Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-994
Chương 994: Điểm đến bất ngờ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phụt phụt...
Tài xế tàu hỏa sử dụng bình chữa cháy mà ông ta tìm được trên tàu, dập tắt từng mảnh linh kiện đang bốc cháy của xe việt dã. Trong không khí tràn ngập bọt chuyên dùng để dập lửa...
Hú hú hú...
Tiếng còi của từng chiếc xe cảnh sát vang lên rõ ràng, mắt thấy sắp sửa chạy đến gần.
Đã đến nước này, Triệu Ngọc không cần phải che giấu tung tích nữa, đương nhiên cũng không cần tránh né. Có điều, sau khi nhìn thấy xe cảnh sát thì hắn vẫn vươn tay ra, bắt đầu sờ soạng người Trình Lăng Phỉ còn đang khóc rống.
“Anh... Hu... Anh làm cái gì thế?” Trình Lăng Phỉ ngây người vì hành động của Triệu Ngọc, kinh hãi đến mức ngừng khóc. Cô ta không thể hiểu nổi, trong lúc thế này, sao Triệu Ngọc còn sờ loạn người mình? Chẳng lẽ... hắn lại muốn nhân cơ hội để sàm sỡ hay sao?
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc sờ soạng một lượt, mới phát hiện trên váy trắng của Trình Lăng Phỉ vốn không có túi, liền vội vàng quát lên với cô ta: “Mau gọi điện thoại cho mấy tên đàn em của cô đi! Bạn gái của tôi còn đang ở nhà cô đấy! Nhanh lên!”
À... Lúc này Trình Lăng Phỉ mới hiểu được, hóa ra là Triệu Ngọc muốn tìm điện thoại di động! Nhưng mà nếu muốn tìm điện thoại di động thì cứ nói thẳng ra không được sao? Vì sao lại dám tự tay sờ soạng người khác như vậy?
Thấy Trình Lăng Phỉ ngây người, Triệu Ngọc đành phải lục lọi trên người Dương Trạch Bưu. Ai ngờ, hắn vừa mới sờ thì Dương Trạch Bưu lại cười vui vẻ, miệng còn hô: “Ngứa! Buồn ngứa quá! Người ta đang giả chết mà lại!” Nói xong, gã ta nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Bà nó chứ...
Nhìn cảnh tượng khó giải thích nổi này, Triệu Ngọc thầm nuốt nước miếng. Không ngờ tên Dương Trạch Bưu này còn ngây thơ hơn cả trẻ con, tới tận bây giờ mới vỡ lẽ, hóa ra gã ta bị bệnh thần kinh thật sao? Hắn còn tưởng rằng lúc Dương Trạch Bưu phất tay mỉm cười đều là đang miệt thị và khiêu khích hắn!
Ừm... Được rồi...
Hạ Vũ Băng... Xem thử Hạ Vũ Băng vậy...
Triệu Ngọc nhanh chóng bò tới chỗ Hạ Vũ Băng, muốn lục lọi người cô ta một phen...
Nhưng đúng lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát đã chạy tới, bao vây bọn họ lại. Sau khi cửa xe được mở ra, các cảnh sát rất chuyên nghiệp mà chĩa súng về phía bọn họ, miệng còn hô câu khẩu hiệu kinh điển: “Không được nhúc nhích, mau giơ tay lên!”
“Triệu Ngọc?”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa định giải thích với các cảnh sát thì lại chợt nghe thấy có tiếng gọi quen thuộc trong đám người. Hắn ngẩng đầu nhìn kĩ thì thấy người gọi hắn không phải ai khác, đúng là Miêu Anh!
Ôi trời...
Nhanh đến vậy sao?
Tuy Triệu Ngọc cảm thấy ngạc nhiên nhưng lại vô cùng vui vẻ, hắn vội vàng lảo đảo đứng dậy, bước lên nghênh đón.
“Ôi trời ơi!” Đầu tiên là Miêu Anh ra hiệu với các đồng nghiệp một phen, sau đó mới vội vàng chạy đến trước mặt Triệu Ngọc, khi nhìn thấy xung quanh vừa có tàu hỏa vừa có máy bay trực thăng, cô chẳng kịp chớp mắt đã vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Ừ thì...” Triệu Ngọc bất đắc dĩ ôm nữ thần một cái, trả lời có vẻ khá cảm khái: “Thật sự là... Nói ra thì dài dòng lắm!”
“Triệu Ngọc... Mạng của anh cũng cứng thật đấy nhỉ! Còn dám nhảy lên bám lấy máy bay trực thăng nữa cơ... Chẳng lẽ anh đã quên anh hứa với em chuyện gì sao?” Cô Miêu vừa quở trách, vừa dịu dàng thắm thiết ôm lấy Triệu Ngọc thật chặt.
Nhưng cô nhanh chóng nhìn thấy vết thương trên người Triệu Ngọc, vội vàng lo lắng quan sát kĩ, lúc này mới phát hiện những vết trầy da rất rõ sau lưng hắn.
Hốc mắt cô Miêu lập tức ngập nước, cô quan tâm hỏi han: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Đừng lo, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi, anh cố gắng lên một chút! Ôi trời ơi...”
“Ổn rồi mà, anh không sao đâu!” Triệu Ngọc khuyên giải, an ủi một câu, lập tức chỉ vào đám người Trình Lăng Phỉ mà nói: “Mau kết thúc công việc đi! Người đều ở đây cả rồi!”
Triệu Ngọc nói xong, Miêu Anh gật gật đầu với một viên cảnh sát chỉ huy, bọn họ nhanh chóng tiến lên khống chế đám người Trình Lăng Phỉ.
Giờ khắc này, Trình Lăng Phỉ chỉ biết ôm đứa bé kia mà không ngừng rơi lệ, hoàn toàn không để ý tới cảnh sát trước mắt, mãi cho đến lúc có người đeo còng tay cho cô ta, cưỡng chế bắt cô ta rời khỏi con mình, cô ta mới dùng sức phản kháng. Nhưng cô ta lúc này đã không còn sức lực nào nữa!
Trong lúc chờ đợi xe cứu thương, Triệu Ngọc kể lại đại khái những chuyện mình vừa trải qua cho đám người Miêu Anh nghe. Dù chỉ kể sơ lược, nhưng vẫn khiến mọi người phải mở to mắt, há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là cô Miêu vốn lo lắng cho sự an nguy Triệu Ngọc, cô thực sự gần như phát điên, lập tức túm lấy áo của Triệu Ngọc mà lớn tiếng chất vấn: “Đầu tiên là anh nhảy lên máy bay trực thăng, rồi lại bị rơi xuống khỏi máy bay trực thăng, sau đó lại cướp ô tô đuổi theo, còn dùng ô tô đâm cho máy bay trực thăng rơi xuống? Để em xem xem... Ừm... Anh yêu à, anh có chắc đầu của anh còn bình thường không?”
“Đầu óc thì không sao cả, chỉ là có hơi ù tai...” Triệu Ngọc lắc đầu.
“Vậy cũng không đúng, máy bay trực thăng bay cao như vậy... Điều này sao có thể chứ?” Một nhân viên cảnh sát phụ trách điều tra bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì tôi dùng xẻng sắt làm hỏng cánh quạt, cho nên máy bay trực thăng không bay cao được!” Triệu Ngọc giải thích.
...
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có mấy người suýt nữa thì ngã sấp xuống!
“À... đúng rồi... Em yêu à...” Triệu Ngọc phát hiện chuyện mình đuổi theo máy bay trực thăng có vẻ như càng lúc càng to nên nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi Miêu Anh: “Sau khi anh nhảy lên máy bay trực thăng, em đã giải quyết chuyện còn lại như thế nào vậy?”
“Em giải quyết như thế nào hả?” Cô Miêu mỉm cười: “Không phải những tên đó đã sớm bị anh giải quyết rồi sao? Yên tâm đi, không ai chạy thoát cả, đều bị bắt lại hết rồi! Có điều... Triệu Ngọc, có phải anh nên phải giải thích với em hay không?”
“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt: “Em có ý gì?”
“Lúc trước, em chỉ cho rằng chất liệu của hai cái ghế khác nhau, nhưng lúc đi, em đã thử di chuyển cái ghế trói anh, nhưng hoàn toàn không thể làm nổi!” Miêu Anh nhíu mày: “Sức mạnh của anh đã vượt quá sự tưởng tượng của em rồi dấy!”
“Ôi chao, tiểu thư Miêu mà cũng đi làm quảng cáo hả?” Cả người Triệu Ngọc đau đớn, đầu choáng não căng, hắn không còn lòng dạ nào để cố gắng giấu giếm Miêu Anh nữa, cho nên liền nói thẳng đáp án ra: “Thật ra là thế này, em yêu à, trong đầu anh có một hệ thống, trong hệ thống có một món đạo cụ có thể tăng mạnh sức lực, sau khi dùng đạo cụ này thì anh sẽ trở mạnh mẽ vô cùng... Này... Này này này... Anh còn chưa nói xong cơ mà? Chớ đi chớ đi...”
Nghe thấy cách giải thích của Triệu Ngọc như vậy, hiển nhiên cô Miêu đã nổi giận, xoay người đi đến chỗ xe cảnh sát đang giam giữ Trình Lăng Phỉ.
“Này? Anh chỉ nói thật thôi mà... Này em... Chẳng lẽ em không đỡ anh một chút hả? Ai ui...” Triệu Ngọc khập khiễng đi theo, lại bởi vì chạm tới vết thương vừa mới trở lại vị trí cũ trên chân, nhất thời phát ra một tiếng kêu la thảm thiết.
Thấy Triệu Ngọc đau đớn như vậy, Miêu Anh không đành lòng nên vội vàng quay lại đỡ hắn, nhưng miệng thì vẫn mắng: “Em nói cho anh biết, anh cứ nói anh có mấy người anh em là thần tiên thì có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều đấy!”
“Khụ!” Triệu Ngọc vò đầu, hắn biết mình không thể nào giải thích được, vì thế đành phải ra chiêu thần công ba xạo, dồn sức mà nói: “Em nghĩ thử xem, phải trơ mắt nhìn em bị người ta dí súng vào người như thế, anh có thể không sốt ruột sao? Cũng có thể là vì tức giận quá nên mới mạnh đến vậy? Xem ra... Chỉ có em yêu của anh mới có thể khiến anh phát huy được cực hạn của mình thôi!”
Lời của Triệu Ngọc quả thực khiến Miêu Anh phải dở khóc dở cười. Lúc này, mấy chiếc xe cứu thương đã chạy tới hiện trường, Miêu Anh vội vàng xua tay ra hiệu, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Đến đây nào, anh lên xe cứu thương để xử lý trước đã! Anh bị thương không nhẹ đâu!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua sau lưng Miêu Anh thì thấy Trình Lăng Phỉ đã được áp giải lên xe cảnh sát, vội vàng nói: “Em yêu à, bây giờ vẫn chưa phải lúc đâu...” Hắn kéo tay của Miêu Anh đi tới chỗ xe cảnh sát, đồng thời nói như thể đã định liệu trước: “Nhanh lên, nếu muốn biết chân tướng của vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất! Đến đây nào...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tài xế tàu hỏa sử dụng bình chữa cháy mà ông ta tìm được trên tàu, dập tắt từng mảnh linh kiện đang bốc cháy của xe việt dã. Trong không khí tràn ngập bọt chuyên dùng để dập lửa...
Hú hú hú...
Tiếng còi của từng chiếc xe cảnh sát vang lên rõ ràng, mắt thấy sắp sửa chạy đến gần.
Đã đến nước này, Triệu Ngọc không cần phải che giấu tung tích nữa, đương nhiên cũng không cần tránh né. Có điều, sau khi nhìn thấy xe cảnh sát thì hắn vẫn vươn tay ra, bắt đầu sờ soạng người Trình Lăng Phỉ còn đang khóc rống.
“Anh... Hu... Anh làm cái gì thế?” Trình Lăng Phỉ ngây người vì hành động của Triệu Ngọc, kinh hãi đến mức ngừng khóc. Cô ta không thể hiểu nổi, trong lúc thế này, sao Triệu Ngọc còn sờ loạn người mình? Chẳng lẽ... hắn lại muốn nhân cơ hội để sàm sỡ hay sao?
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc sờ soạng một lượt, mới phát hiện trên váy trắng của Trình Lăng Phỉ vốn không có túi, liền vội vàng quát lên với cô ta: “Mau gọi điện thoại cho mấy tên đàn em của cô đi! Bạn gái của tôi còn đang ở nhà cô đấy! Nhanh lên!”
À... Lúc này Trình Lăng Phỉ mới hiểu được, hóa ra là Triệu Ngọc muốn tìm điện thoại di động! Nhưng mà nếu muốn tìm điện thoại di động thì cứ nói thẳng ra không được sao? Vì sao lại dám tự tay sờ soạng người khác như vậy?
Thấy Trình Lăng Phỉ ngây người, Triệu Ngọc đành phải lục lọi trên người Dương Trạch Bưu. Ai ngờ, hắn vừa mới sờ thì Dương Trạch Bưu lại cười vui vẻ, miệng còn hô: “Ngứa! Buồn ngứa quá! Người ta đang giả chết mà lại!” Nói xong, gã ta nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Bà nó chứ...
Nhìn cảnh tượng khó giải thích nổi này, Triệu Ngọc thầm nuốt nước miếng. Không ngờ tên Dương Trạch Bưu này còn ngây thơ hơn cả trẻ con, tới tận bây giờ mới vỡ lẽ, hóa ra gã ta bị bệnh thần kinh thật sao? Hắn còn tưởng rằng lúc Dương Trạch Bưu phất tay mỉm cười đều là đang miệt thị và khiêu khích hắn!
Ừm... Được rồi...
Hạ Vũ Băng... Xem thử Hạ Vũ Băng vậy...
Triệu Ngọc nhanh chóng bò tới chỗ Hạ Vũ Băng, muốn lục lọi người cô ta một phen...
Nhưng đúng lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát đã chạy tới, bao vây bọn họ lại. Sau khi cửa xe được mở ra, các cảnh sát rất chuyên nghiệp mà chĩa súng về phía bọn họ, miệng còn hô câu khẩu hiệu kinh điển: “Không được nhúc nhích, mau giơ tay lên!”
“Triệu Ngọc?”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa định giải thích với các cảnh sát thì lại chợt nghe thấy có tiếng gọi quen thuộc trong đám người. Hắn ngẩng đầu nhìn kĩ thì thấy người gọi hắn không phải ai khác, đúng là Miêu Anh!
Ôi trời...
Nhanh đến vậy sao?
Tuy Triệu Ngọc cảm thấy ngạc nhiên nhưng lại vô cùng vui vẻ, hắn vội vàng lảo đảo đứng dậy, bước lên nghênh đón.
“Ôi trời ơi!” Đầu tiên là Miêu Anh ra hiệu với các đồng nghiệp một phen, sau đó mới vội vàng chạy đến trước mặt Triệu Ngọc, khi nhìn thấy xung quanh vừa có tàu hỏa vừa có máy bay trực thăng, cô chẳng kịp chớp mắt đã vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Ừ thì...” Triệu Ngọc bất đắc dĩ ôm nữ thần một cái, trả lời có vẻ khá cảm khái: “Thật sự là... Nói ra thì dài dòng lắm!”
“Triệu Ngọc... Mạng của anh cũng cứng thật đấy nhỉ! Còn dám nhảy lên bám lấy máy bay trực thăng nữa cơ... Chẳng lẽ anh đã quên anh hứa với em chuyện gì sao?” Cô Miêu vừa quở trách, vừa dịu dàng thắm thiết ôm lấy Triệu Ngọc thật chặt.
Nhưng cô nhanh chóng nhìn thấy vết thương trên người Triệu Ngọc, vội vàng lo lắng quan sát kĩ, lúc này mới phát hiện những vết trầy da rất rõ sau lưng hắn.
Hốc mắt cô Miêu lập tức ngập nước, cô quan tâm hỏi han: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Đừng lo, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi, anh cố gắng lên một chút! Ôi trời ơi...”
“Ổn rồi mà, anh không sao đâu!” Triệu Ngọc khuyên giải, an ủi một câu, lập tức chỉ vào đám người Trình Lăng Phỉ mà nói: “Mau kết thúc công việc đi! Người đều ở đây cả rồi!”
Triệu Ngọc nói xong, Miêu Anh gật gật đầu với một viên cảnh sát chỉ huy, bọn họ nhanh chóng tiến lên khống chế đám người Trình Lăng Phỉ.
Giờ khắc này, Trình Lăng Phỉ chỉ biết ôm đứa bé kia mà không ngừng rơi lệ, hoàn toàn không để ý tới cảnh sát trước mắt, mãi cho đến lúc có người đeo còng tay cho cô ta, cưỡng chế bắt cô ta rời khỏi con mình, cô ta mới dùng sức phản kháng. Nhưng cô ta lúc này đã không còn sức lực nào nữa!
Trong lúc chờ đợi xe cứu thương, Triệu Ngọc kể lại đại khái những chuyện mình vừa trải qua cho đám người Miêu Anh nghe. Dù chỉ kể sơ lược, nhưng vẫn khiến mọi người phải mở to mắt, há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là cô Miêu vốn lo lắng cho sự an nguy Triệu Ngọc, cô thực sự gần như phát điên, lập tức túm lấy áo của Triệu Ngọc mà lớn tiếng chất vấn: “Đầu tiên là anh nhảy lên máy bay trực thăng, rồi lại bị rơi xuống khỏi máy bay trực thăng, sau đó lại cướp ô tô đuổi theo, còn dùng ô tô đâm cho máy bay trực thăng rơi xuống? Để em xem xem... Ừm... Anh yêu à, anh có chắc đầu của anh còn bình thường không?”
“Đầu óc thì không sao cả, chỉ là có hơi ù tai...” Triệu Ngọc lắc đầu.
“Vậy cũng không đúng, máy bay trực thăng bay cao như vậy... Điều này sao có thể chứ?” Một nhân viên cảnh sát phụ trách điều tra bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì tôi dùng xẻng sắt làm hỏng cánh quạt, cho nên máy bay trực thăng không bay cao được!” Triệu Ngọc giải thích.
...
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có mấy người suýt nữa thì ngã sấp xuống!
“À... đúng rồi... Em yêu à...” Triệu Ngọc phát hiện chuyện mình đuổi theo máy bay trực thăng có vẻ như càng lúc càng to nên nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi Miêu Anh: “Sau khi anh nhảy lên máy bay trực thăng, em đã giải quyết chuyện còn lại như thế nào vậy?”
“Em giải quyết như thế nào hả?” Cô Miêu mỉm cười: “Không phải những tên đó đã sớm bị anh giải quyết rồi sao? Yên tâm đi, không ai chạy thoát cả, đều bị bắt lại hết rồi! Có điều... Triệu Ngọc, có phải anh nên phải giải thích với em hay không?”
“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt: “Em có ý gì?”
“Lúc trước, em chỉ cho rằng chất liệu của hai cái ghế khác nhau, nhưng lúc đi, em đã thử di chuyển cái ghế trói anh, nhưng hoàn toàn không thể làm nổi!” Miêu Anh nhíu mày: “Sức mạnh của anh đã vượt quá sự tưởng tượng của em rồi dấy!”
“Ôi chao, tiểu thư Miêu mà cũng đi làm quảng cáo hả?” Cả người Triệu Ngọc đau đớn, đầu choáng não căng, hắn không còn lòng dạ nào để cố gắng giấu giếm Miêu Anh nữa, cho nên liền nói thẳng đáp án ra: “Thật ra là thế này, em yêu à, trong đầu anh có một hệ thống, trong hệ thống có một món đạo cụ có thể tăng mạnh sức lực, sau khi dùng đạo cụ này thì anh sẽ trở mạnh mẽ vô cùng... Này... Này này này... Anh còn chưa nói xong cơ mà? Chớ đi chớ đi...”
Nghe thấy cách giải thích của Triệu Ngọc như vậy, hiển nhiên cô Miêu đã nổi giận, xoay người đi đến chỗ xe cảnh sát đang giam giữ Trình Lăng Phỉ.
“Này? Anh chỉ nói thật thôi mà... Này em... Chẳng lẽ em không đỡ anh một chút hả? Ai ui...” Triệu Ngọc khập khiễng đi theo, lại bởi vì chạm tới vết thương vừa mới trở lại vị trí cũ trên chân, nhất thời phát ra một tiếng kêu la thảm thiết.
Thấy Triệu Ngọc đau đớn như vậy, Miêu Anh không đành lòng nên vội vàng quay lại đỡ hắn, nhưng miệng thì vẫn mắng: “Em nói cho anh biết, anh cứ nói anh có mấy người anh em là thần tiên thì có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều đấy!”
“Khụ!” Triệu Ngọc vò đầu, hắn biết mình không thể nào giải thích được, vì thế đành phải ra chiêu thần công ba xạo, dồn sức mà nói: “Em nghĩ thử xem, phải trơ mắt nhìn em bị người ta dí súng vào người như thế, anh có thể không sốt ruột sao? Cũng có thể là vì tức giận quá nên mới mạnh đến vậy? Xem ra... Chỉ có em yêu của anh mới có thể khiến anh phát huy được cực hạn của mình thôi!”
Lời của Triệu Ngọc quả thực khiến Miêu Anh phải dở khóc dở cười. Lúc này, mấy chiếc xe cứu thương đã chạy tới hiện trường, Miêu Anh vội vàng xua tay ra hiệu, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Đến đây nào, anh lên xe cứu thương để xử lý trước đã! Anh bị thương không nhẹ đâu!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua sau lưng Miêu Anh thì thấy Trình Lăng Phỉ đã được áp giải lên xe cảnh sát, vội vàng nói: “Em yêu à, bây giờ vẫn chưa phải lúc đâu...” Hắn kéo tay của Miêu Anh đi tới chỗ xe cảnh sát, đồng thời nói như thể đã định liệu trước: “Nhanh lên, nếu muốn biết chân tướng của vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất! Đến đây nào...”
Bình luận facebook