Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181-190
Chương 181:
“Chú ba, nếu chúng ta xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của người khác, thì loại hạnh phúc này em thà không cần.”
“Cô gái ngốc, em đang nói cái gì vậy? Em quên là trước kia chúng ta mong đợi nhất là ngày hôm nay à? Khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên nhau, sao lại có thể nói không cần?”
Tô Cẩm Khê nhớ đến vẻ mặt khiêu khích của Tô Mộng, “Chú ba, em biết Tô Mộng là người như nào, vì đưa em ra khỏi tâm điểm của dư luận, anh Minh phải kết hôn với Tô Mộng!”
“Đừng lo lắng, Đường Minh cũng không phải là người dễ đối phó như vậy. Từ khi chủ động đưa ra vấn đề này, chắc hẳn cậu ta đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.
Về phần Tô Mộng đã tính toán Đường Minh một lần, lại còn muốn lợi dụng cháy nhà mà hôi của, có lẽ khi gả cho Đường Minh, cô ta có thể sẽ không đạt được điều mình muốn.”
Tô Cẩm Khê nghe ra điều gì đó trong lời nói của Tư Lệ Đình, “Chú ba, ý của anh là anh Minh sẽ không chịu thiệt?”
“Tiểu ngu ngốc, lúc trước Đường Minh có thể tính toán anh và em. Em cho rằng cậu ta là người đơn giản sao?
Nếu ngay cả một người phụ nữ cũng không đối phó được, một mình cậu ta có thể phụ trách tập đoàn Đường thị lâu như vậy sao?
Đàn ông sẽ chỉ ngốc nghéch trước người phụ nữ mình yêu, Tô Mộng không những không phải người cậu ta thích, mà còn là người phụ nữ đã từng tính kế cậu ta, em cho rằng cậu ta sẽ thủ hạ lưu tình?”
Sau khi nghe Tư Lệ Đình nói, Tô Cẩm Khê cảm thấy tốt hơn, “Chú ba, anh sẽ không lừa em chứ.”
“Anh lừa ai cũng sẽ không lừa em, nếu có người tính kế anh như thế, anh cũng sẽ không tha cho người đó! Cho dủ người đó là phụ nữ.”
“Điều em lo bây giờ là Bạch Tiểu Vũ không phải đèn cạn dầu, nếu đến lúc đó cô ta làm ầm ï lên với Tô Mộng, còn không biết tình cảnh ấy sẽ như thế nào.”
“Cái gì nên đến đều sẽ đến, em lo lắng cũng vô ích.” Tư Lệ Đình nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn trên lông mày của cô.
“Em đó bây giờ không nên lo lắng chuyện của người khác, em nên quan tâm đến chuyện của chúng ta.”
Chưa hết ngạc nhiên từ chuyện nhận giấy chứng nhận, Tư: Lệ Đình đã nói với cô về việc kết hôn.
“Em… em chưa từng kết hôn, em không biết.” Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, Tư Lệ Đình cười khẽ.
“Đây là những gì anh đã chọn, thời gian, địa điểm và phương thức do em chọn.”
Tư Lệ Đình đưa máy tính bảng cho Tô Cẩm Khê, nhìn những bức ảnh trên máy tính bảng, đủ loại đám cưới sang trọng và cao cấp đập vào mắt cô.
Đám cưới bên bờ biển, đám cưới dưới nước, đám cưới trên khinh khí cầu. Tô Cẩm Khê rất ít quay về nhà họ Tô, vì vậy cô chưa từng tham dự đám cưới của những người giàu có.
Bây giờ nhìn thấy những bức ảnh này cô cũng sẽ ngạc nhiên, giàu thật.
“Trong trí tưởng tượng của em giới hạn ở nghèo túng, chú ba, những kiểu đám cưới này chắc hẳn sẽ tốn rất nhiều tiền nhĩ?”
Khi nhìn những món đồ trang trí tinh xảo này cô chỉ có một cảm giác duy nhát, đó là tiền đang cháy.
“Tô Tô, em không phải lo lắng về tiền bạc, ông xã của em cái gì cũng không có nhiều, chỉ có tiền là nhiều.” Tư Lệ Đình trêu chọc nói.
Đối với hai chữ ông xã này Tô Cẩm Khê cảm tháy hơi xấu hỗ nên mặt cô đỏ lên, “Chú ba…”
“Đừng gọi chú ba, mau gọi ông xã để anh nghe thử.”
Mối quan hệ giữa hai người đang tiến triển nhảy vọt, tiền độ quá nhanh làm Tô Cẩm Khê chưa kịp thích ứng.
Cô che mặt nói: “Không gọi, đợi sau đám cưới em sẽ gọi.”
Không hiểu sao Tư Lệ Đình lại muốn nghe loại danh xưng đó từ trong miệng cô, lúc trước chưa gặp được Tô Cẩm Khê, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Hóa ra chỉ cần đúng người, cô ấy sẽ là người bên mình cả đời.
“Được, sau đám cưới thì sau đám cưới, Tô Tô, trước tiên em phải nói cho anh biết em muốn tổ chức đám cưới như: nào. Anh sẽ chuẩn bị, anh sẽ cho em một đám cưới hoàn mỹ nhất.”
“Vâng.”
Tô Cẩm Khê nghiêm túc nhìn những bức ảnh, năm nay cô mới 21 tuổi, cô chưa từng nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy. Cho nên cô cũng không tưởng tượng ra đám cưới của mình.
Đám cưới cùng chú ba sẽ trông như thế nào?
Nghĩ đến mức nhập thần, mẹ Tô gọi điện tới, kể từ chuyện lần trước, Tô Cẩm Khê đã hoàn toàn không thích những người trong nhà họ Tô.
Chương 182:
Tiếng chuông điện thoại sắp dứt cô mới nhắc máy, “Alo.”
“Cảm Khê, buỏi tối gọi cậu Tư đến nhà ăn cơm, chúng ta có chuyện cần bàn.”
“Biết rồi.” Tô Cẩm Khê cúp điện thoại, trên mặt không chút biểu cảm.
Khi sự việc bị phanh phui, mẹ Tô và ba Tô thay nhau đánh bom qua điện thoại nhưng đều bị Tư Lệ Đình tắt máy.
Nếu không thì Tô Cẩm Khê đã bị mắng chết, bây giờ biết tài sản của Tư Lệ Đình không kém gì Đường Minh, hơn nữa giọng điệu của mẹ Tô cũng tốt hơn nhiều.
Đối với nhà họ Tô mà nói thì đó là một điều may mắn vì cả hai cô con gái đều được gả vào những gia đình giàu có, người khác hâm mộ còn không kịp.
Nhà họ Tô được cứu rồi!
Bà ta vui vẻ cúp điện thoại, không để ý tới thái độ của Tô Cầm Khê đối với bà ta như hai người khác nhau.
“Không vui?” Trong nháy mắt Tư Lệ Đình có thể nhìn thấy sự thay đổi trong tâm trạng của cô.
Tô Cẩm Khê đặt máy tính bảng sang một bên, tâm trạng mới tốt nháy mắt liền bị phá hủy.
“Mẹ em bảo buổi tối chúng ta về nhà có chuyện muốn nói, chú ba, với tính cách của nhà họ Tô, em nghĩ bảo chúng ta đến không phải là chuyện tốt.
Đối với nhà họ Tô em đã tận tình tận nghĩa rồi, nếu nhà họ Tô muốn đòi hỏi quá đáng thì anh không được đồng ý.”
Tư Lệ Đình nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tô Cẩm Khê, khóe miệng nở một nụ cười, “Ừ, anh biết rồi.”
Cho dù Tô Cẩm Khê không nói, anh cũng sẽ không để nhà họ Tô lợi dụng, nếu nhà họ Tô đối xử tốt với Tô Cảm Khê thì không sao, mấu chốt là họ hoàn toàn không coi Tô Cẩm Khê như người nhà.
Bây giờ bọn họ vẫn muốn kiếm lợi từ trên người Tô Cảm Khê, anh không trả thù đã là chuyện tốt rồi, sao có thể để bọn họ được như ý.
Các phóng viên đưa tin tại buổi họp báo đã nhanh chóng được các công ty lớn xử lý, đánh bóng và xuất bản.
Chỉ sau đó, những người ăn dưa trên mạng mới biết sự thật, họ đồng loạt đến Weibo của Tô Cẩm Khê xin lỗi cô.
Trước khi sự việc xảy ra, Tô Cẩm Khê chỉ có mấy trăm fan trên Weibo, sau sự việc đó, để tiện cho việc bôi đen cô, chỉ sau một đêm số lượng người theo dõi cô đã đến đạt đến 100 vạn người.
Một Weibo mà cô đăng một tháng trước đã bị chửi tới 680..
bình luận, bây giờ sự thật đã sáng tỏ.
Tất cả các chủ đề tìm kiếm nóng đều trở thành “Tô Cẩm Khê chịu khổ”, “Chúng ta nợ cô ấy một lời xin lỗi”, “Nữ thần năng lượng tích cực”, “Tổng tài bá đạo sủng thê cuồng ma”, “Con lai”.
Về cơ bản, top 10 được thống trị bởi Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình, đặc biệt những lời Tư Lệ Đình nói trước ống kính đã thu hút vô số cô gái.
Bất lực là Tư Lệ Đình không tạo Weibo, mọi người đỗ xô vào Weibo của Tô Cẩm Khê để lại tin nhắn.
Về cơ bản, họ đến để xin lỗi, một số thể hiện tất cả các loại hâm mộ, ghen tị, hận thù.
“Chị gái, em xin lỗi chị vì những gì em đã nói trước đây.”
“Nữ thần, cô thật đẹp. Cô không chỉ là một người đẹp, mà còn là một nữ thần năng lượng tích cực.”
“Cô Tô, kiếp trước cô cứu cả ngân hà mới có thể gặp được anh Tư à?”
“Ông trời ơi, ban cho tôi một người bạn trai như anh Tư: đi.”
Lượng fan của cô tăng vọt dù không phải người trong giới showbiz, bởi mức độ phổ biến của các chủ đề gần đây đã tăng chóng mặt.
Nhìn lại cảnh tượng cô bị bao vây ở trung tâm thương mại ngày hôm đó, cảnh tượng ấy khiến người khác đau lòng không thôi, một đôi mắt vô tội nhìn những người xung quanh.
Cô không phải diễn viên, cô không cần phải diễn. Các bác gái xung quanh chỉ trích cô, lấy tay véo cô, vô ý đẩy cô ngã xuống thang máy.
Trước đó bên dưới video đều có lượt like và comment rất vui vẻ, các bác gái thay trời hành đạo, diệt trừ Phan Kim Liên.
ây giờ mọi người đều biết sự thật, tất cả đều cảm thấy Tô Cả m Khê thật đáng thương.
Rõ ràng không liên quan quan gì tới cô, tự dưng có cái nồi ập xuống, ngã xuống thang máy chảy nhiều máu như vậy.
Nhắc mới nhớ, anh trai cô cũng rất đẹp trai, mọi người bắt đầu ôm chằm lấy người đàn ông lạ mặt bên cạnh Tô Cẳm Khê.
Một bộ phận dân mạng khác lại lên án mạnh mẽ những bác gái đã đẩy cô xuống thang máy, trên Weibo đã có rất nhiều bức xúc, dư luận cũng bắt đầu được cải thiện.
Thậm chí còn có nhiều phóng viên truyền thông còn công khai Tô Cẩm Khê là một học sinh giỏi cả về tính cách lẫn học thức, là con nhà giàu, không hề chảnh chọe chút nào, còn chăm chỉ hơn những người bình thường.
Các bài viết về Tô Cẩm Khê đang tràn ngập, vũng nước bản trước đó biến mắt không để lại dấu vết.
Nhìn thấy các bài viết, Hoa Tình giận tái mặt, cô ta muốn dùng dư luận để gây áp lực và trả đũa.
Nào biết rằng Đường Minh lại dùng thủ đoạn như vậy để bênh vực Tô Cẩm Khê, không những không đạt được mục đích, mà còn làm cho Tư Lệ Đình tỏ tình với Tô Cẩm Khê trước mặt mọi người.
“Ngay tại đây tôi cảnh cáo tất cả các người, các người có thể động vào tôi, sau này bắt kể ai là người đụng đến một sợi tóc của vợ tôi, Tư Lệ Đình tôi sẽ không tha cho người đó, liều mạng với người đó tới cùng!
Chương 183:
Trước đây vợ tôi đã chịu khổ nhiều rồi, từ nay trở đi tôi không muốn cô ấy phải chịu chút khổ cực nào nữa.”
Từng lời nói của Tư Lệ Đình lọt vào tai Hoa Tinh, nhìn người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng trên màn hình.
Khi đối diện với máy quay, anh lạnh như băng, nhưng khi nhìn Tô Cẩm Khê, ngay lập tức anh lại trở nên đầy cưng chiều.
Sắc mặt ghen tuông của Hoa Tinh đã trở nên rất gớm ghiếc, lúc này cô ta hận không thể xé xác Tô Cẩm Khê trên màn ảnh.
“Tiện nhân! Tiện nhân!” Cô ta điên cuồng hét lên ném máy.
tính bảng xuống sàn.
Ném xuống rồi cô ta còn chưa thây đủ, dùng giày cao gót dẫm lên màn hình.
Đình, nếu anh biết em là người đã xuống tay với Tô Cẩm Khê, anh có nỡ trả thù không?
Trên máy tính phát ra lời xin lỗi của phóng viên, tại sao lại hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng? Tại sao những người này lại xin lỗi!
Nên mắng Tô Cẩm Khê là tiện nhân mới phải.
Hoa Tinh chậm rãi trượt xuống sàn, cầm cái máy tính bảng bị nứt màn hình, si mê nhìn Tư Lệ Đình bên trong. “Đình, không phải anh từng nói sẽ cưới em sao? Nếu cô ta là vợ anh thì em là gì…”
Bạch Tiểu Vũ đang làm móng không hề biết gì về tin tức này, cho đến khi nhận được điện thoại của Ninh Nhụy, sắc mặt cô ta vẫn còn bình tĩnh, “Tiểu Nhuy, tớ đang làm móng.”
“Tiểu Vũ, bây giờ xảy ra chuyện như vậy rồi mà cậu còn có tâm trạng làm móng, lòng của cậu cũng đủ lớn thật.”
Trong điện thoại giọng Ninh Nhụy có vẻ rất lo lắng.
“Làm sao vậy? Gần đây lưu hành bộ móng hệ hải dương cũng khá đẹp, cậu có muốn qua làm không, tớ mời cậu.”
Bạch Tiểu Vũ lười biếng nói.
Hai ngày qua cô ta có tâm trạng tốt, lần trước ở Mỹ thấy Tô Cảm Khê ở bên cạnh người đàn ông khác, bây giờ mới lộ ra hoá ra người đàn ông đó là chú ba của Đường Minh.
Vốn Bạch Tiểu Vũ lo lắng Đường Minh sẽ vô tình thích Tô Cẩm Khê, bây giờ lộ ra các bài viết, không có người đàn ông nào thích một người ngoại tình với chú ba của mình.
Tô Cẩm Khê bị cả cộng đồng mạng mắng mỏ, còn Bạch Tiểu Vũ thì rất rất vui.
“Cô Bạch của tớ, cậu mau lên mạng xem đi, ở đấy mà còn có tâm trạng làm móng, tớ cũng phục cậu rồi, bây giờ tớ sẽ tới tìm cậu.”
Ninh Nhụy vừa nghe thấy giọng điệu của Bạch Tiểu Vũ liền biết bạn mình không biết chuyện gì đang xảy ra, nếu biết được thì cô ta đã tức giận rồi, làm sao có thể bình tĩnh như vậy được.
Vừa hay Bạch Tiểu Vũ làm xong một bên tay, cô ta cầm điện thoại xem tin tức.
Đầu tiên cô ta nhìn thấy hot search xin lỗi Tô Cẩm Khê, đang êm đẹp xin lỗi Tô Cẩm Khê làm gì?
Bạch Tiểu Vũ kéo xuống một chút, khi nhìn thấy Đường Minh nắm tay Tô Mộng, cô ta cứng đờ tại chỗ.
Chuyện này là sao? Rõ ràng là chuyện của Tô Cẩm Khê và chú ba của anh ta, sao bây giờ lại đột nhiên trở thành chuyện của Tô Mộng và Đường Minh?
Bấm vào video họp báo, Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy người thân thuộc đó nói từng chữ: “Thật ra, người tôi thích là cô hai nhà họ Tô, Tô Mộng.”
“Không, không phải như vậy!!!” Bạch Tiểu Vũ bị đả kích lớn.
“Cô Bạch, cô không sao chứ?” Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta người sơn móng tay ở bên cạnh cũng rất lo lắng.
Bạch Tiểu Vũ chịu một cú đả kích lớn, cô ta đã từng gặp Tô Mộng một lần, Tô Mộng ngồi trên đùi của Đường Minh.
Nhưng lúc đó rõ ràng là Đường Minh không thích Tô Mộng, tại sao hôm nay lại biến thành hai người họ ở cùng nhau?
Cô ta muốn tìm Đường Minh hỏi cho rõ, chắc chắn chuyện này không phải là thật, lúc này điện thoại của Đường Minh đang ở trạng thái tắt máy.
Ninh Nhụy cũng vội vàng chạy tới chỗ Bạch Tiểu Vũ làm móng, nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ mới làm được một nửa bộ móng, bộ dạng tiều tụy trông rất đáng thương.
“Tiểu Vũ, có lẽ chỉ là hiểu làm, cậu nên bình tĩnh trước đừng suy nghĩ lung tung.”
“Tiểu Nhụy, không gọi được cho anh ấy, là anh ý cố ý trốn tớ sao?” Bạch Tiểu Vũ cảm thấy như trời sập.
“Có lẽ đang ở công ty, tớ cùng cậu đến công ty hỏi anh ấy cho rõ.”
“Ừ, bọn mình đi luôn đi.” Bạch Tiểu Vũ bị chịu một cú đả kích lớn, Ninh Nhụy đỡ cô ta dậy.
“Cô Bạch, móng tay của cô còn chưa làm xong.”
Làm gì Bạch Tiểu Vũ còn có tâm trạng mà làm móng nữa, cô ta lôi kéo Ninh Nhụy vội vàng rời đi. Cô ta chưa từng nghĩ tới nếu một ngày mắt đi Đường Minh, cô ta sẽ như thế nào.
Hoá ra là cảm giác như bây giờ sao?
Chương 184:
Bạch Tiểu Vũ vừa đi, người vừa làm móng cho cô ta cũng bắt đầu buôn chuyện, “Ai, mất công tôi còn tưởng Đường tổng sẽ cưới cô Bạch này.”
Bình thường Bạch Tiểu Vũ này lên mặt bắt nạt người khác, không tôn trọng người khác, dẫn đến việc mọi người đều không có thái độ tốt với cô ta.
“Quên đi, cô ta chỉ là một con gà rừng nhà họ Đường sẽ cần sao? Tuy nhà họ Tô đã xuống dốc, nhưng tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc, cô ta tính là gì chứ? Cắm phượng vũ vào cũng sẽ không bay lên cành trở thành phượng hoàng.”
“Cô còn nhớ dáng vẻ lần trước cô ta đến làm móng không.
Chậc chậc, cô ta thực sự nghĩ mình là bà Đường, bây giờ bị vả mặt rồi?”
Mọi người đều am hiểu nhất là bỏ đá xuống giếng, những bất bình ngày thường bị Bạch Tiểu Vũ trút lên giờ phút này.
bùng nổ.
Trở lại xe, thân thể Bạch Tiểu Vũ vẫn còn đang run rẩy, Ninh Nhụy liền kéo cô ta ra khỏi ghế lái.
“Tiểu Vũ, tình huống hiện tại của cậu rất tệ, để tớ lái xe, tớ biết đường đến công ty Đường tổng.
Bạch Tiểu Vũ nắm chặt tay áo Ninh Nhụy, “Tiểu Nhụy, cậu nói xem anh ấy sẽ không cần tớ nữa sao.”
“Nói bậy bạ gì đó, Đường tổng không phải loại người như vậy. Nếu anh ấy thật sự không cần cậu thì sao phải đợi đến hôm nay? Những năm qua anh ấy đối tốt với cậu như thế nào không cần tớ phải nói rõ đâu chứ.”
Sắc mặt Bạch Tiểu Vũ hoảng hốt, anh ấy cũng không nói cho mình biết chuyện này, nếu là giả, có lẽ anh đã bàn bạc với mình rồi.
Mọi người trên toàn thế giới đều biết, mà người chung chăn gối bên cạnh Đường Minh là cô ta lại là người biết cuối cùng, đây mới là chuyện thê thảm nhát.
Hơn nữa, lần này Đường Minh nói trước mặt mọi người rằng anh ta sẽ kết hôn với Tô Mộng, điều này ngược lại với lúc ở bên Tô Cảm Khê.
Lúc đó, vì lo cho cảm xúc cô ta mà anh không đăng ký kết hôn với Tô Cẩm Khê, cũng không thông báo cho bất kỳ bạn bè hay phương tiện truyền thông nào.
Đó hoàn toàn là đối phó với nhà họ Đường, nếu lần trước là vì nhà họ Đường, vậy bây giờ là vì cái gì?
Bạch Tiểu Vũ chưa bao giờ từ bỏ việc muốn gả cho Đường Minh. Là ước mơ có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Đường Minh.
Bây giờ anh ấy đã trực tiếp tuyên bố kết hôn với Tô Mộng, điều này đã trực tiếp trở thành không có khả năng.
Cô ta vội vàng đến chỗ tập đoàn Đường thị, nhưng được thư ký cho biết hôm nay Đường Minh không đến làm việc.
“Trợ lý Chiêm, có lẽ anh biết anh ấy đang ở đâu đúng không? Cầu xin anh nói cho tôi biết đi!” Bây giờ Bạch Tiểu Vũ chỉ muốn biết sự thật.
“Cô Bạch, rất xin lỗi, tổng giám đốc đã hủy bỏ lịch trình hôm nay. Anh ấy không nói cho tôi biết hành tung của mình, tôi cũng không thể giúp cô.”
Trợ lý Chiêm là người biết rõ nhất toàn bộ quá trình hành trình của Đường Minh và Bạch Tiểu Vũ, về phần tại sao Đường Minh lại đi tới bước này, anh ta cũng không biết là lỗi của ai.
“Trợ lý Chiêm, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng cần tìm Minh, xin hãy nói cho tôi biết!”
Ngoài Trợ lý Chiêm ra, Bạch Tiểu Vũ nhận ra bản thân cô ta không có cách nào khác liên lạc với Đường Minh.
Thậm chí cô ta cũng không dám trực tiếp đến nhà họ Đường, nhất định sẽ bị mẹ Đường đuổi đi.
Lúc trước, cô ta cảm thấy tuy rằng không thể gả cho Đường Minh, nhưng trừ chuyện này ra thì có khác gì vợ chồng đâu?
Đường Minh không bao giờ hạn chế tiền tiêu vặt của mình, chỉ cần cô ta nói ra thứ mình yêu thích thì Đường Minh sẽ mua cho cô ta.
Nhưng bây giờ, đột nhiên Bạch Tiểu Vũ cảm thấy nếu không có tờ giấy đó, cô ta sẽ mãi là tình nhân danh không chính ngôn không thuận.
“Cô Bạch, tôi thật sự không biết tung tích của Đường tổng, nếu biết tôi nhất định sẽ nói cho cô biết đầu tiên.” Trợ lý Chiêm cũng bắt lực.
Đừng nói bây giờ anh ta không biết, cho dù biết cũng không thể nói cho Bạch Tiểu Vũ biết, việc nước còn khó lo làm gì còn thời gian đâu mà quan tâm việc nhà.
Huống hồ chuyện lần này của Đường tổng đã làm ầm ï lên, nếu anh ta dám can thiệp thì ai sẽ chịu trách nhiệm về hậu quả của những gì đã xảy ra?
Ninh Nhụy đành phải kéo Bạch Tiểu Vũ đi, “Tiểu Vũ, cậu bình tĩnh chút đi, Tô Mộng này vừa nhìn là biết không phải người tốt, không có khả năng Đường tổng sẽ thích cô ta đâu.”
“Mặc kệ là thích hay không thích, cô ta cũng sẽ kết hôn với Minh, vậy còn tớ thì sao? Trong suốt những năm qua tớ đều ở bên cạnh Minh.”
“Lần trước chuyện của Đường tổng và Tô Cẩm Khê ằm ï, hẳn là ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn Đường thị, anh ấy phải đứng ra làm rõ cho công ty.
Cậu thấy đấy mọi dư luận tiêu cực trên mạng đều biến mắt, đây chẳng phải là thủ đoạn quan hệ công chúng sao, còn chuyện kết hôn thì chỉ nói miệng thôi.
Đường tổng đối xử với cậu tốt như vậy, chúng ta đều có mắt nhìn tháy, không lẽ cậu không tin anh ấy?”
Bạch Tiểu Vũ lắc đầu, “Không phải đâu, Tiểu Nhụy, gần đây Minh rất lạnh nhạt với tớ, đã lâu anh ấy không ở bên tớ rồi.
Mỗi ngày anh ấy đều nói bận, chứ đừng nói đến chạm vào tớ, ngay cả thời gian ăn một bữa với tớ cũng không có. Đã mắy lần tớ chủ động tìm anh ấy, anh ấy đều nói bận, có phải anh ấy đã sớm thay lòng đổi dạ rồi không?
“Đợi đến khi liên lạc được với Đường tổng thì cậu nói những lời này sau đi. Dù sao tớ cũng không tin Đường tổng sẽ như vậy.”
“Anh ấy không đến công ty, ngay cả trợ lý cũng không biết anh ấy đi đâu. Tớ hỏi ai đây?”
Chương 185:
Lúc này Bạch Tiểu Vũ vội không chờ nổi muốn hỏi Đường Minh cho ra lẽ.
“À Tiểu Vũ này, không phải trên điện thoại của cậu có cái APP. mặc dù cậu không thể tìm thấy Đường tổng đang ở’ đâu, nhưng cậu có thể tìm thấy vị trí xe của anh ấy. Tìm thấy nơi để xe của anh áy, có lẽ ở đó là có câu trả lời.”
Ninh Nhụy gợi ý cho Bạch Tiểu Vũ một cách hay, hai mắt Bạch Tiểu Vũ sáng lên, sao cô ta có thể quên chuyện này được.
Lần trước tìm thấy Tô Cẩm Khê ở trong bệnh viện nào cũng là nhờ tìm thấy vị trí xe của Đường Minh. Cô ta nhanh chóng mở điện thoại di động lên.
Phát hiện xe của Đường Minh đang đỗ ở trong một khu biệt thự, đây không phải là nhà của anh ta.
Bạch Tiểu Vũ lên mạng kiểm tra, “Anh ấy đang ở nhà họ TôIH”
“Cũng phải, bây giờ anh ấy đã nói với giới truyền thông rằng sẽ kết thân với nhà họ Tô. Chắc giờ này anh ấy đang ở nhà họ Tô, chúng ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải.”
“Tiểu Nhụy, lập tức đến nhà họ Tô!”
Ninh Nhụy trợn to mắt, “Tiểu Vũ, như vậy không hay lắm đâu, đây là chuyện của cậu và Đường tổng, tớ cảm thấy hai người nên giải quyết riêng, đừng làm lớn chuyện.”
Tính tình Bạch Tiểu Vũ nóng nảy, nóng lòng muốn tới nhà họ tìm người hỏi cho ra lẽ, sao cô ta có thể nhịn được!
“Không, tớ không nhịn được, một phút cũng không nhịn “À Tiểu Vũ này, không phải trên điện thoại của cậu có cái APP. mặc dù cậu không thể tìm thấy Đường tổng đang ở’ đâu, nhưng cậu có thể tìm thấy vị trí xe của anh ấy. Tìm thấy nơi để xe của anh ấy, có lẽ ở đó là có câu trả lời.”
Ninh Nhụy gợi ý cho Bạch Tiểu Vũ một cách hay, hai mắt Bạch Tiểu Vũ sáng lên, sao cô ta có thể quên chuyện này được.
Lần trước tìm thấy Tô Cẩm Khê ở trong bệnh viện nào cũng là nhờ tìm thấy vị trí xe của Đường Minh. Cô ta nhanh chóng mở điện thoại di động lên.
Phát hiện xe của Đường Minh đang đỗ ở trong một khu biệt thự, đây không phải là nhà của anh ta.
Bạch Tiểu Vũ lên mạng kiểm tra, “Anh ấy đang ở nhà họ TôI”
“Cũng phải, bây giờ anh ấy đã nói với giới truyền thông rằng sẽ kết thân với nhà họ Tô. Chắc giờ này anh ấy đang ở nhà họ Tô, chúng ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải.”
“Tiểu Nhụy, lập tức đến nhà họ Tô!”
Ninh Nhụy trợn to mắt, “Tiểu Vũ, như vậy không hay lắm đâu, đây là chuyện của cậu và Đường tổng, tớ cảm thấy hai người nên giải quyết riêng, đừng làm lớn chuyện.”
Tính tình Bạch Tiểu Vũ nóng nảy, nóng lòng muốn tới nhà họ tìm người hỏi cho ra lẽ, sao cô ta có thể nhịn được!
“Không, tớ không nhịn được, một phút cũng không nhịn
Thời gian không còn sớm, Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê cũng lên đường đến nhà họ Tô.
Lúc trước mỗi lần về nhà cô đã từng rất hào hứng, mặc dù mỗi lần về nhà đều được chào đón bằng những gương mặt lạnh lùng, nhưng cô vẫn coi đó như tổ ấm của mình.
Sau khi trải qua chuyện này, Tô Cẩm không muốn quay lại nhà họ Tô chút nào.
“Chú ba, đây là lần đầu tiên anh đến nhà họ Tô nhỉ? Nếu ba mẹ em nói những lời quá phận thì mong anh tha thứ.”
Nghĩ đến những lời nói lạnh nhạt của người nhà họ Tô nói với mình, cô không biết họ sẽ đối xử với Tư Lệ Đình như: thế nào, cho nên cô mới tiêm cho anh một mũi trước.
“Em yên tâm.” Tư Lệ Đình hiểu rõ hơn Tô Cẩm Khê ba mẹ cô là người như: thế nào, hôm nay bảo bọn họ tới đó ăn tối Tư Lệ Đình cũng đã đoán ra là vì chuyện gì.
Xe dừng lại ở nhà họ Tô, Tư Lệ Đình đưa Tô Cẩm Khê vào nhà, nhớ tới lần trước là Đường Minh cùng cô trở về, nhưng lần này cô lại trở lại cùng Tư Lệ Đình, cảm giác như thế sự vô thường.
Đường Minh đến sớm hơn, sau cuộc họp báo Tô Mộng đưa anh ta đến nhà họ Tô.
Nhìn tháy Tô Cẩm Khê nắm tay Tư Lệ Đình bước vào, mẹ Tô tươi cười chào hỏi.
“Cậu Tư, mau vào đi.”
Bà ta luôn cho rằng Tô Cẩm Khê ngu ngốc, vậy mà lại tìm được một người đàn ông giàu có như vậy, tuy là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Đường nhưng giá trị hiện tại của anh đã sớm vượt qua nhà họ Đường.
Mẹ Tô không nhanh chóng ôm lấy đùi của Tư Lệ Đình mới lạ, nếu Tô Cẩm Khê ở cùng một người đàn ông không tiền tài, quyền thế, bà ta đã mắng chửi nguyền rủa Tô Cẩm Khê rồi.
“Cẩm Khê, con xem con đấy, chuyện con ở bên cậu Tư là chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho ba mẹ.”
Lần đầu tiên Tô Cẩm Khê nhìn thấy sự ân cần của mẹ Tô đối với mình, lúc này đây, cô cảm thấy như mình đang mơ.
Nhưng rất nhanh cô đã tỉnh lại, cô tự cười nhạo bản thân không phải vì cô đã tìm được điểm đến tốt hơn, mà là vì Tư Lệ Đình giàu hơn.
“Mẹ, nếu con nói với mẹ sớm hơn, mẹ sẽ không mắng con?” Cô đã thuộc làu làu tính cách của mẹ Tô rồi.
Tô Mộng hừ lạnh một tiếng, “Chị đừng tưởng mình gả cho một người có tiền liền muốn tỏ vẻ ở nhà họ Tô, Tô Cẩm Khê lần này là tôi giúp chị xoa dịu dư luận, chị nên cảm ơn tôi.
Mặc dù Tô Mộng đã đạt được nguyện vọng của mình, có thể kết hôn với Đường Minh, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có chút không vui, không vui vì người đàn ông mà Tô Cẩm Khê tìm được lại tốt như vậy.
“Cảm ơn? Tô Mộng, người khác không biết cô chơi thủ đoạn gì, nhưng tôi biết rõ.” Tô Cảm Khê xem thường hành vi của Tô Mộng.
Hơn nữa, cô quy hết lỗi cho mình, đều là do lúc trước cô đưa điện thoại cho Tô Mộng, nếu không Đường Minh sẽ không bị lừa, cũng sẽ không bị Tô Mộng nắm được nhược điểm nào.
“Tô Cẩm Khê chị phản rồi, sao chị dám nói chuyện với tôi như vậy!” Tô Mộng rất không hài lòng với thái độ của Tô Cảm Khê.
Chương 186:
Từ khi còn nhỏ, Tô Cảm Khê đã thắm nhuần tư tưởng của ba mẹ, tin Tô Mộng nhỏ tuổi hơn mình, mọi việc đều phải nhường nhịn cô ta.
Bây giờ cô đã thấy rõ bộ mặt thật của người nhà họ Tô, nếu cô lại ngu ngốc bị lợi dụng, lại bị cô ta sai bảo này nọ thì không có khả năng đó.
“Cẩm Khê, Mộng nhi là em gái của con, sao con lại nói chuyện với em bằng cái giọng điệu đó? Mau xin lỗi Mộng nhỉ đi.”
Vẫn giống như trước kia, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ là ai có lỗi, cho dù Tô Mộng có vô lý như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả.
Để Tô Cẩm Khê xin lỗi Tô Mộng Mặc dù cả Tư Lệ Đình và Đường Minh đều biết hoàn cảnh của gia đình cô.
Nhưng đây là lần đầu tiên hai người thấy người nhà họ Tô thiên vị Tô Mộng như vậy.
Cả hai người đều không biết những năm qua Tô Cẩm Khê trải qua như thế nào, chuyện này còn xảy ra trước mặt bọn họ, nếu bọn họ không có mặt ở đây, không biết Tô Cẩm Khê đã bị oan đến mức nào.
Tư Lệ Đình định lên tiếng bênh vực nhưng Tô Cẩm Khê đã lên tiếng trước: “Mẹ, nếu giọng điệu vừa rồi của tôi là bạo lực với Tô Mộng, thì giọng điệu của cô ta đối với tôi càng nghiêm trọng hơn nhiều.
Tốt xấu gì tên tôi cũng có một chữ Tô, không lẽ tôi không phải là người nhà họ Tô?
Mọi chuyện hai người đều thiên vị thì không nói làm gì, chẳng lẽ tôi 80 tuổi rồi mà các người vẫn muốn bắt tôi nhường nhịn cô ta?”
“Tô Cẩm Khê, sao cô lại nói chuyện với mẹ như vậy?”
Tô Mộng tức giận nhảy dựng lên, cảm giác này giống như: Jaian vẫn luôn bắt nạt Nobita, rồi có một ngày Nobita đánh trả, lòng Jaian sẽ càng thêm mắt thăng bằng.
Cô ta giơ tay ra muốn tát Tô Cẩm Khê, Tư Lệ Đình khẽ cau mày, chỉ nói vài câu mà cô ta đã sắp đánh người, tính tình quá hung bạo.
Tay cô ta còn chưa chạm vào mặt Tô Cẩm Khê, Tư Lệ Đình đã giữ chặt tay cô ta, “Cô hai Tô, tôi đã nói rõ ở trên phương tiện truyền thông, nếu ai dám làm tổn thương đến một sợi tóc của vợ tôi, tôi sẽ không tha cho người đó!”
Toàn thân anh toát ra một cỗ lạnh như băng, ba Tô vội vàng tiền lên làm hoà, mặc dù trước đó ông ta cũng không biết Tư Lệ Đình là tổng giám đốc Đề Hoàng.
Vị tổng giám đốc này có bàn tay sắt máu, ông ta đã nghe không ít lần, “Cậu Tư, thủ hạ lưu tình, con gái tôi đã được cưng chiều từ nhỏ, xúc phạm đến cậu thì mong cậu thứ lỗi cho.”
“Thứ lỗi?” Tư Lệ Đình nhìn người đàn ông mà anh nên gọi là cậu này, tính cách ông ta nhu nhược, trong nhà thì mẹ Tô làm chủ, ông ta không có tiếng nói.
“Tôi chỉ tin vào tất cả những gì tôi nhìn thấy, Tô Mộng là con gái của ông, không lẽ Tô Tô không phải?
Tô Mộng điêu ngoa tùy hứng, bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhận ra ai là người có thái độ không tốt.
Nhưng các người lại không phân rõ trắng đen yêu cầu vợ tôi xin lỗi Tô Mộng, đây là gia giáo nhà các người?” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.
Mỗi câu mỗi chữ mà Tư Lệ Đình nói đều là thiên vị Tô Cẩm Khê, mẹ Tô cũng không dám xúc phạm Tư Lệ Đình, “Đều là chuyện nhỏ thôi, nào, cậu Tư mau ngồi xuống rồi nói.”
“Để Tô Mộng xin lỗi vợ tôi.” Tư Lệ Đình không thuận theo cũng không buông tha, nghĩ đến việc trước đây Tô Mộng đã bắt nạt Tô Cẩm Khê bao nhiêu lần.
Cho dù bây giờ cô ta là một con nhóc, anh cũng phải dạy dỗ đến cùng.
Tô Mộng hoài nghi nhìn anh, “Vậy mà anh muốn tôi xin lỗi chị ta, chị ta không xứng…”
Ánh mắt Tư Lệ Đình càng ngày càng lạnh, “Nếu nhà họ Tô không có gia giáo, tôi không ngại dạy dỗ cô.”
Tư Lệ Đình với tay lấy cái chổi lông gà ở bên cạnh bình hoa, giơ chồi lông gà lên đánh vào mông Tô Mộng.
“Anh, anh dám đánh tôi? Minh, có người muốn đánh vợ anh, chẳng lẽ anh sẽ không quan tâm?” Tô Mộng nhanh chóng cầu cứu Đường Minh.
Lại nói đây là điều mà Đường Minh muốn làm nhất, dù sao lúc trước Tô Mộng nói nhảm trước mặt truyền thông, anh ta hận không thể muốn bóp chết Tô Mộng.
Tư Lệ Đình hoàn toàn không để mắt tới người nhà họ Tô, nói đánh liền đánh Đường Minh khoanh tay, như thể không liên quan gì đến anh ta.
“Tôi và chú ba có thái độ giống nhau, xác thực gia giáo nhà cô không tốt, nên nhà họ Tô không dạy dỗ được cô.
Trước khi gả vào nhà họ Đường, cô cần phải học được các quy tắc cho tôi, được chú ba đích thân dạy dỗ, đây là may mắn của cô.”
Sắc mặt Đường Minh bình tĩnh, nực cười, anh ta hận không thể dùng cây chổi lông gà đánh cùng Tư Lệ Đình, anh ta không ra tay đã nể mặt nhà họ Tô rồi, bảo anh ta cứu cô ta, tưởng bở.
“Minh, trong bụng em có đứa bé, cho dù anh không đau lòng em, đứa bé cũng là con của anh.” Tô Mộng lấy đưa bé ra nói.
Nhắc tới đứa bé Đường Minh liền nhớ đến đêm xảy ra chuyện đó, lửa giận càng thêm sâu, anh ta không thừa nhận đứa trẻ trong bụng Tô Mộng.
“Tôi tin chú ba sẽ có chừng mực, phải không chú ba?”
Đường Minh nhìn Tư Lệ Đình.
Sao anh ta không hiểu ý của Tô Mộng chứ, Tô Mộng không tốt bụng như Tô Cẩm Khê, hiển nhiên cô ta muốn nhờ đứa bé để ngồi vững.
Hơn nữa, Tô Mộng có thực sự mang thai hay không vẫn là một câu hỏi, dù có mang thai thì anh ta cũng phải đợi sinh con xong làm xét nghiệm quan hệ cha con.
Chương 187:
Đối với một người phụ nữ ghê tởm như Tô Mộng anh ta tràn đầy nghi ngờ, cho dù đứa bé là con anh ta thì khi sinh ra cũng phải chịu khổ mà thôi.
Anh ta hận Tô Mộng như thế, sao có khả năng anh ta sẽ yêu thương đứa bé, Đường Minh không muốn đứa bé này sinh ra.
Trước đây anh ta muốn có một đứa con là vì cổ phần, anh ta đã lấy được cổ phần, Tô Mộng muốn lợi dụng đứa bé tới uy hiếp anh ta, còn lâu mới làm được.
Giá trị sử dụng của cô ta chỉ là chặn đứng luồng dư luận tiêu cực cho Tô Cẩm Khê, mà điều đáng tiếc là Tô Mộng vẫn đang mơ mộng trở thành một người vợ giàu có.
Tư Lệ Đình là người thông minh, làm sao có thể không biết suy nghĩ của Đường Minh.
Cây chỗi lông gà trên tay anh liên tục đánh vào người Tô Mộng, chọn lưng hoặc chân của cô ta mà đánh.
Nghĩ đến những gì cô ta đã làm với Tô Cẩm Khê trong quá khứ, anh không thể dừng tay.
“Ba mẹ, cứu con.” Tô Mộng thấy cầu cứu Đường Minh cũng vô ích, đành phải cầu cứu ba mẹ.
Mẹ Tô cũng đau lòng không thôi, rõ ràng đây là Đường Minh đang muốn dạy dỗ Tô Mộng, nếu Tô Mộng kết hôn với Đường Minh, bà ta còn có thể nói gì?
Thấy Tư Lệ Đình không dừng lại, bà ta nói: “Cậu Tư, Mộng nhi đang mang thai, ba tháng đầu là quan trọng nhất. Cậu thủ hạ lưu tình cho.”
“Tôi thấy khí sắc của Tô Mộng rất tốt, không phải là một người phụ nữ yêu ớt như vậy, đánh vài cái thì có làm sao?
Hơn nữa, khí thế của Tô Mộng nặng như vậy, tôi còn sợ.
ảnh hưởng đến đứa bé, sau này đứa bé sinh ra giống cô ta thì toang mắt.”
Tư Lệ Đình không buông tha, Tô Mộng đành phải cầu xin: “Được rồi, tôi xin lỗi Tô Cảm Khê, như vậy là được chứ gì?”
“Nói.” Tư Lệ Đình dừng tay, lạnh lùng nhìn Tô Mộng.
Tô Mộng không cam tâm tình nguyện xin lỗi Tô Cẩm Khê: “Xin lỗi.”
Ngay khi cô ta vừa dút lời, Tư Lệ Đình lại đánh vào chân cô ta, “Đây là thái độ xin lỗi à? Chân thành xin lỗi cô ấy.”
Từ nhỏ Tô Mộng đã được chiều chuộng, mẹ Tô không nỡ’ đánh cô ta, hôm nay cô ta lại bị Tư Lệ Đình đánh rất đau.
Không biết là quá đau hay là quá oan ức, nước mắt cô ta lưng tròng, “Chị, xin lỗi, em không nên nói chuyện với chị như vậy.”
Tô Cẩm Khê biết cô ta không chân thành, từ nhỏ đến lớn Tô Mộng đã làm rất nhiều chuyện quá phận với cô.
Lời xin lỗi không từ tận đáy lòng cô cũng không muốn quan tâm, cô kéo Tư Lệ Đình ngồi xuống bên cạnh.
Tô Mộng không ngờ Tô Cảm Khê sẽ làm lơ cô ta, cô ta xin lỗi, nhưng cô lại dám làm lơ mình!
Tô Cẩm Khê con tiện nhân!!!
Nếu Tư Lệ Đình không có ở đây, cô ta đã phát tiết rồi, cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Mẹ Tô cũng nhận ra Tô Cẩm Khê khác trước rất nhiều, lúc trước bọn họ nói gì thì chính là cái đó. Bây giờ Tô Mộng có ý tưởng riêng của mình, nên bọn họ không hình dung được, lần này mọi chuyện có suôn sẻ hay không? Bà ta và ba Tô nhìn nhau, bầu không khí trong phòng có vẻ xấu hỏ, dường như một số chuyện đã bắt đầu phát triển theo một hướng khác, khác với những gì họ đã tưởng tượng.
Tô Mộng chỉ cảm thấy đau lưng và chân, từ nhỏ mẹ Tô đã hết mực yêu thương, chiều chuộng cô ta, cô ta chưa từng chịu ủy khuất, dù là việc nhỏ nhất chứ đừng nói đến việc bị đánh đập.
Nhất là thái độ lạnh lùng của Đường Minh, anh ta không những không cảm thấy đau lòng mà thậm chí còn xem tất cả chuyện này như người ngoài cuộc.
Càng nghĩ Tô Mộng càng đau lòng, cô ta vừa khóc vừa ngồi xuống bên cạnh Đường Minh, Tô Cảm Khê ngoảnh mặt làm ngơ, đối với cô ta rất thờ ơ.
“Mộng nhi ngoan, đừng khóc, con đó từ nhỏ bị ba mẹ chiều hư, con xem khó khăn lắm chị con mới về nhà được một lần, sao con lại có thể nói chuyện như thế với chị?”
Mẹ Tô muốn thiên vị Tô Mộng, lại không thể nói thẳng là Tô Cảm Khê sai.
Từ thái độ của Tư Lệ Đình đối với Tô Cẩm Khê, anh cưng chiều Tô Cảm Khê như bảo bối.
Bà ta muốn thiên vị Tô Mộng, chẳng phải sẽ đắc tội Tư Lệ Đình?
Người ham lợi như mẹ Tô hiển nhiên đã đánh chủ ý lên người Tư Lệ Đình, bà ta chỉ đành ngầm an ủi Tô Mộng.
Vốn dĩ trong lòng Tô Mộng đã mắt thăng bằng, vì sự hiện diện của Tư Lệ Đình, cô ta cũng ngại phát tiết, lỡ như Tư Lệ Đình lại đánh cô ta thì sao?
Cô ta khóc là vì muốn Đường Minh dỗ mình, Đường Minh giống như người không có chuyện gì, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta.
Trước bầu không khí ngượng ngùng này ba Tô và mẹ Tô cũng không biết làm sao, ai bảo nhà họ Tô bọn họ xuống dốc, còn phải trông cậy vào sắc mặt của hai người này.
Tư Lệ Đình bị tiếng khóc của Tô Mộng làm phiền, nói ra cũng lạ, mỗi lần Tô Cẳm Khê khóc trước mặt anh, trái tim anh sẽ tan chảy.
Trừ Tô Cẩm Khê ra, nghe thấy bát kỳ tiếng khóc của người phụ nữ khác anh đều cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là Tô Mộng này.
“Nếu hôm nay các người gọi chúng tôi tới là để xem cô ta diễn khóc như thế nào, thì xin lỗi, chúng tôi sẽ không ở lại nữa.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.
Mẹ Tô vội vàng véo Tô Mộng, bảo cô ta đừng khóc nữa.
Mặc dù Tô Mộng đã có gắng nhịn khóc nhưng cô ta vẫn nức nở không ngừng.
“Cậu Tư, tất nhiên hôm nay tôi mời cậu đến đây là để làm quen với mọi người, dùng bữa cùng nhau, liên hệ, bồi dưỡng tình cảm.
Chương 188:
Về phần chuyện của hai người con bé Cẩm Khê rất kín tiếng, nếu không có truyền thông bùng nổ, thì những người làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng không biết được.
Tất nhiên, người làm cha mẹ như chúng tôi hy vọng con gái chúng tôi sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc. Chỉ cần Cảm Khê và cậu Tư hạnh phúc bên nhau, chúng tôi sẽ không ngăn cản cuộc hôn nhân này…”
Mẹ Tô thao thao bát tuyệt nói rất nhiều lời, nhưng Tư Lệ Đình không đáp lại, dáng vẻ như đang xem bà ta biểu diễn.
Tư Lệ Đình không nói lời nào, chỉ ngồi ở đó, sắc mặt của anh cũng khiến người ta không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Mẹ Tô cũng không đoán ra tâm tư của vị tổng giám đốc này, liếm môi, tiếp tục nói: “Chuyện này… cậu Tư, cậu xem cậu và Cẩm Khê đã đăng ký kết hôn rồi, chuyện đám cưới “Chuyện đám cưới không cần các người lo, tôi sẽ chuẩn bị.” Tư Lệ Đình cắt ngang.
Mẹ Tô uống hết một cốc nước, tính tình vị tổng giám đốc này không hề tốt.
Tư Lệ Đình vẫn không lên tiếng, hiển nhiên nhà họ Tô đã biến thành sân nhà của anh.
Mẹ Tô nói quanh co một vòng, cuối cùng cũng quay lại chủ đề, “Có cậu Tư chuẩn bị, đương nhiên chúng tôi sẽ không cần phải lo rồi, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Tư Lệ Đình có ý hỏi, anh muốn xem da mặt của người phụ nữ này có thể dày đến mức nào.
“Mặc dù hai người đã âm thầm đăng ký kết hôn, nhưng dù sao thì Cẩm Khê cũng là con gái của chúng tôi, cậu xem tiền quà cưới nên đưa như thế nào?
Lúc trước Tiểu Đường đưa 3000 vạn, cậu là chú của nó…”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới biết họ gọi bọn cô đến đây làm gì, cô còn ngây thơ tưởng họ gọi cô về là muốn gặp mặt Tư Lệ Đình.
Thì ra là vì tiền quà cưới, trong lòng cô lửa giận bừng bừng.
“Tiền quà cưới? Mẹ, mẹ thật sự coi tôi như một món hàng.
Phải bán được bao nhiêu mẹ mới có thể vui?”
Lúc trước để xoay vòng vốn cho nhà họ Tô, cô đồng ý ở bên cạnh Đường Minh, lúc đó cô tự nguyện thì không nói làm gì.
Không ngờ mẹ Tô lại vô liêm sỉ như vậy, muốn thu thêm lợi ích từ cô.
“Cẩm Khê, con đang nói gì vậy? Con là con gái ngoan của mẹ, sao có thể nói bán hay không bán được? Hơn nữa, tiền quà cưới của đàn ông là quy tắc do tổ tiên chúng ta truyền lại.”
Tô Cẩm Khê tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, “Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của tôi à?”
Mẹ Tô nhìn thấy Tô Cẩm Khê hơi kích động, điều mà bà ta không ngờ rằng Tô Cẩm Khê luôn rất nghe lời.
Cho dù là lúc trước bảo cô đi gặp Đường Minh, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời, vốn tưởng chuyện lần này cũng như nước chảy thành sông, nào biết Tô Cẩm Khê lại có phản ứng lớn như vậy.
“Cẩm Khê, đương nhiên mẹ là mẹ con rồi, con theo mẹ vào bếp rửa hoa quả.” Mẹ Tô mang Tô Cẩm Khê rời đi.
Trong bếp chỉ có một người đang làm việc, bị mẹ Tô đuổi ra ngoài, bà ta kéo Tô Cẩm Khê vào trong góc.
“Tô Cảm Khê, con ngốc hả, tiền quà cưới cũng là một cách để kiểm tra xem một người đàn ông yêu con hay không. Nếu ngay cả tiền quà cưới mà cậu ta cũng không nỡ bỏ ra thì dựa vào đâu mà nói yêu con?
Mẹ làm như vậy là muốn tốt cho con, con chưa từng nghe câu nói đó à? Vì con mà tiêu tiền cũng không nhất định sẽ yêu con, không tiêu tiền vì con chưa chắc đã yêu con.
Con xem Đường Minh bằng lòng đưa ra 3000 vạn, đối với một công ty lớn như Đề Hoàng, như nào đi nữa thì cậu ta cũng phải lấy ra 5.
vạn mới đủ điều kiện.”
Tô Cẩm Khê nghe những lời ngụy biện mà bà ta nói, cho tới bây giờ bà ta vẫn đang cố tẩy não cô, cô chỉ thấy rất nực cười.
Cô gọi mẹ 20 năm, trong mắt bà ta không có tình yêu, trên mặt cũng chỉ có khát vọng vô hạn.
“Mẹ, mẹ nói là muốn tốt cho tôi?” Cô bình tĩnh hỏi lại.
Mẹ Tô thấy đứa nhỏ này ngày càng nhìn thấu, vẫn gật đầu nói: “Đương nhiên, mẹ không muốn tốt cho con thì muốn tốt cho ai?”
“Nếu thật sự muốn tốt cho tôi, sau khi bị thương bị đưa về nhà họ Đường, bà đã từng hỏi một câu vê vết thương của tôi chưa?
Bà chỉ muốn tôi ôm chặt lấy Đường Minh, sinh cho Đường Minh một đứa bé.
Năm đó 6 tuổi, Tô Mộng bị rơi xuống nước, tôi lãng phí sức lực đưa cô ta lên bờ, tôi còn ở dưới nước, các người hỏi han Tô Mộng trước, còn tôi thì sao?
Nếu không có người khác cứu tôi, suýt nữa tôi đã chết chìm trong nước. Đây là tình yêu mà bà nói?
Tôi không xin xỏ các người đối xử với tôi như Tô Mộng, chỉ hy vọng các người không lạnh nhạt với tôi.
Không lẽ đối với các người mà nói tôi chỉ là một quân cờ có thể đổi lấy tiền bạc, các người có từng yêu thương tôi một chút nào chưa?”
Lần trước sau khi bị thương cô đã muốn hỏi những câu hỏi này, những gì mẹ Tô nói lần đó khiến cô cảm thấy ớn lạnh hơn.
Cứ tưởng bà ta gọi cô về là lo chuyện cưới xin của cô, nào biết bà ta chỉ vì tiền.
Mẹ Tô không ngờ có ngày Tô Cẩm Tây lại đối đầu với mình, trên mặt có chút xấu hỏ và chật vật.
“Con đang nói gì vậy? Mộng nhỉ là con gái của mẹ, con cũng vậy, sao mẹ lại có thể nặng bên này nhẹ bên kia được?”
Không nhớ tới còn tốt, Tô Cảm Khê càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, “Không nặng bên này không nhẹ bên kia?
Chương 189:
Vậy bà tự đặt tay lên ngực tự hỏi xem, từ nhỏ đến lớn, bà đã thật sự có chút tình thân nào với tôi chưa?”
“Cô cái đồ bạch nhãn lang, nếu tôi không nuôi nắng cô, cô sẽ lớn như như này được à? Bây giờ tìm được nhà mới, không muốn để tôi vào mắt nữa?
Nếu không có tôi, cô đã chét lâu rồi, nhận tiền quà cưới là chuyện đương nhiên, cũng không phải là tiền của cô, cô kích động cái gì?
Hơn nữa nhà họ Tô đang gặp khó khăn, đừng quên trong tên cô cũng có một chữ Tô, đây không phải là chuyện cô nên làm hả?”
Mẹ Tô trách Tô Cẩm Khê vong ân bội nghĩa, nghe thấy lời chất vấn của bà ta, cô chỉ cảm thấy bà ta hét thuốc chữa.
Trong mắt bà ta chỉ có sự tham lam, cho đến bây giờ bà ta vẫn không nhận thức được mình đã làm sai chuyện gì.
Khoé miệng Tô Cẩm Khê nhếch lên một nụ cười lạnh, “Nếu nói nhà họ Tô dưỡng dục tôi là có ơn, thì tôi cũng đã sớm đền đáp xong rồi.
Tôi tự hỏi bản thân mình, hỏi trời hỏi đất tôi không làm thất vọng bắt cứ người nhà họ Tô nào, hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi về nhà họ Tô.
Mặc kệ bà có coi tôi như con gái hay không, tôi cũng sẽ không bao giờ nhận nhà họ Tô nữa.”
“Cô nói vậy là có ý gì? Cô muốn rời khỏi nhà họ Tô? Tô Cảm Khê, cô đủ lông đủ cánh rồi! Tôi nói cho cô biết, chuyện này tuyệt đối không thể.”
Tô Cẩm Khê nhìn bà ta tức giận muốn hộc máu, trong mắt cô chỉ có sự thờ ơ, “Các người chưa từng cho tôi tình yêu thương của cha mẹ, thân làm con gái tôi đã báo hiếu hết „ rồi.
3000 vạn kia là tôi đánh đổi hạnh phúc cả một đời của tôi, cho nên tôi không còn nợ nhà họ Tô nữa, mong bà cũng đừng đến tìm Tư Lệ Đình đòi tiền quà cưới.
Điều này chỉ khiến tôi cảm thấy rất kinh tởm, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy đưa cho các người một xu nào, sau này nhà họ Tô không liên quan gì đến tôi.”
Nếu cô bước vào, mẹ Tô có một chút quan tâm cô, cô cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy. Mắu chốt là mẹ Tô không hề có chút ăn năn nào, vẫn nói chuyện tiền bạc với cô.
“Phản rồi phản rồi, Tô Cẩm Khê, cô đứng lại cho tôi!” Mẹ Tô bước tới lôi kéo Tô Cẩm Khê.
“Nếu muốn lấy được lợi ích từ trên người tôi, tôi có thể nói rõ cho bà biết, bát đầu từ hôm nay các người sẽ không còn cơ hội này nữa.”
“Cô cái con tiện nhân trở mặt vô tình.” Đột nhiên mẹ Tô tát Tô Cẩm Khê một cái tát giáng trời, Tô Cảm Khê có thể né được, nhưng cô không né.
Để cái tát ấy giáng xuống mặt, mặc dù mặt đau, nhưng tim lại càng đau hơn.
Cô không khóc, chỉ như lúc trước, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, “Từ hôm nay, bà không còn là mẹ của tôi nữa, cái tát này là ơn của bà đã sinh ra tôi.”
Nên sớm cắt đứt với nhà họ Tô, chỉ là cho tới bây giờ cô mới chân chính biết được bộ mặt thật của mẹ Tô.
Phàm là bọn họ coi mình là con gái, cô cũng sẽ không làm như vậy, nhưng đáng tiếc, cô không cảm nhận được một chút sự quan tâm nào của mẹ Tô.
Ngay cả mẹ Đường, người không có quan hệ huyết thống với cô còn đối xử tốt với cô hơn bà ta nhiều, hôm nay Tô Cảm Khê đã hoàn toàn từ bỏ.
“Tô Cẩm Khê!”
Từ nhỏ tới lớn Tô Cảm Khê đều nghe lời, chỉ phản nghịch lúc này, nhưng lại là quyết định rời đi.
Tư Lệ Đình nhìn thấy Tô Cẩm Khê đi ra với cặp má đỏ bừng, ánh mắt anh đột nhiên đen lại, “Bà ta dám đánh eml”
“Chú ba, chúng ta đi thôi.” Tô Cẩm Khê không muốn ở đây.
nữa, cũng không muốn Tư Lệ Đình trả thù cho mình, cái tát này là cô tự nguyện.
“Tô Tô, anh sẽ không để cho ai động vào em, kể cả mẹ của em.”
“Bắt đầu từ hôm nay bà ta không phải là mẹ em nữa, bắt đầu từ bây giờ, em không còn liên quan gì đến nhà họ Tô nữa, em cũng không còn là người nhà họ Tô nữa.” Tô Mộng đang ngòi trên ghế sô pha thút thít nghe thấy lời này cũng sửng sốt. “Tô Cẩm Khê, cô đang nói gì? Cô nói lại lần nữa!”
Từ nhỏ đến lớn trong lòng Tô Mộng cũng chỉ coi Tô Cẩm Khê là người hầu của cô ta. Cho dù cô ta quá phận vô lễ như nào thì cô đều đáp ứng tất cả.
Không hiểu sao một Tô Cảm Khê như vậy mà lại muốn rời khỏi nhà họ Tô, cảm giác này giống như một người bạn trai vô cùng yêu bạn. Anh ấy rất nghe lời bạn, chưa kịp chia tay thì anh ấy đã bát ngờ vứt bỏ bạn.
Ngoài sửng sốt ra cô ta còn có một chút không tin, ánh mắt Tô Mộng mờ mịt nhìn Tô Cẩm Khê.
“Tô Cảm Khê, đừng quên họ của cô là họ Tô. Đây là chuyện cả đời không thể thay đổi. Cô có mặt mũi gì mà nói rời khỏi nhà họ Tô!”
“Là họ Tô thì đã làm sao, trong cái nhà này cô cũng đâu coi tôi là chị cô, bọn họ càng không coi tôi là con gái của họ.
Gia đình như vậy không ở lại cũng chẳng sao, dù sao cô cũng chưa từng nhận tôi, sau này gặp nhau thì coi như: người xa lạ là được, tạm biệt.”
“Cẩm Khê, mấy năm qua con vẫn luôn nghe lời, cho nên ba mẹ khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ con, nếu như vì lý do này mà rời khỏi nhà họ Tô, thì điều này có phần không hợp lý.”
Ba Tô người vẫn luôn không có tiếng nói trong nhà mở miệng, tính cách ông ta nhu nhược, sản nghiệp nhà họ Tô ở trong tay ông ta đang dần dần xuống dốc.
“Ba, mọi người đối xử với tôi như nào không cần tôi phải nói ra, trong lòng các người đều hiểu rõ, đây là lần cuối cùng tôi gọi ba, quan hệ cha con đời này của chúng ta cắt đút.”
Không nghĩ tới thì không sao, khi nghĩ về quá khứ, điều cô ngưỡng mộ nhát trong quá khứ là cảnh tượng ba mẹ ôm con hạnh phúc.
Mỗi lần Tô Mộng và cô có buồi họp phụ huynh, mẹ sẽ đến lớp của Tô Mộng, ba ở công ty
Chương 190:
Thời thơ ấu, cô căn bản không có ký ức vui vẻ, chỉ có vô vàn thất vọng.
Khi sự thất vọng chồng chát, biến thành tuyệt vọng, trong lòng cô tuyệt đối sẽ không cảm thấy tốt.
Tô Cẩm Khê nắm tay Tư Lệ Đình rời đi, giọng nói giận dữ của mẹ Tô vang lên.
“Cô dám đi! Tô Cẩm Khê, tôi nói cho cô biết, cô chỉ cần bước một bước ra khỏi căn nhà này, thì sau này cô không còn là người nhà họ Tô nữa.”
Bước chân của Tô Cẳm Khê dừng lại, nhưng cuối cùng cô cũng không nhìn lại, cái nhà họ Tô này, thật sự không cần ở lại nữa.
Tư Lệ Đình nắm chặt tay cô, “Tô Tô, em có anh.”
Đúng vậy, cô có chú ba là đủ rồi, chú ba mới là người đối xử một lòng một dạ với cô.
Khóe môi Tô Cẩm Khê nhéch lên, trong lòng có niềm tin vững chắc.
Mới bước ra tới sân, một chiếc ô tô lao tới.
Bạch Tiểu Vũ hồn bay phách lạc bước từ ghế lái phụ xuống, nhìn thấy Tư Lệ Đình nắm tay Tô Cẩm Khê.
“Đây là nhà họ Tô! Tô Cẩm Khê, Minh có ở trong đó không?”
Tô Cẩm Khê thấy hốc mắt cô ta đỏ hoe, nói cũng phải, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Bạch Tiểu Vũ mới là người bị tổn thương nhiều nhát.
Bạch Tiểu Vũ tới không có ý tốt, Tô Cảm Khê trả lời không phải, trả lời không ở cũng không được.
Cô không muốn dính líu đến những chuyện này nhất, tuy là cô không muốn nhưng cũng đã dính líu đến vũng nước này.
Thấy Tô Cẩm Khê không trả lời, cô ta nhận định Đường Minh đang ở trong đó.
Bạch Tiểu Vũ nắm lấy cánh tay Tô Cẩm Khê, lôi kéo cô quay lại.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Mộng đang ngồi ở bên cạnh Đường Minh, quả nhiên chuyện này là thật.
Bạch Tiểu Vũ không còn duy trì được lý trí, “Đường Minh, Tô Cẩm Khê, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao chuyện của hai người lại liên quan đến Tô Mộng?”
Chuyện xảy ra đột ngột, Đường Minh còn chưa kịp xoa dịu Bạch Tiểu Vũ.
Trong lòng anh ta cũng có băn khoăn, sợ rằng sau khi nói với Bạch Tiểu Vũ, cô ta sẽ không đồng ý, đến lúc đó cô ta sẽ tới hiện trường phá đám.
Vốn dĩ anh ta muốn giải thích cho cô ta sau, nhưng không ngờ cô ta lại đến tìm mình trước.
“Tiểu Vũ, về nhà anh sẽ giải thích cho em.”
Lần trước Tô Mộng nhìn Đường Minh bị Bạch Tiểu Vũ đưa đi, cuối cùng cô ta cũng tìm được cơ hội lấy lại.
Tô Mộng đứng dậy, khiêu khích nhìn Bạch Tiểu Vũ.
“Cô là Bạch Tiểu Vũ đúng không? Tôi nói cho cô biết, tôi và Minh sắp kết hôn rồi.
Chuyện trước đây của hai người tôi không quan tâm, nhưng nếu sau này cô còn dám quấn lấy Minh, vậy thì đừng trách tôi!”
Bạch Tiểu Vũ vẫn luôn cho rằng mình là chính cung, đột nhiên thân phận bị đảo ngược, điều này khiến Bạch Tiểu Vũ hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Cô, cô nói lại lần nữal!!”
Cả ngày hôm nay Bạch Tiểu Vũ bị chịu đả kích quá lớn, Ninh Nhụy thấy tình hình không ổn, Tô Mộng không phải là một người dễ chọc.
Cô ấy vội vàng kéo Bạch Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ, không phải Đường tổng đã nói về nhà sẽ giải thích với cậu rồi sao, chúng ta về nhà trước đi.”
Bạch Tiểu Vũ hoa lê vũ đái chạy về phía Đường Minh, “Minh, anh nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?
Lúc trước anh ở bên Tô Cẩm Khê là che giấu quan hệ của chúng ta, hôm nay em thấy báo chí đưa tin.
Sao lại biến thành anh và Tô Mộng? Đây không phải thật đúng không, anh nói cho em biết đi.”
Bây giờ cô ta chỉ muốn một câu trả lời chứng minh tất cả những điều này là giả, Đường Minh yêu cô ta, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy.
“Tiểu Vũ, nói hai ba câu cũng không rõ ràng.” Mặc dù bây.
giờ Đường Minh không thích cô ấy, nhưng chuyện này ảnh hưởng lớn nhất đến Bạch Tiểu Vũ, trong lòng anh ta cảm thấy thương hại.
Nói cho cùng, Bạch Tiểu Vũ đã bên anh ta nhiều năm như vậy, cho dù không có tình yêu, cũng có tình nghĩa.
Nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho Bạch Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ ngoan, đừng khóc.”
“Minh, anh hãy nói với em tất cả những chuyện này là giả, đúng không? Không phải là thật, anh sẽ không kết hôn với cô ta, đúng không?”
Tô Mộng nhìn thấy hình ảnh hai người tình chàng ý thiếp, như vậy cũng không sao.
Cô ta duỗi tay ra, thô bạo kéo Bạch Tiểu Vũ đầy ra, “Con đàn bà này sao da mặt lại dày như vậy.
Tôi đã nói tôi sắp kết hôn với Minh, bây giờ cô nên biến khỏi đây, nhà họ Tô chúng tôi không chào đón cô.”
Mặc kệ là Bạch Tiểu Vũ cố ý hay không chú ý, sau khi bị đẩy ra liền đứng không vững, ngã vào cạnh bàn trà.
Đầu bị đập vào bàn trà, đầu Bạch Tiểu Vũ chảy máu.
“Tiểu Vũ…”
Tốt xấu gì Bạch Tiểu Vũ cũng là người Đường Minh đau lòng nhiều năm như vậy, nếu so sánh Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng, chắc chắn anh ta sẽ thiên vị Bạch Tiểu Vũ hơn.
Nhìn thấy đầu Bạch Tiểu Vũ chảy máu, anh ta không thể ngồi yên được nữa, “Tiểu Vũ.”
Tô Mộng cũng không ngờ mình đẩy một cái sẽ xảy ra chuyện như vậy, “Minh, em, không phải em có ý đâu.”
Đường Minh hắt cô ta ra, “Tránh ra.”
“Chú ba, nếu chúng ta xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của người khác, thì loại hạnh phúc này em thà không cần.”
“Cô gái ngốc, em đang nói cái gì vậy? Em quên là trước kia chúng ta mong đợi nhất là ngày hôm nay à? Khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên nhau, sao lại có thể nói không cần?”
Tô Cẩm Khê nhớ đến vẻ mặt khiêu khích của Tô Mộng, “Chú ba, em biết Tô Mộng là người như nào, vì đưa em ra khỏi tâm điểm của dư luận, anh Minh phải kết hôn với Tô Mộng!”
“Đừng lo lắng, Đường Minh cũng không phải là người dễ đối phó như vậy. Từ khi chủ động đưa ra vấn đề này, chắc hẳn cậu ta đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.
Về phần Tô Mộng đã tính toán Đường Minh một lần, lại còn muốn lợi dụng cháy nhà mà hôi của, có lẽ khi gả cho Đường Minh, cô ta có thể sẽ không đạt được điều mình muốn.”
Tô Cẩm Khê nghe ra điều gì đó trong lời nói của Tư Lệ Đình, “Chú ba, ý của anh là anh Minh sẽ không chịu thiệt?”
“Tiểu ngu ngốc, lúc trước Đường Minh có thể tính toán anh và em. Em cho rằng cậu ta là người đơn giản sao?
Nếu ngay cả một người phụ nữ cũng không đối phó được, một mình cậu ta có thể phụ trách tập đoàn Đường thị lâu như vậy sao?
Đàn ông sẽ chỉ ngốc nghéch trước người phụ nữ mình yêu, Tô Mộng không những không phải người cậu ta thích, mà còn là người phụ nữ đã từng tính kế cậu ta, em cho rằng cậu ta sẽ thủ hạ lưu tình?”
Sau khi nghe Tư Lệ Đình nói, Tô Cẩm Khê cảm thấy tốt hơn, “Chú ba, anh sẽ không lừa em chứ.”
“Anh lừa ai cũng sẽ không lừa em, nếu có người tính kế anh như thế, anh cũng sẽ không tha cho người đó! Cho dủ người đó là phụ nữ.”
“Điều em lo bây giờ là Bạch Tiểu Vũ không phải đèn cạn dầu, nếu đến lúc đó cô ta làm ầm ï lên với Tô Mộng, còn không biết tình cảnh ấy sẽ như thế nào.”
“Cái gì nên đến đều sẽ đến, em lo lắng cũng vô ích.” Tư Lệ Đình nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn trên lông mày của cô.
“Em đó bây giờ không nên lo lắng chuyện của người khác, em nên quan tâm đến chuyện của chúng ta.”
Chưa hết ngạc nhiên từ chuyện nhận giấy chứng nhận, Tư: Lệ Đình đã nói với cô về việc kết hôn.
“Em… em chưa từng kết hôn, em không biết.” Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, Tư Lệ Đình cười khẽ.
“Đây là những gì anh đã chọn, thời gian, địa điểm và phương thức do em chọn.”
Tư Lệ Đình đưa máy tính bảng cho Tô Cẩm Khê, nhìn những bức ảnh trên máy tính bảng, đủ loại đám cưới sang trọng và cao cấp đập vào mắt cô.
Đám cưới bên bờ biển, đám cưới dưới nước, đám cưới trên khinh khí cầu. Tô Cẩm Khê rất ít quay về nhà họ Tô, vì vậy cô chưa từng tham dự đám cưới của những người giàu có.
Bây giờ nhìn thấy những bức ảnh này cô cũng sẽ ngạc nhiên, giàu thật.
“Trong trí tưởng tượng của em giới hạn ở nghèo túng, chú ba, những kiểu đám cưới này chắc hẳn sẽ tốn rất nhiều tiền nhĩ?”
Khi nhìn những món đồ trang trí tinh xảo này cô chỉ có một cảm giác duy nhát, đó là tiền đang cháy.
“Tô Tô, em không phải lo lắng về tiền bạc, ông xã của em cái gì cũng không có nhiều, chỉ có tiền là nhiều.” Tư Lệ Đình trêu chọc nói.
Đối với hai chữ ông xã này Tô Cẩm Khê cảm tháy hơi xấu hỗ nên mặt cô đỏ lên, “Chú ba…”
“Đừng gọi chú ba, mau gọi ông xã để anh nghe thử.”
Mối quan hệ giữa hai người đang tiến triển nhảy vọt, tiền độ quá nhanh làm Tô Cẩm Khê chưa kịp thích ứng.
Cô che mặt nói: “Không gọi, đợi sau đám cưới em sẽ gọi.”
Không hiểu sao Tư Lệ Đình lại muốn nghe loại danh xưng đó từ trong miệng cô, lúc trước chưa gặp được Tô Cẩm Khê, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Hóa ra chỉ cần đúng người, cô ấy sẽ là người bên mình cả đời.
“Được, sau đám cưới thì sau đám cưới, Tô Tô, trước tiên em phải nói cho anh biết em muốn tổ chức đám cưới như: nào. Anh sẽ chuẩn bị, anh sẽ cho em một đám cưới hoàn mỹ nhất.”
“Vâng.”
Tô Cẩm Khê nghiêm túc nhìn những bức ảnh, năm nay cô mới 21 tuổi, cô chưa từng nghĩ đến việc kết hôn sớm như vậy. Cho nên cô cũng không tưởng tượng ra đám cưới của mình.
Đám cưới cùng chú ba sẽ trông như thế nào?
Nghĩ đến mức nhập thần, mẹ Tô gọi điện tới, kể từ chuyện lần trước, Tô Cẩm Khê đã hoàn toàn không thích những người trong nhà họ Tô.
Chương 182:
Tiếng chuông điện thoại sắp dứt cô mới nhắc máy, “Alo.”
“Cảm Khê, buỏi tối gọi cậu Tư đến nhà ăn cơm, chúng ta có chuyện cần bàn.”
“Biết rồi.” Tô Cẩm Khê cúp điện thoại, trên mặt không chút biểu cảm.
Khi sự việc bị phanh phui, mẹ Tô và ba Tô thay nhau đánh bom qua điện thoại nhưng đều bị Tư Lệ Đình tắt máy.
Nếu không thì Tô Cẩm Khê đã bị mắng chết, bây giờ biết tài sản của Tư Lệ Đình không kém gì Đường Minh, hơn nữa giọng điệu của mẹ Tô cũng tốt hơn nhiều.
Đối với nhà họ Tô mà nói thì đó là một điều may mắn vì cả hai cô con gái đều được gả vào những gia đình giàu có, người khác hâm mộ còn không kịp.
Nhà họ Tô được cứu rồi!
Bà ta vui vẻ cúp điện thoại, không để ý tới thái độ của Tô Cầm Khê đối với bà ta như hai người khác nhau.
“Không vui?” Trong nháy mắt Tư Lệ Đình có thể nhìn thấy sự thay đổi trong tâm trạng của cô.
Tô Cẩm Khê đặt máy tính bảng sang một bên, tâm trạng mới tốt nháy mắt liền bị phá hủy.
“Mẹ em bảo buổi tối chúng ta về nhà có chuyện muốn nói, chú ba, với tính cách của nhà họ Tô, em nghĩ bảo chúng ta đến không phải là chuyện tốt.
Đối với nhà họ Tô em đã tận tình tận nghĩa rồi, nếu nhà họ Tô muốn đòi hỏi quá đáng thì anh không được đồng ý.”
Tư Lệ Đình nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tô Cẩm Khê, khóe miệng nở một nụ cười, “Ừ, anh biết rồi.”
Cho dù Tô Cẩm Khê không nói, anh cũng sẽ không để nhà họ Tô lợi dụng, nếu nhà họ Tô đối xử tốt với Tô Cảm Khê thì không sao, mấu chốt là họ hoàn toàn không coi Tô Cẩm Khê như người nhà.
Bây giờ bọn họ vẫn muốn kiếm lợi từ trên người Tô Cảm Khê, anh không trả thù đã là chuyện tốt rồi, sao có thể để bọn họ được như ý.
Các phóng viên đưa tin tại buổi họp báo đã nhanh chóng được các công ty lớn xử lý, đánh bóng và xuất bản.
Chỉ sau đó, những người ăn dưa trên mạng mới biết sự thật, họ đồng loạt đến Weibo của Tô Cẩm Khê xin lỗi cô.
Trước khi sự việc xảy ra, Tô Cẩm Khê chỉ có mấy trăm fan trên Weibo, sau sự việc đó, để tiện cho việc bôi đen cô, chỉ sau một đêm số lượng người theo dõi cô đã đến đạt đến 100 vạn người.
Một Weibo mà cô đăng một tháng trước đã bị chửi tới 680..
bình luận, bây giờ sự thật đã sáng tỏ.
Tất cả các chủ đề tìm kiếm nóng đều trở thành “Tô Cẩm Khê chịu khổ”, “Chúng ta nợ cô ấy một lời xin lỗi”, “Nữ thần năng lượng tích cực”, “Tổng tài bá đạo sủng thê cuồng ma”, “Con lai”.
Về cơ bản, top 10 được thống trị bởi Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình, đặc biệt những lời Tư Lệ Đình nói trước ống kính đã thu hút vô số cô gái.
Bất lực là Tư Lệ Đình không tạo Weibo, mọi người đỗ xô vào Weibo của Tô Cẩm Khê để lại tin nhắn.
Về cơ bản, họ đến để xin lỗi, một số thể hiện tất cả các loại hâm mộ, ghen tị, hận thù.
“Chị gái, em xin lỗi chị vì những gì em đã nói trước đây.”
“Nữ thần, cô thật đẹp. Cô không chỉ là một người đẹp, mà còn là một nữ thần năng lượng tích cực.”
“Cô Tô, kiếp trước cô cứu cả ngân hà mới có thể gặp được anh Tư à?”
“Ông trời ơi, ban cho tôi một người bạn trai như anh Tư: đi.”
Lượng fan của cô tăng vọt dù không phải người trong giới showbiz, bởi mức độ phổ biến của các chủ đề gần đây đã tăng chóng mặt.
Nhìn lại cảnh tượng cô bị bao vây ở trung tâm thương mại ngày hôm đó, cảnh tượng ấy khiến người khác đau lòng không thôi, một đôi mắt vô tội nhìn những người xung quanh.
Cô không phải diễn viên, cô không cần phải diễn. Các bác gái xung quanh chỉ trích cô, lấy tay véo cô, vô ý đẩy cô ngã xuống thang máy.
Trước đó bên dưới video đều có lượt like và comment rất vui vẻ, các bác gái thay trời hành đạo, diệt trừ Phan Kim Liên.
ây giờ mọi người đều biết sự thật, tất cả đều cảm thấy Tô Cả m Khê thật đáng thương.
Rõ ràng không liên quan quan gì tới cô, tự dưng có cái nồi ập xuống, ngã xuống thang máy chảy nhiều máu như vậy.
Nhắc mới nhớ, anh trai cô cũng rất đẹp trai, mọi người bắt đầu ôm chằm lấy người đàn ông lạ mặt bên cạnh Tô Cẳm Khê.
Một bộ phận dân mạng khác lại lên án mạnh mẽ những bác gái đã đẩy cô xuống thang máy, trên Weibo đã có rất nhiều bức xúc, dư luận cũng bắt đầu được cải thiện.
Thậm chí còn có nhiều phóng viên truyền thông còn công khai Tô Cẩm Khê là một học sinh giỏi cả về tính cách lẫn học thức, là con nhà giàu, không hề chảnh chọe chút nào, còn chăm chỉ hơn những người bình thường.
Các bài viết về Tô Cẩm Khê đang tràn ngập, vũng nước bản trước đó biến mắt không để lại dấu vết.
Nhìn thấy các bài viết, Hoa Tình giận tái mặt, cô ta muốn dùng dư luận để gây áp lực và trả đũa.
Nào biết rằng Đường Minh lại dùng thủ đoạn như vậy để bênh vực Tô Cẩm Khê, không những không đạt được mục đích, mà còn làm cho Tư Lệ Đình tỏ tình với Tô Cẩm Khê trước mặt mọi người.
“Ngay tại đây tôi cảnh cáo tất cả các người, các người có thể động vào tôi, sau này bắt kể ai là người đụng đến một sợi tóc của vợ tôi, Tư Lệ Đình tôi sẽ không tha cho người đó, liều mạng với người đó tới cùng!
Chương 183:
Trước đây vợ tôi đã chịu khổ nhiều rồi, từ nay trở đi tôi không muốn cô ấy phải chịu chút khổ cực nào nữa.”
Từng lời nói của Tư Lệ Đình lọt vào tai Hoa Tinh, nhìn người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng trên màn hình.
Khi đối diện với máy quay, anh lạnh như băng, nhưng khi nhìn Tô Cẩm Khê, ngay lập tức anh lại trở nên đầy cưng chiều.
Sắc mặt ghen tuông của Hoa Tinh đã trở nên rất gớm ghiếc, lúc này cô ta hận không thể xé xác Tô Cẩm Khê trên màn ảnh.
“Tiện nhân! Tiện nhân!” Cô ta điên cuồng hét lên ném máy.
tính bảng xuống sàn.
Ném xuống rồi cô ta còn chưa thây đủ, dùng giày cao gót dẫm lên màn hình.
Đình, nếu anh biết em là người đã xuống tay với Tô Cẩm Khê, anh có nỡ trả thù không?
Trên máy tính phát ra lời xin lỗi của phóng viên, tại sao lại hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng? Tại sao những người này lại xin lỗi!
Nên mắng Tô Cẩm Khê là tiện nhân mới phải.
Hoa Tinh chậm rãi trượt xuống sàn, cầm cái máy tính bảng bị nứt màn hình, si mê nhìn Tư Lệ Đình bên trong. “Đình, không phải anh từng nói sẽ cưới em sao? Nếu cô ta là vợ anh thì em là gì…”
Bạch Tiểu Vũ đang làm móng không hề biết gì về tin tức này, cho đến khi nhận được điện thoại của Ninh Nhụy, sắc mặt cô ta vẫn còn bình tĩnh, “Tiểu Nhuy, tớ đang làm móng.”
“Tiểu Vũ, bây giờ xảy ra chuyện như vậy rồi mà cậu còn có tâm trạng làm móng, lòng của cậu cũng đủ lớn thật.”
Trong điện thoại giọng Ninh Nhụy có vẻ rất lo lắng.
“Làm sao vậy? Gần đây lưu hành bộ móng hệ hải dương cũng khá đẹp, cậu có muốn qua làm không, tớ mời cậu.”
Bạch Tiểu Vũ lười biếng nói.
Hai ngày qua cô ta có tâm trạng tốt, lần trước ở Mỹ thấy Tô Cảm Khê ở bên cạnh người đàn ông khác, bây giờ mới lộ ra hoá ra người đàn ông đó là chú ba của Đường Minh.
Vốn Bạch Tiểu Vũ lo lắng Đường Minh sẽ vô tình thích Tô Cẩm Khê, bây giờ lộ ra các bài viết, không có người đàn ông nào thích một người ngoại tình với chú ba của mình.
Tô Cẩm Khê bị cả cộng đồng mạng mắng mỏ, còn Bạch Tiểu Vũ thì rất rất vui.
“Cô Bạch của tớ, cậu mau lên mạng xem đi, ở đấy mà còn có tâm trạng làm móng, tớ cũng phục cậu rồi, bây giờ tớ sẽ tới tìm cậu.”
Ninh Nhụy vừa nghe thấy giọng điệu của Bạch Tiểu Vũ liền biết bạn mình không biết chuyện gì đang xảy ra, nếu biết được thì cô ta đã tức giận rồi, làm sao có thể bình tĩnh như vậy được.
Vừa hay Bạch Tiểu Vũ làm xong một bên tay, cô ta cầm điện thoại xem tin tức.
Đầu tiên cô ta nhìn thấy hot search xin lỗi Tô Cẩm Khê, đang êm đẹp xin lỗi Tô Cẩm Khê làm gì?
Bạch Tiểu Vũ kéo xuống một chút, khi nhìn thấy Đường Minh nắm tay Tô Mộng, cô ta cứng đờ tại chỗ.
Chuyện này là sao? Rõ ràng là chuyện của Tô Cẩm Khê và chú ba của anh ta, sao bây giờ lại đột nhiên trở thành chuyện của Tô Mộng và Đường Minh?
Bấm vào video họp báo, Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy người thân thuộc đó nói từng chữ: “Thật ra, người tôi thích là cô hai nhà họ Tô, Tô Mộng.”
“Không, không phải như vậy!!!” Bạch Tiểu Vũ bị đả kích lớn.
“Cô Bạch, cô không sao chứ?” Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta người sơn móng tay ở bên cạnh cũng rất lo lắng.
Bạch Tiểu Vũ chịu một cú đả kích lớn, cô ta đã từng gặp Tô Mộng một lần, Tô Mộng ngồi trên đùi của Đường Minh.
Nhưng lúc đó rõ ràng là Đường Minh không thích Tô Mộng, tại sao hôm nay lại biến thành hai người họ ở cùng nhau?
Cô ta muốn tìm Đường Minh hỏi cho rõ, chắc chắn chuyện này không phải là thật, lúc này điện thoại của Đường Minh đang ở trạng thái tắt máy.
Ninh Nhụy cũng vội vàng chạy tới chỗ Bạch Tiểu Vũ làm móng, nhìn thấy Bạch Tiểu Vũ mới làm được một nửa bộ móng, bộ dạng tiều tụy trông rất đáng thương.
“Tiểu Vũ, có lẽ chỉ là hiểu làm, cậu nên bình tĩnh trước đừng suy nghĩ lung tung.”
“Tiểu Nhụy, không gọi được cho anh ấy, là anh ý cố ý trốn tớ sao?” Bạch Tiểu Vũ cảm thấy như trời sập.
“Có lẽ đang ở công ty, tớ cùng cậu đến công ty hỏi anh ấy cho rõ.”
“Ừ, bọn mình đi luôn đi.” Bạch Tiểu Vũ bị chịu một cú đả kích lớn, Ninh Nhụy đỡ cô ta dậy.
“Cô Bạch, móng tay của cô còn chưa làm xong.”
Làm gì Bạch Tiểu Vũ còn có tâm trạng mà làm móng nữa, cô ta lôi kéo Ninh Nhụy vội vàng rời đi. Cô ta chưa từng nghĩ tới nếu một ngày mắt đi Đường Minh, cô ta sẽ như thế nào.
Hoá ra là cảm giác như bây giờ sao?
Chương 184:
Bạch Tiểu Vũ vừa đi, người vừa làm móng cho cô ta cũng bắt đầu buôn chuyện, “Ai, mất công tôi còn tưởng Đường tổng sẽ cưới cô Bạch này.”
Bình thường Bạch Tiểu Vũ này lên mặt bắt nạt người khác, không tôn trọng người khác, dẫn đến việc mọi người đều không có thái độ tốt với cô ta.
“Quên đi, cô ta chỉ là một con gà rừng nhà họ Đường sẽ cần sao? Tuy nhà họ Tô đã xuống dốc, nhưng tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc, cô ta tính là gì chứ? Cắm phượng vũ vào cũng sẽ không bay lên cành trở thành phượng hoàng.”
“Cô còn nhớ dáng vẻ lần trước cô ta đến làm móng không.
Chậc chậc, cô ta thực sự nghĩ mình là bà Đường, bây giờ bị vả mặt rồi?”
Mọi người đều am hiểu nhất là bỏ đá xuống giếng, những bất bình ngày thường bị Bạch Tiểu Vũ trút lên giờ phút này.
bùng nổ.
Trở lại xe, thân thể Bạch Tiểu Vũ vẫn còn đang run rẩy, Ninh Nhụy liền kéo cô ta ra khỏi ghế lái.
“Tiểu Vũ, tình huống hiện tại của cậu rất tệ, để tớ lái xe, tớ biết đường đến công ty Đường tổng.
Bạch Tiểu Vũ nắm chặt tay áo Ninh Nhụy, “Tiểu Nhụy, cậu nói xem anh ấy sẽ không cần tớ nữa sao.”
“Nói bậy bạ gì đó, Đường tổng không phải loại người như vậy. Nếu anh ấy thật sự không cần cậu thì sao phải đợi đến hôm nay? Những năm qua anh ấy đối tốt với cậu như thế nào không cần tớ phải nói rõ đâu chứ.”
Sắc mặt Bạch Tiểu Vũ hoảng hốt, anh ấy cũng không nói cho mình biết chuyện này, nếu là giả, có lẽ anh đã bàn bạc với mình rồi.
Mọi người trên toàn thế giới đều biết, mà người chung chăn gối bên cạnh Đường Minh là cô ta lại là người biết cuối cùng, đây mới là chuyện thê thảm nhát.
Hơn nữa, lần này Đường Minh nói trước mặt mọi người rằng anh ta sẽ kết hôn với Tô Mộng, điều này ngược lại với lúc ở bên Tô Cảm Khê.
Lúc đó, vì lo cho cảm xúc cô ta mà anh không đăng ký kết hôn với Tô Cẩm Khê, cũng không thông báo cho bất kỳ bạn bè hay phương tiện truyền thông nào.
Đó hoàn toàn là đối phó với nhà họ Đường, nếu lần trước là vì nhà họ Đường, vậy bây giờ là vì cái gì?
Bạch Tiểu Vũ chưa bao giờ từ bỏ việc muốn gả cho Đường Minh. Là ước mơ có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Đường Minh.
Bây giờ anh ấy đã trực tiếp tuyên bố kết hôn với Tô Mộng, điều này đã trực tiếp trở thành không có khả năng.
Cô ta vội vàng đến chỗ tập đoàn Đường thị, nhưng được thư ký cho biết hôm nay Đường Minh không đến làm việc.
“Trợ lý Chiêm, có lẽ anh biết anh ấy đang ở đâu đúng không? Cầu xin anh nói cho tôi biết đi!” Bây giờ Bạch Tiểu Vũ chỉ muốn biết sự thật.
“Cô Bạch, rất xin lỗi, tổng giám đốc đã hủy bỏ lịch trình hôm nay. Anh ấy không nói cho tôi biết hành tung của mình, tôi cũng không thể giúp cô.”
Trợ lý Chiêm là người biết rõ nhất toàn bộ quá trình hành trình của Đường Minh và Bạch Tiểu Vũ, về phần tại sao Đường Minh lại đi tới bước này, anh ta cũng không biết là lỗi của ai.
“Trợ lý Chiêm, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng cần tìm Minh, xin hãy nói cho tôi biết!”
Ngoài Trợ lý Chiêm ra, Bạch Tiểu Vũ nhận ra bản thân cô ta không có cách nào khác liên lạc với Đường Minh.
Thậm chí cô ta cũng không dám trực tiếp đến nhà họ Đường, nhất định sẽ bị mẹ Đường đuổi đi.
Lúc trước, cô ta cảm thấy tuy rằng không thể gả cho Đường Minh, nhưng trừ chuyện này ra thì có khác gì vợ chồng đâu?
Đường Minh không bao giờ hạn chế tiền tiêu vặt của mình, chỉ cần cô ta nói ra thứ mình yêu thích thì Đường Minh sẽ mua cho cô ta.
Nhưng bây giờ, đột nhiên Bạch Tiểu Vũ cảm thấy nếu không có tờ giấy đó, cô ta sẽ mãi là tình nhân danh không chính ngôn không thuận.
“Cô Bạch, tôi thật sự không biết tung tích của Đường tổng, nếu biết tôi nhất định sẽ nói cho cô biết đầu tiên.” Trợ lý Chiêm cũng bắt lực.
Đừng nói bây giờ anh ta không biết, cho dù biết cũng không thể nói cho Bạch Tiểu Vũ biết, việc nước còn khó lo làm gì còn thời gian đâu mà quan tâm việc nhà.
Huống hồ chuyện lần này của Đường tổng đã làm ầm ï lên, nếu anh ta dám can thiệp thì ai sẽ chịu trách nhiệm về hậu quả của những gì đã xảy ra?
Ninh Nhụy đành phải kéo Bạch Tiểu Vũ đi, “Tiểu Vũ, cậu bình tĩnh chút đi, Tô Mộng này vừa nhìn là biết không phải người tốt, không có khả năng Đường tổng sẽ thích cô ta đâu.”
“Mặc kệ là thích hay không thích, cô ta cũng sẽ kết hôn với Minh, vậy còn tớ thì sao? Trong suốt những năm qua tớ đều ở bên cạnh Minh.”
“Lần trước chuyện của Đường tổng và Tô Cẩm Khê ằm ï, hẳn là ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn Đường thị, anh ấy phải đứng ra làm rõ cho công ty.
Cậu thấy đấy mọi dư luận tiêu cực trên mạng đều biến mắt, đây chẳng phải là thủ đoạn quan hệ công chúng sao, còn chuyện kết hôn thì chỉ nói miệng thôi.
Đường tổng đối xử với cậu tốt như vậy, chúng ta đều có mắt nhìn tháy, không lẽ cậu không tin anh ấy?”
Bạch Tiểu Vũ lắc đầu, “Không phải đâu, Tiểu Nhụy, gần đây Minh rất lạnh nhạt với tớ, đã lâu anh ấy không ở bên tớ rồi.
Mỗi ngày anh ấy đều nói bận, chứ đừng nói đến chạm vào tớ, ngay cả thời gian ăn một bữa với tớ cũng không có. Đã mắy lần tớ chủ động tìm anh ấy, anh ấy đều nói bận, có phải anh ấy đã sớm thay lòng đổi dạ rồi không?
“Đợi đến khi liên lạc được với Đường tổng thì cậu nói những lời này sau đi. Dù sao tớ cũng không tin Đường tổng sẽ như vậy.”
“Anh ấy không đến công ty, ngay cả trợ lý cũng không biết anh ấy đi đâu. Tớ hỏi ai đây?”
Chương 185:
Lúc này Bạch Tiểu Vũ vội không chờ nổi muốn hỏi Đường Minh cho ra lẽ.
“À Tiểu Vũ này, không phải trên điện thoại của cậu có cái APP. mặc dù cậu không thể tìm thấy Đường tổng đang ở’ đâu, nhưng cậu có thể tìm thấy vị trí xe của anh ấy. Tìm thấy nơi để xe của anh áy, có lẽ ở đó là có câu trả lời.”
Ninh Nhụy gợi ý cho Bạch Tiểu Vũ một cách hay, hai mắt Bạch Tiểu Vũ sáng lên, sao cô ta có thể quên chuyện này được.
Lần trước tìm thấy Tô Cẩm Khê ở trong bệnh viện nào cũng là nhờ tìm thấy vị trí xe của Đường Minh. Cô ta nhanh chóng mở điện thoại di động lên.
Phát hiện xe của Đường Minh đang đỗ ở trong một khu biệt thự, đây không phải là nhà của anh ta.
Bạch Tiểu Vũ lên mạng kiểm tra, “Anh ấy đang ở nhà họ TôIH”
“Cũng phải, bây giờ anh ấy đã nói với giới truyền thông rằng sẽ kết thân với nhà họ Tô. Chắc giờ này anh ấy đang ở nhà họ Tô, chúng ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải.”
“Tiểu Nhụy, lập tức đến nhà họ Tô!”
Ninh Nhụy trợn to mắt, “Tiểu Vũ, như vậy không hay lắm đâu, đây là chuyện của cậu và Đường tổng, tớ cảm thấy hai người nên giải quyết riêng, đừng làm lớn chuyện.”
Tính tình Bạch Tiểu Vũ nóng nảy, nóng lòng muốn tới nhà họ tìm người hỏi cho ra lẽ, sao cô ta có thể nhịn được!
“Không, tớ không nhịn được, một phút cũng không nhịn “À Tiểu Vũ này, không phải trên điện thoại của cậu có cái APP. mặc dù cậu không thể tìm thấy Đường tổng đang ở’ đâu, nhưng cậu có thể tìm thấy vị trí xe của anh ấy. Tìm thấy nơi để xe của anh ấy, có lẽ ở đó là có câu trả lời.”
Ninh Nhụy gợi ý cho Bạch Tiểu Vũ một cách hay, hai mắt Bạch Tiểu Vũ sáng lên, sao cô ta có thể quên chuyện này được.
Lần trước tìm thấy Tô Cẩm Khê ở trong bệnh viện nào cũng là nhờ tìm thấy vị trí xe của Đường Minh. Cô ta nhanh chóng mở điện thoại di động lên.
Phát hiện xe của Đường Minh đang đỗ ở trong một khu biệt thự, đây không phải là nhà của anh ta.
Bạch Tiểu Vũ lên mạng kiểm tra, “Anh ấy đang ở nhà họ TôI”
“Cũng phải, bây giờ anh ấy đã nói với giới truyền thông rằng sẽ kết thân với nhà họ Tô. Chắc giờ này anh ấy đang ở nhà họ Tô, chúng ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải.”
“Tiểu Nhụy, lập tức đến nhà họ Tô!”
Ninh Nhụy trợn to mắt, “Tiểu Vũ, như vậy không hay lắm đâu, đây là chuyện của cậu và Đường tổng, tớ cảm thấy hai người nên giải quyết riêng, đừng làm lớn chuyện.”
Tính tình Bạch Tiểu Vũ nóng nảy, nóng lòng muốn tới nhà họ tìm người hỏi cho ra lẽ, sao cô ta có thể nhịn được!
“Không, tớ không nhịn được, một phút cũng không nhịn
Thời gian không còn sớm, Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê cũng lên đường đến nhà họ Tô.
Lúc trước mỗi lần về nhà cô đã từng rất hào hứng, mặc dù mỗi lần về nhà đều được chào đón bằng những gương mặt lạnh lùng, nhưng cô vẫn coi đó như tổ ấm của mình.
Sau khi trải qua chuyện này, Tô Cẩm không muốn quay lại nhà họ Tô chút nào.
“Chú ba, đây là lần đầu tiên anh đến nhà họ Tô nhỉ? Nếu ba mẹ em nói những lời quá phận thì mong anh tha thứ.”
Nghĩ đến những lời nói lạnh nhạt của người nhà họ Tô nói với mình, cô không biết họ sẽ đối xử với Tư Lệ Đình như: thế nào, cho nên cô mới tiêm cho anh một mũi trước.
“Em yên tâm.” Tư Lệ Đình hiểu rõ hơn Tô Cẩm Khê ba mẹ cô là người như: thế nào, hôm nay bảo bọn họ tới đó ăn tối Tư Lệ Đình cũng đã đoán ra là vì chuyện gì.
Xe dừng lại ở nhà họ Tô, Tư Lệ Đình đưa Tô Cẩm Khê vào nhà, nhớ tới lần trước là Đường Minh cùng cô trở về, nhưng lần này cô lại trở lại cùng Tư Lệ Đình, cảm giác như thế sự vô thường.
Đường Minh đến sớm hơn, sau cuộc họp báo Tô Mộng đưa anh ta đến nhà họ Tô.
Nhìn tháy Tô Cẩm Khê nắm tay Tư Lệ Đình bước vào, mẹ Tô tươi cười chào hỏi.
“Cậu Tư, mau vào đi.”
Bà ta luôn cho rằng Tô Cẩm Khê ngu ngốc, vậy mà lại tìm được một người đàn ông giàu có như vậy, tuy là đứa con ngoài giá thú của nhà họ Đường nhưng giá trị hiện tại của anh đã sớm vượt qua nhà họ Đường.
Mẹ Tô không nhanh chóng ôm lấy đùi của Tư Lệ Đình mới lạ, nếu Tô Cẩm Khê ở cùng một người đàn ông không tiền tài, quyền thế, bà ta đã mắng chửi nguyền rủa Tô Cẩm Khê rồi.
“Cẩm Khê, con xem con đấy, chuyện con ở bên cậu Tư là chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho ba mẹ.”
Lần đầu tiên Tô Cẩm Khê nhìn thấy sự ân cần của mẹ Tô đối với mình, lúc này đây, cô cảm thấy như mình đang mơ.
Nhưng rất nhanh cô đã tỉnh lại, cô tự cười nhạo bản thân không phải vì cô đã tìm được điểm đến tốt hơn, mà là vì Tư Lệ Đình giàu hơn.
“Mẹ, nếu con nói với mẹ sớm hơn, mẹ sẽ không mắng con?” Cô đã thuộc làu làu tính cách của mẹ Tô rồi.
Tô Mộng hừ lạnh một tiếng, “Chị đừng tưởng mình gả cho một người có tiền liền muốn tỏ vẻ ở nhà họ Tô, Tô Cẩm Khê lần này là tôi giúp chị xoa dịu dư luận, chị nên cảm ơn tôi.
Mặc dù Tô Mộng đã đạt được nguyện vọng của mình, có thể kết hôn với Đường Minh, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có chút không vui, không vui vì người đàn ông mà Tô Cẩm Khê tìm được lại tốt như vậy.
“Cảm ơn? Tô Mộng, người khác không biết cô chơi thủ đoạn gì, nhưng tôi biết rõ.” Tô Cảm Khê xem thường hành vi của Tô Mộng.
Hơn nữa, cô quy hết lỗi cho mình, đều là do lúc trước cô đưa điện thoại cho Tô Mộng, nếu không Đường Minh sẽ không bị lừa, cũng sẽ không bị Tô Mộng nắm được nhược điểm nào.
“Tô Cẩm Khê chị phản rồi, sao chị dám nói chuyện với tôi như vậy!” Tô Mộng rất không hài lòng với thái độ của Tô Cảm Khê.
Chương 186:
Từ khi còn nhỏ, Tô Cảm Khê đã thắm nhuần tư tưởng của ba mẹ, tin Tô Mộng nhỏ tuổi hơn mình, mọi việc đều phải nhường nhịn cô ta.
Bây giờ cô đã thấy rõ bộ mặt thật của người nhà họ Tô, nếu cô lại ngu ngốc bị lợi dụng, lại bị cô ta sai bảo này nọ thì không có khả năng đó.
“Cẩm Khê, Mộng nhi là em gái của con, sao con lại nói chuyện với em bằng cái giọng điệu đó? Mau xin lỗi Mộng nhỉ đi.”
Vẫn giống như trước kia, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ là ai có lỗi, cho dù Tô Mộng có vô lý như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả.
Để Tô Cẩm Khê xin lỗi Tô Mộng Mặc dù cả Tư Lệ Đình và Đường Minh đều biết hoàn cảnh của gia đình cô.
Nhưng đây là lần đầu tiên hai người thấy người nhà họ Tô thiên vị Tô Mộng như vậy.
Cả hai người đều không biết những năm qua Tô Cẩm Khê trải qua như thế nào, chuyện này còn xảy ra trước mặt bọn họ, nếu bọn họ không có mặt ở đây, không biết Tô Cẩm Khê đã bị oan đến mức nào.
Tư Lệ Đình định lên tiếng bênh vực nhưng Tô Cẩm Khê đã lên tiếng trước: “Mẹ, nếu giọng điệu vừa rồi của tôi là bạo lực với Tô Mộng, thì giọng điệu của cô ta đối với tôi càng nghiêm trọng hơn nhiều.
Tốt xấu gì tên tôi cũng có một chữ Tô, không lẽ tôi không phải là người nhà họ Tô?
Mọi chuyện hai người đều thiên vị thì không nói làm gì, chẳng lẽ tôi 80 tuổi rồi mà các người vẫn muốn bắt tôi nhường nhịn cô ta?”
“Tô Cẩm Khê, sao cô lại nói chuyện với mẹ như vậy?”
Tô Mộng tức giận nhảy dựng lên, cảm giác này giống như: Jaian vẫn luôn bắt nạt Nobita, rồi có một ngày Nobita đánh trả, lòng Jaian sẽ càng thêm mắt thăng bằng.
Cô ta giơ tay ra muốn tát Tô Cẩm Khê, Tư Lệ Đình khẽ cau mày, chỉ nói vài câu mà cô ta đã sắp đánh người, tính tình quá hung bạo.
Tay cô ta còn chưa chạm vào mặt Tô Cẩm Khê, Tư Lệ Đình đã giữ chặt tay cô ta, “Cô hai Tô, tôi đã nói rõ ở trên phương tiện truyền thông, nếu ai dám làm tổn thương đến một sợi tóc của vợ tôi, tôi sẽ không tha cho người đó!”
Toàn thân anh toát ra một cỗ lạnh như băng, ba Tô vội vàng tiền lên làm hoà, mặc dù trước đó ông ta cũng không biết Tư Lệ Đình là tổng giám đốc Đề Hoàng.
Vị tổng giám đốc này có bàn tay sắt máu, ông ta đã nghe không ít lần, “Cậu Tư, thủ hạ lưu tình, con gái tôi đã được cưng chiều từ nhỏ, xúc phạm đến cậu thì mong cậu thứ lỗi cho.”
“Thứ lỗi?” Tư Lệ Đình nhìn người đàn ông mà anh nên gọi là cậu này, tính cách ông ta nhu nhược, trong nhà thì mẹ Tô làm chủ, ông ta không có tiếng nói.
“Tôi chỉ tin vào tất cả những gì tôi nhìn thấy, Tô Mộng là con gái của ông, không lẽ Tô Tô không phải?
Tô Mộng điêu ngoa tùy hứng, bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhận ra ai là người có thái độ không tốt.
Nhưng các người lại không phân rõ trắng đen yêu cầu vợ tôi xin lỗi Tô Mộng, đây là gia giáo nhà các người?” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.
Mỗi câu mỗi chữ mà Tư Lệ Đình nói đều là thiên vị Tô Cẩm Khê, mẹ Tô cũng không dám xúc phạm Tư Lệ Đình, “Đều là chuyện nhỏ thôi, nào, cậu Tư mau ngồi xuống rồi nói.”
“Để Tô Mộng xin lỗi vợ tôi.” Tư Lệ Đình không thuận theo cũng không buông tha, nghĩ đến việc trước đây Tô Mộng đã bắt nạt Tô Cẩm Khê bao nhiêu lần.
Cho dù bây giờ cô ta là một con nhóc, anh cũng phải dạy dỗ đến cùng.
Tô Mộng hoài nghi nhìn anh, “Vậy mà anh muốn tôi xin lỗi chị ta, chị ta không xứng…”
Ánh mắt Tư Lệ Đình càng ngày càng lạnh, “Nếu nhà họ Tô không có gia giáo, tôi không ngại dạy dỗ cô.”
Tư Lệ Đình với tay lấy cái chổi lông gà ở bên cạnh bình hoa, giơ chồi lông gà lên đánh vào mông Tô Mộng.
“Anh, anh dám đánh tôi? Minh, có người muốn đánh vợ anh, chẳng lẽ anh sẽ không quan tâm?” Tô Mộng nhanh chóng cầu cứu Đường Minh.
Lại nói đây là điều mà Đường Minh muốn làm nhất, dù sao lúc trước Tô Mộng nói nhảm trước mặt truyền thông, anh ta hận không thể muốn bóp chết Tô Mộng.
Tư Lệ Đình hoàn toàn không để mắt tới người nhà họ Tô, nói đánh liền đánh Đường Minh khoanh tay, như thể không liên quan gì đến anh ta.
“Tôi và chú ba có thái độ giống nhau, xác thực gia giáo nhà cô không tốt, nên nhà họ Tô không dạy dỗ được cô.
Trước khi gả vào nhà họ Đường, cô cần phải học được các quy tắc cho tôi, được chú ba đích thân dạy dỗ, đây là may mắn của cô.”
Sắc mặt Đường Minh bình tĩnh, nực cười, anh ta hận không thể dùng cây chổi lông gà đánh cùng Tư Lệ Đình, anh ta không ra tay đã nể mặt nhà họ Tô rồi, bảo anh ta cứu cô ta, tưởng bở.
“Minh, trong bụng em có đứa bé, cho dù anh không đau lòng em, đứa bé cũng là con của anh.” Tô Mộng lấy đưa bé ra nói.
Nhắc tới đứa bé Đường Minh liền nhớ đến đêm xảy ra chuyện đó, lửa giận càng thêm sâu, anh ta không thừa nhận đứa trẻ trong bụng Tô Mộng.
“Tôi tin chú ba sẽ có chừng mực, phải không chú ba?”
Đường Minh nhìn Tư Lệ Đình.
Sao anh ta không hiểu ý của Tô Mộng chứ, Tô Mộng không tốt bụng như Tô Cẩm Khê, hiển nhiên cô ta muốn nhờ đứa bé để ngồi vững.
Hơn nữa, Tô Mộng có thực sự mang thai hay không vẫn là một câu hỏi, dù có mang thai thì anh ta cũng phải đợi sinh con xong làm xét nghiệm quan hệ cha con.
Chương 187:
Đối với một người phụ nữ ghê tởm như Tô Mộng anh ta tràn đầy nghi ngờ, cho dù đứa bé là con anh ta thì khi sinh ra cũng phải chịu khổ mà thôi.
Anh ta hận Tô Mộng như thế, sao có khả năng anh ta sẽ yêu thương đứa bé, Đường Minh không muốn đứa bé này sinh ra.
Trước đây anh ta muốn có một đứa con là vì cổ phần, anh ta đã lấy được cổ phần, Tô Mộng muốn lợi dụng đứa bé tới uy hiếp anh ta, còn lâu mới làm được.
Giá trị sử dụng của cô ta chỉ là chặn đứng luồng dư luận tiêu cực cho Tô Cẩm Khê, mà điều đáng tiếc là Tô Mộng vẫn đang mơ mộng trở thành một người vợ giàu có.
Tư Lệ Đình là người thông minh, làm sao có thể không biết suy nghĩ của Đường Minh.
Cây chỗi lông gà trên tay anh liên tục đánh vào người Tô Mộng, chọn lưng hoặc chân của cô ta mà đánh.
Nghĩ đến những gì cô ta đã làm với Tô Cẩm Khê trong quá khứ, anh không thể dừng tay.
“Ba mẹ, cứu con.” Tô Mộng thấy cầu cứu Đường Minh cũng vô ích, đành phải cầu cứu ba mẹ.
Mẹ Tô cũng đau lòng không thôi, rõ ràng đây là Đường Minh đang muốn dạy dỗ Tô Mộng, nếu Tô Mộng kết hôn với Đường Minh, bà ta còn có thể nói gì?
Thấy Tư Lệ Đình không dừng lại, bà ta nói: “Cậu Tư, Mộng nhi đang mang thai, ba tháng đầu là quan trọng nhất. Cậu thủ hạ lưu tình cho.”
“Tôi thấy khí sắc của Tô Mộng rất tốt, không phải là một người phụ nữ yêu ớt như vậy, đánh vài cái thì có làm sao?
Hơn nữa, khí thế của Tô Mộng nặng như vậy, tôi còn sợ.
ảnh hưởng đến đứa bé, sau này đứa bé sinh ra giống cô ta thì toang mắt.”
Tư Lệ Đình không buông tha, Tô Mộng đành phải cầu xin: “Được rồi, tôi xin lỗi Tô Cảm Khê, như vậy là được chứ gì?”
“Nói.” Tư Lệ Đình dừng tay, lạnh lùng nhìn Tô Mộng.
Tô Mộng không cam tâm tình nguyện xin lỗi Tô Cẩm Khê: “Xin lỗi.”
Ngay khi cô ta vừa dút lời, Tư Lệ Đình lại đánh vào chân cô ta, “Đây là thái độ xin lỗi à? Chân thành xin lỗi cô ấy.”
Từ nhỏ Tô Mộng đã được chiều chuộng, mẹ Tô không nỡ’ đánh cô ta, hôm nay cô ta lại bị Tư Lệ Đình đánh rất đau.
Không biết là quá đau hay là quá oan ức, nước mắt cô ta lưng tròng, “Chị, xin lỗi, em không nên nói chuyện với chị như vậy.”
Tô Cẩm Khê biết cô ta không chân thành, từ nhỏ đến lớn Tô Mộng đã làm rất nhiều chuyện quá phận với cô.
Lời xin lỗi không từ tận đáy lòng cô cũng không muốn quan tâm, cô kéo Tư Lệ Đình ngồi xuống bên cạnh.
Tô Mộng không ngờ Tô Cảm Khê sẽ làm lơ cô ta, cô ta xin lỗi, nhưng cô lại dám làm lơ mình!
Tô Cẩm Khê con tiện nhân!!!
Nếu Tư Lệ Đình không có ở đây, cô ta đã phát tiết rồi, cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Mẹ Tô cũng nhận ra Tô Cẩm Khê khác trước rất nhiều, lúc trước bọn họ nói gì thì chính là cái đó. Bây giờ Tô Mộng có ý tưởng riêng của mình, nên bọn họ không hình dung được, lần này mọi chuyện có suôn sẻ hay không? Bà ta và ba Tô nhìn nhau, bầu không khí trong phòng có vẻ xấu hỏ, dường như một số chuyện đã bắt đầu phát triển theo một hướng khác, khác với những gì họ đã tưởng tượng.
Tô Mộng chỉ cảm thấy đau lưng và chân, từ nhỏ mẹ Tô đã hết mực yêu thương, chiều chuộng cô ta, cô ta chưa từng chịu ủy khuất, dù là việc nhỏ nhất chứ đừng nói đến việc bị đánh đập.
Nhất là thái độ lạnh lùng của Đường Minh, anh ta không những không cảm thấy đau lòng mà thậm chí còn xem tất cả chuyện này như người ngoài cuộc.
Càng nghĩ Tô Mộng càng đau lòng, cô ta vừa khóc vừa ngồi xuống bên cạnh Đường Minh, Tô Cảm Khê ngoảnh mặt làm ngơ, đối với cô ta rất thờ ơ.
“Mộng nhi ngoan, đừng khóc, con đó từ nhỏ bị ba mẹ chiều hư, con xem khó khăn lắm chị con mới về nhà được một lần, sao con lại có thể nói chuyện như thế với chị?”
Mẹ Tô muốn thiên vị Tô Mộng, lại không thể nói thẳng là Tô Cảm Khê sai.
Từ thái độ của Tư Lệ Đình đối với Tô Cẩm Khê, anh cưng chiều Tô Cảm Khê như bảo bối.
Bà ta muốn thiên vị Tô Mộng, chẳng phải sẽ đắc tội Tư Lệ Đình?
Người ham lợi như mẹ Tô hiển nhiên đã đánh chủ ý lên người Tư Lệ Đình, bà ta chỉ đành ngầm an ủi Tô Mộng.
Vốn dĩ trong lòng Tô Mộng đã mắt thăng bằng, vì sự hiện diện của Tư Lệ Đình, cô ta cũng ngại phát tiết, lỡ như Tư Lệ Đình lại đánh cô ta thì sao?
Cô ta khóc là vì muốn Đường Minh dỗ mình, Đường Minh giống như người không có chuyện gì, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta.
Trước bầu không khí ngượng ngùng này ba Tô và mẹ Tô cũng không biết làm sao, ai bảo nhà họ Tô bọn họ xuống dốc, còn phải trông cậy vào sắc mặt của hai người này.
Tư Lệ Đình bị tiếng khóc của Tô Mộng làm phiền, nói ra cũng lạ, mỗi lần Tô Cẳm Khê khóc trước mặt anh, trái tim anh sẽ tan chảy.
Trừ Tô Cẩm Khê ra, nghe thấy bát kỳ tiếng khóc của người phụ nữ khác anh đều cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là Tô Mộng này.
“Nếu hôm nay các người gọi chúng tôi tới là để xem cô ta diễn khóc như thế nào, thì xin lỗi, chúng tôi sẽ không ở lại nữa.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.
Mẹ Tô vội vàng véo Tô Mộng, bảo cô ta đừng khóc nữa.
Mặc dù Tô Mộng đã có gắng nhịn khóc nhưng cô ta vẫn nức nở không ngừng.
“Cậu Tư, tất nhiên hôm nay tôi mời cậu đến đây là để làm quen với mọi người, dùng bữa cùng nhau, liên hệ, bồi dưỡng tình cảm.
Chương 188:
Về phần chuyện của hai người con bé Cẩm Khê rất kín tiếng, nếu không có truyền thông bùng nổ, thì những người làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng không biết được.
Tất nhiên, người làm cha mẹ như chúng tôi hy vọng con gái chúng tôi sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc. Chỉ cần Cảm Khê và cậu Tư hạnh phúc bên nhau, chúng tôi sẽ không ngăn cản cuộc hôn nhân này…”
Mẹ Tô thao thao bát tuyệt nói rất nhiều lời, nhưng Tư Lệ Đình không đáp lại, dáng vẻ như đang xem bà ta biểu diễn.
Tư Lệ Đình không nói lời nào, chỉ ngồi ở đó, sắc mặt của anh cũng khiến người ta không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Mẹ Tô cũng không đoán ra tâm tư của vị tổng giám đốc này, liếm môi, tiếp tục nói: “Chuyện này… cậu Tư, cậu xem cậu và Cẩm Khê đã đăng ký kết hôn rồi, chuyện đám cưới “Chuyện đám cưới không cần các người lo, tôi sẽ chuẩn bị.” Tư Lệ Đình cắt ngang.
Mẹ Tô uống hết một cốc nước, tính tình vị tổng giám đốc này không hề tốt.
Tư Lệ Đình vẫn không lên tiếng, hiển nhiên nhà họ Tô đã biến thành sân nhà của anh.
Mẹ Tô nói quanh co một vòng, cuối cùng cũng quay lại chủ đề, “Có cậu Tư chuẩn bị, đương nhiên chúng tôi sẽ không cần phải lo rồi, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Tư Lệ Đình có ý hỏi, anh muốn xem da mặt của người phụ nữ này có thể dày đến mức nào.
“Mặc dù hai người đã âm thầm đăng ký kết hôn, nhưng dù sao thì Cẩm Khê cũng là con gái của chúng tôi, cậu xem tiền quà cưới nên đưa như thế nào?
Lúc trước Tiểu Đường đưa 3000 vạn, cậu là chú của nó…”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới biết họ gọi bọn cô đến đây làm gì, cô còn ngây thơ tưởng họ gọi cô về là muốn gặp mặt Tư Lệ Đình.
Thì ra là vì tiền quà cưới, trong lòng cô lửa giận bừng bừng.
“Tiền quà cưới? Mẹ, mẹ thật sự coi tôi như một món hàng.
Phải bán được bao nhiêu mẹ mới có thể vui?”
Lúc trước để xoay vòng vốn cho nhà họ Tô, cô đồng ý ở bên cạnh Đường Minh, lúc đó cô tự nguyện thì không nói làm gì.
Không ngờ mẹ Tô lại vô liêm sỉ như vậy, muốn thu thêm lợi ích từ cô.
“Cẩm Khê, con đang nói gì vậy? Con là con gái ngoan của mẹ, sao có thể nói bán hay không bán được? Hơn nữa, tiền quà cưới của đàn ông là quy tắc do tổ tiên chúng ta truyền lại.”
Tô Cẩm Khê tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, “Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của tôi à?”
Mẹ Tô nhìn thấy Tô Cẩm Khê hơi kích động, điều mà bà ta không ngờ rằng Tô Cẩm Khê luôn rất nghe lời.
Cho dù là lúc trước bảo cô đi gặp Đường Minh, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời, vốn tưởng chuyện lần này cũng như nước chảy thành sông, nào biết Tô Cẩm Khê lại có phản ứng lớn như vậy.
“Cẩm Khê, đương nhiên mẹ là mẹ con rồi, con theo mẹ vào bếp rửa hoa quả.” Mẹ Tô mang Tô Cẩm Khê rời đi.
Trong bếp chỉ có một người đang làm việc, bị mẹ Tô đuổi ra ngoài, bà ta kéo Tô Cẩm Khê vào trong góc.
“Tô Cảm Khê, con ngốc hả, tiền quà cưới cũng là một cách để kiểm tra xem một người đàn ông yêu con hay không. Nếu ngay cả tiền quà cưới mà cậu ta cũng không nỡ bỏ ra thì dựa vào đâu mà nói yêu con?
Mẹ làm như vậy là muốn tốt cho con, con chưa từng nghe câu nói đó à? Vì con mà tiêu tiền cũng không nhất định sẽ yêu con, không tiêu tiền vì con chưa chắc đã yêu con.
Con xem Đường Minh bằng lòng đưa ra 3000 vạn, đối với một công ty lớn như Đề Hoàng, như nào đi nữa thì cậu ta cũng phải lấy ra 5.
vạn mới đủ điều kiện.”
Tô Cẩm Khê nghe những lời ngụy biện mà bà ta nói, cho tới bây giờ bà ta vẫn đang cố tẩy não cô, cô chỉ thấy rất nực cười.
Cô gọi mẹ 20 năm, trong mắt bà ta không có tình yêu, trên mặt cũng chỉ có khát vọng vô hạn.
“Mẹ, mẹ nói là muốn tốt cho tôi?” Cô bình tĩnh hỏi lại.
Mẹ Tô thấy đứa nhỏ này ngày càng nhìn thấu, vẫn gật đầu nói: “Đương nhiên, mẹ không muốn tốt cho con thì muốn tốt cho ai?”
“Nếu thật sự muốn tốt cho tôi, sau khi bị thương bị đưa về nhà họ Đường, bà đã từng hỏi một câu vê vết thương của tôi chưa?
Bà chỉ muốn tôi ôm chặt lấy Đường Minh, sinh cho Đường Minh một đứa bé.
Năm đó 6 tuổi, Tô Mộng bị rơi xuống nước, tôi lãng phí sức lực đưa cô ta lên bờ, tôi còn ở dưới nước, các người hỏi han Tô Mộng trước, còn tôi thì sao?
Nếu không có người khác cứu tôi, suýt nữa tôi đã chết chìm trong nước. Đây là tình yêu mà bà nói?
Tôi không xin xỏ các người đối xử với tôi như Tô Mộng, chỉ hy vọng các người không lạnh nhạt với tôi.
Không lẽ đối với các người mà nói tôi chỉ là một quân cờ có thể đổi lấy tiền bạc, các người có từng yêu thương tôi một chút nào chưa?”
Lần trước sau khi bị thương cô đã muốn hỏi những câu hỏi này, những gì mẹ Tô nói lần đó khiến cô cảm thấy ớn lạnh hơn.
Cứ tưởng bà ta gọi cô về là lo chuyện cưới xin của cô, nào biết bà ta chỉ vì tiền.
Mẹ Tô không ngờ có ngày Tô Cẩm Tây lại đối đầu với mình, trên mặt có chút xấu hỏ và chật vật.
“Con đang nói gì vậy? Mộng nhỉ là con gái của mẹ, con cũng vậy, sao mẹ lại có thể nặng bên này nhẹ bên kia được?”
Không nhớ tới còn tốt, Tô Cảm Khê càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, “Không nặng bên này không nhẹ bên kia?
Chương 189:
Vậy bà tự đặt tay lên ngực tự hỏi xem, từ nhỏ đến lớn, bà đã thật sự có chút tình thân nào với tôi chưa?”
“Cô cái đồ bạch nhãn lang, nếu tôi không nuôi nắng cô, cô sẽ lớn như như này được à? Bây giờ tìm được nhà mới, không muốn để tôi vào mắt nữa?
Nếu không có tôi, cô đã chét lâu rồi, nhận tiền quà cưới là chuyện đương nhiên, cũng không phải là tiền của cô, cô kích động cái gì?
Hơn nữa nhà họ Tô đang gặp khó khăn, đừng quên trong tên cô cũng có một chữ Tô, đây không phải là chuyện cô nên làm hả?”
Mẹ Tô trách Tô Cẩm Khê vong ân bội nghĩa, nghe thấy lời chất vấn của bà ta, cô chỉ cảm thấy bà ta hét thuốc chữa.
Trong mắt bà ta chỉ có sự tham lam, cho đến bây giờ bà ta vẫn không nhận thức được mình đã làm sai chuyện gì.
Khoé miệng Tô Cẩm Khê nhếch lên một nụ cười lạnh, “Nếu nói nhà họ Tô dưỡng dục tôi là có ơn, thì tôi cũng đã sớm đền đáp xong rồi.
Tôi tự hỏi bản thân mình, hỏi trời hỏi đất tôi không làm thất vọng bắt cứ người nhà họ Tô nào, hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi về nhà họ Tô.
Mặc kệ bà có coi tôi như con gái hay không, tôi cũng sẽ không bao giờ nhận nhà họ Tô nữa.”
“Cô nói vậy là có ý gì? Cô muốn rời khỏi nhà họ Tô? Tô Cảm Khê, cô đủ lông đủ cánh rồi! Tôi nói cho cô biết, chuyện này tuyệt đối không thể.”
Tô Cẩm Khê nhìn bà ta tức giận muốn hộc máu, trong mắt cô chỉ có sự thờ ơ, “Các người chưa từng cho tôi tình yêu thương của cha mẹ, thân làm con gái tôi đã báo hiếu hết „ rồi.
3000 vạn kia là tôi đánh đổi hạnh phúc cả một đời của tôi, cho nên tôi không còn nợ nhà họ Tô nữa, mong bà cũng đừng đến tìm Tư Lệ Đình đòi tiền quà cưới.
Điều này chỉ khiến tôi cảm thấy rất kinh tởm, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy đưa cho các người một xu nào, sau này nhà họ Tô không liên quan gì đến tôi.”
Nếu cô bước vào, mẹ Tô có một chút quan tâm cô, cô cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy. Mắu chốt là mẹ Tô không hề có chút ăn năn nào, vẫn nói chuyện tiền bạc với cô.
“Phản rồi phản rồi, Tô Cẩm Khê, cô đứng lại cho tôi!” Mẹ Tô bước tới lôi kéo Tô Cẩm Khê.
“Nếu muốn lấy được lợi ích từ trên người tôi, tôi có thể nói rõ cho bà biết, bát đầu từ hôm nay các người sẽ không còn cơ hội này nữa.”
“Cô cái con tiện nhân trở mặt vô tình.” Đột nhiên mẹ Tô tát Tô Cẩm Khê một cái tát giáng trời, Tô Cảm Khê có thể né được, nhưng cô không né.
Để cái tát ấy giáng xuống mặt, mặc dù mặt đau, nhưng tim lại càng đau hơn.
Cô không khóc, chỉ như lúc trước, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, “Từ hôm nay, bà không còn là mẹ của tôi nữa, cái tát này là ơn của bà đã sinh ra tôi.”
Nên sớm cắt đứt với nhà họ Tô, chỉ là cho tới bây giờ cô mới chân chính biết được bộ mặt thật của mẹ Tô.
Phàm là bọn họ coi mình là con gái, cô cũng sẽ không làm như vậy, nhưng đáng tiếc, cô không cảm nhận được một chút sự quan tâm nào của mẹ Tô.
Ngay cả mẹ Đường, người không có quan hệ huyết thống với cô còn đối xử tốt với cô hơn bà ta nhiều, hôm nay Tô Cảm Khê đã hoàn toàn từ bỏ.
“Tô Cẩm Khê!”
Từ nhỏ tới lớn Tô Cảm Khê đều nghe lời, chỉ phản nghịch lúc này, nhưng lại là quyết định rời đi.
Tư Lệ Đình nhìn thấy Tô Cẩm Khê đi ra với cặp má đỏ bừng, ánh mắt anh đột nhiên đen lại, “Bà ta dám đánh eml”
“Chú ba, chúng ta đi thôi.” Tô Cẩm Khê không muốn ở đây.
nữa, cũng không muốn Tư Lệ Đình trả thù cho mình, cái tát này là cô tự nguyện.
“Tô Tô, anh sẽ không để cho ai động vào em, kể cả mẹ của em.”
“Bắt đầu từ hôm nay bà ta không phải là mẹ em nữa, bắt đầu từ bây giờ, em không còn liên quan gì đến nhà họ Tô nữa, em cũng không còn là người nhà họ Tô nữa.” Tô Mộng đang ngòi trên ghế sô pha thút thít nghe thấy lời này cũng sửng sốt. “Tô Cẩm Khê, cô đang nói gì? Cô nói lại lần nữa!”
Từ nhỏ đến lớn trong lòng Tô Mộng cũng chỉ coi Tô Cẩm Khê là người hầu của cô ta. Cho dù cô ta quá phận vô lễ như nào thì cô đều đáp ứng tất cả.
Không hiểu sao một Tô Cảm Khê như vậy mà lại muốn rời khỏi nhà họ Tô, cảm giác này giống như một người bạn trai vô cùng yêu bạn. Anh ấy rất nghe lời bạn, chưa kịp chia tay thì anh ấy đã bát ngờ vứt bỏ bạn.
Ngoài sửng sốt ra cô ta còn có một chút không tin, ánh mắt Tô Mộng mờ mịt nhìn Tô Cẩm Khê.
“Tô Cảm Khê, đừng quên họ của cô là họ Tô. Đây là chuyện cả đời không thể thay đổi. Cô có mặt mũi gì mà nói rời khỏi nhà họ Tô!”
“Là họ Tô thì đã làm sao, trong cái nhà này cô cũng đâu coi tôi là chị cô, bọn họ càng không coi tôi là con gái của họ.
Gia đình như vậy không ở lại cũng chẳng sao, dù sao cô cũng chưa từng nhận tôi, sau này gặp nhau thì coi như: người xa lạ là được, tạm biệt.”
“Cẩm Khê, mấy năm qua con vẫn luôn nghe lời, cho nên ba mẹ khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ con, nếu như vì lý do này mà rời khỏi nhà họ Tô, thì điều này có phần không hợp lý.”
Ba Tô người vẫn luôn không có tiếng nói trong nhà mở miệng, tính cách ông ta nhu nhược, sản nghiệp nhà họ Tô ở trong tay ông ta đang dần dần xuống dốc.
“Ba, mọi người đối xử với tôi như nào không cần tôi phải nói ra, trong lòng các người đều hiểu rõ, đây là lần cuối cùng tôi gọi ba, quan hệ cha con đời này của chúng ta cắt đút.”
Không nghĩ tới thì không sao, khi nghĩ về quá khứ, điều cô ngưỡng mộ nhát trong quá khứ là cảnh tượng ba mẹ ôm con hạnh phúc.
Mỗi lần Tô Mộng và cô có buồi họp phụ huynh, mẹ sẽ đến lớp của Tô Mộng, ba ở công ty
Chương 190:
Thời thơ ấu, cô căn bản không có ký ức vui vẻ, chỉ có vô vàn thất vọng.
Khi sự thất vọng chồng chát, biến thành tuyệt vọng, trong lòng cô tuyệt đối sẽ không cảm thấy tốt.
Tô Cẩm Khê nắm tay Tư Lệ Đình rời đi, giọng nói giận dữ của mẹ Tô vang lên.
“Cô dám đi! Tô Cẩm Khê, tôi nói cho cô biết, cô chỉ cần bước một bước ra khỏi căn nhà này, thì sau này cô không còn là người nhà họ Tô nữa.”
Bước chân của Tô Cẳm Khê dừng lại, nhưng cuối cùng cô cũng không nhìn lại, cái nhà họ Tô này, thật sự không cần ở lại nữa.
Tư Lệ Đình nắm chặt tay cô, “Tô Tô, em có anh.”
Đúng vậy, cô có chú ba là đủ rồi, chú ba mới là người đối xử một lòng một dạ với cô.
Khóe môi Tô Cẩm Khê nhéch lên, trong lòng có niềm tin vững chắc.
Mới bước ra tới sân, một chiếc ô tô lao tới.
Bạch Tiểu Vũ hồn bay phách lạc bước từ ghế lái phụ xuống, nhìn thấy Tư Lệ Đình nắm tay Tô Cẩm Khê.
“Đây là nhà họ Tô! Tô Cẩm Khê, Minh có ở trong đó không?”
Tô Cẩm Khê thấy hốc mắt cô ta đỏ hoe, nói cũng phải, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Bạch Tiểu Vũ mới là người bị tổn thương nhiều nhát.
Bạch Tiểu Vũ tới không có ý tốt, Tô Cảm Khê trả lời không phải, trả lời không ở cũng không được.
Cô không muốn dính líu đến những chuyện này nhất, tuy là cô không muốn nhưng cũng đã dính líu đến vũng nước này.
Thấy Tô Cẩm Khê không trả lời, cô ta nhận định Đường Minh đang ở trong đó.
Bạch Tiểu Vũ nắm lấy cánh tay Tô Cẩm Khê, lôi kéo cô quay lại.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Mộng đang ngồi ở bên cạnh Đường Minh, quả nhiên chuyện này là thật.
Bạch Tiểu Vũ không còn duy trì được lý trí, “Đường Minh, Tô Cẩm Khê, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao chuyện của hai người lại liên quan đến Tô Mộng?”
Chuyện xảy ra đột ngột, Đường Minh còn chưa kịp xoa dịu Bạch Tiểu Vũ.
Trong lòng anh ta cũng có băn khoăn, sợ rằng sau khi nói với Bạch Tiểu Vũ, cô ta sẽ không đồng ý, đến lúc đó cô ta sẽ tới hiện trường phá đám.
Vốn dĩ anh ta muốn giải thích cho cô ta sau, nhưng không ngờ cô ta lại đến tìm mình trước.
“Tiểu Vũ, về nhà anh sẽ giải thích cho em.”
Lần trước Tô Mộng nhìn Đường Minh bị Bạch Tiểu Vũ đưa đi, cuối cùng cô ta cũng tìm được cơ hội lấy lại.
Tô Mộng đứng dậy, khiêu khích nhìn Bạch Tiểu Vũ.
“Cô là Bạch Tiểu Vũ đúng không? Tôi nói cho cô biết, tôi và Minh sắp kết hôn rồi.
Chuyện trước đây của hai người tôi không quan tâm, nhưng nếu sau này cô còn dám quấn lấy Minh, vậy thì đừng trách tôi!”
Bạch Tiểu Vũ vẫn luôn cho rằng mình là chính cung, đột nhiên thân phận bị đảo ngược, điều này khiến Bạch Tiểu Vũ hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Cô, cô nói lại lần nữal!!”
Cả ngày hôm nay Bạch Tiểu Vũ bị chịu đả kích quá lớn, Ninh Nhụy thấy tình hình không ổn, Tô Mộng không phải là một người dễ chọc.
Cô ấy vội vàng kéo Bạch Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ, không phải Đường tổng đã nói về nhà sẽ giải thích với cậu rồi sao, chúng ta về nhà trước đi.”
Bạch Tiểu Vũ hoa lê vũ đái chạy về phía Đường Minh, “Minh, anh nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?
Lúc trước anh ở bên Tô Cẩm Khê là che giấu quan hệ của chúng ta, hôm nay em thấy báo chí đưa tin.
Sao lại biến thành anh và Tô Mộng? Đây không phải thật đúng không, anh nói cho em biết đi.”
Bây giờ cô ta chỉ muốn một câu trả lời chứng minh tất cả những điều này là giả, Đường Minh yêu cô ta, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy.
“Tiểu Vũ, nói hai ba câu cũng không rõ ràng.” Mặc dù bây.
giờ Đường Minh không thích cô ấy, nhưng chuyện này ảnh hưởng lớn nhất đến Bạch Tiểu Vũ, trong lòng anh ta cảm thấy thương hại.
Nói cho cùng, Bạch Tiểu Vũ đã bên anh ta nhiều năm như vậy, cho dù không có tình yêu, cũng có tình nghĩa.
Nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho Bạch Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ ngoan, đừng khóc.”
“Minh, anh hãy nói với em tất cả những chuyện này là giả, đúng không? Không phải là thật, anh sẽ không kết hôn với cô ta, đúng không?”
Tô Mộng nhìn thấy hình ảnh hai người tình chàng ý thiếp, như vậy cũng không sao.
Cô ta duỗi tay ra, thô bạo kéo Bạch Tiểu Vũ đầy ra, “Con đàn bà này sao da mặt lại dày như vậy.
Tôi đã nói tôi sắp kết hôn với Minh, bây giờ cô nên biến khỏi đây, nhà họ Tô chúng tôi không chào đón cô.”
Mặc kệ là Bạch Tiểu Vũ cố ý hay không chú ý, sau khi bị đẩy ra liền đứng không vững, ngã vào cạnh bàn trà.
Đầu bị đập vào bàn trà, đầu Bạch Tiểu Vũ chảy máu.
“Tiểu Vũ…”
Tốt xấu gì Bạch Tiểu Vũ cũng là người Đường Minh đau lòng nhiều năm như vậy, nếu so sánh Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng, chắc chắn anh ta sẽ thiên vị Bạch Tiểu Vũ hơn.
Nhìn thấy đầu Bạch Tiểu Vũ chảy máu, anh ta không thể ngồi yên được nữa, “Tiểu Vũ.”
Tô Mộng cũng không ngờ mình đẩy một cái sẽ xảy ra chuyện như vậy, “Minh, em, không phải em có ý đâu.”
Đường Minh hắt cô ta ra, “Tránh ra.”
Bình luận facebook