• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê (5 Viewers)

  • Chương 162-170

Chương 162 Trời mưa to suốt đêm không ngớt, trời vừa sáng

Tư Lệ Đình liền thức dậy, thấy mình và Tô Cẩm Khê đang ngủ trên ghế sô pha.

Anh nhớ rõ đêm qua anh bề Tô Cẩm Khê về phòng ngủ.

Xuất hiện ở chỗ này thì chỉ có một lý do, tối qua anh lại phát bệnh.

Anh chỉ có một chút ấn tượng về những gì đã xảy ra đêm qua, hình như anh cầm dao đuỏi theo Tô Cẩm Khê.

May mà Tô Cẩm Khê không bị thương, Tư Lệ Đình quấn Tô Cẩm Khê trong chăn, cẩn thận bề cô về phòng.

Vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đường Minh, hiển nhiên anh ta có chuyện muốn nói.

Hai người ngầm hiểu ý nhau đi xuống lầu, “Chú ba, chú còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”

“Nhớ một chút.”

“Chú ba, suýt chút nữa chú đã dùng dao đâm Cẩm Khê.”

Nghĩ đến cảnh tượng này Đường Minh cảm thấy có chút sợ hãi.

Nếu sau đó không thuyết phục được Tư Lệ Đình, hậu quả sẽ không ngờ tới.

“Cậu đều nhìn thấy cả?”

Chuyện như vậy không phải là vinh quang, anh cũng không muốn cho người khác biết.

“Ừm, để chuyện này sang một bên đã, chú ba, tối qua từ trong miệng chú tôi đã biết một bí lớn.”

“Bí mật gì?” Trực giác của Tư Lệ Đình cho biết đó không phải chuyện tốt, nếu không cậu ta sẽ không có biểu hiện nghiêm túc như vậy.

“Chú ba, chú có biết chú nói gì không, ba chú mắt lam tóc vàng.”

Bản thân Tư Lệ Đình cũng rất kinh ngạc, “Thật sự là tôi nói?”

“Đúng vậy, néu theo như lời chú nói thì ông nội không phải là ba ruột của chú, chú ba, chú còn nhớ ngày hôm qua tôi đã nói gì với chú không?

Nếu chú không phải là con trai của ông nội, ông ấy đã nói ai cũng có thể ở bên Tô Cẩm Khê, nhưng chỉ mình chú là không thể. Chẳng lẽ chú và Cảm Khê có thẻ là…”

Người thông minh không cần phải nói ra tất cả mọi thứ, Tư Lệ Đình đã nghĩ đến điều này.

“Tôi còn nói gì nữa?”

“Chú nói chú có dì nhỏ, cô ta hành hạ chú, đánh đập chú, chú ba, chú thật sự không nhớ gì về quá khứ của mình?”

Tư Lệ Đình lắc đầu, “Không nhớ, thậm chí tôi cũng không nhớ rõ những gì đã xảy ra đêm qua.”

“Chú ba, theo như tôi biết thì ba của Tô Cảm Khê đã từng có hai người chị sinh đôi, điều này càng phù hợp với những gì chú nói tối qua.

Nếu mẹ chú là người nhà họ Tô, thì chú và Cảm Khê không thể ở bên nhau, chú là anh họ của cô ấy!”

Tin tức này như sắm nỗ trên trời, đêm qua bọn họ đã cùng nhau xem một bộ phim truyền hình máu chó, nam chính và nữ chính là anh em đã thất lạc nhiều năm.

Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy với họ, Tư Lệ Đình hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“Chuyện này sẽ không phải là thật đâu, ông trời không thể làm như thế với chúng tôi!”

“Chú ba, bây giờ chúng ta không có bằng chứng, chỉ có thể đoán. Tôi muốn hỏi chú, néu chú thật sự là anh em họ với cô ấy, chú sẽ buông tay Cảm Khê sao2”

“Không có khả năng! Tuyệt đối tôi sẽ không buông tay Cảm Khê, cùng lắm là đời này chúng tôi không muốn có con!”

Từ Lệ Đình đã sớm nhận định Tô Cẩm Khê, ngoài cô ra anh sẽ không ở bên người phụ nữ khác.

“Chú ba, để hai người yêu nhau không có con. Đây không phải là một loại cực hình sao?”

“Thà không có con còn hơn là tôi mắt cô ấy. Đây là kết quả tồi tệ nhất của chuyện này. Hiện tại đây chỉ là suy đoán của chúng ta, không ai biết sự thật.”

“Xem ra chân tướng thật sự chỉ ông nội biết, chú có thể quay lại nhà họ Đường hỏi ông ấy.”

Tư Lệ Đình liếc nhìn cơn mưa nặng hạt vẫn chưa tạnh bên ngoài, “Bây giờ tôi sẽ quay lại nhà họ Đường luôn, Cẩm Khê có hỏi thì nói tôi có chuyện phải làm.”

“Ừ”

Tư Lệ Đình trở về phòng thay một bộ quần áo, Tô Cẩm Khê bị âm thanh đó đánh thức, “Chú ba, anh dậy rồi à?”

“Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát nữa đi.” Tư Lệ Đình an ủi Tô Cẩm Khê, nhẹ nhàng hôn lên má cô.

“Vâng.” Tô Cẩm Khê không nghỉ ngờ gì tiếp tục ngủ.

Tư Lệ Đình lái xe về nhà họ Đường, đúng lúc ông cụ Đường đang pha tra phía sau sân.

Nấu nước trà, màn sương trắng nhàn nhạt bay lên hòa cùng những hạt mưa rơi từ góc hiên.

Đó là một cảnh tượng nhàn nhã, nhưng trong đôi mắt vẫn đục của ông cụ lại hiện lên một tia hiu quạnh, cô đơn.

Quản gia đến báo: “Cậu Đình quay về rồi.”

Trong mắt ông cụ có nhiều ánh sáng hơn, Tư Lệ Đình không che ô, thân thể màn theo đầy hơi nước bước vào.

“Tôi tới đây là muốn hỏi ba một chuyện.” Tư Lệ Đình nói thẳng, không quanh co lòng vòng.

“Chuyện gì?”

“Thân thế của tôi, ba không phải ba tôi, ba mẹ tôi là ai2”

162-1-cuu-nho.jpg


Sắc mặt Tư Lệ Đình lạnh lùng nói: “Là tôi tự nhớ ra, mẹ tôi đã từng nói, ba tôi có mắt lam tóc vàng.”

“Con còn nhớ gì nữa không?” Ông cụ tiếp tục hỏi.

“Tôi còn có một người dì nhỏ, dì ta bạo hành tôi, rốt cuộc tôi và Cảm Khê có quan hệ gì?” Tư Lệ Đình kể cho ông ấy nghe tất cả những gì Đường Minh đã nói với anh.

“Nếu con đã nhớ ra chuyện này, thì ba sẽ nói cho con biết, mẹ con là Tô Nhan cô cả nhà họ Tô, bà ấy có một người em sinh đôi là Tô Hè.

Quả thực con không phải con trai ruột của ba, xét về bối phận thì con là anh họ của Tô Cẩm Khê. Đây là lý do mà ba luôn cắm hai con ở bên nhau.”

Vốn Tư Lệ Đình muốn nghe một số ngoại lệ từ miệng ông, nhưng những gì anh nghe được lại là chứng minh, tâm trạng của anh rất phức tạp.

Ngay cả khi đã sớm tính ra điều tồi tệ nhất, thì vào lúc này, nó vẫn như một tiếng sét.

“Tô Tô là em họ của tôi?” Tư Lệ Đình cười bất lực.

“Đúng vậy, cho dù không phải em ruột, nhưng hai con cũng là họ hàng gần, Đình nhi, ba làm như vậy là muốn tốt cho con, con và con bé chia tay đi.”

“Không thẻ! Tôi yêu cô ấy, bắt kể cô ấy là ai, tôi đều muốn ở bên cô ấy.

Sở dĩ không cho phép họ hàng gần kết hôn là vì sợ đứa con sinh ra sẽ bị khiếm khuyết, tôi và cô ấy không có con là đủ.”

“Đình nhi, sao con phải khổ như vậy làm gì, trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, hà cớ gì con nhất thiết phải ở bên con bé?”

“Mặc kệ cô áy là ai, có thân phận gì, tôi cũng sẽ không buông tay cô ấy.”

“Haiz..” Ông cụ thở dài nặng nề, nếu bản thân nó đã quyết định không cần con, có quyết tâm như vậy thì ông còn có thể làm được gì?

“Hôm nay tôi đến đây là muốn biết rõ thân thế của tôi, mẹ tôi là người nhà họ Tô, vậy còn ba tôi thì sao? Còn dì nhỏ.

sinh đôi kia là như thế nào?

Tại sao ba chưa từng nói cho tôi biết thân thế của tôi, có lẽ mẹ tôi cũng không mắt trong vụ tai nạn xe đúng không?”

“Tại sao ba không nói cho con biết là vì ba không muốn con nhớ lại những ký ức tồi tệ của con, con quên mới là chuyện tốt.”

Thì ra ông cụ vẫn luôn muốn tốt cho anh, mỗi đêm mưa gió sắm chớp anh sẽ làm những chuyện không tưởng.

Trong những năm qua, ông đã tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý trong và ngoài nước nhưng không có tác dụng gì, điều đó cho thấy nỗi đau đó đã ảnh hưởng đến anh sâu sắc như thế nào.

“Rốt cuộc trước 5 tuổi đã xảy ra chuyện gì, cho đến bây giờ ba còn không định nói cho tôi biết sao?

Ba tôi là ai, ba và mẹ tôi có quan hệ gì? Mẹ tôi thật sự đã chết rồi sao…”

Trong đầu anh có rất nhiều câu hỏi, ông cụ có thể hiểu được tâm trạng của anh.

“Con yên tâm, chuyện đã đến nước này ba sẽ không giấu giếm con chuyện gì nữa, ba sẽ nói cho con biết tất cả những gì ba biết.

Bắt đầu từ quan hệ giữa ba và mẹ con trước, thực ra ba và bà ấy cũng không có tình yêu nam nữ gì, nhưng nếu thật sự muốn nhận định quan hệ của ba và bà ấy thì ba là thầy giáo của bà ấy.

Hồi đó, ba là giáo sư ngoại ngữ của trường Đại học Kinh tế Tài chính, mẹ con là một cô gái rất thông minh, ba rất xem trọng bà ấy, cảm tháy tiền đồ của bà ấy rất vô lượng.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi bà ấy ra nước ngoài, khi ba gặp lại bà ấy thì bà ấy đã có con rồi.”

“Ba nói mẹ tôi trở về Trung Quốc một mình, còn ba tôi thì sao?”

“Ba không biết ba của con là ai, bà ấy chưa từng nhắc tới, đối với chuyện của ba con bà ấy rất kín tiếng.”

Tư Lệ Đình nghĩ cũng không nghĩ tới thân thế của anh lại như thế này, sau khi mẹ anh ra nước ngoài đã xảy ra chuyện gì.

“Vậy còn chuyện của dì nhỏ là như nào?”

“Thật ra, ba cũng không rõ mối quan hệ giữa mẹ con và dì nhỏ con. Năm đó mẹ con chưa chồng đã mang bầu, nhà họ Tô cũng chưa xuống dóc.

Những chuyện này là điều kiêng ky nhất của những nhà danh môn vọng tộc, ông ngoại con bảo mẹ con phá thai, sau đó gả cho người khác.

Mẹ của con không chịu nghe theo, bị đuổi khỏi nhà họ Tô, trong thời gian đó, bà ấy đã sinh ra con.

Còn về lý do tại sao dì nhỏ của con lại nhốt con, ngược đãi con thì ba không rõ lắm, ba chỉ biết lúc đó dì nhỏ của con đã hành hạ con, để lại cho con một bóng ma tâm lý sâu sắc.”

“Còn mẹ thì sao?”

“Năm đó ba nhận được điện thoại của mẹ con, bà ấy giao con cho ba, nếu giao cho nhà họ Tô thì sẽ không ai nhận ra con.

Bà ấy đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần thấy không còn lựa chọn nào khác, đành đi tìm ba, ba suy nghĩ thật lâu rồi đến đó.

Lúc ba vội vàng đến đó, nhà con đã xảy ra vụ cháy lớn, con đang ngồi ở cửa, có lẽ mẹ và dì nhỏ của con đã bị thiêu chết trong đám cháy.

Trong điện thoại bà ấy không hề nhắc tới mâu thuẫn giữa hai người họ, chỉ bảo ba chăm sóc dạy dỗ con nên người.

Vì vậy, cho đến bây giờ, ba vẫn không biết ba của con là ai, ngọn lửa kia bắt đầu cháy như thế nào. Bà ấy nói qua điện thoại rằng không nên quan tâm đến những thứ khác.

Sau này chuyện này bị áp xuống, không ai biết nguyên nhân, cũng không nói ra chuyện con bị chịu đả kích lớn.

Ba đưa con tới bệnh viện kiểm tra, phát hiện trên người con toàn là sẹo, sau khi con tỉnh dậy thì quên mắt.

Ba nghĩ nếu mẹ con không nói cho con biết ba con là ai thì hẳn là bà ấy có lý do của mình, mà con đã bị hành hạ nhiều lần, quên chuyện đó là điều tốt.

Thấy con đáng thương, sau khi bình phục vết thương trong bệnh viện, ba đưa con về nhà họ Đường, nói con là con ngoài giá thú của ba.

Sợ con sẽ nhớ lại những quá khứ tồi tệ đó, ba đã nói dối con rằng mẹ con đã chết trong một tai nạn xe.

Đình nhi, mặc dù con không phải con ruột của ba, những năm qua ba cũng không đối xử tệ với con, ba cũng hy vọng con có thể sống tốt.

Kỳ vọng lớn nhất của mẹ con cũng như vậy, bà ấy muốn con sống vui vẻ, khỏe mạnh.” Mặc dù Tư Lệ Đình không biết toàn bộ sự thật, nhưng ít nhất anh đã biết mẹ mình là ai.
Chương 163

Giữa mẹ và dì có mối thâm thù đại hận gì, dì không thương tiếc gì làm mọi cách hành hạ mình, nghĩ đến điều đó Tư Lệ Đình mơ hồ cảm tháy đau đớn.

“Đình nhi, con làm sao vậy?”

“Không, không sao đâu.” Tư Lệ Đình cúi đầu, miễn cưỡng nâng cao tinh thần, “Trong những năm qua S vẫn luôn âm thầm giúp đỡ tôi là ba phải không?”

Cũng chính có sự giúp đỡ của S, trong lòng Tư Lệ Đình rất cảm kích, đổi họ Đường thành họ Tư.

“Con đều biết cả rồi?” Ông cụ có chút kinh ngạc.

“Lúc Đường Minh nói cậu ta lấy được hợp đồng Đề Hoàng cho ba, nhìn thấy chữ ký của tôi ba không hề ngạc. Điều đó chứng minh ba đã sớm biết tôi là tổng giám đốc Đề Hoàng.

Người biết chuyện này chỉ có mây người mà thôi, vì thế tôi đoán ba là S.”

Ông cụ Đường mỉm cười, “Cũng phải, dù sao cái gì con cũng đã biết, ba cũng không sẽ giấu giềm con cái gì.

Khi con còn nhỏ ba đã suy nghĩ một chuyện, nếu làm theo lời mẹ con nói, thì con sẽ chỉ sống vui vẻ và khoẻ mạnh.

Ở trong một môi trường đơn thuần thời thơ ấu sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng khi con lớn lên thì sao?

Làm thế nào một con cừu nhỏ có thể chiến đấu với một con sói lớn xấu xa độc ác?

Đừng nói đến xã hội này, ngay cả nhà họ Đường cũng không ngớ ngắn như vậy, sau khi suy xét một chút, ba đã đi chệch hướng ý định ban đầu của mẹ con.

Đàn ông phải nếm trải mưa gió mới trưởng thành, nên từ nhỏ ba đã có tình lạnh nhạt với con.

Làm như vậy là muốn khích lệ con, nếu không nỗ lực mà chỉ muốn dựa dẫm vào nhà họ Đường thì chỉ có thể bị nuốt chửng mà thôi.

Con đang dần mạnh mẽ, nhưng con không nên thích Hoa Tinh, lúc con yêu cô ta, ba đã đi điều tra lý lịch của cô gái đó.

Vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình mẫu tử, nên Hoa Tinh đã cố tình tỏ vẻ tốt với con, con bị cô ta mê hoặc đến mức choáng váng.

Ba không muốn làm hỏng cảm giác mối tình đầu của con, nhưng cô gái đó thực sự không phù hợp với con.

Ba vẫn còn chưa ra tay, chỉ vì một vai nữ chính mà cô ta bỏ con theo Nhược nhi, ba tương kế tựu kế, dùng chuyện này kích thích con.

Con rời khỏi nhà họ Đường, tự lập hộ khẩu, ba dùng thân phận của S giúp đỡ con, con tài trí thông minh, rất nhanh đã đem công ty phát triển thành quy mô lớn mạnh như: vậy.

Vốn dĩ nhìn thấy con thành công như vậy ba nên vui vẻ cho con, thấy con ngày nào cũng trầm mê với công việc, không qua lại với người phụ nữ nào, ba lại bắt đầu lo lắng hôn nhân của con.

Ba đã tìm rất nhiều cô gái cho con, nào biết đều bị con từ chối, khó khăn lắm con mới có người trong lòng ba nên vui vẻ cho con, nhưng có tình con bé ấy lại là Tô Cẩm Khê.

Đình nhi, mặc dù con không phải con ruột của ba, con đưa tay lên ngực tự hỏi mình xem, những năm qua ba dụng tâm đối xử tốt với con hơn những người khác, con gọi ba một tiếng ba thì cũng không có hại gì.”

Lúc này Tư Lệ Đình mới biết ông cụ Đường dụng tâm lương khổ, quả thực ông ấy đối xử với anh rất tốt.

“Ba,”

“Ngoan, năm đó ba nhìn thấy con khoanh chân ngồi ở cửa, đôi mắt lam to tròn ngắn lệ.

Khoảnh khắc đó ba đã quyết định sẽ chăm sóc con thật tốt, không ngờ trong nháy mắt đứa bé ấy lại lớn nhanh như vậy.

Nhắc mới nhớ, con và ba cũng là duyên phận, Đình nhị, con đã trưởng thành, về thân thế của con ba cũng đã nói cho con biết tất cả những gì ba biết rồi.

Tương lai con chọn con đường như nào là chuyện riêng của con, ba nói gì con cũng sẽ không nghe lời.

Mặc kệ con là người nhà họ Đường hay không, chí ít thì trong lòng ba, con vẫn là con của ba.”

Nhiều năm như vậy, bây giờ ông cụ Đường mới đem giao tình cho anh, vốn dĩ trên đời này loại cảm giác này có rất nhiều.

Ông cụ Đường đã chọn một cách rất đặc biệt nuôi dạy anh trưởng thành, để bây giờ anh có thể trở thành một người xuất sắc như vậy.

“Lúc trước con không hiểu chuyện nên hiểu làm ba, cảm ơn ba đã chăm sóc con những năm qua, néu không có ba thì sẽ không có con của ngày hôm nay.

Nếu ba đã biết Hoa Tinh là loại phụ nữ gì, thì chẳng lẽ Đường Nhược không phải cháu trai của ba sao? Tại sao.

ba lại đồng ý cho bọn họ ở bên nhau?”

Ông cụ Đường cười, “Nhược nhi khác con. Thằng bé đã quen cao cao tại thượng rồi, dù là kiểu phụ nữ nào, đối với nó cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.

Thằng bé không thật lòng với Hoa Tinh, trong giới hào môn thì có mấy người đàn ông trong sạch đâu? Chuyện của Nhược nhỉ ba không muồn nhúng tay vào.

Ba biết con không có ý đồ gì với tập đoàn Đường thị, máy năm qua con đã phát triển mạnh hơn tập đoàn Đường thị nhiều rồi.

Còn Đường Nhược và Đường Minh, ba vẫn luôn ngồi nhìn xem ai thành công hay thất bại, xem ra bây giờ Đường nhi giỏi hơn Nhược nhỉ một bậc.

Minh nhi có cái nhìn tổng thể tốt hơn Nhược nhỉ, ba có khuynh hướng giao tập đoàn Đường thị cho Minh nhỉ hơn.”

Thẳng thắn chân thành với ông cụ Đường, Tư Lệ Đình cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, có được có mát.

“Ba, không lẽ năm đó mẹ không nhắc gì đến ba ruột của con sao?”

“Có lần ba tình cờ nghe thấy bà ấy nhắc đến Smith. Ba nghĩ đó có thể là họ của ba con, nhưng ba cũng không hoàn toàn chắc chắn.

Rốt cuộc thì Smith là dòng họ lớn nhất ở Mỹ, có rất nhiều người sử dụng họ này, tất cả người nước ngoài đều tóc vàng, mắt xanh.

Từ một cái dòng họ không chắc chắn thì không thể khẳng định ba ruột con là ai, chuyện này không khoa học.”

“Một người phụ nữ cam lòng bị đuổi khỏi gia tộc, lại còn một mình sinh con ra, không hề nhắc tới một chữ nào về ba của con, chỉ có thể chứng minh bà ấy bị người ta bỏ.”

Ông cụ Đường lắc đầu, “Nếu nói ba con bỏ rơi mẹ con thì cũng không giống lắm, nếu là người bỏ vợ bỏ con, thì chẳng phải con sẽ hận chết người đó sao?

Nhưng trước mặt ba mẹ con chưa từng nói ông ấy không tốt, bà ấy cũng không trách ba con.”

“Nếu không phải bị bỏ rơi, vậy tại sao mẹ con lại rời khỏi ba con? Không cho ai biết danh tính của ông ấy.”

“Đây cũng là điều mà ba thấy rất kỳ lạ, trước khi ra nước ngoài quan hệ giữa mẹ con và dì con vẫn rất tốt.

Liệu hai người ra tranh cãi là vì chuyện tình cảm không, Tô Hề mới giận chó đánh mèo trút giận lên con.”

“Vậy ý của ba là, có thể là mẹ và dì cùng lúc yêu một người đàn ông? Chính vì tình yêu mà mối quan hệ tình thân đã thay đổi.

Đáng tiếc là dì cũng không còn sống, rốt cuộc chân tướng là gì?” Tư Lệ Đình càng ngày càng tò mò về thân thế của mình.

“Nếu là duyên phận thì nhất định con sẽ biết, bây giờ cưỡng ép cũng vô dụng. Con thật sự quyết định ở bên Tô Cẩm Khê? Cho dù con bé là em họ con?”

“Vâng, ba, hy vọng ba có thể hiểu cho con. Nếu ba cũng đã từng yêu một người như vậy, thì chắc hẳn ba cũng biết.”

“Chuyện của người trẻ tuổi các con ba quản không nồi cũng không muốn quản. Chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc, bây giờ con đã biết chân tướng, vậy đi theo ba đến một chỗ.”

“Đi đâu?”

“Những năm qua vì để che giấu thân thé của con, ba chưa từng đưa con đến mộ của mẹ con. Nhà họ Tô cũng không biết bà ấy sớm đã mắt rồi, ba đưa con đến thăm mộ bà ấy.”

“Được.” Đây là điều mà Tư Lệ Đình muốn biết nhát.

Khi đi ngang qua cửa hàng hoa, chiếc xe dừng lại ông cụ nói: “Con đi mua một bó hoa hồng đen đi.”

“Hoa hồng đen?” Tư Lệ Đình có chút khó hiểu, đi thăm mộ sẽ không dùng loại hoa như vậy chứ?

“Lúc còn sống thứ mà mẹ con thích nhất là hoa hồng đen, con mua, chắc hẳn bà ấy càng thích.” Ông cụ Đường nhắc nhở.

Tư Lệ Đình mua hoa hồng đen, sở thích của mẹ có hơi đặc biệt.

Ý nghĩa của hoa hồng đen: Em là ác quỷ, em thuộc về anh.

Mặc dù anh không còn nhớ mẹ trông như thế nào, nhưng anh cảm thấy hẳn là bà rất dịu dàng, vì vậy khi biết mẹ thích hoa hồng đen nên anh mới cảm tháy rất lạ.

Bên ngoài mưa to không dứt, xe dừng ở ven đường, ông cụ Đường chỉ về một hướng.

“Mẹ con được chôn ở đó.”

Tư Lệ Đình không cầm ô, cầm hoa hồng đen đi đến nghĩa trang, bên cạnh có hai ngôi mộ.

Tô Nhan và Tô Hè, hai người họ đến thế giới này cùng nhau, thậm chí họ còn ra đi cùng nhau.

Đặc điểm khuôn mặt của hai người trong bức ảnh rất giống nhau, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là khí chất của họ.

Trông mẹ hoạt bát, nhanh nhẹn hơn, còn Tô Hề thì hiền lành, ít nói.

“Mẹ, dì, con đên thăm hai người.”

Anh đặt hoa hồng đen trước mộ của Tô Nhan, đã nhiều năm như vậy, anh không biết mẹ mình là ai, bây giờ cuối cùng anh cũng biết.

Ngón tay chậm rãi vuốt ve người trong ảnh, “Mẹ, con là Đình nhi, mẹ xem có phải con đã cao hơn rồi phải không?”

Trên mặt nước mưa hòa với nước mắt đầm đìa, anh hung hăng quỳ gối xuống, là người con đã bao năm không thờ mẹ, đây là bất hiếu lớn nhát.

Ông cụ Đường đang cầm ô đứng đằng xa nhìn thấy cảnh này, nước mắt chậm rãi trào ra.

Ông đã giấu nhẹm một điều, nếu chỉ là quan hệ thầy trò thì làm sao ông lại nuôi dưỡng anh lâu như vậy, trên lưng còn mang tiếng xấu.

Trong tim ông cất giấu một bí mật, mà ngay cả Tô Nhan cũng không biết.

Khi còn ở đại học, ông đã yêu cô gái nhỏ nhắn hoạt bát và dễ thương đó, vì tuổi tác và thân phận của mình.

Ông không dám thổ lộ chân tình với Tô Nhan, ông không muốn phản bội gia đình mình, huống chỉ là làm tổn thương cuộc đời của Tô Nhan.

Khi biết bà đi nước ngoài, ông là người khó chịu nhất, nhưng ông vẫn mong bà có cuộc sống như mong muốn.

Nào biết sau này lại xảy ra chuyện như thế, Tô Nhan mang theo bụng to trỏ về, hỏi thế nào bà ấy cũng không nói.

Lúc bà ấy gọi điện cho ông, bà ấy đã cầu xin ông thu nhận con trai của bà, lúc tới đó nhìn thấy một cậu bé ngồi ở ngoài.

Mặc dù đôi mắt của Tư Lệ Đình là màu xanh lam, nhưng ánh mắt của anh rất giống với Tô Nhan, nhìn thấy anh giống như nhìn thấy Tô Nhan.

Ông cụ Đường dứt khoát mang anh đi, từ lúc đó ông bắt đầu nuôi dạy anh nên người.

Tô Cẩm Khê thức dậy, nhận ra Tư Lệ Đình không ở nhà, “Anh Minh, chú ba đâu? Anh nhìn thấy anh ấy không?”

“Chú ba đi ra ngoài, sẽ về sớm thôi, em không cần lo lắng đâu.”

“Anh còn chưa ăn sáng phải không, tôi đi chuẩn bị một chút.”

Đường Minh nhìn bóng lưng Tô Cẩm Khê rời đi, trong lòng có ngàn vạn lời nói, nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói gì.

Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, anh ta không phải là thượng đề, huống chỉ là điều khiển cảm xúc của người khác.

Tô Cảm Khê và Đường Minh đã ăn sáng, định gọi cho Tư.

Lệ Đình, cô nhìn ra cửa sổ sát đất thấy một bóng người xuất hiện trong hoa viên. “Chú ba.”

Tư Lệ Đình tuyệt vọng đứng đó, không biết anh đã đứng bao lâu, cũng không cầm ô.

Tô Cẩm Khê cầm ô chạy về phía anh, “Chú ba, anh về rồi sao không vào nhà? Trời mưa to như vậy, anh xem ướt hết cả rồi, nhìn mặt anh này.”

Tư Lệ Đình hung hăng ôm cô vào lòng, chiếc ô của Tô Cẩm Khê rơi xuống đắt.

“Chú ba…” “Tô Tô, em sẽ rời bỏ anh sao?”
Chương 164

Trời đổ mưa tầm tã, Tư Lệ Đình ôm Tô Cẩm Khê rất chặt, đối với anh, bây giờ Tô Cảm Khê là cả thế giới của anh.



Tô Cẩm Khê không biết Tư Lệ Đình đã đi đâu hay đã làm gì, cô chỉ cảm thấy bây giờ anh đang rất bát lực và hoảng loạn.



“Chú ba, không phải chúng ta đã nói, cho dù xảy ra chuyện không ai trong chúng ta sẽ buông tay đối phương sao?”



“Nhưng mà Tô Tô, nếu sau này có lý do khiến em nhất định phải rời xa anh thì sao?”



Có mấy ai có thể chịu đựng được thân phận anh em họ?



Anh không chắc sau khi nói với Tô Cẳm Khê cô sẽ không rời bỏ anh.



“Lý do nhất định phải rời đi là gì?” Tô Cẩm Khê hoang mang nhìn vào đôi mắt xanh lam của anh.



Tư Lệ Đình không nói cho cô biết mối quan hệ giữa hai người, “Anh chỉ nói là nếu như.”



“Dù trời có sập xuống em cũng sẽ không rời đi, chú ba, em yêu anh, em sẽ không rời xa anh đâu.” Trên mặt Tô Cẩm Khê hiện đầy vẻ nghiêm túc.



Nhìn người đó ôm chặt lấy nhau trong cơn mưa nặng hạt, trong lòng Đường Minh cũng đã đoán được nguyên nhân rồi.



Xem ra suy đoán của bọn họ không sai, ông nội thật sự không phải ba của Tư Lệ Đình, hơn nữa mẹ của Tư Lệ Đình có liên quan đến nhà họ Tô.



Nghĩ đến thân thế đầy chông gai của Tư Lệ Đình, anh ta cảm thấy có chút thương cảm, cũng không biết ba của Tư Lệ Đình là ai.



Nhỏ như vậy đã phải rời xa ba mẹ, còn mang tiếng là con ngoài giá thú, bây giờ yêu một người phụ nữ, vậy mà cô ấy lại là em họ của chú ấy.



Tô Cẩm Khê an ủi xoa dịu cảm xúc của Tư Lệ Đình, đưa anh trở lại trong nhà.



Nhìn thấy trên quần anh dính đầy nước mưa, lắm lem bùn đất, “Chú ba, anh đi đâu vậy? Sao lại chật vật như thế này?”



“Không có chuyện gì đâu, quần áo của em cũng ướt rồi, đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”



“Em đi cùng anh.” Bây giờ Tô Cẩm Khê rất lo lắng cho Tư Lệ Đình, cô cảm thấy như anh đang che giấu cô điều gì đó.



Pha nước nóng cho anh, “Chú ba, anh vào bồn tắm tắm một lúc đi. Quần áo của anh em để lên giường. Chắc anh vẫn chưa ăn cơm phải không, em xuống dưới lầu làm bữa sáng cho anh.”



Giọng nói dịu dàng của Tô Cẩm Khê truyền đến, nhưng đôi mắt của Tư Lệ Đình có phần mờ đi.



Anh đang đấu tranh không biết có nên nói cho Tô Cẩm Khê biết sự thật hay không, một mặt anh cảm thấy anh che giấu chân tướng sẽ không công bằng với Tô Cẩm Khê.



Mặt khác, anh lo lắng sau khi Tô Cẩm Khê biết cô sẽ rời bỏ anh, lần đầu tiên Tư Lệ Đình phải đấu tranh cho một chuyện như vậy.



Suy nghĩ hồi lâu, anh quyết định không nói sự thật cho Tô Cẩm Khê biết, chỉ cần hai người yêu nhau, bây giờ chuyện của đứa trẻ có thể tạm thời bỏ qua, tương lai tính toán sau.



Điều lo lắng nhất khi kết hôn với họ hàng gần là con cái sẽ bị dị tật, nhưng không phải đứa trẻ nào cũng nhất định sẽ bị dị tật.



Hiện tại chuyện này chỉ có Đường Minh, anh và ông cụ biết, anh không cần phải lo lắng gì.



Nghĩ đến đây lòng Tư Lệ Đình nhẹ nhõm hơn, mọi chuyện cứ tiếp tục như trước kia là được.



Tô Cẩm Khê chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho anh, lúc Tư Lệ Đình đi xuống, sắc mặt của anh vẫn như mọi khi.



“Chỉ là bữa sáng thôi, em làm nhiều như vậy?” Tư Lệ Đình theo thói quen ôm eo Tô Cẩm Khê, ôm cô vào lòng rồi hôn cô.



Tô Cẩm Khê cười khúc khích, “Không nhiều, em sợ chú ba đói.”



“Em đến phòng bếp rửa hoa quả, các anh nói chuyện đi.”



Đường Minh thấy Tô Cẩm Khê đã rời đi, anh ta mới mở.



miệng: “Xác nhận rồi?”



“Ừ, giống như trong tưởng tượng.”



“Vậy chú định làm gì?”



“Tôi sẽ không buông tay, chuyện này chỉ có ba người biết, tôi muốn cậu phải giữ bí mật. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ khiến Tô Tô bị tổn thương rất lớn.”



“Tôi biết rồi, tôi cũng không muốn cô ấy bị tổn thương.”



Đường Minh nghiêm túc nói, anh ta đã quyết định cùng Tư Lệ Đình bảo vệ Tô Cẩm Khê.
Chương 165

Không ai nhắc tới chuyện đó, cả ba người họ vẫn rất thân thiết với nhau, như thể trước đó nó chưa từng xảy ra.



Tư Lệ Đình muốn chuyện này mãi mãi là một bí mật, anh đã bí mật để người hỏi thăm về quá khứ của mẹ anh.



Bất kể người đàn ông đó là ai, nhất định anh sẽ đưa ông ấy ra ngoài ánh sáng!



Ban đầu, Tư Lệ Đình nghĩ rằng cuộc sống có thể tiếp tục như thế này, lại có người phá vỡ sự yên bình này.



Mắt thấy các nhân vật trong phim lần lượt được hoàn thiện, Hoa Tinh rất lo lắng, cô ta đã xem kịch bản này, cho dù là ai đóng vai nữ chính thì cũng sẽ nỏi tiếng.



Vừa hay năm ngoái và năm nay, cô ta không có tác phẩm nào hay, có nhiều người đến làm việc với cô ta, hiếm có kịch bản nào tốt như này.



Tư Lệ Đình đã nói rõ anh sẽ không giao vai nữ chính này cho cô ta, người phụ trách bên Tinh Vũ đã bắt đầu tìm kiếm nữ chính khác, điều này khiến Hoa Tinh rất lo lắng.



Cô ta đã có gắng bằng mọi cách để có thể gọi điện cho Tư: Lệ Đình, “Đình… là em.”



Mới nghe thấy giọng nói của cô ta Tư Lệ Đình liền chuẩn bị cúp máy, anh chưa kịp cúp máy thì Hoa Tinh đã nói trước một bước: “Anh đừng cúp máy, em có chuyện muốn nói.”



“Tôi rất bận, không có thời gian nghe những lời nhảm nhí của cô.”



“Em sẽ nói ngắn gọn thôi, Đình, đối với em vai diễn này rất quan trọng, nể tình quá khứ của chúng ta, anh giao vai diễn này cho em đi.”



Tư Lệ Đình hừ lạnh, “Hoa Tỉnh, tai của cô có vấn đề à?



Tôi đã nói rồi, vai diễn này tôi giao cho ai cũng được nhưng sẽ không giao cho cô, cô từ bỏ đi!”



“Đình, anh đừng ép em.”



“Hoa Tỉnh, tôi không thích nhất là người khác đe doạ tôi, đừng nói với tôi những giao tình cũ, đối với cô tôi chỉ có hận chứ không có tình.”



Nói xong trực tiếp cúp máy, trong lòng không khỏi ngẫm lại, sao năm đó anh lại ở bên cô ta.



“Chú ba, ai lại làm anh tức giận?” Tô Cẩm Khê bưng cà phê cho anh, vừa lúc nhìn thây Tư Lệ Đình đang tức giận.



“Còn có thể là ai nữa, nữ chính da mặt dày kia chứ ai, không biết ai đã cho cô ta lòng tin, cứ đòi anh giao vai nữ chính cho cô ta.”



Lúc trước Tô Cảm Khê còn lo lắng chú ba và cô ta sẽ tiếp tục tình cảm lúc trước, bây giờ vừa nhìn là biết anh muốn chạy trồn còn không kịp, sao anh có thể thích được.



“Chú ba, tại sao hồi đó anh lại thích cô ta?” Đến bây giờ’ Tô Cẩm Khê mới có thể bình tĩnh đối mặt.



“Muốn biết?” Tư Lệ Đình móc ngón tay, “Qua đây anh nói cho.”



Tô Cẩm Khê bị anh kéo vào trong vòng tay anh, “Đã nói rồi làm chuyện như này ở phòng làm việc là không hay đâu.”



“Em là vợ anh, anh muốn ôm em ở đâu thì sẽ ôm em ở đó.” Tư Lệ Đình nhàn nhạt nói.



“Thực sự không nói nổi anh nữa, vậy anh nói đi, em đã ngồi trên ghế sa lon rồi, chỉ chờ nghe chuyện xưa thôi.” Tô Cẩm Khê rất tò mò nói.



Tư Lệ Đình véo mũi cô, “Anh và Hoa Tỉnh là bạn học cùng lớp, từ nhỏ vì thân phận của anh nên tính tình anh lạnh lùng, ít giao lưu với mọi người.



Lúc anh bị thương, Hoa Tinh đã dán cho anh một miếng băng dính cá nhân.



Tô Tô, em biết đấy nếu một người đã ở trong tình trạng lạnh lùng trong một thời gian dài, khi ai đó mang đến cho mình hơi ấm, chẳng khác nào cho than vào ngày có tuyết vậy.



Đó là lần đầu tiên anh nhìn một cô gái, sau đó, lúc cô ta bị một tên côn đồ bắt nạt trong một con hẻm nhỏ, anh đã giúp cô ta.



Cứ như vậy, bọn anh từ từ đến với nhau, cô ta trở thành bạn gái của anh.”



Chuyện xưa của hai người cũng giống chuyện xưa của những người khác, đơn giản mà lại hợp logic.



“Nếu em sinh ra sớm hơn mấy năm thì tốt, người đưa băng dính cá nhân cho anh sẽ là em, anh sẽ không bị người khác làm bị thương nhiêu lân.”



Đột nhiên Tô Cẩm Khê hiểu được mối quan hệ giữa Tư Lệ Đình và Hoa Tinh, có lẽ chỉ vì Hoa Tỉnh mang lại cho anh sự ấm áp nên anh mới thích cô ta.



Kiểu thích đó khác với kiểu thích cô bây giờ, Tô Cảm Khê có thể cảm nhận được.



“Bây giò anh thích em cũng chưa muộn, Tô Tô, thực ra lúc đó anh và Hoa Tinh ở bên nhau, không giống cách chúng ta hòa hợp như bây giờ.



Lúc đó anh lạnh lùng, có chuyện gì cũng không nói ra, chỉ quyết định trong lòng sẽ cưới cô ta.



Sau này, anh cũng nghĩ đến một điều, rốt cuộc năm đó anh ở bên cô ta là vì tham lam sự dịu dàng, hay là anh thực sự thích cô ta?



Một người cô đơn lâu, đột nhiên có người đối xử tốt với mình, chẳng lẽ chỉ vì cô đơn mà ở bên cô ta?



Khi ở bên cô ta, anh không hề có chút xúc động về phương diện đó, chẳng phải yêu ai đó thật lòng là muốn chiếm hữu người đó sao?



Anh từng nghĩ sẽ quý trọng cô ta, sau khi kết hôn mới chạm vào cô ta , sau này khi gặp em anh mới biết không phải vậy.



Vừa nhìn thấy em cơ thể anh liền có cảm giác, mỗi một nụ cười của em, mỗi một hành động của em đều hấp dẫn anh sâu sắc.



Anh nhận ra cảm giác mà anh đối với em khác với cô ta, đó là lí do lúc em hỏi anh, không phải thật lòng thì đừng đối xử thật tốt với em, anh đã suy nghĩ rát lâu.



Rốt cuộc thích là như thế nào? Tình cảm của anh dành cho em hoàn toàn khác với Hoa Tinh hồi đó.



Sau này anh mới có thể khẳng định, thì ra anh thật sự thích em, có thể không chỉ là thích, mà là yêu.



Những năm tháng ấy đã khiến anh trưởng thành và thay đổi rất nhiều, lần thất bại đó đã cho anh biết anh phải đối xử thật tốt với em.



Anh không biết yêu, nên đã đi xem ngôn tình, phim ngôn tình, xem cách nhân vật nam chính đối xử với bạn gái của mình như nào.



Anh chưa từng làm những điều này với Hoa Tinh, Tô Tô, bất kể là trong quá khứ hay hiện tại, trong lòng anh em đều là độc nhất vô nhị.”



Tô Cảm Khê không ngờ Tư Lệ Đình lại âm thầm một mình làm nhiều việc như vậy, cô vừa vui mừng vừa kích động.



“Nói như vậy là chú ba không hề thích Hoa Tinh, em mới chân chính là người đầu tiên anh thích.”



“Trước đây anh không thể chắc chắn, nhưng bây giò sau khi nhận thức được tình cảm của anh dành cho em anh có thể chắc chắn rồi.”



“Chú ba đẹp trai như vậy, chắc chắn hồi còn đi học có rất nhiều cô gái thích anh đúng không.”



“Anh không chú ý.” Tư Lệ Đình không hề quan tâm đến mối quan hệ nam nữ.



Nếu không phải Hoa Tinh đột nhiên xuất hiện, anh sẽ không nói chuyện yêu đương, sau đó anh còn lầm tưởng mình thích Hoa Tinh.



Thân là đàn ông, anh cảm thấy cô ta là bạn gái của mình, anh phải có trách nhiệm với cô ta, anh còn định cầu hôn cô ta.



Sau đó, Đường Nhược đã thay đổi tắt cả những điều này, lúc đó Tư Lệ Đình hơi khó chịu, cho đến vài năm sau, sau khi anh gặp Tô Cẩm Khê.



Sau khi so sánh tình cảm của mình dành cho Hoa Tỉnh, anh mới nhận ra, đối với Hoa Tinh đó không phải là yêu.



Đường Minh chỉ tát vào mặt Tô Cẩm Khê, anh đã muốn phá hủy tập đoàn Đường thị.



Năm đó Đường Nhược cướp Hoa Tinh, anh không làm gì khác, chỉ rời khỏi nhà họ Đường.



“Chú ba, nếu một ngày em phản bội anh, anh sẽ làm gì?”



Tô Cẩm Khê đưa ra một giả thuyết.



“Chết cũng không dứt!” Tư Lệ Đình chỉ đáp lại cô máy chữ này, đời này anh sẽ không để Tô Cẩm Khê đi. Kiểu tình yêu mãnh liệt và độc đoán này vượt qua khoảng cách, vượt qua thân phận, vượt qua mọi thế tục, đến tận cuối đời.
Chương 166

Bị cúp máy Hoa Tinh rât tức giận, cô ta nhớ lại lân đâu tiên nhìn thấy Tư Lệ Đình.



Khi Tư Lệ Đình xuất hiện ở trường, tất cả các cô gái đều ò lên, con lai, quá đẹp trai!



Không nói đến tuổi tác, chắc hẳn tất cả nữ sinh trong trường đều phát cuồng vì anh ấy.



Các chị năm hai năm ba, ném cành ô liu kéo anh đến câu lạc bộ này, câu lạc bộ kia.



Trong bàn của Tư Lệ Đình luôn có một đống thư tình, đi đâu cũng có người tỏ tình.



Tuy nhiên, anh luôn tỏ ra lạnh lùng, không quan tâm đến phụ nữ, không quan tâm đến ai, xung quanh không có bạn bè.



Hoa Tinh không dám dễ dàng chạy vào vùng trắc trở này, sợ mình cũng sẽ bị anh làm lơ hoặc từ chối giống như: những người khác.



Anh cứ đi theo con đường riêng của mình, cho đến khi có thứ gì đó thu hẹp khoảng cách giữa cô ta và anh.



Vừa hay cô ta nhìn thấy anh bị thương, Hoa Tinh nhanh chóng lấy băng dính cá nhân ra.



“Này, cậu bị thương rồi, ở chỗ tôi có…”



Chưa kịp nói xong, anh đã từ chối, “Không cần.”



“Sao lại không cần? Nếu đã bị thương, mà không xử lý thì máu sẽ chảy mãi đáy. Tôi sẽ dán cho cậu.” Hoa Tinh dán băng dính cá nhân cho anh.



Tư Lệ Đình ngẳng đầu lên, ánh mắt thâm sâu nhìn cô ta, “Cảm ơn.”



Đi học hơn một năm cô ta mới có cơ hội nói chuyện với anh, lúc đó Hoa Tỉnh kích động không thôi.



Có lẽ khối băng lớn này không lạnh lùng như vậy, sau khi thăm dò được lộ trình của anh, cô ta cố ý nhờ người khác đóng một vở kịch.



Không có người đàn ông nào lại để cho một tên côn đồ bắt nạt một người phụ nữ, quả nhiên anh thực sự đã cứu cô ta.



Từ lúc đó, cô ta có gắng tạo ra đủ loại cơ hội, từ lúc thấy anh độc lai độc vãng cô ta liền đoán được tính cách của anh.



Người cô đơn trong lòng cũng khao khát có được sự ấm áp, quả nhiên dưới sự có tình tiếp cận của cô ta, anh đã từng chút chấp nhận cô ta.



Cô ta giả vờ trở thành một người phụ nữ hiền lành và tốt bụng, cô ta chính thức trở thành bạn gái của anh.



Hoa Tinh vẫn còn nhớ rõ sự đồ ky, ghen ghét, hận thù của những người phụ nữ đó, lúc đó cô ta cảm thấy rất tự hào.



Có anh cuộc sóng đại học không còn nhàm chán, bởi vì tính cách anh quá lạnh lùng, cuối tuần nào cô ta cũng rủ anh đi chơi.



Biết anh là con trai nhà họ Đường cô ta càng kích động, nếu lấy được anh thì có thẻ trở thành bà Đường.



Đây là ước mơ của cô ta, cô ta đã học diễn xuất, sau này muốn trở thành một diễn viên. Với sự hậu thuẫn của nhà họ Đường, chắc chắn sẽ trở nên nỏi tiếng.



Cô ta đã tự mình lên kế hoạch cho tất cả các con đường, nhưng cô ta vẫn không thể nhìn thấu con người Tư Lệ Đình.



Thân là bạn trai thì có lạnh lùng quá không? Anh chưa bao giờ chủ động nắm tay cô ta chứ đừng nói đến bất cứ va chạm thân thể nào.



Cô ta đã nhiều lần nói trời quá khuya không thể về nhà, chỉ có thể đến khách sạn, những lời ám chỉ đó còn chưa rõ ràng sao?



Nào biết anh đặt một phòng rồi rời đi, Hoa Tinh không thể không nghỉ ngờ thân thể anh có vấn đề.



Cô ta không biết Tư Lệ Đình có thực sự thích cô ta hay không, bạn nói thử xem thích đúng không, anh vẫn rất thờ ơ, vẫn không chạm vào cô ta.



Nếu không thích, lúc cô ta bị bắt nạt anh ấy sẽ không đứng ra nói cô ta là bạn gái anh.



Không nói lời nào, nhưng trong ngày sinh nhật cô ta anh lại tặng quà, thậm chí còn mua nhẫn cầu hôn.



Hoa Tinh nghĩ về những cảnh tượng đó, cô ta hận tại sao.



khi đó mình lại dễ dàng bị Đường Nhược khiêu khích như vậy.



Cho người đi điều tra Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê, cô ta còn tưởng hai người họ diễn, hoặc anh chỉ ham mê thân thể của Tô Cảm Khê.



Đợi tới một ngày anh chơi chán rồi, anh sẽ bỏ rơi Tô Cảm Khê, chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, sao có khả năng là thật tâm chứ.



Tuy nhiên, kết quả điều tra của thám tử tư khiến Hoa Tinh nồi trận lôi đình, đây là ảnh chụp kết quả điều tra trong khoảng thời gian này.



Khi băng qua đường, Tư Lệ Đình sẽ ôm cô sang bên trái và anh sẽ đi ở phía nguy hiểm.
Chương 167

Trong bữa ăn, anh sẽ cắt miếng bít tết cho Tô Cảm Khê, những món hải sản không dễ xử lý đều do anh tự tay xử lý, sau đó đưa cho cô.



Ngay cả khi trời mưa, anh vẫn cố ý hướng chiếc ô về phía cô, không quan tâm đến việc vai mình có bị ướt hay không.



Ánh mắt anh khi nhìn cô luôn mang vẻ cưng chiều, yêu một người là có thể nhận ra từ ánh mắt người đó.



Trước đây Tư Lệ Đình chưa từng làm những điều này với cô ta, tại sao anh lại dành tất cả những điều tốt đẹp cho Tô Cảm Khê!



Hoa Tỉnh tức giận đến mức trong lòng như lửa đốt, cô ta cảm thấy chỉ cần mình không rời đi thì mọi thứ đều thuộc về mình.



Tô Cẩm Khê là tu hú chiếm tổ, chiếm hét tất cả những gì đã từng thuộc về cô ta.



Đường Nhược đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hoa Tinh đang nghiền răng nghiền lợi nhìn mấy tắm ảnh, nhìn xong máy.



tấm ảnh đó, ánh mắt Đường Nhược lạnh đi.



Anh ta tát vào mặt Hoa Tinh, cũng không phải lần đầu tiên anh ta đánh Hoa Tỉnh.



“Tiện nhân, tôi đã sớm nói qua, đã gả cho tôi rồi thì gạt bỏ hết tâm tư kia của cô đi. Nếu cô dám cắm sừng tôi, tôi sẽ không tha cho cô.”



Sự tàn bạo của Đường Nhược làm Hoa Tinh nhớ đến lòng tốt của Tư Lệ Đình đối với cô ta năm xưa. Mặc dù Tư Lệ Đình lạnh nhạt, nhưng anh chưa từng làm tổn thương cô ta.



Anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của cô ta, không giống như: Đường Nhược, đã gả cho anh ta mấy năm, anh ta chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô ta.



Hoa Tinh cảm tháy tủi thân, “Nhược, em không có…”



“Không có, cô cho người đi điều tra Tư Lệ Đình làm gì?



Chẳng lẽ không phải cô còn nhớ tới anh ta à, sao vậy, cô hối hận rồi? Biết anh ta là tổng giám đốc Đề Hoàng, hối hận lúc đó lại đi theo tôi?”



“Nhược, em hối hận ở chỗ nào chứ, một tay anh đưa em lên vị trí ảnh hậu, sao em có thể hối hận được. em đã có được những gì em muốn.”



Hoa Tinh vừa nói xong, má trái lại bị chịu thêm một cái tát.



Cô ta vẫn luôn biết Đường Nhược là một người tàn nhẫn, bị anh ta đối xử như vậy, trong lòng cô ta cũng thấy khó chịu.



“Tại sao anh lại đánh em? Em nói sai cái gì?”



“Tôi chưa từng nói với cô Tư Lệ Đình là tổng giám đốc Đề Hoàng, lúc cô nghe thấy cô không hề ngạc nhiên. Cô đã sớm biết anh ta là tổng giám đốc Đề Hoàng!”



Sắc mặt Hoa Tinh thay đổi, quả thực cô ta đã biết, lúc trước cũng không nói cho Đường Nhược biết, thậm chí cô ta còn tránh cùng Đường Nhược đi gặp Tư Lệ Đình.



Không ngờ vừa rồi Đường Nhược lại thử lòng cô ta, Hoa Tỉnh nhanh chóng giải thích: “Nhược, em cũng vừa mới biết chuyện này. Em đã thuê thám tử tư điều tra Tư Lệ Đình.”



Lúc này sắc mặt của Đường Nhược mới tốt hơn một chút, “Nếu cô không muốn nối lại tình cảm với anh ta, cô đi điều tra anh ta làm gì?”



Tròng mắt Hoa Tinh xoay chuyền, “Tắt nhiên là vì anh rồi, không phải anh rất ghét Tư Lệ Đình sao? Em biết một cách khiến anh ta khó chịu.”



“Cách gì?” Đường Nhược lạnh lùng nhìn cô ta, không biết cô ta định làm gì.



“Trước đây không phải có thông tin cô cả nhà họ Tô là vợ của Đường Minh sao, nều tung những bức ảnh này ra ngoài, không những tân công được Tư Lệ Đình mà còn tần công được Đường Minh.



Đường Minh còn chưa lấy được 5% cổ phần từ tay ông cụ, hiển nhiên là anh ta sắp thua, anh sẽ là tổng giám đốc.



tập đoàn Đường thị, đây là cơ hội tốt.”



“Hoa Tinh, cô đừng tưởng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì, giúp tôi cái gì chứ, mục đích của cô là Tô Cẩm Khê.”



Trong mắt cô ta có sự không cam lòng và ghen tị, mặc dù cô ta đã che giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị Đường Nhược nhận ra.



“Nhược, em thừa nhận em có hơi ghen tị, nhưng em thật sự không muốn cùng Tư Lệ Đình như thế đâu, em đã có anh rồi.” Hoa Tinh bắt đầu làm nũng với anh ta.



Ngày đó ở chỗ Tư Lệ Đình chịu nhục, Đường Minh lại lấy được cổ phần, điều này khiến Đường Nhược rất khó chịu, anh ta không thích cảm giác thua cuộc nhất.



Chuyện này Đường Minh và Tư Lệ Đình đã liên thủ với nhau, anh ta nhìn lướt qua các bức ảnh, không cần biết Hoa Tinh vì mục đích gì, đề nghị của cô ta rất tốt.



“Em đi bố trí đi, tôi đi thúc đẩy, chúng ta tặng cho bọn họ một phần quà lớn.”



“Được.”



“Nhớ kỹ, đừng làm những chuyện có lỗi với tôi, nếu không cô chết như thề nào cô cũng không biết đâu.”



“Em biết rồi.”



Hoa Tỉnh tìm cả đêm được một công ty lớn tung tin tức ra, công ty này vẫn luôn có xung đột với Tinh Vũ, nên chắc chắn sẽ không phải là công ty của Tư Lệ Đình.



Tin tức hào môn có thể so sánh với tin tức lớn trong giới giải trí, Hoa Tinh nhìn Tô Cẩm Khê trong ảnh, “Lần này tôi xem ai sẽ bảo vệ được cô!”



Ngày hôm sau, tin tức bùng nổ, phủ sóng với nhiều tiêu đề khác nhau, Tô Cẩm Khê còn chưa thức dậy liền bị điện thoại của Tư Lệ Đình đánh thức.



“Cậu chủ, anh mau xem tin tức hôm nay đi.”



Tư Lệ Đình vẫn chưa tỉnh ngủ, “Tin gì?”



“Chuyện giữa anh và cô Tô đã bị bại Lâm Quân vừa nhìn thấy, việc đầu tiên là nói cho Tư Lệ Đình biết.



“Chuyện của chúng tôi?” Tư Lệ Đình liền cúp máy, kiểm tra tin tức giải trí.



Tiêu đề viết ngớ ngắn, “Bí mật động trời của hào môn: Cô cả nhà họ Tô trật bánh với chú ba của chồng.”



Chuyện mà Tư Lệ Đình không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra, anh cho rằng tất cả mọi chuyện đã lắng xuống, nào ngờ lại lộ ra bằng cách như vậy.



Những người ăn dưa trên mạng đã bắt đầu bàn luận sôi nỗi.



“Wow, người phụ nữ này giỏi ghê, chồng cô ta đẹp trai như vậy mà lại đi trật bánh với chú, chậc chậc.”



“Chú còn là con lai nữa chứ, ngưỡng mộ ghê, hai người đều là trai đẹp gái xinh.”



“Cô Tô này tiện thật, có chồng tốt như vậy mà còn chưa thấy đủ, Phan Kim Liên có người kế nghiệp rồi.”



Đây là những bình luận không hay mấy, có một số lượng lớn bình luận có những từ ngữ tục tu, mọi người coi chúng như những cuộc nói chuyện sau bữa tối.



Khi Tư Lệ Đình nhìn thấy những lời xúc phạm Tô Cẩm Khê kia, trong lòng anh như sắp nỏ tung, ai tiết lộ!!!



“Chú ba, sao vậy?” Tô Cẩm Khê bị sự lạnh lẽo trên người Tư Lệ Đình đánh thức.



“Không có chuyện gì đâu, Tô Tô, điện thoại của anh hết pin rồi, đưa điện thoại của em cho anh đi.”



“À, vâng.” Tô Cẩm Khê không hề suy nghĩ đưa cho Tư Lệ Đình, “Vậy em đi đánh răng rửa mặt trước.”



“ừm Tư Lệ Đình biết sau khi cô ngủ dậy thường có thói quen xem Weibo, nếu cô nhìn thấy những dòng chữ này không biết cô sẽ buồn đến mức nào.



Thấy cô vào nhà tắm, Tư Lệ Đình gọi cho Lâm Quân.



“Xoá tin tức, điều tra rõ cho tôi, ai đã tung ra!”



“Vâng, cậu chủ, trên mạng có rất nhiều lời mắng mỏ cô Tô. Gân đây cô Tô không nên ra ngoài tránh bị người khác công kích.”



“Tôi biết.” Tư Lệ Đình cũng lo lắng về điều này.



Mặc dù Tô Cẩm Khê luôn ở bên mình, nhưng không thể tránh khỏi việc cô sẽ không bao giờ xuất hiện.



Tô Cẩm Khê vẫn không biết phong ba bão táp ngoài kia, “Chú ba, anh đi rửa mặt đi.”



“Tô Tô, đột nhiên điện thoại của anh bị hỏng rồi. Hôm nay cho anh mượn điện thoại em dùng một lúc.”



“Được ạ.” Mặc dù Tô Cảm Khê cảm thấy kỳ lạ, không phải Tư Lệ Đình có máy cái điện thoại sao.



Nhưng anh nói gì cũng có lý do của anh, Tô Cẩm Khê sẽ không hỏi tại sao. Nhìn gương mặt trong sáng đơn thuần kia, vậy mà có người muốn làm tổn thương một người tốt như vậy, Tư Lệ Đình càng đau lòng cô hơn.

Chương 168:
Tô Cẩm Khê đẹp giống như một tờ giấy trắng, Tư Lệ Đình hy vọng tờ giấy ấy mãi mãi thuần khiết không tỳ vét, không bị vấy bẩn bởi bất kỳ màu sắc nào.

Cô cũng không bao giờ khiêu khích người khác, nhưng cố tình lại có những người đến khiêu khích cô, đả kích cô.

“Chú ba, sao anh lại nhìn em như thế? Mặt em nở hoa à?”

Tô Cẩm Khê cảm thấy ánh mắt của Tư Lệ Đình có chút không đúng.

“Không, chỉ là anh muốn uống canh gà em làm, Tô Tô, buổi tối nấu canh gà cho anh.”

“Vâng, nhưng nấu canh gà hơi phức tạp, em phải tan làm sớm.” Tô Cẳm Khê cắn ngón tay nói.

Tư Lệ Đình xoa mặt cô, “Hôm nay anh cho em nghỉ, ở nhà nấu canh cho anh.”

“Không cần đâu, gần đây anh rất bận, em muốn giúp anh.”

Tô Cảm Khê lắc đầu.

Cô gái ngốc này, từ trước đến nay luôn cố gắng giúp đỡ’ người khác, bây giờ cô vẫn không biết chuyện đang xảy ra trên mạng.

“Tô Tô, gần đây em cùng anh đi sớm về muộn. Khí sắc của em có hơi không tốt, anh muốn em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

Tô Cẩm Khê nhìn vào gương, “Thật sao? Khí sắc của em thực sự không tốt à?”

“Đương nhiên, em là trợ lý của anh, nhưng quan trọng hơn là em là vợ anh, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.”

“Vâng ạ.”

“Không phải lần trước em thích xem bộ phim tình cảm đó sao? Em ở nhà xem phim đi, nguyên liệu nấu đã có sẵn trong nhà rồi, không cần phải ra ngoài mua, nghỉ phép ở nhà, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

“Cảm ơn chú ba đã quan tâm đến em như vậy.” Tô Cẩm Khê vui vẻ kiếng chân hôn lên mặt anh.

Sau khi Tư Lệ Đình thu thập xong, anh lấy điện thoại di động của Tô Cẩm rời đi, anh còn dặn người giúp việc trong nhà, không được đưa thiết bị điện tử cho cô, không được cho cô ra ngoài.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, anh mới rời đi, trước khi dư luận được áp xuống, thì Tô Cẩm Khê ở nhà là lựa chọn tốt nhất.

Xe còn chưa chạy đến công ty, điện thoại của Tô Cẩm Khê đã liên tục đổ chuông, đa số là người nhà họ Tô, một số bạn học của cô cũng đến xác nhận tin tức.

Tư Lệ Đình trực tiếp tắt máy, Đường Minh trực tiếp gọi cho Tư Lệ Đình, “Không phải tôi tung ra.”

“Tôi biết, không người đàn ông nào thích bị cắm sừng.”

“Vậy ai đã tung ra chuyện đó?” Hiển nhiên Đường Minh cũng rất tức giận, lần này không chỉ có anh ta bị liên lụy, mà Tô Cẩm Khê đã bị mọi người dán lên người đủ thứ khó nghe.

“Những bức ảnh đó được chụp trộm. Chắc hẳn đã sớm có người đã để mắt đến chúng ta. Không rõ mục đích của đối phương là tôi hay cậu. Tóm lại, Tô Tô là người bị tổn thương nhiều nhất.”

“Tôi sẽ điều tra rõ, những cư dân mạng đó đang rất kích động. Gần nhất Cảm Khê không nên xuất hiện là tốt nhát.”

“Trước mắt tôi còn chưa nói cho cô ấy biết chuyện này, để cô ấy yên tâm ở nhà. Loại chuyện này cô ấy không biết mới sẽ không đau khổ.

“Ừm, trước tiên gỡ tin tức xuống đã.”

Trong đầu Tư Lệ Đình hiện lên gương mặt của Hoa Tinh, hôm qua cô ta muốn vai nữ chính bị anh từ chối, chẳng lẽ cô ta đang trả thù?

Ngoài cô ta ra, Đường Nhược cũng có một chút nghỉ ngờ, còn có đám người Tô Mộng, ngay cả Cố Nam Thương cũng biết chuyện này. Rốt cuộc ai là người đã tung tin, bây.

giờ Tư Lệ Đình vẫn chưa kết luận được.

Nhưng cho dù là ai, anh nhát định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá bằng máu!

Mặc dù tin tức này đã được gỡ xuống, nhưng rất nhanh đã có những tin tức khác, thân thé của Tư Lệ Đình bị đưa ra ngoài ánh sáng., Anh là con ngoài giá thú của nhà họ Đường, còn là tổng giám đốc Đề Hoàng. Tin hắc về anh cũng không có nhiều.

Nhưng lại có một số người nhiều chuyện, chẳng hạn như Lâm Phi Phi, lần trước vì Tô Cẩm Khê mà cô ta chịu tổn thất lớn, khi đọc được tin tức, cô ta còn không vui muốn chết mới lạ.

Cô ta vội vàng đổ thêm dầu vào lửa, thuê một nhóm thủy.

quân, chuyên môn bịa chuyện xưa của Tô Cẩm Khê.

Nói cô không chịu nổi, bóng dáng nhà họ Tô cũng bị bóc mẽ, nhà họ Tô suy sụp, không lo được tiền sinh hoạt nên cô đi khắp nơi tìm người bao nuôi.

Giậu đổ bìm leo, Tô Cẩm Khê đang xem phim ở nhà bị hắc thật thảm, chỉ là bản thân cô vẫn chưa biết.

“Hết khoai tây chiên rồi sao.” Tô Cảm Khê liếc nhìn món khoai tây chiên mà cô yêu thích.

Cô đang định đẩy cửa đi ra, người giúp việc vội vàng tới chào hỏi: “Mợ chủ, mợ đi đâu ạ?”

“Tôi ra ngoài mua khoai tây chiên.”

“Mợ chủ, loại chuyện này giao cho chúng tôi là được rồi, tôi lập tức đi mua cho mợ.”

“Ừ, làm phiền cô.”

Tô Cẩm Khê là người dễ gần và lễ phép, những người giúp việc rất thích cô, không phải vì cô là bà Tư nên mọi người mới nghe lời cô, mà là chân thành tôn trọng cô.

Nhìn thấy trong sân có rất nhiều cỏ dại, Tô Cảm Khê nhờ: mọi người cắt tỉa cành hoa và làm cỏ, cô cũng phải chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối.

Cô mở tủ lạnh ra thì thấy thiếu một số nguyên liệu, quên đi, tự cô vẫn phải đi một chuyến.

Lúc Tô Cẩm Khê rời đi, những người giúp việc đều cúi xuống làm cỏ, không ai để ý cô đã rời đi.

Sau khi nghe thấy tiếng xe vang lên, tất cả mọi người mới nhận ra có gì đó không phải, “Ai đi ra ngoài?”

“Không biết, mợ chủ vẫn ở nhà.”

Mọi người vào nhà nhìn xung quanh không thấy Tô Cẩm Khê đâu. “Xong rồi, là mợ chủ đi ra ngoài, rõ ràng cậu chủ đã dặn dò hôm nay không được để mợ chủ đi ra ngoài!”

“Mau gọi cho mợ chủ đi.”
Chương 169:



Mọi người vội vàng bắm số của Tô Cảm Khê, nhận ra điện thoại của cô đã tắt, cuối cùng chỉ đành gọi điện cho Tư Lệ Đình.



“Cái gì? Các người để cô ấy đi ra ngoài! Cô ấy đi đâu?”



“Chúng tôi cũng không biết, mợ chủ bảo bọn tôi ra vườn nhỗ cỏ, chúng tôi chỉ lơ là một chút đã không thấy mợ chủ đâu, điện thoại của mợ chủ tắt rồi. Cậu chủ, bây giò phải làm thế nào?”



“Điện thoại của cô ấy ở chỗ tôi. Có lẽ cô ấy đến siêu thị gần đó. Các người đến siêu thị tìm xem.”



Tư Lệ Đình nghĩ đến những bức ảnh chụp lén Tô Cẩm Khê đã bị tung ra, người dân cả nước cho rằng cô đã ngoại tình, còn coi cô là kẻ thù.



Còn nhớ năm ngoái có một người nồi tiếng ngoại tình, sau đó đi đâu cũng như một con chuột chạy trên đường, thậm chí là thỉnh thoảng còn bị những cá nhân tấn công.



Tội của Tô Cẩm Khê còn nhiều hơn minh tinh đó, cộng thêm lúc chiều có người còn cố ý hắc cô, nói cô được bao.



nuôi, lăng nhăng, đổ đủ thứ nước bản lên người cô.



Tư Lệ Đình cũng không có tâm trạng làm việc, tự mình lái xe rời đi, tự trách mình đã lấy điện thoại của cô, giờ anh không biết cô đang ở đâu.



Vốn dĩ Tô Cẩm Khê muốn đi siêu thị mua nguyên liệu náu ăn, nghĩ cô đã cùng Tư Lệ Đình ở bên nhau lâu như vậy, cô còn chưa đưa cho Tư Lệ Đình cái gì.



Vừa đúng lúc hôm nay rảnh, hay là đến trung tâm thương mại xem, mua cho anh thứ gì đó?



Tô Cẩm Khê thấy vẫn còn sớm, nên cô đến trung tâm thương mại, đỗ xe xong, vừa bước vào trung tâm thương mại, cô phát hiện có rất nhiều người nhìn mình, thỉnh thoảng lại có người chỉ trỏ.



Mặc dù ngoại hình của cô luôn thu hút người khác, tỷ lệ quay đầu cũng cao, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị mọi người nhìn như vậy.



Tô Cẩm Khê nhìn thấy rõ ánh mắt không mấy thiện cảm của những người đó, chuyện này là sao?



Hình như những người đó còn đang thì thầm, cách quá xa cô không thể nghe thấy họ đang nói gì.



Tô Cảm Khê đến khu quần áo nam, cô muốn mua một bộ đồ cho Tư Lệ Đình, điều kỳ lạ là chỉ cần cô đi ngang qua là mọi người sẽ nhìn cô.



Ngay cả những nhân viên bán hàng cũng chỉ vào cô, Tô Cẩm Khê thực sự muốn tiến tới hỏi đã xảy ra chuyện gì.



Cô bước nhanh vào một cửa hàng, nhìn quần áo, nhân viên bán hàng bên cạnh bắt đầu trò chuyện.



“Là cô ta à? Cô Tô đó.”



“Đúng là cô ta, ôi trời ơi, cô nói xem sao người này da mặt dày thế, bây giờ còn không biết xáu hổ vẫn quang minh chính đại ra ngoài mua đò.”



“Cô ta có thể làm ra được loại chuyện đó, chứng tỏ da mặt cô ta dày hơn người bình thường, người ta có hai người chồng còn không sướng chét mới lạ.”



“Cho nên mới nói có tiền thật tốt, muốn chơi như nào thì chơi như thế đó.”



Tô Cẩm Khê mơ hồ nghe thấy họ đang nói gì, nhưng cô không chắc họ đang nói cô cái gì.



“Cô ơi, đưa bộ quần áo này cho tôi xem.”



“Cô Tô, xin hỏi cô mua cho chồng cô hay là?”



Tô Cẩm Khê thấy lạ sao cô ta lại biết mình, nghĩ tới mình và Tư Lệ Đình đã đăng ký kết hôn, bị người khác xưng hô chồng cô vẫn có chút ngượng.



“Ừ.” Cô đỏ mặt gật đàu.



Nào ngờ giây tiếp theo cô nhân viên bán hàng đã nói lời khiến người khác tức giận không thôi, “Cô Tô, cô mua cho người chồng nào thế?”



“Cô có ý gì?” Tô Cẩm Khê nhận ra có gì đó không ồn, ánh mắt của họ rõ ràng là đang đùa giỡn.



“Ôi chao, cô đừng giả vờ nữa, bây giờ cô là nhân vật gây chú ý trên Weibo, còn hot hơn cả minh tinh hot nhát.”



“Tiêu đề là gì?” Tô Cẩm Khê càng nghe càng thấy sai.



“Chậc chậc, không lẽ cô còn chưa xem? Ôi chao, nói cũng phải, có lẽ cô rất bận…”



“Rốt cuộc cô đang nói nhảm cái gì vậy?” Tô Cẩm Khê không chịu nổi những lời ám chỉ nói bóng nói gió đó.



“Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, bây giờ người dân cả nước đều biết chuyện cô ngoại tình. À đúng rồi trên Weibo gọi cô ta thế nào nhỉ?”



“Phan Kim Liên hiện đại.” Một người khác kẻ sướng người hoạ, những người khác tập trung xung quanh, nói trước mặt cô.



Đa số là khách hàng nữ đến mua quần áo cho chồng, phụ nữ trung niên có sức chiến đấu mạnh nhất, cũng ghét những người phụ nữ như này nhất.



“Đây là đồ tiện nhân, chưa kể lấy được người chồng tốt như vậy mà còn ngoại tình với chú ba.”



“Nhìn cô ta trông khá thuần khiết, ai biết cô ta lại như thế này, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”



“Cô Tô, kỹ thuật của chồng cô giỏi hay của chú ba giỏi thế?”



“Này không cần phải nói, néu kỹ thuận của chồng cô ta tốt thì sao cô ta phải ngoại tình chứ? Ha ha.”



Mọi người người nhìn người nói, Tô Cẩm Khê nhớ đến những lời sáng nay Tư Lệ Đình nói, anh còn lấy điện thoại của cô.



“Không phải như thế, chúng tôi không phải quan hệ như: vậy.”



“Vậy cô giải thích như nào mà cô gả cho Đường tổng lại cùng chú của anh ta không rõ ràng? Có rất nhiều ảnh làm bằng chứng.”



Tô Cảm Khê không thể giải thích rõ, vì vậy cô đã chọn cách trốn tránh.



“Phan Kim Liên muốn chạy, mọi người mau đuổi theo.”



Một số người muốn góp vui, một số người tràn đầy tức giận, càng ngày càng có nhiều người đuổi theo Tô Cẩm Khê.



Tô Cảm Khê chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, thậm chí có một số bác gái đã bắt đầu động thủ.



Một cái miệng của cô không thể so với một trăm cái miệng, không biết người nào giật tóc, người cô bị xô đầy, có người đánh cô, có người thì véo cô.



“Không phải, tôi không phải, tôi không ngoại tình…”
Chương 170:



Trong lúc tranh chấp, cơ thể Tô Cẩm Khê bắt ngờ bị đẩy xuống thang máy.



Chỉ có một tiếng hét vang lên, Tô Cẩm Khê đã ngã xuống thang máy lưu động. Nỗi đau toàn thân không bằng nỗi đau trong tim, ai tới nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì đi?



Tô Cẩm Khê lăn một đường xuống thang máy, chân cô bị những cạnh sắc nhọn của thang máy đâm vào.



Cô muốn đứng dậy, chân đau nhức, hít sâu một hơi, vết thương dính vào nhau, gương mặt nhăn lại vì đau.



Nhìn thấy cô từ thang máy ngã xuống, một người bước nhanh về phía cô, “Tiểu Búa Tử, em không sao chứ?” Anh dừng lại bên cạnh quan tâm hỏi cô.



Tô Cẩm Khê khó khăn mở mắt ra nhìn người trước mặt, Có Nam Thương lo lắng ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn cô.



“Thương… Thương Hải.” Tô Cảm Khê không muốn gặp anh trong tình huống xấu hỏ như vậy.



“Bị thương ở đâu? Để tôi xem.” Hôm nay Cố Nam Thương cũng xem tin tức.



Anh cho rằng xảy ra chuyện như vậy chắc chắn Tô Cảm Khê sẽ không ra ngoài, nào biết cô lại chạy đến trung tâm thương mại.



Chẳng lẽ cô không biết lời nói của mọi người đáng sợ như nào sao? Dù có đúng hay không thì những người ăn dưa cũng chỉ muốn xem náo nhiệt chứ không quan tâm đến sự thật của câu chuyện.



Họ càng sẵn lòng tin vào sự thật bị tung ra hơn, bởi vì nó đủ bạo, có thể thỏa mãn tâm lý thích buôn chuyện của họ.



“Tôi, tôi không sao.” Tô Cẩm Khê cố gắng đứng dậy, nhưng Cố Nam Thương phát hiện ra một vét thương lớn trên bắp chân của cô.



Trong mặt anh hiện lên một tia xót xa, “Bị thương nặng như vậy mà còn nói không sao?”



Nhìn đầu tóc bù xù và quần áo của cô, rõ ràng là cô bị vướng víu từ trước.



Anh cởi áo vest khoác lên người Tô Cẩm Khê rồi bế cô lên.



“Thương Hải, tôi thực sự không sao.” Tô Cẩm Khê muốn tránh khỏi cái ôm của anh, hiện tại cô đang mang tai tiếng, dính líu đến cô, người khác sẽ nói gì về anh?



Cố Nam Thương không quan tâm đến cô, mà đi thang máy lên, gần từng chữ nói với những người đứng xem: “Cố ý làm tổn thương người khác, vu khống người khác, tất cả các người cần phải chịu trách nhiệm pháp lý.”



“Tôi chỉ là người qua đường, tôi không đụng vào cô ta.”



Mọi người vội vàng ném nồi.



“Chúng tôi chỉ tới xem náo nhiệt, là cô ta tự mình ngã xuống, anh lại là gì của cô ta. Không lẽ cũng là tình nhân của cô ta?”



Cho tới bây giờ vẫn còn không biết sống chết, ánh mắt Có Nam Thương lạnh lùng, “Tôi là anh trai của cô ấy, các người bắt nạt em gái tôi, tôi sẽ không xem nhẹ cái khoản này.



Mọi nơi trong trung tâm thương mại đều có camera giám sát. Ai đẩy cô ấy, ai chạm vào cô ấy, không ai trong các người có thể trồn thoát! Trợ lý Kiều, báo cảnh sát.”



“Vâng, Có tổng.”



Có Nam Thương ôm Tô Cẩm Khê rời đi, Tô Cẩm Khê thấy mọi người xung quanh nhìn mình, cô vùi đầu vào ngực Có Nam Thương.



“Tiểu Búa Tử, đừng nhìn, đừng nghe, những gì bọn họ nói không phải thật đâu.” Có Nam Thương biết chuyện này đã ảnh hưởng nhiều đến phụ nữ.



Lúc nghe thấy điều đó anh đã rất sốc, vì Tô Cẩm Khê anh sẽ bảo vệ bí mật nghiêm ngặt, nhưng bây giờ ai là người đã tiết lộ ra?



Chuyện này đồng thời liên quan đến hai người nên chắc chắn sẽ không phải là Tư Lệ Đình hay Đường Minh.



Tô Cảm Khê nắm chặt vạt áo trước ngực anh, “Thương Hải, tôi chưa từng giải thích với anh, anh nguyện ý tin tưởng tôi không ngoại tình?”



Hai người gặp nhau trong game, từng là bạn tâm giao không giấu nhau chuyện gì.



Sau đó xảy ra đủ chuyện, ngay cả game cô cũng không chơi, chứ đừng nói đến việc giải thích đời sống tình cảm của mình với anh ấy.



Theo quan điểm của anh ấy, không lẽ anh không cảm thầy cô là loại phụ nữ lả lơi ong sao?



Anh không những không cười nhạo cô, đã vậy lần trước còn giao cho cô một lựa chọn quan trọng như vậy.



“Tôi quen biết em lâu như vậy, nếu đối với em tôi còn không có điểm tin tưởng này, sao tôi có thể xứng làm bạn với em?



Chuyện của em và Đường Minh tôi cũng biết một chút, Tiểu Búa Tử, em là người như nào, tôi hiểu rất rõ.”



Khi bạn bị hàng nghìn người chỉ trỏ, bị hàng nghìn người chế giễu, sợ nhất là những người xung quanh sẽ đâm bạn một dao.



Còn may Cố Nam Thương không làm điều này, lời nói của anh khiến Tô Cẩm Khê cảm thầy ám áp.



“Cảm ơn anh, Thương Hải.”



“Cảm ơn cái gì chứ, Tiểu Búa Tử, em cũng biết là tôi thật lòng với em, cho dù đó là thực tế hay trên mạng, tôi cũng chưa từng thay đổi.



Chỉ tiếc là tôi về chậm một bước, để lòng của em hướng tới người khác, chỉ trách chúng ta không có duyên, Tiểu Búa Tử, tôi hy vọng em sẽ được hạnh phúc.”



Lần trước anh từng tỏ tình với cô trong game một lần, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời thực.



Nói như vậy, đối mặt với Thương Hải cô càng cảm thấy xấu hỗ hơn, “Thương Hải, xin lỗi…”



“Đồ ngốc, chuyện này có gì mà phải xin lỗi, lúc nãy tôi tự xưng là anh trai em, em sẽ không để ý chứ?”



Tô Cẩm Khê lắc đầu nguầy nguậy, trong tình huống này, người bình thường trốn còn không kịp, huống chỉ là tiến lên chọc tới phiền phức.



Cố Nam Thương đối xử với cô rất tốt, giống như một người anh trai.



“Là anh giải vây giúp tôi, sao tôi có thể trách anh được.”



Cố Nam Thương đưa cô lên xe, nhìn chân cô vẫn còn đang chảy máu, từ trong xe lấy ra một hộp thuốc nhỏ xử lý vết thương cho cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom