ta thì tại sao ông ta lại đi giết hại vợ của mình chứ? Nếu như chỉ đơn giản vì muốn nổi tiếng, khiến sách của mình có thể bán chạy, có phải là hơi quá khoa trương rồi không?”
“Ừm... ủa?” Nghe đến đây, Tăng Khả đột nhiên nghĩ ra một điểm, tóc gáy lập tức dựng lên, vội nói với Triệu Ngọc. “Tổ trưởng, em đột nhiên nghĩ ra một khả năng! Anh nói xem... Những câu nói trong lời khai của Trương Tỉnh Như có khi nào vốn là về bản thân Hàn Khoan không?”
“Hả? Cậu có ý gì?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Ý em là...” Tăng Khả trợn mắt lên, vô cùng thần bí nói: “Nếu như Hàn Khoan mới chính là kẻ say mê tiểu thuyết trinh thám thì sao? Mục đích mà ông ta giết hại Trương Tỉnh Như thật ra là vì muốn dựng lên một vụ án giết người hoàn mỹ không thể bắt bẻ vào đâu được!?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Triệu Ngọc đứng trước tấm bảng trắng, nhẹ nhàng gật đầu, kết quả này hiển nhiên nằm trong suy đoán của hắn.
“Tăng Khả.” Hắn suy nghĩ một hồi, nói: “Bây giờ cậu lấy lời khai của Trương Tỉnh Như, đánh thành văn bản cho tôi, một chữ cũng không được sai, sau đó chiếu lên màn hình lớn, tôi muốn đọc thật kĩ!”
“Được...” Tăng Khả lập tức bắt tay vào công việc.
Vừa dứt lời, điện thoại của Triệu Ngọc liền vang lên, là Ngô Tú Mẫn gửi cho hắn đường liên kết của đoạn video.
Lúc này, Ngô Tú Mẫn đã làm theo lời dặn của Triệu Ngọc, không những mở đoạn ghi âm cho Hàn Khoan nghe, hơn nữa còn âm thầm quay lén ông ta, nên cái mà Triệu Ngọc đang xem đều là hình ảnh trực tiếp.
Nhìn thấy Hàn Khoan nghiêm túc lắng nghe đoạn ghi âm lời khai của Trương Tỉnh Như, ông ta chau mày lại, cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng hầu hết vẫn là nghi hoặc.
Sau đó, sau khi nghe đến phần cuối cùng, ông ta bỗng dưng trở nên kích động, nước mắt không ngừng rơi lã chã, liên tục ra sức lắc đầu, dường như không thể chấp nhận được sự thật.
Sau cùng, mãi đến khi đoạn ghi âm không còn phát ra âm thanh nào nữa, ông ta mới ra sức túm lấy mái tóc vốn không nhiều của mình, suy sụp mà úp người xuống bàn thẩm vấn, gào khóc thất thanh...
Khóc được một lúc, ông ta mới gạt nước mắt mà run rẩy nói: “Không thể nào... cái gì mà say mê tiểu thuyết trinh thám? Tại sao tôi lại có thể không phát hiện ra cơ chứ? Tại sao?”
“Hàn Khoan...” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Ông chắc chắn đây là giọng nói của Trương Tỉnh Như vợ ông sao?”
“Chắc chắn!” Hàn Khoan gật đầu, hỏi. “Các cô... các cô tìm ra ở đâu vậy?”
“Trong tủ két sắt của ngân hàng Hằng Phát!” Ngô Tú Mẫn thành thật nói với ông ta: “Chính là lần mà hai người đến Long Giang, Trương Tỉnh Như đã tự mình mở tài khoản ngân hàng, còn nữa, chuyện Hoắc Vĩ Phương cũng đều là bịa đặt mà thôi!”
“Cái gì! Ý của cô là sao?” Hàn Khoan ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi. “Bịa đặt ra? Là giả sao? A Như, cô ấy... nói dối tôi sao?”
Nhìn thấy Ngô Tú Mẫn không nói gì, Hàn Khoan đột nhiên đấm hai tay vào bàn, phẫn nộ mà nói: “Đồng chí cảnh sát, làm ơn các anh chị! Tất cả những chuyện này nhất định không phải là A Như tự mình sắp đặt đâu! Tôi hiểu rõ cô ấy, cô ấy không có tâm kế nặng đến vậy đâu, đoạn ghi âm này có thể là giả, A Như bị người ta ép buộc nên mới làm như vậy!”
“Các cô hãy tin tôi đi, vợ chồng suốt hai mươi mấy năm nay, A Như là người như thế nào, tôi hiểu rõ nhất! Hơn nữa...” Ánh mắt của Hàn Khoan ngây ra, ông ta như bị thần kinh mà nói: “Trình độ viết lách của tôi thế nào, lẽ nào tôi không biết sao? Nếu như có thể khiến A Như trở thành người say mê tiểu thuyết trinh thám như vậy thì sách của tôi e là sớm đã nổi tiếng rồi! Không thể nào, làm ơn các cô hãy điều tra kĩ sự thật... van xin các cô đấy...”
“Hàn Khoan!” Ngô Tú Mẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Khoan, hỏi: “Trương Tỉnh Như nói lợi ích mà ông có thể có được trong vụ này, rốt cuộc là gì? Có phải là cô ta chết rồi thì ông có thể nổi tiếng không? Sách của ông có thể bán chạy không?”
“Cô... sao cô có thể nói như thế chứ?” Hàn Khoan lại hung hăng vỗ lên bàn, suy sụp và la lên. “Tôi có thể vì A Như, mà thà rằng không cầm bút nữa! Không viết sách gì nữa! Nhưng mà... tôi thật sự không nhìn ra... A Như... tại sao... tại sao lại trở nên như vậy... hu hu...”
Nói xong, Hàn Khoan không thể kìm nén được cảm xúc kích động của mình nữa, nằm úp xuống bàn mà khóc lớn...
Cùng khoảnh khắc đó, một phía khác của ống kính, Triệu Ngọc đang cẩn thận quan sát từng phản ứng rất nhỏ của Hàn Khoan.
Không thể phủ nhận, biểu hiện sau khi Hàn Khoan nghe được đoạn ghi âm đó quả thật rất phù hợp với tâm lý bình thường vô tội của một người chồng! Ánh mắt không có gì bất thường, không âm thầm vui mừng trong lòng, không cố ý giả tạo, mọi thứ đều dường như rất tự nhiên, rất hoàn hảo!
Tuy nhiên, chính bởi vì biểu hiện của Hàn Khoan vô cùng bình thường như vậy lại khiến Triệu Ngọc càng nghi ngờ hơn.
Triệu Ngọc cho rằng Hàn Khoan có biểu hiện hoàn hảo như vậy chỉ có hai nguyên nhân. Một là, đây chỉ đơn giản là phản ứng bình thường của ông ta, ông ta vô tội! Mà nguyên nhân còn lại là ông ta đã luyện tập trước đó rất nhiều lần, ông ta đã biết trước cảnh sát sẽ đưa đoạn ghi âm này cho ông ta nghe!
Nếu như là nguyên nhân đầu tiên, vậy có nghĩa là nhiệm vụ của tổ điều tra đặc biệt đã hoàn thành, bọn họ lại phá được vụ án lớn, nổi tiếng khắp nơi!
Nhưng mà... nếu như là nguyên nhân sau thì sao?
Sau khi Triệu Ngọc tắt video đi, Tăng Khả đã lấy lời khai của Trương Tỉnh Như, một chữ không sót mà đánh thành văn bản và chiếu lên màn hình.
“Các đồng chí cảnh sát đáng kính, chào mọi người...
“Ông xã của tôi cuối cùng cũng được rửa oan rồi đúng không?”
“Đúng vậy, mọi người không đoán sai đâu, vụ án giết người trong phòng kín hoàn hảo này là do một tay tôi lên kế hoạch!”
“Tổ trưởng...” Tăng Khả nhìn lên màn hình và nói: “Ban đầu thì em không có cảm giác gì, nhưng mà... sau khi đánh chữ xong, em mới đột nhiên phát hiện ra thật sự có vài chỗ không hợp lý! Anh xem, trong bản lời khai này, cô ta không hề nhắc đến tên của mình hay tên của Hàn Khoan, cũng không hề nhắc đến ngày tháng chính xác gì cả, điểm này có vẻ không hợp lý...”
“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu như cô ta thật sự muốn nói sự thật cho chúng ta nghe, ít nhất cũng nên nói tường tận chi tiết của vụ án ra. Ví dụ, cô ta đã bỏ thuốc cho Hàn Khoan uống như thế nào, cầm lấy tay của Hàn Khoan mà cứa vào tay mình như thế nào, sau đó lại chụp ảnh cho Trương Tỉnh Phong nữa...”
“Bản lời khai này thật sự không chặt chẽ lắm!” Tăng Khả phụ họa: “Nếu như Trương Tỉnh Như thật sự là kẻ say mê tiểu thuyết trinh thám thì không lý nào lại phạm phải sai lầm đơn giản đến vậy!”
“Cho nên, trong lời khai này chứa rất nhiều mâu thuẫn!” Triệu Ngọc nói: “Thậm chí, trong đó còn không hề nhắc đến cô ta tự sát! Thử nghĩ lại xem, nếu như Trương Tỉnh Như thật sự sắp đặt mọi chuyện thì ít nhất cô ta nên nói những câu như: ‘Tôi đã dùng sinh mạng của mình để đổi lấy một cuộc mưu sát hoàn mỹ’, đại loại như vậy đúng không?”
“Nhưng mà... không hề có!” Tăng Khả gật đầu đồng ý: “Trên đó chỉ có nhận tội, nhưng nếu như Trương Tỉnh Như thật sự tự sát thì sao lại trở thành tội phạm chứ? Tổ trưởng, lẽ nào... lời khai thật sự là giả sao? Người thật sự có vấn đề thật ra từ đầu đến cuối vẫn đứng trước mặt của chúng ta - Hàn Khoan?”
“Trước khi có được chứng cứ xác thực.” Triệu Ngọc lý trí nói. “Chúng ta vẫn chưa thể đưa ra kết luận được! Hơn nữa, tuy lời khai của Trương Tỉnh Như vẫn còn điểm đáng ngờ, nhưng từ giọng nói, âm thanh và cả tình cảm, dường như không giống như đã bị cắt nối!”
“Còn nữa, nếu như tài khoản ngân hàng thật sự là do Trương Tỉnh Như tự mình mở ra thì sao?” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Sao Hàn Khoan có thể để Trương Tĩnh Như ghi lại lời khai như vậy chứ, sau đó còn cất lời khai vào trong tủ két sắt của ngân hàng?”
“Ừm... cái này...” Tăng Khả chau mày lại, cũng không nghĩ ra nguyên nhân là do đâu.
“Còn nữa, điểm không hợp lý nhất là...” Triệu Ngọc lại nói: “Là động cơ của Hàn Khoan! Nếu như thật sự là ông ta thì tại sao ông ta lại đi giết hại vợ của mình chứ? Nếu như chỉ đơn giản vì muốn nổi tiếng, khiến sách của mình có thể bán chạy, có phải là hơi quá khoa trương rồi không?”
“Ừm... ủa?” Nghe đến đây, Tăng Khả đột nhiên nghĩ ra một điểm, tóc gáy lập tức dựng lên, vội nói với Triệu Ngọc. “Tổ trưởng, em đột nhiên nghĩ ra một khả năng! Anh nói xem... Những câu nói trong lời khai của Trương Tỉnh Như có khi nào vốn là về bản thân Hàn Khoan không?”
“Hả? Cậu có ý gì?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Ý em là...” Tăng Khả trợn mắt lên, vô cùng thần bí nói: “Nếu như Hàn Khoan mới chính là kẻ say mê tiểu thuyết trinh thám thì sao? Mục đích mà ông ta giết hại Trương Tỉnh Như thật ra là vì muốn dựng lên một vụ án giết người hoàn mỹ không thể bắt bẻ vào đâu được!?”